Disclaimer: Trong chap này có chứa tên sách liên quan đến tôn giáo và văn hoá Trung, Nhật. Do trans không theo đạo và thiếu kiến thức về văn hoá Trung Quốc và Nhật Bản nên tên sách có thể sai, mong mọi người góp ý.
—————
Sau bữa trưa muộn tại công viên, Hal và Asya đi bộ đến trạm tàu.
Tính cả Tuyến Yamanote và Tuyến Chính Chuo, phần lớn các tuyến tàu điện được doanh nghiệp vận hành trước đây đã ngừng hoạt động từ lâu. Hiện tại, các lựa chọn giao thông công cộng cư dân địa phương chỉ còn tuyến nhánh bao quanh Tokyo New Town và những gì còn sót lại của hệ thống tàu điện ngầm.
Điểm đến của Hal và Asya là trạm Shin-Kiba thuộc quận Koto.
Trong khi ngồi trên đoàn tàu chạy dọc Tuyến Vòng New Town, khung cảnh ấn tượng đập vào mắt cặp đôi. Từ đường ray trên cao mà con tàu đang chạy, Sông Sumida hiện lên trước mắt.
“Oh đúng rồi, từ đây có thể nhìn qua phía kia,” Hal nhỏ nhẹ thì thầm trong khi tay bám chắc vào đai vịn trên tàu.
Trải dài ở bờ bên kia Sông Sumida là vùng đất từng được biết đến là quận Asakusa.
Hơn nữa, một trụ đá màu đen sừng sững ở góc bên kia —
Mang lăng trụ tam giác đều, cột trụ có màu đen tuyền không chút tạp sắc và ánh lên vẻ ngoài bóng bẩy.
Cây lăng trụ đen sẫm này đứng ở một góc đã từng thuộc quận Chiyoda.
Mặc dù đứng ở kia, cây trụ đá vẫn có thể được quan sát rõ ràng, ngay cả khi nhìn từ cửa sổ con tàu chạy dọc Sông Sumida. Với chiều cao vượt quá một cây số, cây trụ đá làm cho những toà nhà cao tầng khác ở Nhật trông như những tên lùn vậy.
“Đúng là Monolith. Mấy thứ đó vẫn cực kỳ ấn tượng dù có ở đất nước nào đi nữa.”
“Nói là thế, nhưng dù gì thì cảnh này chẳng vui vẻ gì.”
Hal và Asya đồng loạt thở dài sau lời nhận xét lặng lẽ.
Nằm rải rác khắp nơi trên thế giới, hơn hai trăm vùng lãnh thổ nhượng quyền được giao lại cho loài rồng. Tương tự nơi này, ở mỗi vùng đều được dựng một cây cột đen huyền bí — Monolith.
“Tokyo cũ” bao gồm vùng trung tâm Tokyo khi nó còn là thủ đô Nhật Bản.
Những quận như Shinjuku, Chiyoda, Chuo, Bunkyo, Taito, Shibuya, Minato,…
Không còn ai cư trú tại đây nữa, hiện giờ khu vực này chỉ là vùng đất hoang trải rộng trong tầm mắt, một “thành phố chết.”
Lúc này đây, ở bờ bên kia Sông Sumida, trước mắt Hal và Asya cũng là một phần của Tokyo cũ.
Khung cảnh thành phố hiện lên qua cửa sổ con tàu.
Chẳng có ai ở ngoài kia cả. Tất cả công trình đều bị bỏ hoang.
Kính vỡ nát, đường phố nhơ nhuốc do thiếu bàn tay chăm sóc của con người vẽ nên một bức tranh thiếu sức sống. Nhưng khung cảnh bất thường ấy dần phai đi…
Bởi vì đoàn tàu đang rời Sông Sumida và tiến vào ga Shin-Kiba.
Hal và Asya bước xuống Ga Shin-Kiba.
Kể từ khi bị huỷ diệt bởi những con rồng đột nhiên xuất hiện trên bầu trời mười năm về trước, vùng đất này đã trở thành địa điểm phục vụ cho công cuộc tái thiết. Trong tầm mắt, vùng đất ven biển này chủ yếu là đất trông.
Hal và Asya bước đi trong thinh lặng.
Điểm đến cách ga khoảng tầm mười phút đi bộ.
Những cây tuyết tùng và cây bách được trồng thành khu rừng nhỏ, nơi toà nhà, và cũng là điểm đến của hai người, được xây dựng. Nhìn từ bên ngoài, nó trông như một thư viện vậy.
Tuy nhiên, không có biển báo hay biển chỉ dẫn nào giải thích cơ sở này là gì cả.
“ID của tôi đây.”
Tại quầy tiếp tân, Asya trình ra tấm thể có kích cỡ ngang với một tấm danh thiếp.
Trên thẻ không viết gì cả. Cả hai mặt đều chỉ mang độc màu đen. Thế những, bất kỳ ai sở hữu tầm nhìn ma thuật đều có thể thấy hoạ tiết màu trắng xen kẽ lam được vẽ trên tấm thẻ đen.
Một biểu tượng gồm hai quyền trượng đan chéo nhau, bao quanh bởi con mãng xà đang cắn chính đuôi nó—
Đây chính xác là biểu tượng của SAURU.
Ký hiệu này thuộc về một tổ chức nghiên cứu bí mật với mục tiêu khám phá và tăng cường số lượng ma thuật.
SAURU là tổ chức nghiên cứu duy nhất trên thế giới có khả năng thiết lập giao ước giữa pháp sư và các serpent. Tấm thẻ này là thẻ định danh cho các thành viên SAURU.
Người đàn ông trung niên ở bàn tiếp tân mang bộ vét có phần trang trọng.
Hơn nữa, ông mang đôi mắt kính với gọng màu bạc. Bản thân mặt kính đã được yểm phép. Hal cũng sở hữu thứ tương tự.
Các pháp sư đều có khả năng kích hoạt tầm nhìn ma thuật chỉ với đôi mắt trần.
Ngược lại, người bình thường phải dựa vào các công cụ yểm phép để tạm thời sử dụng tầm nhìn ma thuật. Người đàn ông trung niên ấy chỉ liếc nhìn thẻ Asya rồi gật đầu cho phép cô bước vào trong.
“Ước gì công nghệ nhận diện khuôn mặt được sử dụng ở mọi nơi mọi lúc. Nhưng có lẽ mọi người không muốn làm quen với những kẻ đáng nghi như chúng ta,” Hal nói sau khi bước vào toà nhà. Asya liền đáp.
“Trừ tớ ra nhá. Nói về ấn tượng ban đầu thì tớ tốt hơn cậu nhiều, Haruomi.”
“Yeah. Dù sao thì cậu là một cô gái cực kỳ dễ thương mà.”
“Eh… Jeez —Haruomi… Fufu.”
Asya bỗng dưng làm nét mặt hài lòng khi môi cô cong lên thành nụ cười cực dễ thương.
“Ôi trời, nhưng với cậu thì, qua thời gian thì người khác sẽ hiểu ngay rằng ấn tượng ban đầu chẳng khác gì là ảo ảnh cả. Có lẽ cậu nên chỉnh lại bản thân xíu đi.”
“Không, Haruomi, cậu mới là người nên chỉnh lại cái thói nâng người khác lên mây rồi tàn nhẫn đạp họ xuống đất!”
Asya luôn bùng nổ giận dữ khi nói đến chủ đề này.
Nhưng hôm nay, cô liền kiềm nén cơn giận lại và lái sang chuyện khác.
“Dễ dàng vào được đây có thể mang lại vài lợi ích, nhưng tớ nghĩ tốt hơn là nên siết chặt quy trình hơn nữa. Dù sao thì đây là một Dinh thự quý giá cho các Pháp Sư mà.”
“Không phải hầu hết Dinh thự đều như này sao?”
Vào lúc này đây, chỉ có một đội pháp sư – serpent đang phòng thủ cho Tokyo New Town.
Dù Asya đang ở đây, nhưng vì đồng đội đang gặp phải tình cảnh hiểm nghèo, nên có lẽ không nên tính thêm cô vào lực lượng.
“Một khu vực may mắn nào đó được ba bốn đội pháp sư – serpent bảo vệ có lẽ sẽ tràn đầy sức sống hơn. Nhưng nhìn vào tình thế hiện tại trên thế giới, phần lớn các thành phố còn chẳng có nổi một đội, đúng chứ? Trên thực tế, serpent ở thành phố này phải liều mạng chạy quanh vùng Kantou khi mấy con rồng tấn công.”
“Nơi nơi đều thiếu nhân lực trầm trọng…”
“Nhờ đó mà chúng ta chẳng lo thiếu việc. Nhưng Asya—“
Hal và Asya đi đến tầng hầm của cơ sở này.
Bước đi trong hành lang nối dài từ quầy tiếp tân, hai người họ dùng thang máy đi xuống tầng hầm thứ hai.
Sau khi nhập mã mở cánh cửa tự động ở phía kia, họ đi đến cầu thang đằng sau cánh cửa, rồi cuối cùng đến tầng thấp nhất, tầng hầm thứ năm—
Đây là một thư viện, nơi lưu trữ những cuốn sách ghi chép lại tri thức về dấu ấn.
Chỉ cần bước vào đó thôi thì lưng và chân phải run lên bởi độ lạnh căn phòng.
Luồng không khí lạnh, và nhất là năng lượng tinh linh tích tụ trong số lượng lớn “cuốn sách chứa năng lượng” tàn nhất tước đi hơi ấm trên người Hal và Asya.
“Mấy người ở châu Âu sẽ giận lắm nếu bọn họ nghe cụm từ ‘thiếu nhân lực’ thốt ra từ miệng cậu. Dù gì đi nữa, thì ở nơi đó Rushalka của cậu vẫn là một “serpent” được triệu hồi — một leviathan — thuộc phân lớp mạnh nhất, cho đến ba tháng trước.”
Khác với sở thích và mục tiêu tiết kiệm tiền suốt đời của Hal…
Người bạn thời thơ ấu đã thật sự vượt xa cậu trong lĩnh vực này.
Asya là một trong những pháp sư mạnh nhất châu Âu. Trong vài năm vừa qua, cô đã liên tục chiến đấu với nhiều con rồng bằng cánh tận dụng tối đa tiềm năng của đồng đội mình, Lam Rushalka.
Qua hằng hà sa số trận chiến, tài khoản ngân hàng của cô đã tích trữ thù lao và các khoản thanh toán cho hợp đồng.
“Không phải bọn họ đã lịch sự yêu cầu cậu trở về càng sớm càng tốt sao?”
“Đúng là thế… Nhưng vấn đề của Rushalka vẫn chưa được giải quyết và tớ còn muốn thực hiện vài nghiên cứu ở Tokyo.”
Đây là lần thứ hai Asya đến thư viện này.
Là nơi lưu trữ ma đạo thư lớn nhất ở phía đông Nhật Bản, nơi này được xây dựng để các “cuốn sách chứa năng lượng” mà các tình nguyện viên dân sự đã thu thập có thể được sử dụng một cách hiệu quả bởi những người hiểu sâu biết rộng về ma thuật như Hal hay pháp sư tài ba như Asya.
Nơi đây là một ngọn nguồn của tri thức huyền bí nhưng nguy hiểm.
Vì vậy, không dễ để sử dụng thư viện này. Hàng đống kệ sách được sắp xếp nhằm khiến cho quá trình tìm kiếm khó khăn và phức tạp đến mức như thể lạc vào mê cung vậy. Hơn nữa, vì các cuốn sách cũ có thể bị phá huỷ bởi ánh sáng, nơi này chỉ có số ít nguồn sáng có độ sáng ngang ngửa nến mà thôi.
Bởi vậy, thư viện này gần như hoàn toàn màu đen.
Để tìm kiếm sách dễ dàng hơn, Hal và Asya quyết định chia nhau ra tìm.
Mang theo đèn pin cho riêng mình, hai người họ tự mình lang thang trong mê cung đầy sách.
Asya tìm kiếm những cuốn mình muốn trong danh mục, còn Hal thì xác nhận lại tên của những cuốn sách nằm trên kệ.
Mục sách ngoại quốc bao gồm Bản thảo bí mật Ogdoad kinh khủng, Bàn luận về Nữ Thần Bóng đêm Magdala, Đất và Nước hỗ trợ nhau như thế nào trong Vũ trụ, Các lĩnh vực khác nhau trong Thuật Giả Kim của Hermes và những người khác. Mục sách Nhật Bản bao gồm Hướng dẫn dùng Ma thuật Nguyền rủa, Tuyển tập bí mật Huyền bí,… Ngoài ra còn có các chuyên đề Phật giáo như Luận về Kim Quang Minh Kinh, Hiểu về Giáo lý bí truyền của Đức Hư Không Tạng Bồ Tát. Bên cạnh đó còn có nhiều tác phẩm kinh điển của Trung Quốc như Sự thật Cấm kỵ đằng sau Bùa Thần, Bách khoa toàn thư về Củ, Thảo dược và Phương pháp Trường Sinh, Thánh Thuật của Thiên Đình, Bật mí Lối sống thường nhật của Vua chúa,…
Nhưng không cuốn nào nằm trong danh sách tìm kiếm của Hal và Asya cả.
Đọc những ma đạo thư ở cấp độ này mà không có sự chuẩn bị từ trước sẽ gây ra những hậu quả tàn khốc.
Khả năng cao một người sẽ rơi vào ảo giác ngay lập tức sau khi đọc chúng. Quái vật sẽ xuất hiện trong giấc mơ nếu người đó chìm vào giấc ngủ. Từng ngày trôi qua, người đó dần héo mòn và gầy rộc đi, tinh thần ngày càng hỗn loạn, rồi một ngày sẽ bị phá huỷ hoàn toàn…
Lần này, Asya muốn thông tin về các nghiên cứu ma thuật không chính thống.
Lĩnh vực này bao gồm khảo cổ học, cổ tích và đối chiếu huyền thoại,…
Quanh đây có hằng hà sa số sách viết về chủ đề này, bao gồm nhiều cuốn hiếm và quý giá mà bình thường khó lòng kiếm được.
Kha khá thời gian trôi qua, một mình Hal vẫn cần mẫn chú tâm vào nhiệm vụ của mình—
Nhưng vào lúc này, một luồng gió lạnh bỗng lướt qua gáy cậu.
Bởi vì bản chất công việc, có thể coi Hal là người sở hữu giác quan cực nhạy bén. Hơn nữa, nơi này tràn ngập nguồn ma năng và tinh linh lực dồi dào.
Đã có nhiều trường hợp bị năng lượng này khống chế, dẫn đến kết cục bị chiếm hữu bởi “thứ dơ bẩn” và gây ra vô số sự cố siêu nhiên. Trên thực tế, Hal đã từng trải qua điều đó vài lần.
“Mong đây chỉ là tinh linh bình thường, không phải loại ‘xấu xa’ hay ‘hận thù’, xin chúng mày đó…”
Như thể đã quá quen với chuyện này, Hal nghiến răng và đồng thời quay đầu lại nhìn.
—Ở đó, Hal thấy đôi mắt ánh lên trong bóng tối sâu thẳng.
Chỉ có đôi mắt, không gì cả. Đôi đồng tử hoàng kim sắcmang màu kim. Dù hình dạng gần giống nhãn cầu của loài người, chúng phát ra bầu không khí giống loài bò sát.
Bị doạ đến cứng người bởi sự huyền bí của
mắtđôi hoàng kimkim, Hal chẳng thể làm gì ngoài thở dốc.
(Hoh… Sở hữu thứ thú vị như thế mặc dù chỉ là một tên nhân loại sao—)
Dù không rõ nhưng có vẻ như Hal nghe một giọng nói nữ tình nào đó đang thì thầm.
Cậu thận trọng chờ đợi để nghe rõ hơn, nhưng—
“…Nó đi rồi sao?”
Sau hai phút không nghe thêm được bất kỳ âm thanh nào, Hal thở dài.
Tinh linh bí ẩn kia có lẽ đã rời đi, nhưng có khả năng nó vẫn nấp đâu đó trong thư viện…
Hal nhún vai và tiếp tục công việc.
Nếu không giữ vững thần kinh trong những sự cố như hồi nãy thì Hal không thể nào sống sót trong nhiệm vụ.
———
Vài chục phút đã trôi qua kể từ khi bắt gặp tinh linh(?), Hal gặp Asya tại một góc trong thư viện.
Trong danh sách những cuốn mà cô bạn thuở nhỏ muốn tìm, hôm nay hai người họ xoay xở tìm ra được ba cuốn — Lịch sử về Huyền thoại Long Vương ở Đông Á, Triều Tiên cổ và Tuyển Tập Nghi thức Thờ cúng bí mật và Lý thuyết về Triều đại của Bộ lạc trên Lưng ngựa và tái xuất của Kỷ nguyên huyền thoại ở Nhật Bản.
Bên cạnh đó, khi Hal kể lại cuộc gặp gỡ với tinh linh ban nãy, cô bạn thuở nhỏ chỉ đơn giản đáp lại: “Oh, mấy chuyện đó xảy ra như cơm bữa ấy mà.”
Nếu đặt mình vào tâm thế của cô nàng, chắc chắn Hal cũng nói như vậy.
“Giờ bắt đầu thôi.”
“Hiểu rồi. Tiện thật, mấy cuốn sách cổ hiếm thấy này có thể được scan lại.”
Hal rút điện thoại ra trong khi đáp lại Asya.
Cặp đôi lật sách ra và chụp lại từng trang một từ bìa đến cuối, rồi chuyển nội dung cuốn sách thành sách điện tử.
Nhưng phương pháp này vô dụng với những ma đạo thư được yểm năng lượng.
Ma đạo thư sở hữu năng lực (có thể coi chúng bị nguyền) kéo người đọc vào trạng thái tinh thần đặc biệt. Để hiểu được tầng nghĩa thực sự bên trong cuốn sách, chỉ có thể toàn tâm toàn ý đọc chúng mà thôi, và phải trải qua các xúc cảm bất thường như hạnh phúc, giận dữ, buồn bã, hay thậm chí điên dại.
Dù nội dung có thể được số hoá bằng cách scan lại hay chụp ảnh, tính chất ma thuật không thể nào được tái tạo.
Asya lật từng trang, còn Hal chụp lại từng bức để lưu lại dữ liệu.
Hai người làm việc đó trong ba giờ liền, dù có đôi lúc nghỉ ngơi giữa chừng. Khi công việc sắp hoàn thành, Hal và Asya bỗng dưng nghe tiếng bước chân.
Thụp, thụp, thụp, thụp. Âm thanh giày da bước đi trên nền nhà.
Tiếng bước chân đều đặn vang lên và mang âm sắc bản nhạc nào đó.
Có vẻ như người đang bước đi sở hữu kỹ năng cảm âm xuất sắc và thể chất đáng kinh ngạc mới có thể bước đi ấn tượng như vậy. Hơn nữa, giọng thì thầm của người đó cũng vang lên.
“Nơi này rông thật… Mình nghĩ chỗ này cần được sắp xếp lại để dễ dùng hơn… Chắc mình nên nói với Hazumi vào lần tới.”
Hal cực kỳ ngạc nhiên vì cậu đã nghe giọng nói này trước đó.
“Một pháp sư? Nhưng bằng cách nào đó mình có cảm giác rằng…”
Ở bên cạnh Hal, Asya nghiêng đầu trong bối rối. Dường như cô có cảm giác người này không hợp với nơi đây, không giống một pháp sư đến cái động tồi tàn này. Cũng đúng thôi khi Asya nghĩ như thế. Hal gật đầu.
Một cô gái quyến rũ, lịch thiệp, và toả ra bầu không khí năng động.
Dù có nghĩ thế nào đi nữa, cô ấy chả hợp với nơi này tí nào. Nói là thế—
“Đây là lần đầu tôi gặp người khác ở nơi này. Xin lỗi vì đã làm phiền. Nhưng nếu bạn có thời gian, tôi sẽ rất vui nếu bạn chỉ tôi cách dùng thư viện này hữu hiệu. Dù đến đây nhiều lần rồi nhưng tôi vẫn chưa quen với nó —Eh, Haruga-kun?”
Một người khác bước đến trước mặt Hal và Asya. Như Hal nghĩ, cậu đã đoán đúng danh tính cô nàng.
Đứng trước mặt họ là người bạn cùng lớp mà cậu ấn tượng nhất, Juujouji Orihime bằng xương bằng thịt.