Họ chỉ mất một vài tiếng để trở về khu trại. Không có lý do gì để Saeter đi xa hơn thế. Ông chỉ đơn giản là muốn một chút không gian và sự cô lập trong khi ông huấn luyện Blacknail, để không ai tình cờ bị giết.
“Well, tôi vui mừng vì chuyến thám hiểm nho nhỏ này kết thúc,” Varhs bảo Saeter khi họ tiếp cận khu trại.
“Hãy coi như món nợ của cậu đã được trả,” Saeter đáp khi ông bước đi.
“Ô, tôi sẽ làm thế. Tôi chỉ vui mừng vì ý tưởng hobgolin điên rồ này của ông
chưa khiến chúng ta bị giết,” Varhs nói.
“Cậu đã tình nguyện,” Saeter nhắc nhở người đàn ông kia.
“Tôi sẽ không để ông một mình lang thang vào rừng sâu trong mấy ngày liền, với không một ai đi chung ngoại trừ một con hobgoblin. Bên cạnh đó, tôi tò mò muốn biết ông có làm được hay không,” Varhs bảo ông.
“Tôi đã làm được,” Saeter cộc cằn trả lời.
“...hầu như vậy,” Varhs nói thêm với một cái liếc nhìn Blacknail ở phía sau.
Con hobgoblin đang đi theo sau họ với chiếc mũ vẫn trùm trên đầu. Nó thích cách mà chiếc áo choàng che đậy nó, kể cả khi chiếc áo ấy có hơi nóng. Cách mà chiếc áo này che giấu hình dạng của nó là một lợi thế mà nó thể dùng. Nó đang suy nghĩ rất nhiều về hành động của mình và việc để làm khi nó trở về với những người còn lại của bộ tộc.
Blacknail đang rất hứng thú theo dõi cuộc đối thoại giữa Saeter và Varhs. Một vài ngày qua nó nhận thấy ngôn ngữ của con người dễ hiểu hơn rất nhiều. Nó đã học được một ít chỉ từ việc nghe Varhs và Saeter nói chuyện, nhưng nó thậm chí muốn học nhiều hơn. Nó nhìn lên và đáp trả cái nhìn chằm chằm của Varhs.
“Tôi cám ơn anh vì cuộc huấn luyện. Tôi nợ anh một món nợ,” Blacknail bảo anh ta trong tiếng rít như giọng nói.
“Um chắc chắn rồi, không thành vấn đề,” Varhs đáp khi anh chớp mắt ngạc nhiên.
Blacknail mỉm cười với câu trả lời của Varhs. Nó dự định cố gắng hòa nhập, để cuối cùng nó có thể tiến lên vị trí cao hơn trong bộ tộc. Blacknail tuyệt đối không có ý định ở cấp bậc dưới cùng nữa. Bởi vì nó không thể leo lên bằng cách thách thức các thành viên khác không có nghĩa là nó không thể leo lên một chút nào. Đầu tiên, nó sẽ thử tìm đồng minh, và nếu việc đó không thành công nó sẽ tìm cách khác. Chướng ngại vật có thể dời đi. Trong khi bước đi họ gặp một người lính gác, anh ta nhìn lên nhưng không nói gì khi họ đi qua. Anh ta hình như không thấy gì lạ về hai người trinh sát trở về trại với một người khác mặt áo choàng đi theo sau. Varhs trông như anh thực sự muốn nói gì đó với người lính gác, như1ng quyết định không làm thế. Blacknail chỉ cười tự mãn một mình trong thích thú. Nó có thể bước đến sát bên cạnh người lính gác đó và cắn anh ta trước khi người đàn ông ấy kịp nhận ra điều kỳ lạ.
Khi họ đã hoàn toàn đi vào khu trại Varhs nói một câu tạm biệt ngắn gọn, và họ chia tay để trở về vị trí trại của mình. Khu trại đã thay đổi một chút so với lần cuối Blacknail nhìn thấy. Những khúc gỗ trước đây nằm rải rác bây giờ đã được sử dụng. Những căn nhà nhỏ được thay thế bởi những kiến trúc gỗ thô.
Saeter và Blacknail đi ngang qua một vài người trên đường xuyên qua khu trại. Một vài cư dân của khu trại liếc nhìn họ lần thứ hai. Thực tế, rất nhiều trong số họ không quen thuộc đối với Blacknail.
“Herad chắc chắn đang thực sự thúc đẩy việc tuyển người trong lúc chúng ta rời đi,” Saeter bình luận khi ông quan sát mọi người ở xung quanh họ.
“Vâng, tôi nhìn và ngửi thấy nhiều người lạ mặt,” Blacknail đáp lại. Nó đã quyết định tiếp tục làm người bằng cách nói nhiều nhất có thể.
“Cái quái gì đây? Ai đó đang cắm trại ở chỗ của chúng ta!” Saeter bất ngờ giận dữ hét lên.
Blacknail nhìn lên để nhận ra chủ nhân của nó đã đúng. Ở chỗ từng là lều của Saeter, và một số thiết bị của họ vẫn còn đó, một nhóm người khác đã bày đồ của họ ra. Đôi mắt của Blacknail nhíu lại khi nó nhìn những con người xâm phạm lãnh thổ của nó. Đó là một lời thách thức.
Có ba người, một phụ nữ và hai đàn ông. Họ đang nằm ườn ra và có vẻ đang thư giãn. Blacknail nghĩ họ trông khá trẻ. Họ không có lều nhưng có một số túi ngủ trải ra bên dưới một mái che thô được tạo bởi những cành cây và một tấm vải bạt. Saeter bước huỳnh huỵch đến chỗ họ, và Blacknail theo sau.
“Đây là chỗ của tôi, và kia là đồ của tôi,” ông quát tháo với họ.
Hai người đàn ông đứng dậy và quay về phía Saeter khi ông nói, nhưng người phụ nữ vẫn nằm dựa vào một số hành lý. Cô ta nhìn lên và cau mày với Saeter và Blacknail trước khi hình như không đếm xỉa gì đến họ và quay đi.
“Chúng tôi đã ở đây nhiều ngày,” một trong hai người đàn ông thô bạo nói với Saeter.
“Tôi đã đi làm nhiệm vụ cho Herad đấy nhóc,” Saeter đáp với sự thù địch rõ rệt trong giọng nói và thái độ.
Blacknail cảm thấy sự tức giận của chính nó dâng lên và tim nó đập nhanh để hưởng ứng giọng điệu của chủ nhân.
“Cô ấy không nói gì khi chúng tôi dọn đồ ra ở đây,” người đàn ông trẻ tuổi đáp với một cái nhún vai.
Saeter cau mày và tay của ông di chuyển đến gần cây dao găm của mình. Người đàn ông trẻ tuổi ấy để ý thấy và nét mặt của anh ta trở nên thù địch hơn. Tuy nhiên người đàn ông kia có mùi lo lắng đối với Blacknail, giống như mồ hôi để lâu.
“Thôi nào, Danivh, chúng ta chỉ mới đến đây. Chúng ta không cần biến việc này thành một trận đánh. Hãy nhớ luật của Herad!” anh ta thì thầm với bạn của mình.
Tuy nhiên đôi tai lớn của Blacknail nghe thấy anh ta, và nó nhớ đến những điều luật của Herad. Một trong số chúng là không đánh nhau mà không có sự cho phép của cô ta. Điều đó khiến cho việc này nan giải.
“Đó không phải là vấn đề của chúng ta nếu ông ta bắt đầu trước. Bên cạnh đó chúng ta cần cho mọi người ở đây thấy rằng họ không thể tùy ý ra lệnh cho cúng ta chỉ vì chúng ta là người mới. Đặc biệt, khi đó chỉ là một ông già và kẻ tầm thường nào đó mặc áo choàng,” người đàn ông đầu tiên đáp mà không rời mắt khỏi Saeter.
“Tôi đang cố gắng nằm nghỉ ở đây đấy mấy cậu, hai người không thể bảo họ đi sao?” cô gái hỏi khi ngồi dậy.
“Chỉ một chút thôi,” Danivh đáp khi anh ta cố gắng nhìn hăm dọa Saeter.
Người đàn ông trẻ hơn chuyển ánh mắt chằm chằm của mình sang Blacknail khi con hobgoblin tiến lên từ sau lưng Saeter. Mắt họ chạm nhau trong một khoảng khắc, và một thứ gì đó khuấy động bên trong Blacknail.
Không hề cảnh báo Blacknail gầm gừ và nhảy bổ tới khi bản năng kiểm soát. Mục tiêu của nó đông cứng vì sốc khi nhìn thấy bên dưới mũ trùm của con hobgoblin, và trước khi anh ta có thể bình tĩnh lại Blacknail đã tiến đến sát bên. Con hobgoblin nắm lấy tay cầm dao của đối thủ, với lực đủ mạnh móng vuốt của nó cào da của người đàn ông ấy chảy máu. Một cú đá nhanh vào phía sau chân khiến cho anh ta quỳ xuống, và trước khi anh ta có thể lấy lại thăng bằng Blacknail đã ở phía sau tóm lấy cổ của anh ta.
Trong khi người đàn ông này vùng vẫy, Blacknail cúi xuống và mỉm cười với anh ta. Sau đó, nó mở rộng miệng và gầm gừ với vẻ đe dọa. Mọi người bất động.
Nét mặt của Danivh trắng bệch như tuyết và đôi mắt anh ta mở to trong khiếp hãi khi cái hàm có nhiều răng to của con hobgoblin mở ra ở cách mặt của anh ta chỉ vài phân. Blacknail ngửi thấy mùi nước tiểu của con người trong không khí.
“Chỗ của bọn ta, biến,” nó gầm gừ từng chữ một khi nó đẩy Danivh đi.
Sự giận dữ của nó bùng cháy như lửa ở bên trong, nhưng Blacknail kiểm soát nó lại. Về mặt tinh thần, nó đã trải qua một lớp học đánh kiếm.
“What the fuck!?” người phụ nữ kêu thất thanh khi gương mặt không phải người của Blacknail lộ diện.
Trong khi người đàn ông tên Danivh bò ra xa khỏi nó Blacknail quay về phía cô ta và liếc với ánh mắt đểu cáng.
Với một tiếng hét khiếp đảm người phụ nữ bỏ chạy, và Danivh ở ngay phía sau cô ta. Thành viên thứ ba của nhóm từ lâu đã không còn ở đây. Anh ta đã chạy và bỏ lại bạn bè của mình vào lúc Blacknail tấn công. Blacknail cười thầm khi nó quan sát những người đó chạy trốn. Sự hèn nhát của họ nhắc nó nhớ đến goblin. Nụ cười của nó thậm chí còn trở nên rộng hơn khi những người kia tiến đến rìa của khu đất trống, và tiếp tục chạy vào trong rừng. Điều đó thật sự buồn cười. Họ phải rất là ngu ngốc khi nghĩ rằng họ sẽ an toàn hơn ở trong rừng.
Yếu tố bất ngờ thật sự là một thứ vũ khí mạnh mẽ. Vừa rồi không thật sự là một trận đánh, nó chỉ vừa chạm vào một trong số họ. Không ai bị thương, nhiều, vì vậy không ai có thể phàn nàn với Herad. Hàng tá tên cướp và côn đồ ở gần đó đều dừng lại, và đang nhìn chằm chằm vào những người chạy trốn hoặc Blacknail. Hầu hết bọn họ ở quá xa để nhìn rõ Blacknail, và chỉ là trông bối rối với điều vừa xảy ra.
Thậm chí Saeter cũng đang nhìn Blacknail với một vẻ mặt hoảng hốt, nhưng ông nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Ờhh, làm tốt lắm Blacknail,” ông do dự bảo con hobgoblin. “Chỉ nhớ là hãy kiểm soát bản thân, và không ăn ai bất kỳ ai.”
“Vâng, chủ nhân,” con hobgoblin vui mừng đáp.
Rồi Saeter để ý thấy mọi người đang nhìn họ chằm chằm, ông giải tán bọn họ, và bước đến chỗ đồ đạc của mình. Khi đến đó ông bắt đầu càu nhàu và kiểm tra đồ đạc để đảm bảo mọi thứ đều ở đó. Blacknail có thể nghe thấy mọi người xung quanh nó lẩm bẩm, nhưng khi những gì nó làm là đứng đó và đợi chủ nhân, hầu hết mọi người trở lại việc của mình. Trong khi nó chờ đợi đôi tai của nó giật khi nó nghe thấy tiếng của ai đó tiếp cận.
“Ah Saeter, tôi biết là ông đã trở về. Những tiếng hét và người phóng đi trong điên cuồng gần như ở mọi nơi là các dấu hiệu để kết luận,” một giọng nói thông báo mà Blacknail nhận ra đó là Geralhd.
“Tôi nhìn thấy những người mới được tuyển bỏ chạy vào rừng và tôi tự nghĩ, cái gì có thể kinh khủng đến mức khiến ai đó chạy vào rừng? Và đó là lúc tôi nhận ra, Seater chắc chắn đã trở về!” Geralhd giải thích khi anh tiến đến.
Saeter nhìn lên và quắc mắt với anh. Blacknail quan sát Geralhd tiến đến từ nơi nó đang đứng ở tránh sang một bên.
“Cậu muốn gì?” Saeter hỏi anh ta. Geralhd mỉm cười trước khi trả lời.
“Tại sao tôi không tạt qua và đảm bảo một trong những người bạn thân thiết nhất của mình trong cả băng nhóm trở về an toàn sau một thời gian dài vắng bóng. Vì vậy, dù sao thì Blacknail đâu rồi?” Geralhd hỏi khi anh nhìn xung quanh.
Saeter đảo mắt khinh khỉnh và chỉ về phía con hobgoblin trước khi trở lại việc sắp xếp tất cả đồ đạc của mình. Blacknail kéo chiếc mũ trùm của mình xuống để lộ gương mặt ốm màu xanh lá và hai sừng nhỏ mọc từ sọ.
“Vâng tôi đây. Xin chào, Geralhd,” Blacknail nói với một Geralhd có vẻ như đang bị sốc toàn tập. Nụ cười của người đàn ông ấy méo mó khi anh lặng lẽ nhìn Blacknail chằm chằm.
“Đã đến lúc thứ gì đó làm cho cậu ta im lặng,” Saeter lẩm bẩm từ nơi ông làm việc.
“Ôi thần linh ơi ngươi đây sao!” Geralhd thốt lên.
“Vâng, tôi là Blacknail,” Blacknail nói với anh một lần nữa.
Geralhd không bao giờ là người thông minh nhất ở đây, nhưng Blacknail nghi ngờ việc kể cả anh cũng có thể nhầm một con hobgoblin với bất kỳ ai ở khu trại.
“Ngươi ừm, cao hơn rất nhiều!” Geralhd nhận xét.
“Vâng,” Blacknail lạnh nhạt đáp. Geralhd định nói những điều tất nhiên đến bao giờ đây? Nó bắt đầu đặt câu hỏi về giá trị của người đàn ông này như một người đồng minh có thể chấp nhận được.
“Chỉ là đáng kinh ngạc khi ngươi thay đổi nhiều đến thế này trong một khoảng thời gian ngắn,” Geralhd kêu lên khi anh tò mò tiếp cận con hobgoblin.
Blacknail không biết trả lời như thế nào, nên nó chỉ nhún vai bình thường. Nhìn lại thì rõ ràng là người đàn ông nói đúng. Blacknail cảm thấy như một người hoàn toàn khác nó đã từng chỉ vài tuần trước. Điều đó rất lạ, và bằng cách nào đó không thoải mái khi nghĩ đến. Vì vậy nó không làm thế.
Geralhd bước đến và bắt đầu nhìn săm soi con hobgoblin. Blacknail phải kháng cự lại sự thôi thúc gầm gừ và đẩy anh ra xa. Con người ấy gần một cách khó chịu. Chỉ có sự thân mật của Blacknail với người đàn ông này mới ngăn cản nó khỏi việc ít nhất lùi lại. Có phải nó nên nói gì đó vào lúc này?
“Hưh, ta sẽ phải bắt đầu mang cho ngươi những bữa ăn lớn hơn. Ta hy vọng ngươi vẫn thích thịt sấy,” Geralhd bảo con hobgoblin khi anh đưa nó một miếng thịt. Có một vẻ hơi lúng túng trên gương mặt của anh.
Lần này nụ cười đáp lại của Blacknail không gượng ép.
“Vâng, tôi vẫn thích,” nó trả lời trước khi lấy miếng thịt ấy và nhét vào miệng.
Cơn đói gần như vô tận của nó là một trong một vài thứ không thay đổi từ khi nó biến đổi. Nó đã ăn khá nhiều từ lúc tỉnh giấc như một con hobgoblin, nhưng nó vẫn không bao giờ khá thỏa mãn.
“Cảm ơn bạn tôi Geralhd,” nó nói với người đàn ông ấy sau khi nó nhai và nuốt hết mẩu đồ ăn.
“Ta vui mừng khi thấy bên trong ngươi hầu như vẫn như cũ. Tất nhiên ngoại trừ khả năng thấu hiểu mới của ngươi về Elorian. Ta biết Red Dog là một tên ngốc khi hắn bảo mọi người ngươi sẽ trở thành một loài thú đói khát nào đó khi ngươi thay đổi. Ta vui vì ngươi trở về, người bạn không nhỏ bé lắm của ta,” Geralhd vui mừng nhận xét.
Blacknail nghe thấy một tiếng than phiền đầy sự hoài nghi và phiền muộn từ nơi Sater đang làm việc khi Geralhd nói xong. Tuy nhiên con hobgoblin giả vờ không nghe thấy gì cả và vui mừng gật đầu với Geralhd. Đó là lúc nó chú ý thấy thanh kiếm trên hông của Geralhd.
Trước đây nó đã nhìn thấy thanh kiếm ấy ở chỗ đó, tất nhiên, nhưng không bao giờ thực sự chú ý cho đến bây giờ. Một ý tưởng xuất hiện trong đầu của con hobgoblin. Nó nâng một cánh tay màu xanh lá có vuốt lên và chỉ vào thanh kiếm.
“Muốn tập luyện không?” nó hỏi người đàn ông ấy.
Thoạt đầu Geralhd trông có vẻ bối rối trước điều mà Blacknail đã nói nhưng rồi anh nhìn theo ánh mắt chằm chằm của Blacknail và sau đó nhận ra thanh kiếm ở trên hông của con hobgoblin.
“Saeter đã dạy ngươi sử dụng kiếm?” anh ngạc nhiên hỏi.
Blacknail khá chắc rằng Geralhd ý muốn nói chứ không phải hỏi. Đôi lúc nó gặp vấn đề với việc hiểu ra điều đó.
“Vâng, để rèn luyện kỷ luật,” Blacknail đáp.
“Um, ta rất muốn nhưng...” Geralhd do dự trả lời.
“Dừng lại đó,” Saeter xen vào, khi ông đứng dậy và bước đến. “Chúng ta nên đi báo cáo cho Herad, nhưng đừng lo, Blacknail. Ta sẽ cho Vorscha luyện tập với ngươi sau. Cô ta yêu thích những việc như thế.”
Blacknail cảm thấy tim của mình hõm vào khi Saeter nói. Nó đã trở nên thích luyện đánh kiếm, và nó nghi ngờ việc đấu tập với Geralhd sẽ không bị áp đảo như nó đã từng bị. Tuy nhiên, Geralhd cười biết ơn với Saeter. Hình như anh đã không mong đợi việc đấu tập với một con hobgoblin.
“Tôi sẽ gặp hai người vào những lúc khác,” anh nói với họ trước khi bước đi khỏi.
“Đi thôi,” Sater nói khi Geralhd đã đi mất.
Ông lập tức bắt đầu bước đến căn nhà nông trại nơi Herad cắm trại. Blacknail đội mũ trùm trở lại và đi theo ông, nhưng nó phải lê bước khi sự miễn cưỡng khiến chân nó cảm thấy nặng nề. Đấu tập với Geralhd, hoặc thậm chí là Vorscha, nghe vui hơn nhiều so với việc đến gặp Herad.
Blacknail không hề mong đợi việc gặp Herad một lần nữa. Nó nửa tin nửa ngờ rằng cô ta sẽ giết nó ngay tại chỗ, vì trở thành một mối đe dọa đối với cô ta. Nếu được lựa chọn nó sẽ né tránh người tù trưởng khát máu ấy nhiều nhất có thể.
Trước khi họ đến căn nhà cũ Saeter bất ngờ đổi hướng. Blacknail nhìn về phía trước nơi chủ nhân của nó hướng đến và thấy Herad đang bước qua xuyên khu trại. Nó hoảng sợ bất động trong một giây, nhưng rồi tự ép bản thân tiến về chỗ của cô ta.
Ban đầu Herad có vẻ như không thấy hai người, nhưng rồi cô ta quay về phía họ. Blacknail cảm thấy chính mình đổ hơi nhiều mồ hôi hơn ở bên dưới chiếc áo choàng của nó. Nó muốn kéo chiếc mũ trùm xuống nhiều hơn nhưng cũng không muốn thu hút sự chú ý.
Khi họ đến gần hơn Blacknail bị ấn tượng bởi bây giờ Herad có vẻ thấp hơn nhiều do nó là một con hobgoblin. Thực tế cô ta không thực sự lớn hơn nó. Điều đó dường như rất lạ đối với nó, nhưng nó không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng điều đó khiến cô ta yếu đuối. Nó đã thấy một con người rất to lớn phạm phải sai lầm đó.
“Ah Saeter, tôi nghe rằng ông đã ch...” Herad bắt đầu nói, trước khi dừng lại và nhìn chằm chằm vào Blacknail đang khoác áo choàng. Ban đầu cô ta trông có vẻ nghi ngờ, nhưng rồi cô ta bắt đầu cằn nhằn trong tức giận.
“Làm ơn hãy bảo tôi rằng một con hobgoblin, bên trong chiếc mũ trùm, đã không đi ngay bên cạnh những người lính gác của tôi. Những cái đầu sẽ lăn trên mặt đất nếu nó đã tự do đi dạo trong khu trại của tôi trong vài giờ qua, trong khi trùm mũ, và không ai có ý định thông báo cho tôi biết hoặc thậm chí là biết về nó,” cô ta rít lên.
Cả Saeter và Blacknail trở nên hoàn toàn im lặng. Một cách rất chậm chạp và cẩn thận Blacknail rũ xuống để làm bản thân nó nhỏ hơn và ít đe dọa hơn. Có lẽ nếu nó đủ may mắn để sống sót sau đòn tấn công đầu tiên của cô ta, nó có thể giả chết và rồi tìm một cái lỗ để trốn vào.
“Tôi đang thông báo cho cô ngay bây giờ,” Saeter đáp nhanh nhưng điềm tĩnh. “Chúng tôi đã dừng lại trong chốc lát để dỡ đồ đạc và rồi chúng tôi đi thẳng đến đây tìm cô.”
Tuy nhiên Blacknail có thể ngửi thấy sự lo lắng của ông. Ông chỉ đơn giản là rất giỏi trong việc che giấu điều đó. Herad nhìn cả hai người họ thù địch nhưng có vẻ đã hơi bình tĩnh lại, nhưng chỉ một chút thôi. Cô ta chỉ một ngón trên bàn tay đeo găng của mình về phía Blacknail, và nó phải kháng cự lại sự thôi thúc gia nhập những tên cướp nó đã đuổi đi trước đó để tháo chạy vào rừng.
“Kéo mũ xuống,” cô ta bảo nó, với một giọng sắc bén đến mức có thể sát thương.
Con hobgoblin kéo chiếc mũ trùm xuống nhanh nhất có thể. Nó cúi mặt một cách quy phục và nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình. Herad chỉ im lặng quan sát nó trong một vài giây.
“Ngươi là một con hobgoblin hay một con thằn lằn quá cỡ? Nhìn ta này,” cô ta ra lệnh cho nó.
Do dự, Blacknail ngẩng đầu lên và nhìn vào đôi mắt của cô ta. Chúng tối tăm và đầy thù địch. Cô ta muốn đánh nhau với nó sao? Hy vọng cô ta chỉ muốn khiến nó quy phục. Việc phục tùng ổn với nó. Thực tế, nó sẽ làm điều đó ngay bây giờ.
“Bầy tôi trung thành Blacknail xin chào ngài, thủ lĩnh,” nó nói với cô ta. Rồi nó cho cô ta ấn tượng tốt nhất về một nụ cười thân thiện theo kiểu con người. Đó không phải là một ấn tượng rất tốt, nhưng việc đó cho cô ta cơ hội tốt nhìn thấy răng của nó.
Herad nhìn nó ngây ra trong một giây, và rồi cười thầm. Cả Saeter và Blacknail đều lùi lại.
“Đây là thứ Red Dog sợ sao? Nó chỉ là một con goblin hơi lớn hơn, vẫn nhỏ bé và hèn nhát,” cô ta cười lạnh lùng.
Saeter quay về phía Blacknail và cau mày, và rồi nhìn trở lại Herad. Niềm kiêu hãnh của Blacknail bị tổn thương một chút bởi lời nhận xét của Herad.
“Nó chỉ mới là một con hobgoblin trong vài ngày. Nó sẽ lớn thêm một chút nữa, và nó không hèn nhát. Nó chỉ biết nhận thức, và có một bản năng của loài thú. Hobgoblin thông minh và Blacknail biết một đối thủ không thể đánh bại khi nó nhìn thấy, nên nó hành động phù hợp theo,” Saeter giải thích một cách bảo vệ.
Herad nhìn ông nghi ngờ. Blacknail thường thích được khen ngợi, nhưng bây giờ nó thực sự ước Saeter ngừng nói.
“Hãy hỏi xung quanh nếu cô không tin tôi. Nó đã hạ một trong những người mới của cô thậm chí trước khi tên ngốc ấy và hai người bạn của hắn biết điều gì đang xảy ra. Chúng sợ đến mức cong đuôi bỏ chạy vào rừng trong khi la hét. Cô sẽ phải cử trinh sát đi tìm chúng nếu cô muốn chúng trở về,” ông nói thêm.
“Vậy ra đó là do thú cưng của ông phải không? Tôi đang định điều tra sự náo động đó,” cô ta suy tư nói.
“Nó trông có vẻ yếu đối với cô bởi vì đó là điều nó muốn cô nghĩ. Nó đang phục tùng một người thủ lĩnh mạnh mẽ. Đừng đánh giá thấp hobgoblin. Dù có mũ trùm hay không, một vài tên lính gác sẽ không ngăn được Blacknail lẻn vào khu trại và cắt cổ một số người khi đêm xuống,” Saeter tiếp tục giải thích.
“Nhưng tôi là bầy tôi và bạn của ngài và sẽ không bao giờ cắt cổ băng nhóm của ngài,” Blacknail lo lắng xen vào khi nó cười với Herad một lần nữa. Chủ nhân của nó đang cố gắng làm gì vậy?
“Nếu nó thông minh đến thế tại sao ông chắc rằng mình có thể kiểm soát nó?” Herad hỏi Saeter, trong khi lờ Blacknail đi.
“Nó quá thông minh để chọn những trận đánh nó không thể thắng. Tôi chỉ phải huấn luyện nó kiểm soát chính mình và đảm bảo rằng nó biết ai là sếp,” Saeter nhún vai đáp.
“Tôi là sếp, nhưng tôi tò mò. Chính xác thì người giữ rừng tuyệt vời Saeter đã trở thành người đầu tiên huấn luyện được goblin như thế nào? Cô ta hỏi ông với một nụ cười tự mãn.
“Luyện kiếm và đấu tập là thứ tốt nhất để dạy kỷ luật,” Saeter vô cảm đáp.
Herad nhìn Sater. Điều đó ngụ ý ông là một tên ngốc hoặc kẻ điên, có thể cả hai. Rồi cô phá lên cười. Blacknail thực sự chùn bước khỏi cô ta vào lúc đó nhưng Sater thì lùi một bước dài.
“Thần linh ơi, ông đôi lúc làm cho tôi thích thú, Saeter! Không ngạc nhiên khi chưa ai từng thực hiện nó trước đây. Ai mà đủ ngu ngốc hoặc điên khùng để dạy một con hobgoblin cách dùng kiếm? Việc đó thật thông minh trong sự cực kỳ điên rồ thuần túy của nó!” cô ta cười khúc khích.
Tiếng cười của cô ta tan dần sau một lúc, và cô ta thực sự chùi nước mắt trên mắt của mình. Saeter trông hơi kinh hãi với phản ứng của cô ta.
“Tôi không thể đợi để nhìn thấy vẻ mặt của Red Dog khi cậu ta biết về việc này. Ông hãy tiếp tục dạy con hobgoblin của mình cách giết người, Saeter. Tôi nghĩ tôi sẽ thích có nó ở xung quanh. Ô, và khi nó đã đủ thành thạo tôi muốn ông gửi nó đến chỗ tôi để đánh vài trận. Điều đó sẽ thú vị lắm,” Herad bảo Sater, khi sự hứng thú lộ ra trong giọng nói của cô ta.
Không đợi câu trả lời người thủ lĩnh băng cướp bắt đầu đi khỏi đó, trong khi vẫn đang cười thầm một mình. Chiếc áo choàng đen của cô ta kéo lê phía sau khi cô đi.
Khi cô ta đã đi khỏi Saeter quay về phía chủ nhân của nó, và không thể tránh việc nhìn ông khinh miệt. Tại sao ông kể tất cả cho Herad? Blacknail không thể nghĩ đến điều gì mà nó ít thích làm hơn việc chiến đấu với Herad.
“Đừng nhìn ta như thế đồ goblin to xác,” Saeter bảo nó. “Bah, lúc đó mày đã hành động thật thảm hại. Điều đó thật đáng xấu hổ. Ngươi nên cảm ơn ta, bây giờ cô ta đã thích ngươi!”
Điều đó không làm cho Blacknail cảm thấy tốt hơn một chút nào. Nó thích kế hoạch của riêng mình hơn. Blacknail cảm thấy kế hoạch ấy sẽ ít có cơ hội chết hơn nhiều. Nó có cảm giác rằng khi nó đánh với Herad hai người sẽ không dùng kiếm gỗ.