Đêm hôm đó, Lucella bỗng có một giấc mơ kỳ lạ. Cô đang cuộn tròn trong một thứ gì đó cứng, chật hẹp nhưng lại rất ấm áp.
Dù đang nhắm mắt nhưng cô vẫn có thể biết chuyện gì đang diễn ra xung quanh mình.
Ngay từ đầu giấc mơ là một thứ gì đó khá là phi lý rồi nên cô cũng kệ.
“Anh mặc thứ gì kỳ lạ thế Luja?”
“À anh thấy con người mặc và nghĩ rằng sẽ rất thú vị nếu thử mặc theo.”
Một con Hỏa long đỏ rực cuộn tròn trong hang.
Phía trước con rồng thì là một chàng trai trẻ.
Điểm nổi bật nhất của chàng trai đó chính là bộ tóc màu xanh rất đẹp.
Anh ấy đang mặc một bộ đồ giống của một nhân viên văn phòng và đeo một cái kính.
Vì thế mà anh chàng tỏa ra khí chất của một học giả.
“Em rất vui khi anh đã theo em đến ngọn núi Kuguse này nhưng dạng con người của anh nhỏ quá khiến em có phần không hài lòng.”
“Không thể khác được đâu em. Em đang ấp một quả trứng nên không thể bất cẩn gây hấn với loài người…. Đáng lẽ chúng ta nên đến ngọn núi này sớm hơn để phát triển môi trường xung quanh.”
Chàng trai trẻ…. Luja nở một nụ cười nhìn lên con rồng to lớn trước mặt.
“Thật rắc rối khi định cư ở gần loài người như này nhưng thật sự nơi này rất tốt. Đất của Setulev có thuộc tính Thủy rất mạnh, trong khi đó Kuguse lại là một ngọn núi lửa không hoạt động và có mùi lửa nồng nặc nữa.”
“Thật vậy. Nơi này chắc chắn sẽ ban cho đứa con của chúng ta một sức mạnh tuyệt vời.”
Kafal cúi mình xuống vòng cổ quanh quả trứng rồi chọc chọc mũi vào nó.
Bỗng tự nhiên nơi Lucella đang ở lại rung lên một cách nhẹ nhàng.
“Nhưng điều quan trọng là…. dù đứa được sinh ra thế nào thì chúng ta đều phải nuôi nấng, dạy dỗ nó bằng tất cả tình yêu chúng ta có. Anh có nghĩ như em không?”
“Đúng vậy. Em nói phải.”
*”Mình lại mong đứa trẻ được sinh ra sẽ chỉ là một con rồng bình thường mà thôi… Bộ tộc của hai chúng ta chắc chắn sẽ tranh giành con bé. Tộc của mình thì có vài món nợ cần phải trả cho Long vương Belmar, vì vậy con bé có thể sẽ vào tay của họ thôi nhưng chắc chắn sẽ không bỏ cuộc dễ vậy đâu vì bộ tộc đang rất thiếu đàn bà con gái…. Sau tất cả bọn mình coi trọng sức mạnh hơn tất cả không cần biết liệu đứa trẻ sinh ra có phải thuần khiết hay không.”
Khuôn mặt thanh mảnh của Luja tỏ ra buồn bã.
Những con rồng có sức mạnh rất lớn và tuổi thọ rất dài, nhưng bù lại khả năng sinh sản lại cực kỳ thấp. Vì vậy mà loài rồng rất quan tâm đến việc việc sinh ra hậu duệ mới.
Vậy cuối cùng trong số hai bộ tộc ai có thể lấy được con bé về?
Họ không nghĩ rằng hai bộ tộc sẽ đánh nhau nhưng nếu đứa con được sinh ra khi đang ở trong chiến tranh cũng là một điều không tốt chút nào.
Luja đang lo lắng về chuyện đó.
“...Vậy em đã quyết định lấy cái tên nào chưa?”
Luja nhận thấy tâm trạng của Kafal cũng chùng xuống nên vội vàng tìm cách chuyển chủ đề.
Cố tỏ ra vui vẻ anh hỏi Kafal về tên đứa con của họ.
“Vẫn chưa. Em cũng muốn nghe ý kiến của anh nữa.”
“Anh không giỏi với mấy thứ như vậy đâu. Anh nghĩ em sẽ làm tốt hơn anh mà. Xem nào…. Vậy hãy thử nghĩ ra một cái trước khi anh trở về vào lần đi săn tới nhé?”
“Được thôi anh.”
Cả hai đều cảm thấy rất hạnh phúc chỉ với một cuộc trò chuyện đơn giản như vậy.
Luja quỳ xuống gần quả trứng và vuốt ve nó.
“Cầu mong Trời và Đất phù hộ cho hai người, người con gái yêu dấu của anh, và cả con nữa, bảo bối sắp chào đời của chúng ta…”
Đôi bàn tay tay của anh ấy rất dịu dàng nhưng trong đó ẩn chứa một nỗi buồn man mác.
Lucella tỉnh dậy và mọi thứ trong giấc mơ dần tan biến đi, nhưng dường như cô vẫn nhớ được cái cảm giác đến từ đôi bàn tay của Luja.