The Master Swordman’s Story Starts with the Zero Ability to Attack

chương 16: sumire gặp gỡ các học viên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Translator: Deemo

__________________

◇Góc nhìn của Sumire◇

“Chào đằng ấy. Cậu là Eugene-san từ Câu Lạc Bộ Sinh Vật phải không?”

Người nói với Eugene-kun là một nữ sinh.

Cô có dáng người cao, cơ thể cân đối với đôi mắt tròn nhưng sắc sảo và bước đi nhẹ nhàng đem lại cảm giác như một chú mèo.

“Tôi là Leona Bianchi từ Câu Lạc Bộ Võ Thuật. Hân hạnh được gặp mặt.” (Leona)

“Rất vui được gặp mặt, tôi là Eugene Santafield. Sao cậu lại biết tên tôi?” (Eugene)

“Không ai lại không biết học viên yêu thích của Hiệu Trưởng, Eugene-san, đâu” (Leona)

Leona-san khúc khích cười.

“Còn người đứng cạnh cậu, chắn hẳn là cô gái tới từ ‘thế giới khác’ phải không?” (Leona)

“V-Vâng! Tôi là Sashiogi Sumire! Rất vui được gặp mặt!” (Sumire)

Tôi vội vàng cúi chào.

Tôi tưởng chỉ mình Eugene-kun, nhưng cả tôi cũng được biết đến…

“Hai người thám hiểm xong hôm nay rồi à?” (Leona)

“Yeah, chúng tôi đang định quay về.” (Eugene)

“Vậy thì, cậu muốn ăn tối cùng bọn tôi không?” (Leona)

Leona-san mời chúng tôi.

“Hmmm…cậu nghĩ sao?” (Eugene)

Eugene-kun hỏi ý kiến của tôi.

Mùi thức ăn thơm thật đấy.

“Mình không ngại đâu!” (Sumire)

Họ đã cất công mời bọn tôi, biết đâu tôi có thể kết thêm bạn mới.

Leona-san có vẻ là một người dễ nói chuyện.

“Vậy chúng tôi xin chấp nhận lời mời. Uhm, nó sẽ tốn bao nhiêu vậy…?” (Eugene)

“Ahaha, bọn tôi lỡ làm nhiều quá và lúc nào cũng có đồ thừa ý mà. Đừng lo về tiền nong và cứ tự nhiên đi!” (Leona)

Khi Eugene-san nhắc tới việc trả tiền, Leona-san cười thoải mái.

Một người bộc trực thật.

“Đi nào, lối này.” (Leona)

Leona-san dẫn bọn tôi tới chỗ ngồi.

Gọi là chỗ ngồi, nhưng nó chỉ là một tấm thảm được trải trên nền đất.

Người đang nấu ăn với một cái nồi lớn đưa bọn tôi một phần bánh mì và súp đặc.

Một mùi hương cay nồng bay tới mũi tôi.

Nó có hơi quen thuộc.

…Khoan, chẳng lẽ đây là…

“Ăn thôi!” (Leona)

“I-Itadakimasu!” (Sumire)

Bị giục bởi Leona-san, tôi xúc lên một thìa súp.

Cẩn trọng đưa nó vào miệng.

“?!”

M-Mùi vị này…nó thực sự là…!

“Ngon quá.” (Eugene)

“Phải chứ? Vẫn còn nhiều lắm nên đừng ngại xin thêm.” (Leona)

Tôi lắng nghe Eugene-kun và Leona-san trò chuyện trong lúc xúc lấy xúc để.

“Haah…” (Sumire)

Tôi ăn xong phần súp và hít một hơi.

“Wow, Sumire-san, cậu ăn nhanh thật.” (Leona)

Leona-san mở to mắt ngạc nhiên.

Có điều mà tôi nhất quyết phải hỏi.

“Yeah…Tên của món súp này là gì vậy?” (Sumire)

“Uhm, nói là một món tên là cà ri, và…ah, hiểu rồi.” (Leona)

“Yeah…Đây là một món cũng tồn tại ở thế giới của tôi…” (Sumire)

Thân thuộc thật đấy, tôi nghĩ mình sắp khóc mất.

Đã lâu rồi tôi mới được ăn một món từ thế giới của tôi.

Theo như những gì Leona-san kể, đây là một món ăn được phổ biến bởi một người từ thế giới khác.

…Ra vậy.

Tôi không phải người duy nhất chuyển sinh. Từng có nhiều người như vậy trong quá khứ.

Và họ đã phổ biến món cà ri…

Không biết họ tới từ đâu nhỉ.

“Thoải mái gọi thêm nhé.” (Leona)

“O-Okay…” (Sumire)

Nghĩ lại thì, có lẽ tôi đã hơi thô lỗ khi nuốt lấy nuốt để trước mặt Eugene-kun.

Sau đó, tôi trò chuyện với Leona-san và Eugene-kun về chuyến thám hiểm của bọn tôi.

Rồi vào lúc mà tiệc sắp tàn…

“Này, nếu hai người ổn, có muốn tham gia vào tổ đội của bọn tôi không?” (Leona)

Leona-san cười với bọn tôi khi đề nghị.

“Mời người ngoài cũng được sao? Mọi người đang đi thám hiểm dungeon phải chứ?” (Eugene)

Eugene-kun hỏi lại.

Theo như Eugene-kun, các mạo hiểm giả khác về căn bản là đối thủ, nên họ thường không thân thiết với nhau lắm.

“Bọn tôi là nhóm thứ 3 với mục tiêu là kiếm kinh nghiệm từ tầng thấp với thành viên mới. Nhóm thứ 1 đang nhắm tới tầng 200 thì khá căng thẳng.” (Leona)

Leona-san nhún vai.

Ooh, nhóm thứ 1 và nhóm thứ 3.

Vậy là thành viên thường trực và dự bị à?

Đúng là hoạt động câu lạc bộ.

“Hiểu rồi…vậy cậu muốn làm gì, Sumire?” (Eugene)

“Mình muốn nói chuyện thêm nữa!” (Sumire)

“Vậy thì, chúng tôi sẵn lòng tham gia.” (Eugene)

“Được rồi. Tôi sẽ giới thiệu cậu tới mọi người, được chứ?! Thực ra có rất nhiều người muốn được nói chuyện với người từ thế giới khác, Sumire-san!” (Leona)

Nói vậy rồi Leona-san chạy tới chỗ các thành viên khác.

Trong lúc đó, Eugene-kun giải thích ngắn gọn cho tôi về Câu Lạc Bộ Võ Thuật.

Theo như Eugene-kun, Câu Lạc Bộ Võ Thuật là một tổ chức lớn mạnh trong học viện.

Nó là tập hợp của những người muốn mài giũa khả năng của họ tới cực hạn, nên có nhiều người kỳ cục. Nhưng họ đều rất cởi mở.

Yeah, tôi cũng nghĩ Leona-san rất thoải mái khi trò chuyện cùng cô ấy.

Cậu ấy cũng kể cho tôi về các câu lạc bộ khác.

Phe với sức mạnh vũ trang lớn nhất học viện, Câu Lạc Bộ Kiếm Thuật.

Có vẻ nó là nhóm gồm lực lượng thám hiểm dungeon mạnh nhất.

Có cả câu lạc bộ cho pháp sư, nhưng nó không lớn lắm vì họ còn chia ra thành từng nguyên tố riêng. Và hình như có rất nhiều tranh cãi giữa họ.

“Mình nghĩ câu lạc bộ nghiên cứu hỏa ma pháp sẽ muốn chiêu mộ cậu đấy, Sumire.” (Eugene)

Đây là điều Eugene dự đoán.

Cậu ấy nói vì tôi là một Ifrit…

Hmmm, tôi nên làm gì khi họ chiêu mộ tôi…

Tôi không muốn bị kéo vào tranh giành phe phái.

Nhân tiện thì, hình như Lực Lượng Áp Chế của Hội Học Sinh rất tự cao.

À nói mới nhớ, đám người phiền phức đó cũng thuộc hội học sinh.

Tôi nhớ về lúc đám nam sinh gây rắc rối với Eugene-kun.

Sau một lúc, Leona-san cùng với một vài đàn em từ câu lạc bộ đi tới và chúng tôi cùng trò chuyện.

Khi tôi kể về thế giới của mình, họ đều chăm chú lắng nghe.

…Mặc dù tôi không có gì thú vị để kể.

Chỉ mỗi việc được nói chuyện với một người từ thế giới khác cũng đủ với họ thì phải.

Sau khi trò chuyện rất nhiều, Leona-san rủ tôi cùng đi tắm.

Eugene-kun thì được những người khác mời tham gia luyện tập.

♢♢

“Haah, sảng khoái quá.” (Sumire)

“Fufu, thế nào? Đó là phòng tắm ma thuật ngoài trời mà câu lạc bộ võ thuật tự hào đấy.” (Leona)

Đúng thế!

Cả một phòng tắm ngoài trời được chuẩn bị!

Dị giới khác bọt thật.

“Ma cụ ấn tượng quá! Đó cũng là trang bị của câu lạc bộ võ thuật à?” (Sumire)

“Phải! Nó siêu đắt luôn, nhưng chúng tôi mua nó với mồ hôi nước mắt của tất cả mọi người. Tắm rửa rất quan trọng mà.” (Leona)

“Yeah, mình hiểu mà!” (Sumire)

Leona-san và tôi có hơi nước bốc lên từ cơ thể khi bọn tôi quay về chỗ của Eugene-kun.

Eugene-kun vẫn đang luyện tập cùng những nam sinh kia.

Thành viên của câu lạc bộ võ thuật đang chiến đấu bằng tay không.

Còn Eugene-kun thì có một thanh kiếm gỗ.

Khi nhìn qua thì cảm giác như Eugene-kun có lợi thế.

Nhưng thực sự thì Eugene-kun đang dễ dàng xử lí những nam sinh của câu lạc bộ võ thuật.

“Wow, kiếm thuật ấn tượng lắm. Nghe nói cậu tới từ Đế Quốc, nhưng đó là trường phái gì vậy?”

“Nó gọi là Trường phái Twin-Heavenly Resonance. Một trường phái từ Đông Lục Địa. Cha tôi tới từ nơi đó.” (Eugene)

“Ra vậy! Một loại kiếm thuật từ lục địa khác!”

“Không có ai của câu lạc bộ kiếm thuật dùng trường phải từ Đông Lục Địa cả. Đây là cơ hội tốt để luyện tập.”

“Được rồi, một lần nữa!”

“Tôi không phiền, nhưng…chỉ mình tôi dùng kiếm có ổn không?” (Eugene)

“Nó thậm chí còn tốt hơn. Việc này giúp chúng tôi luyện tập cho trận đấu với câu lạc bộ kiếm thuật sắp tới!”

“Chúng tôi sẽ thắng lần tới. Phải không mọi người?!”

“““YEAAAHH!”””

Có vẻ mọi người từ câu lạc bộ võ thuật đều vui mừng vì được luyện tập với Eugene-kun.

Họ năng động thật đấy.

Nghe nói họ đã thám hiểm dungeon cả ngày hôm nay rồi. Họ giàu thể lực thật.

Sau đó, Eugene-kun và những nam sinh khác đi tắm rửa tại một thác nước gần đó.

Chẳng phải như vậy sẽ rất lạnh sao?

Tôi đợi họ trở về trong khi nói chuyện với Leona-san và các nữ sinh khác.

Eugene-kun quay lại không lâu sau đó.

“Chào mừng quay lại, Eugene-kun.” (Sumire)

“Xin lỗi vì để cậu đợi, Sumire.” (Eugene)

Tôi vẫy tay chào Eugene.

Trời đã tối đen rồi.

Có lẽ là vì bên trong dungeon bây giờ đang là ‘buổi tối’.

“Cho dù là bên trong một tòa nhà văn có buổi tối á?!” –là phản ứng của tôi. Nhưng Zenith Tower là một dungeon tạo ra bởi Thần, nên họ bảo tôi đừng dùng logic bình thường.

Có một hệ sinh thái ở trong dungeon, quái vật cũng có cách sống riêng.

Vì thế, nơi này cũng có ngày và đêm như bên ngoài.

Và tôi cũng đang bắt đầu buồn ngủ vì màn đêm tối.

“Nhân tiện thì, hai người định ngủ ở đâu? Eugene-kun ngủ trong lều của nam sinh còn Sumire-san ngủ tại lều của bọn tôi có ổn không?” (Leona)

Leona-san đề nghị.

Tôi cũng định đồng ý nhưng…

“Không, tôi có lều riêng nên tôi sẽ ngủ tại đó.” (Eugene)

“Eh?! Cậu có đem lều hả Eugene-kun? Chẳng phải kế hoạch hôm nay là trở về trước khi trời tối sao?” (Sumire)

“Mình đem nó theo mỗi khi đi thám hiểm dungeon. Có những ngày mà cậu phải chờ tới nửa ngày tại thang máy dungeon mà.” (Eugene)

Eugene-kun thậm chí đã chuẩn bị cho việc ngủ qua đêm.

“Nè nè, cho mình xem cái lều đó đi!” (Sumire)

“Được rồi.” (Eugene)

Eugene-kun mang cái lều ra từ trong túi thám hiểm.

Nó có vẻ là một ma cụ. Ban đầu trông rất nhỏ gọn nhưng nó nhanh chóng mở to ra.

Nó thành một cái lều lớn chứa được tới 4 người.

“Wowow, đây là sản phẩm của Autum Peak phải không? Đẹp thật đấy.”

(Leona)

Leona-san nhìn nó ghen tị.

Họ có cả hãng đồ thám hiểm nổi tiếng tại dị giới à.

“Thế nên đừng lo, mình sẽ ngủ tại đây. Sumire, cậu có thể đi cùng Leona–” (Eugene)

“Nè nè, Eugene-kun, cái lều này dùng cho mấy người vậy?” (Sumire)

“Hửm? 4 người cũng được.” (Eugene)

“Vậy thì mình sẽ ngủ ở đây. Mình không muốn phải làm phiền Leona-san hơn nữa.” (Sumire)

““Eh?!””

Eugene-kun và Leona-san đều ngạc nhiên kêu lên.

Mình có nói điều gì kỳ lạ đâu, phải chứ?

Eugene-kun và tôi cùng một tổ đội, nên hoạt động cùng nhau là bình thường mà.

“Ổn mà phải không, Eugene-kun?” (Sumire)

“T-Thì...nếu cậu thấy ổn.” (Eugene)

“Aaaah~, vậy hai người là như vậy…Ahaha, xin lỗi vì làm phiền.” (Leona)

Leona-san rời đi với khuôn mặt ửng đỏ.

Hửm?

Có chuyện gì à?

“V-Vậy thì, đi ngủ thôi, Sumire.” (Eugene)

“Được rồi!” (Sumire)

Eugene-kun đang cư xử kỳ lạ.

Bình thường cậu điềm tĩnh lắm, nhưng giờ lại có vẻ bồn chồn.

(....Hửm?) (Sumire)

Đó là lúc tôi nhận ra.

Lí do mặt Leona-san ửng đỏ khi nãy.

Nghĩ lại thì, cùng ngủ trong một túp lều…

Aaaaaaaaah!!

Mình đã nghĩ cái gì vậy?!!!!

________________________

Truyện Chữ Hay