Quán cà ri, tiệm cà phê, quầy massage, hiệu sách cũ, cửa hàng DVD, ...
Anastasya Rubashvili, hay còn gọi là Asya, hiện đang ở tầng bốn trong trung tâm thương mại. Chính xác hơn, cô đang đứng trong hiệu sách cũ có tên Mirokudou.
Đúng hơn, cô đang đứng ở quầy tính tiền.
Thế nhưng, đây không phải là công việc bán thời gian của cô. Vốn dĩ, cô chỉ đến đây như một khách hàng bình thường như bao người.
Nhẹ nhàng thở dài và ngồi xuống chiếc ghế đẩu hình tròn, Asya lướt mắt đến cuốn sách trên đùi. Hai giờ đã trôi qua kể từ khi quản lý cửa hàng, và cũng là nhân viên duy nhất, nhờ cô trông tiệm.
Trong suốt khoảng thời gian qua, chẳng có một ma nào ghé thăm cả. Hay nói cách khác, dù đang mở cửa nhưng việc kinh doanh quá sức ế ẩm.
Những cửa hàng thế này thường không trưng bày bất kỳ cuốn manga nào cả, và hiệu sách cũ bảo thủ này chưa từng được sắp xếp gọn lại lần nào. Bên trong tiệm, những cuốn sách không thể nhét vừa trên kệ được chất thành đống một cách bừa bộn như núi rác.
Nhưng hình ảnh của Asya lại tương phản hoàn toàn với cửa hàng cũ kĩ và nhơ nhuốc này.
Cô là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp.
Những đường nét thanh tú trên gương mặt cân đối đẹp như mơ, còn mái tóc bạch kim được nhuộm màu xanh ngọc tỏa ra bầu không khí bí ẩn.
Dáng người thanh mảnh đến mức người ta có cảm tưởng chỉ cần chạm nhẹ thôi thì nó sẽ vỡ tan ra thành nghìn mảnh. Với vẻ đẹp thiên phú, cô gái đến từ Đông Âu này sở hữu ngoại hình sánh ngang với nàng tiên trong các truyện cổ tích.
"Làm tốt lắm. Cám ơn em vì đã trông hộ cửa hàng. Em giúp anh nhiều lắm đó."
Cánh cửa kính tiệm Kagetsudo[note34112] bỗng dưng mở ra, và một chàng trai trẻ xuất hiện.
Chàng trai có gương mặt tao nhã khá điển trai. Thế nhưng, bộ râu không được tỉa tót và áo sơ mi nhăn nhó gây nên điểm trừ lớn cho ấn tượng ban đầu.
Kenjou Genya. Chủ hiệu sách. Một chàng thanh niên tầm hai lăm hai sáu tuổi.
"Đây là đặc sản ở đây, bánh mì cà ri. Cứ xem đây là lời cảm ơn đi."
"Thay vì đặc sản, em muốn rời khỏi đây ba mươi phút sớm hơn.," Asya càu nhàu trong khi nhận lấy chiếc túi được trao cho mình.
Tầm quá trưa, Asya đã đến hiệu sách để xem lô hàng sách cũ mới được chuyển đến. Rồi chàng trai trẻ Kenjou đã nhờ cô trông hộ cửa hàng. Tưởng chừng như anh ta sẽ sớm trở lại, nên Asya đã đồng ý mà không thèm nghĩ gì.
"Tại sao anh lại tốn đến tận hai giờ đồng hồ trong khi tất cả những gì anh cần làm là ăn trưa ở quán cà ri ở cùng tòa nhà?"
"Ừ thì, là do anh đã tán gẫu với chủ quán về 'Việc kinh doanh thế nào?' và 'Tôi đoán cũng thường thôi’, mấy thứ kiểu thế. Ăn xong, anh đọc bốn tờ báo thể thao và thưởng thức ít cà phê, nên hơi tốn nhiều thời gian tí."
"Tìm cái cớ trốn việc tốt hơn đi, cho dù đúng sai thế nào thì cũng tốt hơn cái cớ này. Nhân tiện..."
Asya liếc nhìn chiếc túi được tặng.
"Có vẻ đây là bánh mì cà ri nướng... Nhưng so với nướng, em thích bánh mì cà ri chiên giòn hơn nhiều. Nếu không phiền thì lần tới mong anh mua một cái chiên giòn. Em thích lớp bánh giòn giòn của bánh chiên giòn."
Một trong những tài năng của Asya là khả năng thích nghi dễ dàng với bất kỳ nền ẩm thực nào.
Dù chỉ mới đến Tokyo New Town chưa đầy một tháng, cô đã đạt đến trình độ có thể phê bình nhiều loại bánh đường phố khác nhau được người Nhật cải biên.
"Em là một cô gái đấy. Cố ăn uống tốt hơn xíu đi."
"Đừng lo. Anh thấy đấy, em thuộc tuýp người không bao giờ mập dù có ăn nhiều thế nào đi nữa.," Asya tuyên bố trong khi đặt tay lên bộ ngực phẳng lì của mình.
Dù tiêu thụ hàng tấn thức ăn mỗi ngày, đến mức bất kỳ ai nhìn vào cũng phải há hốc mồm kinh ngạc, cơ thể xinh đẹp tựa nàng tiên bước ra từ cổ tích vẫn chưa tích trữ được tí mỡ nào.
Tuy nhiên, Kenjou lại bác bỏ cô và cố tình làm biểu cảm chế nhạo.
"Không phải tuýp người, mà là do cơ chế của tuổi dậy thì, không phải sao? Đến độ tuổi nào đó, thói quen ăn uống vô độ sẽ ảnh hưởng tệ lên cơ thể, em biết đấy? Nhất là những cô gái người da trắng, khi trưởng thành thì cân nặng cơ thể tăng vùn vụt, làm cho dáng người xấu đi."
"C-Chuyện đó không bao giờ xảy ra với em! Tuyệt đối không!"
Asya không thể không hét lên sau khi nghe lời bình luận khiếm nhã của anh.
Thêm vào đó, phản ứng của cô không dựa trên điều gì cả, nó chẳng khác gì một phản xạ tự nhiên.
"Dẹp chuyện đó sang một bên, Kenjou-san, em muốn lấy cuốn này và cả cuốn kia nữa."
"Cám ơn em đã ủng hộ. Thật tuyệt khi thứ gì đó lại lọt vào mắt xanh của em, Asya-san." Kenju cám ơn sau khi thấy những cuốn sách cũ mà Asya lựa.
Tiêu đề của chúng là 'Nicolas Flamel' và 'Ma thuật của Đế Vương' và 'Tuyển tập Thơ về Tình yêu bí mật từ Xưa đến Nay'. Bộ sách độc đáo này bao gồm một văn bản ngoại quốc cổ và một cuốn ngôn tình Nhật Bản từ thời tiền Shouwa, dù vậy Asya cũng sẽ không gặp khó khăn gì với việc đọc cùng lúc cả hai cuốn này cả.
Thức tỉnh thành một phù thuỷ mang lại vài năng lực đặc biệt.
Một trong số chúng là tài năng thiên bẩm trong việc học ngoại ngữ. Cô có thể nói trôi chảy như tiếng mẹ đẻ với những ngôn ngữ mà cô chưa từng tiếp xúc trước đó chỉ sau hai tháng học.
"Em trả theo cách bình thường được chứ?"
"Chắc chắn rồi. Chỉ cần chuyển tiền vào tài khoản chi nhánh này trước cuối tháng."
Kenjou gật đầu đáp lại Asya.
Mirokudou không chỉ là hiệu sách cũ ế ẩm bình thường.
Nó cũng là chi nhánh của tổ chức nghiên cứu SAURU. Nói là vậy nhưng, chi nhánh này nhỏ đến mức không quá tám thành viên có thể hoạt động cùng lúc...
"Dù đã đi khắp thế giới, đây là lần đầu em thấy chi nhánh nhỏ như này."
"Chịu thôi. Hiệu sách này vốn dĩ là nơi mua bán những cuốn sách kỳ lạ về các hiện tượng siêu nhiên. Nó chỉ trở thành văn phòng chi nhánh sau khi tổ chức rút khỏi New Town.," Kenjou thì thầm sau khi nghe lời nhận xét của Asya.
Hai cuốn sách mà Asya vừa mua đều là một phần trong Tri Thức Siêu Hình — nói cách khác, những cuốn sách ma pháp được các "nhà nghiên cứu" cổ xưa để lại.
"Dù anh là quản lý cửa hàng này, anh vốn chỉ là nhân viên trực tiếp nằm dưới trước chỉ huy chúng ta — Hiiragi-neesan."
"Nói mới nhớ, em thấy cửa hàng này chỉ mở hai ngày một tuần."
Để sử dụng cửa hàng khi người quản lý đi vắng, cả Asya và Haruomi đều giữ một chìa khoá cho riêng mình.
Thấy Kenjou nhẹ nhàng mỉm cười, Asya nhún vai hỏi."Cơ mà SAURU là một tổ chức có quy mô toàn cầu, phải không?"
"Đúng. Nhưng nếu một thành phố không có nhiều nhân viên đồn trú, tổ chức chỉ hỗ trợ tối thiểu cho chi nhánh đó thôi. Em thấy đó, đây không phải là mô hình kinh doanh hợp lý sao?"
"Em không thể tin nổi một tổ chức bí mật lại dốc sức quản lý chặt chẽ đến thế, chán thật..."
"Dù có nhiều thành viên trên phạm vi toàn cầu, SAURU cũng chả liên quan gì đến mấy cái truyền thuyết đô thị lan truyền về việc một tổ chức nào đó bí mật thao túng các chính phủ trên toàn cầu. Trên thực tế, cho đến tận bây giờ, có lẽ chỉ mới có ba người đã chính thức đăng ký với trụ sở và sống tại New Town này, Tôi, Asya-san, và—"
"Haruomi, phải không?"
"Đúng vậy, con trai của Haruga-sensei. Em sẽ gặp cậu ta sớm thôi, phải không?"
"... Anh đang nói chuyện gì thế?"
Asya liền đánh trống lảng khi ý định của cô bị phát hiện.
Cũng chẳng phải là cô đang làm gì đó phạm pháp hết. Kể cả khi nói cho Kenjou biết kế hoạch của mình, cô cũng không gặp vấn đề gì cả.
Mặc dù vậy, cô vẫn cố giấu kín chuyện này chỉ vì cảm thấy xấu hổ.
Asya kín đáo quay người đi để dùng cơ thể nhỏ bé che khuất tầm nhìn của Kenjou, ngăn anh nhìn thấy chiếc giỏ ở quầy tính tiền.
Tuy nhiên, với sự tò mò, chàng trai trẻ hỏi một cách bất lịch sự., "Cái giỏ đó có mùi thơm nước sốt. Là hộp cơm trưa à? Em mang nó theo để ăn cùng với cậu ta, phải không?"
"D-D-D-Dựa vào đầu mà anh nói thế!?"
"Không có gì, Asya-san, anh chỉ đang nghĩ nếu hộp cơm đó là của em, thì hẳn em đã ăn hết khi chờ anh rồi. Giờ đã quá trưa rồi."
Chàng thanh niên Kenjou đã đi khỏi từ 12:30 đến 2 giờ chiều.
Bụng Asya đã sôi lên vài lần vì cơn đói. Nhưng ngay cả khi dạ dày biểu tình, cô vẫn dán chặt mắt vào chiếc giỏ mình mang theo.
Mỗi lần chăm chăm nhìn nó, Asya chống lại cám dỗ bằng cách nghĩ về người bạn thuở nhỏ mà cô sắp gặp.
"Đ-Đừng có nghĩ lung tung. Kế hoạch hôm nay là thu thập vài tài liệu nghiên cứu, không phải gặp Haruomi... Em đi đây."
"Oh được rồi. Gửi lời chào đến cậu nhóc cho anh nhé." Kenjou vui vẻ nói với Asya khi cô vội vã chạy đến cửa ra.
Mặc dù ngoại hình có vẻ ngây thơ và ngốc nghếch, nhưng chắc chắn không thể nào đánh giá thấp chàng trai trẻ này được.
————
Sau khi rời trường học, Hal nhận được tin nhắn Asya gửi.
Trong tin nhắn, cô nói rằng mình đã xong công chuyện và đề xuất nơi hai người gặp nhau. Ban đầu, Hal nghĩ nơi gặp nhau là cửa hàng đồ ăn nhanh hoặc ở trước ga tàu.
"Tại sao lại là ở công viên chứ?"
Đúng là hôm nay thời tiết khá đẹp nên ngồi ở bên ngoài không quá khó chịu cho lắm...
Hal đi bộ đến công viên lớn gần Ga Ryougoku.
Và sau khi chờ đợi trên ghế đá tầm mười phút, Asya đã đến, dù hơi trễ.
Vì lý do nào đó, mặt Asya đỏ đến tận mang tai ngay khi cô nhận ra gương mặt Hal.
"T-Tớ không phải đến đây vì muốn được gặp Haruomi đâu đấy."
"Cậu đang nói cái quái gì thế? Asya."
Hal vặn hỏi trước những lời thì thầm kỳ lạ của người bạn thuở nhỏ.
Dù không biết rõ lý do, những Asya đang hành động rất kỳ lạ, trông cô đang cực kỳ xấu hổ.
"Cậu là người kêu tớ đến đây, đúng chứ?"
"Đ-Đúng là vậy! Nhưng tớ không có ý gì đặc biệt đâu. Chỉ là hôm nay tớ muốn nhờ cậu giúp đỡ cho việc nghiên cứu. Đi chơi riêng với cậu, Haruomi, tớ chưa từng nghĩ về chuyện đó!"
"Dù cậu không nói gì thì tớ cũng thừa biết."
Nghe câu trả lời vô tư lự của Hal, vì lý do nào đó, Asya giận dữ lườm cậu.
Rồi cô sỗ sàng đặt chiếc giỏ lên trên băng ghế."Bụng rỗng thì chả làm được gì. Ăn trưa trước đã."
"Cứ ăn đi nếu cậu muốn. Tớ ăn trưa rồi."
"—Haruomi, cậu vừa nói gì?"
"Tớ nói tớ đã ăn trưa rồi."
"K-Không thể nào... tớ đã chịu đựng đến mức tuyệt vọng như thế, vậy mà cậu dám ăn tự mình ăn trưa trước!?" Asya nói trong khi ánh mắt như muốn tố cáo vì cậu đã phản bội vậy. Một lần nữa, lý do cho chuyện này vẫn là một bí ẩn với Hal.
"Tất nhiên. Dù sao thì tớ đã ngoan ngoãn đi học trong suốt thời gian quan. Nên đương nhiên, tớ phải ăn trưa trong giờ giải lao chứ."
"Không thể nào... Tớ tưởng cậu sẽ cúp học nguyên tuần chứ, Haruomi."
"Đừng có đánh giá thấp sự nghiêm túc của tớ. Tuy nhiên, đúng là tớ định tìm cái cớ nào đó để chuyển sang trường học trực tuyến sau khi ngoan ngoãn đi học tầm một tháng."
"Âm mưu và thiếu nghiêm túc, đúng chuẩn phong cách cậu luôn, Haruomi... Oh, tuy nhiên."
Gương mặt đang kinh ngạc của Asya bỗng nghiêm túc lại khi cô nói, "Haruomi, cậu là một chàng trai mà. Nên chắc cậu không có khó khăn gì khi ăn trưa lần hai đâu nhỉ. Ăn cùng tớ nào."
"Cho phép tớ từ chối lời đề nghị tử tế ấy nhé. Cậu tự làm nó, đúng chứ? Thế thì tớ dám cá—"
Hal đột ngột mở chiếc giỏ ra.
Bên trong là những chiếc sandwich được sắp xếp ngay ngắn, đi kèm với ít rau củ và trái cây.
Dù rất háu ăn nhưng Asya lại nấu ăn rất giỏi. Tuy nhiên...
"Đúng như tớ nghĩ. Cậu nghĩ cái quái gì thế, dùng lợn cốt lết làm nhân cho toàn bộ sandwich? Tớ vừa mới ăn cơm với cốt lết xong, nên dạ dày tớ không tiêu hoá nổi..."
"Cậu sai rồi. Nhìn kỹ hơn đi."
"Lớp vỏ vàng óng bên ngoài được chiên giòn hoàn hảo, miếng thịt lợn trắng ngà, chả có sai sót gì cả. Tổng cộng là mười hai sandwich với thịt heo cốt lết, tớ sai chỗ nào?"
Asya cười khẩy và đáp lại lời Hal.
"Dù tất cả đều là cốt lết chiên giòn, nhưng có đến ba loại khác nhau: bít tết, thịt lợn, và thịt gà. Đây là cơ hội để cậu thưởng thức vị ngon của mỗi loại đấy."
"... Hiểu rồi."
Nhìn kỹ hơn, Hal thấy sắc đỏ của bốn miếng bít tết chiên giòn trong chồng sandwich.
Thế là, trên chiếc ghế đá, hai người mở hộp cơm trưa nhà làm ra và thưởng thức bữa ăn ngon lành — bữa trưa đầu tiên của Asya trong hôm nay nhưng lại là bữa thứ hai của Hal.
Thời tiết tươi sáng và trong lành kèm theo làn gió phảng phất. Bầu trời mùa xuân xanh thẳm tươi mới.
Dù cho thời tiết rất tuyệt cho một buổi dã ngoại, Hal lại không thấy ngon miệng cho lắm.
Cố giảm thiểu tác hại lên hệ tiêu hoá, Hal chỉ ăn ratatouille và đồ chua.
"Đừng có ăn mỗi rau củ. Cậu cầu thịt và tinh bột nữa. So với chế độ ăn chay trường, một thực đơn cân bằng là con đường ngắn nhất để giữ sức khỏe luôn tốt."
"Cậu nói mà chả có tí thuyết phục nào cả.," Hal đáp lại lời khuyên của Asya.
Rồi Hal lấy một cái sandwich cốt lết lên và cắn thử.
Bánh sandwich có nhân thịt lợn.
Vỏ ngoài vẫn còn ấm dù kha khá thời gian đã trôi qua kể từ khi chiên giòn. Miếng thịt dày và hơi dai, còn nước sốt thì cực ngon. Chỉ là hỗn hợp của tương cà và mù tạt mua từ cửa hàng mà lại tạo ra hương vị tinh xảo thế này.
Món ratatouille cũng đậm vị ngon, còn đồ chua được chính tay Asya làm.
Thành thật mà nói, dù Hal có trêu thế nào đi nữa, Asya vẫn là một đầu bếp xuất sắc.
"... Ước gì bữa ăn này đỡ khó tiêu hơn và lượng thức ăn ít lại để bớt đồ thừa đi..."
"Cậu vừa nói gì, Haruomi?"
"Không, không có gì. Nhân tiên, để tớ cho cậu một lời khuyên thật lòng."
Sau khi Asya ăn hết bốn sandwich cốt lết chiên giòn, Hal nói với vẻ nghiêm túc trên mặt., "Tớ biết cậu rất tự hào về tạng người không bao giờ béo lên của mình, nhưng đó chỉ là do cậu còn trẻ thôi, đúng chứ? Rồi hai chúng ta sẽ hai mươi, ba mươi tuổi. Nên tớ nghĩ tốt nhất là cậu từ từ kiềm hãm lại, để sau này khỏi phải lo về chế độ ăn uống."
"E-Et tu, Brute!?"
"Sao cậu lại nhắc đến lời trăn trối của Julius Caesar thế...?"
Thấy Asya bỗng giận dỗi, Hal bối rối ngẩng đầu.
Thức ăn trong giỏ đang dần vơi đi. Nhân tiện, trong số mười hai sandwich cốt lết, phần Hal gồm ba cái, còn Asya xử chín cái.
"Cơ mà, Rushalka thế nào rồi?"
"Không tốt lắm... Không, phải nói là tệ mới đúng. Tớ sợ cô ấy chỉ còn sống được thêm vài ngày."
Asya vừa ăn vừa đáp lại Hal.
Thay vì an ủi Hal, có lẽ cô đang ngập ngừng trong khoảnh khắc vì cô muốn nói điều gì đó lạc quan để an ủi mình.
Nhưng rốt cuộc, cô lại không muốn thế. Cô đã chuẩn bị bản thân để đón nhận cái kết đau buồn này.
Vì tình bạn sâu đậm giữa hai người, Hal không thể nói ra những lời sáo rỗng để an ủi Asya vào những lúc như này.
Thở dài, tông giọng cậu thay đổi., "Tớ hiểu rồi. Cô ấy đã là một 'serpent’ tốt đấy chứ."
"Đúng vật, cô ấy đã là người đồng đội đáng tin cậy."
Dù Rushalka còn sống, Hal lại dùng từ 'đã' quá sớm, còn Asya có lẽ cố tình dùng sai từ đó.
Là bạn thuở nhỏ của nhau, hai người đã cùng nhau trải qua nhiều ký ức vui vẻ và hạnh phúc, cũng như bước qua những tháng ngày không may, buồn bã, vô lý, hoặc tiếc nuối.
Hal không đủ nhạy cảm để đưa ra câu trả lời phù hợp vào những lúc như này.
Thế nên, cậu im lặng nhai miếng sandwich thịt gà cốt lết trong khi ngồi cạnh Asya.
Hồi hai người gặp nhau sau lễ tang bà của Asya, khung cảnh cũng như lúc này. Và khi gặp lại nhau sau khi cha Hal qua đời vì bệnh tật, Asya cũng dựa người vào cậu mà không nói lời nào.
Có lẽ đây là thứ mà Asya gọi là "liên kết" giữa hai người.
"Giờ thì no bụng rồi, đi thôi." Asya vui vẻ nói sau khi ăn xong phần mình.
Hal không cảm nhận được bất kỳ dấu vết nào của việc ăn sạch chín miếng sandwich cốt lết hay nỗi buồn từ câu chuyện vừa rồi.
Tông giọng cô vẫn như thường lệ. Mặt khác, Hal lại chọn gật đầu đáp lại trong im lặng. Cậu không muốn thốt lên lời nào do cái dạ dày đang quá tải. Nhưng mặc kệ cơn đau, Hal nhanh chóng đứng lên.
Mặc dù Hal và Asya hoàn toàn ngược nhau, hai người họ lại có chung một điểm.
Đó là, không ai trong số họ muốn để cho nỗi buồn cản trở công việc cả. Có lẽ những tinh hoa của lòng dũng cảm trong cuộc sống đầy rẫy hiểm nguy và tính cách cứng cỏi đã làm nên điều đó.