The Last Surviving Alchemist

chương 03: xe bọc thép

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Daisies là một loài thực vật thuộc họ dây leo tồn tại bên trong “khu rừng quỷ dữ”. Loài cây này hấp thụ ma năng có trong không khí, với đó nó tập trung phát triển những nhánh lá và các sợi dây leo.

Boromintella là một loài thực vật nổi tiếng hữu dụng trong việc xua đuổi quỷ. Nó không gây ảnh hưởng đến con người, nhưng đối với quỷ, nó bốc mùi rất kinh khủng.

Những con quái vật thường bị thu hút bởi sức mạnh pháp thuật phát ra từ con người. Vì lẽ đó, nếu bạn kết hợp Boromintella với thuốc đuổi quỷ cấp thấp thì bạn sẽ góp phần nâng cao hiệu lực của thuốc đuổi quỷ. Với một con quỷ, sẽ như thể là ở nơi đó không hề có một con người nào cả mà thay vào đó chúng sẽ chỉ phát giác ra một thứ mùi tởm lợm mà thôi.

Sư phụ của Mariela dạy cho cô rằng là có thể sống trong “khu rừng quỷ dữ” bằng cách phủ lên nóc nhà một lớp daisies, và cùng lúc kết hợp với việc trồng boromintella dọc quanh hàng rào. VÌ thế cho nên, ngôi nhà gỗ của Mariela, thứ được thừa kế lại từ người sư phụ của cô, đã được xây dựng dựa trên những nguyên tắc đã kể trên. Đó là lý do vì sao mà cô có khả năng sống yên lành đến vậy cho đến cái ngày của cuộc náo loạn. Khi cuộc náo loạn xảy ra, những con quỷ trở nên điên cuồng, và chính vì thế, boromintella đã mất tác dụng đối với đám quỷ điên loạn đó, và chúng một lần nữa cảm nhận được sức mạnh ma thuật của con người. Minh chứng là ngôi nhà gỗ của Mariela đã hoàn toàn bị phá hủy.

Mariela che chắn cơ thể mình với thuốc đuổi quỷ cao cấp mới vừa làm xong, và quyết định đây là lúc để rời khỏi ngôi nhà gỗ.

Hiệu ứng của thuốc đuổi quỷ sẽ có sự khác biệt tùy thuộc vào giống loại quỷ mà bạn gặp, nhưng dù bất kể thế nào đi nữa, giống quỷ nào cũng sẽ muốn tránh xa cái nguồn phát ra thứ thuốc đuổi quỷ này thôi. Thế nên, miễn là cô vẫn giữ im lặng, cô có thể an toàn đi xuyên qua “khu rừng quỷ dữ” trong khi sử dụng thuốc đuổi quỷ. Bây giờ chắc khoảng giữa trưa. Mặt trời vẫn còn trên đỉnh đầu, nhưng Mariela muốn đến thành phố nhanh nhất có thể.

Cô đã đi độ khoảng chừng 30 phút dọc theo con đường mà xe ngựa có lẽ đã từng chạy qua. Những dấu vết của các loài động vật mà cô thường đi qua, giờ đây đã hoàn toàn bị che lấp bởi khu rừng. Ví trí sắp xếp của những cái cây cũng đã thay đổi, nhưng trông có vẻ như cô vẫn không cách quá xa đường chính cho lắm.

Bởi do vương quốc Endalgia được bao quanh bởi những ngọn núi trẻ và “khu rừng quỷ dữ”, việc di chuyển đến một quốc gia khác bằng cách đi qua những ngọn núi này gần như là việc bất khả thi. Vậy nên người dân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng những con đường đi xuyên qua “khu rừng quỷ dữ” để di chuyển đến những quốc gia khác.

Và con đường này là một trong số đó. Dọc theo con đường này ở phía bên kia của “khu rừng quỷ dữ”, trước đây ở đó từng có rất nhiều những cách đồng lúa mạch khác nhau.

“Khu rừng đã bao phủ tất cả mọi thứ…”

Tôi tự hỏi có chuyện gì đã xảy đến với vương quốc Endalgia?

Mặc dù những cánh đồng lúa mạch xưa kia đã mất nhưng con đường vẫn còn. Có những dấu hiệu rõ ràng chứng tỏ con đường này vẫn còn được sử dụng, nên chắc hẳn vẫn còn một vài người sống sót. Khi Mariela nhìn ngắm xung quanh được một khoảng thời gian , cô quyết định rằng đây là lúc nên đi tiếp.

Vào lúc đó, khi cô đang đi dọc con đường, cô có thể nghe những âm thanh chiến đấu ở đâu đó gần đây.

Mariela không có những kỹ năng cận chiến và cũng hoàn toàn không có khả năng để đánh nhau.

Nếu như bình thường, thì cô sẽ tránh xa chổ đó hết mức có thể và cố để trốn đi thật nhanh. Nhưng không cô vẫn đứng yên tại chổ, có thứ gì đó khiến cô băn khoăn kể từ lúc khi cô tỉnh dậy. Cô tò mò về tình hình hiện tại của thế giới, và chính vì vậy, cô cất bước đi về hướng diễn ra trận chiến. Cô thận trọng đi dọc theo con đường bằng cách sử dụng những thân cây làm vỏ bọc ngụy trang.

“Kia là những con sói, và…những chiếc xe chở hàng ?”

Có ba chiếc xe chở hàng được bao phủ hoàn toàn bằng sắt.

Chỉ có duy nhất một cặp cửa sổ nhỏ—một cái cho việc đóng mở và một cái có một cái nỏ có thể bắn xuyên qua. Bên cạnh những cái cửa sổ này, toàn bộ cổ xe được bọc trong những tấm sắt nặng nề. Nhìn gần hơn, thì ta có thể thấy những tấm sắt đó chắc đã được tái sử dụng khá là nhiều lần. Có dấu hiệu thiệt hại từ móng vuốt và răng quỷ ở chổ này chổ kia. Những tấm sắt này hẳn đã phải trải qua nhiều tình huống sống chết lắm rồi đây.

Hai trong số những chiếc xe ngựa bọc thép đang được kéo bởi những con thú có tên gọi là raptor. Chúng thuộc loài ăn thịt, đi bằng hai chi. Mặc dù chúng có tình tình khá hung hăng và mang một bộ lông cứng cáp, chúng chỉ rặt là một đám quỷ cấp thấp. Tuy vậy, thuần hóa chúng khá là khó khăn và chúng hiếm khi được nhìn thấy ở Endalgia. Lần đầu tiên, Mariela chưa từng nhìn thấy cỗ xe hàng nào “hạng nặng” như thế này trước đây cả.

Có hai vệ binh đang cưỡi trên lưng đám raptor đó, một người sử dụng kiếm và kẻ còn lại sử dụng thương. Tuy nhiên, họ đang mặc những bộ giáp nặng chủ yếu tập trung vào việc phòng thủ, và bởi vì thế, chuyển động của họ bị hạn chế. Trang bị của họ đủ cứng cáp để bảo vệ họ khỏi lũ sói rừng, nhưng đòn tấn công của họ quá chậm để mà có thể gây hại được cho lũ sói. Trông có vẻ như những vệ binh kia đang phải chật vật với lũ sói.

“kể cả vậy, sói rừng à,hmm?”

Sói rừng là một loài quỷ phiền phức để mà chống lại. Chúng săn theo bầy và tấn công theo từng đợt với những chiếc nanh sắt nhọn và khả năng di chuyển mau lẹ. Nhưng cho dù vậy,

“Hyah!”

Thuốc đuổi quỷ đã được ném xuống đó.

Yelp( Tiếng chó kêu)

Tất cả bọn chúng đồng loạt té chạy.

Sau tất cả, thì chúng vẫn là sói. Mũi của chúng rất nhạy cảm.Thuốc đuổi quỷ sẽ cực kỳ có hiệu quả để chống lại bọn chúng.

Nên, kể cả khi bạn chỉ dụng một lượng nhỏ thuốc đuổi quỷ thôi, thì bạn sẽ không bao giờ bắt gặp chúng nữa và chúng sẽ dễ dàng tránh xa khu vực đó ra.

Ngay từ lúc bắt đầu, thông thường thì bất kì du khách nào băng qua “khu rừng quỷ dữ” này trước hết sẽ phải mua thuốc đuổi quỷ trước hết cái đã. Chúng được bán với giá rẻ dọc theo lối vào trong rừng. Nếu bạn đang sử dụng thứ thuốc rẻ tiền này với giá cả không quá năm đồng xu đồng này và đi vào rừng, bạn sẽ có một chuyến đi an toàn xuyên qua “khu rừng quỷ dữ”. Đó là trong trường hợp bạn đi theo con đường ở trong những khu vực được xem là khá an toàn thôi nhé.

Thậm chí họ còn không có cái thường thức đơn giản mà một đứa trẻ cũng biết sao nhỉ ? Liệu chăng là họ chỉ đơn giản là quên mua hay là họ còn chẳng biết đến điều đó ?

Sau khi xác nhận là tất cả đám sói rừng đó đã chạy mất hẳn, Mariela bắt đầu bước ra ngoài vùng có ánh sáng.

Hai người vệ binh đã từng đánh với bầy sói hết nhìn theo hướng bọn sói chạy, đến nhìn vào chỗ lọ thuốc bị vỡ. Khuôn mặt của họ trông như thể khó tin lắm vậy. Sau đó, một trong những vệ binh lên tiếng bắt chuyện với Mariela.

“Mới nãy, có phải đó là thuốc đuổi quỷ không vậy ?”

(Nó còn là cái gì khác cơ chứ ?)

Mariela biết là mình cần phải hành sử thật lịch sự. Cô cần thông tin từ những người này. Hi vọng họ sẽ cảm thấy mắc nợ cô một khi cô đã cứu họ.

Cô trưng ra một nụ cười thân thiện và đáp lại anh vệ binh.

“Tất nhiên, nó là vậy rồi. Tôi không chắc nó có cần thiết hay không, nhưng tôi nghĩ là tôi nên giúp”

Một trong những người vệ binh xuống khỏi lưng con raptor, người đó cởi mũ ra, và bắt đầu tiến đến gần Mariela.

Điểm đặc trưng trên gương mặt của người đàn ông này là sự rắn rỏi, trông ông ta như thể là một mạo hiểm giả dày dạn kinh nghiệm vậy, có vẻ như ông ta độ khoảng tầm 30 tuổi. Cặp mắt vô hồn, thứ vốn đặc trưng của những mạo hiểm giả có kinh niên giờ đây đang nhìn chằm chằm vào cô qua hàng lông mi dày và đậm. Người đàn ông này có vẻ là đội trưởng của họ. Ông có vẻ ngoài khá nghiêm trang đại diện cho lứa tuổi của mình.

“Không,không, ngài đã cứu chúng tôi. Chúng tôi bị mắc kẹt với đám sói rừng trong khi đang trên đường đi đến thành phố. Tôi tên là Dierk, là đội trưởng của Quân đoàn vận tải sắt đen(the Black Iron Transportation Corps). Phải chăng đây là sự tình cờ của ngài, thưa Linh hồn của khu rừng ?”

Ông ta dành cho cô câu chào hỏi đầy lịch sự, nhưng trông có vẻ như có một sự hiểu lầm nhẹ ở đây. Cô vẫn đang vận bộ trang phục lá cây dị thường của mình.

(Mình nên trả lời thế nào đây?)

“Linh hồn của khu rừng”, đúng như tên gọi, một linh hồn sống trong rừng. Đã từng trông thấy linh hồn này rất nhiều lần qua lời kể, một vài người mô tả nó trông như những con thú, một cái cây, hoặc những hình dáng khác gần gũi với con người. Không như bọn quỷ, linh hồn không làm hại con người. Hơn cả thế, nó còn giúp họ. Vài câu chuyện kể rằng linh hồn đó sẽ dẫn đường cho trẻ em vào rừng tìm những loại thảo dược dùng làm thuốc mỗi khi chúng cần thuốc cho ba mẹ của chúng. Sau đó linh hồn sẽ chỉ dẫn đường cho bọn chúng thoát ra. Có một chuyện cũng tương tự, linh hồn sẽ cứu giúp những người thợ săn bị thương và đưa họ đến nơi an toàn.

Không như bốn linh hồn chính khác, cụ thể như là nước hay là lửa chẳng hạn, linh hồn này không cho vay mượn sức mạnh để khiến cho một người có thể sử dụng được một số kỹ năng hay phép thuật nhất định. Không hề có phương cách nào triệu hồi linh hồn này, và cũng giống như hầu hết linh hồn khác, Linh hồn của rừng không có hình dạng vật chất cố định. Cách duy nhất để miêu tả linh hồn này là hình bống của nó rực rỡ màu sắc. Bởi vì linh hồn này có mối quan hệ gần gũi với con người, người dân thành phố đã cho nó một cái tên thân thiện là “Linh hồn của khu rừng”.

“Điều đó không đúng—, thưa chỉ huy. Linh hồn của khu rừng không thể được nhìn thấy rõ ràng đến thế được. Không biết ngài đã nhìn cô ấy như thế nào, cô ấy chỉ là một cô gái.”

Khi Mariela đang phân vân không biết nên trả lời như thế nào, một người nào đó điềm đạm đưa ra câu trả lời dùm cô.

(Mình được cứu rồi.)

Một chàng trai trẻ với mái tóc màu nâu vàng nhạt bước xuống từ bên trong cổ xe. Hầu như chắc chắn là độ tuổi của anh ra ngang ngang so với Mariela. Có thể là 16 hay 17 tuổi. Chàng trai trẻ trưng nụ cười thân thiện của mình ra cho cô, khiến cho đôi mắt vốn đã nhỏ của anh ta nay trở nên thẳng tắp.

(Muu, chiếc váy thảo mộc này có được coi là một thiết-kế-có-phong-cách không nhỉ ?)

“Đây là “trang phục phòng hộ trước quỷ dữ” của tôi.”

Hiện tại, cô đang cố để bào chữa cho cái ngoại hình khác người của mình bằng cách nói lên bộ trang phục này nó hữu dụng như thế nào.

“Mà dù sao thì, liệu rằng cô có phải là cư dân của thành phố mê cung?”

Đội trưởng Dierk bất ngờ hỏi câu hỏi đó.

Giờ đây khi Dierk đã biết được cô là con người, cách nói chuyện của ông ta trở nên thẳng thắn hơn. Do dáng dấp cao lớn của mình, người đàn ông đang tự giới thiệu bản thân mình tên là Dierk này trông khá là đáng sợ.

“Này ~,có đúng là mới nãy cô vừa dùng thuốc đuổi quỷ, có đúng vậy không?”

Trước khi tôi có thể đưa ra câu trả lời, chàng trai trẻ đã chen ngang với câu hỏi của riêng anh ta.

(Itome-kun này, anh có thấy mình đang hành động quá thân thiện không vậy? Anh có nghĩa là việc ngắt ngang lời người đội trưởng của mình như thế liệu có ổn không?) (Trans eng: Mariela gọi chàng trai trẻ là Itome-kun. Itome có nghĩ là đôi mắt hẹp/ nhỏ.)

Khi cô quay lại nhìn người đội trưởng, cô có thể thấy đôi mắt của ông ta đang từ từ nghiên cứu, quan sát cô.

(Ah, ông ta có đôi mắt của một con thú săn mồi. Tôi tự hỏi phải chăng hành động chen ngang của Itome-kun cũng nằm trong dự tính của người đội trưởng. Những người ở đây thuộc về cái công ty vận chuyển sử dụng những chiếc xe hàng bằng kim loại đó, nhưng vì vài nguyên nhân gì đó, họ không sử dụng thuốc đuổi quỷ. Thành phố mê cung? Tôi chưa từng nghe có một thành phố nào có tên như thế cả. Chuyện quái gì đã xảy ra trong khi tôi đang ngủ vậy chứ? Phải chăng tôi đã quá bất cẩn khi ra quyết định giúp bọn họ?)

“Tôi có một vài lọ dược phẩm. Tôi đang cần tiền, và tôi hiện đang trên đường tiêu thụ chúng.”

Mariela thận trọng mở cái túi nhỏ của mình ra và đưa cho họ xem thứ ở bên trong, cô đang cảm thấy hối hận khi đã lãng phí toàn bộ thời gian của mình ra để đến và cứu bọn họ. Cô không nói dối về chuyện buôn bán dược phẩm, nhưng cô biết là cô nên tránh việc nói lên bất cứ điều gì không cần thiết.

“Hee~, cô có ba lọ thuốc đuổi quỷ và năm lọ dược phẩm cấp thấp à. Cô đã sử dụng một thứ gì đó khá là đắc đỏ đấy.”

Đội trưởng Dierk bước một bước về phía Mariela trong khi cô đang mãi tập trung vào những thứ giá trị hiện đang nằm trong túi.

“Hmm, mặc dầu chúng tôi vẫn ổn, nhưng sự thật là cô đã giúp chúng tôi. Vậy như thế nào nếu chúng tôi trả tiền cho những lọ dược phẩm còn lại của cô và tính luôn cái mà cô vừa dùng mới nãy nữa?”

(Tôi đoán là họ sẽ tước lấy nó bằng vũ lực nếu tôi từ chối nên sẽ là tốt nhất nếu tôi đồng ý bán cho họ. Tôi không hiểu vì sao mà sự việc này lại xảy đến với những lọ thuốc rẻ tiền như vậy nhỉ. Mà ngoài ra, làm ơn đừng đến quá gần tôi, tôi sợ lắm.)

Tất nhiên, cô biết là cô không thể nói bất cứ điều gì như trên được.

“Tất nhiên rồi, đây chắc hẳn là định mệnh.”

Trong khi đang cảm thấy hối hận vì sự cẩu thả của bản thân, Mariela bèn đáp lại với một nụ cười.

“Tôi thấy rồi. Lúc đó, chúng tôi đã được cứu cơ mà.”

Đội trưởng Dierk trả lời như thể ông ta cảm thấy yên tâm vậy.

(Tôi tự hỏi là nếu giả sử như họ thật sự quên mang thuốc thì sao. Nếu đúng là trường hợp như vậy, có khi họ không hẳn là người xấu. Miễn là họ sẵn lòng chi trả, họ là khách hàng. Tất nhiên tôi vẫn sẽ không nới lỏng cảnh giác.)

Mặc dù cô chỉ vừa tự trách bản thân vì đã ra quyết định giúp đỡ bọn họ, giờ đây cô đang xem họ như là những khách hàng của mình.

“Và về giá cả…..?”

Một người đàn ông khác cưỡi trên lưng con raptor tiến lại gần người đội trưởng và thì thầm gì đó vào tai ông ta.

(Ah, làm ơn dừng lại đi, nó tệ cho tâm hồn tôi lắm. Họ đang xì xào về cái gì thế? Liệu chăng họ đang ra quyết định xem có nên mua hay không đám dược phẩm này à? Chỉ vào lúc khi nỗi lo lắng của tôi chạm đến đỉnh điểm, Dierk nói với tôi về giá tiền.)

“Cho chín lọ dược phẩm, cô nghĩ sao về cái giá năm đồng bạc lớn?”

“…….huh?”

Cô đã hoàn toàn bị choáng váng. Hay đúng hơn cô cảm thấy như tim mình có lẽ đã ngừng đập.

(Umm, mình cần phải bình tĩnh.)

Vì lý do nào đó, Dierk đang nói là những lọ thuốc đuổi quỷ và những lọ dược phẩm cấp thấp sẽ có giá trị ngang với năm đồng bạc lớn.

Cho dù có là chín lọ dược phẩm đi nữa, sẽ được gọi là may mắn nếu tôi nhận được 100 đồng đồng cho tất thảy chúng. (100 đồng đồng=1 đồng bạc)

Mới nãy, họ vừa nói là 5 đồng bạc lớn phải không nhỉ? Một đồng bạc lớn tương đương với mười đồng bạc. Nên là, cái giá này sẽ khoảng….50 lần!? Đang diễn ra tình trạng lạm phát nghiêm trọng à? Một lát bánh mì sẽ có giá đến 50 đồng đồng à?

Sau khi thấy phản ứng của Mariela, đội trưởng Dierk trông hơi có vẻ hoang mang một chút.

“Không, chúng tôi có thể nói rằng là dược phẩm của cô rất tốt dựa trên phản ứng của bọn sói rừng. Hiệu ứng của những lọ dược phẩm này cũng rất tốt như thể nó mới vừa được tạo ra vậy….Vậy, một đồng vàng thì thế nào?”

(Khi tôi bị choáng, một cái giá khác đến. Đột nhiên nó tăng lên gấp đôi. Như vậy điều đó khiến cho nó đắt hơn những 200 lần so với giá thông thường cơ đấy? Cái quái gì đang xảy ra thế này!?)

Truyện Chữ Hay