Sư phụ ném cho tôi một ánh nhìn nghiêm túc và hỏi tôi.
“Bộ phận nào của não phụ trách về ma pháp?”
“Ở thùy trán, nhỉ? Thùy trán là bộ phận điều khiển nhiều bộ phận của con người. Não thường sẽ phát triển tập trung ở đó, và lý thuyết code cũng được sử dụng tại đó....nên nó được gọi là vùng ma thuật.”
“Đúng thế. Nhưng nghĩ lại mà xem. Ở thùy trán, lý thuyết code điều chỉnh code.... đó, cũng là một dạng thông tin nội bộ. Nhưng để dùng được lý thuyết code, nhóc phải giữ ma thuật trong đầu giống như ký ức. Và đó là cốt lõi, giống như một dạng mô hình về tinh thần vậy. Nếu không làm thế, con người sẽ dần quên đi các thuật thức rất nhanh. Ta đã quay lại nghiên cứu phần não bộ đó, và rồi sáng tạo ra thuyết code đôi. Ta tiếp tục nghiên cứu về phần não bộ đó.... và nhận ra rằng những chuyển động của thế giới được chuyển giao thẳng vào não, không phải chỉ được chuyển giao vào ma thuật thức. Giờ có thể nói chắc chắn là các ma thuật thức và bộ não có liên quan mật thiết với nhau.”
Nghe câu chuyện đó, tôi hiểu ra được nhiều thứ. Tôi gật đầu và tiếp tục cuộc nói chuyện.
“Ra vậy... đó chính là nơi mà Truy vết ký ức(Engram) được hình thành.”
“Phải. Ta phát hiện ra một số tế bào thần kinh lưu trữ ma pháp như một dạng ký ức. Đó chính là…”
“Thứ được gọi là Truy vết ký ức(Engram).”
“Ờ. Một Truy vết ký ức(Engram) có thể được mô tả là ma thuật ký ức. Thứ tồn tại trong hệ thống thần kinh của não, chính là các tế bào thần kinh. Khi đi sâu vào nó, ma pháp là gì, não bộ là gì, và..... Căn nguyên của loài người là gì? Đó chính là nghiên cứu gây chấn động, và đây chính là vấn đề.”
(EN: [Tôi: Ước được một ngày mà có thể học được ma pháp thế này!]
[Truck-kun: *Thở mạnh*!] )
Tôi phần nào đã có một câu trả lời cho thứ mà sư phụ nói tới trong câu chuyện đó.
Nghiên cứu bộ não con người dẫn đến việc hiểu rõ được ma pháp.
Rồi, chúng ta cần làm những gì để nghiên cứu bộ não? Làm sao để nghiên cứu bộ não con người?
Câu trả lời....không ngoài dự đoán.
Một số thí nghiệm vô nhân tính đã được tiến hành, đúng chứ??”
“Phải. Chúng có thể đã quyết định rằng thay vì đọc não bộ bằng ma pháp thì cắt mở bộ não ra quan sát vẫn tốt hơn. Nhưng đó.... là một ý tưởng điên rồ có thể lôi con người ra khỏi phần 'người'. Ta tự nhận biết rằng, là một pháp sư cũng như là ở cấp Đế, ta đã không còn là người bình thường. Tuy nhiên, ta cũng tự biết rằng có một ranh giới mà không nên vượt qua. Đó là khi ta nhận được cuộc gọi này.”
Rồi sư phụ lấy ra một bức thư từ túi áo cô ấy.
“Đó là?”
“Là một bức thư. Có vẻ chúng muốn chiêu mộ ta cho công việc của chúng. Tổ chức đó là Tổ chức Ưu sinh.”
“Tổ chức Ưu sinh……Không phải chúng chỉ đơn thuần bị tiêm nhiễm những suy nghĩ về ưu sinh sao? “
Suy nghĩ ưu sinh. Đó là một ý tưởng nguy hiểm về việc tái cấu trúc lại bộ gen của các sinh vật sống, để lại các bộ gen ưu việt và loại bỏ những gen khiếm khuyết. Với ý tưởng đó, tất cả mọi thứ được quyết định bởi bộ gen. Nói cách khác, quyền con người sẽ không còn tồn tại nữa. (EN:Tui càng ngày càng thích bộ này rồi đó)
Với một tổ chức trỗi dậy vì điều đó.... Dù nghe khác là nực cười, nó cũng hình thành từ bản chất con người. Tôi nghĩ rằng đó chính là khuynh hướng hiện giờ của con người.
“Ah. Chúng nói rằng sẽ cung cấp môi trường làm việc tốt nhất, nhưng ta đã lờ nó đi. Không có nhân tính, không có sự phát triển của con người. Và đó cũng chính là thứ chờ đợi chúng, không có gì ngoài một vùng đất tăm tối. Nhưng ta nghĩ đối với chúng thì nó là thiên đường đấy…”
“…Ra vậy. Một tổ chức như thế xuất hiện thật đáng báo động.”
“Phải. Và có vẻ chúng đã hoàn thiện một thứ gọi là hệ thống Bộ ba bóng tối. Giờ thì nó chỉ là tin đồn thôi.”
“Hệ thống Bộ ba bóng tối? Có phải là phần tối của con người không?”
Bộ ba bóng tối.
Nó là phần đen tối của tâm trí con người. Nó được phân ra làm ba loại là Kiêu căng, Lệch lạc và Tâm thần.
“Đúng thế. Có vẻ như thứ đó chính là sự kết hợp giữa ba kỹ thuật ma pháp là Kiêu căng, Lệch lạc và Tâm thần ấy. Ta không biết chi tiết nhưng thứ này chắc chắn nguy hiểm. Chúng nói đó chính là sự thực của ma pháp, nhưng chúng đơn thuần chỉ là một lũ điên loạn. Mà….Nói thì là thế, nhưng sự thật là, có vẻ như là 7 đại pháp sư đều đang bị nhắm đến. Carol đã nói thế.”
“Người có nghĩ con cũng sẽ bị nhắm đến ư?”
“Phải. Thế cho nên nghe lời khuyên của ta. Đừng bao giờ nghe lời của chúng bằng mọi giá.”
“Dĩ nhiên, sư phụ. Con không phải thứ ngu đần tới mức tham gia vào cái thứ thí nghiệm vô nhân tính ấy.”
“Nhóc nói đúng. Nhóc là đệ tử quý giá nhất của ta. Nhưng hãy hiểu rằng là ta cũng lo lắng cho đệ tử của mình. Ta không còn có khả năng bảo vệ Ray được nữa đâu.”
“……Vâng”
Có vẻ là sư phụ đã thấy mệt sau cuộc nói chuyện, nên người dựa lưng vào ghế, cắm nĩa vào chiếc bánh và đưa nó vào miệng.
Tôi cũng thấy muốn thứ gì đó ngọt, nên tôi cũng làm theo sư phụ.
── Công nhận. Ngon thật!
Sau tất cả thì tôi nghĩ kĩ năng làm bánh của Cara-san là vô đối ở trong vương quốc này rồi. Nó là một trong những thứ khiến tôi thấy vui khi đến đây.
Tuy nhiên, đây có thật là một nhóm chỉ tìm kiếm và làm chủ được sự thực của ma pháp không? Như lời sư phụ, tôi cần phải tự bảo vệ mình. Tôi không thể nào cứ dựa dẫm vào sư phụ như trước kia nữa rồi.
Người đang ngồi ở chiếc xe lăn kia đã nói hết rồi.
Giờ đến lúc tôi trở thành người bảo vệ, chứ không phải một kẻ được bảo vệ nữa.
◇
“Sao không ra ngoài một chút nhỉ? Những lúc thế này thì ta cảm thấy rất thoải mái trong rừng. Hôm nay ta muốn ra ngoài cùng Ray.”
“Vâng, thưa sư phụ.”
“Có một chiếc xe lăn được dùng để ra ngoài đó.”
“Vâng”
Tôi mang cái xe lăn đó ra từ góc của căn phòng.
Tôi giữ lấy cơ thể của sư phụ và đưa cô ấy đến chỗ xe lăn. Dĩ nhiên, cơ thể tôi đang tiếp xúc rất gần với cô ấy, nên đầu tôi nó không nghe lời tôi nữa, nhưng một mùi hương bồng bềnh đập vào mũi tôi.
“Người đang dùng nước hoa à?”
“À. Hôm nay ta phải gặp Ray mà. Nay là ngày đặc biệt. Và nhóc cũng ăn mặc rất chỉnh tề đấy chứ nhỉ?”
“Vâng, mới lúc đầu con còn tưởng người là một thiếu nữ nào đó chứ, vì sư phụ rất xinh đẹp mà.”[note27228]
“Ah, chỉ có ngoại hình ta thôi sao?”
“Không…không. Tính cách của người cũng rất đẹp.”
“Thật không đấy?”
“Vâng……”
Quả nhiên, tôi chả hiểu được gì cả. (EN: Vả thẳng mặt luôn đi chứ vuốt má là quá đủ rồi.)
Rồi, sau khi nói chuyện với Cara-san về việc ra ngoài, chúng tôi bắt đầu đi.
“Oh…Cảm giác đã thật.”
“Phải thế, đúng chứ?”
Tôi đẩy chiếc xe lăn đi xuyên qua khu rừng. Tấm lưng mà tôi từng phải ngước lên nhìn, giờ đây lại là thứ tôi phải cúi xuống để thấy được.(EN: Vẫn là với vẻ tôn trọng.)
Dòng chảy thời gian đúng thật nhanh.
“Ah, maa… Giờ đã là tháng sáu rồi nhỉ?”
“Vâng.”
“Giải đấu Ma kiếm sư của của Chevalier cũng kết thúc rồi nhỉ.”
“Để xem, con nghĩ đó là một giải đấu cho các ma kiếm sư, nơi mà cả ba học viện ma pháp thi đấu với nhau….phải không?”
“Phải. Nó là trận đấu một đấu một, một trận đấu công bằng. Nhân tiện ta liên thắng cả bốn trận đấy. Một sự bất bại không thể chối cãi”
“Thì đó là người mà, sư phụ”
“Ta nghĩ nếu Ray tham gia thì nhóc chắc chắn cuỗm luôn cái chức vô địch đấy.…”
“Con không nghĩ thế đâu.”
“Phải. Đó từng là một trận đấu, cũng có thể là một loạt các cuộc thi nhỏ. Ta không nghĩ nhóc giờ có thể làm được đâu.”
“Vâng. Con cần chắc chắn hiểu được các quy định của nó….nhưng con chắc chắn bạn bè mình sẽ ở đó, nên chắc là con sẽ cần người hỗ trợ họ đấy nhỉ.”
“Ồ, đó là ai thế?”
“Amelia Rose, cô ấy là con gái trưởng của nhà Rose, một trong ba đại quý tộc.”
“Oh… Ta gặp rồi đó, con bé ấy.”
“Vậy ạ?”
“Chỉ là trong một buổi tiệc nhỏ thôi. Nhưng mà nhóc đã có được một người bạn đồng trang lứa rồi. Nhóc xưa giờ toàn bị vây quanh bởi mấy người lớn tuổi không mà.”
“Vâng. Con không có nhiều bạn, nhưng con sẽ cố gắng thân thiết hơn với mỗi người bọn họ.”
“Hmmm… thế thì, ta có nên đưa cái này không nhỉ?”
Sư phụ nói thế rồi lấy ra một thứ gì đó từ túi áo ngực của cô ấy.(EN: Có ma pháp không gian nào trong đó không?)[note27230]
“Cái gì đây… Ah. Con nhớ ra rồi.”
“Phải. Lều trại theo phong cách Ainsworth. Ta cũng có một phiên bản trung bình mà cả học sinh cũng có thể dùng được.”
“Phải rồi…”
“Chắc chắn nhóc sẽ giúp được Amelia nhỉ. Nhóc có thể dùng nó đây.”
“Nếu có cơ hội… con sẽ đưa cho cô ấy.”
“Fufufu, phải đấy.”
Sau đó tôi cùng sư phụ bước đi trong khu rừng dưới ánh mặt trời. Dịu dàng và quý phái. Tôi ước gì những ngày này có thể kéo dài mãi, tưởng nhớ cho những ngày xưa đó.
Tôi hy vọng thế ──.