Mariela không biết vì cớ gì mà những lọ dược phẩm cấp thấp của cô lại được bán với mức giá gần gấp hơn 200 lần so với trước, nhưng biết đâu lại tốt. Không những cô nhận được nhiều hơn những gì mà cô mong đợi, giờ đây cô cũng chả phải xoay sở trong việc tìm người mua nữa.
Khi cô đang nghĩ về nó, cô nhận ra rằng cô đã kiếm được số tiền nhiều hơn bao giờ hết chỉ bằng việc bán chín lọ dược phẩm. Từ trong túi của mình, cô đã đưa họ tổng cộng là ba lọ thuốc đuổi quỷ và năm lọ dược phẩm cấp thấp. Họ cất chúng vào trong chiếc hộp ma thuật, thứ vốn được thiết kế riêng để cất trữ lâu dài những lọ dược phẩm.
Cái hộp này đáng ra phải được dùng để cất trữ những lọ dược phẩm cao cấp và quý giá hơn nhiều mới phải. Nó được tạo ra nhằm duy trì hiệu lực của dược phẩm, khiến nó không bị suy giảm trong nhiều năm trời. Mariela là một nhà giả kim sư và cô không hề có bất thứ gì quá quý giá cả. Và lý do nó mắc là vì nó sử dụng những viên đá quỷ để bảo quản những lọ dược phẩm.
Khi một lọ dược phẩm rời xa khỏi khu vực nó được tạo ra, hay nói chính xác hơn, khi một lọ dược phẩm rời xa khỏi khu vực có tĩnh mạch, nơi mà giọt nước của sự sống được tạo thành, giọt nước của sự sống sẽ nhanh chóng tiêu biến vào không khí và tất cả những gì còn sót lại là nước thuốc.
Nhưng nếu bạn để dược phẩm vào trong cái hộp lưu trữ giống như thế này, thì kể cả khi bạn rời khỏi khu vực có tĩnh mạch đi chăng nữa, sự suy kiệt của dược phẩm sẽ bị chặn lại. Cũng chẳng lấy làm lạ nếu Quân đoàn vận tải sắt đen, những con người thường xuyên đi qua những khu vực khác nhau sở hữu một thứ như là cái hộp lưu trữ này chẳng hạn. Tuy nhiên, cân nhắc đến việc những viên đá quỷ đắc đỏ đến như thế nào, thật quái lạ khi sử dụng thứ vật liệu đắc tiền như vậy để trữ những lọ dược phẩm cấp thấp. Cho dù là thế đi chăng nữa, nếu thật sự thứ dược phẩm này đáng đến tận một đồng bạc lớn, có lẽ nó xứng đáng khi sử dụng cái hộp lưu trữ này.
Người đàn ông mới nãy đang thì thầm gì đó với đội trưởng Dierk đến đưa tiền cho Mariela.
Người đàn ông này trông khá mảnh khảnh và thanh lịch hơn so với dáng vẻ nghiêm nghị của đội trưởng
Dierk. Anh ta có một mái tóc vàng gợn sóng buộc phía sau đầu và một đôi mắt xanh lục bảo. Có thứ gì đó kì lạ trong cách hành sự của anh ta. Cái cảm giác mà anh ta đem lại gợi cho cô nhớ đến một quý tộc. Có vẻ như người đàn ông này tên là Marlowe. À mà nhân tiện, Itome-kun tên thật là lynx-kun.
Mariela nhận ra là cô chưa bao giờ thật sự giới thiệu về bản thân mình, và vì vậy, cô phải chắc chắn chào hỏi họ cho thật đích đáng mới được.
“Mariela-san? Cô có dự định bán thêm dược phẩm nữa chứ?”
Anh ta hỏi cô với một nụ cười, nhưng đôi mắt thì không hề cười. Cô hiểu câu hỏi này có nghĩa là nếu như Mariela đang có ý định bán thêm nữa, thì cô buộc phải bán cho họ.
(Mình cảm thấy thật khiếp sợ khi phát hiện ra ý định thật sự của đám người bọn họ.)
“Nếu tôi có đầy đủ các thành phần cần thiết, thì lúc đó tôi sẽ rất vui lòng khi bán chúng.”
Cô đưa ra câu trả lời một cách mơ hồ. Rất khó cho cô để đọc được tình huống này và điều đó khiến cô cảm thấy hơi có lỗi.
Quân đoàn vận tải sắt đen đã đồng ý đưa cô đến thành phố mê cung.
Cô được mời ngồi vào trong xe ngựa nhưng cô sợ phải ngồi trong cái hộp sắt đó, thứ hầu như không có nổi một cái cửa sổ. Cộng với việc, cô cũng muốn được tận mắt nhìn thấy những gì cuộc náo loạn đã để lại cho thế giới. Cô nói với bọn họ, “Không còn xa nữa là tới thị trấn”, và được đưa đến ngồi ở một vị trí phía sau xe ngựa.
Mà nhân tiện thì bộ đồ thảo dược của cô đã được cởi ra và giờ đây đang được máng phía bên hông xe ngựa.
“Ha~, tôi cũng sẽ ngồi đây.”
Lynx ngồi xuống kế cạnh bên Mariela. Chổ ngồi phía sau xe ngựa tuy rộng rãi, nhưng nó vẫn hơi chật cho hai người ngồi.
Mariela cảm thấy như thể họ đang cố để giám sát cô vậy.
Mariela không cảm thấy khó chịu khi Lynx đột nhiên rút ngắn khoảng cách giữa họ.
Xe ngựa bọc thép tiếp tục đi xuống đường. Mặc dù xe ngựa đang di chuyển khá là chậm rãi, chuyến đi này lại không được êm ái cho lắm. Đây là lần đầu Mariela đi xe ngựa. Nếu cuộc hành trình kéo dài lâu hơn, cô sợ là mông của cô sẽ bắt đầu nhứt nhói bởi cái sự rung lắc từ cái xe ngựa này mất. Họ di chuyển chậm chạp băng qua khu rừng, ngay lúc này xe ngựa đang rung lắc rất là dữ dội. Mariela tự hỏi mọi chuyện có thể tệ đến mức nào nếu bọn họ bất chợt tăng tốc lên thêm nữa chứ. Cô e là lúc đó mình sẽ bị chóng mặt vì sự rung lắc này và thậm chí còn có nguy cơ bản thân bị hất ra khỏi xe ngựa nữa chứ.
Khi cô trình bày mối bận tâm của mình với Lynx, cậu ta trấn an cô rằng là khó có khả năng để mà họ chạm mặt với bất kì con quỷ nào nằm gần thị trấn. Trên hết, mặt trời vẫn còn đang ở trên đỉnh đầu. Đó là lý do mà họ có thể tiếp tục hành trình mà không phải lo lắng quá nhiều.
Lũ sói rừng lúc trước đã bị họ bỏ một khoảng xa rồi. Lynx giải thích là họ sẽ đuổi lũ sói đi một khi chúng đi vào khu vực này. Điều này sẽ góp phần ngăn chặn được bọn quỷ tới được thành phố.
“À mà, cô đến từ đâu, Mariela?”
“Tôi từng sống trong rừng, nhưng vì vài lý do nên nó trở nên không thể ở được nữa…”
Cô ngẫu nhiên nhìn ngắm quanh khu vực gần mình trong khi cố để tránh né trả lời câu hỏi của cậu bạn Lynx.
Bọn họ nên mau chóng đến thành phố.
Khi họ càng gần hơn tới thành phố, Mariela bắt đầu cảm thấy khó chịu. Lynx chắc chắn đã nhận ra và cậu ta cố trấn an cô thêm một lần nữa.
“Ổn rồi. Vẫn còn là giữa trưa mà. Cô không cần phải lo lắng về bất cứ bọn thây ma hay hồn ma nào xuất hiện đâu. Chà, bất kể là bao nhiêu lần tôi đi ngang qua khu vực này đi chăng nữa, tôi cũng chẳng tài nào quen được với nó. Nó chớ phải là nơi tốt lành gì để ghé thăm cả.”
Cổ xe này đã từng đến thành phố…. à mà nó nên thế.
Mariela cứ ngờ vực nãy giờ. Họ cứ gọi nơi này là “Thành phố mê cung”.
Nhưng, với cô ấy, cuộc náo loạn tưởng như chỉ mới vừa diễn ra vào ngày hôm qua vậy.
Các tòa nhà được xếp ngay ngắn, thẳng hàng dọc theo thành phố,
Những gian hàng với đầy ắp những món hàng khác nhau,
Những người bán đồ ăn xếp hàng dọc khắp các khu phố với đầy ắp những thứ mùi thơm ngon, thu hút bất cứ ai ở gần đó,
Sự huyên náo đến từ những mạo hiểm giả năng nổ,
Cô có thể nhớ tất cả rất rõ ràng.
Tuy nhiên,
Giờ đây không còn dấu vết của những ngôi nhà kiên cố trước đó nữa(that reminded her of ant hills from the many improvements they had gone through),
Kể cả những cửa hàng đồ sộ, nơi đã từng có rất nhiều những món trang bị khác nhau nay đã bị xuống cấp đến mức chẳng còn gì ngoài đống gạch vụn,
Mùi của đồ ngọt và những món ăn ngoại được bày biện bởi những người hàng rong nay đã biến mất. Tất cả những gì còn sót lại chỉ là mùi của cây và cỏ dại,
Không còn bất kì âm thanh nào còn sót lại từ đây, từ thành phố đã đổ nát này.
“Thành phố này thậm chí còn có thể cạnh tranh được với cả vương đô ấy chứ, tuy vậy nó đã hóa tro tàn chỉ sau một đêm. Thật kinh hoàng kể cả khi chỉ nghĩ về nó. Này cô không sao chứ? Cô trông thật nhợt nhạt đấy.”
(Mình hiếm khi nói chuyện với bất kì người nào ở đây, nhưng tất cả họ đều đối xử tốt với tôi.)
“Còn lại bất kì ai sống sót….Ý tôi là, có người nào trốn thoát được không…..”
Đó rõ ràng là một câu hỏi ngớ ngẩn để nói ra, nhưng Mariela cần phải biết.
“Huh? Oh, ý cô là thành phố mê cung à? Còn đâu đó những người sống sót, à, ý tôi là con cháu của họ.”
( Thật tốt quá. Ít ra vài người vẫn còn sống sót qua khỏi.)
Mariela chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm trong khi bản thân vẫn tiếp tục nghe những lời tiếp theo của Lynx.
“ Chà, chắc cũng đã hơn 200 năm trước rồi nhỉ. Nó gần như đã là một câu truyện cổ tích ở thời điểm hiện tại.”
200 năm
Cô đã ngủ quên trong từng đấy thời gian à.
(Mình đã lịm đi trong khoảng thời gian đầy biến động đó.)
Lynx tiếp tục nói, nhưng những từ ngữ của cậu ta không đến tới tai Mariela.
“O~i, Mariela!?”
Cô vẫn còn choáng váng sau khi nghe được rằng thành phố đã bị hủy diệt và cô đã ngủ đến tận hơn 200 năm. Sau khi Lynx vỗ vào vai cô, cô cuối cũng cũng lấy lại được ý thức.
“Tôi-Tôi xin lỗi. Tôi đoán là tôi hơi mệt.”
“Chà, cô đã tự mình thoát khỏi “Khu rừng quỷ dữ”. Điều đó chắc hẳn đã khiến cơ thể cô kiệt sức, nhưng chúng ta đã đến thành phố mê cung rồi đây.”
Tại một vài điểm, cổ xe bọc thép đã dừng lại. Phó đội trưởng Marlowe dường như đang yêu cầu nhập cảnh qua cổng.
Cô trèo xuống từ trên cổ xe ngựa và nhìn thấy bức tường quen thuộc đối diện cô ấy.
Vương quốc Endalgia trước kia, giờ đây là thành phố mê cung.
Những bức tường trắng quen thuộc đã từng bao quanh thành phố của Endalgia.
Những bức tường chắc hẳn đã bị tàn tàn phá trong cuộc náo loạn.
Một mặt bên của bức tường trắng phía ngoài và Mariela có thể thấy có vô số những vết sữa chữa được thực hiện trên tường. Đó là những dây Daisies ( thứ che giấu sự hiện diện của bạn từ bọn quỷ bằng cách hấp thụ ma thuật trong không khí) bao quanh một mặt của bức tường.
Cũng có một khoảng cách lớn giữa bức tường bên ngoài với khu rừng. Trong khoảng đó cô có thể nhìn thấy Boromintella, thứ thảo dược thường được dùng để xua đuổi quỷ, phát triển.
Cả hai loại thảo mộc này đều được trồng xung quanh ngôi nhà gỗ của cô. Đám cây này là một sự cần thiết đối với những người đang sinh sống trong một khu vực có quỷ dữ. Nhưng đám cây này lại tạo nên một vùng đáng sợ khi kết hợp với sự tương phản của những bức tường trắng Endalgia. Dây leo Daisies bám dọc những bức tường tựa như những mạch máu và cánh đồng Boromintella trông như một biển đỏ do sắc tím và đỏ của lá cây.
Sau 200 năm, dáng vẻ huy hoàng của vương quốc Endalgia giờ đây chẳng còn gì ngoài một câu chuyện cổ tích.
Cổng chính ở phía ngoài bức tường, thứ đã từng luôn mở cửa chào đón trừ khi có trường hợp khẩn cấp, nay đã đóng chặt. Bây giờ xuất hiện một cánh cổng nhỏ ở bên cạnh, thứ mà chỉ có một người có thể đi qua cùng một lúc. Cánh cửa này cũng có một vài người bảo vệ đang đứng canh gác. Đội trưởng Dierk trông có vẻ như có quen biết với người bảo vệ, và sau khi trao đổi một vài lời với nhau, Mariela có thể nghe thấy âm thanh cánh cổng lớn, nó bắt đầu mở ra. Cô ngồi lên chiếc xe ngựa bọc thép khi nó vượt qua cánh cổng và tiến thẳng vào thành phố.
Khung cảnh ở phía bên kia cánh cổng thật sự là không thể tin được.
Không như phía bên ngoài thành phố, trung tâm của Endalgia có rất nhiều những công trình làm bằng đá. Một vài những công trình bằng đá vẫn còn đứng vững trong khi thành phố bên ngoài đã hoàn toàn bị bao phủ bởi khu rừng.
Tuy nhiên, hơn phân nữa những lâu đài lớn trong thủ đô giờ cũng chẳng còn gì ngoài đống gạch vụn. Những gì còn lại của những công trình kiến trúc đã trở nên xuống cấp và được xây lại với những mảnh gổ và đá ngẫu nhiên.
Người sửa chữa lại những công trình này rõ ràng là mang tính chất “làm cho xong”, nhiều hơn là tính thẩm mỹ , trong đầu. Những công trình tuyệt đẹp của Endalgia được vá vắp ở đây đó với những tảng đá và gỗ phai màu. Nó mang đến cho người xem một cảm giác hết sức khó chịu, như thể đang nhìn thấy một tuyệt tác nghệ thuật bị vấy bẩn bởi bùn hôi vậy.
Con đường chính, thứ vốn được lát bởi những hòn sỏi và những bông hoa theo mùa nở dọc hai bên đường lúc trước. Ngay lúc này đây, bạn có thể thấy những mảng đất bẩn trên con đường nơi những hòn sỏi đã bị gỡ ra để dành cho việc xây dựng. Những hòn sỏi còn lại thì xuất hiện những vết nứt trên khắp bề mặt. Thay vì những bông hoa bên vệ đường, giờ đây bạn có thể nhìn thấy những gian hàng tạm thời, tạm bợ của những người thương nhân.
Mỗi người đi ngang qua cô, hoặc là một vệ binh, hay hoặc là một mạo hiểm giả có kinh nghiệm. Trong một con hẻm nhỏ, Mariela có thể nhìn thấy một người nhân công bị thương đang gục đầu vào gối. Cô tự hỏi rằng liệu anh ta có khả năng tìm được một công việc cho mình không.
Nếu một người đã từng nhìn thấy thủ đô trong thời kì đỉnh cao nhìn thấy tình trạng hiện giờ,có khả năng họ
sẽ rớt nước mắt mất. Tuy nhiên, Mariela lại chịu nhiều ảnh hưởng hơn cả bởi phía bên ngoài thủ đô.
Thủ đô là nơi chỉ dành cho những công dân của Endalgia. Nó không phải là nơi chứa chấp những người tị nạn như Mariela.
Cánh cổng uy nghi dẫn đến thủ đô bị bỏ ngỏ, phô bày vẻ đẹp một thời hoàng kim của thành phố, nhưng nó không dành để đón chào những người tị nạn. Mariela chỉ có duy nhất một lần đi qua nó trong một dịp đặc biệt; đó là khi cô cần có mặt trong một nghi lễ để chính thức trở thành một giả kim sư.
Sự thay đổi ở phía bên trong cổng vào thành phố không khiến cô quá bận tâm và nó cho cô thời gian để bình tĩnh.
“Này,Mariela. Bởi cô chưa quyết định nơi mình sẽ nghĩ ngơi tối nay, vậy ở với chúng tôi thì sao? Khu vực này không phải một nơi hoàn toàn an toàn đâu. Có đủ loại hạng người mờ ám ở xung quanh đây. Chúng ta cần dỡ hàng từ xe ngựa trước hết cái đã, nhưng nó sẽ không tốn quá nhiều thời gian đâu. Vậy nên đi với chúng tôi chứ?”
(Trông có vẻ như họ sẽ không buông tha cho mình dù chúng ta đã vào đến được thành phố.)
Trong lần gặp đầu tiên giữa cô và bọn họ, rõ ràng là họ chỉ muốn Mariela vì những lọ dược phẩm của cô. Ý định của họ lúc đấy khá rõ ràng.
(Mình có hơi lo lắng nếu như mình có thể giải quyết một cách thỏa đáng.)
Nhưng, biểu hiện của họ trông như thật sự lo lắng về cô ….
(Họ trả tiền cho những lọ dược phẩm và cũng chưa từng cố để đe dọa hay giam giữ gì mình cả. Chúng ta đã ở một mình với nhau trong rừng ít nhất là một tiếng, nếu họ muốn làm bất cứ điều gì thì lúc đó đáng ra là thời điểm hợp lí rồi. Mình không biết là mình có thể tin tưởng được họ không, nhưng ở với họ trông có vẻ tốt hơn là đơn dộc ở ngoài đấy khi mình còn chưa biết bấy kì thứ gì về thế giới mới này.)
“Cảm ơn anh, nó là một sự trợ giúp tuyệt vời.”
Cô truyền đạt lại những cảm xúc chân thành của mình và để đáp lại Lynx chỉ mỉm cười.