Người đàn ông được biết đến với cái tên Ferret đang đi dạo trong rừng, về phía nhà vệ sinh của trại. Tên cướp với bộ râu đã được cạo xồm xoàm đã lang thang quanh khu trại một lúc, nhưng giờ, tiếng gọi của thiên nhiên đã kéo anh vào rừng.
Từ chỗ anh ta đang ngồi và quan sát, ở một góc khác của trại, Blacknail mỉm cười. Đó không hẳn là một nụ cười thân thiện, mà như để khoe răng và bộc lộ sự hung tợn. Sau khi nhìn thoáng quanh để chắc rằng không có ai đang chú ý, anh ta từ từ đứng dậy và lùi vào những hàng cây.
Hầu hết những tên cướp trong trại chỉ đơn giản là tránh mặt con hobgoblin, một số còn tỏ vẻ thù ghét. Một trong số những người có tiếng nói không tin tưởng Blacknail là Ferret.
Ferret đã cố gắng thể hiện lòng thù ghét Blacknail mọi lúc có thể. Anh ta đã dành rất nhiều thời gian để cố gắng khiến những kẻ khác chống lại con hobgoblin, và thậm chí còn đe dọa sẽ giết nó. Tệ hơn, anh ta còn đe dọa Saeter. Điều đó phải dừng lại. Bên cạnh đó, anh ta còn đe dọa Saeter ngay ngày đầu tiên Seater định thả nó.
Blacknail lần theo xuyên qua rừng. Nó đã tháo đôi ủng mà Saeter đưa nó. Khi không đi chúng thì việc di chuyển mà không bị phát hiện sẽ dễ dàng hơn. Nó cũng cởi áo choàng ra; làn da màu xanh lá của nó thực ra rất khó phát hiện trong rừng, còn chiếc áo choàng lại có xu hướng thu hút mọi thứ.
Gần như vô hình, con hobgoblin đi vòng quanh trại về phía nhà vệ sinh và con mồi của mình. Anh lướt một cách lặng lẽ giữa những tán cây và bụi rậm. Sự chuẩn bị cho cuộc săn lùng hiện thấp thoáng trong mắt nó.
Chẳng mấy chốc, tiếng cành cây khô gãy và tiếng thở gấp gáp con người đến tai nó. Định vị được chỗ con mồi, nó dừng lại quan sát và lên kế hoạch một chút từ phía sau cái cây gần đó.
Ferret đang quay lưng về phía con goblin và quần của anh ta đang ở gần mắt cá chân. Anh ta đang bận xả lũ. Blacknail lợi dụng sự mất tập trung của anh ta và tiến gần hơn về phía anh ta. Âm thanh của tiếng chim kêu và tiếng xả lũ của Ferret làm mờ âm thanh của Blacknail.
Ferret tiếp tục hành sự mà không biết rằng Blacknail đã thu hẹp khoảng cách giữa họ. Khi nó đã đứng ngay sau mục tiêu, Blacknail rút con dao găm của mình ra, nhưng rồi con hobgoblin do dự.
Nó chưa bao giờ thực sự tấn công một con người trước đây khi không chìm trong cơn giận. Một phần là nó nghi ngờ rằng nó có thể thực hiện được không. Ferret không phải là một người nhỏ con. Dù vậy, một phần khác của Blacknail đã thúc nó tiến tới. Nó đã thấy con người chiến đấu và chết rất nhiều lần. Một lưỡi dao tốt có thể kết liễu họ dễ dàng, và Ferret là mối đe dọa đối với nó và chủ nhân của mình. Con hobgoblin đã quyết định.
Blacknail đá vào chân anh ta. Giật mình, Ferret ngã về phía hố xí. Anh ta ưỡn lên khi ngã về phía trước và cố gắng hết sức để giữ thăng bằng, nhưng trước khi anh ta rơi vào hố, Blacknail vươn ra và kéo anh ta về phía sau. Những ngón tay dài và gầy gò của hobgoblin đan vào tóc anh ta, kéo người đàn ông lên.
Trước khi anh ta có cơ hội hét lên và thu hút sự chú ý, Blacknail đã đưa tay ra và đặt lưỡi kiếm của mình cạnh cổ họng Ferret.
Tên cướp thô bạo cứng đờ người trong tình trạng bị treo không vững trước hố. Từ khoảng cách này, Blacknail có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Lưỡi dao của nó ép lên da người đàn ông nhưng vẫn chưa dính máu.
“ Chào Ferret” Blacknail thì thầm, nó vươn người ra và liếm một bên mặt người đàn ông. Da tên cướp đã mặn mặn ngòn ngọt. Ferret rùng mình sợ hãi.
“ Mày muốn gì?” Tên cướp nói lắp một cách sợ hãi.
“ Im lặng, sự im lặng của mày. Tao đã thấy mày cố và khiến băng cướp chống lại tao. Mày đang thách thức tao,” Blacknail trả lời.
“ Mày không phải là một phần của hội. Mày chỉ là một con thú đần độn. Giết tao đi nếu mày muốn nhưng sau đó mọi người sẽ biết mày chỉ là một con động vật hung ác, và sau đó chúng sẽ săn lùng mày,” Ferret trả lời một cách giận dữ.
Blacknail hạ con dao găm của mình xuống, và đâm vào chân Ferret.
Tên cướp rít lên đau đớn và rùng mình nhưng Blacknail đãgiữ chặt anh ta. Vài giây sau, người đàn ông to lớn khập khiễng và giãn ra trong tay con hobgoblin. Blacknail bọc con dao găm độc của mình lại và rút một hòn đá từ một trong những cái túi của mình.
“ Cảm ơn vì đã cho phép tao kết thúc cuộc sống của mày,” Blacknail nói với người đàn ông rằng anh ta đã bị tê liệt với chất độc nhện lấy từ túi Saeter.
Sau đó, nó đập vào đầu người đàn ông bằng tảng đá một cách vô cảm, tạo ra một vết chảy máu nhỏ, và để cho cái xác và tảng đá cùng rơi vào nhà xí.
Tên cướp đập đầu xuống với một tiếng nước bắn ướt át. Mặt của anh ta chìm trong đống tổng hợp chất thải của con người, nơi tên cướp đang bị tê liệt và bất tỉnh rất có thể sẽ chết đuối.
Đã hoàn thành công việc của mình, Blacknail đứng dậy từ bên cạnh hố xí, và quay trở lại trại. Nó đi vòng quanh trại thay vì đi thẳng về từ khu vệ sinh, để tránh sự nghi ngờ về mình. Hy vọng, nó sẽ trở lại nơi nó đã ngồi trước khi có ai nhận ra.
Nó thực sự đã không theo dõi Ferret rồi lên kế hoạch giết anh ta. Nó chỉ lên một kế hoạch đơn giản là khiến anh ta sợ hãi đến im lặng. Tuy nhiên, sự thù hận vô thức mà nó thấy trong đôi mắt của người đàn ông đã thuyết phục nó rằng điều đó sẽ không xảy ra. Ferret đã là một mối nguy hiểm và sẽ không bao giờ chấp nhận Blacknail vào băng.
Mọi thứ đã xong xuôi cả rồi. Bất cứ ai tìm thấy thi thể sẽ nghĩ Ferret đã ngã đập đầu, rồi chết đuối trong nhà xí. Với tất cả các dấu chân từ bao nhiêu người đến và đi từ nhà xí, không ai có thể nhận thấy dấu vết của nó. Blacknail mỉm cười với sự thông minh của mình. Seater cũng sẽ đồng tình với điều đó, nhưng không phải Blacknail sẽ nói với ông ta điều gì.
Nó xuất hiện từ những bụi cây ở vùng biên của bãi đất trống và đi bộ vào trại như thường lệ. Thậm chí không ai còn nhìn theo nó. Khi nó đến được đống củi mà nó đã ngồi trước đó, nó nhặt chiếc áo choàng bị cởi ra và mặc trở lại.
Xong việc con hobgoblin quyết định quay trở lại trại của Saeter. Chủ nhân của nó có thể có nhiệm vụ giao cho nó. Khi nó đi qua trại, hầu hết mọi người đều tránh đường và nhìn nó một cách rất cảnh giác.
Có những tin đồn lan truyền về thứ nằm dưới tấm áo choàng của nó. Blacknail thấy điều đó thật thú vị. Nó không mặc áo choàng để làm mọi người bớt khó chịu quanh nó; nó mặc vì nó muốn làm họ sợ. Không biết nó thực sự trông như thế nào sẽ làm họ khá thất vọng.
Nó nghĩ những con người to lớn và nặng hơn kia sẽ quen với sự hiện diện của nó một cách nhanh chóng nếu nó cởi áo choàng ra và đơn giản là dành thời gian với họ. Nhưng giờ nó muốn chắc chắn rằng họ không coi thường nó trước. Sợ hãi sẽ giúp làm cho nó được bình đẳng trong mắt họ và đảm bảo nó có một vị trí cao hơn trong băng mà không cần đến bạo lực, hoặc ít nhất là chỉ một chút.
Blacknail đến trại của Saeter. Bên cạnh lều Saeter, con hobgoblin đã đào một cái hố nông và dựng một chỗ nhỏ trên đó từ dây bện, các cành cây và cỏ. Đó chỉ là một nơi khô ráo để ngủ và cất giữ một vài thứ, nhưng đó là tất cả những gì nó cần.
Saeter đã đi nên Blacknail phải đi tìm ông ta. Cuối cùng nó cũng tìm được chủ nhân đang bên đường. Anh ta đang xem một nhóm người tiến đến khu trại. Blacknail bước tới chỗ anh ta. Nó tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra. Nó chưa nghe về bất cứ điều gì quan trọng sẽ xảy ra hôm nay.
“ Mày đây rồi Blacknail. Quyết định dừng việc lười nhác rồi à?”
“ Vâng, thưa chủ nhân. Chuyện gì vậy?” Blacknail hỏi. Chủ nhân của nó dường như đang nhìn những người đang tới với một sự không tán thành.
“ Những người được tuyển cuối cùng của Herad. Cô ta chắc hẳn đã thuê mọi tên trộm vặt và côn đồ ở Riverbend để có được nhiều người như cô ta muốn. Hầu hết họ sẽ không trụ được lâu. Cô có lẽ đã lên kế hoạch để hầu hết bọn họ chết và giữ những kẻ còn sống,” ông ta giải thích một cách không đồng tình.
Blacknail quan sát nhóm người đang đi xuống đường. Nó nhận ra Red Dog đang dẫn đầu họ. Đằng sau anh ta là khoảng hai tá người đàn ông và phụ nữ. Chỉ có ba hay bốn là có vẻ quen thuộc với Blacknail.
Khi họ đến, Red Dog đã nhận ra con hobgoblin và nhìn nó đầy khó chịu. Blacknail chỉ mỉm cười lại với anh ta, và cố gắng để lộ càng nhiều răng càng tốt. Nó biết người đàn ông đó không phải là một mối đe dọa thực sự. Anh sẽ không bao giờ dám làm ngược lại mong muốn của Herad.
Red Dog đã bỏ qua Blacknail và quay qua Saeter.
“ Tôi thấy con thú cưng của ông vẫn chưa giết ông nhỉ, Saeter” tên cướp đã nhận xét.
“ Tôi không phải là người cần phải sợ,” Saeter trả lời một cách ẩn ý.
“ Tôi có bỏ lỡ điều gì quan trọng trong khi tôi rời đi không?” Red Dog hỏi một người đàn ông, trong khi cau mày trả lời Saeter.
“ Có, họ đã lỡ mất cách cư xử. Thật tệ khi anh đã không ở đó,” Saeter trả lời với giọng điệu thích thú.
“ Hay lắm, ông già. Tại sao anh không sử dụng số kinh nghiệm của mình và dẫn số tân binh này đi xung quanh trong khi tôi nói chuyện với Herad nhỉ,” Red Dog nói với anh ta, chớp chớp mắt.
Trước khi Saeter có thể kịp trả lời lại, một người Blacknail chưa từng thấy trước kia bước ra từ phía sau Red Dog và nói.
“ Tên già này là ai, Dog?” Một người phụ nữ trẻ tuổi hỏi trong khi bước đến. Tên cướp trung úy khẽ rúm lại khi cô nói.
Cô gái có mái tóc đỏ cắt ngắn, và có kích thước trung bình đối với một phụ nữ. Cô mỉm cười thích thú khi nhìn thấy Saeter.
“ GIờ anh tuyển cả trẻ con à?” Seater hỏi.
“ Tôi đã qua hơn mười bảy mùa đông rồi,” cô gái xen vào. Cô ta có vẻ rất khó chịu khi bị gọi là một đứa trẻ. Red Dog nhún vai.
“ Tôi đã nói với cô ấy bỏ cuộc lần đầu tiên xuất hiện, nhưng sau đó một vài người khác mà tôi đã cố gắng tuyển dụng đã bỏ đi với những vết dao bí ẩn. Có vẻ sẽ tốt hơn khi để cô tham gia vào thời điểm đó,” anh giải thích.
Cô gái tóc đỏ lại mỉm cười khi Red Dog nói và cô nháy mắt đầy âm mưu với Saeter. Saeter nhìn cô gái cẩn thận.
“ Cô đang chạy trốn ai vậy, cô gái?”
“ Tôi là Khita, và tôi không biết anh đang nói gì. Có lẽ, tôi chỉ muốn phục vụ dưới trướng một nữ kiếm sĩ như Herad,” cô trả lời.
Saeter lầm bầm và nhìn cô một cách hoài nghi.
“ Màu băng đảng mà cô đang mặc. Băng đảng đó khinh miệt bọn cướp, và chúng không thích các thành viên của mình bỏ trốn. Điều đó cho tôi biết cô đang tìm kiếm chỗ trốn khỏi Riverbend nên cô đã tham gia với chúng tôi. Vì vậy, hãy nói cho tôi biết, cô đang chạy trốn ai?” Anh trả lời khô khan.
Khita nheo mắt và nhìn anh Saeter một cái nhìn thù địch, nhưng rồi lại nén lại dưới áp lực của ánh mắt kiên định của Seater.
“Ugh tốt thôi, có lẽ tôi đã đâm chết một người mà tôi không nên đâm,” cô giải thích.
“Ai, và tại sao?” Saeter, không ngạc nhiên, hỏi cô . Khóe miệng cô nhếch lên trong khi cô cân nhắc có nên trả lời hay không.
“ Con phò của ông chủ của tôi. Cô ta nghĩ có thể lấy đồ của tôi chỉ vì đang tằng tịu với Klasta, thủ lĩnh của chúng tôi,” cô giải thích một cách miễn cưỡng.
Saeter quay sang Red Dog.
“ Đây là một đợt tuyển dụng mới tuyệt vời mà anh đã dành ra cho chúng tôi,” Seater nói với anh ta một cách mỉa mai. Red Dog lại nhún vai.
“ Giờ cô ta đã ở đây, vì vậy cô ta đã không còn là vấn đề của tôi nữa. Cảm ơn thần linh,” anh nói với Saeter với một nụ cười thích thú. Sau đó anh quay lại và đi về phía những người khác mà anh đã tuyển mộ, bỏ lại Khita với Blacknail và Saeter.
Khi Red Dog rời Khita dường như mới chú ý đến Blacknail. Cô nghi hoặc nhìn thứ đang mặc áo choàng.
“ Thứ mặc áo choàng lập dị nào đây? Cô ta sẽ đứng đây cả ngày à?” cô hỏi.
Blacknail giật mình khi cô nhắc đến nó. Cô đã nhầm lẫn giới tính của nó sao? Oh đúng rồi, con cái thường nhỏ hơn con đực nên cô chắc nghĩ nó là một trong số họ. Nó vẫn hơi bị xúc phạm theo khía cạnh nào đó. Nó quyết định rằng sẽ không thích cô ta.
Blacknail bước một bước dài về phía cô gái, loại bỏ hầu hết khoảng cách giữa họ, và đứng thẳng lên để nhìn thẳng vào mắt cô. Sau đó, nó hất chiếc áo choàng của mình ra phía sau và lật mạnh chiếc mũ trùm xuống, để lộ hoàn toàn khuôn mặt không phải người của mình.
Cô gái góc mắt tròn xoe, và cô bước một bước…. về phía trước? Blacknail đơ lại trong bối rối và gượng cười khi nó thấy nụ cười thích thú của Khita.
“ Một con hobgoblin! Không thể tin rằng băng đảng này có một con hobgoblin trong đó. Đó là thứ sắc bén nhất mà tôi từng nghe thấy” cô hét lên trong sung sướng.
Blacknail lùi lại một bước khỏi cô. Sự thiếu sợ hãi khác thường của cô làm anh lo lắng. Saeter trông có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Tên ngươi là gì? Ngươi đã giết bao nhiêu người? Ngươi có biết bí mật nào của hobgoblin không? Cô hỏi Blacknail một cách hào hứng, trong khi bước thêm một bước về phía nó.
Blacknail gầm gừ đe dọa, nhưng điều đó không thể ngăn cản cô tiếp cận nó. Nó nhìn Saeter đầy hoảng loạn. Nó không biết làm sao để khiến phụ nữ tránh xa nó mà không rút dao ra, và nó có cảm giác sẽ cái đó cũng sẽ vô hiệu.
Saeter đảo mắt nhưng rồi bước về phía trước và đặt một tay lên vai cô gái.
“ Dừng việc quấy rối hobgoblin của tôi lại”, anh nói với cô ta.
“ Ông là ai ý nhỉ?” Khita hỏi anh trong khi cô quay lại và đẩy tay anh ra khỏi vai cô.
“ Tôi là Saeter Saeter, một trinh sát. Giờ đi với tôi,” anh nói với cô .
“ Tại sao tôi nên đi đến bất cứ nơi nào với anh, tên lập dị?” Cô hỏi anh một cách thù địch. Seater quắc mắt nhìn lại cô.
“ Vì con hobgoblin sẽ đi đến nơi tôi đến” Anh trả lời cô một cách khô khan.
“ Đi nào Blacknail, hãy cùng đi đến chỗ Vorscha,” anh ra lệnh cho Blacknail. Con hobgoblin mong chờ giây phút này đã lâu, nó giãn khoảng cách ra với cô gái con người.
Saeter đi về phía trại, và Blacknail theo sát anh ta. Đề phòng Saeter cần để nó giữa anh và cô ta một lần nữa. Cô nhìn họ bước đi trong vài giây, thở dài và chạy theo họ.
“ Tốt thôi, chúng ta sẽ đi đâu? Nếu anh đang cố gắng chui vào quần tôi thì tôi sẽ cắn rụng hạt của anh.” Cô nói với Saeter.
Chủ nhân của Blacknail nhăn mặt vì chán ghét và nhìn cô bằng ánh mắt của người bị xúc phạm, trong khi tiếp tục bước đi. Mọi người nhìn họ một cách kỳ quặc khi họ đi qua trại.
“ Tôi sẽ đưa cô đến Vorscha,” Saeter giải thích.
“ Nhưng tại sao?” Khita hỏi.
“ Vì cô ta thích xử lý những trường hợp vô vọng như cô,” Seater nói cộc cằn.
Khita nhìn anh khó chịu, nhưng vẫn tiếp tục bước theo họ.
“ Hobgoblin có biết nói chuyện không?”
“ Có,”Saeter trả lời, không thèm nhìn lại cô. Blacknail thấy anh trông rất khó chịu.
“ Tại sao bây giờ em ý lại không nói?”
“ Sao cô không hỏi nó,” Seater trả lời khó chịu. Rồi anh quay sang hobgoblin.
“ Trả lời câu hỏi của cô ta đi , Blacknail,” anh ra lệnh, trước khi lẩm bẩm, “ cho cô ta để ta yên”.
Blacknail nhăn nhó. Nó không muốn phải nói chuyện với đứa trẻ điên khùng này, nhưng nó phải làm theo yêu cầu của chủ nhân.
“ Vâng, thưa chủ nhân,” nó trả lời, lộ rõ sự khó chịu trong giọng nói.
“ Nó biết nói kìa! Sao ngươi lại mặc chiếc áo choàng đó, nó có ma thuật phải không?” Cô hào hứng hỏi.
“ Không, tôi thích nó,” Blacknail trả lời cô. Rõ ràng cô ta vừa ngu vừa điên. Blacknail không biết nhiều về ma thuật, nhưng ngay cả nó cũng biết nó rất hiếm và không liên quan gì đến goblin.
Blacknail thở phào nhẹ nhõm khi tìm thấy Vorscha và Geralhd ở phía trước tại khu cắm trại của họ. Họ đang ngồi ngay bên ngoài căn lều.
“Vorscha,” Saeter hét lên. “Tôi có thứ này cho cô,”
Người phụ nữ cơ bắp đứng dậy và nhìn về phía họ. Blacknail nghĩ rằng tặng cô ta cho Vorscha là một ý tưởng tuyệt vời. Blacknail không qua tâm người chiến binh đó sẽ làm với cô, nhưng nó chẳng mấy quan tâm, miễn là cô ta ở cách xa nó.
“ Sao anh lại có một bé gái vậy, Saeter? Cô ta không phải là của anh chứ,” Vorscha hỏi quan tâm một cách thích thú.
Saeter run rẩy kinh sợ khi nghĩ đến việc Khita là con gái mình.
“Không, hoặc ít nhất là cầu thần linh cô ta không phải. Red Dog tuyển cô ta, có vẻ cô ta nằng nặc đòi như vậy. “ Tôi nghĩ tôi nên giới thiệu cho cô, vì tôi biết cô thích nhặt đồ bỏ đi” Seater trả lời.
Vorscha nhìn Khita và nhăn mặt.
“ Tôi có thể sẽ phải nói chuyện với Red Dog về điều này,” cô nhận xét với ý đe dọa.
“ Tùy cô thôi,” Seater trả lời lãnh đạm.
Trong khi hai tên cướp đang nói chuyện, Khita đã nhìn chằm chằm vào Vorscha với một biểu cảm như bị ấn tượng trên khuôn mặt.
“ Thần linh ơi, cô bự quá,” cô đột nhiên thốt ra.
“ Còn em thì nhỏ quá,” Vorscha trả lời với một nụ cười thích thú.
Blacknail biết Vorscha rất khó bị xúc phạm. Có lẽ đó là lý do Saeter muốn cô dạy nó.
“Tôi không nhỏ. Tôi đã qua hơn mười bảy mùa đông rồi. Cô chỉ quá to con thôi,” Khita đáp trả.
Vorscha nhìn về phía Saeter.
“ Vâng, dù sao cũng cảm ơn nha Saeter. Tôi không đang tìm một dự án mới lúc này, mà tôi chắc chắn cũng không thể để cô ta đi lung tung một mình được,” cô nói với anh .
“ Tôi không cần ai giúp cả. Tôi có thể tự lo cho mình!,” Khita nói như thể cô đang bị xúc phạm.
“ Điều đó có thể đúng trong thành phố, nhưng ở đây mọi thứ có chút khác biệt,” Vorscha nói với cô .
Người phụ nữ to lớn nhìn cô gái cẩn thận.
“ Em đã bao giờ dùng kiếm chưa?” Vorscha hỏi cô .
“ Sao tôi có thể? Nó rất khó che giấu, và những tên lính tuần trong thành phố không thích những kẻ khác ngoài nhóm của mình có chúng. Dù sao thì, những con dao dùng cũng rất tốt,” Khita giải thích với giọng điệu thách thức, như thể chỉ có những kẻ ngốc mới không biết những điều này.
Blacknail nhếch mép nhìn cô gái. Nó đã biết cách sử dụng một thanh kiếm…. đại loại thế.
“ Ở đây không có tên lính gác nào, vì vậy mọi người đều có kiếm hoặc tệ hơn nữa. Nếu em muốn có thể sống sót sau một tuần ở đây thì em sẽ cần phải học cách sử dụng chúng,” Vorscha giải thích.
“ Điều đó làm tôi nhớ ra, tôi cũng muốn truyền lại một số bài huấn luyện kiếm của Blacknail cho cô,” Saeter xen vào.
Đôi mắt Khita bất chợt lấp lánh.
“ Nếu con hobgoblin cũng sẽ ở đó thì tôi sẽ tham gia!”
Vorscha nhìn cô gái bối rối, và Blacknail cảm thấy một sự lo lắng đột ngột với cách cuộc trò chuyện đang diễn ra.
“ Em có muốn luyện kiếm với một hobgoblin không?” Vorscha hỏi Khita trong sự hoài nghi.
“ Ya, nó rất sắc sảo và đáng sợ,” cô ta trả lời rất nhiệt tình.
“ Và điều này khiến em muốn tập luyện cùng nó không?” Vorscha hỏi lại.
“ Yep,” Khita nói.
Vorscha thở dài.
“ Thôi đành như vậy. Anh nghĩ sao, Saeter?” Vorscha hỏi anh ta.
“ Blacknail sẽ ổn thôi. Điều này còn có thể cải thiện khả năng kiểm soát của nó. Cũng không giống như hai bọn họ sẽ cùng đánh nhau ngay lập tức đâu,” Seater trả lời cô .
“ Chắc là tôi sẽ cùng nhau luyện tập với hai người này, cô nhận xét trong khi nhìn Blacknail và Khita cười toe toét. Đây không hẳn là cách tôi dự định sẽ dành thời gian sắp tới.
“ Tôi cũng vậy,” con hobgoblin lẩm bẩm khi nhìn về phía cô gái trẻ đang cười toe toét với nó. Cuộc sống của nó đã trở nên phức tạp hơn một chút, và khó chịu hơn rất nhiều.