Henry và Kiri dễ dàng bị thuyết phục nên tôi đưa chúng đến tòa nhà tôi mới mua. Có chút kì cục khi nghĩ tòa nhà tôi mới mua chưa đầy 30 phút trước là của mình.
Tôi bước vào trong cùng Henry và Kiri còn đang ngỡ ngàng.
“…Hiik!”
Khi Henry và Kiri vào trong, cả hai đứa đều hốt hoảng. Kiri là người nhanh trí hơn, nhận ra điều bất thường ở đây.
“K-Không có gì ở trong này hết…”
“Huh? À.”
Tôi có thể hiểu tại sao bọn trẻ lại hiểu nhầm. Một nơi trống không như này thường là ổ của các tên tội phạm.
“…Hiyaak!”
KWANG!
Hiểu nhầm lại càng nặng thêm khi một cơn gió dữ dội đóng chặt cửa ra lại.
“Nó trống trãi là bởi ta mới mua nó một lúc trước.”
Tôi cố trấn an hai đứa nhưng chân của Kiri lại đang run như cầy sấy. Cô bé nhanh chóng trốn đằng sau Henry và Henry trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt kinh hãi.
“N-Ngươi muốn cái gì!?”
“A-ai đó cứu với! Chúng cháu xin lỗi, làm ơn đừng giết chúng cháu!”
“Um, mấy nhóc này, anh không phải người xấu đâu…”
Mặt hai đứa tím tái hơn hẳn vừa nãy. Tôi cố tiếp cận hai đứa trẻ một cách chậm rãi để tìm cách trấn an chúng.
“Mấy đứa ơi?”
“C-chúng cháu sẽ trả lại tiền cho chú! Đừng làm hại bọn cháu mà!”
“Ah, aaak! Aaaak!”
“…Uh.”
Có lẽ càng nói thì càng tệ thêm mà thôi.
Vậy nên tôi bình tĩnh ngồi xuống. Lấy bếp và chảo rán mà tôi mua từ Cửa hàng Người chơi ra và đem thịt lợn đã được tẩm ướp bằng công thức đặc biệt của mình ra.
“…Hic.”
“Hic.”
Cặp anh em giờ chỉ khẽ nức nở. Tôi đặt miếng thịt lên chảo rán và nhìn sang chúng. Hai đứa vẫn đang trong thế cảnh giác bởi nỗi sợ, nhưng đồng thời hai đứa cũng ngửi mùi thơm từ miếng thịt và liếm môi thèm thuồng.
Cuối cùng tôi cũng mở miệng.
“Dĩ nhiên là không có gì ở đây rồi. Anh mới chỉ mua nó thôi mà. Giờ thì lại đây ăn đi. Hai đứa hẳn là đói lắm rồi.”
Nạn đói là một vấn đề lớn ở Prestige. Tôi nhớ mình thậm chí đã viết gì đó về một nhóm người tập ăn thịt đồng loại. Vì điều này mà mối hiềm nghi của hai đứa trẻ cũng là lẽ thường tình. Kiri vẫn trốn sau Henry và Henry thì lúng túng hỏi.
“…Th, thật ư?”
“Giết hai đứa thì anh cũng có lợi lộc gì đâu?”
Xèo xèo— Miếng thịt lợn tỏa ra hương thơm hấp dẫn hai đứa trẻ.
“Đến ăn đi nào”
“…Đó, đó không phải thịt người đúng không?”
“Đây là thịt lợn rừng.”
“N-ngươi lấy nó ở đâu? Tôi… tôi nghe nói gia súc cho có trong nội thành thôi mà.”
“Anh cho hai đứa xem ID của mình rồi phải không?”
“Ah.”
Cuối cùng tôi cũng thuyết phục được Kiri và Henry. Chúng ứa nước miếng ngập ngừng tiến đến phía chiếc chảo rán.
Tôi lấy ra 2 cái đĩa và đặt miếng thịt lợn vào đó rồi đưa cho Henry và Kiri.
“E-em trước!”
“Ssp. Chờ đã.”
Henry lấy hai cái đĩa từ tay tôi và ngăn Kiri lao vào ăn. Sau đó, cậu bé cắn thử miếng đầu tiên. Nom, nom. Có vẻ cậu nhóc đang xem thử miếng thịt có bị đầu đọc không. Ngay khi cậu bé nhai, đôi mắt nhóc đó dường như có hồn hơn và sáng hẳn lên.
“O-Oppa, em ăn được chứ?”
“Ừ, ăn đi.”
Hai đứa cuối cùng cũng bắt đầu ăn ngấu nghiến chỗ thịt bằng tay không.
Lo lắng chúng sẽ bị bệnh vì vi khuẩn trên tay, tôi lấy ra hai cái nĩa tôi đã làm trước đó và đưa cho chúng.
“Cảm ơn chú!”
“Huu, huu!”
Có lẽ vì đói mà hai đứa trẻ ăn rất nhanh.
Tôi âm thầm quan sát chúng với một nụ cười trên môi, rồi cẩn thận hỏi.
“Hai đứa mấy tuổi rồi?”
“Cháu 13 và Kiri 12 ạ.”
Câu trả lời của Henry làm tôi khá ngạc nhiên vì hai đứa trông như mới tới 10 tuổi vậy. Có vẻ như cả hai đều bị suy dinh dưỡng.
“Hai đứa sống một mình à?”
“Vâng~! Hehehe.”
Kiri gật đầu mỉm cười tràn đầy niềm vui khi nhai miếng thịt lợn.
Vì lí do nào đó, trái tim tôi như quặn thắt lại.
Kiri đã nói rằng Túi Đen Nhỏ là vật cha chúng đã để lại. Giờ thì cô bé nói chúng sống một mình. Đã quá rõ điều này có ý gì rồi.
…Tôi lấy ra một tảng thịt lớn khác và đặt nó lên chảo. Ngay khi nó chín, tôi cắt nó thành một nửa và đặt mỗi nửa tương ứng lên đĩa của chúng.
“Hai đứa cứ ở đây ăn đi, anh đi sửa soạn lại nơi này chút.”
“V-vâng ạ!”
“Cảm ơn ạ!”
Tôi xoa đầu hai đứa trẻ trước khi đứng dậy.
“Hm…”
Nhìn quanh cái không gian trống rỗng này. Tôi phân vân rằng...
Mình nên trang trí nơi này như thế nào để nó thành điểm đến nổi tiếng quanh đây?
Dĩ nhiên là tôi đã có ý tưởng sẵn trong đầu.
**
30 phút sau.
Đó là thời gian mà tôi đã giành ra để biến tòa nhà này thành một cửa hàng đúng nghĩa.
Với những chiếc giá đựng đồ, tủ trưng bày, quầy hàng và quầy thanh toán mới thì nơi này nhất định là cửa hàng đẹp nhất ở ngoại thành.
“Wow… Chú giỏi chế tạo đồ thật đấy!”
“Uwoaah…”
Henry và Kiri kinh ngạc thốt lên.
Hai đứa đang ngồi xoa chiếc bụng căng tròn sau khi ăn hết thịt lợn mà tôi đã rán cho chúng.
“Anh đây tài năng mà.”
“Uwoah, tài năng….”
“Wow….”
Chúng thốt lên đầy ấn tượng với bất kì điều gì mà tôi nói. Dễ thương thật.
“Được rồi, mấy đứa không cần phải bán hoa nữa đâu. Làm việc ở đây đi.”
“Ở đây ư?”
“Phải và anh sẽ cung cấp đầy đủ ngày ba bữa với lương tháng là 200TP.”
“2-200!?”
Hai đứa há hốc mồm vì sốc trước những gì tôi vừa nói.
“C-chúng cháu phải làm loại công việc gì ạ?”
“Dọn dẹp cửa hàng và bán vật phẩm.”
“Ch – Chúng cháu sẽ làm! Nhưng um… vật phẩm nào ạ?”
“À phải rồi, đợi một chút nhé.”
Tìm ra các mặt hàng để bán không quá khó khăn.
Tôi lấy ra bốn viên Xúc sắc Ngẫu nhiên trong kho lưu trữ, lăn chúng và nghĩ ‘hãy đổi thành bất cứ vật gì có thể bán được.’
Bốn viên xúc sắc biến thành bốn vật phẩm, trong đó những sản phẩm bán được chỉ có thanh kiếm Lv.3 và một áo giáp da Lv.2.
Thà có còn hơn không.
Tôi đặt thanh kiếm và bộ áo giáp lên quầy trưng bày rồi lấy ra các vật phẩm khác mà tôi đã chế tạo ra từ trước như: áo khoác da gấu, rìu pha lê đỏ, băng bảo vệ cổ tay bằng gân khỉ đột, v.v…
“Cửa hàng sẽ bắt đầu mở bán vào ngày mai. Giá của thanh kiếm là 1500TP, cái rìu là 1000TP, bộ áo giáp là 600TP và áo khoác với băng tay đồng giá là 300TP. Hai đứa có thể bán chúng với giá cao hơn nhưng đừng hạ giá.”
“Vâng ạ!”
“Đã rõ!”
Henry và Kiri hào hứng gật đầu.
Tôi mỉm cười và nói thêm.
“Kể từ bây giờ hãy nghĩ nơi này như nhà của mình nhé. Hai đứa có thể sống luôn ở đây.”
Với quy mô của tòa nhà thì hẳn phải có một căn phòng áp mái. Tôi không chắc tại sao tôi lại biết chuyện này nhưng
tôi đoán nó có liên quan đến những kiến thức của người lùn mà tôi đã thu thập được từ những bia đá khác nhau.
“…Ở đây ư?”
“Phải, hai đứa ổn với điều đó phải không?”
“….”
Henry và Kiri quay sang nhìn nhau.
Lúc đầu chúng trông rất hạnh phúc, nhưng biếu cảm hai đứa tối dần sau một lúc.
“K-không.”
“Bố bọn cháu có thể sẽ về nên chúng cháu phải ở nhà….”
“Mấy đứa có thể để lại giấy nhắn mà.”
“…Oh!”
Chúng thật dễ bị dụ mà.
Kiri nắm chặt tay của Henry và nói.
“Vậy chúng cháu sẽ quay lại nhanh thôi.”
[MẸO – Người chơi cũng có thể trở thành bạn với NPC.]
[Có thể liên lạc với NPC đã kết bạn thông qua tin nhắn.]
[Bạn có thể kết bạn với NPC Hery và Kiri.]
“Được rồi, nhưng trước khi hai đứa đi…”
Tôi kết bạn với Henry và Kiri. Chuyện này khá đơn giản. Tôi chỉ cần nghĩ về nó trong khi nắm tay hai đứa thôi.
Ngay khi đã xong chuyện, Hery và Kiri về nhà để lại lời nhắn còn tôi thì bắt đầu thu dọn gác xép.
Sau khi chế tạo xong giường, bàn, gương và tủ quần áo, tôi mua một chiếc tủ lạnh từ của hàng của Người chơi để trang bị thêm cho phòng của bọn trẻ. Vì tôi sẽ về Trái Đất trong vài ngày nên tốt nhất là đặt mấy miếng thịt lợn và bánh sandwich trong tủ lạnh cho hai đứa ăn.
Còn phòng tắm thì chúng có thể sử dụng cái ở tầng một.
“…À đúng rồi.”
Nhìn vào những miếng bánh sandwich trong tủ lạnh tôi nảy ra một ý tưởng hay.
Tôi làm một mẻ bánh sandwich mới và rời cửa hàng. Sau đó tôi đi thẳng đến phía người lính canh đang đứng ngoài bức tường tiến vào nội thành.
“Làm tốt lắm mấy anh.”
Tôi chào người lính và đưa cho anh ta chiếc sandwich tôi mới làm.
“…Gì đây?”
“Bánh sandwich.”
Người lính nhìn xuống chiếc bánh nhưng không hề nhận nó.
“À như anh thấy đó, với tư cách là một ‘công dân’, tôi chỉ muốn cảm ơn vì sự tận tình của anh cho nơi đây. Cũng đến giờ ăn trưa rồi nên tôi mang cho anh chiếc sandwich.”
Tôi nhấn mạnh vào sự thực mình là một công dân.
Vì lính canh là một trong những tồn tại mạnh nhất trong thành phố này chỉ sau Medea nên kết bạn với một người sẽ mang lại rất nhiều lợi ích.
“…Kuhum, cảm ơn ngươi.”
Người lính canh nhận lấy miếng bánh. Sau khi xem xét nó thật kỹ, anh ta nuốt nước bọt.
Tôi cười rồi cúi đầu chào anh ta.
Ding—
Một thông báo hệ thống vang lên.
[Người chơi ‘CaptainBritain’ đã gửi lời mời kết bạn. Bạn có muốn chấp nhận không?]
Tôi nhận lời ngay lập tức.
CaptainBritain:「Hajin-ssi, cậu đang ở tầng 3 đúng không? ^_^ 」
「Đúng vậy, còn cậu thì sao?」
CaptainBritain:「Tôi vừa mới tới thôi, nhưng tôi đang họp trong phòng chờ. Chúng tôi đang quyết định xem có nên mua quyền công dân để vào nội thành hay không. Mà cảm ơn cậu vì chỗ thịt hươu. Tôi vừa mới ăn nó với vài thành viên trong hội của mình và mọi người đều nói nó ngon tuyệt ( o u o)b!」
Rachel nghe vẫn tràn trề năng lượng như mọi khi trong các tin nhắn cô ấy gửi.
「Haha, ra vậy. Um, cậu nên mua quyền công dân đi. Nếu không thì không làm được gì nhiều đâu. Mà tôi cũng định trở lại Trái Đất một chuyến.」
CaptainBritain:「Trái Đất á?」
「Phải, tôi cần phải đi thăm một người.」
Ngay khi tôi gửi tin nhắn này, tôi lại nhận dược một tin nhắn từ người khác.
Boss:「Lính mới, khi nào cậu trở lại?」
Đó là Sếp.
「Tôi sẽ đi trong khoảng 2~4 ngày. Cô có muốn đi cùng không?」
Boss:「Có nên không nhỉ?」
「ㅋㅋㅋ Thực ra thì Jain với Cheok Jungyeong không làm được gì nếu không có Sếp đâu nên tốt nhất là sếp ở lại đi.」
Boss:「Cậu nói đúng ㅋㅋ」
Tôi nửa đùa nửa thật nên cũng không hẳn là nói dối. Trong các trận chiến, phán quyết của Sếp luôn được chú trọng đầu tiên.
Sau cuộc hội thoại với Sếp, tôi để lại một tin nhắn cho Henry và Kiri trước khi đóng hệ thống gửi tin.
「Anh phải đi vắng một thời gian nên cứ giữ nơi này sạch sẽ khi anh đi vắng nhé. Ăn nhiều và nhớ tập thể dục nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra hãy nhờ người lính canh trước cổng nội thành giúp đỡ. Ngoài ra, hãy nhớ mang cho anh ra một chiếc sandwich mỗi ngày nhé. Anh đã làm sẵn rất nhiều trong tủ lạnh ở phòng áp mái rồi đó. 」
Cứ như vậy, tôi mua một tấm vé trở về và vé vào lại cổng từ Cửa hàng của Người chơi.
[Bạn có muốn rời khỏi Tòa tháp bằng vé trở về không?]
[Bạn sẽ trở lại đúng địa điểm khi sử dụng vé vào.]
[Cảnh báo! Nếu bạn không có một tấm vé vào lại cổng thì thành tích của bạn sẽ bị xóa khỏi Cơ sở dữ liệu của Người chơi.]
Tôi đeo vé vào lại cổng có hình tương tự một chiếc vòng vào cổ tay.
“Tôi đồng ý, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ.”
[Bạn đã sử dụng vé trở về.]
Cùng với thông báo của hệ thống, một cánh cổng đen xuất hiện.
===
[Lv.??? Túi Đen Nhỏ]
○ Vật phẩm đặc biệt
—Cho phép bạn sao chép một vật phẩm từ thế giới bên ngoài và mang vào trong Tháp.
—Vật phẩm được sao chép chỉ có thể được sử dụng trong Tháp.
===
Tôi bước qua cánh cổng đen khi giữ chiếc Túi Đen mà tôi nhận được từ Henry trong tay.
Tôi đặt chân đến một không gian trống rỗng hệt như lúc vào cổng của tấm vé đen.
[Đây là kho lưu trữ của Người chơi Extra7.]
Một thông báo từ hệ thống vang lên, cùng lúc đó kho lưu trữ của tôi hiện lên.
[Bạn có thể mang những vật phẩm này về Trái Đất hoặc để chúng trong đây.]
“Tôi sẽ đi tiếp. Oh, cái này được mang theo đúng không?”
Tôi giơ cái Túi Đen Nhỏ lên.
[…Vật phẩm đặc biệt đã được xác nhận. Có thể mang ‘Túi Đen’ đến thế giới bên ngoài Tháp.]
[Cổng Dịch chuyển sẽ được tạo bây giờ.]
Một cánh cổng khác lại xuất hiện trước mặt tôi.
Lần này, nó là cánh cổng dẫn đến Trái Đất.
Tôi nhắm mắt và bước vào.
**
“…Phù.”
Tôi thở nhẹ một cái khi mở mắt ra. Tôi đã quá quen thuộc với nơi này, nơi ẩn náu của Đoàn kịch Tắc kè. Goblin đang bận rộn chạy xung quanh làm việc của mình.
“…Auu.”
Ngay khi thoát khỏi Tòa tháp, tôi không còn bị hạn chế chỉ số nữa.
Tuy nhiên tôi thấy đau nhói hơn là nhẹ bẫng. Có vẻ như tôi cần chút thời gian để làm quen với việc chỉ số bị thay đổi.
Tôi dãn cơ và nhìn chung quanh sảnh.
“Oh? Lính mới, cậu về lúc nào đấy?”
“Ah, xin chào.”
Tôi thấy Setry người đang nằm trên ghế. Cạnh cô ấy là người đàn ông tôi không hề quen biết nhưng tôi vẫn nhận ra anh ta là ai.
Chủ nhân của vị trí màu xanh dương, Yoo Kyunghwan.
Mặc dù chúng tôi là thành viên của cùng một gia đình, nhưng tôi vẫn phải cẩn thận quanh anh ta. Bởi ‘Xanh dương’* không đi theo lẽ thường tình.
*Eng Trans: tôi đã cố dịch cho dễ hiểu nhưng ở bản Hàn, ký tự đầu tiên trong chữ ‘xanh dương’ dùng để chỉ ‘nam’. Về cơ bản thì tác giả dùng cách chơi chữ này để chỉ rằng Indigo là gay.
Theo lẽ thường thì Yoo Kyunghwan sẽ thích những người đàn ông đẹp trai hơn. Ví dụ như Kim Suho hay Shin Jonghak.
Anh ta nhìn tôi và gật đầu.
“X-xin chào, Yoo Kyunghwan-ssi. Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau nhỉ.”
“Đúng vậy, tôi nghe từ Setryn rằng nơi này đã được nâng cấp nên tôi đến xem thử.”
“Ra, ra vậy.”
Tôi cố gắng lơ anh ta đi và tiến thẳng đến Phiến đá Goblin.
Sau đó tôi lấy Túi Đen Nhỏ ra và đưa nó đến gần Bảng Goblin. Chiếc túi có vẻ như đang hút thứ gì đó và sớm trở nên đầy. Tuy nhiên Phiến Đá Goblin thì vẫn nằm lỳ ở đó.
Vậy ra đây là cơ chế hoạt động của sao chép.
“Cậu làm gì đấy?”
“Tôi sao chép Phiến Đá Goblin.”
“…Sao chép?”
“Đúng vậy.”
Để lại Setryn và Yoo Kyunghwan vẫn đang tò mò quan sát tôi, tôi đi tìm Khalifa. Anh ta ra khỏi phòng và mở một cánh cổng cho tôi.
Cứ như vậy, tôi đã đứng trước khu chung cư của mình. Tôi chạy nhanh nhất có thể. Tôi không muốn chờ đợi thêm bất kì giây phút nào nữa.
Lúc đầu, tôi vào phòng của mình nhưng không ai ở đó cả.
Rồi tôi nhớ ra là tôi đã gửi Evandel đến chỗ của Haeyeon.
Tôi liền bay theo nghĩa đen đến khu chung cư, đáp ở trước dãy nhà và bấm chuông.
—Ai đó?
Giọng của Yun Seung-Ah vang lên.
“Là tôi, Kim Hajin đây.”
—Oh? Cậu về rồi ư?
Kiik— Cánh cửa mở ra.
Yun Seung-Ah ra chào đón tôi vẻ mệt mỏi và luộm thuộm, nhưng dường như cô ấy không để tâm đến việc này. Tôi vào trong và tìm Evandel.
Evandel đang ngồi trên ghế chơi với Haeyeon. Không giống như khi con bé ở nhà, con bé ngồi một cách khiêm tốn như một quý cô thực thụ.
“Evandel.”
Tôi gọi tên của Evandel.
Evandel giật mình. Rồi con bé từ từ quay về phía tôi. Đôi mắt xinh xắn của con bé mở to khi nhìn thấy tôi.
“…Đã lâu rồi nhỉ.”
“Ha, Hajin—!”
Evandel hét lên và chạy vào lòng tôi. Con bé vùi đầu vào ngực tôi và bắt đầu nức nở khóc.
“Hajiiiiin…”
“Đừng khóc mà. Chú trở về bình an vô sự mà, phải không?”
“Chào chú ạ.”
Trong khi tôi cố an ủi Evandel, Haeyeon đi đến và cúi chào.
“Chào cháu, lâu rồi không gặp nhỉ.”
Haeyeon đã lớn lên kể từ lần cuối tôi gặp cô bé. Cô bé hẳn phải cao khoảng 120~130cm rồi. Sao Evandel lại không lớn lên nhỉ?
“…Đáng yêu làm sao.”
Yun Seung-Ah thờ ơ lẩm bẩm. Tôi vẫn ôm Evandel nhưng nhìn về phía cô ấy. Tôi đã bị sốc trước cảnh tượng trước mắt.
Tôi đã không nhận ra trước đó… nhưng tóc tai cô ấy thì bù xù, cô ấy có quầng thầm rất tệ và môi cô ấy thì sưng tấy.
Tôi có lẽ sẽ tin nếu có ai đó bảo tôi cô ấy là người vô gia cư. Chuyện quái gì đã xảy ra lúc tôi không có mặt vậy?
Tôi lùi lại vài bước.
“Cậu tính đi đâu đó?”
Yun Seung-Ah lạnh lùng hỏi.
“V-về nhà. Tôi định ăn với Evandel. Haeyeon, cháu có muốn đi cùng không? Chú sẽ lại làm bít tết cho cháu.”
“Có ạ!”
Yun Seung-Ah nhìn tôi chằm chằm.
“Cậu đã vào Tháp Ước Nguyện đúng không? Mọi chuyện có tốt không? Hay là bỏ cuộc giữa chừng rồi?”
“Ah, tôi sẽ lại vào trong đó. Tôi đang mở đường cho Suho nên không cần lo đâu.”
Vào ngày 1 tháng 9 tới. Kim Suho và JinSahyuk cuối cùng sẽ tiến vào trong Tòa tháp. Khi thời điểm đó đến, tôi sẽ bận rộn hơi bây giờ rất nhiều.
Nhưng vì lí do nào đó, Yun Seung-Ah nghiêng đầu thắc mắc.
“…Vì Suho ư? Không phải hai người đã cắt đứt tình bạn rồi sao?”
“Gì cơ? Không đời nào.”
Tôi cười.
“Giờ chúng tôi chỉ đi những con đường khác nhau thôi.”
**
Mặt khác, ba thành viên của Đoàn kịch Tắc kè đang dạo bước trong nội thành. Sự khác biệt giữa nội thành và ngoại thành không khác gì thiên đường và trần gian. Nơi này có không khí sạch hơn và kiến trúc tổng thể tốt hơn nhiều.
“Nhìn kìa, họ hẳn là Người chơi.”
Jain chỉ vào khoảng xa.
Một nhóm người lớn đang tụ tập xung quanh một cái ao được thắp sáng bởi ánh đèn đường.
Tuy nhiên, đa số đều có gương mặt tối sầm. Xét theo giọng điệu nghiêm nghị mà họ đang nói, mọi chuyện có vẻ không đi theo đúng hướng tính toán của họ.
Jain đoán rằng họ còn rất ít tiền mà còn phải dành 1000TP mua quyền công dân.
“Có chuyện gì với đám người đó vậy?”
Nghe thấy câu hỏi của Cheok Jungyeong, Jain nhếch mép cười.
“Ngươi cũng sẽ phải đứng đấy nếu không có Hajin đó.”
“…Cô vừa nói gì cơ?”
“Nghĩ kĩ mà xem. TÌm kiếm đồ ăn, nấu ăn, khuyên bảo chúng ta đi tìm nguồn lương thực và kể cả cho chúng ta mượn tiền nữa. Tất cả đều là nhờ Hajin.”
“….”
Cheok Jungyeong không nói nên lời. Anh ta xoa cằm và chìm đắm trong suy tư.
Giờ thì ông ta mới nghĩ về nó, đúng là nhờ Kim Hajin mà cơ thể ông ta mới ở tình trạng tốt như vậy. Ông ta chưa bao giờ phải lo về đồ ăn hay tiền bạc vì Kim Hajin luôn ở đây.
“Ta đoán là cô nói đúng.”
“Suỵt, im lặng.”
Sếp căng tai nghe trộm cuộc hội thoại của những Người chơi ở đằng xa.
—Tốt hơn hết không phải là quay lại tầng 2 sao? Chúng ta có thể trở lại đây sau khi dự trữ thêm đồ ăn.
—Thế nếu chúng ta không tìm được cái thang máy nào để trở lại thì sao? Hơn nữa, quyền công dân của chúng ta sẽ bị vô hiệu hóa nếu chúng ta quay lại. Thế thì chẳng phải là lãng phí 1000TP rồi sao!
—Vậy thì anh muốn chúng tôi làm cái quái quỷ gì? Anh chưa thấy tình trạng thiếu thực phẩm đến kiệt quệ ở đây sao? Tốt hơn là trở lại đây với đồ ăn và bán nó.
—Tôi có đồ ăn đây. Tôi còn mang theo một ít từ tầng 2.
—Cái gì? Đưa chúng tôi xem.
Rồi đột nhiên một cuộc ẩu đả xảy ra.
Sếp quan sát cuộc chiến từ một phía rồi quay đi.
“…Đi tìm căn cứ của chúng ta nào.”
“Okay~”
Các thành viên của Đoàn kịch Tắc kè bắt đầu bước đi khỏi chỗ này.
Đi quanh thành phố không có ánh sáng mặt trời, họ tìm một ‘căn cứ’ như lời Kim Hajin nói.
Sau hai tiếng đi loanh quanh, họ tìm thấy được một tòa nhà tốt với giá thuê là 300TP một tháng.
[Người chơi ‘PhantomThief’ đã thuê một khu căn cứ.]
[Những điểm cộng sau sẽ được áp dụng khi bạn ở trong căn cứ.]
[+10% tỷ lệ hồi phục sinh lực.]
[+2% tỷ lệ tăng chỉ số khi luyện tập.]
“Còn có cả điểm cộng thêm cho việc sở hữu căn cứ nữa à? Đúng như tôi nghĩ, nghe theo Lính mới không bao giờ sai cả~”
Jain mỉm cười và ngồi xuống sàn của khu căn cứ. Cheok Jungyeong bắt đầu tập luyện ngay giây phút ông ta nhìn thấy thông báo hệ thống, còn Sếp mở Cộng đồng ra xem.
Ngay lúc đó.
Tzzzk—
Một màn hình bí ẩn xuất hiện trước mặt họ.
[Xin chào những Người chơi.]
“Whoa!”
“…Thứ gì đây?”
Ba người họ dừng tất cả hoạt động họ đang làm và chuyển hướng về phía màn hình bí ẩn kia.
Người đang nói chuyện trên màn hình là một quý cô đẹp ngoạn mục với mái tóc vàng óng ả và đôi mắt xanh lục long lanh.
[Tôi là quản trị viên của tầng 3, Medea.]
“…Hm.”
Jain khoanh tay và tự lẩm bẩm. Nói thật thì cô ấy đang ghen tị với vẻ đẹp của Medea.
[Các bạn hẳn rất bất ngờ vì tình trạng khủng khiếp Prestige đang đối mặt. Vì vấn đề này mà tôi cũng rất đau lòng. Nên trong khi tôi giải thích cho các bạn cách để lên tầng 4, tôi định cũng sẽ giúp đỡ mọi người.]
Medea cười rạng rỡ.
[Đầu tiên, để leo lên tầng 4, các bạn cần phải tiêu diệt ít nhất một nửa lũ quỷ đang ở tầng này. Bởi vì lũ quỷ và đội quân xác sống của chúng đang chặn con đường tới tầng 4, tọa lạc ở cả bốn hướng Đông Tây Nam Bắc của Prestige.]
Medea tỏ ra uể oải, sau đó một màn hình khác lại hiện lên. Đó là bản đồ cho thấy căn cứ của những thứ được gọi là quỷ này.
[Tôi sẽ cố gắng cho các bạn quyền truy cập bản đồ này trên hệ thống bất cứ lúc nào các bạn muốn. Và…]
Medea búng ngón tay.
[Tôi muốn tặng mọi người một món quà… nhưng tiếc là tôi không có đủ tài nguyên. Vậy nên, tôi sẽ tặng những Người chơi có điểm cao nhất ở mỗi chỉ số khác nhau. Nói cách khác, sẽ có sáu người nhận được món quà vì có điểm cao nhất về từng mảng như sức mạnh, thể lực, tốc độ, tri thức, sức chịu đựng và sức mạnh ma thuật. Tôi mong các bạn không nghĩ tôi quá hẹp hòi.]
Boop—
Đột nhiên ánh sáng chói lọi từ túi của Cheok Jungyeong và Sếp phát ra.
“Sếp? Cheok Jungyeong? Hai người nhận được những gì thế?”
“Uh… Ta nhận được đôi găng tay.”
Cheok Jungyeong lấy đôi găng tay từ kho lưu trữ của ông ta ra, trong khi đó Sếp lấy ra một vật có vẻ là kính lúp.
===
[Kính Lúp Xuyên Tim (3 lần sử dụng)]
○ Vật phẩm đặc biệt
—Bạn có thể thấy mục tiêu là Người chơi hoặc NPC đang nghĩ gì về bạn.
(Thời gian còn lại: 119 giờ 29 phút 23 giây)
===
“Sếp, đó là cái gì vậy?”
“….”
Không hề đáp lại câu hỏi, Sếp cầm chiếc kính lúp đứng đối diện Jain. Cô ấy chỉ đơn giản là muốn thử vật này mà thôi. Hơn nữa, suy nghĩ trong thâm tâm của một người đồng đội là điều quan trọng nhất với cô ấy.
[Em gái] [Đồng đội] [Gắn kết]
[Quen thuộc] [Trách nhiệm Chăm Sóc Bạn] [Thương xót bạn một chút]
Ba cái đầu tiên rất tốt. Từ thứ tư cũng có lý nhưng cái cuối… thương xót mình? Cô ấy thương hại mình ư?
“Nó làm được gì thế, Sếp~?”
“…Câm miệng.”
“Hm?”
Cảm thấy bị xúc phạm, Sếp quay đi.
Tiếp theo là Cheok Jungyeong.
“Huh? Gì đây?”
Chiếc kính lúp phóng to mặt ông ta lên.
“Hehe, cô muốn nhìn kĩ khuôn mặt đẹp trai của tôi hả?”
Phía trên nụ cười lớn của Cheok Jungyeong, một chuỗi từ hiện lên.
[Trung thành] [Chủ nhân] [Mong muốn Trả Ơn]
[Biết ơn vì đã Đánh thức Tiền kiếp của mình] [Khao khát chiến thắng Bạn] [Nghĩ rằng bản thân Có thể Thắng Bạn]
Cũng giống như lần trước, hai từ cuối làm cô ấy thấy khó chịu, nhưng vậy còn đỡ hơn Jain.
Cô ấy quyết định dùng lần sử dụng cuối lên Lính mới, cô ấy cất chiếc kính lúp đi.
“Giờ thì.”
Cô ấy vỗ tay thu hút sự chú ý từ hai người.
“Vì chúng ta đã tìm được căn cứ, hãy ăn một bữa no nê và đi săn nào.”