The Master Swordman’s Story Starts with the Zero Ability to Attack

chương 17: eugene trò chuyện với sumire

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Translator: Deemo

__________________

◇Góc nhìn của Eugene◇

(...Mình không bình tĩnh được.) (Eugene)

Một khoảng cách mà tôi có thể chạm vào nếu vươn tay ra.

Sumire đang nằm dưới một lớp chăn dày.

Cô ấy đủ xinh đẹp để thuyết phục mọi người rằng cô là công chúa của một quốc gia nào đó chỉ bằng ngoại hình.

Sumire trông còn quyến rũ hơn bình thường khi cô mới tắm xong.

Có vẻ cô không đem đồ ngủ nên đã mượn tạm của ai đó trong câu lạc bộ võ thuật.

Cái áo phông mỏng đang nhấn mạnh đường cong cơ thể cô ấy.

(Ôi trời, ôi trời, ngươi định đụng vào cô ta à? Trong khi ngươi đã có ta~!!)

Vì lí do gì đó, giọng của Eri vang trong đầu tôi.

Chết tiệt, con ả Thiên Thần Sa Ngã đó!

Xuất hiện lúc người ta đang nghĩ chuyện xấu xa.

Tôi lắc đầu như để đuổi đi những suy nghĩ không đứng đắn.

“...Eugene-kun.” (Sumire)Sumire gọi tên tôi.

“C-Có chuyện gì vậy…? (Eugene)

Tôi lắp bắp nói.

Tôi ngăn tim mình không đập quá nhanh trong lúc đợi Sumire nói.

“Cậu có anh chị em không, Eugene-kun?” (Sumire)

Đó là một câu hỏi về gia đình tôi.

“Không. Mình là con một.” (Eugene)

“Mình hiểu~. Mình có một người em gái. Trong cuộc sống trước kia ấy.” (Sumire)

“Vậy sao…” (Eugene)

“Nhưng mình không nhớ nhiều lắm…Tâm trí mình trống rỗng khi mình cố nhớ về mặt của bạn bè.” (Sumire)

Bây giờ Sumire không có gia định.

Cô cũng gần như không có người bạn nào.

Cô có lẽ đã thấy cô đơn sau khi trò chuyện cùng các cô gái của câu lạc bộ võ thuật và tách khỏi họ.

“Mình muốn nghe về những câu chuyện thuở nhỏ của cậu, Eugene-kun.” (Sumire)

“Của mình á? Nếu cậu muốn…” (Eugene)

Sumire không nhớ về quá khứ của bản thân, nên cô muốn nghe về câu chuyện của người khác.

“Mình được sinh ra ở Đông Lục Địa.” (Eugene)

“Eh?! Thật á? Vậy là không phải lục địa này.” (Sumire)

“Nhưng mình đã tới đây trước khi có thể nhận thức được, nên mình cũng chẳng nhớ gì về Đông Lục Địa.” (Eugene)

“Ý cậu là sao?” (Sumire)

“Đây là một câu chuyện dài, nhưng…” (Eugene)

Tôi kể cho Sumire.

Ông nội và cha tôi là kiếm sĩ phục vụ cho một quốc gia nhỏ tại Đông Lục Địa cũng như các thế hệ trước đó.

Rồi cha tôi cưới mẹ khi ông 18 tuổi.

Nhưng mẹ mất trong lúc hạ sinh tôi.

Đông Lục Địa trong tình trạng chiến tranh liên miên.

Một ngày, quốc gia mà cha tôi tôi phục vụ đã sụp đổ.

Phần lớn gia đình tôi đã bị chia cách, bao gồm cả ông nội.

Tôi và cha lưu lạc tới Nam Lục Địa.

Và tôi chỉ có ký ức từ khi chúng tôi đã tới đây.

Cha đi khắp nơi trong Nam Lục Địa, tìm kiếm việc làm để nuôi lớn tôi.

Một ngày, khi đi săn, ông đã cứu sống hoàng tử (hiện giờ là Hoàng Đế của Đế Quốc) khỏi một con rồng chỉ với một thanh katana.

Vị hoàng tử ấy đã say đắm kiếm thuật của cha tôi và thuê ông làm cận vệ riêng.

Tôi không rõ chính xác, nhưng hình như thu nhập của ông tăng khoảng 100 lần so với khi làm lính đánh thuê.

Và thế là cha làm việc trong cung điện và ở lại Đế Quốc.

Hiện giờ ông đã là cánh tay phải của Hoàng Đế, còn gọi là Hoàng Kiếm.

Nhân tiện thì ông vẫn còn độc thân.

Ông không tái hôn với ai cả.

Hình như có hàng trăm lời cầu hôn, nhưng ông từ chối tất cả chúng.

Kể cả những cái mà do Hoàng Đế giới thiệu.

Khi tôi hỏi sao ông không tái hôn, ông chỉ đơn giản trả lời ‘Vì ta có mẹ con rồi’.

Từ đó, tôi không còn đụng tới chủ đề đó.

Vì cha lúc nào cũng túc trực bên Hoàng Đế, tôi cũng theo học tại Học viện Quân sự Đế Quốc.

Đó là nơi tôi gặp Airi.

Công chúa thứ 7 của Đế Quốc, Airi Areus Grandflare.

Cô ấy khá là tự cao vào lần đầu gặp mặt.

“Này, nghe nói cậu giỏi dùng kiếm lắm! Đấu một trận với tôi đi!”

Tôi bị thách đấu bởi Airi, người đang đứng đầu học viện khi đó.

“Mình không phiền đâu.”

Tôi được dạy kiếm thuật bởi cha từ khi lên 4, nhưng đây là lần đầu tôi đấu với ai đó ngang tuổi mình.

Khi đó tôi đã hoàn toàn trên cơ Airi.

“T-Tại sao…? Ta còn không thể đánh trúng một đòn…không cả một vết xước…” (Airi)

Thấy vị công chúa khóc hết nước mắt, tôi nhận ra mình đã làm một điều rất tệ.

“Công Chúa Airi, đây là trận đấu thứ 20 rồi. Chẳng phải ta nên dừng lại thôi sao?” (Eugene)

“Một lần nữa! Đây sẽ là lần cuối!” (Airi)

Cuối cùng, tôi bị ép phải đấu tập tới khi Airi không thể di chuyển nữa.

Kể từ hôm đó, mỗi ngày…

“Eugy, đánh nào! Hôm nay mình chắc chắn sẽ thắng!” (Airi)

“Nữa à…? Nhưng hôm nay mình muốn học chiến lược…” (Eugene)

“Mình sẽ dạy cậu cái đó! Giờ thì đánh nào!” (Airi)

“Rồi rồi.” (Eugene)

Airi thách đấu với tôi gần như hằng ngày.

Khi tôi dạy cô Trường phái Twin Heavenly Resonance, Airi chăm chỉ dần dần giỏi hơn.

Đổi lại, Airi dạy tôi về những thứ học thuật vì cô được giáo dục nâng cao từ khi còn nhỏ.

Lúc đó tôi chỉ có thể đọc và viết, nhưng tôi có thể theo kịp chương trình học tại Học viện Quân sự Đế Quốc nhờ có Airi.

Airi và tôi lúc nào cũng cạnh tranh vị trí đứng đầu hoặc thứ 2.

(...Hồi đó vui thật.) (Eugene)

Tôi thấy hơi ủy mị một chút.

Lồng ngực tôi luôn loạn lên khi nghĩ về Airi.

Nhưng có vẻ tôi đã vượt qua nó đủ để thoải mái nói về chuyện này với Sumire.

Và rồi Bài Kiểm Tra Phân Loại của Học viện Quân Sự Đế Quốc tới.

Tôi không thể trở thành một Ma Kiếm Sĩ như cha.

Rồi tôi theo học tại Học viện Ma pháp Lykeion.

“...Về cơ bản là vậy. Nếu tốt nghiệp từ Học viện Ma pháp Lykeion, mình sẽ không gặp khó khăn gì khi tìm việc làm tại Đế Quốc, cha còn bảo mình có thể ở lại thành phố dungeon nếu mình muốn.” (Eugene)

Tôi kể chuyện mất khá lâu.

Tôi kể vậy mạch lạc không nhỉ?

Tôi nhìn sang Sumire.

“......”

Sumire cũng đang nhìn tôi.

“Có chuyện gì sao?” (Eugene)

“Không thể tha thứ được! Cái cô Airi đó, nói thứ như vậy với cậu khi cậu đang khổ sở!” (Sumire)

Có vẻ cô ấy tức giận với Airi.

“Đành phải vậy thôi. Airi là một Vu Nữ. Cô ở một vị trí mà không thể ở bên một tên bất tài như mình.” (Eugene)

“Nhưng mình không thích vậy!” (Sumire)

Sumire là một cô gái tốt.

Cô bộc lộ cảm xúc dễ dàng.

Khác với người luôn kìm nén nó lại như tôi.

Sumire nhìn tôi như thể muốn nói gì đó.

“Sumire?” (Eugene)

“Này, Eugene-kun, cậu nói rằng trở thành người Nắm Giữ Kỷ Lục của Dungeon Cuối Cùng là một vinh hạnh rất lớn phải không?” (Sumire)

“Yeah, đó là mục tiêu của mọi mạo hiểm giả trên Nam Lục Địa.” (Eugene)

“Mình chắc chắn cậu sẽ đạt được một kỷ lục đáng kinh ngạc, Eugene-kun. Cậu đã một mình đánh bại Trùm Tầng 10 cơ mà.” (Sumire)

“Hmmm, khó mà nói đó là một mình…Nó là do mình đã mượn mana của cậu mà.” (Eugene)

Đó không phải sức mạnh của mình tôi.

“Nhưng cậu là người bảo hộ của mình. Nếu chúng ta thám hiểm cùng nhau, tầng 50 hay thậm chí là 100 sẽ không còn là hão huyền, phải không?!” (Sumire)

“Chúng ta có thể nhắm tới tầng 50. Nhưng tầng 100 là không thể.” (Eugene)

“Tại sao?” (Sumire)

“Trùm Tầng 100 rất đặc biệt. Nó ở một đẳng cấp khác hoàn toàn so với tầng 99 trở xuống.” (Eugene)

“Hmmm…vậy sao?” (Sumire)

Sumire tạo một vẻ mặt phức tạp khi nghe lời giải thích của tôi.

Tôi sẽ giải thích kĩ hơn sau này.

Đúng là tôi đã qua tầng 10.

Trước nay tôi vẫn là một mạo hiểm giả cấp D.

Đó là vì tôi chưa từng thách đấu Trùm Tầng.

Nhưng khi đã đánh bại nó, cấp mạo hiểm giả sẽ lên cấp C.

Nhắm tới mục tiêu cao hơn cũng là ý hay.

Nhưng tầng 100 thì là quá xa rồi.

“Chúng ta nói chuyện hơi lâu rồi. Sumire, đi ngủ thôi nào.” (Eugene)

“...Được rồi.” (Sumire)

Sumire im lặng.

Tôi nhắm mắt lại.

Sự tĩnh mịch bao trùm căn lều.

Nhưng Sumire lại nói.

“Nè, Eugene-kun.” (Sumire)

“Sao vậy?” (Eugene)

“Có lẽ mình sẽ gia nhập câu lạc bộ của cậu.” (Sumire)

“Câu Lạc Bộ Sinh Vật?” (Eugene)

“Yeah.” (Sumire)

“...”

“Cậu không muốn vậy à?” (Sumire)

“Không phải thế.” (Eugene)

Tôi cảm giác như Sumire có thể tới những nơi phù hợp hơn.

Nhưng nếu chính cô đã nói là muốn tham gia, thì tôi cũng không có lý do để ngăn cản.

Điểm đáng lo duy nhất là…

(Liệu tôi có nên giới thiệu họ cho Sumire…) (Eugene)

Câu Lạc Bộ Sinh Vật là một câu lạc bộ nhỏ gồm 5 người.

Nhưng tất cả thành viên đều rất kỳ quặc.

…Hy vọng Sumire sẽ không bất ngờ.

“Chốt vậy nhé! Ngủ ngon!” (Sumire)

Nói vậy rồi Sumire quay sang hướng ngược lại và ngủ.

Tôi cũng nhắm mắt lại và thư giãn.

Có vẻ tôi mệt mỏi hơn tôi tưởng nên tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

♢♢

“Chào buổi sáng~!! Dậy thôi nào~~!!!”

Tôi thức dậy vào buổi sáng và trong lúc đang sắp xếp đồ đạc, tôi nghe thấy tiếng kêu leng keng của kim loại va vào nhau.

Tôi nhìn qua và thấy Leona đang dùng một cái muỗng để gõ vào đáy nồi.

“Ooi, Sumire, dậy thôi~.” (Eugene)

“Hnn…một lúc nữa…” (Sumire)

Sumire nói mớ.

Có vẻ cô không phải người hay dậy sớm.

Tôi gọi cô thêm vài lần nữa và dựng cô dậy.

Nhìn thấy gương mặt ngái ngủ của một cô gái cũng hơi xấu hổ.

Sau đó, chúng tôi dùng bữa sáng trong lều và Leona qua hỏi thăm.

“Này, Eugene-kun, cậu định quay về hôm nay à?” (Leona)

Leona hỏi rồi tôi và Sumire quay sang nhìn nhau.

“Tôi thì thế nào cũng được.” (Eugene)

“Mình muốn nói chuyện nhiều hơn với Leona-san.” (Sumire)

“Mình cũng vậy! Đi thám hiểm cùng nhau nào!” (Leona)

Chúng tôi quyết định lại đi thám hiểm tiếp.

Câu lạc bộ võ thuật thân thiện thật.

Tôi nhanh chóng thu gọn chiếc lều.

“Được rồi, đi thôi~.” (Leona)

Chúng tôi khởi hành khi thấy tiếng gọi của Leona.

Tiến độ của chúng tôi…nhanh kinh khủng.

“Một con Orc xuất hiện!”

“““Được rồi!”””

“Pugyah?!”

Khi một con quái vật xuất hiện, câu lạc bộ võ thuật sẽ hạ gục chúng tức khắc.

(Họ thực sự chỉ là đội thứ 3 à…?) (Eugene)

Tôi bị ấn tượng bởi sự nhiệt huyết của câu lạc bộ võ thuật.

“Sumire, đây gọi là một cú đấm thẳng.” (Leona)

“N-Như này?” (Sumire)

“Phải, phải! Cậu giỏi đấy. Còn một cú đá sẽ như này.” (Leona)

“Mình hiểu rồi!” (Sumire)

Sumire đang học võ thuật từ Leona.

“Cậu học nhanh lắm, Sumire-chan. Muốn thử tham gia câu lạc bộ võ thuật không?” (Leona)

Có vẻ cô đang được chiêu mộ.

Đúng là người từ thế giới khác mà.

Cô siêu nổi tiếng luôn.

“N-Nhưng mình định sẽ tham gia cùng câu lạc bộ với Eugene-kun…” (Sumire)

“Câu lạc bộ sinh vật á? Nhưng cậu có thể tham gia nhiều hơn một câu lạc bộ mà?” Hãy cân nhắc nhé!” (Leona)

“Đ-Được rồi, mình sẽ suy nghĩ.” (Sumire)

Tôi cũng nghĩ cô ấy sẽ hợp với một nơi đông vui như câu lạc bộ võ thuật hơn là câu lạc bộ sinh vật.

Nhưng đó là điều mà Sumire sẽ tự quyết định.

Tôi không nói gì cả.

“Eugene-san, có người bị thương.”

“Tới đây. [Heal].” (Eugene)

Tôi dùng ma pháp hồi phục lên những thành viên bị thương vì con quái vật.

Không có ai bị thương nặng.

Họ chỉ bị thương nhẹ hoặc có vài vết bầm tím.

“Wow, lần đầu tôi thấy vết thương hồi phục nhanh vậy đấy!”

“Eugene-san, cậu đỉnh quá! Cậu nghĩ sao về việc trở thành thành viên độc quyền của câu lạc bộ võ thuật?!”

“Đừng. Eugene-san là học viên yêu thích của Hiệu Trưởng. Và cậu ấy còn là Phó hội trưởng của câu lạc bộ sinh vật nữa.” (Leona)

“Được rồi, Đội Trưởng Leona.”

Tôi cũng được chiêu mộ.

Đây là lần đầu tôi tham gia thám hiểm với nhiều người như này.

Và được trông cậy vào nữa.

(Cũng không tệ lắm.) (Eugene)

Tôi thấy biết ơn Sumire vì đã quyết định đi cùng họ.

Chuyến thám hiểm tiến triển tốt đẹp.

Không chỉ tầng 11, chúng tôi vượt qua cả tầng 12 mà không gặp trở ngại.

Rồi nghỉ giữa ngày tại tầng 13.

Sau đó, chúng tôi hơi bất ngờ bởi 1 đàn kobold ở tầng 14 nhưng vẫn an toàn hạ gục chúng.

Có một con kobold thuộc chủng cao cấp hơn giữa chúng.

Nó tấn công Sumire.

“Kyaaaaaaaaaahhh!!!” (Sumire)

Firestorm kích hoạt ngay khi Sumire hét lên.

Con kobold cấp cao đó cháy thành than.

Mày chọn nhầm đối thủ rồi.

“““...”””

Những thành viên của câu lạc bộ võ thuật, đã được tôi nhắc vô số lần rằng phải giữ khoảng cách với Sumire, đang á khẩu.

Fuuh…nguy hiểm thật.

Tôi tất nhiên đã chặn ngọn lửa của Sumire với một kết giới.

Biểu cảm của Leona hơi cứng nhắc một chút.

Đó là vấn đề duy nhất chúng tôi gặp phải, rồi bọn tôi tiếp tục tiến lên tầng 15.

“Okay, hôm nay cắm trại ở đây thôi!” (Leona)

Leona chỉ đạo mọi người.

Bữa tối hôm nay là thịt và rau củ nướng.

“Yay, barbeque!” (Sumire)

Sumire vui vẻ nói.

(Barbeekiu…?) (Eugene)

Một thuật ngữ tôi chưa từng nghe, đó là một món từ thế giới khác à?

Đây là một món mà tôi không làm khi thám hiểm một mình.

Nó đơn giản, nhưng cũng rất ngon.

Nhân tiện thì, lần này họ cũng không cho chúng tôi trả tiền.

Có vẻ vậy là hòa vì tôi đã hồi phục cho họ.

Nhưng họ cũng không bị thương mấy nên tôi thấy khá tệ về việc này.

“Sumire-chan, đi tắm nào~!”

“Đi thôi, đi thôi ??”

“Da cậu đẹp quá, Sumire-chan.”

“Cậu có dưỡng da hay gì không?”

Sumire hoàn toàn hòa nhập với những cô gái của câu lạc bộ võ thuật.

Hôm nay bọn tôi lại cắm trại cùng họ tiếp à…?

Dành hai ngày trong dungeon ngay trong chuyến thám hiểm đầu tiên…

Tôi nghĩ Sumire sẽ thành tài trong tương lai đấy.

Tôi bắt đầu dựng lều.

(Sumire có định ngủ trong lều của mình hôm nay nữa không…?) (Eugene)

Nghĩ về nó làm tôi lo lắng.

Một thanh niên và thiếu nữ trong một túp lều nhỏ…nghe không ổn lắm, nhưng…hmm…

Ai đó tới khi tôi đang nghĩ lung tung.

“Eugene-san, hôm nay cậu làm tốt lắm.”

“Xin lỗi vì Leona bắt các cậu tham gia tới 2 ngày.”

“Mọi người đang nói gì vậy? Nhờ có Eugene-san mà chúng ta mới tiết kiệm được thuốc hồi phục, chúng ta mới đang là người được giúp đỡ đấy.” (Leona)

Leona tới với một nụ cười tươi.

Rồi cô nheo mắt lại và thì thầm vào tai tôi.

Có vẻ cô muốn nói điều gì đó bí mật với tôi.

“...Tôi nghe từ một cô gái mới tham gia hôm nay.” (Leona)

“Sao vậy?” (Eugene)

“Có đúng là cậu là một mình đánh bại Trùm Tầng 10 không?” (Leona)

“...Đúng.” (Eugene)

Không có việc gì phải giấu giếm cả.

Ai đó cũng đã thấy nó qua Thiết Bị Vệ Tinh rồi mà.

Leona mở to mắt trước câu trả lời của tôi.

“Woah! Học viên yêu thích của Hiệu Trưởng có khác!” (Leona)

“Tôi chỉ gặp may thôi. Dù sao tôi cũng mượn mana của Sumire mà.” (Eugene)

“Nhưng bình thường chuyện đó vẫn là không thể! …Và vì thế, mình có một yêu cầu cho cậu, Eugene-san.” (Leona)

Giọng điệu của Leona chuyển sang nghiêm túc.

Có vẻ đây mới là chủ đề chính.

“Về chuyến thám hiểm lần này…cậu có thể đi cùng chúng tôi tới cuối được không? Vấn đề là sẽ không có phần thưởng nào cho việc liên minh chính thức. Chúng ta sẽ chỉ tiến tiếp như hai đội như ta vẫn làm thôi…” (Leona)

Cô cúi đầu trước tôi như thể muốn xin lỗi.

Đây không phải một yêu cầu chính thức như khi trợ giúp tại tầng 10.

Dù sao thì bọn tôi cũng nợ câu lạc bộ võ thuật khá nhiều về khoản thám hiểm và ăn uống.

Tôi sẽ thấy tệ lắm nếu không trả ơn họ.

“Được rồi. Nhưng tôi sẽ hỏi ý kiến Sumire trước.” (Eugene)

“Thật sao?! Yay!!” (Leona)

Leona nâng hai tay lên ăn mừng.

Sumire khá thân thiết với các cô gái khác, nên chắc sẽ ổn thôi.

“Nhân tiện thì…” (Eugene)

Tôi hỏi điều mà mình đang bận tâm.

“Các cậu đang nhắm tới tầng bao nhiêu?” (Eugene)

Tôi cũng có thể đoán được đó là tầng nào.

Với kĩ năng của họ, khả năng cao là…

“Bọn mình đang nhắm tới việc đánh bại con Trùm Tầng 20.” (Leona)

Câu trả lời của Leona đúng như những gì tôi nghĩ.

________________________

Truyện Chữ Hay