Herad đã làm như cô ta nói và tổ chức cuộc tìm kiếm vào chiều hôm đó. Đến sáng sớm hôm sau hầu như mọi người trong băng đã thức dậy và đi tìm chiếc hang nơi con slime đã chui ra. Chỉ một vài tên cướp ở lại để canh gác khu trại và trông chừng những con đường.
Toàn bộ chiến dịch được lên kế hoạch và tổ chức tốt bởi cả Saeter và Herad. Những người trinh sát đi trước để đảm bảo khu vực an toàn. Họ biết khu rừng và nhiều mối hiểm nguy của nó nên họ có thể định vị chúng trước khi những tên cướp ít kỹ năng hơn sa vào mà không hay biết.
Số còn lại đi theo phía sau nhóm trinh sát và dùng số lượng để bù cho sự thiếu hụt kỹ năng của họ. Họ làm việc với nhau, lục soát bụi rậm kỹ lưỡng để tìm những chiếc hang. Họ đã được chỉ dẫn cẩn thận là phải đi theo từng nhóm nhỏ và không lang thang đây đó một mình.
Họ cũng đã được cảnh báo coi chừng các dấu hiệu nguy hiểm vì những người trinh sát rất có thể bỏ sót thứ gì đó. Đây là rừng sâu, và trinh sát của Herad có kỹ năng nhưng còn lâu mới hoàn hảo.
Sau một vài giờ tìm kiếm những người trinh sát được lệnh bắt đầu đi ngược trở lại để đảm bảo những người đi rừng ít kỹ năng hơn không bị kẹt vào bùn hay rơi xuống hố.
Saeter vẫn nghĩ rằng sẽ có một vài thương vong. Đó chỉ là điều cần chấp nhận với quá nhiều người không được huấn luyện nhưng lại đang lang thang mò mẫm trong rừng. Do đó, tập hợp người đi lạc và xác người chết cũng là công việc của nhóm trinh sát.
Saeter cũng đảm nhiệm vai trò của một trinh sát và Blacknail đi với chủ nhân của nó. Đây không phải là chuyến đi lấy xác thỏ; họ sẽ đi khắp các nơi ở xa những khu vực hơi an toàn mà họ bình thường hay lui tới.
Người trinh sát già đã được chỉ định khu vực phía Bắc nơi Blacknail tìm thấy con slime. Đó không phải là một hướng mà Blacknail, hoặc nhiều người khác, đã đặt chân đến. Khi họ đi về phía Bắc địa hình trở nên gồ ghề. Đồi và hẽm núi hiện ra khiến tầm nhìn của họ kém đi.
Blacknail cảm thấy mệt bởi sự thay đổi độ cao liên tục. Bây giờ nó biết tại sao con người lúc nào cũng bám thật sát vào những con đường của họ. Leo lên những ngọn đồi bùn lầy và các con dốc đầy đá là rất gian khó cho một con goblin với đôi chân ngắn nhỏ và mập.
“Đừng lo lắng về việc quá giữ im lặng,” Saeter bảo Blacknail khi họ bắt đầu cuộc tìm kiếm của mình. “Bởi vì hôm nay chúng ta không đi săn thú lớn, ta lo lắng hơn về việc chạm trán một con gấu hoặc thứ gì đó hơn là thu hút thú săn mồi.“
“Vâng, chủ nhân,” con goblin thuận miệng đáp.
Nó biết ông chủ muốn nói gì. Một số loài thú nguy hiểm có khả năng tấn công bạn nếu bạn làm chúng bất ngờ nhưng sẽ thường né tránh con người nếu chúng nghe tiếng họ đi đến. Do đó, di chuyển lén lút không phải luôn luôn là ý hay nhất.
Tán rừng mà Blacknail đang bước bên dưới chắn hầu hết ánh mặt trời, nhưng ở đây không tối như khu rừng lúc nhúc nhện kia. Blacknail rất vui mừng vì họ không đi về hướng đó. Nó rùng mình khi nhớ lại những chiếc mạng nhện che phủ khu rừng tối tăm ấy và những sinh vật hiểm ác của nó.
Cây cối ở đây cao và to. Mặt đất được bao phủ bởi cây cỏ thấp rậm lá ở nơi không bị che lấp bởi lá khô. Ở đây và đó, những bông hoa nhỏ màu trắng và xanh nhú lên ở phía sau đám cỏ. Blacknail thực sự cảm thấy tất cả bọn chúng rất êm đềm và đẹp đẽ.
Trước đó con goblin đã cố gắng ăn một vài bông hoa nhưng Saeter đã giật chúng ra khỏi tay của nó trước khi nó kịp nếm. Rõ ràng chúng có độc. Không sao cả, dù gì chúng cũng hơi bốc mùi.
Trong khi Blacknail theo sau chủ nhân của mình nó ngửi và kiểm tra mặt đất để tìm dấu vết của con slime. Tuy nhiên nó không tìm thấy bất kỳ thứ gì.
Nó chạy đây đó như bay để kiểm tra bên dưới những bụi rậm và xung quanh các tảng đá để tìm khe nứt và hố sâu! Nó chắc chắn việc đó sẽ mang lại cho nó một phần thưởng.
Hơn nữa, nó muốn nhìn thấy cái hang mà những slime đi ra. Việc đó nghe có vẻ thú vị. Nó là một con goblin rất dũng cảm và trung thành khi Saeter đứng ngay sau lưng nó.
Khi họ đi dọc theo hẻm núi, một khu vực thấp xuất hiện ở trước mặt và họ cẩn thận bước xuống đó. Chẳng bao lâu, mặt đất bắt đầu trở nên bùn lầy và họ phải coi chừng bước chân của mình.
Đôi chân của Blacknail ngắn có nghĩa là nó phải nhảy từ chỗ khô này sang chỗ khô khác để theo kịp Saeter, ông đơn giản chỉ bước qua khu vực có bùn lầy ướt. Con goblin suýt ngã vào bùn vài lần nhưng giữ được bản thân lại sau khi vung tay dữ dội đầy khéo léo.
Đi thêm một chút, hai người họ bước qua một khoảng trống giữa hàng cỏ và vào trong một khu vực rộng mở. Có một khoảng không lớn bên trên vòm lá để ánh sáng rọi xuống.
Những bụi rậm trên mặt đất mọc dày hơn dưới bầu trời thoáng đãng. Blacknail nhìn thấy một vài cái cây khẳng khiu và có vẻ còn khá non. Tiếng vo ve của côn trùng và tiếng kêu của chim chóc cũng nghe lớn hơn ở đây.
Saeter bước vào trong ánh nắng, nhưng dừng lại để khảo sát khu đất trước khi đi tiếp. Blacknail bước theo sau chủ nhân và cũng nhìn xung quanh.
Thế nhưng con goblin không thể nhìn thấy gì nhiều. Nó quá lùn để nhìn qua rất nhiều cây cỏ và bụi rậm. Nó cố gắng nhảy lên cao nhất có thể nhưng không thật sự hiệu quả. Tuy nhiên nó thấy được một vài bụi cây mâm xôi ngon lành.
Blacknail liếm môi của mình. Mâm xôi rất ngon! Nó rất thèm muốn đi hái một ít nhưng nó biết chủ nhân sẽ đánh nó nếu nó chạy phía trước như thế, hơn nữa thứ gì đó có thể giết nó.
“Hmm, có gì đó sai sai,” người trinh sát già tóc hoa râm lẩm bẩm một mình trong khi nhìn xung quanh.
Tuy nhiên hình như ông không nhìn thấy gì cả, bởi vì ông ngập ngừng bắt đầu tiến tới một lần nữa vào trong khu đất. Saeter đạp lên đám cỏ cao và xô bụi rậm sang một bên trong khi ông di chuyển vào sâu hơn.
Sải chân cẩn thận của Saeter mang ông đến một nhóm cây nhỏ được vây quanh bởi một bụi lớn cây mâm xôi. Ông chằm chằm nhìn nó trong một vài giây trước khi quay mặt và quắc mắt nhìn phần còn lại của khu đất trong nghi ngờ.
Người trinh sát ấy tiến thêm một bước. Đột ngột, một tiếng gãy nghe rất rõ lọt vào tai của Blacknail. Con goblin giật mình nhìn xung quanh thì thấy một cành cây lớn bị gãy và rơi xuống Saeter.
Saeter giơ hai tay để che chắn bản thân. Cành cây đánh bật chúng sang một bên khi nó va trúng ông với một tiếng uỵch lớn. Máu bắn tung tóe trên mặt đất khi Saeter bị đập liên tục.
Blacknail thở hổn hển vì bị sốc, nhưng cảm thấy an tâm khi thấy chủ nhân của nó có thể trụ vững trên hai chân. Ông chỉ bị vướng trong cành cây ấy.
Con goblin lao tới để giúp chủ nhân của nó gỡ rối. Nó thực sự hy vọng chủ nhân tuyệt vời của nó không bị thương. Nó sẽ không thể trở về trại mà không có ông ấy!
Trong khi chạy, Blacknail bị gián đoạn bởi một cảm giác sai sai. Có thứ gì đó không đúng ở đây; thứ gì đó tồi tệ. Con goblin xem xét kỹ lưỡng cảnh tượng trước mắt.
Nó nhận ra cành cây là thứ gì đó sai sai. Nó không hề bị rớt khỏi cây, nó vẫn còn dính vào. Thực tế, nó đã dừng rơi xuống và thậm chí được nâng lên một chút trong khi Saeter bắt đầu cố gắng thoát khỏi nanh vuốt của nó.
Con goblin bối rối vì Saeter có vẻ đang gặp rắc rối với việc tự gỡ rối cho mình. Mắt nó cũng mở to và thể hiện dấu hiệu sợ hãi. Điều đó thật sai, chủ nhân của nó sẽ không sợ một cành cây.
Blacknail bất ngờ có một ý nghĩ khó chịu. Liệu đây có phải là một cái bẫy? Có ai đó hay thứ gì đó cố ý làm gẫy cành cây?
Blacknail không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nhưng nó biết nó sắp làm gì. Nó rút con dao của mình. Đã đến lúc tìm thứ gì đó để đâm, cho đến khi đến lúc bắt đầu chạy trốn.
Saeter bắt đầu nghiêm túc vụt quật và la hét trong khi ông cố gắng kéo bản thân ra khỏi cành cây. Người trinh sát già cũng rút con dao của mình và đâm vào cành cây ấy với cánh tay không bị vướng.
Sau đó, cả cái cây run lên khi Saeter đột ngột bị giật mạnh về phía trước bởi thứ gì đó vô hình. Blacknail đã dùng thời gian này để tiếp cận chủ nhân của nó. Hết tốc lực, nó chạy nhốn nháo đến cành cây và rồi nhảy lên trên nó với một cú phóng nhanh.
Con goblin đã nghĩ nó sẽ tìm thấy dây thừng hay thứ gì đó để cắt nhưng nó không thấy bất cứ thứ gì như vậy. Vì thế, ngay khi nó đáp xuống đất, nó điên cuồng đâm cành cây với con dao của mình. Lưỡi dao đâm trúng vỏ cây và trượt qua nó mà không xuyên thủng. Cái gì, điều đó không đúng! Đây là thứ gỗ rất kỳ lạ...
Saeter cũng chặt chém cành cây với con dao của mình. Tuy nhiên, lưỡi dao dài hơn của ông không có vẻ xuyên thủng thứ gỗ ấy tốt hơn lưỡi dao của Blacknail.
Thực tế, thứ gỗ này nhìn chung có vẻ rất kỳ lạ đối với Blacknail. Nó ấm và được phân đoạn một cách kỳ cục.
Nhìn vào chỗ chủ nhân của nó bị vướng cành cây, nó gần như có vẻ cái cây đã tóm lấy ông, như thể nó có móng vuốt. Cây không có móng vuốt. Blacknail khá chắc chắn Saeter sẽ đề cập đến điều đó nếu chúng có vuốt.
“Sau lưng ngươi, Blacknail. Cúi xuống!” Saeter bất ngờ la hét với con goblin.
Tức thì, Blacknail nghe lời và lăn ra khỏi cành cây. Nó vừa kịp lúc. Với một tiếng gió rít nghe như lá cây trong gió, một cành cây khác quét qua chỗ mà nó vừa đứng một khắc trước.
Cái cây rung một lần nữa và rồi mãnh liệt nghiêng về phía họ, đánh bật những chiếc lá ra và phóng chúng theo đường xoắn ốc xuống đất trong hình dạng một cơn lốc màu xanh lá.
Blacknail kêu thé lên trong kinh ngạc khi sinh vật trông giống cây ấy đứng dậy và quay người để đổi thành một hình dáng mới và kinh khủng. Ớ ô, đến lúc chạy rồi!
Trong lúc con goblin hoảng hốt quan sát, thân cây trông cứng rắn ấy nứt và tách ra thành hai chân riêng biệt. Những cành cây sau đó biến thành một đôi tay có vỏ bọc. Ngọn cây cũng tự phân chia thêm hai cánh tay dài méo mó và một cái đầu quái vật giống côn trùng với một cặp cuống mắt có đôi mắt đen nhỏ.
Hàm dưới hung dữ của cái thứ méo mó ấy trang trí cho dạ dày mở ra khi nó rít lên với họ một cách đói khát. Blacknail nhăn mặt khi tiếng động lớn một cách khó chịu ấy khoan vào tai nó đầy đau đớn.
Trong khi thứ kỳ quái kinh khủng được bao bọc ấy đứng dậy, nó kéo Saeter đang bị vướng ở bên dưới nó và ghim ông xuống lại mặt đất với một cánh tay dài.
Thứ sinh vật kỳ lạ ấy cao hơn một người đàn ông thậm chí mặc dù nó đang khom người và giữ thăng bằng trên bốn chân. Một móng vuốt rảnh đang kiên quyết giữ Saeter lại và móng vuốt kia đang vung xung quanh để tóm lấy Blacknail. Nó gần như giống một con bọ que săn mồi khổng lồ hay kiểu như cua rậm lá vươn dài một cách kinh khủng.
Thứ mà con goblin cho là vỏ cây thực chất là mai cua được cải trang với địa y và rêu xanh mọc bên trên. Phần kỳ cục nhất là những chiếc cành và lá cây nhỏ hơn. Chúng chĩa ra ngẫu nhiên từ lưng và các chi của nó, và theo Blacknail chúng có vẻ là cây cỏ thật sự đâm chồi ra từ mai của sinh vật ấy.
Con goblin sợ hãi lại lăn ra khỏi nơi một trong những cánh tay của sinh vật ấy đập xuống. Móng vuốt ấy trượt, đánh xuống đất và để lại một vết rạch trên mặt đất.
“Eep, chạy đi! Chúng ta đã làm khu rừng nổi giận!” Blacknail kêu thét trong khi nhảy về phía sau và bắt đầu chạy thành một vòng tròn nhỏ xuyên qua bãi cỏ.
Con goblin không biết đi đâu và kêu gào sợ hãi. Có cây ở mọi hướng. Nó tiêu tùng rồi!
Đó là lúc Saeter một lần nữa đâm cánh tay giữ lấy ông. Lần này có vẻ ông đã tìm ra một điểm yếu bởi vì sinh vật ấy rít lên và rùng mình trong đau đớn. Bộ móng vuốt rậm lá đang dí theo Blacknail chuyển sang ghim cánh tay cầm dao của Saeter.
“Khốn khiếp, đó không phải là kế hoạch,” Saeter hét lên trong giận dữ và đau đớn khi ông vùng vẫy để thoát ra từ bên dưới những móng vuốt đang giữ chặt ông trên mặt đất.
Blacknail biết nó cần có kế hoạch của chính mình thật nhanh chóng hoặc chủ nhân của nó sẽ chết, để lại nó một mình và ở rất xa khu trại. Bây giờ không có cách nào để nó tự trở về vì nó biết những cái cây sẽ cố gắng ăn nó! Nó sẽ không chống cự nổi một giây.
Nó phải suy nghĩ! Nó đã đánh bại con slime bằng cách nào đó. Với kế hoạch phù hợp nó cũng có thể đánh bại thứ này. Nên một lần nữa, nó có công cụ gì? Đúng rồi!
Blacknail rút dây ná của mình và đặt vào đó một cục đá. Nó quay chiếc dây ấy để tạo đà và ngắm vào mục tiêu mà Saeter bảo nó nhắm vào trước tiên, hai con mắt.
Nó quăng cục đá về phía một trong những mục tiêu nhỏ màu đen nhưng viên đạn hụt và sượt qua sinh vật ấy. Thế nhưng sinh vật ấy chùn bước và hoảng sợ rít lên. Hình như nó không thích bị ném đá, điều đó có nghĩa là Blacknail nên ném thêm nữa.
Blacknail phóng một cục đá khác, lần này trúng vào đầu của sinh vật đó ở ngay bên dưới một cuống mắt. Thứ cây ấy không có vẻ bị đau nhưng nó lại chùn bước và nâng một cánh tay lên để bảo vệ hai cuống mắt trông yếu ớt của nó. Tuy nhiên, để làm việc đó nó phải thả một tay đang ghim Saeter ra.
“Thả ra, cái đồ côn trùng bụi rậm um tùm chết tiệt!” Saeter la hét trong khi tranh thủ thời gian và ngay lập tức bắt đầu đâm trở lại với cánh tay vừa được giải thoát.
Blacknail tiếp tục ném đá vào sinh vật méo mó ấy cho đến khi nó quay lưng lại để cố gắng che chắn đầu của mình khỏi những viên đạn nhỏ. Ha, kế hoạch của nó có hiệu quả rồi! Nó là một thiên tài.
Sau đó, với một tiếng hét thắng lợi Saeter lăn tự do bên dưới kẻ bắt giữ ông. Ông đã đâm được con dao gần như xuyên qua cánh tay đang giữ lấy mình bằng cách nhằm vào một chỗ khớp.
Nỗi đau khiến con vật rít lên và thả con mồi của nó ra trong một giây. Tuy nhiên, nó nhanh chóng phục hồi và lập tức cố gắng tóm lấy Saeter một lần nữa.
Saeter hiển nhiên có những ý tưởng khác. Ông lao lên với một tiếng kêu đau đớn và xông tới con goblin trong khi Blacknail hỗ trợ ông bằng cách phóng nhiều cục đá hơn vào con quái vật đang tiến tới.
Bây giờ thứ ấy lao tới con mồi đang chạy trốn của nó trên cả sáu chân. Thân hình và những chiếc lá của nó rung lắc trong khi nó rượt đuổi qua đám cỏ cao của khu đất.
“Chạy đi,” Saeter hét lên khi ông nhăn nhó trong đau đớn và chạy vượt qua con goblin.
Blacknail làm theo. Nhanh nhất có thể nó quay người và bò khỏi cái thứ đang cố gắng ăn nó. Chắc chắn chủ nhân của nó đôi lúc thích nói điều hiển nhiên.
Cả hai người họ chạy xuyên qua khu rừng với tốc độ tối đa, với nỗi sợ hãi và bản năng sinh tồn thuần túy đang thúc đẩy họ. Blacknail không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu sinh vật ấy tóm được nó bằng cành cây dài trông như móng vuốt.
Không bao lâu, tiếng động đuổi theo và tiếng lá xào xạc dừng lại. Blacknail liều mình liếc nhìn về phía sau và thấy sinh vật kia quay người và bắt đầu đi thơ thẩn về lại khu đất mà nó đi ra. Thật may mắn, thứ đó chạy không quá nhanh.
Phía trước nó, Saeter dừng lại và dựa người vào một cái cây. Ông rõ ràng đang bị đau và kiệt sức. Máu rỉ ra từ những vết thương dài trên cả hai tay của ông chỗ mà con vật kia đã tóm lấy.
Trong cuộc chạy trốn hối hả người đàn ông và con goblin đã chạy sâu hơn vào đám bụi rậm, xa khỏi ánh mặt trời.
“Lũ mimic không đáng được sinh ra,” Sater càu nhàu giữa hai nhịp thở nặng nề trong khi nghỉ mệt.
Blacknail nhớ chủ nhân của nó có đề cập đến bọn mimic trong rừng một lần. Ông đã bảo con goblin rằng chúng trốn giữa những cái cây và tóm lấy con mồi đi lang thang quá gần. Ông cũng bảo chạy khỏi chúng nếu nó thấy một con bởi vì chúng di chuyển chậm.
Blacknail khá chắc chắn chủ nhân của nó đã quên kể một số thông tin quan trọng nào đó. Nó tất nhiên không mong đợi thứ gì như con quái vật đã tấn công họ!
“Bây giờ chúng ta an toàn không? Có cây ở khắp mọi nơi!” con goblin nức nở trong kinh hoàng khi nó xoay vòng. Dù nó có xoay nhanh đến mức nào nó cũng không thể nhìn tất cả mọi hướng cùng một lúc.
“Chúng ta ổn. Lẽ ra ta nên biết trước. Ta biết thứ gì đó đã sai. Đó là một bãi săn mồi hoàn hảo của mimic. Chúng chỉ có thể bắt chước những cái cây nhỏ và chúng thích nhiều ánh mặt trời,” Saeter hối hận rên rỉ.
Ông sau đó quay về phía con goblin ở bên cạnh, nó đang lảo đảo vì xoay quá nhiều.
“Ta sẽ cho người một cây dao lớn và bén hơn,” Saeter nói với nó.
“Vâng, làm ơn,” Blacknail đáp với một cái gật đầu hồ hởi đồng ý.
Nó thích ý tưởng đó. Đây là lần thứ hai con dao của nó làm nó thất vọng. Hãy nghĩ đến tất cả những thứ nó có thể đâm với một con dao lớn hơn!
Sau một vài phút hít không khí và hồi phục nhiều nhất có thể, Saeter gắng gượng đứng dậy từ cái cây với một vẻ mặt nhăn nhó và quay về phía con goblin.
“Chúng ta cần trở về. Ta bị thương và máu sẽ thu hút thú săn mồi,” ông giải thích.
Người trinh sát già sau đó lưỡng lự trong một giây trước khi càu nhàu và nói thêm, “Cám ơn ngươi Blacknail. Ngươi là một con goblin giỏi.”
Ngạc nhiên, Blacknail nở một nụ cười toet toét. Chủ nhân của nó trước đây chưa bao giờ khen nó câu nào ngoài ‘làm tốt lắm’. Nó cảm thấy niềm hãnh diện mãnh liệt dâng lên trong lòng ngực. Nó đã rất dũng cảm!
“Cảm ơn, chủ nhân. Tôi thật hạnh phúc ngài không chết,” nó bộc lộ trong khi sải bước đến và ôm eo chủ nhân của nó.
Việc này khiến Saeter tái nhợt, trông khó chịu, và rồi cố gắng quay đi.
“Chúng ta cần trở về. Thả ra và giúp hai cánh tay của ta, Blacknail,” ông lúng túng bảo con goblin.
Rõ ràng ông muốn đẩy con goblin ra nhưng không thể bởi vì những vết thương. Blacknail đợi vài giây trước khi thả ra. Nó tận hưởng cái ôm đó và phải trả lại cái túi nhỏ của Saeter do những ngón tay nghịch ngợm của nó đã vô tình mượn theo bản năng khi chúng lần đầu tiên được ôm.
“Vâng, chủ nhân,” nó vâng lời khi đã ôm xong và thả ra.
Saeter cúi xuống và bảo Blacknail lục những cái túi nhỏ của ông cho đến khi tìm thấy một cái túi chứa một số thuốc mỡ nặng mùi thảo dược và một cái túi khác chứa một số giẻ sạch.
Saeter sau đó bảo nó lấy một miếng giẻ ra và thoa thuốc lên vết thương bằng miếng vải ấy. Cuối cùng ông bảo con goblin cột một miếng giẻ thật chặt quanh vết cắt lớn nhất để cầm máu, và rồi dùng một miếng khác để cột tay ông lên trước ngực để hỗ trợ và cố định nó.
“Như thế sẽ được việc. Đi thôi,” Saeter càu nhàu khi Blacknail hoàn tất.
Con goblin bước ra xa và Saeter đứng dậy. Hai người họ sau đó bắt đầu hành trình dài trở về khu trại. Saeter bị thương nhưng vẫn có thể bước đi mà không gặp quá nhiều khó khăn. Blacknail ngạc nhiên vì Saeter ra hiệu rằng nó nên dẫn đầu.
Hào hứng, con goblin đi trước và bắt đầu dẫn chủ nhân của nó về nhà. Nếu hai người họ cùng sống sót nó chắc chắn sẽ được một bữa ăn thịnh soạn! Hy vọng rằng bữa ăn ấy sẽ tốt hơn bụi mâm xôi mà con mimic ngu ngốc đã đuổi họ đi khỏi.