“Giờ thì kết thúc buổi học....White. Em có thời gian không?”
“Em sao? Grey-sensei.”
Ngày hôm nay, lớp học ma pháp kết thúc và Grey-sensei gọi tôi lại lúc tôi đang suy nghĩ tôi nên ăn gì ở trường hôm nay.
“Mà, chỉ là nói chuyện một chút thôi.”
“……Vâng ạ"
Tôi không phóng đại gì, nhưng chả có lý do gì để từ chối cô ấy cả.
Và thế là tôi đi theo cô ấy.
“Maa, cuộc sống ở học viện này của em thế nào?”
“Em rất hài lòng ạ.”
Tôi được mời đến phòng tư vấn ở trong trường. Như cái tên, nó là nơi để bàn bạc về nhiều vấn đề như là hướng nghiệp tương lai. Tôi không có vấn đề gì để hỏi cả, nhưng tôi hiểu rằng sensei thì có thứ để nghĩ đến.
Chúng tôi đang ngồi đối diện với nhau trước một cái bàn và trên hai chiếc ghế sofa. Nhân tiện, Gray-sensei pha cho tôi một ly cà phê. Tôi xin một cốc cà phê đen và nó khá là ngon.
“Em biết là em đang bị chế giễu với cái biệt danh Pháp sư héo úa phải không? “
“Vâng ạ. Nhưng việc đó trước sau gì cũng kết thúc mà.”
“Em thật sự ổn chứ? Nói thật thì tôi khá lo cho em. Em đến từ một gia đình thường dân và có vẻ cũng không giỏi dùng ma pháp. Em chắc chắn là mục tiêu để họ bắt nạt đấy.”
“Thì cũng không sai, nhưng em còn có thể làm gì? Nếu em phản đối ở đây và nổi dậy, nó chẳng khác nào thêm dầu vào lửa sao?”
“Em có cần giáo viên can thiệp vào không?”
“Nếu chỉ là nói xấu thôi thì em vẫn không có vấn đề gì. Nhưng em không muốn cứ phải dựa dẫm vào cô ngay cả khi mọi chuyện diễn biến theo hướng bạo lực hơn.”
“…Cũng phải, nhưng..... À nói mới nhớ, người đó có khen ngợi em nhỉ.”
Gray-sensei mỉm cười hiền từ.
“Người đó là...?”
“Elliot”
“Ra vậy. Là Wright-sensei à.”
“Ah. Có vẻ như là em có chuyển động khá tốt đấy chứ nhỉ.”
“Vâng. Em từng chay đây chạy đó trên núi ở quên em mà. Em cũng có một ít kinh nghiệm chiến đấu với quái vật.”
“Ra vậy.....Mà, White có ưu điểm của riêng mình mà. Tôi không bắt em phải giỏi mọi thứ có trong trường này. Chỉ là những thứ mà em cần khi rời học viện này chính là điểm mạnh của em. Ưu điểm chính là thứ của chính em mà.”
“Vâng. Cảm ơn cô vì những lời khuyên ấy.”
“Không. Không có gì đâu. Có một thời điểm mà tôi không thể làm được gì cho học sinh của đã tốt nghiệp. Tôi không muốn phải hối hận thêm lần nữa.”
“Vậy ạ......tâm lý của một giáo viên.”
“Không to lớn đến vậy đâu. Nếu là nó thì chúng tôi cũng chả có vấn đề gì với việc học sinh bị đuổi học cả.”
Gray-sensei nhìn với ánh nhìn xa xăm và uống ly cà phê của mình. Tôi nghie nói là không có nhiều người rời trường này một cách vinh quang. Nó cho thấy sự khắc nghiệt của ngôi trường này.
“Hôm nay đến đây thôi. Xin lỗi vì lấy thời gian của em. Có vẻ như em giỏi giang hơn tôi tưởng.”
“Cảm ơn cô, sensei.”
“Oh, ngay cả thái độ cũng tốt. Vậy thì cô xin phép.”
Đứng dậy, cô ấy cất ly cà phê của cô ấy và bước ra khỏi phòng.
Ra vậy. Nếu nói về học viện này thì ngay cả chế độ hỗ trợ cho học sinh cũng rất tốt. Đúng chư tôi nghĩ, sư phụ nói đúng. Tôi mừng vì tôi đã đến học viện này.
◇
“…Mugumugu”
Tôi đang bỏ đầy mồm một miếng thịt trên chiếc ghế ở bên ngoài. Khi đã nhận ra là đã quá trễ để đến căng tin trường rồi, tôi quyết định chỉ mua một chiếc sandwich và nước uống từ quầy hàng gần đó.
Và tôi ngồi ăn ở một chiếc ghế trống ở bên ngoài.
Trước mặt tôi là vườn hoa mà chính tay tôi đã trồng, và tôi ngắm nhìn những bông hoa xinh đẹp ấy.
Và tôi cũng có thể ngắm nhìn bầu trời xanh và tận hưởng thiên nhiên trong khi đang ăn.
“Ah? Ray?”
“Mu… Rebecca-senpai. Em xin lỗi ạ.”
Tôi ngay lập tức nhai cho xong và uống một miếng nước để đứng lên chào chị ấy, nhưng có vẻ như là không cần phải nghiêm chào như thế vì đây không phải quân ngũ. Tôi quyết định chỉ cúi đầu một cách bình thường là đủ. Tôi cũng đã bắt đầu quen với học viện này rồi.
“Chị có thể ngồi bên cạnh cậu được không?”
“Vâng. Không thành vấn đề.”
“Vậy thì cho chị xin phép.…”
Mùi hoa trà bồng bềnh trên mái tóc chị. Rồi chị ấy lấy một cái sandwich trên tay và bắt đầu ăn với cái miệng nhỏ nhắn của mình.
“Ah? Cậu cũng thích sandwich hoa quả à Ray?”
“Vâng. Đây là món đầu tiên em ăn ở học viện này, và em khá ngạc nhiên về độ ngon của nó.
“Phải đấy. Thế rồi, còn gì nữa không. Do là chị đã tuồn cái sandwich đó vào trường đấy.”
“Vậy ạ?”
“Ừ. Dù gì tôi vẫn là chủ tịch mà, cậu biết chứ?”
Rebecca-senpai, người mà đang tỏ ra rất chi là tự hào và vui vẻ. Tình huống này có một chút trẻ con, và nó khiến tôi bất giác nở một nụ cười.
“Chị là chủ tịch à.......tuyệt thật đó. Vậy là chị như là quản lý của toàn học viện rồi?”
“Phải đấy, cho nên là cứ thoải mái khen chị nữa đi.”
“Tuyệt thật đó.... hơn nữa, chủ tịch lại là một con người xinh đẹp thế này. Em đã học được nhiều thứ.”
Tôi không biết nhiều về hệ thống của học viện, nhưng tôi sẽ nói những gì tôi nghĩ trong đầu.
“M-Maa, chị không nói tới mức đó nhưng...”[note27272]
“Sao vậy ạ? Mặt của chị có hơi đỏ kìa...? Chị cảm thấy không khỏe ư? Giờ đang là lúc chuyển mùa nên là xin hãy cẩn thận hơn ạ.”(EN: Tôi thực sự muốn đập thằng này rồi đó!)
“Mà thì… có lẽ vậy.”
Chị ấy trả lời với giọng khô khốc.
“Nhân tiện, cuộc sống của cậu ở đây thế nào rồi?”
“Em thấy rất thoải mái ạ.”
“…Nhưng chị nghe cậu đang gặp một chút khó khăn mà.”
“Oh, cái đó đến tai chị rồi à. Không sao đâu. Em cũng không quan tâm gì mấy.”
“Vậy à....nhưng đôi lúc cậu có thể dựa vào chị khi cần đấy. Chị dù gì cũng là một trong ba đại quý tộc mà.”
“Cảm ơn ạ. Nói mới nhớ.…”
“Gì vậy? Cậu cứ tự nhiên hỏi vị chủ tịch này đây mọi thứ?”
Chị ấy nhìn tôi với một nụ cười trên môi.
Tôi quyết định hỏi thứ đang vương vấn trong đầu.
“Người còn lại của đại quý tộc cũng ở trong học viện này sao ạ?”
“À. Nhà Rose, nhà Bradley, và nhà Olgren. Đó là ba đại quý tộc. Nhưng nhà Olgren thì tham gia ở một học viện khác theo gia phả rồi. Đây đúng thật là học viện lớn nhất thế giới, nhưng ngoài kia vẫn có những học viện tốt khác.”
“Vậy ạ.....và em nghe nói Cuộc thi ma pháp kiếm sư sắp tổ chức rồi nhỉ”
“Phải đấy, cũng tới thời điểm này rồi, vòng sơ tuyển sẽ bắt đầu vào tháng bảy, và trận chiến để quyết định người mạnh nhất sẽ bắt đầu vào hai tuần sau kỳ nghỉ hè vào tháng tám. Năm nhất sẽ tham gia với tư cách tân binh và năm hai trở lên sẽ tham gia vào sự kiện chính. Nhân tiện, chị là nhà vô địch của năm ngoái đấy.. Ehem...!!”[note27273]
“Trời đất!! Tuyệt thật đấy! Vậy có nghĩa chị là ma kiếm sư giỏi nhất trong số các học sinh rồi sao?”
“Hmm. Chị muốn nói thế lắm, nhưng thật ra chị có một đối thủ. Năm ngoái chị may mắn mới thắng được, nhưng năm nay thì chưa chắc. Năm ngoái là năm đầu tiên chị chiến thắng mà...…”
“Ra vậy.....Khá là khó để giữ vững ngôi vị quán quân vì môi trường của giải đấu nhỉ. Có thể sẽ còn có việc tiêu diệt quái vật nữa.”
“Ray không hứng thú tham gia sao? Có vài tin đồn là lực chiến thực tế của em rất mạnh đấy…?”
Thế là còn vài cái tin đồn nữa ở trong trường về tôi........Tôi có nghĩ về nó, nhưng rồi lập tức từ chối. Ánh mắt của Rebecca-senpai sắc lại, thay cho ánh mắt hiền từ như thường ngày.
“Không. Em không định tham gia.”
“Oh? Thế à?”
“Vâng. Không phải là do em không tự tin về thực lực của mình, nhưng em không được mạnh lắm.”
“Em có vẻ thừa thể lực mà. Em cũng tập luyện chăm chỉ đến mức chị cũng có thể nhìn thấy qua bộ quần áo đấy….”
“Mà, đó là một câu chuyện khác... Em muốn xem cuộc thi của năm nay thôi. Hơn nữa….”
“Hơn nữa……?”
“Em chắc chắn Amelia sẽ ở ngoài đó, nên em muốn hỗ trợ cô ấy.”
“Ahh. Amelia vốn đã là thành viên cho phần thi của tân binh rồi nhỉ? Nhưng lần này, trưởng nữ nhà Olgren cũng năm nhất ở trường khác, và nói thật ra....cả hai đều là thí sinh đấy.”
“Ra vậy… thông tin có vẻ khá là phức tạp.”
“Phải đấy. Cuộc thi ma kiếm sư là cuộc thi chính thức và được đnahs giá cao cũng như rất nổi tiếng, nếu em có thành tích tốt thì có thể cải thiện được tương lai của mình theo nhiều cách”
“…Vậy à, em đã học được điều mới.”
Sau đó, khi cả hai đang ngồi tán chuyện phiếm, rồi tiếng chuông vang lên.
“Chết cha, muộn thế này rồi. Có vẻ chị và Ray hợp cạ nhau quá rồi, nên chị có hơi.....”[note27274]
“Đó cũng là một khoảng thời gian đáng quý ạ. Nếu có thời gian thì chúng ta lại tiếp tục.”
“Được thôi.”
“Vâng. Em xin phép.”
Sau khi cúi chào chị ấy, tôi bước về lớp học.
Nhưng chắc chắn là tôi cảm thấy rằng có ai đó đang theo dõi tôi từ nơi nào đó....