Tờ báo trường hôm nay đã trình bày cặn kẽ quá trình trốn học đi chơi của Kleio và cậu bé kia.
Kleio đang ôm đầu trầm cảm với những thứ đang diễn ra.
Bài báo có 2 vấn đề lớn.
1. Cậu không có ý định lan truyền tai tiếng của mình nhiều đến mức này. Dù là đi theo hướng tích cực hay tiêu cực, cậu không hề muốn bản thân nổi tiếng.
2. Tại sao tên khốn đó lại là Arthur Riognan?
Tất cả các sự kiện của đều diễn ra với nhân vật chính ở trung tâm. Tất cả mọi người ở xung quanh đều sẽ bị cuốn vào dòng xoáy của lịch sử, dù cho có muốn hay không.
Đó chính là năng lực của nhân vật chính.
Kleio thực sự không muốn hít thở chung một bầu không khí với một người như vậy. Bây giờ cậu ấy cảm thấy như tác giả đang muốn trêu đùa với cậu.
'Rõ ràng trong tiểu thuyết miêu tả ' ngay cả một vị thần trong bức tranh cũng không thể so sánh được với vẻ đẹp với Arthur Riognan'! Thần nào? Tên đó thậm chí còn không tỏ ra dáng vẻ của một tên quý tộc côn đồ! Hắn trông hoàn toàn giống một tên ăn mày!'
Cậu biết rằng câu truyện đã được viết lại, nhưng cậu không ngờ Arthur sẽ trở thành như vậy.
'Nghĩ lại thì, làm con dao phát sáng! Cậu ta đang kiểm tra xem mình có biết nó hay không.'
Kleio chìm trong suy nghĩ. Có phải tác giả cố tình để cậu và Arthur gặp nhau? Họ đang âm mưu gì khi làm vậy?
'Mình có thể làm được gì khi họ không nói cho mình bất cứ điều gì và bất cẩn thực hiện một âm mưu?'
Cậu cảm thấy đau đầu.
Ngay lúc đó, Behemoth đang đọc báo, bỗng phát điên lên và chạy quanh phòng ngủ.
"Sao ngươi dám uống rượu tùy tiện như vậy, mà không dâng cho ta chỉ 1 ly."
"Ahh... Này, chuyện này có gây vấn đề gì cho mày sao?"
"Đúng, đó chính xác là một vấn đề lớn! Dù không có loại Budigala đi nữa! Thì chắc chắn là vẫn có mấy loại rượu khác từ năm 1875 trong kho chứa của các giáo sư."
"Geez, Ngài Moth thật đúng là một chuyên gia."
"Đúng thế. Nếu nói về rượu, thì quý mèo này chính là một chuyên gia. Nếu ngươi có được chìa khóa, thì đáng lẽ ngươi nên báo cho ta trước."
"Mày vẫn có thể đi bất cứ đâu dù không có những thứ như thế."
"Có một rào chắn giữ nhiệt trong cái kho đó, vì vậy mà dù là một ngài mèo cao quý như ta cũng không thể lén vào trong. Meo~."
Khi cơn đau đầu ngày càng tệ hơn, Nebo đột nhiên mở cửa với biểu cảm sốc một cách kỳ lạ.
"Này, Hiệu trưởng Zebedee đang kêu cậu đấy. Ngay bây giờ."
"Được rồi..."
"Cậu thực sự là một tên ngu ngốc. Này, sao cậu không thể sống trầm lặng được 1 tuần thế?"
'Đó cũng không phải điều mà tôi muốn. Tôi chỉ muốn bị đuổi học vì không đi học đủ thôi.'
~~~
Kleio bước đi trên hành lang tới văn phòng hiệu trưởng, mỗi bước đi nặng triễu như đang bị tra tấn. Có thể đã có một vị khách trong đó, bởi vì trước cửa văn phòng đang đóng chặt, cậu thấy có một học sinh khác đang đứng đợi từ trước.
Rõ ràng người đó đến đây với lý do tương tự Kleio.
Nhận thấy sự hiện diện của Kleio, cậu ta quay lại nhìn.
Thân hình cao ráo, vai rộng, mái tóc vàng suôn mượt. Trời đã xế chiều nên những tia nắng hoàng hôn xuyên qua hành lang chiếu trên mái tóc vàng như ánh hoàng hôn của cậu ta.
Khuôn mặt soái ca cùng đôi mắt mạnh mẽ có phần hơi dữ tợn.
Kleio chắn chắn nhớ rất rõ những chi tiết vô dụng bời vì [Ký ức]. Sự sắc bén sẽ khiến những tâm hồn yếu đuối rơi lệ, hay màu xanh lam là màu của ranh giới giao nhau giữa biển bắc và biển tây.
"Cậu cũng bị kêu đến đây à? Khi mà Hiệu trưởng Zebedee bắt đầu giảng đạo, chắc chắn sẽ phải hơn 20 phút, vậy chúng ta nên làm gì trong lúc đó?"
'...Cách nói chuyện của cậu ấy vẫn vậy.'
Kleio thừa nhận sự thật mà cậu phải đối mặt.
Một Leo đã gội đầu, chỉnh lại đầu tóc, và mặc đồng phục... Chắc chắn Arthur 'đó'.
Arthur ‘Leonid’ Riognan.
Nhân vật chính của .
Hoàng tử thứ 3 của vương quốc, người mà sau này sẽ trở thành vua.
'Một tên đi lòng vòng bắt chim bắt cá, trông như một tên ăn mày, làm sao mà mình có thể nhận ra được cơ chứ!'
Kleio đang rất tức giận.
"Cậu... Cậu đã nói rằng cậu là Leo."
"Tôi chính là Leo."
"Hah, vớ vẩn."
"Này Kleio Asel. Cậu cũng nói với tôi rằng cậu là Lei."
"Cậu không cần biết những thứ như tên của tôi."
"Làm sao tôi có thể không biết những điều mà tôi đã biết?"
"Vậy thì quên nó đi. Đứng yên đó, thật khó chịu khi gặp cậu, và đừng bao giờ gặp lại nhau nữa."
"Dù cho như thế, phải có chút tình cảm nào đó từ việc uống rượu cùng nhau suốt một tuần chứ, sao cậu lại tự dưng hành động lạnh lùng như vậy?"
Đứng cạnh Arthur trên hành lang trước của phòng hiệu trưởng, Kleio cố hết sức để ngó lơ khỏi chàng trai đang nhìn chằm chằm vào cậu.
'Tác giả à, tôi không biết mấy người đang có ý định gì, nhưng tôi hoàn toàn từ chối các sự kiện liên quan đến nhân vật chính. Số phận của nhân vật chính quá khắc nghiệt. Nhưng ngay từ đầu, tại sao tôi phải giúp mấy người?'
Trong khi đang suy nghĩ miên man, Kleio đột nhiên nhớ tới 'Thẩm quyền của Biên tập viên'.
'Được rồi, quay lại thời điểm đó thôi.'
Dù cho cảm thấy tiếc vì cậu chỉ có thể dùng 3 lần mỗi chương, nhưng nếu không sử dụng vào lúc như thế này thì đợi tới khi nào?
Giải pháp tốt nhất để kết thúc một sự cố đó chính là làm cho nó không bắt đầu.
Nói một cách đơn giản, họ chỉ cần không gặp nhau ngay từ đầu.
'Hãy trở lại vào lúc ở nhà ăn. Không, hãy trở về sáng thứ hai hôm đó.'
Cậu không biết liệu tác giả có chấp nhận chỉnh sửa của cậu không, nhưng nó vẫn tốt hơn là không thử. Nếu cậu không may mắn, thì ý định về việc cho hai người gặp mặt của tác giả cũng được làm sáng tỏ.
'Ngay cả khi mình biết được ý định đó, thì mình cũng không nhất thiết phải tuân theo việc đó. Tại sao mình phải làm những việc phiền phức như vậy?'
Kleio nhớ lại cảm giác trước đây, và 'Thẩm quyền của biên tập viên' hiện lên trong đầu cậu. Mu bàn tay của cậu nóng ran, những ký tự màu vàng hiện lên trước mắt cậu.
[-Đã kích hoạt kỹ năng độc nhất: 'Thẩm quyền của biên tập viên' (2/3)]
[-Thời gian còn lại/ Thời gian giới hạn: 00:00:14 / 00:00:15]
Ngay sao đó, một sấp giấy xuất hiện.
Sau khi cậu lật hai trang giấy từ dưới lên, cảnh nhà ăn ngày thứ hai nhanh chóng xuất hiện.
Kleio cầm cây bút và viết 'xóa tất cả mọi thứ bên dưới.'
Nhưng lời đáp lại khác hoàn toàn với trước đây.
[-Tác giả không chấp nhận sửa đổi của biên tập viên.]
[-'Thẩm quyền của biên tập viên' không thể hoạt động nếu không có sự chấp thuận của tác giả.]
Sắp giấy trong tay cậu nhanh chóng biến mất.
Jungjin không hề cảm thấy ngạc nhiên. Dù cho có hào phóng đến đâu, thì tác giả vẫn là tác giả.
Không có lý do gì mà một người lại có thể dễ dàng đi nghe lời của người khác.
Thấy trán Kleio đổ nhiều mồ hôi, Arthur tiến lại gần.
"Cậu bị bệnh à? Sao cậu lại đổ nhiều mồ hôi thế?"
"Đó không phải việc của cậu."
Kleio thậm chí còn không thèm nhìn lấy Arthur một cái, và kích hoạt 'Thẩm quyền của biên tập viên' một lần nữa.
'Mình phải ngăn chặn việc này từ ngay bây giờ. Mình không thể bỏ cuộc chỉ sau một lần. Nếu không thể quay ngược thời gian, vậy hãy hạ thấp tầm quan trọng của mình xuống.'
[-Đã kích hoạt kỹ năng độc nhất: 'Thẩm quyền của biên tập viên' (3/3).
Lưu ý, Bạn đã sử dụng số lần tối đa trong chương liên quan.]
[-Thời gian còn lại/ Thời gian giới hạn: 00:00:14 / 00:00:15]
15 giây là một khoảng thời gian quá ngắn để có thể xem xét lại nội dung. Kleio điên cuồng lật bản thảo.
Có một câu mô tả ở dòng cuối cùng. Nó viết rằng Arthur đang cảm thấy tò mò, đồng thời cũng nghi ngờ Kleio.
'Hãy sửa lại chỗ này.'
Gạch đi câu gốc, cậu viết nghệch ngoạc lại trên đó [ Arthur cảm thấy mệt mỏi với Kleio, người đang mất đi bình tĩnh vì nhận được lệnh triệu tập của hiệu trưởng.]
Có lẽ bởi vì cậu chưa từng viết một đoạn văn bao giờ, ngoại trừ thư xin việc, nên câu văn của cậu khá là tệ.
'Liệu nó có hoạt động không? Mình cần phải sống sót trước! Làm ơn hãy được đi!'
Tuy nhiên, cậu cảm thấy một ánh nhìn sắc bén đang đâm sau lưng mình.
Quay người lại trong khi đang cầm bút, Kleio đối mặt với Arthur, người đã ở gần cậu hơn.
Nụ cười trên mặt Arthur đã biến mất mà thay bằng biểu cảm lạnh như tượng.
'...Có phải cậu ta vừa di chuyển? Chắc là không phải đâu?'
Khi cậu kích hoạt kỹ năng lần trước, Isiel và Nebo đều ngừng lại như bị đóng băng. Ngay cả Behemoth cũng không nhận ra Kleio đã sử dụng kỹ năng.
Nhưng Arthur thì khác.
Đôi mắt của cậu ấy nhắm lại, một cách chậm rãi, và rồi lại mở ra.
Ánh mắt của Kleio Asel, người đang sử dụng 'Thẩm quyền của biên tập viên' và Arthur Riognan, người trở thành mục tiêu kích hoạt của kỹ năng, chạm nhau giữa không trung.
'Làm thế quái nào?'
Sau đó, xung quanh hai người bùng nổ một đợt ánh sáng xanh và vàng.
[-Arthur Riognan là một tồn tại được liên kết mật thiết đến cấu tạo của thế giới này. Do mức độ can thiệp của người sử dụng không đủ, nên người sử dụng không thể gây ảnh hưởng lên đối tượng.]
[- Do nỗ lực sửa đổi quá mức, văn bản gốc của ... ‘□□□□’ của Palimpsest’.... đã bị... hư hại...]
Thế giới như bị vỡ vụn, rồi các mảnh vụn nhanh chóng ghép lại với nhau, thế giới trở lại như ban đầu, như một bức tranh khảm.
Giữa cú sốc khi thế giới đang cải tạo, các chữ cái màu vàng kim hằng sâu vào tâm trí Kleio như thể nó được khắc lên đó vậy.
'D... Dừng lại. Đủ rồi. Hủy bỏ kỹ năng!!!'
[- Phần văn bản gốc trước đó của
, đã được sửa đổi một cách ngẫu nhiên.
-Tính nhất quán của câu chuyện đã giảm xuống.]
Máu từ mũi của Kleio rơi xuống đùi của cậu.
Trên mu bàn tay của Arthur cũng chảy máu màu đen.
Cả hai như đều bị thương vào cùng một lúc.
"Kleio, chính xác thì... cậu đã..."