Lãnh thổ của Hầu tước Angus nằm ở biên giới phía Đông Nam của Maltgratz, phía Bắc ngọn núi Kuguse.
Đó từng là một vị trí chiến lược kiểm soát vùng đèo núi ở phía Nam nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khi con Hỏa long đến định cư ở ngọn núi Kuguse.
Tuy nhiên, Hầu tước Marquis Kenneth, lãnh chúa của khu vực đó vẫn duy trì được sự ổn định cả về chính trị lẫn kinh tế. Đây là một vùng đất yên bình cách xa khỏi cuộc chiến tranh với Gufare.
Nhưng một ngày nọ sự yên bình đó đột nhiên bị phá vỡ.
Hầu tước Angus đã thất bại trong việc thảo phạt con rồng trên núi Kuguse. Đó là một cuộc tấn công bất ngờ mà không hề có tuyên bố nào được đưa ra, hơn nữa ông ta cùng với các binh lính đã thiệt bại trong chuyến thảo phạt đó.
Toàn bộ lãnh thổ của ông ta liền rơi vào tình trạng hoảng loạn, bọn họ cũng không thể biết rằng mọi chuyện sau này sẽ ra sao.
Tuy vậy giữa lúc hỗn loạn đó đã có những người bắt đầu hành động.
Trong một phòng khám công cộng trong một ngôi đền nằm ở thành phố chính của lãnh thổ Angus, Tortomia, có một người đàn ông được băng bó kín mít từ đầu tới chân trong một căn phòng riêng (nơi chỉ những người quyên góp nhiều mới được sử dụng).
Anh ta nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, cố gắng chịu đựng cơn đau và lúc đó, rất nhiều bước chân tiến về phía căn phòng.
Không lâu sau, một vài người đàn ông bước vào phòng mà không hề gõ cửa.
“Đây là một trong những người sống sót trở về từ ngọn núi Kuguse. Tên này từng là một trong các hiệp sĩ của Hầu tước.”
“Hiện tại ta là Hầu tước cai trị nơi này. Tuy chưa chính thức nhậm chức nhưng đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
“Vâng, thưa ngài…”
Đó là một người đàn ông ngoài hai mươi khá điển trai bước vào phòng cùng một số tùy tùng.
Chiều cao và sự nhanh nhạy của anh ta cho thấy anh là một quân nhân. Anh ta có một đôi mắt sắc bén, xung quanh thì có một bầu không khí nguy hiểm khó tiếp cận.
Anh chính là Julian Angus, con trai của Kenneth Angus.
Người hiệp sĩ kia cũng bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang diễn ra sau khi thấy Julian xuất hiện.
Thấy vậy, Julian nhíu mày tỏ vẻ bất mãn.
“Ngươi đờ ra đấy làm gì? Hay ngươi dám từ chối cúi đầu trước lãnh chúa đương nhiệm của ngươi à?”
“Fue… he… Haa….”
Julian đá một phát vào ống chân người đàn ông đang ngồi.
Cú đá đó khiến người hiệp sỹ tỉnh táo lại, uể oải đứng dậy và quỳ xuống sàn.
Đôi mắt Julian nhìn xuống người đàn ông đó không có một chút tôn trọng nào.
Họ không cảm thấy gì ngoài sự khinh bỉ đối với những kẻ sống sót và cả tinh thần chán nản của chúng cả.
“Ta đã biết được đại khái tình hình từ những tên khác rồi. Nhưng vẫn còn mấy yếu tố chưa xác định được. Về sức mạnh của cái người tên Lucella.”
“Lucella…? Đó là ai vậy?”
Julian ném một tấm kim loại xuống sàn. Đó là một tấm thẻ mạo hiểm giả rất bình thường. Nhưng trên đó lại hiển thị những thứ không thể tin được với cái tên chủ sở hữu được ghi trên đó “Lucella”.
“Theo như lời của mấy tên mạo hiểm giả Phụ thân ta tìm được, ta biết được rằng ban đầu người này là một mạo hiểm giả. Anh ta đã mất tích trên ngọn núi Kuguse vào mùa hè năm ngoái, và khi anh ta quay trở lại thành phố thì bằng cách nào đó đã trở thành một bé gái với một sức mạnh bất thường. Và có người nói rằng một người giống với con bé ấy đã xuất hiện ở trong trận chiến trên ngọn núi Kuguse. Một đứa con gái với mái tóc đỏ rực. Ngươi có biết bất cứ điều gì khác không?”
Người hiệp sĩ đầy thương tích phản ứng lại trước những lời của Julian.
Anh ta thu mình lại ôm lấy đầu rồi bắt đầu la hét.
“A, aaaaaaa…! Chính là nó! Nó sẽ đến giết tôi… aaaaa….”
“... Này, cho tên này bình tĩnh lại đi.”
“Như ngài muốn.”
Một hiệp sĩ đế quốc đi cùng Julian lấy ra một cái đũa phép ngắn được đánh bóng trông chẳng khác gì một cái dùi cui.
Đó là một ma pháp cụ cho phép một người dù không có tài năng vẫn có thể sử dụng ma thuật, trong trường hợp này thì là lôi thuật.
Tên hiệp sĩ đế quốc vung nó lên và đập vào người đàn ông đang thu mình run rẩy.
“Gyaaaaaaaaa!!”
Một tia sáng bỗng lóe lên và người hiệp sĩ ngất đi vì đau đớn.
“Nói. Chuyện gì đã xảy ra ở đó. Và, Lucella đó thật ra là cái gì?”
Julian dẫm lên tay người hiệp sĩ đang thở hổn hển do vừa bị điện giật.
Cuối cùng anh mở miệng nói.
“Nó… không có vảy. Không móng vuốt. Không cánh… nhưng con bé đó… vẫn là… một con rồng.”
Những lời đó đã khiến anh ta đạt giới hạn và bật khóc.
-------------------
Thánh ma pháp mà những linh mục sử dụng đặc biệt mạnh trong khoản hồi phục.
Cũng vì vậy mà các nhà thờ cũng chính là cơ sở ý tế để chữa trị cho mọi người.
Julian thản nhiên bước qua hành lang, phòng khám của nhà thờ, xung quanh thì có rất nhiều những chiếc giường và bệnh nhân trên đó.
“Ta hiểu tình hình rồi. Hãy sẵn sàng để chinh phạt ngọn núi Kuguse đi.”
“Xin thứ lỗi, cái gì cơ ạ?”
Tên cận vệ không thể tin vào những lời Julian vừa nói ra hỏi lại.
“ Số lượng các Biến thể ở trên ngọn núi chắc chắn đã bị giảm đi rồi đúng không? Nếu bây giờ chúng ta không nhanh chóng đi tiêu diệt con Hỏa long đó, thì lúc nào nữa cơ chứ? Trong trường hợp xấu nhất thì chúng ta sẽ phải đối đầu với hai con rồng mà thôi, nó cũng không phải là một thú gì đó bất khả thi.”
“N-Nhưng mà! Ngài Hầu… kể cả khi cha ngài đã thất bại! Chúng ta cũng mất đi rất nhiều chư hầu và các người chinh phạt. Lần trước chúng ta còn đã nhận được sự trợ giúp từ các lãnh chúa lân cận, nhưng họ sẽ phải nghĩ lại về việc tiến hành chinh phạt lần hai.”
Chuyện này quá là liều lĩnh dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa.
Ngay từ đầu, việc chinh phạt con Hỏa long là một mệnh lệnh mà Kenneth được nhận từ cung điện hoàng gia.
Đương nhiên cùng với mệnh lệnh đó sẽ là sự hỗ trợ đầy đủ về tài chính để thuê thợ săn và những kẻ chinh phạt xuất sắc.
Nhưng Kenneth vẫn đã thất bại và cũng rất nhiều người đã thiệt mạng theo.
Vậy thì bây giờ cung điện hoàng gia sẽ nghĩ sao về ngọn núi Kuguse? Không rõ là liệu bọn họ có định bỏ cuộc hay không nhưng Julian đã chủ động đi trước một bước.
“Chúng ta sẽ dùng Regalia. Rồi mọi người sẽ theo chúng ta thôi, tiến hành đi. Chúng ta thậm chí còn không cần sự hợp tác cần những người khác đâu.”
Những lời của Julian khiến người cận vệ đơ người ra.
Regalia.
Nền tảng giúp các vương quốc hiện giờ tồn tại.
Nó là một vật phẩm ngăn chặn nguồn năng lượng hỗn loạn từ tự nhiên và tạo ra những vùng đất con người có thể sinh sống.
Trên thực tế thì tất cả các vương quốc loài người đều có Regalia của riêng và dùng nó để duy trì vùng đất.
Tuy nhiên những Regalia này còn có mọt công dụng nữa.
….. Sẽ ra sao nếu bạn có một thứ vũ khí có thể tác động đến thiên nhiên trong một trận chiến?
Đúng là thế, nếu hắn ta mượn được Regalia từ hoàng tộc, hắn sẽ có thể chinh phục được ngọn núi Kuguse. Nhưng đó chỉ là một câu chuyện hoang đường không thể xảy ra.
“.... Thưa ngài, chúng ta còn chỉ suýt soát duy trì trận chiến ở phía Đông bằng cách sử dụng cả bốn Regalia mà vương quốc sở hữu. Nếu di chuyển dù chỉ một trong số chúng đến đây thì kẻ địch chắc chắn sẽ tận dụng cơ hội đó. Ngay cả khi điều đó không xảy ra thì về mặt chính trị nó vẫn….”
“Tên ngu dốt nhà ngươi. Ai bảo chúng ta sẽ sử dụng Regalia của vương quốc?”
“Dạ…?”
Mọi thứ nghe chỉ như là một giấc mơ vậy.
Trong một giây, người cận vệ thấy bối rối.
Giây tiếp theo anh ta có vẻ đã nhận ra điều gì đó.
Và cuối cùng, sự sợ hãi bao trùm lấy anh ta.
“Không lẽ nào.”
“Ta đã từng bảo Phụ thân về việc sử dụng nó nhưng ông ta cười nhạo rồi bác bỏ nó…. Tôi nghĩ rằng chúng ta hiện đang trong chiến tranh, nhưng cả Phụ thân và mọi người đều nghĩ rằng cuộc chiến giữa các vương quốc đó chả khác nào phần mở rộng của một giải đấu nào đó. Đáng lẽ nó là một kế hoạch đơn giản và hiệu quả, nó cũng sẽ giảm đi lượng thương vong.”
Những người hiệp sĩ không thể phản bác lại bất cứ điều gì.
Nhưng không phải vì đã bị những lời của Julian thuyết phục.
Họ chỉ đang lo sợ, lo sợ rằng cái thế giới họ đang sống, cái trật tự mà đang tồn tại, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Và họ cũng đang cảm thấy sợ hãi Julian nữa.
Liệu anh ta là một kẻ ngốc hay một nhà cách mạng? Dù sao đi nữa, họ biết rằng Julian không phải là một con người bình thường.
“Ta khác với người cha ngu ngốc của mình. Ta sẽ chinh phục một nơi nào đó như Setulev, chỉ với một lần.”
Julian tuyên bố và nắm chặt bàn tay lại như thể muốn nghiền nát thứ gì đó.
****
Lyrith: vậy là hết đợt bom rồi, đáng lẽ tui định đăng luôn 2 chap này từ tôi hôm qua cơ mà buồn ngủ quá <(")