Trans: NDương
Editor: Tungamazing
Bóng đêm bắt đầu tràn xuống căn cứ của Herad và nó bắt đầu dấy lên sự sợ hãi, dù sao đi nữa miễn bạn là một con goblin thì sẽ có khả năng ngửi thấy nỗi sợ hãi.
Ngay cả những người mù tịt về nó cũng bắt đầu chú ý đến cái bầu không khí đen tối đang được dựng lên này. Mọi người trở nên căng thẳng và theo bản năng của mình, họ tụ tập thành nhiều nhóm nhỏ để có được sự bảo hộ.
Herad không thích điều này chút nào. Cô không chắc chắn là tình hình của họ đã bị rò rỉ hoặc mọi người đã và đang cảm thấy có gì đó không ổn, Bất kể lý do là gì đi chăng nữa, tất cả bọn họ đang có những hành động khá bất thường. Tâm trạng của cô trở nên tệ hơn và cô ta nổi giận với tất cả mọi người khi đợi màn đêm buông xuống.
Cô ta đã ra lệnh cho tăng gấp ba lần lính gác và cho những người giỏi nhất cô có để chuẩn bị cho nhiều thứ khác. Điều đó bao gồm cả đống lửa trại lớn ở giữa trại và một cái hố to mà vài tên cướp đang cặm cụi đào. Đống lửa được cho là để ăn mừng và cái hố là để tích trữ nhưng ngay cả Blacknail cũng có thể biết rằng hầu hết lũ cướp đều cảm thấy có gì đó không đúng với lời giải thích ấy.
Blacknail cũng để ý rằng có một số lượng lớn những tên cướp được trang bị đầy đủ và đang cầm những trên tay cây giáo trông khá mới và họ đều đang đứng cạnh nhau. Nó làm dấy lên một sự nghi ngờ không hề nhỏ.
Những vũ khí đó chắc chắn được Herad lấy cắp từ kho vũ khí. Giáo không phải là loại vũ khí phổ biến với một lũ cướp. Chúng đang cảm thấy bất tiện khi cầm giáo đi xung quanh như vậy
Blacknail quan sát nó với một sự thích thú không nhẹ từ cái nơi nó đang giúp mọi người đào hố. Nó thích đào hố, nhưng cái hố có vẻ đang ngày càng to ra. Cái hố còn sâu hơn cả chính Blacknail dù nó rất cao lớn.(Bé bằng con kiến mà cứ thích cái gì cx to :”)). Mỗi khi nó cắm bộ vuốt của mình xuống đất trong khi tránh những lưỡi xẻng, nó tự hỏi rằng họ sẽ chôn thứ gì xuống cái hố “khủng long” này.
Cứ thi thoảng, con goblin sẽ trèo lên và ló ra khỏi hố để chắc rằng nó không hề bỏ lỡ bất cứ điều gì thú vị. Vẫn chưa có gì xảy ra trừ việc mọi người đang nín thở và nhảy vào màn đêm.
Chẳng mấy chốc, trời trở nên quá tối để có thể nhìn được rõ ràng, nên những ngọn lửa được thắp lên để thay cho ánh sáng. Không chỉ đống lửa trại mà ngay cả những khu vực xung quanh cũng đang thắp lên những ánh lửa nhỏ.
Cuối cùng, cái hố cũng đã hoàn thành. Nó được đào với độ sâu bằng chiều cao của một người đàn ông cao lớn và rộng vừa cỡ một người đàn ông bình thường. Sau khi họ hoàn thành công việc, Saeter và Blacknail tản bộ đến chỗ của Herad.
Thủ lĩnh của bọn cướp đang đứng ở một góc và nhìn chằm chằm vào khu rừng. Xung quanh cô là những người bị bệnh và bị thương đang nằm tập trung bên cạnh một đống lửa nhỏ. Luôn luôn có vài người xung quanh họ. Một số người đã bình phục, một số thì chưa. Blacknail có thể ngửi thấy mùi hôi thối của thịt dưới mùi thơm nồng nàn của nhiều loại thảo mộc khi họ tiến lại gần.
“Vậy, anh nghĩ sao?” Herad hỏi Saeter.
Cô ta không hề ngoảnh lại nhìn họ, thay vào đó cô vẫn tiếp tục xem xét khu rừng một cách kỹ lưỡng ở rìa của một khoảng trống. Ánh sáng từ những ngọn lửa đẩy bóng đêm trở lại phía khu rừng nhưng không thể nào lọt qua màn đêm kia.
“Nó là một kế hoạch khá hoàn hảo nếu cô không mạo hiểm tính mạng bản thân cùng với những người bị thương,” anh trả lời một cách đầy nghi hoặc.
“Cũng tốt khi mà tôi không cần phải quá lo lắng đến lũ ghoul kia nữa. Ma pháp chảy trong huyết quản của tôi sẽ bảo đảm cho điều đó,” cô trả lời anh trong khi nở nụ cười đầy kiêu ngạo.
“Đừng có mà tự tin thái quá. Ngay cả những huyết mạch cũng có thể thể trở thành một loại thức ăn thơm ngon hơn cho lũ ghoul đấy,” anh bảo lại với cô ta. Blacknail nghĩ hình như nó đã cảm thấy một chút run rẩy trong lời nói của Saeter.
“Anh chỉ cần tiếp tục giữ vị trí của mình thôi, lão già ạ. Nếu anh lo lắng cho tôi thì hãy chắc chắn rằng anh không bắn trúng tôi ở phía sau ấy,” cô ta khinh bỉ trả lời anh khi trong khi quay lưng về phía khu rừng.
Saeter sau đó đã làm một thứ mà anh thường chẳng bao giờ làm. Thay vì tiếng cằn nhằn thay cho lời chia tay như thường lệ, anh lại nhanh chóng nhẹ cúi đầu trước Herad, một nụ cười hài hước vụt qua khuôn mặt anh.
“Như cô muốn,” anh nói với cô ta trước khi quay đi mất.
Sự bối rối ngay lập tức hiện trên khuôn mặt của Herad khi cô đưa ánh nhìn đầy tò mò tới Saeter. Khi cô đưa mắt xuống thanh kiếm bên hông của anh, đôi mắt cô mở to một cách đầy ngạc nhiên trong một giây ngắn ngủi trước khi cô kịp bình tĩnh trở lại.
Blacknail và vị chủ nhân của nó bỏ cô lại trong khi tiến về nơi có một đống sọt gần đó được đặt bên dưới một tấm bạt được căng ra bởi một số cây cọc.
Khi tới nơi, Saeter ngồi xuống trong một góc tối, nói anh có thể nhìn thấy hầu hết khu trại trong khi trốn trong này. Anh đặt cây cung vào lòng anh và đợi.
Blacknail rên rỉ. Nó đã có một ý tưởng khá hay về việc chuyện này sẽ tới đâu. Saeter chắc chắn đang chờ đợi một thứ gì đó, và đôi khi phải mất hàng giờ để con mồi ra mặt.
Với một tiếng thở dài, Blacknail ngồi xuống bên cạnh chủ của nó. Trong đầu nó tự hỏi. Họ đang săn mộ thứ gì đó, chắc hẳn là cái thứ ghoul kia. Có nghĩa là lũ ghoul đó sẽ có thể tiến thẳng tới khu trại chăng? Nghe có vẻ hơi ngu trừ khi lũ ghoul đó cực kỳ liều, và nếu chuyện đó xảy ra thì cây cung sẽ có ích gì có chứ?
Cả khu trại bỗng dưng dừng lại. Hầu hết lũ cướp đều cảm thấy lo lắng, căng thẳng và sợ hãi, một số lượng lớn chúng cũng không thể thức trắng đêm được. Cuối cùng, mặt đất tràn ngập những tên buồn ngủ. Hầu hết bọn chúng đang co ro bên cạnh những đám lửa cháy rực rỡ.
Lính canh bổ sung của Herad đi tuần tra biên giới theo nhiều nhóm lớn. Trong khi nó ngồi ở đó, với một tâm trí đầy chán nản, Blacknail để ý rằng họ có vẻ như đang tránh một phần khu trại nơi mà Herad và những người bị thương đang ở. Bản thân Herad cũng chỉ ngồi bên đống lửa và nghỉ ngơi.
Vị chủ nhân của nó đã nhắc đến cái gì đó liên quan đến mồi nhử. Blacknail cười thầm, Lẽ nào họ định dùng Herad làm mồi nhử chăng? Kỳ cục quá thể. Chẳng có loại quái vật nào đủ ngu để chạy đuổi theo Herad đâu. Nó sẽ chỉ tự đâm đầu vào cái chết thôi. nhưng nếu bọn chúng dám thử thì sẽ rất thú vị đó!
Blacknail bắt đầu ngáp và nghĩ đến việc đi ngủ, nhưng nó nhanh chóng quyết định chống lại cơn buồn ngủ. Nó muốn thức và ngó qua cái lũ ghoul kia, và Saeter đằng nào cũng gọi nó dậy mà thôi. Đây là điều mà anh ấy thường làm khi họ đi săn.
Khi đống lửa trại bắt đầu lụi tàn, Blacknail thấy một toán cướp xuất hiện từ trong bóng tối của khu rừng và họ từ từ đi bộ đến khu vực của những người bị thương mà chẳng quan tâm điều gì. Nó đang nghĩ rằng chẳng điều thú vị nào sẽ xảy ra cho đến khi nghe thấy tiếng tấm vải bị xé làm cho nó bị giật mình.
Saeter nghiêng về phía trước và quan sát toán cướp mới một cách cẩn thận. Anh từ từ cúi đầu chào nhóm cướp nọ. Lông mày của Blacknail nhướn lên vì ngạc nhiên và cái nhìn về nhóm người kia của nó đã thay đổi hoàn toàn.
Họ trông có vẻ bình thường, và có lẽ vừa trở về sau khi giải sầu ở trong khu rừng. Hoặc ít nhất là vậy, nhưng khi họ di chuyển tới gần ánh sáng mờ ảo của đống lửa, Blacknail bắt đầu nhận ra vài điều kỳ lạ.
Quần áo của họ trông khá giống với trang phục thô kệch và bẩn thỉu mà hầu hết phường ăn cướp đều mặc nhưng mà tệ hơn hẳn. Rất khó để có thể nhận ra nhưng chắc chắn những người này đang được bọc bởi một ít giẻ rách.
Có thể lũ cướp này đã bị tấn công, và đó là lý do vì sao họ lại hướng về khu vực của những người bị thương. Điều này lý giải cho sự hứng thú của Saeter đối với họ.
Điều kỳ lạ tiếp theo mà con goblin nhận ra là sự đồng điệu đến kỳ lạ của những người kia. Quả thực rất tinh tế khi họ di chuyển như thể họ nhận biết được nhau vậy, như một đàn thú săn mồi, hoặc thậm chí là một sinh vật duy nhất. Con người đâu di chuyển như vậy, và với một cú sốc, Blacknail đã nhận ra điều đó.
Những sinh vật trông giống người này đang sắp tiếp cận được những người bị thương. Một cơn gió nhẹ thoáng qua và mang theo một mùi hương. Cái mùi đó khá giống của con người nhưng lại chứa đầy bệnh tật.
Blacknail đã nhận ra mùi hương này phảng phất quay đây được một lúc rồi, nhưng nó vẫn không tài nào có thể nhận ra nó. Nó quá nhẹ.
“Chúng không phải người!” Blacknail căng thẳng thì thầm với Saeter.
Chủ của nó rõ ràng là tin tưởng nó bởi vì anh ta đã gật đầu rồi ngay lập tức, rút một mũi tên tra vào cây cung. Sau đó, anh đứng dậy rồi ngắm vào một trong những sinh vật đang đứng kia.
Tiếng kêu của cú đêm phát ra từ bờ môi của Saeter là khoảnh khắc trước khi một mũi tên bay ra khỏi cây cung của anh. Mũi tên xé gió và găm thẳng vào ngực của một trong những sinh vật giống người kia, hạ gục nó với một âm thanh trống rỗng.
Song, một tá những mũi tên bay ra từ trong màn đêm đến với mục tiêu của chúng. Tiếng kêu của Saeter chính là một tín hiệu để tấn công.
Một cơn mưa tên bất ngờ dội lên lũ sinh vật mà Blacknail cho rằng là lũ ghoul. Những mũi tên đâm thẳng vào thân và đầu của lũ ma ca rồng kia. Hầu như tất cả bọn chúng đều ngã vật ra đất và co giật dữ dội.
Blacknail có phần hơi thất vọng. Nó đã mong chờ một thứ gì đó thú vị xảy đến. Mọi thứ dường như quá dễ dàng.
Sau đó, lũ ghoul bắt đầu đứng dậy. Những mũi tên nhô ra từ cơ thể của chúng không thể nào dừng chân chúng lại hay làm chúng đi chậm hơn. Lần lượt, những thân hình tả tơi dần trỗi dậy.
Âm thanh của những tiếng rít vô nhân tính tràn ngập trong không khí, khi những sinh vật tàn bạo bây giờ đang lao đến mục tiêu của chúng với một tốc độ điên rồ. Những tên cướp ở gần đó và những người bị thương sợ hãi hét lên trong sự báo động.
Herad đứng dậy để tới với họ từ trong nơi ẩn nấp giữa những người bị thương. Thanh kiếm nhảy vào tay cô trong khi một con dao găm dài xuất hiện ở tay bên kia. Chiếc áo choàng đen của cô phấp phới sau lưng và lưỡi kiếm lóe lên trong không khí khi cô lao lên để chặn đứng lũ ghoul lại.
Bên cạnh Blacknail, Saeter chửi rủa và hích vào chân của con goblin khi anh rút kiếm của mình ra. Con goblin nghe thấy những phản ứng của lũ cướp đằng sau nó.
“Có nhiều những thứ sinh vật máu me nguyền rủa hơn chúng ta nghĩ,” Saeter giận dữ hét to một trong khi lao vào lũ ghoul.
Blacknail ngập ngừng theo sau chủ nhân của nó vài bước. Không phải vì nó sợ; đương nhiên, chỉ là nó không muốn phải đi thôi.
Trước mặt họ, Herad đã và đang chiến đấu với lũ ghoul trong một cuộc hỗn chiến như tia chớp. Cô như đang khiêu vũ xung quanh chúng và những đòn tấn công man rợ của chúng. Mỗi nhát kiếm của cô lại khiến những giọt máu đen của chúng bắn vào không trung, nhưng có vẻ như cô chẳng hề khiến chúng bị thương. Chúng vẫn tiếp tục tiến tới.
Có bảy tên ghoul và chỉ có bốn tên trong số chúng được trang bị vũ khí. Hai tên cầm kiếm, một tên cầm dao găm dài và một tên đang vụng về vung cây rìu gỗ xung quanh đó. Hai tên còn lại không có vũ khí có vẻ rất vui khi được tấn công bằng tay không nhưng bù lại cho sự thiếu kỹ năng của chúng là tốc độ thuần túy và sự hung bạo vô nhân tính của mình.
Khi Blacknail đi theo Saeter, nó đã nhìn thấy những kẻ đang xông vào Herad. Tên nào tên nấy cũng đều gầy gò và làn da của chúng tái nhợt như con sâu khiến nó liên tưởng đến những con giòi.
Những chiếc mũ trùm đầu và khăn che mặt của vài tên đã rơi xuống khi chúng đang chiến đấu, để lộ những cái đầu hói và và khuôn mặt hốc hác với những con mắt đen láy trống rỗng chẳng có gì ngoài cơn đói khủng khiếp.
Lũ ghoul vẫn tiếp tục lao tới phía trước trong cơn thịnh nộ điên cuồng, trong khi lờ đi những vết thương chúng nhận được khi đang lao đến. Herad cúi xuống né một cú vung rìu hoang dại và phản công bằng con dao đâm vào giữa ngực đối thủ. Dù vậy, cô vẫn phải nhanh chóng rút lui khi một tên ghoul tiếp cận cô và chém cô bằng một con dao gỉ sét.
Cô ném mình về phía sau để tránh đòn đánh ấy nhưng cuối cùng lại mất đi thăng bằng và lại ở quá gần một tên ghoul khác. Hàm của nó mở rộng trong khi dữ dội rống lên và vung những móng vuốt của mình vào mặt cô. Cô đã trúng đòn và ngã lăn ra nền đất.
Trong khi những sinh vật kia trở nên điên cuồng, chúng đã phối hợp chiến đấu với nhau rất ăn ý đến mức gần như trở thành một đội hình đúng nghĩa của nó. Bầy ghoul chia nhau ra làm hai nhóm, nhóm ba tên thì bao vây xung quanh Herad, nhóm bốn tên thì tách ra và lao đến những người bị thương và bị bệnh như những tia chớp.
Những người bị thương mà có thể di chuyển, họ đã nhanh chóng chạy đi, nhưng không phải ai cũng may mắn thoát được cả. Tiếng gào thét kinh hoàng vì đau đớn tràn ngập trong đêm khi những tên ghoul bắt đầu xé toạc những tên cướp hiện đang bị thương.
Herad tự kéo bản thân mình đứng dậy khi thấy những tên ghoul đang bao vây cô. Cô đưa tay cầm con dao găm lên để lau mặt và cau có khi thấy nó dính đầy máu. Cô đang có một vết thương đầy máu ở một bên mặt mình. Người thủ lĩnh của lũ cướp nhổ vào mặt của con ghoul ở gần nhất, giơ vũ khí lên và trở lại cuộc chiến.
Trong lúc này, Saeter đã tiếp cận được những con ghoul đang ăn những cái xác đang co giật của những người bị thương đã ngã xuống. Chúng ở giữa anh và Herad . Anh lao tới rồi tung ra hàng loạt những nhát chém về phía con ghoul đang cúi xuống và đổ đầy miệng nó bằng máu người.
Những đòn tấn công của anh chỉ khiến cho cái thứ nhợt nhạt kia bị một vài vết cắt hời hợt và buộc nó phải lùi lại một bước. Rồi ngay lập tức, tất cả những con ghoul ở gần đó cũng rít lên, rồi đứng dậy từ nơi đang xảy ra cái bữa tối đầy ghê rợn của chúng để đối mặt với anh.
May mắn cho anh, đội tuần tra gần nhất và Vorscha đã ở ngay sau lưng. Những người lính cầm giáo đã đẩy lùi những con ghoul mỗi khi chúng cố gắng lao đến vị trinh sát già kia. Bọn cướp đẩy những ngọn giáo của mình lên phía trước, tạo thành một bức tường đầy những lưỡi đao sắt và đẩy những sinh vật đang ngày càng đông hơn trở lại.
Một nửa số ghoul đã gần như chết ngay lập tức trên những ngọn giáo dài đang giữ chúng ở yên tại chỗ. Chỉ có hai con thoát được.
Con đầu tiên gạt cây giáo sang một bên rồi nhảy qua đám người với một đòn tấn công bất ngờ đáng sợ, nhưng Vorscha đã sẵn sàng và ngọn giáo của cô đâm xuyên ngực của con ghoul trước khi nó kịp đáp đất. Sau đó, cô vung con ghoul đang bị choáng vòng quanh và đập mũi giáo vào một cái thùng gần đó. Con ghoul bay ra và khạc nhổ lung tung, nhưng bây giờ nó đã bị kẹt và không thể cử động.
Khi con ghoul thứ hai tấn công, một tên cướp đã đâm lưới giáo của mình xuyên qua ruột của nó. Nó vẫn tiếp tục tiến tới; thứ sinh vật ấy đang cố gắng cướp lấy cây giáo đen và đẫm máu từ tên cướp nọ bằng cách kéo bản thân mình lên, xuyên qua cây giáo.
Con ghoul dường như không thể bị cản lại cho đến khi Saeter vung lưỡi kiếm của mình vào cổ nó bằng hai tay và kết liễu nó. Thứ sinh vật ấy run rẩy dữ dội và nôn ra một đống máu đen có mùi chẳng khác gì thịt thối. Sau đó, nó trở nên chậm chạp và bước đi một cách khập khiễng.
Trong khi đó, Herad đang cố gắng hết sức để giữ chân ba con ghoul lại. Cô đã thoát khỏi vòng vây của chúng nhưng phải liên tục di chuyển và tấn công để chúng không lặp lại điều đó.
Vị thủ lĩnh của lũ cướp cũng đã tìm được cách để vô hiệu hóa cánh tay của một con ghoul và bây giờ nó gục xuống một cách vô dụng ở phía bọn ghoul. Một con khác thì khập khiễng đuổi theo cô với một vết cắt sâu rỉ ra đầy máu màu đen ở đùi. Tuy nhiên, nó đã quá rõ ràng về việc cô đã trở nên chậm chạp trong khi lũ ghoul thì không hề cảm thấy đau đớn hay kiệt sức. Chúng cứ tiếp tục tiến lên và cuối cùng cũng sẽ khiến cô nhanh chóng gục ngã.
Saeter nhìn lên từ nơi anh đang chiến đấu và thấy Herad đang gặp rắc rối. Anh lùi lại khỏi những người đang cầm giáo và di chuyển đến nơi có tầm nhìn tốt hơn. Anh tra kiếm của mình vào bao và lấy ra cây cung ở sau lưng. Anh cẩn thận ngắm bắn.
Khi con ghoul còn lành lặn đang chiến đấu với Herad dừng lại và rít lên, mũi tên mà Saeter bắn ra đã xuyên qua một bên đầu của con ghoul. Nó ngã xuống và bắt đầu lăn lộn trên nền đất như một con giòi khổng lồ. Bây giờ Herad chỉ cần đánh với hai con còn lại đang bị thương mà thôi.
Cô tấn công như vũ bão vào con ghoul có cánh tay đã bị phế từ chỗ hiểm nhất của nó, trước khi con ghoul đi khập khiễng có thể bắt kịp cô. Lưỡi kiếm của cô cắm phập vào cổ con ghoul và máu đen ngòm bắn ra khi nó ngã xuống. Con ghoul đi khập khiễng nọ sau đó lao vào cô trong nỗ lực giữ lấy thăng bằng.
Herad thấy nó đang tới và phi mạnh con dao găm vào không trung, trúng vào hốc mắt cảu con ghoul kia. Nó la hét dữ dội và run rẩy vài giây trước khi tiến lên và tiếp tục tấn công.
Đó là tất cả thời gian mà Herad cần. Cô quay lại, rút ra một con dao khác và tung ra hàng loạt những nhát chém như một cơn lốc về phía con ghoul cuối cùng còn sót lại. Nó cố gắng tránh những đồn tấn công đó và tấn công cô nhưng Herad lại có thể dễ dàng trượt ra khỏi đường đi của nó.
Số lượng lớn những vết cắt và con dao đang cắm vào hốc mắt nó bắt đầu làm nó ngã xuống. Nó ú ớ và thanh kiếm của Herad đã xé toạc cổ họng nó.
Thứ sinh vật tái nhợt kia bắt đầu co giật nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng khi nhìn chằm chằm vào Herad. Máu cứ tuôn ra đều đều từ cổ họng bị xé nát của nó khi nó phóng người tới chỗ của Herad. Cô né sang một bên, để mặc cho con ghoul tự đổ gục xuống đất. Giờ đây, không còn bất cứ một con ghoul nào sống sót.
Herad bắt đầu chậm lại và dừng hẳn. Cô thở dốc và máu từ vết thương chảy trên má cô vẫn cứ chảy đều đặn.
Cô liếc qua ba con ghoul đã mất khả năng chiến đấu nằm trên nền đất ngay trước mặt cô trong vài giây để chắc chắn rằng chúng sẽ không đứng dậy một lần nữa. Sau đó, cô rên rỉ và buông vũ khí của mình.
“Chà, đó quả là một kết thúc dễ dàng nhỉ,” cô bảo Saeter, khi anh chạy đến và quăng cho cô cái túi đồ y tế.
Người trinh sát càu nhàu trả lời và cô bắt đầu lau mặt và bôi thuốc mỡ lên mặt mình.
Một khi đã hoàn thành, Herad ra lệnh cho đám giáo binh tránh xa khỏi những thứ gì còn sót lại của lũ ghoul. Blacknail cố gắng để được nhìn gần hơn những cái xác nhưng những giáo binh đã đuổi nó đi. Con goblin cũng không quá buồn, đằng nào thì những cái xác nham nhở của những sinh vật đó cũng rất bốc mùi.
Sau đó, Herad đã gọi một vài người đàn ông dùng giáo của mình để đẩy những cái xác của lũ ghoul lên tấm bạt đã được chuẩn bị trước và ném tấm bạt được gói lại xuống cái hố mà Blacknail đã cùng đào với họ. Tất cả mọi thứ đã bị chạm bởi mấy con ghoul hay bị vấy máu lên đều được ném xuống cái hố đó.
Điều này bao gồm cả quần áo, kể cả của Herad. Cô cởi bỏ mấy tấm da thuộc trên người mình và ném chúng vào cùng luôn. Blacknail thoáng thấy một cơ thể gầy gò, cơ bắp và đầy sẹo trong một giây trước khi Vorscha khoác một cái áo choàng lên vai sếp của mình rồi đưa cho cô một bộ quần áo mới.
“ĐM lũ ghoul ấy! Đó là bộ giáp mà tôi thích nhất đấy. Nhưng ít nhất là bây giờ chúng ta cũng không phải lo về vấn đề lây nhiễm thêm nữa,” Herad chửi rủa.
“Công nhận, nhưng chúng ta vẫn cần phải lo về những người đã bị lây nhiễm. Lũ ghoul đó chắc chắn đã trà trộn được vào trong trại một vài lần trước khi chúng đói đến mức phải đi bắt cóc người như bây giờ,” Saeter trả lời.
Anh liền ném một cái nhìn băn khoăn về phía những cái xác của những người bị thương đã được dùng để dụ lũ ghoul ra ngoài. Anh không hề thích cái việc dùng họ như những mồi nhử chút nào.
“Thế còn anh thì sao? Làm sao mà tôi biết rằng anh đã bị nhiễm hay là không chứ?” Herad hỏi anh với cặp lông mày dựng lên.
“Tôi luôn luôn mang theo một lọ bột bạc và tinh dầu tỏi theo mình để đề phòng cho những trường hợp như thế này rồi,” Saeter trả lời tiếp.
“Đắt đỏ và hoang đường, tôi rất tán thành. Tôi chắc chắn sẽ cướp nó từ anh nếu như tôi đã không được miễn dịch, Herad nói trong khi nở nụ cười toe toét với Saeter.
“Đó chính là lý do vì sao mà tôi chỉ nói cho mỗi mình cô. Chỉ cần đừng hỏi han gì về việc chia sẻ nó. Tôi chỉ có đủ cho bản thân mình dùng thôi,” anh nói.
“Tệ thật đó. Tôi đã hy vọng được bỏ qua phần sau đó,” cô trả lời trong khi bước tới trung tâm khu trại.
“Tôi sợ rằng điều đó sẽ không xảy ra,” Saeter bảo cô. “Chúng ta vẫn cần phải khóa khu trại lại và cô lập càng nhiều người càng tốt. Cô sẽ không thể biết rằng ai đã bị lây nhiễm cho đến khi căn bệnh đã phá triển đủ để bạc và tỏi có thể đốt được chúng và cho đến lúc đó thì cô sẽ phải lo lắng nhiều hơn về sự bùng phát và lây lan của căn bệnh đấy.”
“Bao nhiêu con ghoul đã tấn công anh vậy Saeter?” Herad bất chợt tò mò hỏi anh.
“Ba con và con số đó là quá nhiều,” anh cau có trả lời.
Blacknail đang đi theo chủ nhân của nó. Họ đi qua một nhóm những tên cướp có vẻ đã bị sốc đang ngồi quanh một đống lửa. Con goblin cảm thấy khá vui mừng khi đã tránh xa mấy con ghoul kinh tởm kia. Chúng hành động chẳng giống động vật một chút nào.
Blacknail hít một hơi thật sâu để làm dịu bản thân, nhưng một mùi hương khó chịu và bốc mùi đã khiến nó hắt xì dữ dội. Theo bản năng của mình, nó quay lại nhìn một trong những tên cướp đang ở gần đó và bắt đầu đánh hơi. Cảm thấy tò mò, nó tiến lại gần để biết rõ hơn về mùi hương kia.
Saeter dừng lại và đưa một cái nhìn thắc mắc về phía con goblin.
“Mi đang làm cái gì vậy, Blacknail?” anh hỏi con goblin.
“Ngửi mùi ghoul,” Blacknail trả lời trong khi chăm chú nhìn vào một người đang ngồi gần đó.
Tên cướp nọ nhìn chằm chằm vào Blacknail với vẻ mặt đầy lo lắng. Trước khi tên đó kịp mở lời, Herad đã bước tới và nhìn vào hắn. Tên đàn ông đó rũ xuống dưới ánh nhìn của cô. Quả là ấn tượng khi cô có thể ra lệnh mà chẳng cần mở lời, như kiểu câm hoặc bị đâm vậy.
“Mi có thể ngửi được người bị lây nhiễm sao?” cô hỏi con goblin.
Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp nói chuyện với Blacknail. Con goblin như đơ lại một lúc khi mà nó bỗng dưng trở thành tâm điểm của mọi cái nhìn từ tất cả mọi người. Cái nhìn đen tối của vị thủ lĩnh nọ khiến nó cảm thấy không thoải mái và khá đau bụng.
“Anh ta có mùi hơi giống ghoul,” con goblin giật mình trả lời lại và Herad cười một cách nham hiểm trước câu trả lời của nó.
“Vậy thì bây giờ, ta nghĩ cuối cùng mi cũng tỏ ra một chút hữu dụng rồi nhỉ,” cô nói với nó.
Herad cảm thấy rất hài lòng và đã đưa Blacknail đi tham quan trại và đánh hơi từng người một. Nếu một ai đó có mùi không ổn hoặc chỉ là Blacknail không thích họ, vài tên lính của Herad đều kéo họ đi.
Những người bị lây nhiễm đều bị cách ly cho đến khi họ được kiểm tra một cách kỹ càng. Các cung thủ đều được đưa vào vị trí xung quanh khu vực bị lây nhiễm để giết những người bị nhiễm từ xa nếu họ có ý định làm trái lệnh. Không một ai có gan làm như vậy cả. Herad đã nói rõ những điều sẽ xảy ra với những người cố gắng bỏ chạy và chẳng ai có ý muốn thử cô.
Cuối cùng, khi căn bệnh đã đủ phát triển để những ai bị nhiễm có thể được kiểm tra. Blacknail nhìn một cách thích thú khi con dao nhỏ bằng bạc được cứa vào da của người bệnh. Thịt của những người bệnh bị đốt cháy và nổi lên thành những vệt đỏ.
Và giờ thì đến màn giết chóc, những ai bị thiêu cháy đều không thể cứu được nữa. Herad đã chặt đầu họ hoặc đám cung thủ sẽ hạ gục họ nếu bất cứ ai cố gắng chạy thoát.
Xác của những người đó được ném vào cái hố cùng với những thanh gỗ bén lửa. Trong khi tất cả mọi người đều im lặng quan sát, Herad lạnh lùng thả một ngọn đuốc xuống dưới hố. Ngọn lửa cháy bùng lên như đang gào thét và quét sạch mọi dấu vết của những người đã chết.
Cả trại đều im lặng và rầu rĩ trong vài ngày sau đó. Trong cuộc đột kích đoàn xe chứa vũ khí và cuộc tấn công của lũ ghoul, dân số của cả trại đã giảm đi đáng kể. Nhiều tên cướp đã mất đi những người bạn, những người đồng chí của mình, vài tên thậm chí còn góp phần vào cái chết của bạn chúng.
Dù vậy, vẫn có những ngoại lệ. Như thường lệ, Herad vẫn thể hiện rằng mình không hề gắn bó với bất cứ ai trừ bản thân mình, còn Saeter thì luôn có suy nghĩ hầu hết lũ cướp đều chỉ là một đám cặn bã.
Lạ lùng thay, sự kiện này đã giúp cho Blacknail kết thêm vài người bạn mới. Vài người bị nhiễm bệnh đã được xác định sớm nên họ có thể chữa bệnh bằng bột bạc và tỏi. Nếu không có lời cảnh báo cảu con goblin, chắc họ cũng sẽ không biết rằng mình đã bị phơi nhiễm.
Blacknail dần trở nên nổi tiếng với vài tên cướp. Chúng bắt đầu lén lút tuồn đồ ăn vặt cho nó, và nó bắt đầu tăng cân rõ rệt. Không chỉ nhận được đồ ăn ngon, mà nó còn cảm thấy như mình đã thực sự trở thành một thành viên của nhóm người này! Bản thân Herad đã nói rằng nó rất hữu dụng. Cô chưa bao giờ nói với bất cứ ai về điều đó cả!
Rồi đến một đêm, con goblin mang tên Blacknail cuộn tròn lại và ngủ bên cạnh căn lều của chủ nó lần cuối cùng.