“…Nhân tiện, hình như nãy giờ cậu còn chưa ăn được một nửa số này?"
Charlotte lẩm bẩm như thể cô ấy cảm thấy khó tin khi tôi hầu như không chạm vào món churro của mình.
“Tôi không thích đồ ngọt.”
Một đống tinh bột chiên trong dầu và phủ đường lên trên? Chỉ nghỉ về nó thôi cũng khiến dạ dày tôi như muốn cháy lên.
Tại sao chúng ta lại có một món như thế này?
Tất nhiên, tôi từng ăn cây kẹo Eleris cho tôi, nhưng chỉ có thế thôi.
Nghe những lời tôi nói,, Charlotte không thể khép miệng lại như thể những gì tôi nói thật lố bịch.
Cứ như thể cô ấy đang xem tôi như một tên bỏ mứa thức ăn nghiêm trọng.
“Cậu nghĩ một người ăn xin lang thang không thích đồ ngọt và một Công chúa có thể ăn bất cứ thứ gì kể cả những đồ ăn kém chất lượng, ai trông kỳ lạ hơn? Trông tôi thật sự kỳ lạ đến mức đó sao?”
Một công chúa có thể ăn mọi thứ, bất kể đó là gì.
Và một tên ăn xin đã ngừng ăn chỉ sau một miếng vì không thích đồ ngọt.
Cả hai chúng tôi đều là những kỳ quan hiếm thấy.
Thành thật mà nói, Công chúa có hành vi như vậy là vì cô ấy có lý do của riêng mình. Tuy nhiên, hơi khó để tôi giải thích về trường hợp của bản thân.
“Chà, thưa Công chúa, tôi khác với cô. Tôi luôn phải ăn những thứ rẻ tiền, nhưng giờ được phép ăn những món ăn có chất lượng cao nhất, tôi đã nhận ra ý nghĩa thực sự của việc ăn uống. Lý do chỉ có vậy thôi.”
“....Tôi xin lỗi vì đã hỏi, nhưng cậu có thực sự hài lòng với cuộc sống hiện tại không?”
"Tất nhiên. Làm sao tôi dám nói không được? Tôi được học trong cơ sở giáo dục tốt nhất thế giới và được ăn những thực phẩm chất lượng cao nhất.”
"…Tôi không còn gì để nói."
Charlotte hoàn toàn cạn lời và nhìn tôi như thể tôi là một kẻ lập dị.
“Vậy món ăn yêu thích của cậu là gì?”
“Gì đó như món thịt hầm nóng hổi.”
Vẻ mặt của Charlotte ngày càng hoang mang hơn khi tôi nói ra món ăn yêu thích của mình cho cô ấy nghe.
“.....Cái quái gì thế này? Mỗi lần nói chuyện với cậu, đôi lúc tôi cảm thấy như mình đang nói chuyện với một vị tướng quân cứng đầu nào đó. Cả cách nói chuyện, sở thích của cậu...”
Ý cô ấy là tôi cư xử như một lão già?
Chà, công bằng mà nói, nếu chỉ xem xét tuổi tinh thần của tôi và Công chúa, thì cảm giác của cô ấy hoàn toàn đúng.
“Vậy thì cảm ơn. Tôi sẽ coi đó như lời khen rằng tôi là một người trưởng thành.”
“Trưởng thành không phải lúc nào cũng là điều tốt.”
Tôi hiểu rõ ý của cô ấy không phải đang khen tôi trưởng thành. Cô ấy đang mỉa mai. Sau đó, tôi dùng sức nhét hết chỗ bánh churros còn lại vào miệng.
“...Hả? Không phải cậu nói không thích đồ ngọt sao? Vậy sao cậu lại ăn chúng?”
Sau khi nuốt toàn bố đống đồ ngọt kinh khủng đó xuống, tôi nói.
“Sẽ thật lãng phí nếu vứt bỏ món quà Công chúa đích thân mua tặng tôi, phải không?”
Tôi không biết Charlotte sẽ nghĩ thế nào về tôi nếu tôi vứt hết đống bánh cô ấy mua cho tôi. Chà, dù sao thì lãng phí thức ăn cũng không tốt.
Tất nhiên, đối với tôi, điều quan trọng không phải là Công chúa đã mua nó cho tôi, mà chính Charlotte là người đã mua nó.
“…Thật nực cười khi cậu quan tâm đến những thứ như thế này.”
Charlotte có vẻ đã chuẩn bị từ bỏ việc cố gắng hiểu những hành động của tôi. Có lẻ cô ấy nghĩ tôi thậm chí còn không nhận thức được hành động của mình.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi của chúng tôi đã kết thúc.
Chúng tôi ngồi trên một chiếc ghế dài và tiếp tục quan sát mọi người đi ngang qua.
“Dường như có một số việc phải tự tay làm mới đạt được kết quả như mong muốn.”
“Uhm, chà…. Có vẻ cậu đang nói về ngày hôm nay.”
Charlotte nặng nề thở dài.
Hiển nhiên, Charlotte đã ra lệnh cho ai đó điều tra về phố mua sắm của Quận Aligar. Tuy nhiên, người đó đã thất bại trong việc khám phá ra sự thật đằng sau vụ cướp cuộn phép.
“Tôi biết người của tôi chỉ làm theo những gì họ được ra lệnh, nên ngày hôm nay cũng coi như có thu hoạch theo một cách riêng nào đó.”
Họ chỉ làm theo mệnh lệnh.
Tôi không nghĩ cô ấy có ý tốt khi nói thế. Nhưng dù vậy, Charlotte vẫn đánh giá đây là một thu hoạch lớn khi nhận ra người dưới trướng mình vẫn còn thiếu thứ gì đó.
Không khó để phát hiện lời nói dối đó, nhưng họ chỉ lấy lời khai mặt ngoài và gửi nội dung báo cáo đó cho Charlotte. Họ thậm chí còn không xem xét về độ tin cậy của thông tin này.
Tất nhiên, chúng tôi chỉ có thể tìm ra kết quả vì tôi biết sự thật và Charlotte đã vắt óc suy nghĩ về sự cố này vì cô ấy quá tuyệt vọng.
Nếu tôi không biết được sự thật, có lẽ tôi đã bỏ qua manh mối này.
“Nếu tôi nhờ ai đó đào giếng, họ nên biết rằng mục đích của tôi là tìm nước...”
Charlotte có vẻ thất vọng với cấp dưới của mình, nhưng cô ấy vẫn duy trì thái độ vững vàng.
Cô ấy yêu cầu họ điều tra về hành động của Valier tại phố mua sắm của Quận Aligar.
Mệnh lệnh này bao gồm cả ý muốn tìm kiếm Valier, nhưng họ chỉ quay lại cùng vài lời khai. Đã vậy, họ còn đưa cho cô ấy những thông tin thiếu chính xác.
“Tôi đã tìm hiểu thêm được rất nhiều điều bằng cách tự mình điều tra.”
“Còn gì nữa không?”
Charlotte nhìn tôi. Không, ánh mắt của cô ấy như muốn hỏi ngay cả tôi cũng không biết được nhiêu đó sao.
“Trong báo cáo tôi nhận được, lời khai của những người chủ cùng cửa hàng của họ đều được ghi lại. Toàn bộ lời khai đều được sắp xếp theo thứ tự gọn gàng...”
"Ừ …. thì?"
“Tuy nhiên, khi tự mình đến đây, tôi đã có thể nhìn thấy mọi thứ. Vị trí của các cửa hàng, ví dụ... như thế này, tự nhiên tôi nhận thấy một điều gì đó.”
Charlotte chỉ về phía bên kia của con phố mua sắm.
Đó là nơi chúng tôi từng đi qua.
“Lộ trình của cậu ấy.”
Những lời đó khiến tôi ớn lạnh sống lưng.
“Cậu ấy đến từ bên kia và sẽ đi vào tất cả những cửa hàng cuộn phép trên đường mà cậu ấy trông thấy ít nhất một lần. Cậu ấy cũng sẽ không thể vào được những cửa hàng mà chúng ta bị đuổi ngày hôm nay. Tất cả bọn họ đều là những người đã đưa ra lời khai.”
Rồi Charlotte chỉ về phía đầu bên kia của con phố mua sắm.
“Và, sau cửa hàng có cuộn ‘Hỏa cầu’ đó, không còn bất cứ nhân chứng nào báo cáo thêm. Chúng ta không cần phải đích thân đến những nơi này. Hành động của cậu ấy đột nhiên kết thúc ở đây.”
Cô ấy có thể phát hiện ra chính xác mọi thứ.
Tôi biết Charlotte rất thông minh. Thậm chí còn thông minh hơn rất nhiều so với những gì tôi tưởng tượng.
Vị trí của các cửa hàng không được viết trong báo cáo.
Tuy nhiên, nếu ai đó đích thân tới nơi này, người đó sẽ rất nhanh sẽ phát hiện ra.
Nếu kết nối vị trí của các cửa hàng, ta có thể dễ dàng lần theo những dấu vết của cậu bé đó.
“Nếu cậu ấy lấy trộm cuộn ‘Hỏa cẩu’ đó, thì việc cậu ấy biến mất ở đây cũng là hợp lý. Cậu ta có thể đã chạy trốn để không bị bắt.”
“Ừ… tôi đoán thế.”
“Nhưng chúng ta vừa phát hiện ra rằng cậu ấy không lấy trộm cuộn phép đó. Vậy nên, cậu ấy không có lý do gì để chạy trốn cả.”
Nếu cậu bé ấy lấy cắp cuộn phép, cậu ta sẽ cố bán nó đâu đó bên ngoài khu phố mua sắm này. Nên dấu vết bị cắt ở đây hoàn toàn có thể hiểu.
Tuy nhiên, sự thật là cậu ta không hề lấy cắp cuộn phép đó. Sự thật là tên chủ cửa hàng đó đã đưa nó cho cậu ta. Vì thế, không có lý do gì để cậu ta chạy trốn, càng khiến việc cậu ta biến mất ở đây trở nên không hợp lý.
“Nếu cậu ấy không thể bán những cuộn phép của quỷ tộc, thì có lẽ cậu ấy sẽ tìm cách bán cuộn phép ‘Hỏa cầu’ mà cậu ấy lấy được từ chỗ chủ cửa hàng đó. Dù sao thì cậu ấy đang rất cần tiền. Từ đây ta có thể suy ra hai trường hợp. Chủ cửa hàng cuộn ‘Hỏa cầu’ đó đang nói dối... có khả năng ông ta đã làm hại cậu bé đó và đang giả vờ như không biết gì, nhưng có lẽ tên ngu đó không thể nghĩ ra được những chuyện như thế với bộ não kém cỏi của mình...”
Tôi cảm thấy cơn ớn lạnh của mình ngày một tăng.
“Hoặc cậu ấy đã đến đó. Cửa hàng tiếp theo.”
Charlotte chỉ vào đâu đó.
“Khả năng rất cao cậu ấy đã dừng lại tại cửa hàng 'Hỏa cầu' hoặc nơi đó.”
Đó là cửa hàng cuộn phép của Eleris.
Chỉ cần một lượng thông tin cực kỳ hạn chế, Charlotte đã có thể suy đoán được gần như toàn bộ sự thật.
* * *
Tôi không thể để Charlotte vào cửa hàng của Eleris.
“Erm... Có thể không nhất thiết phải là chỗ đó, đúng không?”
“Có khả năng. Có lẽ chủ cửa hàng đó từng đuổi cậu ấy ra ngoài nhưng lại không nhớ.”
Dường như lúc này cô ấy vẫn chưa nghi ngờ Eleris.
“Nhưng sự thật rằng không còn bất kỳ lời khai từ nhân chứng nào khác kể từ đoạn đường này có nghĩa là có một người trong số các chủ cửa hàng đó đã nói dối. Rất có thể một trong số họ đã làm gì đó với cậu ấy.”
Chết tiệt, tôi không thể nghĩ ra lý do chính đáng nào cả. Những nghi ngờ của Charlotte đều hợp lý, vậy nên tôi không có cách nào để cô ấy tránh xa khỏi đây.
Ngay cả khi tôi tìm được lý do, Charlotte vẫn sẽ không bỏ sót bất kỳ một hòn sỏi nào. Ngay cả khi đó là một cơ hội nhỏ nhoi để cô ấy có thể tìm thấy dấu vết của Valier, cô ấy sẽ cố gắng điều tra bằng mọi giá.
“Cậu ấy không nhất thiết phải đến một cửa hàng cuộn phép khác... Không phải vẫn có khả năng cậu ấy rời đi vì một lý do khác sao?”
“Hmm…. Cậu nói đúng. Ngay khi cậu công khai đi lang thang cùng một cuốn sách cuộn phép, cậu đã trở thành mục tiêu hàng đầu của hững kẻ cắp vặt hoặc
những tên tội phạm khác.”
Charlotte gật đầu đồng ý với ý tưởng không nên tập trung quá nhiều vào các cửa hàng cuộn phép của tôi. Vẫn có khả năng cậu ấy đã bị một tên tội phạm nào đó cướp hoặc nhắm đến khi đi lang thang phố mua sắm với sách cuộn phép bên người trong một thời gian khá dài.
“Xem xét lại khả năng này sau khi chúng ta có thêm lời khai từ vài cửa hàng tiếp theo vẫn chưa quá muộn.”
Càng nhiều thông tin càng tốt.
Vì vậy, cô ấy vẫn chấp nhận khả năng mà tôi nói đến. Nhưng cô ấy dự định sẽ kiểm tra trường hợp đó sau khi ghé thăm thêm vài cửa hàng nữa và tìm hiểu xem liệu có ai trong số các chủ cửa hàng nói dối hay không.
Đến cuối cùng, tôi hoàn toàn không có lý do gì để cản Charlotte đi tới cửa hàng của Eleris.
Và quan trọng hơn.
Hiện tại, Eleris đã đến quần đảo Edina để chăm sóc Airi và những người khác. Hẳn là cô ấy vẫn chưa quay lại.
Tôi không rõ Eleris đi vắng vào lúc này là tốt hay xấu, tuy nhiên, tình huống hiện tại quá khó đoán.
Tôi khá chắc rằng Charlotte sẽ không thể tìm ra danh tính thật của tôi bằng cách này, nhưng nếu cô ấy có bất kỳ nghi ngờ gì về Eleris, thì khả năng cao thân phận Vampire của cô ấy sẽ bị lộ ra ánh sáng.
Tôi không thể để điều đó xảy ra.
Vì vậy, tôi đã thử sử dụng chức năng ‘Sửa đổi’.
Charlotte nghĩ rằng cửa hàng của Eleris không đáng để kiểm tra.
[Cần có 10.000 điểm thành tích để thực hiện sửa đổi này.]
Chết tiệt.
Quyết tâm tìm kiếm dù chỉ một manh mối duy nhất của Charlotte lớn đến mức cô ấy sẵn sàng lật tung mọi ngóc ngách của nơi này. Nên khả năng cô ấy bỏ qua nơi này là cực kỳ thấp.
-Lạch cạch! Lạch cạch!
“Hmm…. Nó bị khóa rồi."
Charlotte nghiêng đầu sau khi cô phát hiện ra rằng cửa hàng của Eleris đã bị khóa. Eleris vẫn chưa trở lại.
“……Có thể hôm nay là ngày nghỉ của họ.”
“Vậy sao chúng ta không đến xem xét những nơi khác trước? Chắc họ sẽ trở lại vào một ngày đó thôi, đúng không?”
Tôi cố nói chuyện một cách bình tĩnh nhất có thể, giả vờ như mình không biết gì. Tuy nhiên, Charlotte vẫn không chịu buôn cánh cửa bị khóa đó ra.
Dường như cô ấy đã có vài nghi ngờ. Tôi có thể nhận ra một niềm vui nhỏ nhoi hiện ra từ khuôn mặt của cô ấy.
Vẻ mặt của cô ấy như đang thể hiện rằng cuối cùng cô ấy đã tìm thấy một manh mối mà cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tìm ra.
Thật ngạc nhiên.
Charlotte đã có thể tìm ra dấu vết dẫn chính xác đến nơi tôi biến mất chỉ với những lời khai tầm thường kia.
Charlotte đi thẳng vào cửa hàng kế bên, một cửa hàng bán vũ khí chứ không phải cửa hàng cuộn phép. Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ đến cửa hàng cuộn phép tiếp theo. Không thể nào mà người chủ cửa hàng vũ khí này có thể biết bất kỳ thông tin gì.
“…… Mấy đứa nhóc tới đây có việc gì?”
“Cửa hàng cuộn phép bên cạnh hôm nay nghỉ à?”
Người chủ cửa hàng trung niên với bộ râu xồm xoàm mỉm cười lắc đầu.
Charlotte hỏi ông ta về cửa người chủ cửa hàng bên cạnh, chứ không phải về Valier.
"Không? Cô Elena dường như đã đâu đó khá xa. Mấy ngày gần đây cô ấy đều đóng cửa.”
Giờ tôi mới biết tên giả Eleris sử dụng là Elena.
Đã một thời gian kể từ khi Eleris đóng cửa. Tất nhiên là vậy rồi, bởi vì tình huống của cô ấy khiến cô ấy không thể ở lại đây. Điều này bất ngờ khiến cho tình hình càng trở nên tồi tệ hơn.
“Cửa hàng này đóng cửa từ khi nào vậy?”
“Hmm…. Kể từ thứ Hai tuần trước. Có lẽ ngay khi lễ hội bắt đầu, cô ấy đã đi đâu đó thật xa để thư giãn. Những người trẻ đều như vậy mà.”
Nghe vậy, vẻ mặt Charlotte hơi ủ rũ. Dùng lý do người chủ cửa hàng rời đi đến một nơi nào đó khá xa trong thời gian diễn ra lễ hội là một cái cớ hợp lý.
Lễ hội đã kết thúc, nhưng cô ấy vẫn có thể kéo dài kỳ nghỉ của mình.
“Người chủ đó còn trẻ phải không?”
“Cô ấy còn trẻ và rất xinh đẹp. Có rất nhiều chàng trai thường tìm đến chỗ cô ấy… Không. Ta đang nói gì thế này?”
Ông ta lắc đầu, tự hỏi sao bản thân lại nói những điều này. Điều mà ông ta vừa nói chính xác là những gì Eleris cực kỳ lo lắng.
“Mấy nhóc tìm Elena để làm gì? Nếu là để mua cuộn phép, thì ngay cả khi cảm thấy tiếc vì đã làm Elena mất đi một khách hàng tiềm năng, nhưng cũng có khá nhiều cửa tiệm khác ở quanh đây.”
Ông ấy nói chuyện khá lịch sự vì ông ấy nghĩ chúng tôi là khách hàng của Eleris. Tất nhiên, ông ta có vẻ tử tế hơn nhiều so với những thương nhân khác quanh đây.
“Tôi có lý do riêng của mình. Ông biết khi nào người tên Elena đó sẽ quay lại không?”
“Hmm…. Không chắc. Ta thậm chí không biết cô ấy đã đi đâu. Ý ta là, cô ấy bỏ đi mà không nói một lời nào.”
“Ông có biết ai biết không?”
Tôi rất muốn họ dừng lại, nhưng tôi không thể dừng cuộc trò chuyện này lại được.
"Chà…. Elena thậm chí còn không tham dự các cuộc họp của thương nhân, và tuy cô ấy rất hòa hợp với mọi người, nhưng cô ấy không quá thân thiết với bất kỳ ai. Cô ấy thậm chí còn không ăn trưa cùng những người khác. Dù vậy nhưng ai cũng nói cô ấy có một trái tim nhân hậu. Đó là lý do mọi người thường bảo rằng cô ấy không có tố chất phù hợp để trở thành một thương nhân...”
Cô ấy hòa hợp với mọi người, nhưng không thân thiết với bất kỳ ai. Dù kiếm sống bằng việc buôn bán, nhưng cô ấy không giống những thương nhân khác ở Aligar, những kẻ chỉ biết kiếm sống bằng cách lừa đảo người khác.
Những nghi ngờ nhỏ biến thành nghi ngờ lớn, và nghi ngờ lớn sẽ dần biến thành chắc chắn.
Dù chưa nắm rõ mọi chi tiết, nhưng dường như Charlotte đã cảm giác được rằng chủ cửa hàng này là một người rất kỳ lạ.
“Hmm….”
Như thể đã có đáp án trong đầu, Charlotte nở một nụ cười.
“Reinhardt.”
"Ah…. Huh?"
"Theo tôi."
Charlotte, bỏ lại người chủ cửa hàng đang trợn tròn mắt, và kéo tôi quay trở lại cửa hàng của Eleris.
“Chúng ta sẽ xông vào.”
Khi những nghi ngờ của cô ấy đã gần với chắc chắn, có vẻ như Charlotte sẵn sàng dùng bất kỳ phương án nào có thể.
Bên trong áo choàng, một tia sáng xanh phát ra từ chiếc bông tai của Charlotte.
Có lý do để cô ấy dám đi loanh quanh một mình.
Charlotte đeo một loại cổ vật nào đó, tương tự như ‘Ngọn lửa của Tuesday’ của tôi. Tôi khá chắc đó không phải món cổ vật duy nhất của cô ấy.
"Phá vỡ."
-Bùm!
Chỉ với một câu ngắn gọn, một tiếng nổ vang lên trước cửa tiệm của Eleris. Một làn sóng xung kinh bắn ra.
-Cái, cái gì!
-Có chuyện gì thế!
"Này! Cậu đang cái làm gì vậy!"
Cả con đường chìm lâm vào một náo động do vụ nổ bất ngờ này.
"Vào trong thôi."
Tuy nhiên, Charlotte dường như không thèm quan tâm những gì đang diễn ra xung quanh và bước qua cánh cửa nát đó không chút do dự.