Chương 5: Kiểm tra.
Bên trong thủ phủ của Endalgia. Tại trung tâm của thành phố có một tòa lâu đài hoàng gia được bao quanh bởi những bức tường đá lớn. Một con đường, rộng như đường chính, trải vòng xung quanh lâu đài. Có bốn con đường chính hết thảy và tất cả chúng đều dẫn đến tòa lâu đài này. Giữa chúng, có rất nhiều những con đường phụ khác thông với các con đường ấy. Cảnh sắc thành đô nay đã thay đổi nhưng những con đường chính trông có vẻ như vẫn còn được tận dụng.
Tòa lâu đài có thể được trông thấy từ bất cứ vị trí nào trên Vương quốc Endalgia, nhưng giờ đây nó chỉ còn sót lại một ít. Lối vào mê cung được đặt tại nơi vốn đã từng là lâu đài hoàng gia. Bức tường của lâu đài, thứ một thời dùng để bảo vệ các gia đình hoàng gia giờ đây được dùng để chứa chấp bọn quỷ trong mê cung.
“Khu rừng quỷ dữ” đã chiếm một phần lớn ở khu vực phía tây bắc thành phố, nhưng đâu đó vẫn còn một vài cánh đồng ngũ cốc còn sót lại và rất nhiều người đã bắt đầu tái định cư tại đó. Mà nhân nói đến đây, khu vực tây bắc trông có vẻ như là khu vực chịu nhiều thiệt hại nhất từ cuộc náo loạn. Trong quá khứ, khu vực này chỉ có những cánh đồng ngũ cốc và thật sự cũng không có quá nhiều thứ để kiềm hãm sự càn quét của những con quỷ đó. Đám quỷ hẳn là đã xử lý một cách nhanh gọn những bức tường bao quanh lâu đài. Mọi công trình kiến trúc bên trong những bức tường đều đã bị hủy diệt hoàn toàn.
Trông có vẻ như một bức tường mới hiện đang được xây dựng ở khu vực phía đông nam thành phố, nơi đã từng là khu vực dành cho quý tộc. Con đường dẫn vào núi cũng bắt nguồn từ khu vực phía đông nam thành phố, vùng mà gần với ngọn núi nhất. Con đường đó quá dốc để có thể đi như bình thường, nhưng thật hữu dụng khi có lối thoát hiểm trong những trường hợp khẩn cấp.
Cổ xe của Quân đoàn vận tải sắt đen đi qua cánh cổng bên ngoài đơn vị đồn trú của thành phố hướng về phía tây nam của thủ phủ. Sau khi tiếp tục đi dọc trên đoạn đường chính, cổ xe tới được bức tường phía ngoài của lâu đài hoàng gia một thời và tiếp đó lần theo những con đường phụ để hướng về phía đông bắc của thị trấn, nơi giáp ranh với những dãy núi.
Vùng đông bắc của thị trấn cũng giáp ranh với những dãy núi. Từ những ngọn núi đó, một lượng lớn tài nguyên khoáng sản đã từng được khai thác trong quá khứ. Con đường tuy vẫn còn quá dốc cho xe ngựa leo qua, nhưng nó lại là con đường an toàn nhất để sử dụng khi muốn du hành qua những quốc gia khác mà không cần phải băng qua “Khu rừng quỷ dữ”.
Do khu vực này của thành phố đặt tại vị trí gần với những ngọn núi và cổng vào mê cung, những thương nhân hiện đang rao bán những sản phẩm đến từ các khu mỏ và các vật liệu khác kiếm được từ mê cung đã dựng cửa hàng ở đây. Có vẻ như họ là những người thành đạt nhất ở thành phố mê cung. Không như phần còn lại của thành phố, tất cả những công trình mang kiểu dáng của Endalgia đã hoàn toàn bị hủy hoại, tàn phá một cách không thương sót. Ở nơi đây, những thương nhân đã dựng nên những cửa hàng và cả những nhà kho dọc theo những bức tường gần với dãy núi nhất. Phía của khu vực gần với những ngọn núi nhất này đầy ắp những cửa hàng thương mại như là các nhà trọ, những quán ăn thô kệch giống hệt nhau, và một công hội mạo hiểm giả.
Tất cả những tòa nhà đó hẳn là đã được xây dựng sau khi cuộc náo loạn kết thúc. Nó thật sự là một kỳ công hết sức ấn tượng. Toàn bộ thành phố này được xây dựng lại trông như thể một pháo đài. Mỗi tòa nhà riêng lẻ được xây dựng với sự mục đích chính là phòng thủ.
Điểm đến kế tiếp của đoàn chúng tôi dường như là một tòa nhà trông tương đối đẹp mắt được đặt gần với mê cung. Khi chúng tôi tiến gần sát đến tòa nhà đó, chúng tôi quay xe hàng lại ngay phía trước cổng chính và tiến vào một con đường phụ dẫn đến cổng sau. Mặc dù cửa sau có lẽ không phải là từ ngữ thích hợp để miêu tả nó. Cánh cổng này, nó đủ rộng để thậm chí cho cả ba xe hàng có thể đi qua cùng một lúc. Sau khi đi qua cánh cổng đôi, những chiếc xe bọc thép bước vào một khoảng sân rộng rãi.
Phía trước khoảng sân xuất hiện một tòa nhà trông như là một công ty thương mại. Có những dãy tường cao ở cả hai bên trái và phải của khoảng sân với những tòa nhà để chứa vật nuôi và những chiếc xe hàng.
Ba chiếc xe bọc thép bước vào mảnh sân trong trước khi dừng lại hàng nối hàng với nhau. Từ cửa sau của công ty thương mại, một người đàn ông trông giống như là chủ của nơi này xuất hiện. Ông ta vận một bộ trang phục lịch lãm và có một hình thể cân đối. Theo sau ông ta là một vài người hầu và hai vệ binh. Đội trưởng Dick và phó đội trưởng Marlowe bắt đầu tiếp chuyện với người đàn ông đó trong khi bọn họ tập trung nhìn vào một quyển sổ ghi chép.
Năm người đàn ông leo xuống từ những chiếc xe hàng, bắt đầu tách đám raptor ra khỏi những chiếc xe mà họ phụ trách. Một thanh niên trẻ tuổi đến trước con raptor mà đội trưởng đã từng cưỡi trước đó, và sau một tiếng huýt gió sắt bén đến từ người thanh niên, chỉ đạo con rapror đến cái chuồng dành cho chúng.
Một con raptor đáng lẽ phải khá khó khăn để có thể thuần phục được. Tuy nhiên chàng thanh niên này lại có thể dễ dàng điều khiển con vật này chỉ với một chút ít nổ lực bỏ ra. Không những vậy những con raptor khác cũng theo sau anh ta mà không cần đến bất kì ai dẫn dắt.
"Ulrike là một người thuần dưỡng. Kĩ năng của anh ta rất tuyệt. Mà dù sao thì, đi thôi nào."
Lynx nối đuôi theo sau đàn raptor trong khi hướng dẫn cho Mariela đi bộ đến căn chuồng. Một người đàn ông có vẻ như là người chăm sóc động vật xuất hiện đã chuẩn bị sẵn sàng thức ăn cho những con raptor. Lynx vớ lấy một nắm thức ăn đưa cho đám raptor, những con vật đã chạy không quãng ngại mệt mỏi băng qua "khu rừng quỷ dữ".
"Chúng tôi không có quá nhiều cho bọn chúng, nhưng khi chuẩn bị đúng cách. Nó có thể trở thành một bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng. Raymond là một người khá hào phóng."
Dường như không có bất kì loài động vật nào khác được giữ trong chuồng. Ulrike hướng dẫn những con raptor khác vào chuồng trước khi bắt đầu tiến hành cho chúng ăn.
Mặt khác, người chăm sóc như là đang bị những con vật ở đây hăm dọa và ông ta cố cho chúng ăn bằng cách đẩy cả một giỏ thức ăn đến trước mặt nó.
[Gya gya]
"Ah!"
Người chăm sóc vẫn chưa đem nước đến cho con vật và nó phát ra một âm thanh kỳ lạ như thể đang gửi lời phàn đến người đàn ông.
"Ổn mà, ổn cả mà. Mày không cần phải giận dữ đến như vậy. Mày sẽ có nó sớm thôi~. Có nhiều nước cho mày lắm."
Trong khi đang vuốt ve một bên đầu của con raptor, Ulrike nói một ít lời và nhờ đó trấn tĩnh con vật lại. Người chăm sóc nhân cơ hội đặt hai tay của mình lên hai bên thành của chậu nước và nói.
《Nước》
Người đàn ông đã sử dụng ma thuật đời sống để đổ đầy cái chậu với nước. Ulrike nâng cái chậu lên và đổ vào cái máng nước đối diện trước mặt con raptor.
"Lynx này, cảm phiền cậu?"
"Vâng."
Ulrike nhìn như khoảng mười bốn tuổi, trong khi đó Lynx giống như đang trong cái độ tuổi niên thiếu vậy. Họ gần gần tuổi với nhau và giữa họ gợi nên một ấn tượng như thể rằng họ là một cặp bạn thân. Lynx bắt đầu dõi theo những hành động của Ulrike và cho ăn một con raptor khác.
"Mariela này, cô muốn thử không? Nó cần một chút can đảm ở lần đầu tiên, nhưng cô không phải bận tâm về việc chúng có cắn hay không đâu."
"Liệu tôi có thể giúp theo một cách khác được không? Tôi cảm thấy như là tôi sẽ giúp ích hơn với việc này."
Mặc dù những con vật này là động vật ăn thịt và nhìn trông khá đáng sợ, chúng mang một sức hấp dẫn nào đó khi đang ăn bữa ăn của chúng một cách yên bình như vậy. Một khi chúng đã quen với bạn, thậm chí cho dù bạn có cưng nựng nó thế nào đi nữa thì nó cũng sẽ cảm thấy ổn cả.
(Người chăm sóc đã làm điều này trước đó, nên mình đoán là sẽ không sao nếu sử dụng ma thuật đời sống ở đây, ngay trước mặt họ đâu.)
Tôi đặt tay mình lên cái máng nước vẫn chưa được đổ nước vào. Con raptor kiên nhẫn nhìn vào đôi tay của Mariela, háo hức trông đợi nguồn nước. Con raptor này đã được đào tạo hết sức chuyên nghiệp khi nó đứng yên-nó vẫn đang nhìn theo Mariela.
《Nước》
Ngay khoảng khắc cái máng được đổ đầy, con raptor hăng hái bắt đầu nuốt đầy cái miệng lớn của nó với nước.
"Bộ mày khát nước lắm à?"
Ulrike hỏi.
[Gya!]
Và một câu trả lời được đưa ra.
"Nó thế nào~? Nước từ ma thuật của cô ấy có ngon không?"
Con raptor thực hiện động tác giống như một cái gật đầu và phát ra một tiếng kêu êm dịu, [Gya][Gya][Gya]
Khi mỗi con raptor đã được cho ăn và cung cấp nước đầy đủ, Lynx và Ulrike bắt đầu lau chùi cơ thể của bọn chúng.
Khi Mariela thử với một con, con vật phát ra một âm thanh khó chịu[Gyi]. Ulrike giải thích.
"Anh chàng ta có hơi chút nhạy cảm ở chổ đó."
Đáp lại tiếng kêu phiền nhiễu khó chịu của con raptor, Mariela di chuyển ra khỏi cơ thể của nó và bắt đầu chuyển qua lau cổ của nó.
Có cảm giác mượt mà hơn so với những gì mà Mariela mong đợi.
Cô cũng khá bất ngờ khi thấy con raptor "nói" nhiều đến vậy.
Cô không dám chắc về những gì mà con raptor đã nói, nhưng con vật trông có vẻ hài lòng khi nó ăn thức ăn và uống nước của Mariela. Cô không ngờ là một sinh vật như thế này lại có thể cuống hút đến vậy.
" Một khi chúng ta đến được quán trọ, cô có thể nghĩ ngơi bao lâu tùy thích~. Việc này sẽ chỉ tiếp tục thêm một lát nữa thôi~"
Lynx và Ulrike tiếp tục lau chùi cơ thể của những con raptor còn lại. Người chăm sóc bắt đầu quan tâm đến những công việc khác, những công việc không có sự tương tác với đám raptor. Ông ta thay nước mà Lynx với Ulrike hiện đang sử dụng, và trở nên bận rộn trong việc lau chùi yên cưỡi.
Không còn gì cho Mariela làm cả. Cô bắt đầu tự hỏi liệu chăng phần còn lại của Quân đoàn vận tải sắc đen cuối cùng đã hoàn thành việc dỡ hàng chưa. Cô tình cờ hướng ánh mắt về phía khoảng sân.
(Eh...)
Một vài người hiện đang xếp hàng dọc theo dọc theo chiếc xe bọc thép.
Quân đoàn vận tải sắt đen đang vận chuyển con người.
Có một hàng người nam ở một bên phía của xe hàng và một hàng người nữ ở phía đối diện bọn họ.
Đàn ông mặc một mảnh vải che phủ từ phần eo của họ trở xuống, còn phụ nữ thì quấn quanh người những chiếc áo dài rách nát có nút thắt ở thắt lưng. Đôi tay của từng người trong số bọn họ bị kiềm chặt ở ngay phía trước mặt họ.
(Những người nô lệ...)
Chế độ nô lệ cũng phổ biến ở phía rìa ngoài của thành phố phòng thủ. Thực tế là hầu hết những cô gái mại dâm mà Mariela đã bán thuốc tránh thai là những nô lệ nợ nần hoặc là những người phụ nữ được sinh ra trong cảnh nô lệ.
Nô lệ nợ nần có ở khắp nơi trong thành phố. Họ là những người đã vay một khoảng tiền khá đáng kể nhưng không có đủ khả năng để chi trả đúng hạn. Họ buộc phải làm việc trong một khoảng thời nhất định để có thể chi trả các khoảng nợ của họ. Họ sẽ làm những công việc như là quản lý cửa hàng, trợ giúp những mạo hiểm giả, làm hầu gái hoặc quản gia, hay thậm chí là hỗ trợ trong việc chinh phục quỷ dữ. Bất kỳ những công việc nào mà họ có khả năng thực hiện được, họ sẽ làm. Đáp lại, bất kỳ ai sở hữu một con nợ sẽ được yêu cầu phải cung cấp cho con nợ những nhu yếu phẩm thiết yếu cơ bản như quần áo, thức ăn và nước uống đủ để cho họ có thể sống sót. Một vài con nợ thậm chí còn được cung cấp một ít tiền tiêu vặt mỗi ngày.
Mariela biết một vài người trong số những người nô lệ đó. Một trong số họ còn là người cô quen rất thân và anh ta được đối xử tốt đến mức trông như thể anh ta giống như bất kỳ người dân bình thường nào khác vậy...
Tuy nhiên, tất cả những người đàn ông xếp hàng ở kia trông thật ốm yếu và gầy gò. Tóc tai và râu ria của họ mọc um tùm và bện xoắn hết cả lại; cơ thể của họ được bao phủ đầy trong rác thải, kinh khủng đến nỗi Mariela không thể nhận ra được đâu mới là màu tóc thật sự ban đầu của họ.
Người đàn ông mang dáng vẻ như là một ông chủ của cái doanh nghiệp này đang sử dụng ma thuật đời sống để tạo ra nước và rữa những người nô lệ đó ngay tại chổ. Một trong những thuộc hạ của ông ta đang theo sau ông, tiến hành kiểm tra từng người nô lệ một nhìn giống như hắn ta đang kiểm tra gia súc vậy.
Hắn ta sử dụng một cây gậy dài để chọc vào cơ thể của họ, nhìn hắn ta như thể hắn ta cảm thấy cực kỳ ghê tởm khi chạm vào những người đó bằng những đầu ngón tay của mình vậy. Hắn ta sẽ sử dụng cây gậy đó để kiểm tra kỹ lưỡng đến từng cm trên cơ thể của người nô lệ.
Bất kỳ dấu hiệu nào của sự nổi loạn hay bất tuân lệnh sẽ nhanh chóng, và không thương xót, bị chấm dứt bởi các vệ binh.
Nếu họ còn cố tiếp tục phản kháng dù chỉ là một chút đi nữa, nhiều vệ binh sẽ tiến hành dùng vũ lực ép người nô lệ vi phạm đó vào một tư thế còn nhục nhã hơn nữa và sau đó tiếp tục kiểm tra như bình thường. Kể cả sau khi quá trình kiểm tra kết thúc, những vệ binh kế đó sẽ buộc hai tay và chân của họ ra phía sau lưng rồi để họ nằm úp mặt xuống đất.
Sau khi nhìn thấy điều đó, phần còn lại của những người nô lệ vẫn ngoan ngoãn im lặng. Họ không nói gì trước việc người đàn ông đó đã và đang làm. Hắn ta đặt cây gậy vào miệng của họ và thỉnh thoảng nới dây thắt lưng của bọn họ ra để kiểm tra những vùng kín.
Người đàn ông cuối cùng được kiểm tra rõ ràng là đã bị thương nghiêm trọng. Anh ta lắc lư qua lại và trông như có thể ngã quỵ xuống bất kỳ lúc nào. Người kiểm tra bằng sức mạnh của mình dùng cây gậy thọc thẳng vào ngực của người đàn ông đó, khiến anh ta ngã ngữa ra phía sau.
Những vệ binh tỏ ra không hề thương cảm. Họ túm lấy tóc của anh ta trước khi anh ta ngã gục xuống đất và buộc anh ta phải đứng dậy. Trong trạng thái đứng nửa tỉnh nửa mê đó, người kiểm tra lục lọi và chọc khắp cơ thể của người đàn ông xấu số.
" Thật tồi tệ làm sao..."
Mariela bất ngờ khi nghe thấy một giọng nói ở gần mình.
"Đây có phải là lần đầu tiên cô được nhìn thấy nô lệ phạm pháp và nô lệ vĩnh cửu không, Mariela?"
Lynx đã tiếp cận Mariela từ lúc nào mà cô không hề hay biết.
"Đây là cuộc sống của một nô lệ ở thành phố mê cung này. Rất nhiều người trong số họ đã bị giết trước khi họ được vận chuyển đến đây. Bởi những nô lệ nợ nần vẫn còn có quyền công dân, và thành phố luôn cần nguồn nhân công lao động, nên do đó những nô lệ này là nguồn nhu cầu cao."
Một nô lệ phạm pháp là một người đã bị bỏ tù bởi một tội lỗi nghiêm trọng như giết người hay cướp của. Một nô lệ vĩnh cữu là một người sẽ sống mỗi ngày trong tình trạng bị nô dịch cho đến khi họ chết.
Những người nô lệ này không có quyền gì cả, thậm chí họ còn không được xem như là con người nữa. Họ là những người nô lệ được giao phó cho những công việc mang tính chất nguy hiểm và khắc nghiệt hơn so với bình thường. Họ lao động dưới tầng sâu của những hầm mỏ, hay là người đóng vai trò của một người bảo vệ chiến tuyến; còn hay được gọi là"khiên thịt".
"Các người là thương buôn nô lệ sao?"
Câu hỏi thoát ra khỏi đôi môi của Mariela trước khi cô có thể cân nhắc đến việc Lynx sẽ phản ứng như thế nào.
"Chúng tôi vận chuyển bất cứ thứ gì mà chúng tôi được yêu cầu. Lần này hàng hóa của chúng tôi là nô lệ. Lần khác chúng tôi vận chuyển rượu, thuốc lá, đường và gia vị, đôi khi chúng tôi vận chuyển quần áo, sách vở, hay thậm chí là nhạc cụ. Người dân ở thành phố mê cung này cần đủ mọi loại vật phẩm; rất nhiều trong số đó không thể có được tại khu vực này. Chúng tôi, và những hội vận chuyển khác như chúng tôi, là phương cách duy nhất để họ có được thứ họ muốn và vật họ cần."
Đó là câu trả lời của cậu ta.
"Tôi ghét việc vận chuyển nô lệ nhất. Cậu có cảm thấy như vậy không, Ulrike? Bọn chúng có mùi thậm chí còn tệ hại hơn cả tụi raptor."
"Đó là vì bọn chúng tự làm bẩn mình và ngồi chụm lại với nhau đấy. Dọn dẹp xe hàng sau đó mới thật sự là điều tồi tệ nhất."
Mariela cảm thấy như đang bị mê sảng sau khi nghe hai người họ nói về những con người đó như thể bọn họ chỉ là đám gia súc không hơn không kém.