Tại Prestige không có mặt trời, vì vậy nơi đây cũng chẳng có ngày hay đêm. Khi Rachel tỉnh dậy đã là khoảng 8 giờ sáng.
Trong [Nơi trú ẩn của Pháp viện Hoàng gia Anh] này, cô là người duy nhất đã tỉnh dậy, sáu thành viên khác vẫn còn đang ngủ say, việc đấy cho thấy sự mệt mỏi mà ngày hôm trước đã đem tới cho họ lớn đến chừng nào. Sau khi mua thẻ căn cước, họ đã dành toàn bộ thời gian còn lại để săn lũ undead.
Cùng nhau, họ đã săn được 157 undead Lv.1 và 78 undead Lv.2.
Hầu như hơn 30% công sức đều là của Rachel. Nguyên tố ánh sáng ‘Lux’ của cô đã đóng một vai trò rất lớn.
“Huu”
Họ đã kiếm được 375TP, và vì vẫn còn đủ thịt nai của Kim Hajin cho một tuần nữa nên họ không cần dành thêm tiền vào thức ăn.
Và vì thế, Rachel cảm thấy khoan khoái hơn hẳn dù cô vẫn còn hơi đau nhức.
Cô duỗi mình rồi mở mục Cộng Đồng.
—Có ai muốn đi xuống tầng 2 để lấy đồ ăn không?
—Tình trạng thức ăn ở đây tệ kinh khủng. Thế quái nào họ gọi nơi này là khu dân cư được vậy?
—Argh -.- Tôi không thể đi xuống vì đã lỡ mua thẻ căn cước mất rồi. Má nó, mọi người đừng mua thẻ căn cước nhé, mua xong là khỏi xuống luôn đấy.
—Tôi đã tạo một nhóm để cùng săn undead đây. Nhấn vào link để tham gia hoặc để lại câu hỏi.
Rất nhiều Người chơi thể hiện sự bất mãn của họ trong mục Cộng Đồng.
Tuy nhiên, những người ở tầng 2 sẽ chẳng biết gì về chuyện này bởi mục Cộng Đồng không khả dụng trong các tầng nhiệm vụ.
Rachel lướt qua những bài đăng mang sự phẫn nộ kia để tìm kiếm những thông tin hữu ích. Sau một vài phút, cô thấy một bài viết khá thú vị.
[ Có một thanh trường kiếm lv3 được bán ở rìa bức tường nội thành.]
Cũng có một ảnh chụp màn hình đính kèm với nó luôn.
—Hai anh em NPC đang điều hành cửa hàng này. Đây có vẻ là một cửa hàng quan trọng vì nó bán những vật phẩm từ Lv.2 trở lên.
Bài viết thậm chí bao gồm cả một danh sách các vật phẩm được bán trong cửa hàng đó.
Kiếm Thép Phong Nhã Lv.3
Rìu Pha Lê Đỏ Lv.2
Áo Khoác Da Gấu Lv.2
…
Sau một hồi lướt qua danh sách, Rachel nhận ra bản thân đang lục lọi túi mình.
“Ồ, nơi này nổi tiếng nhanh thật.”
Giọng của một thành viên trong hội vang lên từ đằng sau cô.
Rachel giật mình nhưng rồi vẫn quay lại, vờ như không sao.
“…Anh biết về nó à?”
“Ừ.”
Devel, một thành viên nam – người lớn hơn cô bốn tuổi. Nhờ vẻ ngoài đẹp trai của mình mà anh ta cũng khá nổi tiếng tại Anh.
“Tôi nghĩ bài viết này vừa xuất hiện hai ngày trước thôi. Nhưng kể cả món rẻ nhất trong cửa hàng đó cũng 700TP rồi. Hiện tại thì chúng ta chỉ có thể đứng ngoài quan sát mà thôi.
“Ah…”
Rachel ho khan một cái rồi ngó vào kho đồ của mình.
Giáp da Gargoyle Lv.3.
‘Có hơi phí tiền khi mua cái này không nhỉ…? K-Không. Nhờ có bộ giáp này mà mình đã không bị thương bởi bọn undead.’ Rachel nhanh chóng loại bỏ nghi hoặc trong tim mình.
“Trước tiên đi ăn cái đã. Gọi mọi người dậy đi. Hôm nay sẽ lại bận rộn như hôm qua đấy.”
“Rõ!”
Devel nhanh chóng gọi những hội viên khác dậy trong khi Rachel nấu thịt nai của Kim Hajin trên một chiếc chảo. Cô ngồi quanh cái chảo với những thành viên khác vừa tỉnh dẩy và ăn sáng.
“May mà có cái này, nếu không chúng ta chết chắc.”
“Có lẽ chúng ta đã chết đói hoặc bị buộc phải mua cái hộp bento khẩn cấp ấy rồi.
“Phó hội trưởng, tôi vô cùng cảm kích cô.”
“…Không có gì đâu mà.”
Vì miếng thịt nai có hiệu ứng No Nê Lv.2, chỉ ăn nó một chút thôi cũng đủ làm họ no rồi. Và cũng bởi nó rất ngon nên chẳng ai buồn than vãn gì cả. Thực ra, họ còn rất biết ơn Rachel nữa.
“Phải rồi, hai người họ sẽ ổn chứ? Cả hai đều là pháp sư, và có vẻ họ chẳng mang tí thực phẩm nào cả.”
Một hội viên bỗng hỏi về Aileen và Yi Yongha, người vừa rời đi hôm qua.
“Họ sẽ ổn thôi.”
Rachel kiên định nói.
“Họ từng hỏi tôi đã học kỹ thuật ‘Phân tách’ chưa.”
—Này nhóc, học ‘Phân tách’ chưa thế?
Rachel hồi tưởng lại giọng nói trẻ con của Aileen.
“…Kỹ thuật phân tách?”
“Ừ.”
Để thu được kỹ thuật Phân tách, một người cần phải phân tách ‘đúng cách’ một con quái vật bằng chính tay mình. Bởi Aileen và Yi Yongha chưa bao giờ trải nghiệm thứ gì như vậy, kỹ thuật này khá khó để kiếm được đối với họ.
“Tôi nghĩ họ có xác quái vật trong kho đồ của họ. Tuy nó chiếm kahs nhiều không gian nhưng cũng chứa được một hay hai cái xác đấy.”
“Ồ…đúng như mong đợi từ phó hội trưởng, thật là sáng suốt.”
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền, một cảnh báo hệ thống bật lên.
[Người chơi AnhHùngMaThuậtMạnhNhấtThếGiới đã gửi một lời mời kết bạn.]
Từ cái biệt danh ấy, Rachel có thể đoán đó là ai. Tạm thời, cô sẽ hoãn lại việc chấp nhận nó.
“Sau khi ăn xong, sao chúng ta không tới thăm cái cửa hàng nổi tiếng này nhỉ?”
“…Pft.”
Những hội viên khác bật cười.
Rachel nheo mắt lại và lườm họ.
“…Sao mấy người lại cười?”
“Không có gì!”
“Tạo mối quan hệ gần gũi với một cửa hàng cũng quan trọng lắm đấy nhé.”
“…Đúng vậy, đi thôi! Chuẩn bị đi mấy cậu!”
**
Tôi đã dành hai ngày cho Evandel : đến Disneyland ở Mĩ vùng với Haeyeon và Hayang, tham quan nhà hàng Michelin 3 sao và kiểm tra xem ma thuật tinh linh của em ấy đã tiến bộ đến mức nào.
Nói về vấn đề này thì sự phát triển của Evandel tăng lên với cấp số mũ. Tuy nghe có vẻ hơi phóng đại… nhưng quân đoàn ma của cô bé thậm chí có thể chiến đấu ngang ngửa với Shin Jonghak ngay cả trên đất bằng.
“Cậu lại để em ấy ở chỗ tôi nữa sao?”
Sau khi tận hưởng mà không còn gì để hối tiếc, tôi trở về nhà.
Cùng lúc đó Yun Seung-Ah đến thăm tôi, bảo rằng cô có điều muốn nói.
“…Ừm, tôi cũng không có lựa chọn nào khả quan hơn.”
Evandel đang ngủ ngon trong lòng tôi.
Xoa đầu con bé, tôi cười chua chát.
“Evandel không gây rắc rối gì cho cô chứ?”
“Không đâu. Con bé thậm chí đã giúp tôi giặt đồ dù tôi đã bảo nó không cần phải làm vậy. Oppa cũng rất quý con bé nữa.”
“…Thật tốt khi nghe vậy.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng này… Tôi nghĩ chúng tôi sẽ phải bán nơi này sớm thôi.”
Yun Seung-Ah ngập ngừng.
“Cả chỗ này nữa sao?”
“Ừ, dạo này công việc của Oppa cũng không suôn sẻ lắm. Tôi đến để nói điều này đây.”
“Ah.…”
“Nhưng đừng lo lắng về Evandel. Tôi sẽ chăm sóc—”
“Vậy tôi sẽ mua nó.”
“— con bé.…”
Ngay lập tức, Yun Seung-Ah mở to mắt ngạc nhiên.
“Tôi sẽ mua căn nhà này, và cô có thể tiếp tục ở lại đây. Cứ coi đó là trả ơn lại những rắc rối tôi gây ra. Cô cũng không cần phải trả tiền thuê hay thứ gì khác đâu.
“ể ừm… cậu giàu đến mức đó cơ á? Khu này cũng đắt đỏ lắm cậu biết đấy.
Tôi chỉ đơn giản cười lại.
Dạo đây tôi chưa có kiểm tra tài khoản được do bận rộn làm đủ thứ việc của lính đánh thuê dưới danh nghĩa Fenrir, và cả việc chuẩn bị cho sự kiện tiến vào Toà tháp nữa, nhưng khi mới kiểm tra hôm nay, tôi nhảy dựng lên vì bất ngờ.
5% cổ phần của Xưởng Vũ Khí Nan Chi, 15% của Đại Lý SH, 15% của Dược Phòng Nan Chi, và cổ phần khác trong các ngành dịch vụ của Nan chi Bản chất…Chỉ từ ‘lợi nhuận cổ đông’ thôi tôi đã thu được tới 30 tỷ won rồi. Cộng thêm những gì tôi làm được dưới danh nghĩa Fenir, con số đó tăng vọt lên 50 tỷ.
“ Như cô biết đấy, tôi là Fenrir.”
“Nhưng, đạn dược cũng đắt lắm. Căn hộ này cũng đắt đỏ quá đáng luôn. Ban đầu chúng tôi từ chối bán nó kể cả với giá 13 tỷ, đến giờ mới quyết định bán đi bởi được đề nghị 20 tỷ.”
20 tỷ won cho một căn hộ 165~200 mét vuông. Mặc dù nghe có vẻ khá đắt, nhưng cũng dể hiểu bởi Seoul được coi là nơi an toàn nhất Trái Đất. Chính vì vậy, giá đất tại Seoul sẽ chỉ tăng dần theo thời gian mà thôi.
“Tôi mua được, vậy nên đừng lo. Đây là lý do mà dạo này cô trông không được khoẻ lắm à?”
“Tôi ư?”
Yun Seung-Ah cười trừ.
“Tôi ổn mà. Kể cả nếu không có nhà, tôi có thể ngủ ở văn phòng của mình cũng được. Vấn đề là, ừm… cái ‘Vé vào cổng’.”
“Vé vào Tháp Ước Nguyện à?”
“Ừ cái thứ đó đúng là khủng bố mà. Cậu biết nó đã lên giá tới mức nào bây giờ chưa?”
Tôi chịu. Kể cả nếu biết, chắc giờ nó cũng thay đổi cả rồi.
“Vé xanh là 200 triệu mỗi cái, vàng là 400 triệu, cam 700 triệu, đỏ tận 1.5 tỷ, còn đen thì gần như vô giá rồi.”
“Vậy…”
Mặt tôi đồng thời tối sầm lại.
Tôi bỗng cảm thấy một linh cảm xấu. Nếu Yun Seung-Ah không thể kiếm được một tấm vé cho Suho…
“Bọn tôi cũng muốn vào Tháp lắm chứ! Lũ khốn cho vay nặng lãi!”
Yun Seung-Ah đập tay mình xuống bàn.
“Không biết bằng cách nào mà chúng đã phát hiện ra tất cả đống vé mà bọn tôi kiếm được và siết nợ chúng!”
Ngay khi đó, tim tôi chùng xuống.
Nhưng não tôi sẽ hoạt động nhanh hơn trong tình huống khẩn cấp. Đó là một kỹ năng tôi có được nhờ làm lính đánh thuê.
May thay, tôi nhanh chóng tìm ra cách giải quyết.
Với Chân Thư, có lẽ tôi có thể kiếm được một cái sau một ngày làm cố gắng thôi.
“Cô không còn cái nào à?”
“…Haha, cậu nghĩ tôi là ai chứ?”
Nhưng có vẻ như chẳng cần thiết. Yun Seung-Ah cười toe toét và giơ ngón trỏ của mình lên.
“Tôi có một cái. Thêm nữa, nó là chiếc vé tốt nhất nữa, vé màu đen.”
“Oho… thật tốt. Cái đó là cho Suho, phải không?”
“Ừm, đó là thứ tốt nhất mà tôi có thể làm cho cậu ta rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi tiến vào Tháp, Kim Suho sẽ kiếm được một mảnh ghép bí ẩn, khiến cậu như trở thành một đôi cánh giúp Thánh Ân Tạo Hóa tiến xa hơn
“Ồ, trước khi tôi đi…”
Tôi kiểm tra Gift của mình.
===
▷Tài nghệ quỷ lùn trẻ tuổi
[Hạng Trung] [Thuộc tính ảo ảnh] [Đang tiến hoá – cấp 7] [EXP: 3%]
===
Như tôi nghĩ, nó không bị thu hồi lại.
Miễn là không chết trong Tháp, tôi có thể trở về Trái Đất với những Gift mới đồng bộ và những cấp đã được tăng.
Dù sao thì nó đã là hạng trung với chỉ cấp 7…
Có lẽ thậm chí nó sẽ đạt tới hạng Bậc Thầy ở cấp 1.
“…Trước khi cậu đi thì sao cơ?”
“À, ừm, tôi có một món quà cho Suho. Với chiếc vé đen đó, cô có thể mang tới ba trang bị theo mình vào Tháp, nhưng tôi không nghĩ trang bị của Suho đủ tốt.”
“.…”
Yun Seung-Ah cảm thấy tội lỗi. Hiện tại, Kim Suho chỉ có mỗi Misteltein. Thông thường, trang bị của hội viên sẽ được tài trợ bởi hội, nhưng Thánh Ân Tạo Hóa đang ở trong tình trạng khó có thể cung cấp những món đồ cấp cao nhất.
“C-Chúng tôi vẫn có thể cấp những tạo tác hạng hạ-trung… như một cái bảo hộ cổ tay chẳng hạn.”
Tạo tác cấp hạ-trung.
Tôi cười khẽ và nhìn lên tay mình.
‘Kẻ kế thừa của chủng tộc người lùn kỉ hiện đại’. Với Gift này, mọi thứ tôi làm sẽ trở thành tạo tác dù thời gian có trôi đi qua bao lâu.
Thật ra, tôi đã đặt một vài vật phẩm ngay khi đặt chân tới Hàn Quốc.
‘Da Sơn Dã cấp 1 hạng cao-trung’ và ‘đá ma thuật nén’.
Với chúng, tôi có thể làm được một vật phẩm ngang hàng với tạo tác hạng trung.
“…ừm, nếu cậu nói vậy thì cũng được. Á! Tôi có cuộc gọi! Gặp sau nhé!”
Bị gọi vào lúc 11 giờ tối, Yun Seung-Ah chạy ra khỏi khu chung cư.
Koong, kwang.
Âm thanh của tiếng bức chân vang vọng vài lần, rồi lại trở nên lặng im.
“Nnng…”
Bị quấy rầy bởi tiếng động đó, Evandel trở mình. Tôi cẩn thận bế con bé lên và đặt lại trên giường. Sau đó ngồi lại xuống bên mép giường.
“Phù…”
Căn phòng tĩnh mịch, thời gian trôi đi cùng tiếng tích tắc của đồng hồ.
Nhìn xuống Evandel đang say sưa ngủ, tôi bỗng nghĩ đến Sếp.
“…Mong cô ấy vẫn ổn.”
Chẳng hiểu sao hình bóng Sếp lại trùng khớp với Evandel nữa.
Nhưng tôi biết cô ấy đã trải qua một cuộc đời như thế nào, tôi biết nó rõ hơn bất cứ ai.
Hiển nhiên là vì tôi là người đã tạo ra cốt chuyện về thân thế của cô.
Một đứa trẻ phải bước trên con đường của sự đau khổ và dằn vặt, bị cả thế giới ghét bỏ – một con quái vật được tạo ra bởi sự phản bội.
Mặc dù cô đã kìm nén con quái vật trong mình bằng cách ruồng bỏ đi cái tên của mình… thực sự vẫn có quá nhiều thứ tôi chưa biết trong thế giới này.
Tôi mở Chân Thư, một quyển sách huyền bí được tạo ra từ ma lực.
Sử dụng cả 4 vệt Dấu Thánh, tôi hỏi.
“Hãy cho ta biết về những phần quá khứ của Sếp mà ta không biết.”
Tuy vậy, Chân Thư vẫn chẳng thể tiết lộ nổi.
[…Bạn không có đủ Dấu Thánh.]
Có phải do quá khứ của một người chứa đựng quá nhiều thông tin? Hay do 4 vệt Dấu Thánh vẫn không đủ?
“Từ mùng 1 tháng Một năm 2020 đến mùng 3 tháng Một 2020, kể ta nghe Boss đã làm gì và ở đâu.”
[…Bạn không có đủ Dấu Thánh.]
Kết quả vẫn như vậy.
“Thế mày biết cái gì?”
Lần này, 0,1 vệt Dấu Thánh bị hấp thụ. Đó còn chẳng phải là một câu hỏi nữa mà...
[Mọi thứ. Chỉ là do năng lực của bạn không đủ.]
“…Ta đoán là ngươi đúng.”
Tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa. Gãi gáy một cái, tôi đóng Chân Thư lại.
**
Sáng sớm hôm sau.
Đã đến lúc tôi phải quay trở lại Tháp.
Tôi khuỵ gối trước Evandel – con bé đã đến tiễn tôi. Tuy nhiên, nó vẫn từ chối nhìn vào mắt tôi.
“Chú sẽ sớm về thôi.”
Cúi gằm xuống đất, con bé im lặng. Nó đang ôm một con thú nhồi bông được làm giống hệt tôi.
“Sao vậy Evandel?”
“…Khi nào thì chú mới quay về?”
Khi tôi hỏi lần nữa, con bé đáp lại với giọng run rẩy.
“Chú sẽ về sau một tháng nữa nhé.”
“.…”
Evandel phụng phịu lắc đầu. Rồi, con bé bày tỏ sự buồn tủi của mình với một giọng bé tí.
“…Sớm hơn đi.”
Một thứ gì đó dâng lên từ tận sâu trong tim tôi. Liệu cha mẹ tôi cũng cảm thấy như thế này khi nuôi dạy tôi chăng?
Tôi ôm Evandel thật chặt.
“Được mà. Con có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn rồi chơi với Haeyeon và Hayang. Trước khi con nhận ra, chú sẽ trở về thôi.
“.…”
“Có sandwich và bánh hamburger trong tủ lạnh đấy, con có thể ăn nó. Nhờ cha mẹ của Haeyeon nấu bánh đi, sẽ ngon lắm đấy.
“…Un.”
Cái ôm tưởng như dài nhưng ngắn ngủi, tôi đứng dậy. Hayang bước tới cạnh Evandel như thể muốn an ủi con bé. Hayang cọ đầu mình lên chân của Evandel, có vẻ như muốn nói gì đó.
Evandel gần như muốn khóc òa lên lắm rồi, nhưng con bé không khóc mà vẫy đôi tay bé nhỏ của mình.
“…Phải trở về đấy nhé.”
“Được, chú sẽ về sớm thôi.”
Và như vậy, tôi rời khỏi căn hộ.
Nhưng trước khi quay lại Tháp, tôi vẫn còn phải gặp một người nữa. Nhưng cô ấy chắc sẽ tự tìm đến tôi ngay thôi.
Ngay khi bước ra mặt tiền căn hộ, một chiếc limousine đã đang ở đó đợi tôi. Cánh cửa sổ hạ xuống và Yoo Yeonha ló mặt ra ngoài.
“Cậu thực sự đã quay trở lại...”
Tôi mỉm cười và ngồi xuống cạnh cô. Yoo Yeonha nhìn chằm chằm vào mặt tôi, rồi bỗng nhiên hỏi.
“…Vừa khóc à?”
“Không. Dù sao thì, cậu hẳn phải bận lắm. Làm việc cả trong xe luôn à?”
Tôi liếc vào đống tài liệu trên mặt bàn trong chiếc limousine.
“Tôi cũng đi loanh quanh nhiều lắm bởi công việc và Tháp Nguyện Ước nữa.”
“Mm. À phải rồi, đây.”
Tôi đưa cô ấy một chiếc túi bóng.
“…Cái gì đây?”
“Hamburger tự làm đấy. Tôi vừa làm xong và mang nó cho cậu để luôn trong trường hợp cậu đang đói.”
“.…”
Yoo Yeonha chớp mắt liên tục. Hình như cô đang nghĩ xem nên nói gì thì phải. Sau một khắc, cô gật đầu và lấy chiếc túi.
“…Gần đây tôi cũng chưa được ăn đoàng hoàng. Cảm ơn nhé.”
Mùi hương của chiếc hamburger thoang thoảng từ chiếc túi. Yoo Yeonha ngó vào và nuốt nước bọt của mình. Từ cách cô liếm môi, rõ ràng là cô đang thèm nó lắm rồi.
“Dù sao thì, dạo này trong Tháp thế nào?”
“Tôi vẫn ổn, nhưng mấy nguồn tin của cậu thì chắc sẽ không ra khỏi tháp được đâu. TP cực kì quan trọng trong những tầng đầu. Họ sẽ chẳng có thừa để mà tiêu phí đâu.”
“Tôi cũng được nghe rồi. Vé trở về là 1000TP và vé vào lại cũng tận 1000TP, phải chứ?”
Tôi gật đầu và duỗi mình.
“Ừm. Aaah~”
“…Um, toà Tháp ấy là một chuyện, nhưng…”
Cô ấy liếc tôi một cái rồi thận trọng lái sang chủ đề khác.
“…còn về đồ nội thất. Cái ghế mà cậu tặng tôi đó.”
“Ồ, cái ghế à? Nó tuyệt lắm, phải không?”
“.…”
Yoo Yeonha lặng lẽ gật đầu.
“Tôi chỉ đang nghĩ là, ừm, nếu người làm ra nó còn làm mấy đồ khác nữa, thì tôi muốn nhờ anh ta làm thêm cả một chiếc giường cho tôi…”
“Cậu thích nó chứ?”
“…Ừ.”
Yoo Yeonha khẽ nói thành tiếng. Cô ấy nghĩ việc mình thích nó xấu hổ lắm chắc?
“Vậy, ừm… cậu có thể nhờ anh ta không?”
“Có chứ, nhưng sẽ khá đắt đấy.”
“…Ồ? Bao nhiêu thế?”
Nói rồi, cô khoanh tay lại như thể chẳng có thứ gì mà cô không thể mua trên đời. Một cảnh tượng xứng đáng với danh hiệu nữ hoàng Seoul.
“Một tỷ chăng?”
“Thế thì chẳng sao. Nếu chiếc giường có cùng chất lượng với cái ghế—"
“Nhưng nó là hàng dùng rồi.”
“…Ể?”
“Nó không còn mới toanh đâu.”
Tôi không có thời gian làm cái mới cho cô ấy. Giường là nội thất khó làm nhất, kể cả với cấp độ kỹ năng hiện tại, tôi vẫn cần ít nhất nửa ngày để làm một cái.
Tuy vậy, tôi có thể gửi cho cô ấy cái mà tôi đã dùng. Vì tôi định làm một cái mới với [Tài nghệ quỷ lùn trẻ tuổi, tôi chẳng phải đắn đo nhiều lắm.
“Hàng dùng rồi ư?”
“Ừ, tôi có thể đưa cậu cái của tôi.”
“…Ểểểể?!”
Yoo Yeonha hét lên.
“Y-Ý cậu là gì chứ!?”
“Nó không bẩn hay gì đâu, vậy nên đừng lo. Có thể nó có mùi giống tôi, nhưng mà vẫn dùng được. Mà tôi đoán là nó sẽ có mùi xì gà nhiều hơn.”
“M-Mùi.…”
“Nhưng một khi cậu ngủ trên đó một lần, tôi đảm bảo cậu sẽ chẳng bao giờ ngó ngàng đến chiếc giường khác luôn.”
Khuôn mặt của Yoo Yeonha dần đỏ lên khi nhìn tôi. Có vẻ như cô có điều muốn nói, nhưng chẳng thốt lên được lời nào cả. Sắc mặt cô dần chuyển từ màu dâu chưa chín đến màu của quả cà chua sắp nổ tung…
“Cậu, cậu, cậu có bị điên không—?!”
Cô hét to đến nỗi đủ làm chấn động cả chiếc limousine.
Tuy vậy, tôi chỉ nhàn nhã nhún vai.
“Ý tôi là, tôi chẳng thể hô biến đống nội thất đó chỉ trong nháy mắt đâu.”
“…N-Nhưng cậu có thể chỉ cần nói với người làm ra nó mà.”
“Anh ta không có thời gian đâu. Đừng lo, chiếc giường sạch lắm.”
“.…”
Yoo Yeonha đăm chiêu. Tôi gần như có thể thấy rằng cô đang đấu tranh tư tưởng cực mạnh.
“Phù… được thôi. Vậy, chiếc giường đâu?”
Cuối cùng cô đã đưa ra lựa chọn.
Tôi cười toe toét. Một người cuồng sạch sẽ như Yoo Yeonha mà lại muốn nó đến vậy… ừm, tôi đoán cô hẳn đã rất mệt mỏi từ mớ công việc kia rồi. Khách quan mà nói, chiếc giường của tôi cực kỳ hiệu quả với cơ thể và tinh thần bị kiệt quệ.
“Cứ nói địa chỉ mà cậu muốn gửi nó đến. Tôi sẽ lo phần còn lại.”
Evandel sẽ ngạc nhiên lắm nếu tôi đưa cô ấy cái ở căn hộ của mình, nên tôi quyết định đưa cô ấy cái mà mình đang dùng ở nơi trú ẩn của Đoàn Kịch Tắc Kè.
“…Tôi thanh toán luôn này.”
“Được… À, nhưng đó không phải lý do tôi muốn gặp cậu.”
Kết thúc chủ đề về chiếc giường, tôi đặt một biểu cảm nghiêm túc lên khuôn mặt.
“Tôi muốn nhờ cậu một chuyện.”
“…nhờ một chuyện?”
“Đúng vậy.”
Yêu cầu của tôi tới Yoo Yeonha rất đơn giản.
Chân Thư không kể cho tôi điều gì về quá khứ của Chundong cả. Tôi cũng đã cố tự mình điều tra, nhưng tự làm một mình thì quá khó. Chundong còn hơn cả ngoài lề, sự tồn tại nhỏ gần như cát bụi vậy.
“Cậu biết tôi mồ côi, phải chứ?”
“.…”
Khi được hỏi, sắc mặt Yoo Yeonha lạnh băng.
Cô giữ im lặng một lúc, rồi lặng lẽ trả lời.
“…Tôi có.”
“Liên quan đến nó đấy. Khụ khụ, Tôi đang tự hỏi là, chuyện gì đã xảy ra với cha mẹ ruột của mình. Chính xác hơn thì… tôi muốn biết họ chết như thế nào.”
Cha mẹ ruột của Chundong đã chết. Đó là điều duy nhất tôi có thể tìm ra từ Chân Thư về Chundong. Mất tận 3 vệt Dấu Thánh để làm vậy đấy.
“Tôi cần cậu điều tra hộ. Tôi không nghĩ mình có thể đơn độc làm nó nữa rồi, tôi cũng không có thời gian nữa.”
“.…”
Yoo Yeonha lặng im. Cô cúi xuống và lấy một hơi thở sâu.
Mái tóc cô đã dài hơn trước, tôi cũng không nhìn rõ vẻ mặt của cô lúc này.
“Nhưng nó cũng không phải là ưu tiên hàng đầu. Tôi chỉ đang nhờ cậu vì tò m—"
“Được.”
Cô bỗng ngẩng đầu lên ngắt lời, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Tôi sẽ cố hết sức.”
Cô trông thật kiên định nhưng có lẫn ở trong đó sự chần chừ. Trong mắt của cô toát lên sự cứng rắn, tuy nhiên ngón tay của cô lại ngoay ngoáy ở cạnh đùi, toát lên
vẻ lo lắng.
Nhìn thấy phần mâu thuẫn này của Yoo Yeonha, tôi gật đầu.