The Novel 's Extra

chương 169: prestige (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

—Kueeek.

Một ngọn giáo pha lê phóng tới, xuyên qua cổ của con Heo Ruy Băng Lv.1. Con heo ngã xuống sau một tiếng kêu đau đớn.

Chae Nayun rút giáo từ cổ của con heo đã chết.

“…Phân tách.”

Cô thì thầm, xác con heo liền tách thành những miếng thịt và da. Chae Nayun nhặt những phần thịt ăn được và cất nó vào trong kho đồ.

[Kho đồ của bạn đã đầy.]

“Mm, không thể lấy thêm à?”

[Không.]

Kho đồ của Chae Nayun đã bị lấp đầy bởi thức ăn cô kiếm được trong bốn giờ qua.

“…Nayun, cậu xong chưa~?”

Giọng nói uể oải của Yi Jiyoon vang lên từ phía sau cô.

“Ừm, tôi xong rồi. Còn cậu thì sao? Kho đồ của cậu đầy chưa?”

“Hử? Ồ, ừm… của mình cũng kín rồi~”

Rõ ràng là cô đang nói dối, nhưng Chae Nayun không muốn đào sâu thêm vấn đề.

“Hãy trở lại thôi. Càng ngày càng có nhiều người tụ lại chiếc thang máy.”

Đội của Nan chi Bản chất đã sẵn tìm thấy một chiếc thang máy từ 5 tiếng trước, nhưng vì lời khuyên của Extra7, Chae Nayun đã hoãn lại một chút để săn quái thú gần đấy.

“Nayun, chúng ta phải đi thôi!”

Tuy vậy, chẳng có hội viên nào hứng thú với việc đi săn cả. Kể cả khi Chae Nayun bảo họ đó là lời khuyên từ sư phụ của mình, người đã lên trên tầng 3, họ cũng vẫn chỉ liên tục hối thúc cô.

Họ phản ứng như vậy là lẽ đương nhiên. Nếu những Người chơi khác chạy tới chỗ thang máy trong khi họ đang bận săn thực phẩm, rõ ràng là chiếc thang máy của họ có thể bị cướp đi.

“Chúng ta có bao nhiêu người?”

Mặc cho thái độ không hợp tác của những thành viên trong hội, Chae Nayun đã may mắn kiếm đủ thức ăn cho cả đội để tồn tại 1~2 tuần.

“27… có lẽ là 28. Chúng ta phải nhanh lên thôi. Nếu nó bị kín chỗ, một cuộc giao tranh có lẽ sẽ phải nổ ra mất.”

Dù Nan chi Bản chất đã tìm thấy chiếc thang máy đầu tiên, nhưng các Người chơi khác cũng vẫn tụ lại bởi vì họ đã hoãn việc di chuyển.

Do tin nhắn của hệ thống, chỉ cần một thành viên tìm thấy thang máy là cả nhóm cũng có thể đến theo. Không bất ngờ lắm nếu một nhóm lớn sẽ đến đây sớm thôi.

“…Okay, đi thôi.”

Chae Nayun quyết định quay trở về.

“Ehew, tốt thôi. Hãy theo mình~”

Giữ chiếc giáo pha lê đỏ trong tay, Chae Nayun đi theo Yi Jiyoon.

Hai người họ chạy tới thang áy chỉ trong 15 phút.

Dĩ nhiên là bất cứ ai nhìn vào cũng thấy những thành viên của Nan chi Bản chất đều không hài lòng chút nào. Nhưng bọn họ đều đang kiềm chế vì Chae Nayun là bạn của Yoo Yeonha.

Dù vậy, Chae Nayun vẫn mặc kệ những ánh nhìn ấy và đứng trước họ.

“Chae Nayun, cậu đã trì hoãn bọn tôi 5 tiếng rồi đấy. Tận, năm, tiếng, lận”

Tuy vậy lần này họ không thể nhịn được nữa.

Đội trưởng của Đội chinh phục Tháp thuộc Nan chi Bản chất, Anh hùng cấp 2 hạng cao-trung, Kim Youngjin, đứng trước Chae Nayun.

“….”

“Cô không có gì để nói với bọn tôi à?”

“Tôi đã đề xuất đi săn cùng nhau, để lại một đội phòng thủ thang máy và thay phiên nhau.”

“Gì cơ?”

Kim Youngjin lập tức cau mày lại.

“Như tôi đã nói, chúng ta cần phải tích trữ lương thực cho tầng 3.”

“…Quản trị viên tầng 2 nói rằng tầng 3 là một khu dân cư. Cô nghĩ một khu dân cư sẽ thiếu thực phẩm à?”

“….”

Chae Nayun không trả lời. Extra7 đã đang ở trên tầng 3 kia là người đã bảo cô rằng cần phải dự trữ thức ăn.

Tuy vậy, cô không muốn phải giải tích đi giải thích lại một điều. Cô biết lời nói của mình sẽ chỉ bị coi là bào chữa bởi sự dị nghị của họ.

“Chúng ta bị chậm lại là vì cô. Cô có hiểu không hả?”

“…Ừm, xin lỗi. Tôi sẽ không lặp lại điều này đâu.”

Vì vậy, Chae Nayun chỉ đơn giản hạ đầu xuống và xin lỗi.

Phải theo lệnh của đội trưởng.

Đó là điều kiện mà Chae Nayun đã chấp nhận để có được vé vào cổng của Tháp.

“…Tsk.”

Kim Youngjin không nói gì thêm mà mở cửa thang máy ra. Đi theo hắn, những thành viên khác của Nan chi Bản chất cùng một số người ngoài cuộc tiến vào thang máy.

Người cuối cùng đi vào không ai khác chính là Chae Nayun.

[Đang khởi hành tới tầng 3.]

Có 29 người trong thang máy.

Họ không chỉ mắc kẹt trong một không gian nhỏ bé, bầu không khí cũng trở nên rất kì quặc nữa.

Nghĩ về việc phải chịu đựng trong cái không gian này trong suốt 4 tiếng đồng hồ, Yi Jiyoon vỗ tay và cố làm dịu đi tâm trạng của mọi người.

“Đ-Đúng rồi, ừm, các cậu có gặp ai nổi tiếng trong Tháp không?”

“Nổi tiếng ư?”

“Đúng đấy. Tôi chắc là cũng có nhiều Anh hùng, lính đánh thuê, và cả thợ săn nổi tiếng trong Tháp nữa… nên là?”

Mọi người lơ đi Yi Jiyoon, khiến không khí thậm chí còn kì quặc hơn nữa.

“….”

‘Không phải họ nên nói gì đó khi chúng ta đã để họ đi vào thang máy của mình à?’ Yi Jiyoon khẽ lầm bầm.

“Tôi đã gặp một người.”

Tại thời điểm ấy, một người đàn ông mặc áo choàng đen giơ tay lên.

“Wow, thật sao?”

“Đúng vậy.”

“Ai thế?”

Người đàn ông mỉm cười trước câu hỏi của cô. Tới tận lúc này, Chae Nayun vẫn không hứng thú với cuộc trò chuyện. Cô chỉ đơn thuần đang nhìn quanh nhà đấu giá, tìm kiếm những vật phẩm có giá trị và nghĩ rằng liệu cô có nên bán cây giáo pha lê đỏ của mình không.

“Tôi đã thấy Fenrir.”

“…!”

Nhưng ngay tại thời điểm đó, đầu của Chae Nayun bắn lên. Cô dường như bị sét giật vậy.

Cô quay đầu lại và nhìn về phía người đàn ông.

Đoàn lính đánh thuê Jeronimo, Fenrir.

Chae Nayun biết hắn ta là ai. Không thể nào mà cô lại không biết. Trong thế giới này chỉ có một người có thể múa súng một cách tài ba đến vậy.

“Ah… thật sao?”

Sự thật là, bất cứ ai từng học ở Cube với Kim Hajin đều biết chuyện này. Tuy vậy, Yi Jiyoon vờ như không biết gì như một phép lịch sự.

“Um, cậu ta có mạnh không?”

“Có.”

Người đàn ông mỉm cười cay đắng và cởi bỏ áo choàng của mình. Yi Jiyoon đỏ mặt khi cô thấy vẻ mặt đẹp trai tựa Legolas của hắn.

“tôi và bạn đồng hành đã xém chết chỉ vì gây sự với hắn. Tên đó thật đáng sợ.”

“Ồ… tôi hiểu…”

“Ừm, tôi nghi ngờ rằng hắn là người mạnh nhất trong Tháp. Nếu cô có gặp thì đừng thử tấn công hắn. Cô sẽ chết đấy.”

Bị mê hoặc bởi vẻ điển trai của người đàn ông, Yi Jiyoon ngơ ngác gật đầu.

Gzz—

Chae Nayun nghiến răng. Bàn tay cô nắm lấy cán cây giáo trở nên trắng bệch.

Kim Hajin đã ở đây.

Chỉ cần nghe thấy điều này đã khiến máu cô dồn hết lên não, lấp đầy bởi những suy nghĩ phức tạp.

“Ah… khốn nạn.”

Đầu cô như muốn vỡ làm đôi. Cô cảm thấy như mình sắp đánh mất bản thân trong nỗi đau dữ dội này. Cơn hận và sự sợ hãi dâng lên từ con tim cô, đi cùng với nỗi căm ghét và nỗi buồn đau. Sự nghi hoặc dường như đã nuốt chửng, khiến cô không thể suy nghĩ đúng đắn.

Không thể có chuyện cậu ta giết Oppa được. Hẳn là phải có sự hiểu nhầm. Những suy nghĩ như thế vụt qua tâm trí cô trong chốc lát rồi vỡ vụn. Cô chỉ tin vào những gì mình muốn, nhưng có những thứ mà cô chẳng thể nào tin nổi. Những thứ ấy khiến cô đảo điên và bóp nghẹt hơi thở cô…

“Đầu, đầu mình…”

Một cơn đau đầu dữ dội ập đến cô. Tưởng như một chiếc búa đang liên hồi vào đầu cô vậy.

Cuối cùng, Chae Nayun đập đầu cô lại chiếc tường thang máy và đổ sạp xuống.

“Ể? N-Nayun?!”

Yi Jiyoon nhanh chóng giúp Chae Nayun đứng dậy. Dù vậy, không một ai khác quan tâm đến cô. Kể cả những thành viên của Nan chi Bản chất cũng lùi lại và nhìn về phía đội trưởng.

“…Ha, thật là phiền phức.”

Kim Youngjin thở dài. Cậu phải để mắt tới quả trứng vàng này bao lâu nữa đây?

“Argh, đầu tôi cũng đau à nha…”

Cậu mát xa thái dương của mình.

**

[Tầng 3, khu dân cư 「Prestige」]

[Gợi ý! Để mua căn cước công dân, hãy tìm một lính canh.]

Chúng tôi hiện đang bước qua Prestige.

Càng tới gần trung tâm thành phố, càng ít những NPC nằm ngổn ngang trên mặt đất và càng nhiều những căn nhà đàng hoàng xuất hiện.

“Kia là gì?”

Sau khoảng 40 phút, một bức tường cao lớn cùng cánh cổng khổng lồ xuất hiện trước mắt bọn tôi.

“Trông như một cái cổng vậy. Hãy đến gần và xem thử đi.”

Khi đến gần hơn, một người lính chặn bọn tôi lại.

“Phía nội thành bị giới hạn với những người không phải công dân. Nếu muốn tiến vào, hãy xuất trình căn cước công dân.”

“….?”

Tất cả mọi người trừ tôi chớp mắt bối rối. Cheok Jungyeong bắt đầu bẻ khớp tay mình. Tôi nhanh cóng cản hắn lại.

“Dừng lại đi, ông không đánh được anh ta đâu.”

“Haha, nhóc à, ngươi đang hạ thấp ai—"

“Hỏi hệ thống xem.”

“Hỏi gì cơ? Ta chắc là nó sẽ nói…”

Cheok Jungyeong bỗng im bặt. Hắn ta hẳn là vừa nhận được cảnh báo của hệ thống trông đại loại như thế này.

—Tất cả lính canh trong Prestige nhận được tăng cường 250% chỉ số.

Chúng tôi chỉ mới đang ở tầng 3, nhưng lính canh ở đây thấp nhất là Lv.5. Với 250% chỉ số đi kèm, chúng tôi không thể đánh bại họ cho tới khi chúng tôi có khả năng vượt qua tầng 6.

“…Uhahaha, điều đó chỉ khiến ta muốn đánh hơn thôi.”

“Im miệng lại và đứng yên đi.”

Jain ngăn cản Cheok Jungyeong – người đang cười gian xảo.

Tên lính lại nói thêm.

“Ngươi có thể trả 1000TP để đăng kí trở thành một công dân tạm thời hoặc trở về ngoại thành.”

“…Mọi người định làm gì? Tôi tính mua căn cước công dân.”

Tôi quay lại và hỏi những người khác.

Thực ra tôi đang hỏi cho có lệ thôi. Căn cước công dân là một yếu tố cực kỳ quan trọng trong Prestige, thiếu nó thì không thể hành sự được việc gì cả.

“Tui có 1000TP.”

“Ta bảo rồi, ta có thể hạ hắn!”

“Ta không có nhiều TP lắm.”

Jain, Cheok Jungyeong và Boss lần lượt nói.

“Vậy tôi sẽ trả cho Cheok Jungyeong và Boss.”

Tôi lấy ra ba tờ 1000TP từ kho đồ.

“Còn tui thì sao?”

“Tôi biết Jain-ssi giàu mà.”

“…Đáng ra mình nên nói mình cũng nghèo.”

Jain bĩu môi trong khi lấy ra 1000TP.

Tôi đã tính đến chuyện mặc cả, nhưng vì tôi đang đối đầu với một lính canh – loại NPC cứng đầu nhất. Mặc cả có lẽ sẽ chẳng hoạt động với họ trừ khi nó ít nhất Lv.10.

“Đây,

4000TP.”

“…Xác nhận.”

Tên lính canh quay đi và đưa tiền cho một nhân viên đang đứng đợi tại cửa trước. Vị nhân viên viết số lượng ấy vào trong sổ kế toán của mình và rồi tạo ra 4 thẻ nhận dạng chỉ trong chớp mắt.

“Đây. Các người không phải là dân cư chính thức, nên phải làm mới thẻ nhận dạng của mình mỗi tháng với 700TP. Nếu ngươi mất thẻ, sẽ mất 1000TP để làm lại, nên hãy nhớ lấy.

Chúng tôi nhận lấy thẻ nhận dạng của mình, thứ chứng minh quyền công dân tạm thời của mình.

Extra7

Boss

PhantomThief.

Goryeo’sStrongest.

Nickname của bọn tôi được viết trên ID của mình.

“Làm sao mà chúng biết được nickname của ta vậy?”

“Có lẽ đó là Trait của NPC.”

“Ồ, NPC cũng có Trait sao~?”

“Ta gọi họ là NPC, nhưng trong tòa tháp thì họ cũng là con người như chúng ta.

Tại thời điểm đó, một thông báo hệ thống bật lên.

[Bạn nhận được Căn cước công dân Prestige.]

[Nhiệm vụ Người chơi Thường đã được cung cấp.”

[1. Thảo phạt quái vật undead]

—Bạn sẽ nhận được 50TP mỗi khi giết 50 undead Lv.1.

—Bạn sẽ nhận được 75TP mỗi khi giết 25 undead Lv.2.

—Bạn sẽ nhận được 100TP mỗi khi giết 10 undead Lv.3.

—Bạn sẽ nhận được 125TP mỗi khi giết 2 undead Lv.4.

[2. Thảo phạt nhện đất]

—Bạn sẽ nhận được 50TP mỗi khi giết 4 Nhện đất.

[3. Thảo phạt Quỷ]

—Có 666 con quỷ trong Prestige. Mỗi tên có một tiền thưởng đặc biệt được treo trên đầu.

“Nhiều thật đấy.”

“Công nhận.”

Prestige không phải là thành phố đẹp nhất từ bên ngoài, nhưng nó chắc chắn là một nơi ta có thể kiếm TP nhờ những nhiệm vụ cho công dân của nó, nhiệm vụ đặc biệt của Medea, và những nhiệm vụ NPC.

Tuy nhiên, những lợi ích ấy sẽ là nguyên do gây nên sự sụp đổ của nó.

Số TP kiếm được từ Người chơi sẽ không tạo ra bất kì lợi nhuận nào cho các NPC ở đây và sẽ chỉ lấp đầy cái bụng của quản trị viên Medea.

Dĩ nhiên, tôi không có ý định để điều đó xảy ra.

Ở đây, tôi muốn thấy một kết thúc khác với Kim Suho.

Hơn là việc huỷ diệt thế giới bên trong Tháp, tôi dự kiến chỉ huỷ diệt cái thứ vỏ bọc bên ngoài mang tên Tháp.

Đây là kết cục tốt nhất mà tôi có thể đưa ra sau 3 năm lên kế hoạch.

Tôi sẽ biến toà Tháp này thành một công cụ hỗ trợ cho chính cái kết của nó.

“Kho đồ của cô đầy thức ăn rồi, phải chứ?”

“Um, đúng như cậu muốn.”

Để thu thập được thịt thì đầu tiên phải giết được ít nhất 66 con quỷ, nếu không thì lũ quái vật và thú rừng đều xuất hiện dưới dạng undead, lúc đó thì chỉ có ăn cỏ dại và chết dần chết mòn.

“Các ngươi không định vào à?”

Thấy bọn tôi đứng yên, tên lính bắt đầu gặng hỏi như muốn thúc giục.

“Bọn tôi sẽ. Nhưng trước dó…”

Tôi chỉ vào toà nhà ngay cạnh bức tường.

“Một công trình như thế có giá bao nhiêu?”

“Cậu có thể mua nó với 5000TP.”

Tên lính trả lời. Nếu tôi không có căn cước công dân, hắn có lẽ đã hoàn toàn lơ đi tôi rồi.

“Sao thế, cậu định mua một toà nhà à?”

“Đúng vậy.”

“…Tại sao?”

“Tôi chỉ nghĩ là mình nên có một cửa hàng.”

Tôi trả lời câu hỏi của Jain.

Sau đó, một thông báo hệ thống bật lên.

[Bạn có thể mua ‘Tòa nhà gỗ ngoài bức tường nội thành’ với 5000TP.]

[Bạn hiện tại có 24000TP.]

[Bạn có mua công trình này không?]

Mua nhà thật là dễ trong một thế giới không có bất động sản.

Tôi chọn ‘có’

[Bạn đã có được quyền sở hữu của ‘Căn hộ làm bằng gỗ ngoài Nội thành Lv.2’

[Hiện không có gì bên trong công trình gỗ này.]

Chỉ với một cái ấn nút đơn giản, một căn hộ trở thành của tôi.

“Vào thôi nào.”

“Hm? Cậu không mua nó à?”

“Tôi làm xong rồi.”

“…Gì cơ?”

Để lại ba người đồng đội đang đứng hình đằng sau, tôi hỏi người lính canh một lần nữa.

“Chúng tôi có thể gặp quản trị viên tầng 3 không?”

“Không, còn quá sớm để có một cuộc yết kiến với ngài ấy.”

“Chúng tôi phải đợi bao lâu nữa?”

“Chỉ một tuần nữa thôi.”

“…Hm.”

Trong trường hợp đó, chẳng có lý do nào để tiến vào nội thành cả.

Tôi khoanh tay lại và chìm vào dòng suy nghĩ. Rồi, tôi mở chiếc smartwatch của mình lên và đọc ‘những thiết đặt đã bị bỏ’ trong cuốn sách thiết đặt của tôi. Ở đây có những thiết đặt mà tôi đã viết nhưng chưa bao giờ được đưa vào câu chuyện thực.

===

[NPC Khu dân cư tầng 3 – 1. Kiri và Henry.]

*Cặp anh trai em gái. Cho họ thức ăn và tiền để có được [Túi đen nhỏ].

*Chiếc [Túi đen nhỏ] cho phép bạn mang theo một vật phẩm từ trái đất.

*Kiri và Henry đều rất khéo léo và có tài năng phát triển. Xứng đáng được trở thành NPC có tên.

===

“…Phải rồi, hai đứa kia cũng ở đây nữa.”

Kiri và Henry là một chuyện, chiếc Túi Đen Nhỏ cũng là một vật phẩm rất hữu dụng.

Vì chưa thể gặp Medea, tôi có khoảng 4 ngày rảnh rỗi. Tôi nên đi kiếm chiếc Túi Đen Nhỏ và quay lại Trái Đất để mang theo Phiến đá Goblin. Và đồng thời tôi cũng có thể gặp Evandel.

“Boss, Jain, hai người có thể tiến vào trong nội thành và tìm một nơi ẩn náu dược không?”

“Một nơi ẩn náu?”

“Đúng vậy, một nơi chúng ta có thể ở. Cô có thể thuê một căn nhà cũng được.”

“…Được thôi, nhưng cậu định đi đâu thế?”

“Tôi sẽ quay về Trái Đất một chút.”

Và như thế, tôi để ba người họ tiến vào nội thành.

Rồi, tôi lấy ra Chân Thư và hỏi.

[NPC ‘Henry’ và ‘Kiri’ đang ở đâu?]

Chân Thư sau đó hút khoảng 0,5 vạch Dấu Thánh và hiển thị vị trí của Kiri và Henri một cách trực tiếp. Chúng không ở xa lắm, chỉ đang lang thang quanh ngoại ô thành phố.

Tôi bước theo.

Sau khoảng 15 phút.

“Mua hoa đi~ Chúng ăn được đấy~”

Tôi có thể thấy Henry và Kiri ở phía xa.

Chúng đang bán hoa. Tuy vậy, chẳng có ai hứng thú hay thậm chí có ý định bỏ tiền cho những đoá hoa ấy cả. Tệ hơn nữa là những bông hoa trong rổ của chúng đều đã héo khô cả rồi.

“Hoa, mua hoa đi~ chúng có thể ăn được~”

“….”

Tôi lặng lẽ nhìn chúng.

Tôi cạn lời. Hai đứa trẻ đói khổ đang cố bán những bông hoa mà không một ai muốn mua. Có cần phải thực tế thế này không?

“Haa…”

Thở ra hết những suy nghĩ phiền muộn, tôi bước tới phía chúng.

“Ah, um, hoa… mua hoa đi…”

Kiri và Henry hoảng sợ khi chúng thấy tôi. Cũng phải thôi bởi tôi mặc một bộ đồ đen tuyền phủ kín từ đầu đến chân.

Tôi cởi bỏ mũ trùm của mình và mỉm cười rạng rỡ.

“Chúng có giá bao nhiêu?”

“Ể…? Ngài sẽ mua nó sao?”

“Đúng vậy.”

Đứa em gái bé hơn, Kiri, nói với tôi.

Kiri chần chừ không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

“…10, 10TP.”

“Mỗi cái?”

“Vâng? Ah… um, không. Mọi thứ trong chiếc giỏ là 10TP.”

Kiri đưa cả chiếc giỏ cho tôi. Trong lúc đó, Henry đang đứng cạnh em ấy, run rẩy trong sợ hãi.

Chúng nghĩ tôi sẽ không mua gì nếu mỗi bông hoa tận 10TP sao?

Tôi lặng lẽ nhìn chúng, rồi phát hiện ra một mảnh vải đen ló ra từ túi sau của Henry.

Nó hẳn phải là Túi Đen Nhỏ.

“Nhân tiện thì, đó là gì thế? Cái thứ màu đen đó.”

Tôi quỳ xuống bằng với tầm mắt của Henry và chỉ vào chiếc túi nhỏ sau lưng cậu bé. Kiri lo lắng quay về phía Henry.

“Đây… đây là? Um…”

Henry bắt đầu loay hoay với chiếc tui đằng sau túi mình với một biểu cảm khó xử.

“Um, thứ này… um…”

Cơ thể nhỏ bé của cậu run rẩy dữ dội như đang cố nghĩ điều cần nói.

Rồi, cậu sớm đưa ra quyết định và lấy chiếc túi ra.

“N-Ngài cũng sẽ mua thứ này chứ? Chiếc túi này tốt lắm đó!”

“O-Oppa! Cha đã nói không bao giờ—"

“Shh.”

Đứa em gái nhỏ Kiri kinh ngạc chen vào, nhưng Henry đã cản cô lại.

Kiri cắn môi với một ánh nhìn buồn bã.

“Nó có giá bao nhiêu?”

“Thứ này hơi đắt một chút. Nó khoảng um… 200TP.”

200TP.

Tôi nhìn vào khuôn mặt Henry. Má của cậu bé rất mỏng, và đôi mắt rõ

ràng nói lên rằng cậu đang rất sợ hãi.

Tôi bỗng nghĩ.

Hai NPC được tạo từ đống thiết đặt mà tôi vứt xó.

Một thiết đặt mà tôi đã lờ đi do quá vội vàng trong việc tăng tốc đến điểm chính của mạch truyện, hoặc bởi vì tôi quá lười để viết tiếp. Số phận thực sự của chúng trong mạch truyện gốc ra sao?

…Hẳn là chúng đã chết vì đói.

“Um, 150TP!”

Henry có vẻ như đã hiểu nhầm sự im lặng của tôi như là không hài lòng, cậu tự mình hạ giá xuống.

“Mm…”

“Đ-Đắt quá ạ?”

“Không, ta nghĩ nó quá rẻ.”

Khi tôi nói vậy, đầu của Henry và Kiri lập tức ngoảnh dậy.

Tôi lấy ra 2 đồng 100TP và đưa một đồng cho Henry và cái còn lại cho Kiri.

Kiri và Henry nhận lấy những đồng xu bóng loáng với đôi bàn tay nhỏ bé của chúng. Chúng nhìn chằm chằm vào nó rồi nuốt nước bọt của mình.

“Ah, Oppa, đưa anh ta vật phẩm đó đi.”

“Ồ phải rồi, đ-đây!”

Nghe Kiri, Henry đưa cho tôi chiếc Túi Đen Nhỏ.

“Và um, lấy cái này nữa ạ!”

Rồi, Kiri nhanh chóng đưa cho tôi giỏ hoa cô đang giữ.

“Ta không mua thứ này.”

“Anh có thể có nó! Um, chúng ăn được đấy! Nếu anh muốn, em có thể chỉ anh nơi chúng mọc. Em là người duy nhất biết chuyện này!”

“….”

Kiri thực sự quá tốt bụng. Một cô gái nhỏ bé dũng cảm hơn cả anh trai cô. Tôi không thể không lo lắng về cả hai đứa.

“Ổn mà.”

Tôi lắc đầu, cất chiếc Túi Đen Nhỏ đi và vỗ vai chúng.

“Này, hai nhóc không đói sao?”

“…Vâng?”

Lần này, chúng đều nâng cao cảnh giác của mình.

“Các em thấy đấy, anh đây sở hữu một toà nhà.”

[Kích hoạt Giọng nói Thuyết phục Lv.2]

Mặc dù đều được sinh ra và nuôi dạy trong một môi trường khắc nghiệt, chúng vẫn chỉ là trẻ con. Giọng nói của tôi còn hơn cả đủ để thuyết phục chúng.

“…Chủ sở hữu toà nhà?”

“Ừm. Còn nữa…

Tôi lấy ra căn cước công dân của mình.

“Wow, căn cước công dân kia…”

“Uwoah…”

Đôi mắt của Henry và Kiri sáng bừng lên. Kiếm tiền và mua căn cước. Đây hẳn phải là giấc mơ của chúng.

Tôi nói với chúng một cách ấm áp nhất có thể.

“Nếu đi theo anh, anh sẽ làm thật nhiều đồ ăn ngon cho mấy nhóc.”

Vì tôi đã viết rằng chúng xứng đáng trở thành một NPC có tên, tôi có nhiều hơn một lý do để mang chúng theo. Hơn nữa tôi cần nhân viên để chăm lo cho tòa nhà mới của mình.

Truyện Chữ Hay