Blacknail lần tìm đường trở về khu trại bằng cách đi theo vệt mùi cũ của hai người họ. Việc đó thật dễ dàng vì nó có một cái mũi đáng kinh ngạc và là con goblin theo dấu tuyệt vời nhất!
Con goblin kỹ lưỡng coi chừng các dấu hiệu nguy hiểm và mùi lạ trong khi nó chậm chạp di chuyển xuyên qua khu rừng. Chủ nhân của nó đang trông cậy vào nó để trở về nhà an toàn.
Một cơn gió nhẹ bất ngờ thổi qua những cái cây khiến cho một số chúng lắc lư và kêu cọt kẹt một cách đáng lo ngại. Blacknail đông cứng trong báo động. Nó dừng lại và nhìn chằm chằm vào một cái cây trước mặt. Chuyển động của cái cây đó là do gió hay do thứ gì đó xấu xa hơn?
Cái cây ấy chắc chắn không có vẻ hợp lý đối với Blacknail, gần như không giống một cái cây. Có phải đó là một con mimic khác? Nó rút dây ná của mình ra và bắt đầu quay.
Nó phóng cục đá bay vun vút trong gió và va đập vào cái cây ấy với một tiếng uỵch nhỏ, trước khi rớt xuống đất. Blacknail nín thở.
Không có gì khác xảy ra. Cái cây ấy không tách mở, di chuyển xung quanh, cố gắng ăn nó, hay bất kỳ hành động đe dọa nào khác. Nó vẫn nghi ngờ.
“Đó không phải là một con mimic, Blacknail,” Saeter lạnh nhạt nói từ phía sau nó. “Giống như ba cái cây lúc nãy ngươi vừa kiểm tra.”
Blacknail thở dài và bước bên dưới cái cây ấy. Nó không di chuyển hay biến hình thành một con vật ghê tởm kinh khủng. Đôi khi chủ nhân của nó không hài hước. Họ tiếp tục đi.
Ánh mặt trời chiếu về phía tây xuyên qua những cành cây ở trên cao khi họ đi gần được nửa đoạn đường về. Blacknail đang trèo qua một khúc gỗ bắt đầu mục thành bổi khi những vệt mùi mờ nhạt nhất thu hút sự chú ý của nó. Nó quay đầu và ngửi không khí.
Ban đầu nó không ngửi được gì bất thường, nhưng sau một lúc một loại mùi nó biết lấp kín mũi của nó. Hào hứng, nó dừng lại trên khúc gỗ và đứng lên để có tầm nhìn tốt.
Nó dõi mắt nhìn mặt đất và bụi cây xung quanh để tìm nguồn gốc của cái mùi ấy. Tim nó bắt đầu đập mạnh khi nó tìm kiếm. Nó thấy rất nhiều rễ cây, khúc gỗ, và những bụi cây nhỏ, nhưng không có mối đe dọa rõ ràng.
“Cái gì đó?” Saeter hốt hoảng hỏi.
Ông không thể chiến đấu nữa và ông biết điều đó. Cả hai cánh tay của ông đang được băng bó nặng nề và ông bước đi khập khiễng.
“Goblins, nhiều,” Blacknail kín đáo trả lời.
Một vài cảm xúc phức tạp khác nhau dâng lên trong người nó và trộn lẫn với nhau một cách hỗn loạn. Một phần trong nó muốn thách thức bọn goblin để giành lãnh thổ. Một phần khác trong nó biết như vậy là ngu ngốc. Nó bị áp đảo số lượng với một Saeter đang bị thương để hỗ trợ và vì thế họ cần trở về khu trại. Nó lưỡng lự.
“Ngươi có ngửi thấy một con hobgoblin không, Blacknail?” Saeter hỏi nó trong lo lắng.
Cái gì? Blackail quay lại với chủ nhân của nó và nhìn ông ấy kiểu chất vấn.
“Không biết?” nó hồ nghi trả lời. “Hobgoblin là gì?”
Người trinh sát già tóc bạc ngạc nhiên nhìn trở lại nó.
“Ngươi không biết hobgoblin là gì?” ông hỏi con goblin.
Blacknail gật đầu xác nhận. Nó không biết thứ này.
“Hơh, ngươi có ngửi thấy một con goblin to lớn kì lạ không?” Saeter cẩn thận hỏi sau một thoáng suy nghĩ.
Blacknail cau mày. Làm sao mà nó ngửi được một con goblin lớn đến thế nào? Đôi lúc chủ nhân của nó nói một số điều ngu ngốc.
“Không, chủ nhân. Không có tên nào như thế,” Blacknail đáp sau khi ngửi thêm một chút. Tất cả goblin mà nó ngửi thấy có vẻ bình thường vừa đủ.
Chủ nhân của nó trông an tâm với câu trả lời của con goblin. Bây giờ, Blacknail thực sự muốn biết hobgoblin là gì. Nó nghe có vẻ thú vị.
“Tiếp tục di chuyển nhưng sẵn sàng chiến đấu. Tuy nhiên chúng ta nên có thể đuổi chúng đi, chúng chỉ là... um goblin,” Saeter nói với một kết thúc lúng túng.
Blacknail lờ đi sự xúc phạm không cố ý. Nó gật đầu với chủ nhân và nhảy xuống khỏi khúc gỗ rồi tiến lên xuyên qua khu rừng.
Với một nụ cười đầy mong đợi, nó rút dao ra và thủ sẵn ở trước mặt. Trở lại bóng tối ẩm ướt của khu cống khi nó đã từng chiến đấu với những con goblin khác, nó chưa bao giờ có một thứ vũ khí như thế này. Cây dao thật bén, sáng chói và nguy hiểm! Saeter cũng rút con dao của ông với cánh tay không bị buột lại.
Bây giờ Blacknail có thể ngửi thấy bọn goblin rõ hơn. Dường như có ít nhất bốn tên và chúng chắc chắn đang tiến lại gần hơn. Có khả năng chúng đang điều tra mùi của nó và muốn giết kẻ xâm phạm lạ mặt. Mùi máu từ chủ nhân của nó có thể cũng đã thuyết phục bọn chúng rằng một bữa ăn dễ kiếm đang ở gần.
Chúng sẽ không dễ kiếm được bữa ăn nào từ nó. Blacknail nhắm mắt lại và tập trung nghe ngóng. Từ trong bóng tối phía sau mí mắt của mình, nó nghe thấy tiếng lạo xạo của lá cây rụng bị dẫm đạp và tiếng bước chân nhẹ nhàng trên đất khô. Nó quay người lại và mở mắt ra nhưng không thấy bất kỳ thứ gì.
Blacknail thận trọng nheo mắt trong khi kiểm tra cây và bụi rậm ở xung quanh để tìm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy bọn goblin đang theo dõi họ. Nó có thể cảm thấy chúng đang quan sát nó. Mọi bản năng mà nó có đang bảo nó rằng những con goblin thù địch đang ở gần đó.
Ở khóe mắt của nó, một cái bóng xanh lá đột nhiên nhảy xổ ra từ bên dưới một số rễ cây rối bù và phi tới. Blacknail phản ứng nhanh nhạy và nhảy ra xa, cùng lúc con goblin kia đập một cây chùy gỗ lớn xuống cạnh chân nó. Cây chùy được làm từ một cành cây cong quẹo và trông có vẻ đánh rất đau.
Đôi tai dài màu xanh lá của con goblin hoang dã ấy hạ ngang xuống và nó gầm gừ với Blacknail. Tuy nhiên Blacknail không bị lúng túng, và rít lên trong thách thức. Đã đến lúc cho tên yếu đuối xấu xí này biết ai là con goblin cứng nhất ở đây.
Blacknail không phí thêm chút thời gian nào và hào hứng phóng người tới đối thủ của nó. Nó dự định đánh trả trước khi con goblin kia có thể hồi phục từ đòn đánh hụt với cây chùy.
Trong khi xông tới, Blacknail nhìn rõ con goblin đầu tiên nó gặp trong rừng. Con goblin này xanh hơn nó một chút, hoàn toàn trần truồng, và xấu như bọn giun bị nghiền. Gương mặt của Blacknail cũng có cái mũi dài, lông mày rậm, và đôi mắt lác nhưng chúng dễ coi hơn nhiều.
Nụ cười của Blacknail tươi hơn và nó nhe răng khi nó hiểu được đối thủ của mình. Nó to lớn hơn tên còi cọc nhỏ bé trần truồng này. Đây sẽ là một trận đấu dễ dàng, và đó là điều nó thích.
Khi Blacknail di chuyển để hoàn thành đòn đánh trả và đâm kẻ tấn công nó, có thứ gì đó bay trúng nó từ phía sau. Nó gầm gừ và quay lại thấy một con goblin khác vừa ngăn cản nó từ phía sau. Ê, đó là gian lận!
“Bọn hèn!” Blacknail kêu rít lên khi tên goblin mới này và nó vật lộn với nhau và văng sang một bên.
Chúng lăn trên mặt đất. Đối thủ mới của nó cố gắng đập đầu nó bằng một cục đá bén nhọn, nhưng Blacknail chụp cánh tay của hắn lại và chặn được đòn tấn công. Trận chiến này là của nó!
Sau đó nó và đối thủ của mình đánh và cào nhau trong khi chuyển động của chúng đưa chúng xuyên qua một bụi cây đầy gai. Tên hoang dã quá thận trọng để không bị đâm bởi lưỡi dao của Blacknail. Rồi chúng ngã nhào và đập người vào gốc của một cái cây đại thụ.
Blacknail bị choáng và buông con goblin kia ra trong một lúc. May mắn thay, đối thủ của nó không hề khá hơn. Hai con goblin tách ra, tốn vài giây để hồi phục, và đứng lên lại. Con goblin hoang dã vẫn đang cầm chặt cục đá nhọn trong tay và Blacknail vẫn đang giữ cây dao của mình.
“Raar!” tên tầm thường trần truồng màu xanh lá la toáng lên trong khi hắn giơ cục đá lên cao hơn đầu và xông tới.
“Đánh đến chết!” Blacknail la hét ngược lại trong khi nó tránh bên dưới cục đá. Đó là thứ mà nó nghe những tên cướp la hét trong suốt các trận chiến.
Rồi nó đốn ngã đối thủ của mình và cắn hắn. Răng của nó cắm vào da thịt bên dưới cánh tay của con goblin kia, đó là nơi nó không thể bị đánh trúng bởi cục đá của đối thủ. Vị của sắt lấp đầy miệng của Blacknail khi nó lấy máu của đối thủ. Mùi vị ấy làm nó phấn khích. Nó đang thắng thế!
Con goblin kia kêu ẳng lên thật lớn vì đau và cố gắng đẩy nó ra. Không nhân nhượng, Blacknail thu răng lại và đâm cây dao vào vai của đối thủ. Nó đã nhắm vào cổ của con goblin đó.
Không kháng cự nữa, con goblin cầm đá ngã xuống rên rỉ trên mặt đất. Máu nhỏ giọt từ chỗ nó bị cắn và từ chỗ vai bị đâm. Blacknail phun máu xuống mặt đất và chùi sạch miệng của mình trong khi đắc thắng nhìn xuống đối thủ đã bị đánh bại. Chiếng thắng là của nó!
Blacknail bây giờ đang thở trong khó khăn và có một vài vết xước mới đang đau bừng bừng. Móng tay của con goblin kia rất bén. Trong khi hít không khí nó giật mình nghe thấy tiếng lá lốp bốp ở sau lưng.
Nó quay lại vừa kịp lúc để tránh khỏi một đòn tấn công bất ngờ. Tên goblin vung cành cây đã trở lại cuộc chiến. Blacknail cảm nhận được cây chùy vụt ngang qua đầu khi nó tránh bên dưới cái cây ấy. Phải rồi, nó gần như quên mất tên này. Nó thật ngớ ngẩn.
Trong khi nó trườn ra xa cây chùy, nó nhìn thấy chủ nhân Saeter đang cố gắng chiến đấu với ba con goblin khác. Chúng vây quanh người đàn ông với những cây giáo dài bằng gỗ.
“Mẹ kiếp, bọn khốn nhỏ bé chết tiệt,” Saeter chửi rủa trong mệt mỏi.
Ông rõ ràng đang gặp khó khăn để tự vệ bản thân khỏi ba tên bọn chúng. Người trinh sát già chỉ còn một tay sử dụng được đang nắm cây dao găm dài. Ông trông có vẻ kiệt sức khi ông nhảy qua lại tránh những mũi giáo của bọn goblin.
Tuy nhiên Blacknail phải tập trung vào trận chiến của chính nó. Tên cầm chùy lại lao vào. Thay vì tránh một lần nữa, Blacknail nhảy tới trước khi hắn sẵn sàng và chặn hắn lại.
Chúng ngã nhào nhưng Blacknail ở phía trên. Sau đó nó dễ dàng chặn cú vung chùy vụng về của con goblin kia, do chúng ở quá gần nhau nên cây chùy không được vung hết lực.
Blacknail đè lên ngực của con goblin ấy. Nước dãi bay ra từ miệng của hắn khi hắn kêu thất thanh và cố gắng cắn Blacknail bằng những cái răng vàng bị mẻ nhưng Blacknail giữ hắn lại. Nó bóp thật mạnh vào cổ của con goblin hoang dã.
Cuộc chiến kết thúc khi Blacknail dùng tay còn lại đâm đối thủ của nó một cách dã man ở trên và dưới xương sườn như cách mà Saeter đã dạy nó. Rồi nó lặp lại một vài lần để chắc chắn.
Máu trào ra từ vết thương xuống nền đất. Tên cầm chùy co giật và sặc sụa trước khi nằm im và ủ rũ. Blacknail hạnh phúc cười thầm. Nó thật sự là một con goblin mạnh mẽ. Nó đã tự mình đánh bại hai con goblin khác!
Khi Blacknail đứng lên nó quay mặt nhìn ba con goblin đang tấn công chủ nhân của nó. Tuy nhiên, chúng nhìn thấy Blacknal đứng vững trước hai đồng bọn bị đánh bại thì liền bỏ chạy. Chúng chạy vụt vào rừng với một loạt tiếng kêu ăng ẳng đầy sợ hãi.
Con goblin bị thương cũng đứng lên được và chui xuống bên dưới chỗ rễ cây mà con goblin đầu tiên đã nấp. Blacknail quan sát hắn và thấy ở dưới đó có một cái hang. Nó cảm thấy không muốn cố gắng đuổi theo con goblin bị thương xuống lòng đất. Việc đó tốn quá nhiều sức.
“Khốn, hôm nay không phải là một ngày tốt lành dành cho ta,” Saeter mệt mỏi nhận xét.
Người trinh sát già đang lảo đảo nhưng vẫn còn đứng được. Mũi giáo cùn của bọn goblin đã không thể xuyên thủng tấm áo giáp da của ông nhưng chúng vẫn đau khi đâm trúng, và chúng đâm ông rất nhiều.
Blacknail mỉm cười với chủ nhân khi sự phấn khích tràn ngập trong người nó.
“Chúng ta thắng. Tôi thắng! Tôi đâm, cắn, và đâm, và cắn.” Blacknail vui mừng la lên và nhảy cẫng người. Nó đã cho bọn goblin kia thấy ai mới là chủ của vùng đất này. Nó, nó đã làm được!
Saeter chỉ nhìn Blacknail với vẻ mệt mỏi.
“Ừ, dù sao chúng ta cũng còn sống. Nhanh trở về nào. Ta cần một cốc rượu... và chữa trị,” Saeter càu nhàu.
Nhún vai, Blacknail làm như được bảo và hướng về phía khu trại. Nó cũng có những vết cắt và xước nhưng không có cái nào quá nghiêm trọng. Chúng chỉ là bằng chứng cho thấy sức mạnh và sự bền bỉ của nó!
Bây giờ Saeter di chuyển thậm chí còn chậm hơn khi ông đi cà nhắc sau lưng Blacknail. Cả sự kiệt quệ và đau đớn từ vết thương làm ông chậm lại, mặc dù chúng trông có vẻ không mấy nghiêm trọng. Người trinh sát già lẩm bẩm và cằn nhằn trong khi bước đi.
Blacknail nghĩ rằng chủ nhân của nó nên vui mừng hơn vì họ đã thắng, nhưng rồi nó nhận ra chủ nhân thuộc kiểu người gắt gỏng.
Lúc này Blacknail đi vênh váo xuyên qua khu rừng. Chiến thắng vừa rồi làm nó say sưa. Nó là con goblin mạnh nhất ở đây! Kẻ cứng nhất trong cả khu rừng! Nó vẫn chú ý quan sát nhưng nỗi sợ khu rừng trước đây đã lắng đi vào lúc này.
Bất ngờ một tia sáng le lói ở giữa những bụi cây bên trái chiếu vào mắt nó. Sáng chói! Nó lang thang đến gần để nhìn rõ hơn. Vật đó nhỏ, cỡ nắm tay của nó, và lấp lánh nhiều màu sắc khác nhau. Vật đó dường như phản chiếu ánh sáng thành sắc màu cầu vồng. Trong khi di chuyển Blacknail nghe tiếng cằn nhằn sau lưng nó.
“Hư, Blacknail. Trở lại đây. Chỉ lần theo dấu vết thôi,” Saeter la mắng trước khi một cơn ho bất thình lình xảy đến với ông.
Blacknail nhìn lại trong lo lắng. Nó thật sự nên quay lại. Nó hối hận quay đi khỏi vật sáng chói kia. Biết về khu rừng này, dù sao thì đó chắc hẳn là một cái bẫy chết người khủng khiếp nào đó.
Khi nó bước trở lại với Saeter, nó nghe tiếng vù vù từ phía sau. Giật mình hoảng loạn Blacknail quăng người sang một bên. Nó lăn và bò trườn trên đất trước khi đứng dậy và quay mặt nhìn thứ đang tấn công nó.
Thứ đồ vật sáng chói kia đã bay ngang qua nó. Nó thấy món đồ nhỏ bé đủ màu sắc ấy bay vù vù lên một cái cây và đậu trên đó. Thứ ấy là một con bọ. Ô, bây giờ thì nó đã nhận ra. Saeter trừng mắt nhìn nó một cách thiếu kiên nhẫn.
Con bọ trên cái cây ấy to lớn và cánh của nó tỏa ra nhiều màu sắc khác nhau khi ánh sáng chiếu vào. Nó trông như lai giữa một con bọ cánh cứng và một con kiến, và nó có một cặp càng khổng lồ trông có vẻ sắc bén.
Blacknail đã nhìn thấy rất nhiều bọn chúng ở dưới lòng đất trong khu cống. Một trong những công việc chính của nó là tiêu diệt chúng. Chúng có khuynh hướng xây những cái tổ lớn chặn đường ống, và đục thủng lỗ những cái ống khác. Chủ nhân cũ của nó không ưa gì chúng. Chúng cũng độc hại nên bạn thậm chí không thể ăn chúng. Như một thói quen con goblin rút dây ná ra để giết con bọ.
“Dừng lại, Blacknail!” Saeter đột ngột la lên khi Blacknail đang quay ná giữa chừng. Con goblin dừng lại và nhìn về phía chủ nhân của nó với một vẻ mặt bối rối.
“Giết một người thu hoạch mang lại điềm gỡ. Chúng là linh thiêng đối với các vị thần,” Saeter giải thích cho con goblin bối rối.
Blacknail nghĩ ngợi. Nếu giết bọ làm cho các thần linh nổi giận thì điều đó giải thích về tất cả điềm gỡ của nó, và tại sao bây giờ nó phải ở trong rừng. Điều đó có lý, nó sẽ không đập chết bọ nữa. Nó hạ dây ná xuống.
Trong lúc đó, người thu hoạch bò lên vỏ cây đến khi nó chạm đến một cành cây xanh non. Sử dụng đôi càng của mình nó cắt rời cành non ấy và rồi bay đi. Blacknail quan sát nó kêu vù vù vào trong những bụi cây với cành cây ấy ở trong miệng.
“Nó sẽ mang cành cây ấy xuống tổ của nó dưới lòng đất để thối rửa rồi dùng để trồng nấm. Đó là lý do nó linh thiêng đối với Tera-Nan vị thần của vạn vật phát triển, và Cor-Dius vị thần của bóng tối,” Saeter giải thích một cách tôn kính.
Blacknail bối rối nhìn Saeter. Vậy Tera-Nan và Cor-Dius này là các thần linh? Điều đó cũng dễ hiểu, con người đặt tên cho các thần linh, họ chắc chắn cũng đặt tên cho mọi thứ khác. Saeter bắt gặp ánh mắt của nó và đau đớn cười thầm.
“Ta sẽ không cố gắng giải thích về thần thánh với một con goblin. Không có ý xúc phạm đâu Blacknail. Bây giờ đi thôi,” Saeter nghiêm nghị bảo nó.
Nhún vai, Blacknail trở lại đường đi và một lần nữa bắt đầu chỉ dẫn Saeter trở về khu trại. Dù sao nó không thực sự cảm thấy cần biết về tên của các vị thần. Điều đó dường như vô dụng với nó. Thần linh dõi theo bạn và làm điều họ muốn dù bạn có biết tên của họ hay không.
Khi họ di chuyển Saeter bắt đầu càng lúc càng khập khiễng. Ông cũng chậm lại một cách đáng quan tâm. Blacknail bắt đầu lo lắng rằng chủ nhân của nó sẽ không về được khu trại. Kéo lê ông ấy sẽ là một công việc cực nhọc.
May mắn thay, Blacknail sớm nghe thấy tiếng người nói xuyên qua những bụi cây trước khi Saeter nghe được. Nó chạy vụt vào những bụi cây ấy để kiểm tra.
“Ê, ngươi đi đâu đấy? Trở lại Blacknail.” Saeter la sau nó.
“Nghe tiếng nói. Sẽ trở lại ngay,” Blacknail trả lời.
Nó hé mắt ra từ phía sau một cái cây và nhìn thấy một nhóm người trông có vẻ hung dữ đang đi qua lại trong khu rừng. Nó mất một thoáng để nhận ra một vài người trong số đó, hầu hết do mùi hôi thối của họ. Cười an tâm, Blacknail quay lại và chạy về với chủ nhân của mình.
“Lối này! Băng cướp lối này,” Blacknail vui mừng bảo Saeter khi nó chạy đến chỗ ông.
Saeter khó chịu nhìn nó nhưng bắt đầu đi về phía Blacknail chỉ. Họ sớm gặp mặt những tên cướp khác, hiển nhiên là những người đang tìm kiếm cái hang.
Có một tá người phân tán trong một khu vực nhỏ, kiểm tra dưới bụi cây và sau những tảng đá để tìm các khe nứt hoặc hang động. Khi Saeter và Blacknail tiến đến, một trong số đó ngước lên và nhìn họ thích thú.
“Cái quái gì đã xảy ra với ông thế, và tôi có nên lo lắng không? Tôi mong rằng không có một con drake tức giận nào đang đuổi theo ông?” người đàn ông hỏi Saeter khi anh ta nắm được tình trạng kiệt sức và tả tơi của họ.
Quần áo của Saeter bị cắt và phủ trong máu. Một tay của ông phải nằm trên băng đeo. Blacknail cũng có vết máu và vết trầy của chính nó. Saeter quắc mắt trở lại người đàn ông.
“Chúng tôi sẽ ổn, cảm ơn đã hỏi; và không có một con drake nào. Chúng tôi chỉ chạm trán một con mimic và rồi một đám goblin hoang dã quyết định rằng chúng tôi trông như bữa ăn miễn phí,” Saeter lạnh lùng đáp.
Blacknail gật đầu đồng ý trong khi chủ nhân của nó nói. Nó sẽ nhận ra một con drake nếu có. Nó nghe rằng chúng khá to lớn..
“Chà, tôi mong rằng con mimic đó không ở quanh đây. Một điều nữa, bây giờ đừng nhìn nhưng tôi nghĩ một trong những con goblin đó vẫn đang đi theo ông,” người đàn ông cười bảo Saeter khi anh ta chỉ vào Blacknail.
Saeter ném lại cho người đàn ông một cái nhìn hoàn toàn không vui.
“Tôi không có tâm trạng để nói đùa,” người trinh sát già đáp. “Con mimic ở cách đây hai giờ đi bộ, nên đừng lo. Khu vực này sẽ khá ổn trong vòng vài dặm, nhưng tôi đang trở về trại để trị thương nên cậu tự lo ngoài này. Tuy nhiên tôi sẽ cảm kích nếu cậu cử ai đó đi cùng chúng tôi để đề phòng.”
Người đàn ông kia nhún vai và đồng ý cử người trở về với họ. Anh ta gọi một tên cướp gầy và cao lêu nghêu đến rồi ba người họ cùng nhau hướng về khu trại.
“Cố gắng đừng để vướng vào quái vật nữa, Saeter,” tên cướp ấy nói đùa khi họ rời đi.
Saeter quay mặt và quắc mắt với người đàn ông ấy.
“Chúc may mắn ở ngoài này mà không có người chỉ dẫn. Tôi có một số lời khuyên dành cho cậu. Khi cậu không thể tránh được việc tìm thấy một con troll ở bụi cây tiếp theo mà cậu kiểm tra, cậu nên la hét thật lớn. Rồi mọi người sẽ biết hướng nào để bỏ chạy,” Saeter đáp trả trước khi nặng nề bước đi.
Họ nhanh chóng về được khu trại mà không gặp bất kỳ ngạc nhiên hay cuộc chạm trán nào. Một khi về đến Saeter rửa và may vết thương lại. Sau đó cả hai người họ ăn tối và nghỉ hết ngày hôm đó.
Trời cuối cùng cũng tối dần và Saeter ngủ thiếp đi bên cạnh đống lửa tàn. Ông đã quá mệt mỏi để đi vào trong lều. Blacknail vui mừng cười toe toét khi nó cuộn tròn bên cạnh chủ nhân của mình. Đây luôn là một trong những ngày yêu thích của nó. Nó là Blacknail, con goblin mạnh nhất!