The Master Swordman’s Story Starts with the Zero Ability to Attack

chương 15: eugene và sumire tiến xa hơn nữa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Translator: Deemo

__________________

Tôi mượn sức mạnh của Sumire và đánh bại Trùm Tầng 10.

“Cảm ơn! Cảm ơn cậu…! Với việc này, đất nước của chúng tôi được cứ–wuuuuh…!”

“Thật nhẹ nhõm khi cậu đánh bại được nó.”

Đội Trưởng-san của Vương Quốc Tormore khóc hết nước mắt.

Người này giàu cảm xúc thật.

Tại Học viện Quân sự Đế Quốc, chúng tôi được dạy phải ‘phân cách cảm xúc và hành động’.

Là một người luôn có suy nghĩ đó, tôi không thể khóc trước mặt người khác như thế này.

Mà ông già cũng giữ quan điểm rằng ‘nước mắt của một người đàn ông không được rơi xuống ở nơi đông người!’.

Ông già của tôi hoạt động theo cảm xúc có logic.

Hình ảnh của trận đấu này chắc đã bị nhiều người nhìn thấy qua Thiết Bị Vệ Tinh.

“Eugene-san, Sumire-san, chúng tôi sẽ không quên món nợ này. Chúng tôi chắc chắn sẽ trả ơn cậu vì đã cứu chúng tôi khỏi Trùm Tầng và trao thưởng vì đã trợ giúp trong việc tiêu diệt nó. Đây là Giấy Nhớ của Nữ Thần.”

“Được rồi.” (Eugene)

Phó Đội Trưởng, người bình tĩnh hơn Đội Trưởng, đưa tôi một tờ giấy có chữ ký.

Tờ giấy này có huy hiệu của Nữ Thần Công Lý Althena-sama, là một hợp đồng được yểm ma pháp.

Nếu ai phá vỡ hợp đồng, người đó sẽ bị thánh thần trừng phạt.

Nhưng xét vào tình trạng của họ, tôi tin là họ không dám làm vậy đâu.

“Nè nè, Eugene-kun! Có một cái rương đằng kia kìa!” (Sumire)

“Eh?” (Eugene)

Có một chiếc rương màu nâu nhạt nằm ở hướng mà Sumire đang chỉ tới.

Đó là…

“Nó rơi ra một Rương Báu à.” (Eugene)

Khi đánh bại Trùm Tầng, Rương Báu đôi khi xuất hiện.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy nó nên tôi hào hứng kiểm tra Rương Báu.

Thứ ở trong đó là là một cục kim loại khổng lồ sáng mờ.

“Đây…là gì?” (Sumire)

Sumire nghiêng đầu.

“Hmm, mình nghĩ nó là kim loại ma thuật, nhưng mình cũng không phải chuyên gia nên không chắc…” (Eugene)

Tôi sẽ vui hơn nếu nó là một thứ dễ nhận biết như một vũ khí hoặc một loại khoáng thạch nào đó.

Cũng không nên mong chờ quá nhiều từ phần thưởng vượt qua tầng 10.

Nó trông khá nặng và khó mà nâng được chỉ với 2 người, nên tôi sẽ bỏ qua.

“Ta về học viện thôi chứ, Sumire?” (Eugene)

“Eh? Chúng ta không lên tầng 11 sao?” (Sumire)

“Cậu muốn đi tiếp ư?” (Eugene)

“Nhìn cậu khi nãy, mình nóng lòng muốn biết những gì đang chờ đợi phía trước!” (Sumire)

Cô gái này phiêu lưu thật.

“Cậu chưa mệt sao?” (Eugene)

“Mình đã đánh con quái vật nào đâu…” (Sumire)

“Hmm…” (Eugene)

Nhắc mới nhớ, cũng đúng thật.

Trong tuần qua, tôi đã dạy cô nhiều cách đối phó với quái vật.

Nhưng người duy nhất chiến đấu lại là tôi.

Trong khi đây là chuyến thám hiểm đầu tiên của cô ấy.

Tôi muốn cô được trải nghiệm chút thực chiến.

“Vậy thì, cùng đi ngó qua tầng 11 nào. Chỉ một chút thôi nhé?” (Eugene)

“Được rồi!”

“H-Hai người định lên tầng 11 luôn sao?”

Khi tôi định hướng tới cầu thang, Phó Đội Trưởng-san nói với bọn tôi.

“Yeah.” (Eugene)

“Cậu định làm gì với Rương Báu này?! Còn cả nguyên liệu từ con Trùm Tầng nữa. Nếu bán chúng, tôi nghĩ cậu sẽ được một khoản kha khá…”

“Anh có thể lấy cả hai.” (Eugene)

“V-Vậy cũng được sao?!”

“Ổn mà, ổn mà.” (Eugene)

Tôi cũng không muốn mang theo quá nhiều thứ.

Họ cũng sẽ thưởng cho chúng tôi sau, nên vậy cũng đủ rồi.

(Lợi ích lớn nhất từ vụ này là mình được chiến đấu với một con Trùm Tầng…) (Eugene)

Tất nhiên, đây là hoàn cảnh đặc biệt vì tôi có thể mượn mana từ Sumire.

Thứ tôi nhận được đã là quá đủ rồi.

Tôi mới nên cảm thấy biết ơn.

Tôi không quan tâm tới mảnh kim loại ma thuật hay nguyên liệu từ con trùm chút nào.

Đây là cách tôi trả ơn họ.

“C-Cậu thực sự đã giúp chúng tôi rất nhiều…Tôi không biết phải cảm ơn sao cho đủ.”

Cả Phó Đội Trưởng-san cũng bắt đầu khóc.

Có vẻ anh ta chỉ cố gắng kìm nước mắt từ nãy tới giờ.

Ai ở Vương Quốc Tormore cũng mau nước mắt vậy à?

“Ah.” (Eugene)

Tôi nhớ ra thứ mà tôi đã mượn từ họ.

“Thanh kiếm của anh này. Cảm ơn.” (Eugene)

“Eugene-san, nếu cậu định dùng nó khi thám hiểm, tôi sẽ tặng nó cho cậu…” (Daniel)

“Vậy cũng được sao?” (Eugene)

“Tất nhiên! Cậu đã đánh bại Trùm Tầng giúp chúng tôi, còn cho chúng tôi cả Rương Báu và chỗ nguyên liệu! Đây là tối thiểu những gì chúng tôi có thể cho cậu…” (Daniel)

“Cảm ơn. Tôi sẽ dùng nó cẩn thận.” (Eugene)

Tôi quyết định sẽ nhận lấy nó.

Đây là món quà kỷ niệm việc đánh bại Trùm Tầng 10.

Tôi tra thanh kiếm vào vỏ, trọng lượng của nó khiến tôi nhớ về quá khứ.

“Vậy nhé, tạm biệt mọi người.” (Eugene)

“Bảo trọng nhé!” (Sumire)

Sumire và tôi chia tay những mạo hiểm giả từ Vương Quốc Tormore.

“Cảm ơn! Cảm ơn! Tôi sẽ không bao giờ quên món nợ này!”

“Hãy thăm Vương Quốc Tormore khi nào cậu tới Liên Bang Blue Waters nhé!”

“Eugene-san, Sumire-san, bảo trọng!”

“Wuuuuuuh~~ Cảm ơn cậuuuuuuuu!!”

Người Đội Trưởng vẫn khóc từ nãy tới giờ.

Anh ta không xấu như cảm nhận ban đầu.

Họ tiễn chúng tôi trong khi vẫy tay và la hét lớn.

Xấu hổ thật đấy.

“Nè nè Eugene-kun, làm việc tốt thật tuyệt phải không?!” (Sumire)

Sumire ôm tay tôi trong khi cười lớn.

Việc này cũng xấu hổ nữa.

Nhưng khi nghĩ lại.

“Nhưng quá tốt bụng cũng không phải đặc điểm một mạo hiểm giả nên có.” (Eugene)

“Vậy sao?” (Sumire)

Sẽ có lúc mà lòng tốt đó bị lợi dụng.

Phải biết tính toán…là điều mà tôi được dạy ở học viện.

“Nhưng đúng là nó rất tuyệt.” (Eugene)

“Phải chứ?!” (Sumire)

Tôi nghĩ cũng chả có ai thèm xem một tầng thấp như tầng 10 đâu.

Không vấn đề.

Chúng tôi tiến tiếp vào tầng 11.

♢♢

Những cái cây cao hơn chúng tôi mọc dày đặc,

Tầng 11 của Zenith Tower: Khu vực rừng rậm.

“Đây là tầng 11…Ực.” (Sumire)

Sumire nói khi đứng cạnh tôi.

Cô còn nói ra chữ ‘Ực’ như vậy chắc là vẫn còn thoải mái lắm.

“Cây cối mọc dày đặc bắt đầu từ đây nên tầm nhìn tệ hơn ở tầng 9 rất nhiều. Hãy cẩn trọng đấy.” (Eugene)

Nói vậy nhưng đây cũng là lần đầu tôi tới đây.

Kiến thức của tôi chỉ tới từ Thiết Bị Vệ Tinh.

*Xào xạc*

*KiKiKiKiKiKiKi*

*Kururu Kururu*

Tôi có thể nghe âm thanh của cây cối và một số tiếng kỳ lạ.

Tầng 11 là nơi bắt đầu xuất hiện những loại quái vật nguy hiểm hơn.

Bầu không khí ở đây cũng nói lên việc ấy.

Sumire nắm tay tôi chặt hơn.

Tôi cũng ôm Sumire lại gần mình, tập trung để có thể dùng ma pháp kết giới bất kỳ lúc nào.

Giờ thì, loại quái vật nào sẽ xuất hiện đây?

“...”

“...”

Chúng tôi chờ đợi.

“...Quái vật…không tới.” (Sumire)

“...Yeah.” (Eugene)

Bọn tôi căng thẳng một lúc, nhưng…Sumire và tôi chỉ đang bám dính lấy nhau ở giữa dungeon.

“Chúng ta đi khám phá xung quanh thôi chứ?” (Eugene)

“Được rồi~.” (Sumire)

Sumire có vẻ không còn lo lắng, cô đang ngó nghiêng khắp nơi.

Chắc chúng tôi đã quá cảnh giác vì là lần đầu lên tầng này?

Không, không có gì là quá cẩn thận khi thám hiểm dungeon.

“Hey, Eugene-kun.” (Sumire)

Sumire nói.

“Sao vậy?” (Eugene)

“Cậu vừa đánh bại Trùm Tầng với Ma Kiếm của cậu. Việc đó ấn tượng lắm.” (Sumire)

“Cảm ơn. Mình đã học kiếm thuật từ khi còn bé tí mà.” (Eugene)

“Ooh! Nhân tiện thì, tại sao lại phải dùng Ma Kiếm? Chẳng phải chứ chém bình thường mà không dùng mana của mình cũng được sao?” (Sumire)

“Aah, về chuyện đó.” (Eugene)

Câu hỏi của Sumire cũng thường xuyên được hỏi bởi những người không dùng kiếm.

Nó không đơn giản như vậy.

Với một thanh kiếm bình thường…

“Cậu chưa từng tấn công quái vật với một thanh kiếm, phải không?” (Eugene)

“C-Chưa từng! Đúng hơn thì mình chưa từng chém thứ gì cả!” (Sumire)

Sumire lắc đầu trước câu hỏi của tôi.

Cô từng kể với tôi.

Rằng thế giới của Sumire không có quái vật, và cũng không dùng kiếm hay ma pháp.

“Kiếm sẽ cùn đi rất nhanh khi cậu chém chỉ một lần. Đặc biệt là khi chém qua xương của một con quái vật, và nó sẽ bị ăn mòn khi cậu chém một undead. Có những lúc goblin hay orc cũng cầm vũ khí và khi chúng giao nhau, lưỡi kiếm sẽ bị mẻ. Độ sắc bén sẽ tiếp tục giảm.” (Eugene)

“Ra vậy…Cũng đúng.” (Sumire)

“Thám hiểm -đặc biệt là trong Zenith Tower- thường sẽ diễn ra rất lâu. Việc đó ít khi xảy ra tại tầng thấp như tầng 11, nhưng khi ở tầng cao, cậu có thể bị tấn công bởi 100 con quái vật một lúc, hay còn gọi là Chạy Loạn. Trong trường hợp đó, một thanh kiếm không được cường hóa bởi ma pháp sẽ vô dụng.” (Eugene)

“Hiểu rồi…Vậy, tại sao mọi người không bán kiếm mà đã được cường hóa sẵn?” (Sumire)

Sumire tiếp tục hỏi.

“Có. Có những thanh Huyền Kiếm (Mystic Sword) và thậm chí là Thánh Kiếm là những Ma Kiếm với ‘cường hóa vĩnh cửu’.” (Eugene)

“Sao cậu không sử dụng một cái?” (Sumire)

Ông già tôi là một kiếm sĩ có địa vị tại Đế Quốc và ông cũng sở hữu một số vũ khí ma pháp.

Khi ông biết rằng Thiên Phú của tôi là mana trắng, ông đã cho tôi dùng thử một thanh Huyền Kiếm mà ông thích nhưng…

Thanh Huyền Kiếm trị giá 3 triệu G biến thành một mớ sắt vụn vì mana trắng của tôi.

–Tôi không thể quên gương mặt buồn bã của cha khi đó.

Ông nói ‘Đừng lo về nó, Eugene…’ nhưng từ đó, tôi đã ngưng tìm kiếm Huyền Kiếm hay Thánh Kiếm.

Kể cả Huyền Kiếm giá 3 triệu G cũng không thích mana trắng của tôi.

Tất cả vũ khí được cường hóa vĩnh viễn đều rất đắt đỏ.

Không đời nào tôi có thể thoải mái phá hủy chúng trong khi còn là một học sinh.

“Vậy chuyện như vậy đã xảy ra… Hm? Vậy tại sao mana của mình lại ổn?” (Sumire)

“Có lẽ là vì mana Ifrit của cậu. Chắc hẳn nó là đặc biệt.” (Eugene)

“H-Hiểu rồi. Mana của mình đặc biệt…” (Sumire)

Sumire tự nhìn vào tay mình trầm trồ.

Tôi quan sát việc đó, và đặt ra một giả thuyết.

Có thể thứ Sumire đang sử dụng không phải mana là giống ether hơn.

Chúng tôi lọc các mạch ma thuật trong không khí và dùng nó để kích hoạt ma pháp.

Nhưng đứng trên nó là ether.

Các Thiên Thần của Thiên Giới được cho là sử dụng sức mạnh này, nên một Ifrit dùng nó cũng không phải là lạ.

Nếu ta đi xa hơn cả ether, thì sẽ là anima, nhưng tôi nghĩ nó không phải cái đó.

Anima được cho là sức mạnh của Thần.

Dù sao thì, mana của Sumire khác với người bình thường. Đây là kết luận của tôi sau khi ở bên cô suốt một tuần.

Nhưng tôi không phải chuyên gia nên cũng không chắc.

(Lần sau mình nên hỏi Hiệu Trưởng Uther.) (Eugene)

Chắc chắn ông sẽ vui vẻ trả lời.

Vấn đề là Hiệu Trưởng quá bận rộn, nên tôi không biết liệu ông có thể dành thời gian cho tôi.

Trong lúc nghĩ ngợi…

“Gya! Gya!”

Một con quái vật nhỏ hình người với làn da xanh xuất hiện.

“Sumire, đó là một con goblin!” (Eugene)

“Đây á?!” (Sumire)

Con goblin đang cầm thứ trông như một cái rìu rỉ sét.

Quái vật cho tới tầng 9 đều là thú vật, nhưng quái vật từ tầng 11 thông minh hơn, có thể sử dụng vũ khí và tấn công theo nhóm.

Bạn phải thực sự cẩn trọng.

“Gya! Gya! Gya!”

Con goblin hét lớn và nhe răng dọa chúng tôi.

(...Goblin săn theo đàn. Nếu nhìn thấy một, hãy cho rằng chúng có mười.) (Eugene)

Kiến thức căn bản của thám hiểm dungeon.

Tôi không tấn công con goblin ngay lập tức mà cẩn thận quan sát xung quanh.

Con goblin cũng đang khiêu khích chúng tôi và không tấn công.

"...Eugene-kun?" (Sumire)

“Sumire, đừng mất cảnh giác.” (Eugene)

“Đ-Được rồi.” (Sumire)

Sau một lúc…

*Xột xoạt xột xoạt xột xoạt*

Khoảng 5 con goblin nấp trong lùm cây chui ra như dự đoán.

Ít hơn tôi tưởng.

Chúng tôi không tách nhau ra, nên chắc chúng cũng đã hết kiên nhẫn và ra mặt.

Tôi đổi chỗ với Sumire và đứng trước 5 con goblin.

Tôi nhường lại một con goblin ở đằng sau cho Sumire.

“Sumire, mình sẽ mượn chút mana đỏ , được chứ? Mình sẽ đánh bại chúng nên cậu chỉ cần tự bảo vệ bản thân thôi!” (Eugene)

“Được rồi!” (Sumire)

Tôi nắm lấy tay Sumire

–Kết Nối Mana.

Mana chảy từ Sumire sang tôi.

“Ma Kiếm: [Flame Blade].” (Eugene)

Thanh kiếm của tôi sáng đỏ.

Giờ tôi có thể chém lũ goblin với thứ này!

“Fufufu, trận đấu trong dungeon đầu tiên của ta bắt đầu rồi! Tao sẽ chặn được mày~, tao chắc chắn sẽ chặn được mày~.” (Sumire)

Sumire đang nóng lòng.

Cô nâng tấm khiên được cung cấp bởi học viện.

–Mana đỏ chắc đã phản ứng lại cảm xúc của Sumire, nó được gia tăng lên.

Không gian và mặt đất rung chuyển như cộng hưởng với cô.

(Oh?) (Eugene)

Tấm khiên của Sumire bắt đầu sáng đỏ.

*...Xèo xèo*

Mặt đất cũng bốc cháy.

Hửm?

Một hoa văn xuất hiện trên nền đất…kia là một vòng tròn ma thuật à?

Sumire chỉ mới học ma pháp cơ bản, nên không đời nào cô có thể tạo ra một vòng tròn ma thuật phức tạp, nhưng…

“Nhào vô đi!!!: (Sumire)

Một cột lửa bùng lên từ cơ thể của Sumire khi cô hét lớn.

“Huh?!” (Eugene)

C-Cái gì vậy?!

“Hửm?” (Sumire)

Sumire chưa nhận thấy thứ mà cô đã tạo ra.

Ngay sau đó, cột lửa khổng lồ nổ tung về mọi hướng.

(Đ-Đây là…Hỏa Ma Pháp Cấp Cao, Firestorm?!) (Eugene)

Hơn nữa, sức công phá thật kinh khủng.

Không thua kém gì một pháp sư hoàng gia.

“““GYAAAAAAAAHH!!!!”””

Tiếng kêu thảm thiết của đám goblin xung quanh chúng tôi vang lên.

“Eh? Eh? Eeeeh?!” (Sumire)

Cuối cùng Sumire cũng nhận ra ngọn lửa đang lan ra từ cơ thể của cô.

Tới khi ngọn lửa dịu xuống thì đám goblin đã cháy thành than rồi.

““.....””

Bầu không khí ngại ngùng bao phủ giữa chúng tôi.

“M-Mình đã làm gì vậy?!” (Sumire)

Sumire hét lớn.

(Mình mới là người muốn hỏi câu đó mà…) (Eugene)

Có vẻ ma pháp cấp cao tự kích hoạt theo cảm xúc của cô.

Cũng đúng thôi khi cô từng vô thức biến cả tầng 5 thành biển lửa.

Không ổn.

Tôi tưởng rằng mình đã hiểu Sumire, nhưng tôi không hề biết gì cả.

Có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra nhưng ít nhất vẫn còn một việc tốt đẹp.

“Mình mừng là quần áo cậu vẫn ổn.” (Eugene)

“Eh? …Ah! Đây là quần áo chống lửa sao?” (Sumire)

“Ngân sách được sử dụng cho người từ thế giới giác về căn bản là không bị giới hạn, nên mình đã chọn loại có chất lượng cao nhất.” (Eugene)

Nó đã nhanh chóng chứng minh hiệu quả.

Sẽ không tốt chút nào nếu quần áo của cô bị cháy tại nơi này.

“C-Cậu ổn chứ, Eugene? Cậu có bị bỏng không..?” (Sumire)

“Mình là một Kết Giới Sư mà, nên…” (Eugene)

Tôi chặn được ngọn lửa khi nãy của Sumire.

Nhưng nếu là người khác thì sẽ gặp nguy hiểm.

Chẳng phải điều này khiến lượng người có thể lập tổ đội với Sumire giảm mạnh à?

“...”

“...”

Chúng tôi im lặng nhìn nhau.

Ma Kiếm của tôi vẫn sáng đỏ mà không có nơi để xả ra. (trans: ( ͡° ͜ʖ ͡°))

Tôi hủy phép Ma Kiếm, lưỡi kiếm chuyển từ màu đỏ về bạc.

“Đây là lần đầu tiên cậu hạ gục quái vật trong dungeon. Chúc mừng.” (Eugene)

“...Y-Yeah.” (Sumire)

Lời chúc mừng của tôi nghe như lời mỉa mai.

Sumire cũng trông như không biết nói gì.

Tôi kiểm tra xem liệu ngọn lửa của Sumire có đốt cháy cả tầng 11 không, nhưng Firestorm chỉ được kích hoạt trong một lúc nên không có vấn đề.

“Đi thôi.” (Eugene)

“Được rồi…” (Sumire)

Chúng tôi tiến tiếp vào dungeon.

Sau đó, bọn tôi bắt gặp một số quái vật nhỏ như goblin và kobold, nhưng chúng bị hạ mà không gặp vấn đề gì.

Sau một lúc đi bộ, chúng tôi tìm thấy cầu thang lên tầng 12.

(...Hôm nay tới đây thôi.) (Eugene)

Tôi bảo Sumire rằng bọn tôi nên quay về.

Sumire cũng đồng tình.

Đây đã là một chuyến thám hiểm thành công cho lần đầu của cô rồi.

Không cần phải đi tiếp nữa.

Chúng tôi không lên tầng 12 mà đi về Thang Máy Dungeon.

Cẩn thận băng qua khu vực rừng rậm.

Địa điểm của thang máy là một cái cột trụ lớn, nên tôi nhanh chóng tìm được nó.

Xung quanh thang máy dungeon an toàn vì có một kết giới chống quái vật.

Thế nên đây là khu vực có khả năng gặp mạo hiểm giả khác cao nhất.

Chúng tôi dần nhìn thấy cánh cửa thang máy dungeon.

(Hm?) (Eugene)

Một nhóm khoảng 20 mạo hiểm giả đang ở gần đó.

Huy hiệu của Học viện Ma pháp Lykeion đính trên trang phục của họ.

Nói cách khác, họ cũng là học viên.

Họ đã dựng lều và đang nấu nướng quanh bếp lửa.

Có vẻ họ định cắm trại và qua đêm ở đây.

Một số đã nhận ra chúng tôi.

Sumire và tôi cúi chào rồi định đi qua.

Nhưng…

“Oh? Chẳng phải hai người cũng là học viên à?! Ooi!”

Một nữ sinh tiếp cận chúng tôi.

________________________

Truyện Chữ Hay