Kleio nằm dài trên giường với chiếc cà vạt nới lỏng. Đóng giả thành một thương nhân trẻ đầy tham vọng là một việc quá sức đối với cậu ấy.
'Nhưng mình đã làm được. Yeah..."
"Bây giờ không phải cậu nên nói cho tôi biết những điểm mấu chốt sao?"
"Tất nhiên tôi sẽ làm vậy. Và tôi cũng muốn nhờ giúp đỡ..."
"Tôi sẽ không nói nữa... Tôi có cần sử dụng ma thuật [Cam kết] thêm lần nữa không?"
"Lần này tôi sẽ là người sử dụng công thức ma thuật."
"Một người chưa từng làm việc tại doanh nghiệp ma thuật nào lại có thể ghi nhớ được công thức khó như vậy."
"Bởi vì tôi là một học sinh."
"Một học sinh! Ha! Cái cớ tốt đấy."
Ngay trước khi ether kịp tan biến hết trên chỗ khắc ma thuật [Cam kết], Dione đẩy ngã chiếc ghế mình đang ngồi và đến bên giường chỗ Kleio đang nằm.
"Ý cậu là mỏ tiplaum?"
"Trong hai tháng, cục khai thác sẽ công bố ước tính lượng khai thác của mình."
"Nếu thứ họ khai thác là Tiplaum! Vậy mạch ngầm của nó hẳn phải rất lớn."
"Đúng vậy. Tuy nhiên, theo thông tin tôi có được, các đường mạch của nó chỉ kéo dài đến phần cực bắc của dãy núi Pintos, "Rừng Vua". Vậy nên nó vẫn thuộc phần lãnh thổ của Hoàng gia. Lượng tiplaum khai thác được sẽ hoàn toàn thuộc về chính phủ."
"Nghĩa là chúng ta sẽ không ăn được một phần nào."
Dione giả vờ buồn bã.
Bây giờ cậu ấy không thể nói cho cô ấy biết, nhưng trong bản thảo, tiplaum sẽ được coi là một nguồn tài nguyên chiến lược, nên các ngành công nghiệp chế biến và nung chảy khoáng thạch sẽ được quốc hữu hóa trong chiến tranh. Điều này có nghĩa là nếu bạn đầu tư vào lĩnh vực công nghiệp, bạn sẽ khó có thể lấy lại được tiền của mình.
"Đúng vậy, nhưng đất đai thì lại khác. Lưu lượng giao thông và vật tư gửi đến đó sẽ tăng mạnh. Nhưng nhà ga trung tâm lại nằm giữa các văn phòng chính phủ, vậy nên nó sẽ không có chỗ để mở rộng thêm, đúng không?"
"Nếu vậy, họ sẽ xây dựng ga tàu mới."
Kleio gật đầu.
"... Và cậu biết được trạm dừng mới sẽ được xây ở đâu."
"Chính xác thì đó sẽ là Orails."
"Orails... Đó là một vị trí tốt nằm ở phía đông bắc, nhưng sự phân chia ở đó rất phức tạp, và sẽ rất khó để chọn được vị trí tốt vì đa phần là đất đai thuộc sỡ hữu của hoàng gia."
"Tôi dự kiến sẽ có một nhà ga được mở tại khu vực mà Hoàng gia sỡ hữu. Hoàng thái tử sẽ chuyển nhượng một phần đất đai của Hoàng gia để xây trạm tàu. Ngài ấy làm vậy để có được tình cảm của công chúng và sự ủng hộ của giới thương nhân."
"Vậy sau đó!"
"Khi thông tin quy hoạch để xây nhà ga được công bố, giá nhà đất ở khu vực đấy sẽ tăng vọt. Tôi muốn quý cô đây ra mặt thay tôi, một người không có bất kỳ quyền lực nào. Yêu cầu này thế nào?"
Cậu ấy đã kiểm tra việc này bằng 'Ký ức' rất nhiều lần.
Trong vài năm tới, ga phía đông Lundane sẽ trở thành ga đầu cuối của các chuyến tàu tới khu mỏ Dubris, nơi sẽ
trở thành trung tâm của ngành công nghiệp và hậu cần.
Phía trước nhà ga chính là đại lộ của Melchior có chiều dài khoảng 300m, cuối đại lộ sẽ là nơi mà khách sạn De Neju được xây dựng.
Trong bản thảo trước, bộ trưởng thương mại là người đã hiểu được ý định của Hoàng thái tử, đã mua lại khu đất xung quanh nhà ga bằng một cái tên giả. Sau đó cho Katarina thuê để xây dựng khách sạn.
Tình huống này được mô tả rất chi tiết trong bản thảo tiểu thuyết, bởi vì đó là một cuộc thảo luận chính trị quan trọng giữa các nhân vật chủ chốt của Đảng phe phái nhân vật chính.
'Nguồn tiền lời sẽ rơi vào tay một chính trị gia tham nhũng, và kết quả của hắn ta là bị ám sát... Tốt hơn là mình không nên để lộ thân phận.'
Không chỉ có vậy. Ở cuối bản thảo, giá đất tại Lundane, vùng đất an toàn nhất ở Albion, tăng vọt so với hiện tại.
'Đó mới là mục đích cuối cùng của mình.'
Sau vài phút suy nghĩ, Dione cũng chấp nhận lời đề nghị này.
"Nghe như cậu có toàn bộ thông tin mật vậy! Những thông tin này có bằng chứng nào không?"
"Tất nhiên là có bằng chứng chắc chắn. Rồi cô sẽ dần biết thôi."
"Được rồi, tôi sẽ thử tin tưởng cậu. Khi trở lại thủ đô, tôi sẽ viết hợp đồng chính thức ngay lập tức. Hợp đồng này không chỉ bao gồm việc mua bán nhà đất mà còn có cả ủy quyền quản lý đất đai. Cậu muốn nó chứ?"
"Thật tốt khi cô có thể đi trước một bước so với những yêu cầu của tôi. Khi trở về, chúng ta sẽ lựa chọn những khu đất cần mua. Hôm nay bàn tới đây thôi."
"Ồ, đã quá ba giờ rồi."
"Ngủ thôi."
Vì đã giải tỏa được căng thẳng, Kleio nhắm mắt lại. Dione, người vừa tắt đèn và chuẩn bị ra khỏi cửa, đột nhiên hỏi một câu.
"Nhân tiện, vẫn chưa có thông tin nào được tiết lộ. Làm sao mà cậu có thể biết được có mạch tiplaum tại Dubris?"
Kleio, người đã trong cơn mơ màng, tìm đại một lý do nào đó.
"...Hãy suy nghĩ về nơi mà cô đã cử các hiệp sĩ tới để bắt tôi."
"Vậy cậu tới dãy núi Pintos để làm một cuộc khảo sát địa chất?"
"Có lẽ vậy..."
"Tôi đã phạm một sai lầm lớn vì không biết được ý định của cậu. Dù muộn nhưng tôi vẫn xin lỗi về sai lầm của mình."
Không hề có câu trả lời đáp lại, thay vào đó chỉ còn tiếng thở nhịp nhàng.
Trong căn phòng không còn ánh đèn, Kleio chỉ trông như một đứa trẻ thành niên, khác hẳn với khi cậu ấy thức giấc.
~~~
Họ trở về thủ đô ngay sau ngày tiệc tàn. Khi Behemoth đòi quà, Kleio đã đưa cho nó chai sâm panh mà Cel tặng.
Kleio là một người có thể lực kém, nên cậu ấy đã dành thêm nguyên một ngày để ngủ trước khi bị đánh thức bởi Dione để bàn về kế hoạch.
Cả hai người ngồi đối mặt với nhau trong phòng ngủ của Kleio. Kleio nhấn mạnh rằng nên áp dụng mức phạt cao nhất cho hợp đồng này. Số tiền đầu tư cho thương vụ này chỉ 5 triệu dinar, nhưng trong tương lai, nó có thể dễ dàng lên đến 50 triệu dinar.
"Thiếu gia, cậu thật xấu tính. Vậy tôi phải tự lo liệu toàn bộ hợp đồng đất đai và tiền quản lý sao?"
"Những người trong gia đình cũng sẽ trở thành người lạ khi nói về tiền. Hơn nữa, đây không phải là giao dịch đất đai duy nhất của chúng ta sao?"
"Hoh, cậu thật biết cách nói những điều vô nghĩa."
"Tôi tin tưởng vào quý cô Dione với tư cách là một người cộng tác lâu dài... Sẽ rất tốt nếu đó không phải là niềm tin một chiều."
"Vâng, được rồi. Chúng ta sẽ áp dụng mức phạt cao nhất. Tôi sẽ đành cược mạng sống của mình, và cậu cũng vậy."
Hai người viết lên bản hợp đồng in dấu ấn bằng ether. Trên bản hợp đồng được phủ tinh thể mana có khắc công thức ma thuật của [Xác nhận] và [Thực thi].
Khi hợp đồng được hoàn thành, công thức đó đã in sâu vào trái tim của cả hai chủ hợp đồng. Nếu một trong hai người vi phạm hợp đồng, trái tim của người đó sẽ ngay lập tức ngừng đập. Sau khi thương lượng và bổ sung thêm một số điều khoản, Kleio cất bản hợp đồng vào trong két sắt.
"Vậy giờ tôi sẽ báo cáo tình hình. Có 12 chủ nhà trong khu vực mà cậu đã đánh dấu ngày hôm qua. Bên cạnh đó còn có 21 người thuê nhà, đó là những người không còn nơi nào để đi sau vụ hỏa hoạn tại Orails hai năm trước. Nếu cậu muốn mua toàn bộ lô đất tại thời điểm mà cậu mong muốn, cậu sẽ phải trả thêm một khoảng phí bồi thường và trục xuất."
"Cô ước tính nó sẽ tốn thêm bao nhiêu?"
"10% tổng giá đất. Cậu vẫn sẽ tiếp tục chứ?"
"Tôi sẽ đưa cô toàn bộ số tiền 5.5 triệu dinar, vì vậy hãy lo các chi phí bồi thường theo quyết định của cô. Để tránh các phiền phức, hãy trả một khoản phí di dời hào phóng cho những người thuê. Thứ quan trọng nhất chính là thời gian."
"Wow, một số tiền lớn mà không cần đi vay."
"Làm thế nào mà tôi có thể đi vay tiền mà không cần thế chấp? Ngoài ra, có thể sẽ có những việc ngoài ý muốn xảy ra trong thời gian đợi xét duyệt khoản vay."
"Tôi hiểu rằng cậu muốn tiết kiệm thời gian. May mắn thay, tiền mặt cũng là một loại sức mạnh. Tôi sẽ báo cáo tiến độ thường xuyên."
"Cảm ơn cô, Dione."
"Cậu không cần phải cảm ơn tôi, nhưng nếu cậu vẫn tiếp tục kinh doanh trong tương lai..."
Giọng điệu của Dione dần chuyển từ 'đối tác' thành 'gia sư'. Kleio cảm nhận được một cảm giác đáng lo ngại quen thuộc.
"Tôi tin tưởng giao phó mọi thứ lại cho cô, Dione. Hãy cố hoàn thành tốt công việc."
"Ngoài việc kinh doanh, cậu cần phải học cách khiêu vũ. Đó là tiêu chuẩn cơ bản của một quý ông. Làm sao mà đến giờ cậu vẫn không biết cách khiêu vũ cơ chứ? Cậu có biết đêm đó tôi đã mất mặt đến thế nào không? Vẫn chưa quá muộn để học đâu. Cậu vẫn còn một chặng đường dài để đi."
"Tôi làm ra tiền, vậy nên tôi sẽ không làm những việc mình không thích. Khiêu vũ gì chứ. Hãy chấp nhận giới hạn của học sinh của cô đi."
"Cái gì!? Đừng có viện những cái cớ nực cười như vậy. Không phải bữa tiệc nào cũng có thể trốn dễ dàng như bữa tiệc vừa rồi."
"Ah, đủ rồi."
Khi bị Dione thúc ép học khiêu vũ, Kleio nhanh chóng bỏ chạy khỏi phòng. Vốn dĩ thời gian biểu của cậu ấy đã lộn xộn nên cậu ấy không thể học những thứ như khiêu vũ.
Dione bắt kịp nhanh hơn dự kiến. Kleio vừa chạy xuống từ cầu thang tầng hai vừa hét lên.
Trong lúc hấp tập, Kleio đã vô tình bị ngã, và cơ thể của cậu trong một khoảng khắc đã lơ lửng trên không trung trong khi đang lao thẳng về phía sàn nhà. Việc này đột ngột đến mức cậu ấy còn không kịp đọc câu thần chú để kích hoạt phép thuật phòng thủ của mình.
Theo phản xạ, Kleio co người lại chuẩn bị đón nhận một cuộc va chạm. Tuy nhiên, trước khi chạm đất, đã có một người nhanh như chớp đỡ được Kleio.
"Cậu có sao không?!"
Một dáng người quen thuộc với mái tóc đỏ không lẫn vào đâu được. Đó chính là Isiel Kision.
"Isiel? Sao cô lại ở đây...?"
Dù chỉ với cánh tay mảnh khảnh ấy nhưng vẫn có thể dễ dàng nhấc bổng Kleio. Có vẻ cô ấy đã sử dụng [Cường hóa] để truyền ether vào cơ thể mình.
Chỉ mới vài tuần không gặp nhưng ngoại hình của cô ấy có vẻ hơi khác. Mái tóc dài màu đỏ chạm vào chóp mũi khiến cậu bị nhột.
Isiel lo lắng xem xét người đang nằm trong vòng tay mình, nhưng khi thấy cậu ấy vẫn ổn thì cô ấy trở lại vẻ mặt vô cảm thưởng ngày và thả lỏng tay.
"Trông cậu vẫn ổn."
"Ahh."
Isiel lùi lại một bước khi thả Kleio ra. Sau đó, Dione, người vừa đi xuống từ cầu thang, run rẩy khi cô ấy nhào tới kiểm tra cơ thể Kleio.
"Cậu có bị thương không? Tôi thật lòng xin lỗi, Thiếu gia! Tôi sẽ lập tức đi gọi người!"
Vì tiếng ồn mà con mèo đang ngủ ở dưới lầu cũng bị đánh thức. Behemoth tức giận vẫy đuôi và mắng chửi những người đã phá bẵng giấc ngủ trưa ngon lành của nó.
"Meooooow? Meooow" (Tại sao các ngươi lại dám phá giấc ngủ của ta? Loài người thật là thiếu ý thức.)
Tại cầu thang trước lối vào của biệt thự, tụ tập một hội gồm một cô gái đang bối rối, một thiếu nữ om sòm, một chàng trai ngại ngùng và một con mèo vừa bị đánh thức.
"Này Kleio! Cậu định làm trò vui mà không rủ tôi sao?"
Một giọng nói khác vang lên, càng khiến cho mớ lộn xộn này hỗn loạn thêm. Đó chính là Arthur.
~~~
Sau khi đến dinh thự mở cửa, vị khách đầu tiên họ tiếp đón lại là một vị Hoàng tử. Vì vậy bà Canton đã chuẩn bị loại trà và đồ tráng miệng được làm thủ công ngon nhất. Tuy nhiên, Arthur không hề đụng đến chúng. Isiel im lặng đứng sau Arthur như thể nói rằng cô ấy sẽ không tham gia vào cuộc trò chuyện vô bổ này.
"Hahaha! Cậu bị ngã chỉ vì không muốn bị bắt học khiêu vũ? Đó là điều hài hước nhất mà tôi được nghe trong suốt kỳ nghỉ hè này. Cậu cứ giả bộ rằng mình là một người thông minh trong khi cậu lại không biết được một kỹ năng cơ bản!"
"Mọi chuyện chính là như vậy. Hi vọng lời của vị Hoàng tử đây sẽ thuyết phục được Thiếu gia."
"Cậu ấy không chịu nghe lời tôi đâu."
Dù chỉ mới lần đầu gặp nhưng cả Dione và Arthur đều nhanh chóng trở nên thân thiết bằng cách chia sẻ những câu chuyện cười. Kleio ngồi phịch xuống chỗ của mình, chịu đựng cuộc tán gẫu khó chịu giữa Arthur và Dione.
"Đừng cười nữa. Thế quái nào mà cậu lại ở đây?"
Giống với Isiel, chỉ mới sau vài tuần không gặp nhưng vẫn có thể thấy được những thay đổi của Arthur. Biểu cảm của cậu ấy đã trở nên sắc bén hơn.
'Nếu đúng với tiểu thuyết... thì bây giờ cậu ta phải đang luyện tập trong quân đội chứ? Tại sao bây giờ Arthur lại ở đây?'
Nhận thấy Kleio đang lườm mình một cách công khai, Arthur lấy ra một phong bì in hình chiếc lá màu vàng lộng lẫy. Ở bên ngoài phong bì có dòng chữ "Kleio Asel" được viết bằng nét chữ ngay ngắn.
"Rồi, nhận lấy thứ này. Đó là lời mời dự sinh nhật của Đức vua."
"Sao lại là tôi?"
"Những học sinh nổi bật tại trường Quốc phòng Thủ đô đều được mời tới tiệc sinh nhật của ông ấy."
Cậu ấy nhanh chóng xem lại bản thảo, nhưng sự kiện này lại không hề được đề cập tới. Vậy nên không có lý do gì để đi cả.
'Bên cạnh đó, vua Philippe hiện đang bị ốm nặng. Nếu ông ta thậm chí còn không thể ra khỏi giường thì tiệc sinh nhật tổ chức kiểu gì?'
Kleio lắc đầu, không chạm vào tấm thiệp mời trên bàn.
"Tôi sẽ không đi."
"Tôi đoán cậu sẽ nói vậy."
"Vậy tại sao cậu vẫn tới đây?"
"Dù có muốn hay không thì cuối cùng cậu vẫn phải tham gia bữa tiệc này."
Lời nói của Arthur như công tắc kích hoạt của 'Lời hứa'
[-Mức độ can thiệp vào câu chuyện của người sử dụng đã tăng lên.]