“…Fu…fu…!”
“Hmm…! Hmm…!”
Đêm hôm. Bọn tôi đang luyện tập cơ bắp ở trong phòng như thường lệ.
Mồ hôi nhỏ giọt khắp sàn, nhưng cũng rất vui. Giờ tôi đang tập squats và liên tục luyện tập nửa dưới của mình.
Nhân tiện, dĩ nhiên là tôi chỉ mặc độc một cái quần đùi.(EN: Thông tin kỳ quái này không cần được tiếp thu)
“…Được rồi, thế là xong 1000 lần.”
“Tôi cũng xong rồi…! Huh… Maa, giờ tới lượt cái đó thôi nhỉ?”
“Fu…được thôi.”
“Fufu…”
“Hahaha…”
Tôi và Evi giờ đây hiểu nhau như những người anh em. Bọn tôi lần đầu tiên gặp nhau trong bộ dạng khỏa thân. Đó là vì cả hai đều lột trần trước khi nghĩ được điều gì và lao đầu vào tập luyện.Và từ đó… Tôi đã nhận ra.
Cậu trai này cũng giống như tôi.
Những lời để nói ư…..tôi chả cần mấy thứ đó.
Bởi vì chỉ cần có cơ bắp….chúng tôi đã có thể hiểu được nhau.
“Kukku…….bữa nay ta làm gì đây….”
“Fufu… Tự nhiên quả mặt của Ray trông nghiêm trọng thế….”
“Hahaha, Nó khá là vui, nhỉ?”
“Cái gì cơ?”
Những cuộc nói chuyện như thế diễn ra giữa hai người đàn ông chúng tôi ở trong nhà bếp của ký túc. Để nói cho rõ, thì ký túc của học viện này rất đặc biệt. Kiến trúc và trang trí rất xa hoa cũng như rất rộng rãi. Thật ra, họ mới trùng tu lại các ký túc từ năm năm trước, nên chúng còn rất mới.
Dĩ nhiên không chỉ có thế, nhưng không thể không nói rằng đó chính là một trong những yếu tố khiến học viện này trở nên nổi tiếng.
Và bọn tôi đang làm gì trong nhà bếp ư? Dĩ nhiên là làm nước uống protein rồi.
Bọn tôi mang theo dĩ nhiên là những bịch protein chất lượng. Tôi cũng ra thành phố và mua chúng khá thường xuyên.
Nhưng không dừng lại ở đó. Bọn tôi nghĩ rằng nếu thêm vào nước một vài thứ thì sẽ cho ra được thứ thức uống bổ sung dinh dưỡng tốt nhất có thể.
Tinh thần thể thao ngay giữa đêm khuya, và giờ chúng tôi ở đây, bàn bạc về kế hoạch đó.
“Evi. Đã đến lúc trộn mấy thứ này vào rồi.”
“Mà này… trộn cái đó vào á?!”
“Phải… ức gà!”
Mớ ức gà này được lấy ra trong tủ lạnh. Lượng chất béo thấp, và quan trọng nhất là rất giàu protein. Và nó rất rẻ. Với học sinh, đó là một sự ban phước.Còn với những vận động viên thể hình thì có thể gọi nó là chiến thắng tuyệt đối.
“Không thể nào… phải dùng đến nó sao… thứ tối thượng ấy… nhưng, nó không hề được kiểm chứng. Ray, cậu tính bước vào con đường của Ashura à?”
“Mà thì…mọi thứ đều là một sự thử thách mà, phải không?”
Tôi lấy ra một cái thớt và cẩn thận cắt nhỏ ra 150 gram ức gà đã được nấu với một con dao, cắt chúng ra thành từng mảnh nhỏ đến mức không còn hình dáng ban đầu nữa. Rồi tôi hâm nóng chúng tên và trộn với nước protein.
Khuấy lên, và sau đó tôi uống một ngụm.
Sau đó…! !! ?
“……Hmm!!?”
“Thế nào…!?”
“Cái này… không nghi ngờ gì nữa… dở tệ hại!”
“Ah, biết ngay mà”
“Nên nhờ Evi xử lý hết mớ còn lại nhé
“Eh? Thật á!”
Nói thế, tôi đổ hết những thứ còn lại trong ly của tôi vào miệng.
“Uhhh… dở tệ luôn…”
“Oh. Maa, nói thật thì thứ này dở đến mức ngay cả tôi cũng biết rằng trộn nó là một việc bất khả thi mà.”
“Oh, Vậy à.”
“Giờ thì hãy tìm ra thứ thức uống protein tốt nhất trong bốn năm cuối cùng nào.”
“Dĩ nhiên!”
Tinh thần tò mò điều tra của chúng tôi tiếp tục…
◇
Cuối tuần. Vì không có việc gì để làm, tôi đang tính đi dạo đâu đó với Evi, nhưng.... nói mới nhớ cậu ta đi ra ngoài một thời gian để về thăm nhà cha mẹ hay gì đó. Ngay sáng sớm cậu ta đã đi rồi
Và thế là, lúc tôi đang chạy bộ như thường lệ, tôi va phải Elisa đang đi bộ ngay lúc tính đến tìm cô ấy.
“Oh! Không phải Elisa à!”
“Ah… Ray-kun. Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng. Cậu đi đâu vậy?”
“Hôm nay mình phải đến thư viện trung tâm và hiệu sách…”
“Muh! Tuyệt thật….Tôi đi cùng được không?”
“Cái gì……?”
“Thật ra, tôi đang rảnh rang quá. Không được à?”
“Không, không… không sao đâu, nhưng cậu có chắc không?”
“Vậy thì tôi sẽ gặp cậu ở cổng trường nhé. Tôi phải về nhà tắm rửa một tý. Sẽ mất tầm 30 phút, có được không?”
“Uh-huh! Mình cũng về thay đồ một chút đây…!”
“Hm? Được không đó? Không phải cậu định mặc vậy mà đi sao?”
“Thì… Mình sắp đi chơi với Ray-kun mà…”
“Vậy à. Tôi rất biết ơn. Được rồi, tôi mong chờ lắm đó.”
“Gặp lại sau…”
“Ừ “
Không cần nói gì hơn nữa.
Để đi ra ngoài với tôi thì cô ấy đã phải chạy về để tân trang nhan sắc lại. Sư phụ cũng dạy cho tôi những thứ đó nữa nên tôi hiểu ngay lập tức.(EN: Phải nhưng cô ấy chả bao giờ chữa được cái bệnh não chứa đá của ông đâu.)
“Oh… để cậu đợi lâu!”
“Không, không sao đâu. Tôi cũng vừa mới đến thôi.”
Tôi là người đến cổng trường đầu tiên. Tôi đứng kiên nhẫn đợi với hai tay khoanh lại với nhau, và Elisa chạy tới trong khi vẫy tay với tôi
—Hmm…Ra là thế à.
Cô ấy bận một chiếc váy đơn giản. Bộ đó cũng rất hợp với thời điểm này. Và màu trắng tinh khiết rất hợp với cô ấy. Hơn nữa, mái tóc được đưa qua bên phải khiến cô ấy trông trưởng thành đến lạ kỳ. Chiếc cài tóc màu xanh biển cũng rất là hợp nữa.
“Elisa”
“Không……”
“Tôi nghĩ nó rất đẹp.Dĩ nhiên là tôi thích bộ váy đó, nhưng đặc biệt là mái tóc. Cậu thường xõa nó xuống nhưng ở một vài dịp cậu cũng nên làm thế này và nó cũng giúp cậu nhìn tốt hơn nữa.”(EN: Tội cho cô gái ấy)
“…Ah, cảm ơn! Này nhé… Ray-kun cũng rất ngầu đó.”
“Thật ư? Đây chỉ đơn giản là một cái áo thun và quần tây thôi mà.”
“Umm… Nhưng mình nghĩ nó rất hợp.”
“Vậy à, cảm ơn nhé.”
Hai đứa vừa đi vừa nói chuyện với nhau dưới phố. Đích đến đầu tiên là thư viện. Thư viện Hoàng gia nằm ở quận trung tâm của vương quốc là một nơi mang đầy dấu ấn lịch sử, và có một lượng lớn sách được sắp xếp ở đây.
Lâu lâu tôi cũng đến đó, thư viện có bầu không khí rất yên tĩnh và là một nơi rất thoải mái.
“Elisa, tôi sẽ đọc một cuốn sách ở đây.”
“Umm… Mình hiểu rồi. Mình cũng sẽ lấy cuốn mình muốn đọc.”
“Ahh”
Tôi thì thầm với cô ấy như thế và ngồi vào chỗ với một cuốn sách tôi đã lấy ở hướng vào.
Ngước lên trên, có thể thấy mái của nơi này có cấu trúc hình vòm, khiến tôi nhớ đến kích cỡ của tòa nhà này.
Giờ là khoảng 9 giờ sáng.
Tôi quên mất luôn việc Elisa đang ngồi cạnh tôi, và tập trung cao độ vào thế giới của cuốn sách.
“Mu… Đã tới giờ này rồi…”
“Ah… Cậu tính làm gì…?”
“Hay là đi ăn một chút nhỉ?”
“Nếu Ray-kun thấy ổn….thì mình cũng vậy?”
Thế là chúng tôi quyết định đi ăn ở một nhà hàng gần đó. Cả hai bước vào và lựa chỗ ngồi. Hai đứa gọi đồ ngay và bắt đầu ngồi tán nhảm.
“Elisa, trường học thế nào rồi?”
“Thì, nó, uh … rất vui, um?”
“Được rồi. Vậy là tốt. Tôi rất mừng vì đã gặp được những người bạn tốt, bao gồm cả Elisa nữa.”
“Mình nữa… Mình không có bạn từ lâu rồi… Mình rất lo lắng khi đến học viện này, nhưng giờ mình thấy rất vui vì gặp được các cậu… um?”
“Tôi cũng nghĩ thế. Lúc đầu tôi cũng lo lắm…”
“Eh? Ray-kun cũng vậy sao…?”
Elisa hỏi tôi với khuôn mặt ửng đỏ.
Tiết lộ thân phận thật…….Tôi vẫn còn khá bối rối về nó. Nhưng vì tôi có mong ước được nói chuyện với những người bạn của mình, cả Elisa nữa……...Tôi đã quyết định nói về nó.
“Cái chuyện học hành này là trải nghiệm mới của tôi.”
“Huh? Thật ư?”
“Ừ. Có nhiều chuyện xảy ra. Nên lúc đầu tôi rất mong chờ nhưng cũng xen lẫn chút lo lắng. Nhưng đó chỉ là một nỗi sầu muộn thôi. Ở nơi này tôi có thể làm bạn với Elisa.”
“Thì, mình rất vui khi cậu nói thế….”
“Ah. Vậy thì mai này cũng nhờ cậu giúp đỡ nhé.”
“……Umm!”
Rồi hai đứa bắt đầu bữa ăn và quyết định nói lời chào. Có vẻ Elisa có một vài chuyện phải làm ở học viện.
Còn về phía tôi, tôi vẫn đang rất rảnh rỗi, nên cứ thế mà đi dạo quanh thành phố…..Rồi một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi
“Amelia?”
“Ray? Sao cậu lại ở đây?”
Đó là Amelia mới bước xuống từ xe ngựa. Hôm nay cô ấy ăn diện quần áo và cả đầu tóc rất tỉ mỉ hơn mọi ngày. Nếu phải nói ra thì nó rất là trịnh trọng. Từ đó tôi đoán rằng chắc đã có chuyện gì đó ở nhà cô ấy.
“Hôm nay tôi rảnh. Tôi đang định đi dạo quanh thành phố.”
“Ra vậy. Tôi thì tính ở nhà cha mẹ một thời gian.”
“Ah…Thế à.”
“Phải. Dù gì thì tôi cũng ở trong xã hội quý tộc mà. Tôi thấy mệt với nó lắm rồi đó.”
Cả hai quyết định vừa đi vừa nói chuyện. Amelia cũng muốn nói chuyện ….cô ấy nói thế.
“Mấy mối quan hệ quý tộc này khá là rắc rối nhỉ?”
“Phải...và đối với 3 đại quý tộc thì nó lại càng nghiêm trọng hơn. Tôi mới đây được bảo rằng tôi sẽ kết hôn…”
“Kết hôn. Dĩ nhiên là những pháp sư giỏi thường sẽ kết hôn và sinh con sớm.”
“Phải đấy. Dù gì thì mấy thứ như phả hệ cũng liên quan đến tài năng ma pháp mà.”
“Umm. Tôi cũng không nói được gì hơn.”
Phả hệ chắc chắn là một yếu tố rất quan trọng. Nhưng Amelia có thái độ rất là khó chịu với nó.
“Maa… Cũng sắp đến Đại hội ma kiếm sư của Chevalier mà, đó cũng là một sự kiện để ra mắt nhau.”
“Ah…Gắt thật đó. Ngay cả đối với một quý tộc.”
“Ah, Xin lỗi. Tôi lại nói chuyện thế này trước mặt cậu…”
“Khong. Đôi khi chia sẻ những nỗi lòng với ai đó cũng tốt mà.”
“…Cảm ơn vì câu đó của cậu…”
“Tôi rất vui nếu có thể giúp được bạn bè mình mà.”
“Hmm……”
“Sao thế?”
“Không… Tôi nghĩ cậu rất ra dáng đấy mà.”
“Thế à?”
“Umm, đó là thứ mà tôi thích ở cậu đấy, rất nhiều luôn.”
“Tôi cũng rất là quý Amelia đấy.”
Khi tôi nói thế, Amelia nhìn tôi một cách thờ thẫn. Chắc là tưởng tượng thôi nhưng hình như mặt cô ấy hơi chớm đỏ.
“…Thật ư?”
“Ah. Chẳng có ai vừa đẹp, vừa thông minh lại rất tự lập như cậu đâu.”
“Fue,… umm…… Cảm ơn.”
Amelia lấy ngón tay xoắn lại mái tóc đỏ nhạt của cô ấy.
Thế là nhân tiện tôi cũng nói luôn thứ mà tôi đã luôn nghĩ trong đầu.
“Đó là những gì tôi nghĩ ngay từ lúc gặp được cậu rồi. Những tình cảm đó sẽ không bao giờ thay đổi đâu.”
“…Ồ,umm…… thế thì tốt!”(EN: Thêm một người nữa bị đốn hạ! Nhắc lại, thêm một nạn nhân nữa!)
Vì lý do gì đó Amelia bắt đầu bỏ chạy.
Tôi nhìn theo với một nụ cười và bắt đầu đuổi theo cô ấy.