Sau một đêm không có sự kiện gì hấp dẫn, Blacknail thức dậy sớm vào buổi sáng hôm sau và được cử đi kiểm tra những chiếc bẫy thỏ. Nó đã làm việc này rất nhiều lần và không còn sợ đi vào rừng một mình nữa. Nỗi sợ của nó đã được thay thế bởi sự quen thuộc, ít nhất miễn là nó chỉ đi một quãng đường ngắn đến chỗ những chiếc bẫy rồi trở về.
Blacknail ngáp khi nó lang thang qua những bụi cây ở bìa rừng. Ký ức về cuộc sống cũ trong cống của nó đã bắt đầu mờ nhạt dần. Vì nơi này nguy hiểm nên khu trại đã trở thành ngôi nhà mới của nó.
Dẫu sao đi chăng nữa không phải là không có cách khả thi để trở về. Khu cống ấy nằm cách xa nhiều ngày đi qua rừng, và đó là chuyến đi mà nó không bao giờ dự định thực hiện.
Cuộc sống mới của nó có những đặc quyền. Một trong số đó là khu rừng có mùi tốt hơn nhiều so với dưới cống.
Thỉnh thoảng nó nhớ việc ở xung quanh những con goblin khác, nhất là những con cái, nhưng dù sao trong cống nó hầu hết chỉ đánh nhau với những con goblin. Chúng đánh vì cấp bậc, thức ăn, vật sáng bóng, gái, và tất nhiên chỉ vì chúng cảm thấy chán.
Bên cạnh đó, thậm chí tuy con người thật to lớn và đáng sợ nhưng đôi khi họ cho nó đồ ăn và tán dương nó. Chưa có con goblin nào cho Blacknail đồ ăn ngon, nếu nó không đập chúng trước.
Mặt trời buổi sáng nhẹ nhàng chiếu qua những tán lá thưa bên trên nó. Đó là một ngày trong trẻo ấm áp mà không có một đám mây nào trên bầu trời. Những chú chim buổi sáng hót hân hoan trên những cành cây, lờ đi hoặc không biết đến con goblin đang đi dạo bên dưới chúng.
Blacknail dừng chân trong chốc lát để lắng nghe tiếng chim hót và dò xét đám hoa cỏ xung quanh nó. Khi nó đứng yên làn da xanh và bộ quần áo da của nó lẫn lộn với khung cảnh, ngụy trang cho nó.
Sau khi chú ý lắng nghe trong một lúc, Blacknail không nghe hay nhìn thấy điều gì bất thường nên nó tiếp tục đi dạo. Dường như không có gì nguy hiểm ở xung quanh.
Nó di chuyển bình thường nhưng vẫn giữ một nửa sự cẩn trọng cho bất kỳ thứ gì đáng ngờ. Nếu có một bài học mà Saeter đảm bảo nó không bao giờ quên thì đó là không ai thực sự an toàn ở trong rừng. Nó ghét làm ông chủ của mình thất vọng bằng việc chết một cách kinh khủng.
Con goblin nhỏ thận trọng nhanh chóng đến chỗ những chiếc bẫy, nhưng khi sắp bắt tay vào việc nó nghe thấy một tiếng động bất ngờ. Cái gì đó? Blacknail giật mình ngạc nhiên và xoay người. Đó có phải là một con quái vật khủng khiếp sắp nhảy ra và ăn nó không?
Chắc chắn là không phải; đám cỏ bên dưới một trong những chiếc bẫy đã kích hoạt chỉ đang kêu sột soạt. Con goblin không nghĩ có bất kỳ thứ gì thực sự nguy hiểm có thể trốn trong đám cỏ nhỏ ấy. Đó chắc là một con chim hay gì đó.
Dù sao đi chăng nữa Blacknail nheo mắt và kín đáo rút dây ná của nó ra. Thứ gì đó có thể đang cố gắng trộm thỏ của nó! Nó không thể nhìn thấy thứ gì gây ra tiếng động từ chỗ của mình nên nó đi vòng qua một cái cây để có góc nhìn tốt hơn.
Trong khi Blacknail quan sát, thứ gì đó bắt đầu cố gắng leo lên cái cây non đang treo một con thỏ. Mắt của con goblin mở to khi nó nhìn trong ngạc nhiên. Nó không biết cái thứ quái dị ấy là gì.
Làm sao thứ đó thậm chí có thể di chuyển? Nó chỉ là một viên dung dịch tròn! Nó giống như một đống nhầy có thể nhìn xuyên qua với một chùm đồ vật có hình dạng kỳ dị lơ lửng ở bên trong. Nhưng nó đang di chuyển và thực sự có thể chậm chạp trèo lên cái cây non. Điều đó trông rất sai, như kiểu nước chảy lên trên nhưng xấu xí hơn.
Theo nguyên tắc chung Blacknail dùng ná bắn một cục đá trúng nó. Viên nhầy ấy rung động rồi đứng yên trong một giây trước khi ngã bẹp xuống đất.
Có phải nó đã giết được thứ ấy? Nó hy vọng như thế. Thôi, rõ ràng nó chưa giết được vì theo như con goblin quan sát thứ ấy tái tạo lại và bắt đầu chảy về phía nó với một tốc độ kinh ngạc.
Ớ ô, thứ ấy đang hướng đến chỗ nó! Làm sao một thứ kỳ cục như thế có thể di chuyển được? Nó bắn trúng thứ đó với một cục đá khác trong hy vọng rằng sẽ dừng được nó lại.
Đống nhầy rung động khi va chạm và cục đá bị chìm bên trong thứ đó nhưng một giây sau bị đẩy ra ngoài trở lại với một tiếng xì xụp và rớt xuống đất. Thứ đó cũng liên tục thu hẹp khoảng cách của cả hai nên Blacknail lo lắng lùi nhanh một bước.
Nó không biết trái banh nước mũi quái dị ấy nguy hiểm như thế nào. Nó khá chắc chắn Saeter chưa bao giờ đề cập đến bất kỳ thứ gì giống thứ ấy cho nó, hoặc ít nhất không phải trong lúc nó chú ý.
Blacknail thận trọng đi vòng quanh đối thủ bí ẩn của nó. Thỉnh thoảng thứ đó lao nhanh về phía nó nhưng con goblin luôn luôn khéo léo tránh được.
Ha, nó nhanh hơn thứ ngu ngốc ấy! Bây giờ, nó chỉ phải tìm ra cách làm đau thứ đó trước khi thứ đó tìm ra cách làm đau nó.
Đột ngột, quả cầu nước lao đến nó một lần nữa và nó đi chuyển để tránh. Hoặc ít nhất nó đã cố gắng.
Khi nó nhảy ra xa thứ gì đó bất thình lình kéo mạnh cổ nó và làm nó nghẹt thở. Cái đà bất lợi đó làm chân của nó không còn ở bên dưới và nó đáp mạnh xuống đất bằng xương cụt. Ao, cái mông tội nghiệp của nó!
Rồi nó nhìn với đôi mắt mở to trong kinh hoàng khi viên nhầy lớn kia rơi xuống nó. Với một tiếng đập ướt át thứ đó đi đến và bao lấy cánh tay của nó.
“Ýý, biến biến,” Blacknail la hét trong khi vụt quật và cố gắng thoát khỏi nhưng viên nước trong suốt dính rất chặt.
Con goblin kinh hãi cố gắng đứng dậy nhưng đống nhầy túm chặt lấy tay nó và không thả ra, dù cho nó kéo mạnh đến thế nào đi chăng nữa. Nó kêu thé trong sợ hãi khi thứ đó bắt đầu leo trên cánh tay hướng về đầu của nó.
Không ổn rồi! Tuyệt vọng, Blacknail cố gắng cào thứ đó ra với cánh tay kia nhưng thứ đó ngay lập tức tái tạo ở chổ bị cắt. Không, không công bằng! Nó bắt đầu đá thứ đó với chân của nó nhưng dừng lại khi một ngón chân chìm vào trong thứ đó và cũng bị kẹt.
Không phải kế hoạch tốt nhất của nó... Ít nhất việc đó dường như làm thứ đó bối rối vì thứ đó ngừng leo trên tay nó, dù là chỉ trong một lúc.
Blacknail rên rỉ và điên cuồng cố gắng suy nghĩ. Nó không phải là bất kì con goblin ngu ngốc nào. Nó là Blacknail! Saeter hoặc người khác sẽ làm gì? Thôi nào nghĩ đi! Một con người sẽ... dùng một công cụ. Blacknail cảm thấy một tia hy vọng. Đúng rồi, nó có một công cụ.
Con goblin dùng cánh tay kia kéo con dao mà Saeter đã đưa cho nó ra. Tuyệt vọng, nó đâm đống nhầy vài lần nhưng vẫn không gây bất kỳ sát thương nào. Nước rỉ ra ngay lập tức chảy trở lại sau khi nó cắt thứ đó.
Tiếp theo sao đây? Nó nhìn đối thủ khi đống nhầy bắt đầu hút nó vào một lần nữa, lần này ở cả hai chi bị kẹt của nó. Rùng mình, Blacknail nhận ra nó sắp chết nếu không nghĩ ra thứ gì đó.
Nghĩ đi! Có lẽ nó nên tấn công những thứ kỳ dị lơ lửng bên trong đống nhầy. Một cách điên cuồng, nó cố gắng đâm những cái gần nhất nhưng chúng quá sâu và con dao không thể chạm đến.
Nó kinh hãi cảm thấy rìa của đống nhầy bắt đầu trèo lên cổ của nó. Nó khiếp đảm rung cầm cập trong khi quằn quại trên đất bởi sức nặng và sự nhớp nháp của đống nhầy.
Nó có một ý tưởng đột ngột, nhưng rất tuyệt vọng và ngu ngốc. Nó không muốn thực hiện nhưng nó đang hết thời gian. Nó khá chắc chắn nó sẽ không thể thở dù cho thứ này được làm bằng bất kỳ thứ gì. Ý nghĩ đống nhầy bao lấy đầu và chảy vào mũi miệng của nó thật khủng khiếp.
Hít một hơi thật sâu Blacknail chuẩn bị sự quyết tâm của mình và kéo cánh tay kia lại. Rồi nó đâm thứ đó mạnh nhất có thể. Cánh tay đó chìm sâu trong đống nhầy và bị bắt dính. Nó không thể rút cánh tay đó ra hay tấn công lần nữa và bây giờ nó chỉ còn lại một chân, điều đó không làm được gì nhiều cho nó.
Tuy nhiên, nó thanh thản khi thấy lưỡi dao trong tay chạm đến được mục tiêu. Cái bọc đen lơ lửng bên trong đống nhầy bị xuyên thủng bởi con dao và dung dịch đen bắt đầu tràn ra, trộn lẫn với chất nhầy trong suốt. Blacknail mở to mắt quan sát và hy vọng trong tuyệt vọng rằng nó thật sự đã làm được điều gì đó và sẽ không bị ăn sống.
Viên nước gợn sóng lăn tăn rồi chấn động điên cuồng. Blacknail kinh hoàng vì bị hút vào sâu hơn và mặt nó bị bao lấy. Rồi bất thình lình con goblin bị phun ra tung tóe trong chất nhầy. Nó thở hổn hển và hút không khí trong vui sướng. Nó thoát rồi, và còn sống!
Trong khi dung dịch đen lan ra phần còn lại của viên nước thứ đó bắt đầu phân hủy. Bị bao phủ trong thứ nhầy nhớp nháp có mùi kỳ cục, Blacknail nằm trên mặt đất và quan sát sinh vật kia chết với một tiếng ùng ục lớn. Cuối cùng, chỉ một vết bẩn bốc mùi và một vài cơ quan méo mó kỳ dị còn sót lại.
Blacknail đứng dậy và cố gắng quét chất nhầy khỏi da và quần áo. Nó hào hứng cười toet toét. Wow, nó thật mừng vì còn sống. Vừa rồi cực kỳ suýt soát!
Sau khi con goblin bỏ cuộc việc làm sạch cơ thể, nó quay mặt nhìn những gì còn lại của sinh vật kia. Đó hầu như chỉ là mớ nhớp nháp hôi thối, thứ mà nó đã có quá đủ, nhưng nó phát hiện ra thứ gì đó lấp lánh giữa những gì còn sót lại. Đó là một viên pha lê nhỏ!
Blacknail cất giấu viên pha lê vào một trong những chiếc bao nhỏ của nó và hướng về khu trại. Một vài phút sau nó nhớ ra nó phải kiểm tra những chiếc bẫy và nhanh nhẹn quay trở ngược lại.
Nó thu thập xác thỏ và vội vàng trở về với Saeter. Nó đã bị trễ lắm rồi. Chủ nhân của nó sẽ tự hỏi nó đang đi đâu. Nó chạy gấp gáp xuống con đường nhanh nhất có thể và vẫn còn giữ một chút lén lút và nhận thức.
Nó về đến gần trại mà không gặp thêm rắc rối. Mặc dù nó làm giật mình một trong những kẻ cướp trinh sát khi nó chạy vượt qua người hắn ta. Người đàn ông ấy ngạc nhiên nhìn nó khi nó đi ngang qua. Blacknail lờ hắn và hối hả trở về nhà.
Nó ra khỏi khu rừng và lập tức chạy xuyên qua khu trại hướng đến lều của Saeter. Nó thực sự muốn khoe khoang về chiến thắng của mình!
Một vài người liếc nhìn nó bằng ánh mắt kỳ cục khi nó đi ngang qua vì nó vẫn bị bao phủ trong một ít chất nhầy. Thứ đó chảy nhỏ giọt trong khi nó chạy. Tuy nhiên họ không chặn nó lại và nó nhanh chóng đến nơi.
May mắn cho nó, Saeter đang ngồi ở phía trước trên một gốc cây và đang tra dầu vào một số công cụ. Khi Blacknail chạy đến và ném những cái xác thỏ xuống đất một cách thô lỗ Saeter nhìn lên. Ông kiểm tra con goblin với nét mặt cáu tiết.
“Bằng tên của tất cả những thứ linh thiêng ngươi đã làm gì cho đến tận bây giờ?” ông hỏi với giọng phiền muộn.
Blacknail hào hứng muốn thể hiện nên nó kéo quả cầu từ chiếc bao nhỏ ở thắt lưng và đẩy tới mặt của Saeter.
“Tôi lấy từ vũng nước xấu xa,” nó tự hào la lên.
Saeter nghiêng người về phía sau tránh xa quả cầu ngay trước mặt và quan sát nó cẩn thận. Một vẻ bối rối được biểu hiện trên nét mặt của ông.
“Một vũng nước xấu xa?” ông lập lại mà không hiểu gì cả.
Người trinh sát già nhìn Blacknail chất vấn và lấy quả cầu pha lên từ nó. Ông vừa xoay nó vừa nghiên cứu.
“Thứ nhầy nhụa hôi thối,” Blacknail hào hứng giải thích.
Nó muốn chủ nhân của nó nhận ra nó là một thợ săn và một chiến binh tuyệt đến nhường nào.
“Nhầy nhụa... một con slime? Ngươi đã chiến đấu với một con slime, và đây là viên pha lê của nó,” Saeter ngạc nhiên nói khi lông mày của ông căng ra vì bận tâm.
“Chính xác ngươi chiến đấu với con slime ở đâu,” ông hỏi với giọng nghiêm trọng.
Blacknail hơn cả vui mừng trả lời.
“Ổ chỗ những chiếc bẫy thỏ. Cố gắng cướp nhưng tôi chặn lại. Nó túm lấy nhưng tôi đâm hay,” Blacknail trả lời trong khi ưỡn ngực tự hào.
Khi con goblin nói chủ nhân của nó bắt đầu trông có vẻ hơi ấn tượng, điều này khiến Blacknail càng hạnh phúc hơn với bản thân nó. Thật sự, nó là con goblin tuyệt vời và hùng mạnh.
“Ngươi tự mình đánh bại một con slime? Chắc hẳn là một con nhỏ vô dụng, nhưng làm tốt lắm,” Saeter đáp trong khi đứng dậy.
“Không nhỏ, lớn lắm. Lớn hơn cả tôi,” Blacknail thổi phồng trong khi dang tay thể hiện con slime lớn đến nhường nào.
Nó vẫn muốn nhiều lời ca ngợi hơn nhưng Saeter chỉ nhìn nó thích thú nhưng nghi ngờ trước khi nghiên cứu viên pha lê một lần nữa.
“Đó là gì?” Blacknail hỏi chủ nhân.
“Nó là pha lê của con slime. Tất cả bọn chúng đều có. Slime chỉ lớn lên trong hang động pha lê. Hãy hy vọng rằng không có một hang động nào ở gần đây. Những chỗ này rất nguy hiểm, nơi duy nhất nguy hiểm hơn cả rừng ở Iron Teeth,” ông giải thích.
“Tệ hơn cả nhện?” Blacknail nghi ngờ hỏi.
“Đúng,” Saeter đáp với một tiếng càu nhàu phát cáu. “Ta phải báo lại cho Herad.”
Với một mệnh lệnh cho Blacknail đi theo, Saeter tiến về phía ngôi nhà nông trại cũ mà Herad đã chiếm lấy làm đồn chỉ huy. Blacknail thường tránh nó vì Herad là một quý cô đáng sợ.
Rơm trên mái đã được thay thế và cửa đã được gắn lại. Việc sửa chữa trông thô thiển nhưng hữu dụng. Tất nhiên thứ thô thiển nhất về nó là hai tên côn đồ đứng canh gác phía trước.
Chúng là hai tên cục súc xấu xí to lớn, thật sự dường như không phải đứng canh gác mà chỉ ở đó với vẻ mặt chán chường bởi vì chúng không có nơi tốt hơn để ở. Khi Saeter tiếp cận ông nói chuyện với một trong số chúng.
“Herad có bên trong không?” ông thô lỗ hỏi.
“Ừm, cô ta ở trong đó,” tên lính gác trả lời ông bình thường.
Không một tên lính gác nào lo lắng chặn họ lại khi họ tiếp cận.
“Tôi muốn nói chuyện với cô ấy,” Saeter nói với họ.
Hai tên lính gác nhìn nhau và với một tiếng thở dài tên đứng xa hơn quay vào cửa nhà và gõ.
“Chỉ huy, Saeter muốn gặp cô,” hắn thông báo vào cánh cửa đóng.
Một phút sau hắn tránh khỏi lối đi và cánh cửa mở làm lộ diện Herad đang nhìn xuống họ trừng trừng.
Cô ta mặc giáp da như thông thường như thiếu chiếc áo choàng và đa số những cây dao găm. Ánh nến bập bùng sau lưng cô ta chiếu sáng phía trong ngôi nhà tối tăm. Ở bên cạnh chủ nhân Blacknail rũ xuống theo bản năng để làm bản thân khó bị chú ý hơn.
“Bình thương tôi sẽ hỏi chuyện này có quan trọng hay không nhưng vì đó là ông Saeter tôi biết ông sẽ không ló mặt mà không có lý do chính đáng,” cô ta cáu kỉnh bình luận trong khi bước ra nói chuyện với ông.
Saeter nhìn cô ta bước xuống những bậc thanh ngắn trước cửa nhà. Cô ta nhìn vào mắt ông và cười thích thú.
“Con goblin Blacknail của tôi đã kiểm tra những chiếc bẫy sáng nay,” ông nói với cô ta làm cử chỉ hướng về phía con goblin.
“Thú vị lắm, tuy tôi thích nghe một người đàn ông khoe khoang về thú cưng của mình nhưng làm ơn nói đến ý chính,” cô ta đáp với một cái đảo mắt.
“Khi trở lại nó bị bao phủ trong chất nhầy và có một lõi pha lê. Nó nói với tôi nó đã chiến đấu với một con slime nhỏ cố gắng đến chỗ những chiếc bẫy. Tôi nghĩ cô muốn biết,” Saeter bảo cô ta. Blacknail giận vì bất mãn. Đó là một con quái vật slime khổng lồ, không phải một con nhỏ! Saeter chưa nhìn thấy nó thôi.
Herad cau mày và quắc mắt trong khó chịu khi Saeter nói xong. Tuy nhiên Saeter rõ ràng không phải mục tiêu của sự bất mãn.
“Ông nghĩ đó là dấu hiệu của một hang động pha lê ở xung quanh à?” cô ta hỏi ông.
“Phải, chắc chắn phải có một hang động ở đâu đó xung quanh. Câu hỏi là gần đến mức nào. Con slime có thể đã lang thang một khoảng cách khá xa. Nó chắc chắn đã làm điều đó vì chúng tôi chưa thấy quái thú và thể đột biến pha lê nào khác,” Saeter nói với cô ta.
“Nên ông không nghĩ chúng ta có một vấn đề?” cô ta hỏi. Saeter lắc đầu đáp lại và khua cái lõi pha lê mà ông lấy từ Blacknail.
“Chúng ta có thể đã may mắn. Chiếc hang cũng có thể hầu hết bị phong ấn nên chỉ những thứ như slime mới có thể lách qua. Tuy nhiên slime lớn hơn có thể rất nguy hiểm. Một số thậm chí có lõi hoạt động và khả năng phép thuật như thể đột biến. Chúng có thể sánh với những con Drake về sức mạnh,” ông giải thích khi Herad nản chí nhìn ông.
“Đây rõ ràng là chuyên môn của ông, Saeter. Sao ông không giải thích ông cần gì để tôi có thể chấp thuận nó?” cô ta hỏi ông với giọng khó chịu.
“Nó quá nguy hiểm để lờ đi. Ngày mai tôi muốn cử tất cả trinh sát đi lục soát vành đai. Sau đó tôi muốn nhiều người nhất có thể để đi theo họ một khi nó đã an toàn hơn và để lục soát kỹ hơn. Một đường nứt sẽ khó tìm thấy nhưng đủ dễ để phong ấn,” ông bảo cô ta.
“Chà, ít nhất ông không muốn rời bỏ khu trại,” Herad nói khi cô suy nghĩ thêm về yêu cầu của ông.
“Tốt thôi, hầu hết mọi người không giống như đang làm điều gì có ích hơn ăn không ngồi rồi. Việc này sẽ giúp giữ họ khỏi rắc rối. Tối nay tôi sẽ thông báo cho họ,” cô ta nói thêm và Saeter gật đầu chấp thuận.
“Vậy tôi rời đi đây,” người trinh sát già nói với cô ta.
Herad chỉ quan sát ông trong khi nhàn nhã rút con dao găm và nhấn nhẹ ngón tay vào mũi dao như thể để kiểm tra độ sắc bén. Cô ta tiếp tục vuốt nó trong vài giậy trước khi đáp.
“Nếu như nó lớn hơn một khe nứt thì sao? Những loại pha lê mana mới đáng giá cả một gia tài đối với những hội pháp sư, đủ để trang trải cho một người cả đời,” cô ta lạnh lùng bình luận.
“Nguy hiểm lắm, cô có thể khuấy động một con quái vật có khả năng giết một nữa băng nhóm. Có lẽ thậm chí là một thứ gì đó ngang ngửa với City Killer và rồi Riverdown sẽ thành đống đổ nát giống như Coroulis,” ông lo lắng trả lời.
Herad nhìn ông nghi ngờ.
“Đầu tiên tôi luôn luôn có thể tìm thêm nhiều người hơn, và thứ hai nó không chỉ ít có khả năng xảy mà còn đơn giản không phải là vấn đề của tôi,” cô ta trả lời ông.
“Nó là vấn đề của cô nếu con thú ấy giết tất cả chúng ta trước tiên, điều mà rất có thể xảy ra. Cô cũng cần nơi nào đó để bán chỗ hàng hóa cướp được,” ông đáp.
“Chúng ta có thể rời đi,” Herad nói trong khi nhún vai đáp lại. “Bên cạnh đó, ông là người liên tục nhắc mọi người nhớ rằng không ai an toàn ở ngoài này. Một thể biến dị có thể tấn công chúng ta bất kỳ lúc nào và đó sẽ không phải là một điều ngạc nhiên với cả hai chúng ta. Đây là Iron Teeth và chúng ta là những kẻ cướp tàn bạo. Mỗi ngày chúng ta sống sót là một ngày may mắn. Một khoản tiền công lớn xứng đáng một sự mạo hiểm lớn.”
“Như cô muốn,” Saeter đáp với một tiếng thở dài. “Tôi đoán ngày mai chúng ta sẽ biết được chúng ta tìm thấy thứ gì.”
“Chúng ta thật sự sẽ như vậy, và nếu chúng ta tìm thấy chiếc hang tôi sẽ là người ra quyết định. Bây giờ ông có thể đi,” cô ta thô bạo nói với ông bằng một giọng ra lệnh lạnh lùng.
Saeter chỉ gật đầu và nhanh chóng rời đi. Blacknail theo sau chủ nhân của nó và suy nghĩ về điều nó vừa nghe được. Nghe như ngày mai sẽ phấn khích lắm đây.