Sau khi Kim Hajin rời đi, Yoo Yeonha đang nhìn ngẩn ngơ ra phía ngoài khung cửa sổ từ chiếc xe limousine. Sông Hán, Tòa tháp Anh hùng, cơ sở của các hội sáng lấp lánh với đặc trưng tương ứng của chúng.
Bầu trời Seoul xám xịt bất thường. Có vẻ một cơn mưa sẽ sớm kéo tới.
“…Haa.”
Yoo Yeonha khẽ thở dài và ngẫm nghĩ. Kim Hajin nhờ cô ấy điều tra về sự thật đằng sau cái chết của cha mẹ cậu ta. Nếu đã vậy, cậu ta đã biết được bao nhiêu rồi?
Rằng cậu ta là nạn nhân từ tai nạn Kwang-Oh? Hay cả việc Chae Joochul là người đứng sau tất cả?
Cảm thấy đau đầu vì việc này, Yoo Yeonha xoa hai bên thái dương trong phiền muộn.
Đây là lí do vì sao nắm bắt thông tin từ một chiều rất không công bằng. Bởi vì cô không rõ cậu ấy đã biết những gì, cô không thể quyết định sẽ tiết lộ bao nhiêu cho cậu ta.
“…Và cả cái này nữa.”
Một chiếc túi bóng đã thu hút sự chú ý của cô ấy. Đó là chiếc túi đựng bánh hamburger tự làm của Kim Hajin. Mặc dù mùi hương từ nó tỏa ra đầy mời gọi nhưng Yoo Yeonha không còn chút năng lượng nào để ăn cả.
“Um… anh tài này?”
Cô ấy gọi hỏi xem liệu người lái xe có muốn ăn nó hay không. Nhưng khi cô ấy dần đưa chiếc túi lên, hương thơm từ miếng bánh càng tỏa ra. Hương thơm và độ tươi ngon của nó là minh chứng rõ ràng rằng đây không phải chiếc bánh hamburger bình thường.
“Vâng thưa Quý cô? Cô có cần gì không?
Người lái xe hỏi để đáp lại lời nói trước đó của cô.
Và chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, vô số suy nghĩ thoáng lướt qua đầu cô.
“K-không, không có gì đâu.”
Kết cục thì cô ấy lại rút chiếc túi về và lấy nó ra. Một chiếc bánh hamburger không quá to nhưng cũng không quá bé. Nó không chỉ trông ngon miệng mà còn hết sức đẹp mắt.
Ực.
Sau khi nuốt nước bọt, Yoo Yeonha cắn một miếng.
Nom, nom… Miệng cô ấy đột nhiên dừng lại.
Dường như một hào quang từ các ánh sao rực rỡ bao quanh cô ấy.
Đó là hương vị đưa tách biệt với phần còn lại của thế giới trong chốc lát, một hương vị tràn đầy sự khoan khoái thuần khiết mà cô chưa một lần nếm thử.
“…Nyam.”
Sau khi ngơ ra một hồi lâu, cô cắn thêm miếng nữa. Mùi vị của chiếc bánh bùng nổ như pháo hoa trong miệng cô.
Về mặt tinh thần, cô ấy đang kiệt sức và gặp phải nhiều vấn đề đau đầu nhưng cơ thể của cô lại rất trung thực.
Miệng cô ấy như đang tự mình nói. Rằng nó nhất định phải ăn cái bánh burger này dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.
Giữa sự hỗn loạn về cảm xúc này, Yoo Yeonha từ tốn ăn nốt chiếc bánh, hưởng trọn hương vị của của nó trong mỗi miếng cắn.
**
Tôi trở lại nơi ẩn náu của Đoàn kịch Tắc kè. Tôi không còn thời gian để lãng phí nữa. Nhanh chóng gửi chiếc giường đến chỗ Yoo Yeonha ngay khi tôi vừa về đến nơi rồi chạm vào vé vào lại cổng có hình dạng như chiếc vòng tay để quay lại Tháp.
“Chờ đã cục than!”
Setryn đột nhiên hét lên. Hiển nhiên ‘than’ là chỉ màu đen. Setryn thích gọi tôi bằng những vật thể có màu đen khác nhau. Ví dụ, cô ấy đã từng gọi tôi là than, xăng, dầu, đen đúa và mây đen.
“Ơi?”
“Pháp sư của chúng ta cũng muốn đến sống ở đây nữa.”
“Pháp sư… ý cô là Màu Nâu?”
“Yep.”
Tại vị Màu Nâu, Hirano Arashi.
Bậc thầy về phép thuật hủy diệt và tạo thành trì.
Người phụ nữ biến thái này muốn đến đây ư?
Một mặt tôi có cảm giác nhẹ nhõm, nhưng đan xen trong đó cả sự bất an.
“Vậy thì… hãy bảo cô ta dùng phòng tôi trước đã. Tôi chưa có thời gian để làm thêm một cái.”
“Được thôi Đen Đúa.”
Có vẻ đó là việc duy nhất cô ấy muốn thông báo, xong cô liền nhảy về lại chỗ ghế bành. Và bên cạnh cô ấy là Yoo Kyunghwan đang liếm môi khi nhìn qua tôi.
“Khụ Khụ, vậy thì tôi đi đây.”
Tôi lập tức kích hoạt vé vào lại cổng.
Lần này cánh cổng không được tạo ra. Tầm nhìn của tôi mờ dần và giây tiếp theo tôi đã thấy bản thân mình bên trong Tòa tháp. Sự đau nhức này khiến tôi quỳ khuỵu xuống và có cảm giác như sắp nôn mửa. Dịch chuyển trực tiếp gây thiệt hại lên cơ thể tôi.
“Argh, đầu mình…”
[Chào mừng trở lại, Người chơi Extra7.]
[Xin hãy thay đổi trang phục.]
“…Được rồi.”
Tôi mặc lại bộ quần áo tôi đã mặc trước khi ra khỏi Tháp.
[Đã xác thực.]
[Cánh cổng dẫn đến khu dân cư ở tầng 3 sẽ được tạo.]
Cùng với tiếng thông báo từ hệ thống, một cánh cổng xuất hiện từ sàn.
Tôi nhanh chóng bước vào đó.
[Chào mừng trở lại với tầng 3 – Prestige.]
Khung cảnh ngoại thành của Prestige
lọt vào tầm mắt tôi. Nó vẫn chìm ngập trong sự nghèo đói.
Tôi có thể dễ dàng nhận dạng được những Người chơi đang đi dạo quanh thành phố. Vì bản thân đã ở lại Trái Đất tận bốn ngày nên điều này cũng không quá ngạc nhiên. Hẳn đã có thêm nhiều người lên được đến tầng 3.
Boss: 「Cậu trở lại rồi à, Lính mới?」
Sếp nhắn tin ngay khi tôi vừa trở lại.
「Phải. Mọi chuyện ổn chứ, Sếp?」
Boss:「Yeah, chưa gì ta đã thu được 1600TP rồi đó.」
「Ooh, cô kiếm được nhiều đó.」
Boss:「Hehe, chiến đấu giúp chỉ số của ta tăng nhanh lắm. Mà này, cậu đang ở chỗ nào thế?? 」
「Tôi đang hướng tới phía tường nội thành đây…」
Tôi vừa nhắn lại cho Sếp vừa tiến về phía trước. Rồi đột nhiên, tôi tò mò không biết Henry và Kiri đang ra sao.
「Cứ tiếp tục săn đi. Tôi có chút việc phải làm trước đã nên tôi sẽ về gặp mọi người sau ba tiếng nữa.」
Sau khi gửi tin nhắn này cho Sếp, tôi chuyển hướng đến phía cửa hàng tôi đã mua.
—Những vật phẩm họ bán cũng ít quá. Anh có chắc đây là cửa hàng có tên không đấy?
Không mất quá nhiều thời gian để tôi tìm ra cửa hàng của mình. Có khoảng mười người đang đi lang thang quanh đó nên việc nhận ra cửa hàng từ một khoảng cách xa là khá dễ dàng.
—Chỗ này bán những vật phẩm Lv.3 và vật phẩm có yểm thuộc tính. Đây là nơi tốt nhất trong bên ngoài nội thành rồi.
—Oh, nhân tiện, tôi nghe nói anh có thể nhận các nhiệm vụ thường mà không cần phải mua quyền công dân đấy.
Tôi kéo mũ áo xuống thấp hơn và đi ngang qua những Người chơi đang tán gẫu.
Có sáu người chơi khác ở trong cửa hàng. Họ đang bàn luận xem có nên mua thanh kiếm dài Lv.3 hay không.
Henry và Kiri đang quan sát họ từ quầy thu ngân.
“Henry? Kiri?”
Dùng cơ hội này, tôi nhanh chóng liếc nhìn Henry và Kiri.
Khi hai đứa nhận ra tôi, mặt hai đứa rạng rỡ lên.
“Ah, mọi người ơi, đến giờ chúng cháu bổ sung thêm hàng rồi. Mọi người có thể bàn chuyện ở bên ngoài được không ạ?”
“Oh? Còn có thêm vật phẩm đang đến à?”
“Dạ vâng, cửa hàng sẽ tạm đóng trong ngày hôm nay ạ.”
“Ooh~ được rồi, mai bọn chú sẽ quay lại vậy.”
Kiri khéo léo đuổi khách hàng đi. Những Người chơi liếc nhìn qua tôi trên đường họ đi ra, nhưng có vẻ như họ tưởng tôi là một NPC vì họ không màng gì đến mình.
“Anh đã trở về!”
“Chào mừng anh trở về!”
Kiri và Henry cúi gập người 90 độ chào.
“Phải, anh về rồi đây.”
Tôi cởi bỏ mũ áo và cười.
Tạ ơn trời, sắc mặt cả hai đứa đã khá hơn so với trước nhiều. Chúng trông khỏe mạnh và được ăn no đủ, hai đứa có vẻ tắm thường xuyên vì cả hai trông đặc biệt sạch sẽ.
“Chúng ta có nhiều khách hàng không?”
“Có ạ, nhưng em không biết tại sao ngày càng nhiều người ghé thăm.”
“Thế còn những sản phẩm thì sao?”
“Chúng em bán được hai ạ!”
“Hai?”
“Vâng!”
Kiri đáp lại một cách hăng hái. Tôi nhìn quanh cửa hàng, Hai vật phẩm được bán là những thứ rẻ nhất trong cửa hàng này, chiếc Áo khoác Da Gấu và Băng bảo vệ Cổ tay của Khỉ đột.
Tôi cũng không quá bất ngờ. Hầu hết mọi người ở đây đều không thể lấp đầy bụng của mình một cách tử tế nên thường họ rất khó nhả tiền để mua một Thanh kiếm Sắt Lv.3.
“Cái áo khoác được bán với giá 600TP và chiếc băng bảo vệ là 500TP đó ạ!”
“Oh? Nhiều hơn anh nghĩ đó!”
Đúng như tôi nghĩ, chúng rất có thiên phú bán hàng. Thực ra thì tôi cũng sẽ rất vui nếu chúng chỉ bán được với giá 300 mỗi thứ.
“Um, còn sản phẩm nào khác để chúng em bán không ạ?”
Kiri nhiệt tình hỏi.
Tôi mỉm cười. Tôi đã bảo chúng rằng với bất cứ vật phẩm gì chúng bán được thì thôi sẽ trả chúng 5% của vật đó nên cũng không ngạc nhiên khi hai đứa hăng hái như vậy.
“Ah, um, chỉ là có nhiều khách hàng khá thất vọng. Họ luôn nói chúng ta không có nhiều loại mặt hàng.”
“Chờ chút nhé, anh sẽ đi làm thêm ngay đây.”
Tôi nói vậy rồi đi về phía cầu thang dẫn xuống dưới.
Tầng hầm hoàn toàn trống không. Tôi lấy Phiến Đá Goblin ra từ chiếc Túi Đen và truyền sức mạnh ma thuật của Dấu thánh vào đó.
Shooong—
Ba vầng sáng bắn ra từ Phiến Đá Goblin, trở thành hai con goblin thường và một con yêu tinh pháp sư.
“Xin chào.”
—Kerek, kerek.
—Kurorok.
“Oh, chúng ta chưa gặp nhau bao giờ nhỉ. Dù sao thì ta có việc cho các ngươi đây…”
Tôi ra lệnh cho lũ goblin làm các bình thuốc.
Vì là goblin, công thức chế tạo dược liệu và kỹ thuật điều chế thuốc được khắc sâu vào DNA của chúng. Miễn là có đủ nguyên liệu thì chúng tự có thể tạo ra các bình thuốc.
Tôi mở Cửa hàng Người chơi và mua toàn bộ thảo mộc có thể được sử dụng làm nguyên liệu chế tạo thuốc. Mặc dù nó tốn khoảng 10000TP, nhưng một khi bán hết mọi thứ thì tôi sẽ có thể kiếm lại được gấp năm lần số đó.
“…hi vọng chúng bán chạy.”
Lí do tôi lập nên một cửa hàng rất đơn giản.
Để ngăn chặn tầng 3 bị phá hủy thành tàn tích, phân bổ lại sự giàu nghèo là điều cần thiết.
Ngang nhiên trấn lột TP từ những Người chơi và phân phối nó cho NPC, từ đó để họ phá vỡ bức tường ngăn cản sự phát triển của chính bản thân họ. Mục tiêu cuối cùng của tôi là cho NPC nắm giữ ‘mong muốn được tồn tại’ hơn là ‘mong muốn được biến mất’.
Dĩ nhiên tôi không định làm việc này một mình.
Đó là lí do tại sao tôi thuê Henry và Kiri.
“Um… Ông chủ?”
Lúc đó, Kiri ló đầu cô bé xuống dưới tầng hầm.
“Oh, xuống đây đi.”
“Eh, eeh?”
Kiri giật mình khi nhìn thấy lũ goblin, nhưng khi tôi vỗ đầu chúng, Kiri dần tiếp cận với cái nhìn đầy tò mò.
“Um, những sinh vật kì lạ này là gì thế ạ…?”
“Cứ nghĩ chúng như những người bạn của em đi. Chúng sẽ ở dưới này làm thuốc. Em chỉ cần mang thuốc lên và bán chúng thôi. Em cũng có thể sai chúng dọn cửa hàng nếu muốn, và nếu cần thiết thì em hãy ra lệnh cho chúng chiến đấu.”
“Ah… hiểu rồi ạ…”
“Tốt, vậy thì em lên tầng được rồi đó.”
Kiri trở lại tầng trên và tôi thì ngồi thụp xuống sàn. Mặc kệ lũ yêu tinh lục lọi giỏ thảo mộc, tôi mở hệ thống của Tháp lên xem.
===
[Công thức Dược liệu Đặc hiệu của Người lùn]
Cỏ Sylaon (5g)
Krumin (3g)
Ketelin (1g)
…
===
Đó là công thức được ghi trên bia đá của người lùn.
Có khả năng cao đây là thứ được xếp hạng cao hơn bất kì thứ gì mà bọn yêu tinh có thể tạo được.
Nhưng vì có một thành phần khá đặc biệt - ketelin – trong công thức này nên tôi cần phải mượn sức mạnh của Xúc sắc Ngẫu nhiên.
[Xúc sắc Ngẫu nhiên x5]
Tôi lấy tối đa số xúc sắc rồi.
Vì đã lãng phí ba viên xúc sắc trong suốt bốn ngày vắng mặt khỏi nơi này.
Tôi nhanh chóng ném chỗ xúc sắc với hi vọng.
**
Trong suốt ba tiếng, lũ goblin làm dược 10 bình thuốc và tôi làm được 3 thứ.
Lũ yêu tinh cần nhiều thời gian để làm thuốc là bởi cấp của Phiến đá goblin còn thấp và tôi cũng không có đủ nguyên liệu để làm thêm. Thay vào đó, tôi dùng quãng thời gian còn lại để làm ba trang bị Lv.2 và một trang bị Lv.3, như vậy sẽ giúp cho sự đa dạng tổng thể của cửa hàng tăng.
“Về sớm nhé!”
“Chúng em sẽ cố hết sức!”
“ừ, nhớ ăn uống kĩ càng đó.”
“Vâng~!”
Tôi để chỗ trang bị lại cho Henry và Kiri rồi đi ra.
PhantomThief: 「Hajin, cậu đang ở đâu thế? Chúng tôi đang đi đến cửa hàng của cậu đấy.」
「Vậy tôi sẽ đợi ở đây.」
Tôi đứng gần cửa hàng và yên lặng chờ họ.
Không lâu sau đó, Jain đã đến. Cô ấy đang đeo sợi dây thừng tôi tặng cho Sếp..
“Những người khác đâu rồi?”
“Họ đang đến~ mà này, Lính mới, kiếm TP là điều duy nhất chúng ta phải làm ở đây à~?”
“Giờ là vậy.”
Tầng 3 mất nhiều thời gian để chinh phục bởi lũ quỷ mà chúng tôi phải đánh bại đã tự hình thành xã hội riêng của chúng.
“Dù sao thì, cô có lấy được kỹ năng gì không?”
Tôi hỏi Jain.
“Kỹ năng?”
Kỹ năng là một trog những khía cạnh quan trọng nhất trong Tháp. Ở đây, không cần biết bạn tăng chỉ số đến cỡ nào, bạn vẫn có thể bị phản đòn bởi một kỹ năng duy nhất và tất cả nỗ lực của bạn trở nên đổ sông đổ bể.
“Cô không lấy được sách kỹ năng nào từ vật phẩm trên người quái vật ư?”
“Ah~ Tôi không thích săn bắn nhiều thế. Cậu nên hỏi Sếp ý~”
“Oh, được rồi.”
Chỉ có duy nhất một kỹ năng tôi muốn đạt được ở tầng này.
Một trong những kỹ năng tốt nhất mà chỉ tốn một ô kỹ năng– [Vật chất hóa Vĩnh viễn].
“Oh, họ đến rồi này.”
Lúc đó, Jain đang chỉ xuống dưới phố.
“Đâu…”
Từ xa, tôi bắt gặp dáng vẻ của hai người rất nổi bật đang đi về phía chúng tôi.
“…Wow.”
Tôi ngỡ ngàng lẩm bẩm.
Sếp đúng là giai nhân tuyệt sắc.
Đôi chân thanh mảnh và dáng hình tao nhã khiến cô ấy nhìn như nữ thần giáng thế, và khuôn mặt thanh tú của cô là sự hòa quyện hài hòa của cả nét đẹp phương Tây và phương Đông. Chiếc áo khoác da cô ấy đang mặc tạo cho cô ấy vẻ ngoài rất ngầu và có chút nguy hiểm.
Chiếc Áo khoác Da Gấu… vậy ra Sếp là người đã mua nó. Và đó cũng giải thích vì sao Jain lại đang đeo dây thừng của Sếp.
Cuối cùng cô ấy cũng thực sự quan tâm đến thời trang rồi nhỉ.
“Chào mừng trở lại, Lính mới.”
Sếp đi đến phía tôi và nói. Dường như cô ấy đã tìm được đâu đó một đôi bốt vì bây giờ cô ấy cao gần tới tầm mắt tôi. Tôi giả vờ như bị chói lóa trước vẻ đẹp của cô ấy và Sếp cũng cười rất thỏa mãn.
“Được rồi, thế là đủ rồi, cậu muốn nhờ ta làm gì nào?”
Khi hôm nay lúc tôi vừa trở lại, tôi đã nhờ cô ấy một việc.
“Ah, cô thấy đấy, tôi muốn cướp một căn biệt thự trong nội thành.”
Dinh thự của Giáo sư. Đó là nơi cất giấu cuốn sách kỹ năng mà tôi muốn.
“Cướp? Nghe có vẻ vui đấy.”
Cheok Jungyeong cười khúc khích. Sếp cũng gật đầu đồng tình. Rồi đột nhiên cô ấy giơ ngón trỏ lên như thể ừa nhớ ra điều gì đó.
“Nhưng trước đó.”
Thứ gì đó xuất hiện trên tay cô ấy. Nó trông giống như một chiếc kính lúp.
Đây là vật phẩm gì?
Thay vì nhìn qua sách cài đặt thì tôi hỏi thẳng Sếp luôn.
“Đây là gì vậy?”
“…Là một vật phẩm thú vị.”
Sếp đưa tôi một câu trả lời nửa vời và hướng chiếc kính lúp về phía tôi. Mặt lồi của chiếc kính lúp khiến mặt tôi biến dạng một cách mất mỹ quan.
…Sau khoảng một phút, chiếc kính lúp đột nhiên hóa thành bụi và phân tán.
“Sếp?”
Tôi không thể kìm nén sự tò mò này và lên tiếng hỏi về việc vừa xảy ra.
“…Vừa rồi là chuyện gì vậy?”
“Ừm…”
“Sếp?”
Một sự kích động và ngạc nhiên chưa từng thấy đang lan ra khắp gương mặt cô ấy.
**
‘Tháp Ước Nguyện’.
Tòa tháp có quy mô chưa từng thấy này đã khiến cả thế giới phải rầm rộ. Các kênh truyền hình dành riêng cho Tháp Điều ước đã xuất hiện, các trang web liên quan cũng được tạo ra, rồi đến cấu trúc bên trong và tiến trình tổng thể của Tháp cũng trở thành thứ giải trí cho cả những người thường.
Niềm đam mê cháy bỏng như vậy cũng hiện hữu ở Pandemonium. Không có bất kì cơ quan liên bang nào hạn chế cư dân và khách đến, ‘vé vào cổng’ trở thành vật phẩm bán chạy nhất được bày bán và trao đổi. Nhiều màn đấu giá được tổ chức mỗi ngày và cả những cuộc ẩu đả lớn nhỏ đều nổ ra vì ham muốn giành được tấm vé bằng vũ lực.
“…Hm.”
Mặt khác, ở Đấu trường Thiên Quỷ nổi tiếng vĩnh cửu của Pandemonium, Jin Sahyuk đang ngồi trong phòng chờ của cô ấy, không phải với tư cách chiến binh bậc Quỷ (Demon) mà là chiến binh hạng Quái Vật (Fiend)*. Đương nhiên, phòng đợi của cô ấy sẽ to hơn vài lần trước đó.
(*Thực ra Fiend và Demon đều chung một nghĩa là ác quỷ, nhưng theo mình tìm hiểu thì Fiend nó cao hơn Demon)
“Đây là đồ thật?”
Với đôi chân vắt chéo một cách kiêu hùng, cô ấy vừa hỏi vừa chĩa ra tấm vé trong tay.
“Đ-đúng ạ, tôi cam đoan.”
Người đàn ông đang cúi đầu trước cô ấy phản hồi. Jin Sahyuk chán nản nhìn hắn ta. Người đàn ông cuộn tròn người như ấu trùng của ve sầu và run rẩy trong sợ hãi.
“Nếu không phải thì sao?”
“S-sao cơ ạ?”
Jin Sahyuk châm xì gà và ngậm nó.
Phù… Làn khói dày đặc lan ra khắp căn phòng. Không hổ danh là chất kích thích ma lực tốn hàng triệu won, vị của nó khá tuyệt.
“Ngươi điếc à? Ta hỏi, nếu nó là giả thì sao?”
“Tôi, tôi chắc chắn. Tôi thề rằng nó không phải là giả.”
Jin Sahyk cười nhếch mép.
Không còn Bell ở quanh để ngăn cản, cô có thể đi đến bất cứ đâu mình muốn và gây sự lớn đến chừng nào cũng được. Cô ép bản thân mình đến bất cứ nơi nào được đồn là có sự hiện diện của những tấm vé và kiểm tra xem màu của chúng là gì.
Tuy nhiên, cô ấy không cướp những tấm vé không phải màu đen. Thứ cô ấy muốn không có gì ngoài tấm vé vào cổng tốt nhất.
“Ừ… Ta đoán là ta phải tin ngươi thôi nhỉ. Ta còn lựa chọn nào khác đâu, phải không?”
Tự lẩm bẩm bản thân, cô ấy nhìn chằm chằm vào tấm vé được người đàn ông dâng đến.
Tháp Điều ước hiện là tâm điểm của toàn thế giới. Những điều xảy ra trong Tháp, thế giới trong Tháp trông như thế nào, mọi thứ theo lẽ tự nhiên trở thành chủ đề đáng được quan tâm nhất.
Nhưng đây chính xác là điều khiến Jin Sahyuk điên lên.
Một thế giới nơi mà mỗi người có bảy mạng sống. Sự thật rằng cô không phải một phần của thế giới đó khiến cô ấy phát điên. Vì thế cô không thể kiềm chế sát khí của mình trước kẻ đã trộm đi vé của cô ấy.
“Nhưng tôi nghe nói rằng vé đen là con dao hai lưỡi. Ta chỉ có thể chọn độ khó cao nhất nhưng lợi ích nhận lại từ nó thì lại ít hơn người khác…”
“Câm mồm.”
Jin Sahyuk gạt tàn của điếu xì gà. Sau đó cô ấy truyền năng lượng ma thuật vào tấm vé.
Cho đến bây giờ, cô ấy đã đốt không biết bao nhiêu tấm vé giả thành cát bụi. Và kết cục của những tên đưa cô tấm vé cũng chung số phận.
Tuy nhiên, tấm vé này thì khác.
Nó không chỉ chịu được sức mạnh ma thuật của cô ấy mà còn có khả năng lưu thông nó. Tấm vé này là… thật.
Jin Sahyuk nhìn chằm chằm vào người đàn ông mang tấm vé đến cho cô.
Hắn ta đang quỳ gối đầy kính trọng nhưng lại run như cầy sấy. Dù vậy, thỉnh thoảng hắn vẫn cố ngước lên nhìn lén cô. Jin Sahyuk quyết định tha thứ cho cái nhìn bẩn thỉu của hắn. Cô tự biết mình cũng ăn mặc khá thiếu vải.
“Ngươi nói đúng, có vẻ như đây là hàng thật.”
Với một nụ cười nhếch mép, cô ấy đứng dậy và mở két sắt ra. Vô số đá quý và trang sức đang tỏa sáng lấp lánh trong đó.
Jin Sahyuk lấy ra một viên đá quý mà cô đã hứa làm phần thưởng, viên ‘kim cương máu’. Rồi cô ném nó đi như thể đang cầm rác.
“H-Huk!”
“Cầm lấy và cút đi.”
“V-Vâng, cảm ơn cô!”
Người đàn ông cuốn gói chạy ngay khi hắn ta nhận được viên kim cương. Hắn ta vội đến mức còn ngu ngốc vấp ngã vài lần trước khi hoàn toàn chạy khỏi đó.
“Sao lại chạy nếu ngươi định ngã cơ chứ… đúng là thằng ngu.”
Jin Sahyuk nhìn người đàn ông rời đi rồi ngồi lại xuống ghế của cô ấy.
Sau khi đặt lại điếu thuốc lên miệng, cô ấy kiểm tra tấm vé lần nữa.
Lúc đầu, một nụ cười đầy thỏa mãn nở trên khuôn mặt cô nhưng ngay sau đó, gương mặt ấy chuyển sang một biểu cảm đầy ác ý. Cô tức giận nghiến chặt răng làm đứt đôi điếu xì gà.
“…Cứ đợi đấy, thằng khốn. Ta sẽ xé xác ngươi làm trăm mảnh…”
Cô nói bằng giọng căm phẫn đã kìm nén bấy lâu nay.
Cô đã chuẩn bị đầy đủ để vào Tháp.
Hoàn toàn nghiêm túc, cô không có ý định cợt nhả.
Cô ấy săn lùng những người đã rời khỏi Tòa tháp sau khu hướng dẫn. Lúc thì cô ấy tra tấn họ và có lúc lại hỏi han tử tế. Với những thông tin cô đã thu thập được từ họ, cô ấy đã luyện tập những kĩ năng và kĩ thuật cần thiết.
…Vì lí do nào đó, cơn thịnh nộ đang sôi sục trong cô bỗng nhiên lắng xuống.
Jin Sahyuk nghiêng đầu với một biểu cảm lạ lùng.
Vừa rồi, một điềm báo kì lạ đột nhiên xuất hiện.
E sợ? Quan ngại? Mặc kệ nó là gì đi chăng nữa, ‘trực giác’ bẩm sinh của cô bảo với cô ấy rằng có một điều gì đó không thể ngó lơ được.
Jin Sahyuk nhìn xuống tấm vé vào cổng với vẻ mặt nghiêm trọng.
[Vé Vào cổng Đen]
“Pft.”
…Tuy nhiên, cô ấy lại cười chế nhạo và lạnh lùng buông bỏ thứ cảm giác khó chịu cô ấy đang cảm thấy.
Không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra, mình chỉ cần vượt qua.
Không cần biết đấy là ai, mình chỉ cần giết chúng.
“Mày cứ đợi đấy….”
Jin Sahyuk một lần nữa run lên trong niềm phấn khích và giận dữ tột độ.