Được học kiếm thuật với một người thầy nghiêm khắc từ nhỏ và phải lăn lộn trong doanh trại lính của Tử tước Kision, Arthur đã sớm quen với những vết thương.
Nhưng vết thương này không giống với những vết thương trước đó mà cậu từng hứng chịu.
Nắm chặt bàn tay đang chảy máu của mình, Arthur suy nghĩ.
'Thế giới rung chuyển.'
Đó là một linh cảm gần như chắc chắn.
Hành lang này, cảnh mặt trời lặn này, tấm thảm này, trông hoàn toàn khác với hành lang, cảnh mặt trời và tấm thảm khi nãy.
Đây là một loại khả năng khiến cho Arthur bị coi là một đứa trẻ không may.
Không ai có thể cảm nhận được sự không đồng nhất của tương lai và quá khứ, sự méo mó của thế giới có thể được phơi bày trong con mắt của cậu.
Nhưng khả năng này khiến mọi người coi Arthur như một 'đứa trẻ bị nguyền rủa.
Nhưng lần này không phải chỉ mỗi Arthur là người duy nhất cảm nhận được sự thay đổi của thế giới.
Kleio run rẩy không thể ngăn được dòng máu cam chảy ra từ mũi mình. Đôi đồng tử màu nâu của cậu ấy dần dãn ra.
Cậu ta rõ ràng cũng đã trải qua một hiện tượng tương tự với Arthur.
Không, nói chính xác hơn, sự việc bất thường vừa xảy ra dường như xuất phát từ Kleio Asel.
Bam-!
Trước khi Arthur có thể nói ra những nghi ngờ hay trách móc, hai cánh cửa của phòng hiệu trưởng mở rộng ra.
Lực đẩy của cánh của lớn đến mức khiến cho toàn bộ hành lang đều nghe được tiếng vang.
"Arthur Riognan, Kleio Asel! Dù đứng ở đây mà vẫn dám đánh nhau!"
Một người đàn ông cao gầy với râu và lông mày trắng bước ra hành lang. Một cái áo choàng bay phấp phới rồi hạ xuống ôm chặt lấy đôi tay và đôi chân dài miên man của ông.
"Tks, lúc trước thì cùng nhau hợp tác lấy trộm rượu, vậy mà lúc bị gọi ra đây thì lại gây gổ và đổ lỗi cho nhau sao?"
Người đàn ông chen vào giữa hai chàng trai. Có vẻ ông ấy nghĩ giữa hai người đã xảy ra một cuộc xô xác.
Arthur vẫn giữ một thái độ bình thản như trước, bước lên.
"Thưa thầy, không phải là nắm đấm khiến những người đàn ông thân thiết với nhau hơn sao?"
"Đó là điều mà một học sinh nên nói? Huh? Trong khi đang chảy máu? Cả hai có sử dụng vũ khí không?"
"Không! Đây là vết thương do bị kẹt cửa."
"Ah, Arthur này, em luôn bị mắc vào những rắc rối. Ta chưa từng ngủ ngon kể từ ngày em vào ngôi trường này!"
"Em không biết là thầy luôn suy nghĩ như thế, nhưng em rất cảm động, thưa thầy."
"Em!"
Trái ngược với khuôn mặt tươi cười, vết thương mà Arthur đang đè xuống vẫn liên tục chảy máu.
"Hai em đã làm gì thế? Tsk, Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau khi giải quyết vấn đề này trước."
Khi ông ấy nhẹ nhàng vươn tay trái ra, vòng tròn ánh sáng tỏa ra từ ông ấy bao phủ lấy cả Kleio và Arthur.
Đây là lần đầu tiên Kleio thấy vòng tròn ma thuật của một người khác. Khu vực của một pháp sư.
"[Chấm dứt sự rò rỉ sức sống]."
Khi hiệu trưởng đọc câu thần chú, bên trong vòng tròn sáng lên những chữ cái và hoa văn phức tạp.
Khi những ký tự đó hoàn thành, chúng bay lên không trung rồi bay về phía Kleio và Arthur. Họ cảm thấy một luồn năng lượng ấm áp và dịu dàng.
Máu đang chảy liên tục từ hai người đã sớm ngừng lại. Zebedee đóng vòng tròn lại.
"Chúng em không hề đánh nhau. Phải không, Kleio?"
"Uh... vâng. Chính xác là vậy."
Ông ấy cảm thấy Arthur đang cố làm dịu đi bầu không khí, nhưng Kleio vấn đang nằm gục trên sàn, không thể nói một cách rõ ràng.
Cậu đã trải qua quá nhiều việc đáng báo động trong vài phút vừa qua.
Đó toàn là những việc vượt quá giới hạn có thể chấp nhận trong nhận thức của cậu.
'Đây có phải là... thứ được gọi là thần chú phép thuật?!'
Rất nhiều thứ đã xảy ra sau khi đến đây, nhưng việc nhìn thấy phép thuật được kích hoạt quả thật rất đáng ngạc nhiên.
Không như Kleio, Arthur phản ứng tự nhiên như thể đã quen nhìn thấy phép thuât.
"Phép chữa trị của thầy vẫn thật tuyệt dù cho em có thấy nó bao nhiêu lần đi nữa."
Arthur vung tay một cách khoa trương, trước khi lại đút tay vào túi với thái độ kiêu ngạo. Zebedee tặc lưỡi.
"Đủ rồi đấy Arthur. Kleio, em không sao chứ? Em có bị thương nặng ở đâu không?"
"K... Không, thưa thầy. Em chỉ hơi ngạc nhiên..."
Giáo sư Zebedee lấy một chiếc khăn tay từ túi áo choàng và đưa nó cho Kleio.
Ông nhìn cậu bé đang ấp úng lau mặt, rồi kéo Kleio dậy bằng bàn tay nhăn nheo.
"Eh. Sao một đứa trẻ yếu đuối đến mức ngạc nhiên và té ngã chỉ vì thứ như này, có thể gây ra sự cố lớn thế này cơ chứ?"
Hai chàng trai cùng với bộ đồng phục dính đầy bui bặm và máu, ngồi cạnh nhau nghe bài giảng thuyết dài tận 20 phút. Tốc độ nói của hiệu trưởng nhanh như một khẩu súng máy.
Ngủ bên ngoài mà không được phép, cúp học, đột nhập vào ký túc xá của giáo sư, và cả trộm đồ. Nếu bạn nghĩ về việc này, nó thật sự là quá nhiều tội.
Tuy nhiên, Kleio lại phạm thêm một tội nữa trong lúc diễn thuyết của hiệu trưởng đó là cậu đã mặt dày cầu xin hiệu trưởng giảm tội cho mình. Hiệu trưởng chán nản khi nghe những lời van nài từ Kleio.
"Cả hai em không được phép cúp thêm một tiết nào nữa kể từ tuần sau, cho tới tận kỳ nghỉ. Nếu các em dám, thì các em sẽ phải học bù vào kỳ nghỉ."
"Thưa thầy, bất cứ việc gì khác trừ việc này... Làm ơn hãy rút lại lời thầy vừa nói nếu đó là vì lợi ích của em."
"Haizz, đứa học sinh chết tiệt này. Em nói việc gì liên quan đến lợi ích của em? Huh? Hình phạt này sẽ diễn ra trong hai tuần. Bắt đầu từ thứ ba tuần sau, và sẽ diễn ra sau khi thời gian học buổi sáng vừa kết thúc. Nếu em dám lười biếng thì ta sẽ tính lại từ đầu. Hiểu chưa?"
"...Em hiểu."
"Chà, Nếu đó là lệnh của thầy. Vậy chúng em sẽ phải đi học đầy đủ và đi dọn vệ sinh. Chúng em có thể phản đối được sao? Em hiểu rồi."
Arthur, người nãy giờ vẫn tỏ thái độ xấc xược với hiệu trưởng, chạy khỏi phòng nhanh hết mức có thể, sau khi nghe xong hình phạt của mình.
Kleio, người mà cả tâm trí và cơ thể đều kiệt quệ, không thể theo kịp chàng trai khỏe mạnh có đôi chân dài.
Khi cậu rũ vai cúi đầu chào tạm biệt, giọng điệu Zebedee trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.
"Kleio Asel, em còn một việc khác nữa cần làm."
"Dạ vâng? Việc gì vậy?"
"Cha em đã đến phòng tiếp khách của trường. Đi ra hành lang rồi rẽ trái, ông ấy đang đợi ở căn phòng cuối cùng. Em có thể đi rồi."
"Ý em là, tại sao lại là lúc này..."
"Không phải là vì quá nhiều chuyện đã xảy ra sao?"
Kleio cau mặt lại.
'Có phải vị khách trước đó ở trong phòng hiệu trưởng chính là Gideon Asel? Mọi rắc rối cứ liên tục diễn ra không ngừng."
~~~
Nam tước Gideon Asel là một nhân vật không được đề cập trong bản thảo trước đây.
Để nói cụ thể thì, Kleio nghi ngờ rằng ông là người ẩn danh đã trợ cấp tiền cho Arthur trong cuộc nội chiến, nhưng thật khó để có thể tìm được bằng chứng về việc này.
'Chà, liệu một người cha có thể giết con trai của mình?'
Kleio loạng choạng bước đi trên hành lang, và mở cửa phòng tiếp khách.
Rồi cậu hối hận với quyết định của mình chỉ sau 5 giây.
Chát-
Cậu thậm chí còn chưa kịp nói lên lời chào đầu tiên với 'cha' của mình.
Bởi vì ngay khi cậu vừa bước vào phòng khách, cậu ngay lập tức ăn ngay một cú tát và ngã ra đất.
Cơ thể này cực kỳ nhẹ, nó thậm chí không thể chịu được sức lực của một người đàn ông trưởng thành và bị đánh bay đi. Nhờ vậy mà cậu không cần phải chịu thêm cú đánh nào nữa.
'Này anh bạn, tôi là người chưa bao giờ bị đánh bởi cha ruột của mình...'
Chà, đó là bởi vì cậu chưa từng thấy mặt của cha ruột của cậu bao giờ.
'Cảnh này giống với các bộ phim drama phát sóng mỗi sáng.'
Mắt cậu như muốn lồi ra ngoài, và thay vì cảm thấy đau, cậu lại cảm thấy buồn cười.
Kleio, người đã vô thức nhếch mép, phủi quần áo rồi đứng dậy. Tuy nhiên, vì đã dính đầy máu và bụi bẩn nên hành động của cậu cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
"Cha có khỏe không?"
"Rất khỏe. Bộ đó là điều mà mày thật sự cần phải hỏi?"
Cuối cùng thì cậu cũng đã phải đối mặt với Gideon Asel, người có khuôn mặt hơi giống Kleio.
'Cách ông ta đối xử với đứa con của mình thật tàn nhẫn đến nỗi mình tự hỏi có phải đây là đứa con ngoài giá thú của ông ta hay không.'
Mái tóc nâu được chải ngược gọn gàng, đôi mắt màu hạt dẻ, khuôn mặt hơi gầy và gò má cao.
'Về mặt di truyền, chúng tôi khá giống nhau, nhưng tại sao trông ông ta giống một diễn viên điện ảnh còn mình thì trông như một thằng suy dinh dưỡng?'
Nam tước Asel có một vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Kleio nhỏ bé thật đáng thương, ông ta thậm chí còn không kêu cậu ngồi xuống.
"Tốn 2000 Dinar để có được bộ đồng phục mà mày đang mặc bây giờ. Các nút cài áo còn có tên của mày, còn chất liệu của bộ đồng phục là vải len. Còn cà vạt được làm từ lụa."
Kleio xem xét lại bộ đồng phục mà mình đang mặc.
Khi cậu xoay ngược các cái nút trên áo, chữ KA viết tắt của tên cậu được khắc trên đó.
'Mình đã tự hỏi sao bộ đồng phục này có thể vừa khít với đứa trẻ ốm yếu này đến thế. Thì ra tất cả đều được đặt làm riêng.'
"780 nghìn Dinar là số tiền để mày có thể đặt chân vào ngôi trường này, và ta đã quyên góp 20 nghìn Dinar tiền phúc lợi. 50 nghìn Dinar cho mỗi kỳ học phí. Ta đã trả trước 200 nghìn Dinar cho tổng cộng 4 học kỳ của mày. Không quá khi nói rằng từng ngày mày ở đây như đang ở trên đống vàng."
Đó là cái danh sách kiến cho Kleio, người đang đứng dựa
tường bằng một chân, đứng thẳng người dậy.
Cậu cảm thấy ý thức người Hàn Quốc của cậu trỗi dậy và đổ hết mọi tội lỗi về phía 'Kleio'.
'Ý tôi là, nếu ông kết thúc việc này chỉ bằng một cái tát bất chấp cái số tiền đó, thì có vẻ ông cũng là một người cha nhân từ hơn vẻ bề ngoài của mình. Tôi xin lỗi vì đã đánh giá sai ông...'
"Kleio Asel. Bây giờ tao hỏi lại mày. Có ổn không?"
"Um, Có vẻ đã có rất nhiều rắc rối."
"Mày nói như thể đó không phải là chuyện của mày vậy? Tao nghe nói mày đã nhảy sông vào lúc nữa đêm?"
"... Đó thật sự chỉ là một tai nạn. Con đường đó quá tối lúc con đang đi ngang qua..."
Đến mức này, cậu cảm thấy tội lỗi vì đã vu không ông ta là một người cha không thèm quan tâm con trai.
'Ông ấy đã bỏ cả tỷ chỉ để Kleio được vào học ở đây. Với việc này, thì làm sao mình có thể nói là mình nhảy sông chỉ vì cuộc sống của mình như cứt được?'
"Để mày có thể vào học được ngôi trường này chính là ước mơ của mẹ mày. Thelma, người đã sẵn sàng bỏ mạng chỉ để cứu được mày, sẽ nghĩ như thế nào nếu bà ấy thấy cách sống của mày hiện tại?"
Kleio, người chỉ có thể im lặng trước tình hình hiện tại.
Người 'mẹ' của cậu, một người mà chưa ai từng nhắc đến.
'Kleio', người lựa chọn một quyết định sinh tử chứ không hề bỏ học.
Cậu chưa từng nghĩ về việc này, nhưng đây thật sự là một hoàn cảnh khó khăn.
Nhưng cậu nhanh chóng đưa ra quyết định.
'Thưa bà Thelma Asel quá cố, con trai của bà chắc chắn đã vào được ngôi trường này. Hãy yên nghĩ với việc này.'
Khi thấy ánh mắt kiên định của con trai nhìn mình, Gideon cuối cùng cũng bình tĩnh lại ngồi xuống ghế, ông cũng vẫy tay ra hiệu cho cậu được phép ngồi.
Có vẻ những cảm xúc phức tạp đang ẩn chứa trong nội tâm của người đàn ông có vẻ ngoài đã ngoài 50 này.
Một hỗn hợp gồm những cảm xúc như tình thương và yêu mến, nhưng đồng thời cũng có căm ghét và tức giận.
"Có vẻ như con vẫn chưa hiểu. Vậy nên hãy ghi nhớ thật kỹ điều này trong đầu. Được sinh ra trong thế giới này, không khiến một con người trở thành một con người. Để có thể được đối xử như một 'con người', con cần ít nhất một trong ba yếu tố: địa vị, tiền bạc, hoặc tài năng."
'Um... đúng. Điều mà ông nói hoàn toàn chính xác, 'cha' à. Đó là một sự thật tàn khốc.'
"Được sinh ra ở một khu ổ chuột của quận Orience, ta không có thứ gì cả. Ta đã giành được danh hiệu và sự giàu có này bằng chính sức mình, và ta đã dành tất cả cho con trai của ta. Để các con không phải trải qua nỗi đau đớn mà ta đã từng phải nếm trải."
Đó là một nền tảng khời đầu không đáng tin nếu như nhìn vào cách ăn nói, trang phục và thái độ của Gideon.
"Chưa kể, con còn có tài năng. Khả năng cảm nhận Ether mà con có từ lúc sinh ra. Dù cho tài năng này có yếu ớt, ta biết nó vẫn có thể đem lại những thành tựu lớn tùy vào cách nó được phát triển. Ta đã tăng thêm số tiền trong tài khoản ngân hàng của con để con có thể sử dụng số tiền đó mua các dụng cụ ma thuật hoặc các đá ma thuật. Nhưng có vẻ con không có ý định nâng cao năng lực của mình."
'Ý tôi là, ông đang chỉ trích rằng sự thật là tôi không sử dụng số tiền đó?'
Cậu bất giác nở một nụ cười chua chát.
"Vì vậy, ta quyết định đóng băng tài khoản của con. Sau khi kì thi kết thúc, ta sẽ xem xét lại việc có nên mở lại nó hay không."
"... Việc này có phải là quá đột ngột không?"
Kleio cảm thấy như thế giới đang sụp đổ. So với việc bị đưa đến thế giới khác, việc không thể sử dụng 400 nghìn Dinar trong tài khoản của chính mình con gây sốc cho cậu hơn.
'Cho đi và sau đó lấy lại! Luật tài chính ở đây như thế nào? Liệu phụ huynh có thể làm như thế bởi vì con cái của họ chỉ mới là trẻ vị thành niên? Nếu biết trước việc này thì mình đã rút toàn bộ vào lần đó...'
"Đột ngột? Ta đã cho con khoảng thời gian còn hơn cả đủ."
"Đối với việc học, không phải cứ thể hiện ý chí là sẽ đem lại kết quả cao."
"Đúng vậy. Có thể con đúng. Nếu vậy thì hãy cho ta thấy sự thành công của con trong kết quả học tập-."
Kleio, người đang mải mê suy nghĩ về số tiền trong tài khoản, đã không thể nghe rõ lời của Gideon.
"Cha có thể nói lại lần nữa không?"
"Hah, ta nói là nếu con không thể tiếp tục học ở ngôi trường này, vậy thì ta sẽ cho con gia nhập quân đội. Con đã 17 tuổi rồi, đủ tuổi để gia nhập vào quân đội.
'Ông điên à?'
Cậu đã xém hét lên câu đó mà không thèm suy nghĩ. Cậu theo phản xạ ngậm chặt mồm mình lại.
Cơn đau khiến cậu tỉnh lại.
Kleio đã lên kế hoạch để tránh nghĩa vụ quân sự bắt buộc.
Kêu cậu chọn giữa nhập ngũ vào 5 năm sau hay ngay ngày hôm sau, thật là một quyết định tàn nhẫn.
Và đất nước này sẽ nổ ra chiến tranh trong vài năm nữa.
Sau khi tốt nghiệp, cậu có thể được làm sĩ quan văn phòng khi đi nghĩa vụ bắt buộc. Nhưng phải làm một binh nhì ở tuổi 17 với cái thân hình yếu ớt này là một điều sẽ không bao giờ xảy ra.
Cậu tự hỏi rằng sẽ ra sao nếu bản thân thi trượt cuộc kiểm tra thể chất bởi vì cơ thể này, nhưng người cha này có vẻ sẽ không cho phép điều đó.
'Ông ấy chắc chắn vẫn sẽ ném mình vào đó dù cho có bất cứ vấn đề gì đi nữa. Mình phải tránh việc này.'
Kleio đứng dậy với một thái độ chân thành mà trước đây không hề có. Cậu hạ giọng mình xuống.
"Cha muốn con đạt được hạng mấy?"
"Con nói như thể con có thể biến điều đó thành hiện thực vậy. Có vẻ nước của sông Tempus rất kỳ diệu. Con trai của ta có thể trả lời trong khi đang nhìn thẳng vào mắt của ai đó lần đầu tiên trong suốt 17 năm."
Giọng của ông ấy là giọng nam cao nên rất dễ nghe, nhưng tông giọng thì lại cực kỳ lạnh lùng.
"Ta có thể tin rằng con cư xử rất khác trước đây không?"
"Con không chắc- Con không khác trước là mấy. Con không biết trước đây trong mắt cha con là người như thế nào."
Đôi mắt đang nhìn Kleio của Gideon lóe lên một tia sáng. Nhưng Kleio, người đang ngấm ngầm chửi thề, không hề nhận ra diều đó.
"Hãy cố đạt được ít nhất vị trí thứ 30. Nếu có thể làm được chừng đó thì đủ để khiến ta không còn thất vọng về con nữa."
"Cha đang nói rằng sẽ ngừng đóng băng tài khoản nếu con đạt được hạng 30 trở lên. Vậy, nếu con lọt vào thứ hạng trên 20 thì sao?"
Nghe thấy câu đáp trả hiếm hoi của cậu con trai thứ hai, Gideon lần đầu tiên thả lỏng người và cử xử giống một người cha hơn.
"Ta sẽ xem đó như là nổ lực cố gắng của con, và sẽ tăng gấp đôi số tiền đó. Nếu con có thể làm được."
Cậu ấy chắc chắn có thể làm được.
Kleio có khả năng cảm nhận ether không giới hạn, và một chìa khóa gian lận bất khả chiến bại, [Ký ức].
"Con sẽ không làm cha thất vọng đâu."