Saeter tỉnh dậy sau giấc ngủ với cảm giác mệt mỏi và đau nhức, điều này khiến anh ta cho rằng bản thân đã già đi nhiều sau một đêm. Mặt đất nơi anh ta nằm vẫn quá cứng ngay cả khi có một tấm chăn để lót, nhưng qua từng ấy năm, cảm giác này đã trở nên quá quen thuộc rồi. Anh đã ngủ trên đất nhiều đêm đến mức cảm giác mềm mại giờ đây là thứ gì đó xa lạ và khó chịu.
Anh mở mắt ra và thấy ánh nắng ban mai đang len lỏi qua những bức tường bằng vải của căn lều nho nhỏ ấm cúng anh đang sở hữu. Với một tiếng càu nhàu và một hành động vô chủ đích, anh tung chiếc chăn ra khỏi người và nhanh nhẹn mặc quần áo. Khi làm xong, anh uống một ngụm nước từ cái bi đông cạnh giường; miệng anh luôn khô khốc vào mỗi sáng.
Sau khi hoàn thành nghi lễ buổi sáng, Saeter lật nắp lều và bước ra ngoài trong không khí buổi sáng mát mẻ. Dạo này như thường lệ, anh lại được chào đón bởi khung cảnh của khu trại khi đang ngắm nhìn xung quanh.
Khi đã chắc chắn rằng không có ai trong phạm vi gần đây, anh thở dài một cách mệt mỏi trước khi buộc phải mang đồ nghề để chuẩn bị cho buổi đi sáng hôm nay. Anh ta chỉ đơn giản là không có đủ năng lượng như thường ngày, Nhiều người gọi anh là một ông già, nhưng anh biết rằng mình không phải, kể cả khi anh là người nhiều tuổi nhất trong khu vực đó.
Nó đơn giản chỉ là cách sống của anh khiến anh trông già trước tuổi và nó đòi hỏi anh nhiều hơn ngay khi anh gần như chẳng còn gì để có thể cho đi. Anh đã thấy đâu đó khoảng 40 mùa đông nhưng lại quên đi con số chính xác của nó. Thời niên thiếu anh đã được nhìn thấy những người đàn ông hay những người phụ nữ ở độ tuổi đó và thậm chí còn vượt cả nó, nhưng những người đó thực sự rất hiếm ở ngoài kia.
Kể cả vậy, anh vẫn từ chối việc buông bỏ bản thân. Ngoài kia cùng với màu xanh của cây cỏ, đó chính xác là nơi anh muốn. Anh đã rất yêu những cánh rừng khi còn trẻ và cảm giác đó chưa bao giờ rời bỏ anh. Anh không thể nghĩ đến một nơi nào tốt hơn để sống hay chết đi ngoài vùng đất hoang dã phía Bắc.
Tim Saeter khẽ rung lên, lòng anh xao động khi nhớ lại những sự kiện gần đây. Giấc mơ anh nghĩ rằng đã chết từ lâu đã cho anh thấy được phần nhỏ nhất của cuộc sống thêm một lần nữa sau từng ấy năm trôi qua. Hy vọng, có thể làm những thứ người khác không thể, nó khiến anh cảm thấy mình như đang trẻ lại.
Trong khi đang nhìn ngắm xung quanh, anh nhận ra Blacknail đang ngủ ở nơi nó thường nằm, anh nở một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt. Con goblin đã tự đào một chỗ cho riêng nó, một cái giường đất nông và nó được ẩn dưới chiếc chăn của nó.
Blacknail thực sự là một phát hiện tuyệt vời. Khi anh nhìn thấy con tiểu quái thú, anh đã nghĩ rằng nó sẽ rất hữu dụng trong việc mang vác nhiều thứ đồ đạc.
Saeter đã vượt qua cứ điểm, nơi mà anh ta đã kéo xác của con dã thú kia qua khu rừng trong nửa ngày. Anh không hề có ý định tìm kiếm sự trợ giúp từ một trong các trinh sát, anh vẫn thấy ổn khi làm một mình. Anh không cần sự trợ giúp từ bất kỳ ai chỉ vì anh đang trở nên già đi.
Sau khi Saeter cho Blacknail một nơi ở, nó đã nhanh chóng chứng tỏ rằng nó không chỉ là phương tiện khuân vác. Đầu tiên, nó đã khiến Saeter phải ấn tượng với trí thông minh của mình và nó đã học nhanh như thế nào. Nó đã cho Saeter thấy rằng nó có thể làm gần như mọi việc đơn giản mà Saeter đã dành thời gian để dạy cho nó.
Sau đó, con goblin đã thể hiện lòng trung thành cũng như tính kỷ luật hơn cả những gì Saeter mong đợi từ khả năng của loài goblin. Saeter đã nghĩ rằng con goblin sẽ tìm cách chạy trốn sau vài ngày; cùng với càng nhiều đồ đạc nó có thể mang theo. Nhưng điều đó đã không hề xảy ra, thay vào đó, con goblin đã dần trở nên gắn bó hơn với anh.
Có thể Blacknail là một con vật xấu xí và hèn nhát, nhưng nó cũng đã thể hiện lòng trung thành của mình không chút ngờ vực. Saeter thực sự không biết phải làm gì nếu anh chàng bé nhỏ không còn bên cạnh anh nữa.
Anh bước tới và cho Blacknail một cú sút để đánh thức nó dậy(Vừa khen được câu thì qua sút cho phát, haizz già rồi). Nhưng Blacknail không hề có động thái gì. Saeter khẽ nhíu mày. Đây thực sự là một điều bất thường vì con goblin sẽ luôn luôn quay lại nhìn Saeter khi chủ của nó đánh thức nó dậy mỗi sáng. Saeter liền sút mạnh hơn. Blacknail vẫn không nhúc nhích.
Với một nỗi lo mới, Saeter liền thò tay xuống và kéo tấm chăn ra khỏi người con goblin. Nó đang giữ một thú gì đó và sẽ không buông tay ra dù chỉ một giây. Saeter xoay nhẹ và nó lộ ra. Cái chăn đã bị kẹt vào cặp sừng bé nhỏ của Blacknail, đơn giản chỉ có vậy. Không có gì quá nghiêm trọng. Sừng của nó...
“Nguyền rủa thứ khốn nạn kia nữa. Corodus đã nhấn chìm nó vào bóng tối của sự hèn mạt, tên chó má chết tiệt!”* Saeter chửi thề kịch liệt trong khi vung nắm đấm vào không khí và run lên vì giận dữ.
Chửi thề là một việc khó có thể gọi là bình thường ở trại cướp nhưng tràng đả kích của Saeter đã thu hút sự chú ý của những ai nghe được. Anh nhận được vài ánh nhìn thể hiện sự đáng lo ngại của mình và một vài tiếng cười.
Saeter chả quan tâm đếch gì đến những người xung quanh cả nhưng anh buộc bản thân phải lấy lại sự bình tĩnh và tự mắng chính mình vì đã sử dụng một cái tên của vị thần trong lời chửi thề vừa rồi. Đó dúng là điều xui xẻo và sẽ làm cho mọi thứ trở nên tệ hơn.
Trong khi kìm nén cơn giận và nỗi sợ vô thừa nhận của mình, Saeter ném tấm chăn lại lên người con goblin và lao đi tìm Herad. Anh thực sự không muốn có cuộc đối thoại nào với Herad, cô ta đã luôn… không, đây không phải là lúc cho chuyện đó. Saeter tập trung và tiến về phía trước.
Anh tìm đường đến nhà chỉ huy trong trang trại của Herad rồi bước tới cánh cửa. Hai tên vệ sĩ thường trực đã ở ngay trước cửa. Saeter không có đủ kiên nhẫn để đối mặt với chúng.
“Cút hoặc mày chết,” anh gào lên, đồng thời bước lên phía trước.
Hai gã đàn ông trố mắt ra và chúng nhanh chóng tránh đường cho anh. Saeter tự hỏi tại sao Herad lại bận tâm đến chúng như vậy. Chúng thực sự vô dụng y hệt đám lính gác. Nếu hiểu về Herad, cô ta chỉ muốn chúng tránh xa những thứ quan trọng. Một trong hai tên lên tiếng khi đang tránh đường.
“Cô ấy đang không ở đây, Saeter. Cô ấy đã đi tìm Red Dog rồi,” hắn giật mình nói với anh.
Saeter trừng mắt lườm hắn từ nơi anh đang đứng với một tay sẵn sàng gõ cửa. Anh giận dữ rồi quay lại chính con đường anh đã đi tới đây. Những tên lưu manh đần độn đó đáng ra phải đề cập với anh rằng Herad đã đi ra ngoài, thay vì phí phạm thời gian của anh.
Saeter quay lại và bắt đầu đi một cách chậm rãi. Anh nghĩ nơi trú ẩn của tên Red Dog đang ở phía Nam của khu trại nên anh đã đi tới hướng đó.
“Hắn còn không có nổi một cây cung,” một trong những tên cướp để ý đến Saeter mỗi khi anh bước qua một cách cộc cằn.
Saeter nhận ra rằng bọn chúng đã đúng, anh có thể thề rằng anh đã buộc nó đằng sau lưng trước đó. Mà, anh cũng không thực sự cần cây cung để cho lũ cốt đột kia biết rằng ai mới là chủ. Bây giờ, anh đã có việc quan trọng hơn cần phải làm.
Anh đã đi qua vài nhóm người dậy sớm để nấu ăn hoặc đơn giản chỉ ngồi quanh đống lửa trại khi đang băng qua trại. Khi anh đã tiếp cận được khu của Red Dog, anh nhìn về phía trước và thấy Herad đang nói chuyện với Red Dog và Vorscha.
Geralhd đang đứng ở phía sau một cách vô dụng và theo chân Vorscha như thường lệ. Tên trẻ trâu đó vẫn chưa nhận ra những cái giá phải trả để có thể sống sót ở vùng đất phía Bắc.
Red Dog nhìn thấy anh đang đến và nói gì đó với Herad. Cô ả quay ra nhìn Saeter khi anh tiếp cận cô. Cô ta hẳn là không thích vẻ mặt đó của anh vì cô nhăn mặt với anh. Vorscha nhìn Saeter một cách lo lắng. Bah, anh đâu có quan tâm đến những gì bọn họ đang nghĩ!
Saeter bước tới chỗ họ mà không thèm nói một câu nào. Bây giờ anh ta ở đây, anh có một chút lúng túng. Anh không chắc rằng đâu mới là cách tốt nhất để nói những gì anh ta muốn. Thấy vậy, Herad ném cho anh một cái nhìn bực tức.
“Điều gì khiến ông như vậy, Saeter,” cô ta hỏi anh một cách thô lỗ. Saeter lườm ả. Anh ta đang gặp vấn đề trong việc kìm nén cảm xúc của mình.
“Nó liên quan đến Blacknail,” anh ngần ngại trả lời. Herad ra hiệu cho anh tới gần.
“Phải phải, nó thực sự rất hữu dụng đó. Anh có thể giữ con goblin đó. Tôi sẽ bỏ qua cái lời hứa ngu ngốc của anh về Werick,” cô ta trả lời một cách miễn cưỡng. Saeter sững người trong sự ngạc nhiên.
“ Không, đó không phải là điều tôi muốn nói. Tôi không thể nào giữ con goblin đó bởi vì…” anh ta bắt đầu nói nhưng Herad ngắt lời anh cùng với cái nhìn khó chịu.
“Ông thực sự muốn nói với tôi rằng anh muốn bỏ nó đi ư?” cô hỏi anh một cách hoài nghi. Mọi người xung quanh cũng cảm thấy thật sự bối rối và kinh ngạc.
“Không! Tôi không thể giữ lại con goblin vì bây giờ tôi chẳng còn con nào cả,” Saeter giải thích. Nó chỉ khiến anh hững chịu thêm những cái nhìn bối rối.
“Nó chạy đi ư?” Vorscha hỏi anh, cùng lúc đó Gerlahd hét lên, “Ông đã giết nó ư?
Saeter quắc mắt nhìn bọn họ. Một lũ đần thực sự.
“Nghe này Saeter, hãy lại gần đây và nói rõ hơn đi. Oh, và nếu ông đang chơi một trò chơi ngu đần nào đó ngay tại nơi mà ông đang cố gắng bắt tôi phải buộc ông phải giữ con goblin đó thì tôi sẽ đâm chết ông. Hiểu chứ?” Herad bảo ông ta với một giọng khó chịu.
Saeter suy nghĩ vài giây trước khi đưa ra câu trả lời. Anh quyết định một cách thấu đáo để không phải nghe những câu hỏi ngớ ngẩn cũng như những câu nói đâm chọt. Anh biết rằng anh quá hữu dụng đối với Herad để có thể bị giết nhưng nó không có nghĩa là cô ta không được làm đau anh. Cô ta chắc chắn sẽ rất tận hưởng điều đó.
“Blacknail không hề thức dậy vào sáng hôm nay, công thêm việc sừng của nó đang phát triển. Điều đó có nghĩa là nó đã chuyển sang trạng thái ngủ đông thông thường của goblin khi chuẩn bị tiến hóa thành hobgoblin,” anh giải thích một cách cẩn thận.
Cách phản ứng của mỗi người thật khác nhau. Mặt của Herad ngay lập tức trở nên trống rỗng khiến Saeter khó có thể biết được cô ta đang nghĩ gì. Sự bối rối thể hiện rõ trên mặt Vorscha trong khi Geralhd thì cảm thấy hơi phấn khích, còn Red Dog thì trưng ra một biểu cảm thực sự kinh hoàng. Saeter cau có chờ đợi những câu hỏi ngu của họ.
‘Tôi tưởng rằng goblin và hobgoblin là hai cá thể khác nhau chứ,” Vorscha lên tiếng trước tiên. Sau đó, Geralhd trả lời cho sự thắc mắc của cô.
“Không, hobgoblin là những cá thể trưởng thành hiếm gặp của goblin. Không ai chắc chắn rằng điều gì đã gây nên sự biến đổi khi mà nó không cần thiết cho việc nhân giống. Một số con kỳ nhông cũng làm điều tương tự,” anh ta giải thích một cách nhiệt tình khi Vorscha ném cho anh cái nhìn thích thú.
“Nó biến đổi bởi vì anh luôn tuồn đồ ăn vặt cho nó! Tôi đã bắt nó phải ăn kiêng vì lý do đó đấy, thằng đần,” Saeter nói với chàng trai trẻ giờ đây đang mang một mặc cảm tội lỗi.
Saeter biết rằng một phần lỗi cũng là của anh khi mà dạo gần đây, anh đã ngưng thực thi cái quy tắc đó, nhưng anh không muốn thừa nhận nó chút nào. Anh thậm chí còn nhận ra rằng Blacknail đang ngày càng phát phì ra nhưng anh đã không làm gì cả, bỏi anh đã trở nên quá gắn bó với con gobin. Đó thực sự là một điều ngu ngốc.
“Huh, tôi nghĩ nó có nghĩa là nhóc Blacknail đang lớn lên,” Vorscha bình luận.
“Nó cũng là có nghĩa là ta cần phải giết nó,” Red Dog nói với họ một cách giận giữ
Geralhd trông có vẻ khá sốc khi nghe hắn nói vậy nhưng Saeter vốn đã biết rằng điều này đã và đang xảy ra. Kể cả Red Dog không nói thì hơn phân nửa trại cũng sẽ đồng tình làm vậy. Hobgoblin là một loài không phổ biến và khó có thể biết rằng nó có khả năng làm những gì.
“Tôi cần sao? Cẩn thận lời nói của anh,” Herad nhướn mày lên và trả lời hắn ta. Ngay lập tức, hắn dừng lại rồi vội vàng chữa cháy.
“Chúng ta nên giết nó. Hobgoblin thực sự rất nguy hiểm. Chúng là những kẻ giết người sẽ sẵn sàng cắt cổ một người đàn ông thay vì nhìn vào anh ta. Các nước treo thưởng cho những cái đầu của những con quái đầu xanh xấu xí là có lý do cả. Cái ác cũng như sự hủy diệt luôn đi theo chúng. Nuôi nó như một con thú cưng không khác gì cưỡi một con rắn biển đâu. Nó chỉ có thể kết thúc bằng một cách duy nhất,” hắn kết luận một cách giận giữ.
Khuôn mặt của Herad giờ đây vẫn trống rỗng và vô cảm. Cô ta có vẻ thích để cho người khác nếu lên ý kiến của mình và Saeter muốn đợi và lắng nghe những suy nghĩa từ mọi người trong phòng trước khi mở lời. Geralhd tức giận bác bỏ lời nói của Red Dog.
“Nó không là gì ngoài thần thoại và sự mê tín hết. Nó thực sự là những định kiến từ Đại chiến Goblin, một thứ thậm chí còn không phải là trận chiến có thật. Chúng chỉ liên quan đến những thực dân đã giết rất nhiều bộ tộc goblin khi họ khai khẩn đất đai. Và nếu nói về tiền thưởng, đầu của anh còn đáng giá hơn nhiều đấy, Red Dog. Hơn nữa, anh giết người như ngóe và anh không hề thấy sự ghê tởm hay kinh hãi của tôi đối với anh,” Geralhd phản biện.
“Tôi có thể lấy mạng một con hobgoblin một cách dễ dàng,” Vorscha nói thêm khi cô đứng dậy và khoanh tay trước mặt. Red Dog lờ cô ta và quay sang Geralhd.
“Đừng đưa tôi mấy cái học thuyết vớ vẩn ấy, nhóc thành thị. Tôi đã từng tìm thấy một con hobgoblin và nó đã giết một người anh em tốt của tôi. Nếu cậu thực sự từng tiếp cận một con thì cậu sẽ chết ngay! Không một ai có ý định cho phép một con hobgoblin vào trong trại cả. Chúng là những sinh vật dã man đáng nguyền rủa. Nó thậm chí còn nói lên ý nghĩa của chữ “hob”, đó chính là QUỶ DỮ!” Red Dog trả lời với khuôn mặt đỏ gay vì giận giữ.
“Điều đó cho thấy giá trị của thứ gọi là kiến thức trong đầu anh đấy, Red Dog. Từ “hob” xuất phát từ một từ Imperial cũ mang ý nghĩa là nhà. Những người đinh cư đầu tiên gọi chúng là hobgoblin vì chúng giống một bộ lạc hơn những loài goblin thông thường khác và chúng đôi khi còn tự xây một mái nhà cho riêng mình. Nó chẳng qua chỉ là những định kiến sau Đại chiến Goblin, mà những người thờ ơ như anh, gán cho chúng như là những con quỷ,” Geralhd giải thích cho Red Dog trong khi anh ta đang trở nên ngày càng giận dữ.
Red Dog trông có vẻ như sắp nổ tung và chuẩn bị lôi Geralhd ra khỏi tầm mắt của gã nhưng Herad đã can thiệp vào.
“Bây giờ thì anh muốn làm gì hả, Saeter?” cô ta hỏi ông một cách rõ ràng.
Saeter ước rằng anh biết được dù chỉ chút ít suy nghĩ của cô ta, nhưng cô ta đã luôn là một bí ẩn đối với anh trong mọi trường hợp mà không dẫn đến bạo lực.
Anh thở dài. Việc dễ nhất có thể làm là cứ thế mà bỏ rơi Blacknail, hoặc có thể bỏ nó ở đâu đó trong rừng thay vì giết nó. Có cả một đống vấn đề phát sinh ra chỉ vì điều đó, ví dụ như điều gì sẽ ngăn nó quay trở lại . Saeter cũng biết rằng anh không nỡ nào mà tự tay giết Blacknail được.
“Tôi có thể kiểm soát được nó. Sẽ không có vấn đề nào cả,” anh tự lắng nghe ý kiến của bản thân cùng với biểu cảm ngạc nhiên trong lòng.
Red Dog cau có với anh nhưng Saeter chỉ cau có nhìn lại và anh ta đã có nhiều kinh nghiệm về nó.
“Đây thực sự là một ý tưởng rất tồi tệ. CHÚNG ĂN THỊT NGƯỜI ĐÓ!” Red Dog gào lên
“Nó chỉ là một con hobgoblin thôi, Red à. Anh có thực sự nghĩ rằng thứ gì đó nhỏ bé hơn anh mà đáng sợ không hử?” Vorscha hỏi gã một cách châm chọc.
“...và như thể là Blacknail sẽ làm đau chúng ta vậy!” Geralhd chêm vào.
Saeter có gắng để không trở nên nhăn nhó trước chàng trai trẻ đầy ngây thơ kia. Hobgoblin đúng là rất nguy hiểm, và mọi người trong trại này cũng chảng kém cạnh gì. Chẳng may Geralhd có bị giết thật đi chăng nữa thì cũng chỉ giống như một tên cướp khác đã làm vậy thôi.
“Tại sao cậu ta lại được tham gia vào cuộc nói chuyện này vậy? Cậu ta chỉ là một tân binh, lại còn là một tên đần nữa chứ,” Red Dog hỏi khi gã đang chỉ về phía Geralhd.
Saeter nghĩ rằng gã thực ra đã có một ý kiến khá đúng nhưng anh vẫn im lặng. Geralhd đã và đang là một tên ngốc hữu dụng vào thời điểm này.
“Được rồi, tôi đã quyết định,” Herad lê tiếng phát biểu trước khi một ai đó có cơ hội cất lời.
“Saeter có thể giữ lại Blacknail, nếu anh ta đủ khả năng kiểm soát nó. Cái mũi thính của nó thực sự rất hữu dụng để khiến ta đổi lấy một chút rủi ro, nhưng chỉ cần một biến cố bất ngờ xảy ra thì nó sẽ phải rời đi ngay tức khắc.”
Saeter cảm thấy như có một làn sóng đã cuốn trôi nỗi lo và sự căng thẳng trong người anh, và thở ra một hơi thật sâu. Anh đã không hề chắc chắn về quyết định mà Herad sẽ đưa ra; cô ta là một con người rất khó đoán. Khi anh nhìn thấy cặp sừng của Blacknail vào sáng nay, anh đã biết rằng khả năng anh mất con thú cưng này là rất cao.
Khi cuộc thảo luận kết thúc, Red Dog và Geralhd bắt đầu cãi nhau, trong khi Herad bước ra và nói chuyện với Vorscha. Sau khi hoàn thành mục tiêu của mình, Saeter quay lại khu trại của anh để kiểm tra tình trạng của Blacknail. Anh thật sự không có hứng thú để tiếp tục trò chuyện và anh cũng có nhiều việc cần phải làm, nhất là khi Blacknail sẽ không thể ở cạnh anh giúp đỡ như mọi khi trong một thời gian.
Đương nhiên là anh đã được Herad cho phép giữ lại Blacknail, anh đã có một vài cách mà hầu như chẳng ai dám làm trước đây, đó là: THUẦN HÓA MỘT CON HOBGOBLIN.
Saeter thở dài. Anh đã có cảm giác rằng nó là một việc cần nhiều thời gian đi kèm với sự nguy hiểm rình rập. Không có vấn đề gì khi Geralhd ngây thơ tin rằng hobgoblin đã để lại một tiếng xấu vì những lý do chính đáng. Chúng tinh ranh, chúng khát máu và sự kết hợp đó là cái kết của rất nhiều người.
Một con hobgoblin có thể không khỏe bằng một người đàn ông và nó yếu hơn cả một con quỷ lùn hay chằn tinh rất nhiều nhưng không loài nào có thể theo dấu một người đàn ông đang ở sâu trong rừng cả dặm và cắt cổ anh ta khi lính của anh ta đã ngã xuống. Chúng cũng sẽ nhử ai đó vào một cuộc mai phục được chuẩn bị kỹ lưỡng bởi một đám goblin. Sự tinh ranh đôi khi còn nguy hiểm hơn cả sức mạnh tàn bạo.
Thuần hóa được một con như vậy sẽ không hề dễ dàng chút nào, kể cả khi đó là Blacknail. Khi nó tỉnh dậy, con yêu tinh trước đây sẽ có rất nhiều bản năng mới trong đầu nó khiến nó khó có thể được kiểm soát. Hobgoblin rất hung hăng và tự chủ, nên để có thể áp đặt luật lệ lên chúng sẽ rất khó.
Nó sẽ là một thử thách khó nhằn, nhưng Saeter dự định sẽ đối mặt với nó. Cái giá phải trả cho sự thất bại là không thể chấp nhận được, bên cạnh đó anh cũng chưa từng hoàn thành điều gì như thế trước đây. Chưa một ai làm được cả, và đó là lý dó vì sao việc này trở nên thú vị.
Saeter tiến tới khu trại của anh rồi nhìn xuống Blacknail. Con goblin xanh bé nhỏ vẫn đang nằm mà không hề cử động, nhưng ngực nó chắc chắn vẫn đang phập phồng khi nó thở. Một con gió đã thổi bay cái chăn đi nên Saeter có thể nhìn nó kỹ hơn.
Như lúc anh đã để ý trước đó, cặp sừng tí hon đang dần phát triển từ hộp sọ của Blacknail, cân nặng gần đây mà nó tăng lên đang dần giảm xuống để nuôi sống cho chính nó. Nó trông có vẻ đã cao hơn một cách đáng kể trước mắt Saeter và anh biết rằng trong vài ngày tới, nó sẽ còn phát triển hơn nữa.
Saeter thở dài trong sự bực tức. Blacknail chắc chắn đã gây ra nhiều rắc rối cho anh, Việc một con hobgoblin ở đây sẽ khiến mọi người khó chịu. Con goblin này đánh nhẽ ra phải khiến cuộc sống của anh trở nên dễ dàng hơn hơn thay vì khó hơn. Anh sẽ phải bắt Blacknail. làm việc nhiều hơn bình thường, một khi nó dậy, để bù đắp cho vấn đề này.
“Được rồi, Blacknail, con quái đần bé nhỏ này, nếu một lúc nữa mi không làm được việc thì ta cũng không thể nào để mi ở ngoài như thế này được,” Saeter lẩm bẩm trong lúc anh cúi xuống và vác con goblin lên một cách nhẹ nhàng.
Anh vác nó vào trong một nơi ấm áp hơn, căn lều của anh để Blacknail có thể ngủ mà không sợ bị làm phiền cho đến khi Saeter có thể xây một nơi trú ẩn tốt hơn cho riêng mình.