Con rồng trông có vẻ là quý tộc, hắn mang sắc Xanh nhanh chóng tiến lại gần, đôi mắt sâu thẳm của anh ta có một cái nhìn sắc bén.
“Long vương của Belmar là cha cô . Đúng là ông ta có thể đồng cảm với cô nhưng chúng tôi thì hoàn toàn khác nhá…. Cô đã nói đó là tình yêu đích thực nhỉ?! Hai đứa ngốc ở cùng nhau thì sẽ ngu hơn gấp bốn lần à?! Lại còn đấy là lần đầu tiên cô chọn người bạn giao phối và quyết định chạy khỏi tộc của mình nữa chứ! Và cuối cùng thì….”
Tự nhiên anh ta quay mặt sang và lườm Lucella. Bàn tay bất ngờ nắm lấy cổ cô trước cả khi cô có thể cảm thấy sợ hãi.
“Aaagh!”
“Lucella!”
Người quý tộc dùng hai tay vòng quanh cổ của Lucella rồi nhấc bổng cô lên. Dù cơ thể hiện tại của cô về sức mạnh thì khá giống một con rồng nhưng đôi tay kia vẫn mạnh đến khó tin.
Tiếng xương của cô kêu răng rắc và cái chết bắt đầu thoáng qua tâm trí cô.
Shurei thì vẫn chỉ đứng đó nhìn mà không can thiệp.
“Kuuu…”
“Ngay cả đứa con của Luja cũng đã chết do sơ suất của cô và bằng chứng cho sự tồn tại của nó cũng đã biến mất. Và sau đó…. cái thứ yếu đuối này là gì đây? Con gái của cô à?! Đừng có đùa tôi!!!”
“Aaagh!”
May mắn là tên đó đã bực tức ném Lucella đi trước khi cô chết ngạt.
Cô loạng choạng ngã ngửa ra và bắt đầu ho dữ dội trong khi Kafal đi đến quỳ xuống và ôm sát cô ấy vào lòng.
Tên quý tộc màu Xanh lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người họ.
“....Đúng là hai bộ tộc đã liên minh lại với nhau. Chúng ta cũng không thể làm ngơ việc con người đang cố gắng săn lùng đồng loại được. Kể cả là cô thì chúng tôi cũng không thể mặc kệ được bởi nó liên quan đến danh dự của chúng tôi. Vì vậy chúng tôi đã lắng nghe thỉnh cầu của Long vương Belmar. Tuy nhiên cô cũng phải làm một cái gì đó để bù đắp cho những gì cô đã gây ra. Chúng tôi không muốn dọn dẹp mấy thứ cô để lại sau những hành động ngu ngốc đâu!”
“Vậy… anh muốn tôi làm gì?”
“Vứt bỏ con thú cưng đó đi.”
“!!”
Anh ta nhìn Lucella đầy sự khinh bỉ.
“Sau tất cả thì việc Biến thể ở khu vực này giảm xuống là do cô đã cho ‘thứ đó’ ăn chúng phải không? Các Biến thể dù sao cũng chỉ là các con thú nhưng chúng vẫn là một thứ tài sản liên quan đến máu thịt của chúng ta. Yêu cầu giao những Biến thể ra nó giống như là bọn tôi tự chặt ngón tay của mình rồi đem đi cho vậy. Chúng tôi không thể làm một cách lãng phí được.”
Lucella chết lặng trước những lời anh ta nói.
Nhưng cô cũng không thể lên tiếng phản bác được điều gì.
Lucella và Kafka không hề có ý định làm giảm số lượng Biến thể ở đây nữa nhưng phía kia không cách nào biết được điều đó nên lo lắng của anh ta là chuyện đương nhiên.
“Long vương của Belmar cũng đã đồng ý với điều kiện của chúng tôi.”
“Cha….!”
“Đó là chuyện không thể tránh khỏi rồi.”
Shurei lắc đầu, không có chút hối hận nào trong những lời đó.
“Tôi không thể bảo mấy người khác đi bảo vệ thêm cả ‘cái con thú cưng’ mà cô đang nuôi như một trò tiêu khiển được. Từ bỏ nó và bảo vệ ngọn núi, hoặc quay trở lại với bộ tộc của mình. Cô chỉ có hai lựa chọn đó thôi. Cái khu vực chúng ta cũng quá là rộng lớn để cho sự tồn tại nhỏ bé như nó…. đó là nếu nó có thể sống sót.”
“Nếu vậy, tôi… sẽ rời bỏ ngọn núi này và tìm một nơi khác để tôi có thể sống với đứa trẻ này.”
Kafka không do dự nói rồi ôm lấy bảo vệ Lucella.
“Cô đang nói cái quái gì đấy?!”
“Đó sẽ là một chuyến đi rất nguy hiểm đấy. Cô có hiểu không?”
Anh ta lại nhìn Lucella với ánh mắt trách móc như một đứa trẻ không biết nghe lời vậy.
Những vùng đất do con người cai trị đều rất yếu và hầu hết đều không thích hợp cho một con rồng sinh sống.
Những nơi như núi Kuguse lại gần nơi mà con người sinh sống… Nói cách khác là đây là một nơi rất quý giá mà rồng có thể sống cách xa nơi mà bộ tộc của họ đang kiểm soát.
Một khi Kafka rời ngọn núi này thì nó sẽ bị Maltgartz xâm chiếm và không thể quay lại được nữa.
Một con rồng lang thang mất một nơi để trở về sẽ trở nên yếu ớt rồi chắc chắn sẽ bị con người săn lùng và bị giết.
—Nếu chỉ có vậy thì mình cũng sẽ rời ngọn núi này.
Lucella ngay lập tức có suy nghĩ như vậy.
Cô cũng không chắc rằng liệu những con rồng kia nhưng ít nhất cô vẫn thấy có gì đó để đàm phán.
Kể cả khi họ chia tay cũng không phải sẽ không bao giờ gặp lại. Nếu chỉ cần xa nhau một khoảng thời gian cho đến khi nguy hiểm lắng xuống thì chắc chắn, một ngày sao đó họ sẽ….
“....Từ từ đã.”
“Hửm?”
“Hả?”
Nhưng trước khi nhận ra thì miệng cô bỗng nói.
Người quý tộc màu xanh trở nên hoang mang vì không nghĩ Lucella lại có thể lên tiếng.
Lucella làm giọng nói có thêm chút gay gắt và ưỡn ngực ra.
“Nếu ông nói Biến thể là một loại tài sản gắn liền với máu thịt thì lý do cho việc vứt bỏ tôi, người đã có được sức mạnh bằng cách ăn những con Biến thể trên là gì? Đúng hơn là các ông thật sự muốn gì?”
“Láo xược! Câm miệng lại đi con người! Chúng ta còn có một mệnh lệnh cần phải bảo vệ.”
Gương mặt điển trai nhăn lại tỏ vẻ không hài lòng. Hai người đứng bên cạnh thì cũng trừng mắt lườm Lucella như thể cô chỉ là một con chó đang sủa bậy vậy.
Đúng là con người chả khác gì rác rưởi dưới con mắt của những con rồng. Nhưng sẽ ra sao nếu những lời đó lại thật sự đúng thì sao?
“Các Biến thể cũng chỉ là những con chó gác nhưng không hề có sự trung thành nhưng tôi có sự khôn ngoan của một con người. Nếu là vì mẹ… à không, nếu là để có thể sống sót cùng nhau thì tôi sẽ quyết tâm chiến đấu đến cùng. Nếu muốn bảo vệ ngọn núi này và mẹ tôi thì việc vứt bỏ tôi là chuyện không cần thiết! Nếu mấy ông vẫn khăng khăng thì đợi sau khi chuyện này kết thúc thì vẫn chưa muộn mà?!”
Lucella không hề ngại ngần trả lời lại.
—Mình phải tỏ ra cứng rắn ở đây! Không giống như Thủy long, Hỏa long vương lại có vẻ hứng thú với mình. Có lẽ ông ta sẽ chấp nhận với một chút nữa.
Bên cạnh đó Thủy long bọn họ có lẽ chỉ muốn giết tôi trừng phạt mẹ và làm dịu đi cơn giận của những người họ hàng. Tất cả những gì họ đang làm chỉ là đang ngụy biện mà thôi, vì thế mình sẽ dùng logic để thuyết phục họ!
Kỹ năng đàm phán là một thứ mà một nhà quản lý mạo hiểm giả buộc phải có. Ngay cả khi phía kia là những con rồng hùng mạnh thì kỹ năng đó vẫn có tác dụng.
Dù quy mô suy nghĩ sẽ lớn hơn rất nhiều so với con người nhưng nó cũng không phải là thứ nằm quá xa tầm với của Lucella.
“Có vẻ ngươi cũng có chút kỹ năng đàm phán đấy…”
“Nếu…”
Lucella đặt một tay lên cái bộ ngực phẳng lì của mình và hét lên.
“Nếu ông nghi ngờ sức mạnh và sự quyết tâm của tôi thì có thể tự mình kiểm tra nếu muốn. Dù chắc chắn sẽ không thể mạnh bằng một con rồng thực thụ được nhưng thực sự là tôi không hề có giá trị nào sao?!”
Một nửa những lời đó là dựa vào logic theo quan điểm của Lucella và một nửa còn lại thì chỉ là sự bướng bỉnh của cô ấy mà thôi. Cô không thể chấp nhận ngồi yên nhìn vị trí của mình như vậy được.
Dù trước đó là một con người nhưng cô đã quyết định sẽ trở thành con gái của Kafal. Cô phải hành động một cách kịch liệt hơn.
Cô phải ít nhất tỏ ra như là một tồn tại ngang hàng với họ không thì họ sẽ coi cô chỉ là một ‘con thú cưng’ không hơn không kém.
Lời nói mạnh dạn của Lucella khiến những con Thủy long không nói nên lời.
Biểu cảm của họ lúc này là sự pha trộn giữa sốc, tức giận và nhục nhã khi bị một con người họ cho là tầm thường và nhỏ bé dám nói lại.
Nhưng Hỏa long vương mới là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng đó.
“...Sủa hay đấy.”
Shurei cuối cùng cũng ‘nhìn về phía cô ấy’, Lucella nghĩ vậy vì một lý do gì đó.
Ông ta nở một nụ cười lớn, nhưng ánh mắt thì lại khiến Lucella cảm thấy rùng mình. Khuôn mặt ông như một con sư tử ném đứa con của mình xuống vực sâu không đáy vậy..
Cô cảm thấy từ ông ấy có cái gì đó còn đáng sợ hơn lúc trước.
“Những Thủy long đằng đấy nghĩ sao? Bản thân ta cũng nghĩ rằng những điều con bé vừa nói cũng đúng đấy.”
“Ngài đồng ý với nó ư?”
“Hãy nghĩ cho ta một chút đi. Dù ta không thể nói vậy với con bực tức của các ngươi.”
Shurei chấp nhận lời đề nghị đó quá dễ dàng đến mức ngạc nhiên. Các quý tộc sắc Xanh đã có một khoảng thời gian khó khăn trước khi chấp nhận sự thật.
“Cảm ơn ngài rất nhiều!”
“Đừng có vội cảm ơn thế, nhóc con.”
Lucella theo phản xạ cảm ơn ông ta nhưng lại cảm thấy nao núng khi nhìn thấy đôi mắt sắc sảo đáng sợ của Shurei đang hướng về mình.
“Với điều này ta sẽ có một món nợ không hề nhỏ đâu và cái tôi của ta lớn lắm đấy. Con hãy thể hiện sao cho xứng với nó nghe chưa…. Kafal, ta sẽ mượn ngọn núi này một thời gian.”
“D-Dạ vâng.”
“Bảy ngày, đó là thời gian ta sẽ củng cố lại nơi này cho con. Sau đó sẽ là thử thách của riêng con. Ta mong con sẽ có thể thuyết phục không chỉ cả ta mà còn họ nữa.”
Ngày hôm đó, Lucella mới biết rằng một nụ cười còn có thể đáng sợ hơn rất nhiều so vơ một cái lườm.
============
Do có đôi chút thay đổi trong kế hoạch, những con rồng lần lượt bay đi và mất dạng vào màn đêm.
“....Tôi nghĩ tôi sẽ đái cả ra quần chứ.”
“Nó còn tốt chán. Tôi còn sắp ói ra hết cả ruột gan rồi.”
“Chỗ hào quang của Rồng đó khiến tôi thật sự chóng mặt đấy. Nếu uống rượu chắc chúng ta đã nôn ra hết rồi. Kể cả tôi cũng phải cảm thấy sợ hãi đấy.”
Là những mạo hiểm giả cấp cao, họ cũng chỉ biết đứng quan sát mà không thể làm gì được cả.
Họ chỉ hoàn hồn lại được sau khi những con rồng đã rời đi.
Kafal thì đang dùng cái đuôi từ cơ thể chính của mình để ngồi, Lucella thì đang ở trong lòng bà.
“Lucella… mẹ xin lỗi. Cuối cùng thì vẫn để con cuốn vào chuyện của mẹ….”
“...Đừng lo lắng quá ạ. Con… con cũng chỉ hơi ngạc nhiên thôi.”
“Ta rất hạnh phúc khi có thể nghe con nói những lời đó đấy.”
Kafal trông rất chán nản ôm lấy Lucella. Bà dường như đã ước rằng vòng tay ấy sẽ không bao giờ phải buông ra.
“Thế liệu con sẽ lắng nghe câu chuyện của ta chứ? Về những chuyện đã xảy ra, về những thứ ta đã làm….”
Và Kafal đã bắt đầu thuật lại câu chuyện.
Về việc cô ấy đã phải lòng một Thủy long.
Cách họ chạy trốn khỏi bộ tộc của mình và định cư ở một nơi gần chỗ sinh sống của loài người.
Làm thế nào bà đã đẻ ra được một quả trứng.
Về việc người bạn đời của bà, Thủy long đã bị giết bởi con người ngay sau đó.
Và việc bà đã thất bại trong việc ấp quả trứng….
Họ không hề nhận ra đống lửa bên cạnh đã biến mất nhường chỗ cho màn đêm bao phủ xung quanh.
Chỗ thịt hun khói nướng đã nguội ngắt nhưng không ai trong số họ có tâm trạng động vào chúng cả.
________________________________
Phụ edit: sài dth đăng khó quá, thôi thì hẹn 3-4h đăng tiếp vậy (nếu dậy dc)