Thời gian mau chóng trôi qua.
Sắp sửa trở về quê hương, Hal không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải xử lý một núi giấy tờ.
Trước hết, cậu cần phải liên lạc với bên trụ sở ở Nhật Bản của SAURU, tổ chức mà đang cậu làm việc.
"Đó là những gì đã xảy ra. Dù không phải là ý định ban đầu, nhưng cuối cùng em cũng đã quyết định về thăm quê hương mình."
'Ôi trời, khoảng thời gian dài sống xa quê cha đất mẹ của cậu sắp kết thúc rồi ư?'
Bằng cuộc gọi quốc tế từ Australia, Hal giải thích tình hình và báo cáo kế hoạch trở về của mình.
Ở đầu dây bên kia là người phụ nữ tên Hiiragi-san. Qua điện thoại, giọng cô mang nét lịch sự và tinh tế. Hal chỉ có thể miêu tả chất giọng ấy bằng từ quý tộc.
Cô ấy là người lãnh đạo của chi nhánh SAURU ở vùng Kantou, Nhật Bản.
'Ai mà ngờ cậu, Haruomi, người trước đó đã từ chối thẳng thừng việc trở về dù tôi có dốc công thuyết phục thế nào đi nữa, lại... Chuyện này làm tôi cảm động lắm.'
"Em không trốn khỏi quê hương. Em chỉ đơn giản là kiếm sống ở nước ngoài thôi."
'Ở độ tuổi cậu, có vô vàn lựa chọn khác tốt hơn cho lối sống lênh đênh như ngư dân của cậu, đúng chứ? Có vô số công việc ở Tokyo. Chắc cậu cũng đã nghe về việc thiếu thốn nhân tài ở đây nhỉ?"
"Vâng, chủ yếu là từ chị, Hiiragi-san."
Ở phía bên kia là Hiiragi-san, một thành viên trong ban lãnh đạo chủ chốt của tổ chức.
Một trong số nhiệm vụ của cô là giao việc cho các thành viên SAURU như Haru và Asya. Sau khi nhận lấy "các yêu cầu" từ người dân hay chính quyền địa phương trực thuộc trong khu vực của mình, cô phân công nhiệm vụ cho các thành viên thích hợp dựa trên những yêu cầu trong công việc.
"'Vấn đề nghiêm trọng là việc thiếu thốn nhân sự, nên tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi chạy vặt và xử lý các nhiệm vụ nhỏ nhặt. Tôi sẽ sai cậu chạy quanh và vắt kiệt từng giọt sức lực của cậu, nên hãy mau mau về đây đi.' — Đó là những gì chị muốn nói, phải không?"
'... Chờ đã, đáng ra tôi nghĩ mình phải diễn đạt khéo léo hơn như vậychứ?"'
"Thậm chí có lần chị còn dùng nước mắt cá sấu để cho em thấy cảm động rồi đồng ý."
'Kỹ năng diễn xuất của tôi lúc đó rõ ràng là quá hoàn hảo... Vậy mà cậu vẫn không đổi ý, Haruomi.'
"Đó là do chị căn giờ không chuẩn đấy thôi. Tự dưng đang nói chuyện thì bẻ lái rồi rơi nước mắt."
'Vào mấy lúc như này thì cố tình mắc bẫy mới ga lăng chứ ♪. Đúng rồi, trước khi tôi quên thì-,' cô nàng thủ lĩnh xảo trá bỗng thay đổi chủ đề.
'Tôi đã giới thiệu cho cậu vào một trường trung học có mối quan hệ tốt với tổ chức chúng ta, nên cậu cũng phải đi học như bao đứa trẻ khác.'
"Trung học!?"
'Dĩ nhiên. Dù gì thì cậu cũng đang ở trong độ tuổi cắp sách đến trường mà.'
"Em hoàn toàn quên béng mất chuyện này."
'Cậu cố tình quên phải không? Đừng có chăm chăm tập trung làm thợ săn kho báu. Ít nhất thì đi học vài lớp đã.'
"Em không giỏi mấy chuyện đó. Dù sao thì em chả kết bạn với ai đâu."
Hal có tài tìm kiếm các món đồ cổ còn được gọi là Cổ vật Hầm mộ.
Về mặt kỹ thuật, chúng nên được gọi là "ma cụ mô phỏng vật thể được lưu trữ."
Bởi vì quá dài và khó nhớ, thuật ngữ chính thức không được phổ biến cho lắm. Thay vào đó thì cái tên thông dụng này dù không mô tả được chính xác nhưng lại được sử dụng một cách rộng rãi. Hal thu được những cổ vật ấy bằng cách khai quật, trộm, và khai thác từ các phế tích cổ xưa và các di tích lịch sử, hoặc mua chúng từ thị trường chợ đen, nơi lưu hành các tác phẩm nghệ thuật và các món đồ cổ.
Đó là lý do tại sao Hiiragi-san lại gọi cậu là "Thợ săn kho báu.".
Hal không phải là người duy nhất có tài trong công việc này, vì đây cũng là chuyên môn của cha cậu.
Để che đậy những gì mắt thấy tai nghe, hai cha con thậm chí phải đi vòng quanh thế giới. Hal liên tục chuyển đến các trường học khác nhau trên khắp lục địa.
Thế nên, trong tâm trí cậu, ý niệm gắn bó với trường học khá yếu ớt.
'Đừng có từ bỏ khi chưa bắt đầu chứ... Nhưng cũng đúng khi nói cậu là đứa trẻ hoàn toàn thất bại trong việc đọc tình huống, Haruomi. Ngay cả khi xung quanh đầy rẫy những con gấu đang đói khát, tôi có cảm giác cậu vẫn vô tư nướng thịt.'
"Không phải là không đọc được tình huống, em nhận ra nhưng không thực sự bận tâm và bỏ qua nó."
'Nói cách khác, vấn đề thực sự không nằm ở sự nhạy cảm mà nằm ở tính hoà nhập sao? Tuyệt!. Vậy thì cậu hãy tận dụng cơ hội này khi được ở trong một môi trường khép kín như trường học để học cách sống trong xã hội đi.'
Với nhiệm vụ đầy rắc rối được giao cho mình, cuối cùng Hal đã trở về lại nơi chôn nhau cắt rốn của mình…
—————
Đặc Khu Kinh Tế Tokyo New Town được thành lập khi chính quyền tái thiết lập các đơn vị hành chính cũ, bao gồm các quận Koto và Edogawa ở Tokyo, trải dài đến tận quận Adachi và Katsushika, và khu vực phía nam tỉnh Saitama.
Ngôi nhà của Haruga nằm ở phường Sumida trong đặc khu này.
Vốn dĩ nó là một dinh thự khổng lồ được thiết kế theo phong cách Âu châu.
Nhưng có lẽ vì không được chăm sóc trong thời gian dài, căn nhà không khác gì một công trình hoang vắng cả. Khu vườn cũng hoàn toàn bị bỏ hoang. Dù ít nhiều vẫn còn nguyên vẹn nhưng nó đã khá giống với một biệt thự ma ám rồi.
Hal dọn dẹp căn nhà đến mức độ một người đàn ông độc thân có thể sống được, ít nhất là thế.
Đầu tiên, cậu quét sơ qua đám bụi đã tích tụ trong suốt nhiều năm, hút bụi một ít, nhưng lại cẩu thả đến mức bất kỳ kẻ quái dị ghét sạch sẽ nào cũng phải cau mày. Sau đó, cậu thông gió cho bên trong căn nhà, lôi ra một chiếc giường đơn giản, và bày biện một phòng học đơn giản — Đó là tất cả.
Thành thật mà nói, việc dọn dẹp hết sức cẩu thả...
"Mình chưa về nhà lần nào kể từ khi Cha qua đời." Hal nhẹ nhàng thì thầm trong khi lướt nhìn góc phòng học đã trở thành lâu đài của riêng cậu.
Những giá sách tráng lệ lấp đầy các bộ sưu tập sách của nhà Haruga, dòng dõi đã sinh ra nhiều nhà sưu tầm qua nhiều thế hệ. Vài bộ trong số đó là do cha cậu tìm ra. Mặc dù đã đọc qua hàng chục nghìn cuốn, nhưng ông ấy vẫn chép phần lớn sách lên máy tính sau khi đọc chúng.
Chuyện này xuất phát từ lối sống liên tục di chuyển.
"Oh, vậy ra đó là nơi Cha cất nó."
Trong phòng học là một chiếc bàn nặng nề. Mở hộc ra, Hal tìm thấy nó.
Một cái đồng hồ đeo tay làm bằng bạc. Vật này lưu trữ vài hồi ức của Hal. Trong suốt những năm cuối đời, cha cậu luôn giữ nó bên cạnh ông, và luôn liếc nhìn nó với cảm xúc sâu lắng. Nhân tiện, đây không phải là một chiếc đồng hồ bình thường.
Đó là một trong những công cụ mà cha cậu dùng để giao dịch, một "đồng hồ ma pháp".
Thừa hưởng từ công việc kinh doanh của gia đình, Hal cũng trân trọng vài công cụ loại như này.
"Thứ này tốt thật, đúng như mình nghĩ. Và rõ ràng cha đã nói cha sẽ đưa con thứ này khi cha xong việc với nó..."
Chiếc đồng hồ đeo tay có dạng hình tròn với đường kính 10cm.
Dù kích thước có phần lớn hơn một chiếc đồng hồ bỏ túi, nhưng Hal vẫn nhét nó vào túi quần mình.
Thứ này chắc chắn sẽ hữu ích trong tương lai vì nó thậm chí còn tốt hơn cài mà Hal đang dùng. Thế nhưng, Hal không thể chối bỏ sự thật rằng mình bị thúc đẩy bởi mong muốn mang theo một kỷ vật của cha mình...
Rồi Hal soạn ra vài hồ sơ trên mặt bàn.
Ngôi trường mà Hiiragi-san giới thiệu buộc cậu phải điền đầy đủ thông tin vào các hồ sơ này. Xử lý xong, cậu sẽ phải đến văn phòng chi nhánh duy nhất của SAURU ở New Town để chào hỏi người bạn mình...
Với một tá việc cần phải hoàn thành, Hal rất bận trong vài ngày tới.
Trong khoảng thời gian này, cuối cùng Asya cũng đến Nhật Bản.
Vào lúc Hal hoàn thành việc chuẩn bị cho cuộc sống mới, cuốn lịch đã lật đến tháng tư rồi.
Tháng tư cũng là thời điểm bắt đầu năm học mới ở các trường tại Nhật — Quên béng đi sự thật sơ đẳng này, Hal vội vàng thay vào bộ đồng phục, tóm lấy cặp sách và vọt ngay ra khỏi nhà trong buổi sáng ngày đầu đến trường.
Lễ tựu trường. Buổi tập trung cho các học sinh mới. Giới thiệu câu lạc bộ. Các lớp học chính thức bắt đầu v.v...
Trải qua tuần học đầu tiên bận rộn với một đống sự kiện, đời trung học của Hal bước vào tuần thứ hai.
Học việc Tư nhân Kogetsu. Năm 1 lớp F cao trung.
Chỗ ngồi của Hal nằm ở hàng cuối, cạnh cửa sổ. Ngồi im tại chỗ hệt như thổ địa, cậu im lặng quan sát lớp học mà không nói chuyện với ai hết.
Tiết học kết thúc và giờ là thời gian sau buổi học.
Các thành viên trong lớp đã suôn sẻ tìm được bạn cho mình.
Vài phe nhóm đã được thành lập giữa các chàng trai và cô gái. Ở trong lớp, bọn họ thường tán gẫu cùng nhau hoặc vui vẻ đùa giỡn, có vẻ như tình bạn đang nảy nở một cách thân thiện.
Tuy nhiên, bản thân Hal lại cô độc.
Nguyên nhân là do cậu đã quá thụ động trong việc kết bạn với những người khác khi kỳ học bắt đầu.
"Không phải chuyện này mình đã tính đến rồi sao?" Hal thì thầm với bản thân.
Những người bình thường có lẽ khá khó chịu trước tình thế của cậu, nhưng Hal hoàn toàn không để tâm. Rốt cuộc thì tính cách cậu không thân thiện chút nào, đến mức cậu chẳng thèm quan tâm hình ảnh của mình trong mắt người khác.
Hôm nay, cậu đã đồng ý giúp đỡ Asya sau giờ học.
Nhưng mới nãy, cậu vừa nhận được tin nhắn từ cô rằng cô bận vài việc nên sẽ đến trễ.
Vậy nên Hal mới thư thái nhìn quanh lớp học.
Trong khi Asya đang phải xử lý những gì cô cần làm, Hal cần thứ gì đó để giết thời gian—
"Chào, cậu là... Haruga-kun, phải không?"
Ai đó đột nhiên bắt chuyện với Hal. Là cô gái ngồi ở góc bên phải phía trên cậu.
Với mái tóc cắt ngắn hợp với lối sống năng động của dân thể thao, cô ấy nhìn khá là dễ thương.
"Hôm nay cậu rảnh không? Nếu được thì cậu đi cùng với tớ một lúc nhé?"
"Xin lỗi, tớ e rằng phải từ chối rồi hôm nay tớ không được rảnh."
Cơ hội để tiếp cận với một cô gái dễ thương — Không thể nuông chiều những động cơ thầm kín trong tim, Hal nhẹ nhàng từ chối.
Thế là, cô gái nghiến răng với vẻ mặt như thể muốn nói "oh".
"Thôi nào, đừng có như thế chứ. Tất cả những gì cậu cần làm chỉ là đến tham quan phòng sinh hoạt câu lạc bộ của chúng tớ một lúc, và rồi điền tên, lớp vào đơn đăng ký tham gia câu lạc bộ! Sau đó cậu có thể trở thành một thành viên ảo nếu cậu muốn, nhưng nếu thích, cậu có thể tạt qua sau giờ học để thư giãn đôi chút, hoặc tham gia vào các buổi sinh hoạt mỗi cuối tuần của chúng tớ. Bước qua những tháng ngày tuổi trẻ một cách trọn vẹn, không tuyệt sao?"
Một lời mời cho câu lạc bộ? Hal gật đầu.
Nếu không vì lý do này, chắc hẳn cô gái này sẽ không cố mở lời với riêng Hal, đúng chứ?
Chỉ mới là tuần thứ hai thôi mà cô gái này đã đi quanh và cố tìm kiếm thành viên cho câu lạc bộ của mình. Dường như tính cách cô cũng năng động như vẻ ngoài vậy. Hal nhớ tên cô ấy có lẽ là Mutou.
"Và câu lạc bộ của cậu là?"
"Câu lạc bộ Nghiên cứu UFO. Nếu không kiếm thêm được hai thành viên nữa, chúng tớ sẽ mất đi quyền được sử dụng căn phòng hiện tại."
"Cơ mà tớ không hứng thú với việc theo đuổi mấy đĩa bay bay lung tung." Hal đáp lại sau khi nghe cô gái nhắc đến cái tên đậm chất mùi khả nghi của câu lạc bộ.
"Ai cũng nói như thế cả. Có vẻ lôi kéo mấy đứa con trai đến phòng câu lạc bộ là điều mà sự quyến rũ của tớ không làm được rồi. Nhưng cậu không muốn tạt qua một xíu sao, Haruga-kun."
"Tớ nghĩ tuyển thành viên theo cách này không tồi đâu."
Tiếng than thở của Mutou làm Hal có cảm giác hai người đã thân nhau từ trước.
Lời đề nghị này khá tốt. Đối với người năng nổ như cô ấy, giải quyết vấn đề này không quá khó. Thế là Hal thử cách này:
"Hay là cậu ngừng việc dẫn người khác đến phòng câu lạc bộ. Thay vào đó mời họ đến buổi cắm trại dài ba ngày. Sau khi ép họ đến giới hạn của mình bằng cách bỏ đói, thiếu ngủ, và tra tấn tinh thần, cậu có thể khéo léo kiểm soát mục tiêu và buộc họ phải dựa dẫm vào cậu. Thế là cậu có thể bắt họ ký tên vào đơn gia nhập rồi."
"Không thể nào, cậu không có nhân tính sao, Haruga-kun!?"
Hal đưa ra một kỹ thuật tẩy não căn bản, làm cho Mutou hoảng hốt thốt lên.
"Ừ thì, phương pháp vừa nãy chỉ là cái nhẹ nhất mà tớ nghĩ ra được thôi... Tớ nghĩ cách này hơi quá sức với trường học Nhật Bản nhỉ?"
"Tớ dám cá trường học ở đất nước nào cũng vậy thôi!"
"Dù sao thì, một câu lạc bộ nghiên cứu UFO, hả? Tớ nghĩ cái sở thích đó đã phải biến mất từ cuối thế kỷ hai mươi rồi chứ."
"Eh, sao lại thế?"
"Bởi vì chúng ta hiện đang trong thời đại mà các con rồng đến từ mặt trăng lại đột nhiên xuất hiện trên bầu trời..."
Hal chỉ vào bầu trời rộng lớn bên ngoài cửa sổ.
"Tớ không nghĩ bầu trời còn chỗ trống cho những dạng sống vô danh từ vũ trụ có thể bay lượn thoả thích trong cái đĩa đâu, dù đĩa bay đó có thiết kế kiểu Adamski[note34078] hay có hình trụ nhọn đầu đi nữa."
"Ahhh, vậy ra đó là những gì cậu đang nghĩ? Sai, sai bét!!"
Vừa mỉm cười, Mutou-san vừa xua tay bác bỏ.
"Những UFO mà chúng tớ tìm kiếm không phải đĩa bay mà là những con rồng cậu vừa nhắc đến."
Chỉ cần bỏ ra ít công sức để suy nghĩ thôi là Hal sẽ hiểu ngay.
UFO là từ viết tắt chính thức của "Unidentified Flying Object” (Vật thể bay không xác định). Vốn dĩ, nó không ám chỉ đĩa bay, mà là biệt danh của các thực thể bay chưa được biết đến. Hiểu theo hướng này, như Mutou-san vừa nói, hiện tại rồng là UFO lớn nhất và nhiều nhất.
"Vậy ra hoạt động câu lạc bộ của cậu bao gồm—"
"Đúng, là nghiên cứu về rồng dưới góc nhìn các dạng sống. Cậu thấy đó, dù chính phủ và JSDF (Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản) bác bỏ việc họ đang che đậy và kiểm duyệt các thông tin về rồng, nhưng trên thực tế, bọn họ đang làm vậy. Thế nên, để thu thập nhiều thông tin chính xác nhất có thể, là những tình nguyện viên dân sự, chúng ta phải hành động."
"..."
"Hơn nữa, căn bản là chúng ta không hiểu rõ về các 'serpent' mà loài người sử dụng để chống lại loài rồng. Bởi vì 'serpent’ không phải là mấy con vật ngoài hành tinh màu xám bạc đến từ Nebula M78[note34077] , chắc chắn có thứ gì đó bị che đậy, nhưng chính phủ không để lộ bất kỳ thông tin gì cho dân thường."
Ai mà người cuộc hội thoại này lại nhắc đến 'serpent’ chứ.
Hal khá ngạc nhiên. Đây là một phần trong công việc của cậu, với cái tên Tri Thức Siêu Hình mà tổ chức nghiên cứu SAURU đang dốc sức truyền bá.
"Dù sao thì, chúng ta chỉ biết rằng 'serpent’ là các dạng sống tương tự rồng... Hơn nữa, chúng là các vị thần thủ hộ hoặc vũ khí sinh học đang bảo vệ loài người vì lý do nào đó. Oh, nhân tiện..."
Chưa từng nghĩ chủ đề như này lại nổi lên trong một cuộc hội thoại tại một ngôi trường ở Nhật, Hal cảm thấy khá bối rối. Khi cậu đang nghĩ như thế, Mutou-san nói tiếp.
"Khi rồng bay ở tầm thấp, chúng tớ đến những nơi cao để chụp ảnh."
"Cậu đi xa đến mức đó!?"
"Yeah, rồi chúng tớ tải những hình ảnh ấy lên mạng. Thế nên, thấy cậu có vẻ đang hiểu lầm hoạt động câu lạc bộ, tớ hỏi cậu lần nữa.: Haruga-kun, cậu muốn tham gia vào câu lạc bộ nghiên cứu với chúng tớ chứ? Nó rất thú vị đấy."
Khi Hal đang cân nhắc xem nên đáp lại thế nào thì từ bên cạnh, ai đó đột nhiên chen vào cuộc trò chuyện.
"Tớ biết mình rất bất lịch sự khi chen ngang cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng cho tớ nói đôi lời được không?"
Cô gái ngồi ở phía bên phải Hal quay về phía hai người họ.
Hal khá ngạc nhiên bởi vì kể từ khi bước vào lớp F năm 1, những chàng trai và cô gái luôn rôm rả tán gẫu hiếm khi nào tiếp cận cô nàng này.
Thế nhưng, cô không phải loại "vô danh không hoà đồng” như Hal. Ngược lại mới đúng.
Chính xác là do dáng vẻ quá đỗi nổi bật, cô trở thành một "kẻ cô độc.""Về câu lạc bộ của cậu, Mutou-san, cho đến giờ tớ cũng hiểu lầm như Haruga-kun vậy. Tớ chưa từng nghĩ mấy cậu lại nghiêm túc cố gắng đóng góp cho xã hội nhiều đến thế... Tớ đoán đây là một ví dụ cho câu không nên đánh giá người khác thông qua vẻ bề ngoài." Juujouji Orihime, cô gái với dáng vẻ nổi bật, mạnh mẽ thì thầm.
Bởi vì độ hiếm của cả họ lẫn tên, cô nàng gây ra ấn tượng mạnh cho Hal.
"Oh, không tuyệt như cậu nói đâu... Thành viên câu lạc bộ chỉ làm việc này vì họ thích mà thôi."
"Ngay cả thế, các cử chỉ mang đậm phong cách quý tộc của cậu vẫn rất tuyệt vời."
Dù Mutou-san rất khiêm tốn, Orihime vẫn khen cô rất nhiều.
Tinh tế, thanh lịch, duyên dáng, rộng lượng—
Cách ứng xử của Orihime mang các phẩm chất mà nữ sinh cấp ba không có được.
Giống như Hal, cô ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp. Nhưng không giống như Hal, người luôn ngồi một mình như một thổ thần Nhật Bản, dáng ngồi của Orihime lại rất thẳng thư thể cô ấy là một công chúa cao quý hơn hẳn phần còn lại vậy.
Chú tâm vào bài giảng, điêu luyện trong tiết thể dục, phô bày khả năng thể chất xuất sắc và hình tượng nổi bật hơn hẳn những người xung quanh, cô là một người cực kỳ giỏi và tài năng.
(Vậy là không chỉ vẻ bề ngoài mà cả tính cách cũng y hệt công chúa sao?)
Nói về người mà tính cách không hợp với ngoại hình, Hal có một ví dụ ngay bên cạnh mình - người bạn thuở nhỏ Asya.
Có khả năng Juujouji Orihime cũng là — Hal thầm đoán. Đúng là khá bất lịch sự khi nghĩ về những thứ như vậy. Hal âm thầm tự xin lỗi trái tim mình.
Không nhận ra những suy nghĩ của Hal, Orihime lôi ra một tờ giấy cỡ B5 từ bàn mình.
Đó là đơn đăng ký câu lạc bộ. Với nét chữ tuyệt đẹp, cô viết lên đó "Juujouji Orihime, Năm 1 Lớp F” rồi trao lại cho Mutou-san.
"Cậu cần thành viên cho câu lạc bộ, phải không? Thế thì tớ cũng muốn phụ một tay."
"Eh, cậu chắc chứ!?"
"Chắc chứ. Nếu cậu không nhắc đến chuyện có thể làm thành viên ảo, tớ có lẽ cần nhiều thời gian suy nghĩ hơn. Nhưng vì thành viên ảo được chấp nhận, tớ không có lý do gì để từ chối cả.," Orihime nói trong khi lấy cặp sách của mình và đứng lên.
"Oh, nếu được thì mong cậu đến chơi ở phòng câu lạc bộ vào lần tới."
"Tất nhiên, nếu tớ cảm thấy quá áp lực và có thời gian rảnh. Nhưng vì khá bận, nên xin lỗi, tớ không dám hứa điều gì. Đừng mong chờ quá." Orihime vui vẻ đáp sau khi nghe lời mời từ Mutou-san ở phía sau.
Với những lời thành thật mà không chứa bất kỳ mỉa mai nào, Orihime nhanh chóng đi đến cửa vào lớp. Từng cử động của cô đều tinh tế và lộng lẫy.
"... Hệt như một người bước ra từ bức tranh vậy," Hal thì thầm với bản thân khi cậu nhìn Orihime rời đi.