Trans: Chắc mọi người cũng đã biết rồi nhưng vẫn chú thích thêm thôi.
Hoàng thái tử hay Thái tử: là người kế nhiệm tiếp theo của Vua hoặc Hoàng đế, thường là con trai trưởng của gia đình Hoàng tộc.
Còn Arthur chỉ là Hoàng tử bình thường thôi chứ ko phải Thái tử.
Chú thích để mọi người đỡ bị nhầm lẫn thôi. Chúc mọi
người đọc truyện zui zẻ.
~~~~
'Sự phát triển quái quỷ gì thế này?'
Kleio đã chấp nhận việc bản thân sẽ bị cuốn vào cốt truyện. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối đầu nhưng cậu ấy vẫn không khỏi ngỡ ngàng trước một tình huống bất ngờ diễn ra như thế này.
Khi cậu ấy nghĩ về thời điểm hiện tại trong tiểu thuyết, sẽ không có bất kỳ biến động nào trong tương lai gần, nhưng hiện tại thì có lẽ sẽ có vài tình huống miễn cưỡng được thêm vào.
'Tiệc sinh nhật luôn gắn liền với một cái flag to đùng...'
"Nếu không đi thì các hiệp sĩ có đến và bắt tôi đi không? Thật là một tiệc sinh nhật đẫm máu."
"Nghe này, tôi biết mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy. Nếu cậu cứ cư xử như thường ngày, cậu sẽ gặp rắc rối với Hoàng tộc, vậy nên tôi mới tình nguyện đến đây hôm nay. Cậu không thấy đây là một tình bạn diệu kỳ sao?"
"Tình bạn nào? Nếu cậu nhìn kỹ hơn thì việc làm này chỉ mang tới kết quả ngược lại."
Dione, người đang ngồi lắng nghe cuộc trò chuyện, tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Thiếu gia!"
"Nhìn đi, khuôn mặt của quý cô Dione đã trắng bệch kìa. Cậu có thể cư xử như thế ở trường, nhưng cậu không nên làm vậy khi ở ngoài."
"Với tư cách là người giám hộ của tên thiếu gia ngu ngốc này. Cảm ơn ngài đã rộng lượng thông cảm."
"Không cần phải quá trang trọng đâu, quý cô Dione. Tôi biết nói gì thêm trước sự thanh nhã này? Bên cạnh đó, có lẽ tôi đã uống hơi nhiều trà. Phòng vệ sinh ở đâu vậy?"
Arthur vẫn chưa đụng vào tách trà. Câu đó muốn ám chỉ rằng sẽ để cho hai người họ có thời gian để bàn chuyện.
Khi Arthur dẫn theo Isiel rời đi, Dione mở to đôi mắt của mình, xích lại gần Kleio và lắc cậu ấy.
"Cậu vẫn sẽ không đi dù đó là thư mời từ hoàng gia có tên của cậu trên đó? Cậu đang tính tuyên bố phản động hay sao?"
"Không, sao lại như thế? Không tham dự một bữa tiệc thì có liên quan gì đến chính trị sao?"
"Đó là lý do tôi nói rằng cậu không biết bất cứ điều cơ bản nào! Lễ sinh nhật năm nay của Bệ hạ là dịp để Thái tử Melchior thể hiện bản thân. Cậu đã được mời đích danh rồi, vậy nên hãy thôi cứng đầu và đến đó đi."
"Tôi thật sự phải đi? Liệu Thái tử có có giao cho tôi một văn phòng công cộng hay bị buộc phải thề trung thành với hoàng gia?"
"Đó là vị Thái tử xinh đẹp mà toàn bộ Albion yêu mến đấy. Cậu nên ngậm miệng của mình lại. Cậu hãy đi cảm ơn Arthur vì đã đích thân đến đây. Cậu không nhận ra được sự quan trọng của hoàng gia khi ở trong trường học nên cậu mới có thể phát ngôn ra những lời như thế? Cậu có thể gây ra một vụ rắc rối nếu dám cư xử như thế trước mặt một sứ giả chính thức do Thái tử phái tới đấy."
"Uh..."
"Khi vị Hoàng tử trẻ kia quay lại, cậu phải ngay lập tức nói rằng cậu đồng ý lời mời."
Arthur trở lại phòng khách sau một lúc. Kleio mở phong thư và ký tên xác nhận sẽ tham dự với một vẻ mặt bặm trợn.
Sau đó, Dione nhanh chóng bỏ đĩa vào máy nhạc rồi đưa tay ra trước mặt Kleio. Cậu ấy nhìn bàn tay trước mặt với biểu cảm khó hiểu.
"Này, Dione."
"Bây giờ thì cậu không thể rút lui nữa. Nếu Thiếu gia nhà tôi còn không thể khiêu vũ được một điệu đơn giản trong tiệc sinh nhật của Bệ hạ, vậy thì danh dự là một gia sư của tôi sẽ bị vứt đi đâu? Sẽ càng vui hơn nếu cậu có thể học được điều này khi có cả bạn bè của câu ở đây."
'Mình không nghĩ vậy.'
Dione thể hiện sự kiên định. Một bản nhạc vui tươi vang lên giữa phòng khách. Con mèo bước tới và cười nhạo Kleio.
"Meoww (Nhà ngươi không thể làm trái lời của một quý cô được! Haha.)"
Isiel lập tức chú ý đến Behemoth và tới vuốt ve nó. Trong khi được ôm ấp trong vòng tay của Isiel, Behemoth nhìn Kleio với vẻ mặt chế giễu.
Đôi đồng tử của Kleio không ngừng run rẩy.
Lúc này, sau khi đã kiểm tra thư mời, Arthur tiến tới chỗ này.
"Thôi nào Thiếu gia, nắm lấy tay tôi và đứng dậy nào!"
Kleio nghiến răng và gật đầu. Arthur cười thầm khi thấy cảnh này.
"Quý cô Dione."
"Gì thế, Hoàng tử?"
"Việc dạy học rất quan trọng, nhưng tôi có thể xin phép được dành một ngày với người bạn đã lâu không gặp này của tôi không?"
~~~
Ngay khi vừa ra khỏi dinh thự Asel, Arthur đã hỏi rằng 'Cậu có mang theo ví không?'. Khi Kleio trả lời có, Arthur đã ngay lập tức kéo cậu ấy lên một chuyến tàu lửa.Toa sau cùng của chiếc tàu chỉ có mỗi lan can nên gió rất mạnh nên toa xe rung lắc rất mạnh và tiếng ồn rất lớn. Cậu ấy phải hét thật to mới có thể nghe thấy được
"Cậu tính đi đâu vậy?"
"Đến phía đông! Ở phía tây không có quán rượu nào ngon cả!"
[note32816]
Hai chàng trai cùng với Isiel xuống trạm dừng ở phía đông, sau đó họ gọi một đống xúc xích và khoai tây chiên tại một quán rượu ở góc nhà ga.
Không gì đã hơn uống rượu bia ăn kèm với đồ nhắm nhiều dầu.
Hai chàng trai nhanh chóng làm cạn ly rượu của họ, còn Isiel thì chỉ gọi soda và từ chối bất cứ đồ uống nào khác. Họ tiếp tục hành trình uống rượu ở những quán bar khác, băng qua những con hẻm bẩn thỉu để thưởng thức rượu gin và rượu sherry tươi.
Có lẽ vì thường xuyên trốn khỏi ký túc xá và tá túc tại các quán rượu nên trong đầu Arthur có một bản đồ toàn diện về các quán rượu ở Lundane. Dù đó chỉ toàn những quán rượu bình dân, nhưng chúng lại ấm cúng và hương vị của rượu cũng rất ngon.
Vào lúc này, họ hoàn toàn quên mất vụ học nhảy hay bất cứ vấn đề nào khác mà chỉ chuyên tâm vào cuộc vui của bản thân.
'Rượu sherry này ngon thật, nó có tính axit và mùi thơm
đặc trưng của riêng nó.'
Kleio nhấp ngụm rượu sherry cuối cùng với biểu cảm nuối tiếc.
Ngay lúc này, Arthur quay trở lại cùng với hai chai rượu mới.
"Tại sao cậu lại ghét học khiêu vũ đến vậy? Có vấn đề gì khi được một gia sư xinh đẹp như thế trực tiếp dạy cho cậu?"
"Tôi chỉ không muốn học nó."
"Cậu chỉ cố tỏ ra cứng đầu rằng cậu không muốn học nó."
"Đừng có nói những thứ vô nghĩa nữa."
Mặc kệ những lời nói của hoàng tử, Kleio giật lấy ly rượu trên tay Arthur và nếm thử. Đó là một loại rượu có hương vị mận đậm đà. Arthur cũng nốc cạn ly rượu của mình và mỉm cười.
"Cậu thích đồ uống ở đây không?"
"Có."
"Cả rượu sherry và các loại rượu khác ở đây đều được gửi từ Pedre, nơi mà họ hàng của chủ quán sinh sống."
"Cậu rảnh rỗi để đi làm mấy chuyện như này sao?"
"Sao lại hỏi một câu ngu ngốc như thế? Như cậu từng nói trước đây, 'đây mới chính là cuộc sống'. "
"Keh-"
Rượu bị mắc lại trong cổ họng Kleio. Tên này đã nhắc lại lời mà cậu đã từng nói khi còn vui chơi với Arthur.
'Tại sao cái đèn nháy lại bật ngay lúc này? Ugh, cậu ta thậm chí còn không chớp mắt.'
"Việc cuộc sống của tôi thường xuyên bị đe dọa không phải là một bí mật gì lớn, nhưng không ai lại dám nói về việc đó công khai. Còn cậu thì thật là buồn cười, cậu cứ nói muốn bị đuổi học nhưng lại luôn làm những việc khiến mọi người chú ý."
"Tôi chỉ muốn một cuộc sống dễ dàng vô lo trong tương lai."
"Cậu cứ nói thế, nhưng làm gãy chân của một hiệp sĩ cấp 4 và chiến đấu với ba hiệp sĩ cấp 5."
"Sao mà có thể gọi đó là một cuộc chiến được? Dù đã tự nguyện nhưng bọn họ vẫn đeo xích chó và áp giải tôi như một tù nhân!"
"Chà, tôi tự hỏi."
Arthur đặt chiếc cốc rỗng xuống và hạ giọng.
"Tôi không biết tại sao cậu lại muốn che giấu đi sức mạnh thật sự của mình, nhưng cuối cùng thì cậu vẫn để lộ nó. Zebedee và các học sinh đã tận mắt chứng kiến phép thuật của cậu, và các hiệp sĩ thì được tự mình trải nghiệm nó, đúng không? Bây giờ thì cả Melchior cũng biết tới sự tồn tại của cậu. Bằng chứng chính là lời mời này."
Như để nhắc nhở cậu ấy về lời mời, Arthur vỗ vào túi ngoài của áo khoác.
"Một vị hoàng tử lại rảnh rỗi đến mức đi chú ý đến một học sinh sao?"
"Lá chắn của trường có thể ngăn chặn được những kẻ xâm nhập, nhưng nó không thể ngăn chặn những tin đồn."
"Tại sao lại dành nhiều sự quan tâm đến thế dù cho một pháp sư không thể nào đấu lại được một kiếm sĩ?"
"Zebedee là một người theo chủ nghĩa hòa bình. Ông ấy sẽ không sử dụng ma thuật để làm hại mọi người. Nhưng họ vẫn chưa biết được cậu là người như thế nào."
Quán bar ồn ào vào giữa đêm khuya chính là một nơi hoàn hảo cho các cuộc trò chuyện bí mật. Isiel ngồi chung với bọn họ nhưng cô ấy chỉ giữ im lặng và thận trọng quan sát xung quanh.
"Các tin đồn về cậu hiện đang lan truyền rất nhanh. Lần đầu tiên trong lịch sử của Albion sẽ có đồng thời hai pháp sư cấp 8."
"Hi vọng đó chỉ là vô ích."
"Vô ích? Việc cậu hiện tại là một pháp sư cấp 3 đã được ghi lại trong sổ ghi chép của Đội cảnh vệ Thủ đô."
"Vậy đó là lý do mà Hoàng tử thứ 3 của vương quốc biết về tin tức này dù phải luôn giấu mình dưới gia tộc của Tử tước Kision?"
"Không phải tôi, mà Thái tử Melchior mới là người nắm giữ toàn bộ những thông tin này. Tôi chỉ nhìn lén được vài thông tin mà họ quăng bừa bãi thôi. Cậu đang bị mắc kẹt tại dinh thự thủ đô, đúng không? Cậu không có quan hệ gần gũi với cha của cậu, và cậu không có bất cứ quyền lực nào trong tay."
Đột nhiên, Arthur vươn tay ra với một tốc độ mà Kleio không theo kịp và nắm lấy tay của cậu ấy. Kleio ngạc nhiên đến mức sém làm đổ đồ uống đang để trên bàn.
"Này, cậu đang làm cái quái gì vậy?"
Khi cuộc nói chuyện trở nên ồn ào hơn, Isiel lập tức di chuyển khéo léo để che chắn hai chàng trai trước ánh mắt của mọi người.
Arthur sử dụng ether, vài tia lửa lóe lên giữa tay của cả hai. Kleio thấy vết thâm trên tay mình hiện rõ lên. Một hình chữ nhật màu xanh lam.
Đó chính là 'Thẩm quyền của biên tập viên'.
'Làm sao mà một người khác có thể truyền ether vào nó được?'
"Đây là một kỹ năng độc nhất."
Arthur nhìn chằm chằm vào vết hình chữ nhật.
"Tôi đã suy nghĩ rất nhiều kể từ vụ việc xảy ra ở hành lang hôm đó. Không biết cậu sở hữu loại khả năng gì."
Kleio tức giận hất tay Arthur ra. Arthur không níu giữ mà rụt tay về. Khi ether biến mất, vết hằng cũng dần mờ đi, nhưng Arthur vẫn cứ dán mắt vào mu bàn tay của Kleio.
"Tôi nghĩ đến hai khả năng. Đó là một kỹ năng liên quan đến phân tích hoặc dự đoán."
Kleio bối rối trước lời phán đoán gần chính xác đó. Arthur không bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào.
"... Dựa vào cái gì?"
"Khi cậu biết được rằng tôi là Arthur Reignan, cậu ngay lập tức giữ khoảng cách với tôi. Lúc nhận ra việc đó không hiệu quả, cậu ngay lập tức cố gắng thay đổi cái gì đó."
"Đó chỉ là phỏng đoán."
"Đó đúng chỉ là một vài phỏng đoán. Cứ cho là những gì tôi tận mắt chứng kiến chỉ là ảo giác. Nhưng cậu giải thích thế nào về sự kiện ở nhà đấu giá Trinity nếu không nhờ vào năng lực đó?"
'Mình tưởng là đã làm việc đó trong im lặng, nhưng làm sao mà cậu ta biết về việc đó?'
Kleio nhớ lại nội dung của bản thảo cuối cùng. Arthur là người có vị trí chính trị yếu hơn so với các anh trai của mình, đã dành rất nhiều thời gian và công sức để tập hợp các nhân tài về phía bản thân. Nhưng rõ ràng là không có bất kỳ pháp sư nào trong nhóm của Arthur.
'Trong bản thảo mới này, tác giả... Ông ta định cho thêm một pháp sư vào nhóm của Arthur? Đây thật sự là chủ đích của ông ta?'