The Iron Teeth : Câu chuyện về một con goblin

huyết văn 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Blacknail chỉ quanh đi quẩn lại. Hơn nữa, do không có việc gì hơn để làm nên nó đang xem xét lại một số lựa chọn nó đã thực hiện gần đây.

Nó không chắc tại sao mọi chuyện lại diễn ra như thế, dù sao tất cả những chuyện này đều mới lạ với nó. Nó cũng còn bập bẹ trong việc xem xét lại này. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên nó bị treo lên cây ở mắt cá chân.

Hobgoblin giãy giụa khi nó cố gắng kéo người lên và với tới sợi dây thòng lọng ở xung quanh mắt cá chân để cắt bỏ bằng móng vuốt của mình. Thật không may, nó không thể tập trung sức mạnh và tất cả nỗ lực của nó chỉ khiến nó đung đưa qua lại trên không trung. Nó đã bắt đầu trở nên hơi buồn nôn rồi.

Với một tiếng rít thất vọng, Blacknail bỏ cuộc và quyết định đợi Saeter trở ra từ lều của ông. Khu rừng lộn ngược, quay lòng vòng và lắc lư xung quanh. Nó lẽ ra nên hiểu rõ hơn về việc cố gắng chống lại chủ nhân của mình.

Blacknail đã suy nghĩ cẩn thận và nó đã tìm ra một cách hay để cho Saeter thấy ông không thể cứ sai bảo nó. Chắc chắn, ông đã sai.

Mọi chuyện bắt đầu vào một vài ngày trước. Blacknai tỉnh dậy và nhận ra nó đang ở bên dưới một mái che lạ lẫm giữa rừng. Điều này làm nó bối rối bởi nó khá chắc chắn rằng nó đã đi ngủ ở một nơi hoàn toàn khác. Tất cả những tên cướp đâu rồi?

Vẫn ngái ngủ nhưng có phần hoảng hốt nên nó đứng dậy và nhìn xung quanh. Và nó thấy an tâm khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc từ túp lều của Saeter ở một bên, với một căn lều khác ở sát bên cạnh.

Blacknail nhanh chóng kết luận sự thật rằng lều của chủ nhân ở gần nghĩa là nó không bị bỏ rơi. Saeter chắc chắn đã mang nó đến đây trong khi nó ngủ.

Tò mò về lý do bị chuyển đi nó quyết định tìm chủ nhân của mình để hỏi. Vì vậy nó đã thử đi đến những chiếc lều, và rồi ngay lập tức vấp ngã, nếm vị của đất ở gần đó. Bleh!

Đó là lúc nó nhìn xuống và phát hiện ra cơ thể của mình đã thay đổi.

Ban đầu nó nghĩ nó đơn giản chỉ là giảm cân rất nhiều và trở nên gầy hơn, nhưng nó nhanh chóng nhận thấy rằng thật ra tứ chi của nó dài ra. Điều đó làm nó bối rối một chút.

Rồi nó nghe một tiếng cười khẩy khi nhìn sang thấy một trong những người trinh sát từ cái lều đang nhe răng cười nó ở cách vài mét. Anh ta là ai mà cười nó?

“Này Saeter, con hobgoblin của ông cuối cùng đã thức dậy và nó đang cộc cằn như một con gấu đói,” người đàn ông tên Varhs nói khi anh ta xem xét Blacknail bằng ánh mắt chằm chằm của mình. Anh ta không có vẻ bị ấn tượng.

Rồi chủ nhân của nó đi đến và lập tức ra lệnh cho Blacknail làm tất cả việc vặt như thường ngày. Vì một số lý do nào đó điều này khiến Blacknail tức giận và bực bội, nhưng nó kiềm chế cảm xúc của mình và làm như được bảo.

Nó được thưởng cho một tấm thịt lớn mà nó đã thèm thuồng ngấu nghiến trước khi trở lại làm việc. Tuy nhiên Saeter lẽ ra nên cho nó nhiều hơn.

“Tại sao tôi lớn hơn?” nó hỏi Saeter khi nó moi ruột và lột da một con thỏ. Những ngón tay dài và khéo léo hơn khiến cho công việc thêm nhanh và dễ dàng .

“Ngươi đã biến thành một con hobgoblin. Điều đó chỉ xảy ra với một số goblin. Chúng trở nên cao và xấu tính hơn,” chủ nhân của nó giải thích với giọng cộc cằn thường ngày của mình.

Blacknail nhớ chủ nhân của nó đã đề cập đến hobgoblin trong quá khứ, nên nó miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích ấy. Tuy nhiên nó vẫn còn nghi ngờ Saeter đang giấu nó thông tin.

Đầu của nó cảm thấy nhẹ một cách kỳ lạ, và một phần trong đó đang thì thầm rằng nó không thể tin tưởng chủ nhân của mình. Những suy nghĩ của Blacknail lạc mất khi nó làm việc. Tại sao mọi người cứ bảo nó phải làm gì?

Rồi Saeter với tay tới để đưa cho con hobgoblin một mảnh da thỏ, nhưng Blacknail cảm thấy không thải mái vì sự gần gũi của người đàn ông ấy và lùi lại.

Sater cau mày với phản ứng của con hobgoblin và nhìn nó chăm chú trong chốc lát trước khi ném tấm da cho nó và quay đi. Blacknail xem đây là bằng chứng thêm cho việc chủ nhân của nó bằng cách nào đó đang nói dối hoặc lừa gạt nó.

Saeter đã khiến cho Blacknail bận rộn cả ngày hôm đó để làm việc vặt, nhưng nó nhanh chóng hiểu ra rằng hầu hết chúng là những việc không cần thiết. Điều này thật sự làm con hobgoblin khó chịu. Tại sao chủ nhân làm thế với nó? Nó không xứng đáng điều tốt hơn sao? Dù sao đi nữa tại sao Saeter lại ra lệnh nó làm việc này việc kia?

Nó bắt đầu tỏ ra một chút thù địch trong cái nhìn chằm chằm của mình khi nó dõi theo Saeter ở đây đó. Saeter đã để ý thấy và bắt gặp ánh mắt ấy nhưng không nói gì, thay vào đó ông chỉ đơn giản là lặp đi lặp lại việc đánh Blacknail bằng một cây gậy.

Tất nhiên, Saeter đã khẳng định đó là một kiểu huấn luyện nào đó nhưng Blacknail không thật sự tin ông. Sau khi những việc vặt đã được hoàn thành cho Saeter thõa mãn, ông ném cho Blacknail một thanh kiếm gỗ, và bắt đầu dạy nó kiếm thuật.

“Đây là cách mọi thanh niên nóng tính học tôn trọng và kỷ luật. Nó hiệu quả với ta nên nó sẽ hiệu quả với ngươi. Ta biết ngươi không thích đánh con người nhưng từ bây giờ ngươi sẽ phải làm thế,” ông bảo Blacknail.

Sau đó ông đã chỉ cho con hobgoblin cách cầm thứ vũ khí giả ấy, trong khi Varhs quan sát họ trong im lặng. Blacknail đã để ý thấy rằng Varhs có một thanh kiếm thật ở trên hông, không phải một cái giả. Điều đó làm nó chú ý vì rất khả nghi, nhưng nó nhanh chóng bị phâm tâm bởi những suy nghĩ của mình.

Phần tiếp theo của việc tập kiếm đòi hỏi Saeter la mắng Blacknail về cách nó làm mọi thứ không đúng, và con hobgoblin bị đập bởi thanh kiếm gỗ hết lần này đến lần khác.

Việc này làm Blacknail tức điên lên, và thật sự đau đớn. Cơn giận không thể kiềm chế tràn ra từ đáy lòng nó, Blacknail kêu rít lên và gầm gừ khi nó có gắng chặn đòn tấn công. Miệng nó thèm khát trong suy nghĩ cắn vào da thịt của Saeter, nhưng kể cả với một thanh kiếm của chính mình nó cũng không thể tự vệ khỏi những đòn tấn công khéo léo và tầm đánh dài của Saeter.

Lúc đầu nó chỉ đơn giản là cố gắng phòng thủ, nhưng Saeter đã hét lên và đánh nó hết lần này đến lần khác đến khi Blacknail trở nên tức giận và mất kiềm chế. Nó quên điều luật thường lệ không làm hại con người và vung vào đầu của Saeter. Dù sao Saeter đã cho phép nó.

Khi Saeter dễ dàng tránh cú đánh ấy Blacknail đã phóng vào Saeter, thả thanh kiếm gỗ luyện tập của nó, và vươn tới để xé xác người đàn ông ấy với móng vuốt của mình. Đó là một ý tưởng rất tồi tệ.

Khi Blacknail phóng, ông đã tránh sang một bên, và dùng hai tay vung lưỡi kiếm cùn xuống đầu của Blacknail. Đòn đánh ấy rất đau đớn, làm choáng con hobgoblin, và cho nó nếm vị đất lần thứ hai trong ngày hôm đó. Đất ấy có vị không ngon!

Rồi Saeter đã hét lên với Blacknail cho đến khi nó đứng dậy và tiếp tục. Không phải ông không vui vì bị tấn công, mà ông tức giận vì đòn tấn công ấy quá tệ.

Cuối cùng quá mệt mỏi và đau nhức Blacknail chỉ đổ sụp vì kiệt sức, sau như thể hàng giờ đồng hồ cố gắng tấn công vô ích. Chỉ khi đó Saeter mới dừng lại.

Saeter ném bữa tối cho con hobgoblin nằm sóng soài và chỉ thị cho nó đi ngủ. Nó quá mệt mỏi để thậm chí nghĩ đến việc tranh cãi.

Một vài ngày tiếp theo cũng như thế, việc vặt vào buổi sáng và đánh đập vào buổi tối. Blacknail đã bắt đầu trở nên nản lòng và sự thù địch Saeter đã phát triển sâu bên trong nó. Đầu nó cảm thấy thật kỳ lạ và khác thường. Những ý nghĩ mới xa lạ cứ xuất hiện. Nó chắc chắn rằng mọi thứ sẽ có cảm giác tốt hơn khi nó chỉ huy.

Ngay khi họ bắt đầu đấu tập lần nữa Blacknail đã cố gắng đánh trúng chủ nhân của mình, nhưng không bao giờ làm được. Vì vậy nó càng thêm hằn học và thù địch. Nó đã bắt đầu gầm gừ và kêu rít lên mỗi khi thấy Saeter, hay người đàn ông Varhs kia.

Cả hai người họ rõ ràng đi ra ngoài này để tìm hiểu nó, và ngăn nó leo lên vị trí chính đáng của mình như một đầu đàn. Họ thậm chí còn không phải là hobgoblin!

Rồi buổi sáng hôm đó nó thức dậy sớm, và trong cơn giận nó đã lén lút đi đến chiếc lều nơi chủ nhân của nó đang ngủ. Nó không biết sẽ làm gì khi đến đó, chỉ biết việc ấy sẽ liên quan đến sự trả thù ngọt ngào. Có lẽ nó sẽ trộm một số thứ, hoặc đập phá đồ của Saeter. Nó không bao giờ có cơ hội để biết phải làm gì.

Đó là một cái bẫy.

Khi nó im lặng bò theo con đường dẫn đến lều của Saeter từ chỗ ngủ của mình, thứ gì đó giật chân của con hobgoblin và hất mạnh nó lên không trung.

Sau một tiếng kêu thét, nó nhanh chóng nhận ra mình đã đạp trúng một thứ gì đó giống như bẫy thỏ khổng lồ được giấu bên dưới lá cây. Nó đỏ mặt xấu hổ khi nghĩ rằng mình ngu như một con thỏ.

Tiếng động từ một con hobgoblin giật mình khi bị kéo lên không trung bởi một cái cây nhỏ

làm cho Saeter phải đi ra để kiểm tra. Ông bước ra khỏi lều của mình, nhìn thấy Blacknail, càu nhàu, và rồi vào lại bên trong để ngủ. Blacknail đã quá xấu hổ để nói bất kỳ điều gì, nên nó chỉ im lặng bị treo trên đó trong vài giờ.

Ít nhất việc này cho nó nhiều thời gian để suy nghĩ. Cơn giận của nó đã nguôi đi từ lâu. Có lẽ là vì bị treo ngược khiến cho đầu của nó cảm thấy lạ một cách khác hoàn toàn, nhưng nhìn lại thì nó không thực sự hiểu nó đã suy nghĩ cái gì.

Trong vài ngày qua nó đã không cư xử như chính mình một chút nào.

Kể cả bây giờ một phần trong Blacknail muốn siết cổ Saeter vì đối xử với nó như thế này. Nó chưa bao giờ suy nghĩ như thế trước đây. Có phải nó luôn luôn tức giận là do bây giờ nó là một con hobgoblin? Nó có thể trở lại con người trước đây được không?

Đợi một chút... tại sao nó lại tự hỏi chính mình những câu hỏi kỳ lạ này? Nó chưa bao giờ làm thế trước đây. Thực tế nó vẫn đang làm như vậy; nó đang suy nghĩ về mọi thứ, kể cả những thứ khác đều đang nghĩ đến. Sẽ ra sao nếu nó không thể dừng lại! Điều đó sẽ rất kinh khủng. Được rồi, ngừng suy nghĩ ngay bây giờ!

...nó có hiệu quả không?

May mắn cho Blacknail những dòng suy nghĩ của nó bị gián đoạn vì Saeter đi ra từ chiếc lều. Rồi ông nhìn lên con hobgoblin một cách mong đợi.

“Um, xin lỗi chủ nhân,” Blacknail nói khi nó nhe răng cười trong lo lắng.

Nó nghĩ chủ nhân trông có vẻ ngờ vực với lời xin lỗi của nó.

“Vì lý do gì?” Saeter hỏi. Blacknail suy nghĩ trong một phút khi nó bị treo trên đó.

“Vì tức giận, cố gắng đánh chủ nhân, và vì lén lút. Tôi đã bất phục tùng,” Blacknail hối hận trả lời.

“Ngươi phải đánh ta trong lúc tập kiếm, nhưng chỉ trong lúc tập kiếm. Còn về tức giận, ngươi có thể nói ta nghe tại sao ngươi cư xử như thế không?” Saeter hỏi nó.

“Tôi tức giận vì tôi lớn lên? Lúc trước ngài nói như thế,” nó đáp nhưng không chắc chắn.

“Và làm sao để ta biết ngươi sẽ dừng lại?” Saeter hỏi.

Blacknail tốn thêm vài phút để xem xét câu hỏi. Đó là một kiểu câu hỏi hóc búa, nhưng ít nhất tất cả những suy nghĩ mà nó cứ thực hiện gần đây đang chứng tỏ là chúng hữu ích.

“...bởi vì ngài dạy tôi cách thực hiện?” Blacknail ngập ngừng đáp. Câu trả lời của nó khiến cho Saeter cười toe toét.

“Đúng thế. Vì vậy chúng ta hãy trở lại việc tập kiếm. Không có gì tốt như nó trong việc dạy kiểm soát sự vô kỷ luật,” Saeter giải thích khi ông đi đến và cắt dây giúp con hobgoblin xuống.

Blacknail rên rỉ. Treo ngược trên một cái cây không tệ đến thế, có lẽ nó đã nên im lặng.

Bây giờ khi suy nghĩ đã có phần thông suốt, việc đầu tiên con hobgoblin làm là nhìn chính mình trong một xô nước gần đó. Hai sừng nhỏ màu đen mọc lên từ cái đầu hói của nó. Thân hình ngắn và có phần mập mạp trước đây của nó đã kéo dãn ra đến khi nó cao gần bằng một con người.

Tuy nó ốm hơn bất kỳ con người nào nhưng cơ thể mảnh khảnh màu xanh lá của nó vẫn có cơ bắp. Những đường nét tròn trịa trên mặt của nó, như mũi và cằm, đã trở nên sắc hơn. Dáng của nó trông đẹp hơn, như một con thú săn mồi.

Nó mỉm cười và những chiếc răng lớn hơn lộ ra trong ảnh phản chiếu dưới nước trước mặt nó. Chiếc lưỡi mỏng của nó cũng dài hơn một cách đáng chú ý, và có thể kéo ra khá xa từ miệng của nó.

Công việc thường ngày mà họ đặt ra tiếp tục với việc vặt vào buổi sáng và tập kiếm vào chiều tối, chỉ là lần này Blacknail biết về cơn giận mới của nó và cố gắng kìm nén. Nó rất ít khi thành công.

“Không, kiểm soát cơn giận của ngươi. Đừng tấn công quá lâu. Nó khiến ngươi sơ hở,” Saeter nghiêm khắc la mắng khi lưỡi kiếm gỗ của ông trượt qua lưỡi kiếm của Blacknail và đau đớn đập vào vai của con hobgoblin.

Blacknail tức giận kêu rít lên nhưng cố gắng làm theo chủ nhân ra lệnh. Kiểm soát là chìa khóa, nó tự nghĩ. Tôi không nên làm những gì mà cơn giận bảo. Nó chỉ vừa kịp chặn một trong những đòn tấn công của Saeter khi nó chiến đấu để nhớ giữ tư thế vững và nhẹ nhàng.

“Tốt, bây giờ tấn công,” Saeter la lên. Theo mệnh lệnh của ông lưỡi kiếm của Blacknail vung vào Saeter nhưng con người ấy dễ dàng đỡ được.

Blacknail phải chiến đấu với bản năng của mình là không bao giờ tấn công con người, và bản năng mới của nó là muốn nhảy tới cào mắt của Saeter ra. Cuộc đấu tranh tư tưởng này khiến cho những đòn đánh của nó chậm lại.

“Không, quá do dự. Tiếp tục tấn công,” Saeter bảo nó. Blacknail vâng lời và phóng ra một chuỗi các đòn tấn công, không có cái nào đánh trúng. Saeter phản công và thanh kiếm gỗ của ông vỗ vào đầu Blacknail.

Con hobgoblin nhăn nhó khi cơn thịnh nộ dâng lên bên trong. Nó muốn nhảy bổ vào Saeter, để đấm ông, để cảm thấy móng vuốt của mình xé nát da thịt hồng hào của Saeter. Tuy nhiên nó không làm thế.

Nó đã mất kiểm soát và nổi cơn thịnh nộ vài lần, và Saeter chỉ đơn giản là đập Blacknail xuống khi đòn tấn công hoang dã khiến nó lộ sơ hở.

Không, cách duy nhất để nó đánh Saeter là kiểm soát cơn giận của mình và học cách dùng kiếm. Khoan đã, vậy là cách duy nhất để đánh trúng chủ nhân là không muốn đánh trúng ông ấy? Ưgh, bây giờ thì nó thực sự bị đau đầu.

“Bình tĩnh, giữ người thả lỏng và tạo tư thế trong khi giữ đúng kỹ thuật,” Saeter giải thích cho Blacknail gần như lần thứ một trăm trong vài ngày qua. Blacknail giận dữ kêu rít lên một lần nữa nhưng cố gắng làm như được bảo. Nó cực kỳ muốn bỏ cuộc và trở nên hoang dại.

Nhiều ngày trôi qua như thế. Varhs bắt đầu đảm nhận các bài học đánh kiếm khi Saeter quá mệt mỏi. Blacknail tiến triển một cách chậm chạp và bắt đầu học được. Rồi một buổi sáng nọ Blacknail thức dậy thấy Saeter đang tháo dỡ lều của mình.

“Đến lúc quay về rồi. Ngươi đánh kiếm vẫn tệ lắm, nhưng ta không thể ở ngoài này và huấn luyện ngươi mãi mãi. Tuy nhiên ngươi đã học được một chút kỷ luật và mong rằng nhiêu đó đủ để giữ ngươi tránh khỏi rắc rối. Hãy nhớ điều gì sẽ xảy ra nếu như ngươi làm hỏng việc,” Saeter bảo Blacknail.

“Tôi bị treo lên cây?” Blacknail đoán.

“Không, Herad sẽ giết ngươi,” Saeter đáp.

“Oh...” Blacknail kêu lên.

Nó gần như đã quên mất cô ta. Trong đầu, nó so sánh một chút giữa cuộc chiến của cô ta với bọn ghoul và những trận đấu tập của nó với Saeter.

Cơn giận mọc rễ sâu bên trong Blacknail khi bản năng mới của hobgoblin thúc đẩy nó chiến đấu và thống trị mọi người xung quanh đột nhiên teo lại và chết queo. Nó sẽ không cố gắng đánh nhau với Herad. Không, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Kiểm soát là bạn thân mới của nó. Một lần nữa Blacknail cảm thấy biết ơn người chủ nhân thông thái vì đã huấn luyện nó rất nhiều. Không có các bài học của ông nó có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh bản thân mình mất kiểm soát, để rồi vài giây sau đó nó bị Herad giết hại một cách tàn nhẫn.

“Đến đây Blacknail, ta có một món quà tốt nghiệp dành cho ngươi,” Saeter bảo nó.

“Tốt nghiệp là gì?” nó hỏi chủ nhân. Tuy nhiên nó thích chữ quà.

“Nó dành cho những lúc ngươi học được thứ gì đó hoặc vượt qua được một bài kiểm tra. Cái này là cho việc học kiểm soát và kiếm thuật cơ bản. Mỗi lần ngươi cảm thấy tức giận hãy nhớ đến bài huấn luyện này. Tức giận chỉ dẫn đến tự diệt,” Saeter giải thích.

“Vâng, chủ nhân,” Blacknail biết ơn đáp.

Rồi Saeter trao cho Blacknail một chiếc túi đeo lưng. Bị tính tò mò thúc ép con hobgoblin mở chiếc túi ấy và kéo những thứ bên trong ra. Chúng là một vài bộ quần áo và một chiếc áo choàng dài có mũ trùm.

“May mắn là, khi ta đang rời khỏi khu trại có một đống quần áo nằm trên mặt đất mà không ai cần nữa. Ta nhặt một số quần áo nhỏ cho ngươi. Trong đó cũng có những thứ khác như một viên đá lửa và thép,” Saeter giải thích.

“Cảm ơn chủ nhân,” Blacknail nói với ông trong sự biết ơn thực lòng. Vì một số lý do nào đó nó vui mừng vì được cho quần áo của con người.

“Mặc cái nào đó vào đi, chúng ta không thể để ngươi trở về trại trong khi ăn mặc như một kẻ man rợ,” Saeter đáp.

Blacknail lập tức chọn một chiếc quần dài xù xì màu đen và một chiếc áo nâu để mặc vào, sau khi cởi chiếc quần ngắn tự làm ra. Dù sao chiếc quần ấy gần đây cũng đang chật dần.

“Tốt hơn nhiều rồi, ngươi không còn nhìn giống một hobgoblin hoang dã vừa bò ra từ khu rừng nữa,” chủ nhân của Blacknail nói với một nụ cười hài lòng.

“Ừ, tôi không biết bây giờ nó trông giống cái gì,” Varhs bổ sung. Blacknail kháng cự lại sự thôi thúc muốn cào mắt người đàn ông ấy ra.

“...và

đây là phần thưởng thực sự. Hãy nhớ bài huấn luyện của mình, hoặc chính ta sẽ giết chết ngươi,” Saeter bảo Blacknail khi ông kéo ra một thanh kiếm ngắn đơn giản nằm trong vỏ và chĩa cán kiếm về phía Blacknail.

“Thật kỳ lạ, đó gần như chính xác là những điều mà thầy huấn luyện của tôi đã nói vào cái ngày tôi tốt nghiệp từ cơ bản,” Varhs thầm suy ngẫm nói với chính mình khi anh đứng ở một bên của hai người kia.

Blacknail nhận thanh kiếm và kêu rừ rừ trong vui thích. Bây giờ nó đã có một thanh kiếm của riêng mình. Chủ nhân Saeter tin tưởng giao cho nó một thanh kiếm, và thậm chí dạy nó cách sử dụng.

Blacknail rút kiếm ra và mỉm cười vì hai lưỡi kiếm thật bén và sáng bóng. Nó đưa tay dọc theo lưỡi kiếm để có thể cảm thấy da của mình bị cắt qua. Khi một giọt máu nhỏ ứa ra từ ngón tay của nó Blacknail vui sướng cười thầm.

Varhs đột nhiên trông như thể anh nghi ngờ liệu đây có thực sự là một ý tưởng hay. Đôi mắt anh hơi mở to vì lo lắng, như thể anh cho rằng bây giờ Blacknail có thể tàn sát đẫm máu bất cứ lúc nào. Con hobgoblin quyết định làm anh thất vọng.

Nó cảm thấy thấp kém vì sự giúp đỡ chuyên tâm của chủ nhân và tự hứa với lòng rằng nó sẽ báo đáp cho ông ấy. Nó sẽ luyện tập mỗi ngày để không bao giờ phó thác cho cơn giận và làm chủ nhân thất vọng.

“Cảm ơn, chủ nhân. Blacknail bầy tôi trung thành của ngài,” nó nói khi quỳ gối và cúi mặt quy phục.

“Đứng dậy đi Blacknail, ngươi xứng đánh với thanh kiếm đó. Bây giờ chúng ta hãy trở về khu trại. Đã hơn một tuần rồi, và chắc mọi người nghĩ chúng ta đã chết,” Saeter bảo nó.

Với một cái gật đầu chấp nhận Blacknail tra kiếm vào vỏ và đeo lên hông. Xong rồi nó mặc chiếc áo choàng màu xám đậm vào, và nhìn lại để ngưỡng mộ chính mình trong chiếc áo đó.

Chiếc áo ấy nhắc nó nhớ đến áo choàng của Saeter và Herad, và khiến nó cảm thấy quan trọng. Nó thích chiếc áo này. Nó đội chiếc mũ trùm lên và chiếc mũ ấy che mặt nó.

“Ưgh, ông khó mà biết nó là một con hobgoblin. Điều đó hơi đáng sợ,” Varhs lo lắng bình luận.

Từ bên trong chiếc áo choàng Blacknail vui sướng mỉm cười, và chiếc lưỡi dài của nó lè ra để nếm không khí mát lạnh. Một thế giới hoàn toàn mới sẽ trải ra dưới chân nó, nếu nó đơn giản là có đủ ý chí và kỷ luật để bước trên đó.

Truyện Chữ Hay