Borton cuối cùng cũng chịu thú nhận.
“...Vậy ông đã đưa nó cho cậu ấy?”
“Ừ….”
Tuy nhiên, lão ta không thú nhận hoàn toàn mà vẫn cố lựa lời để giải thích. Lão ta nói lão không bị cướp mà thực tế là lão ta đưa nó cho cậu ta.
“Tại sao ông lại đưa cho cậu ấy cuộn ‘Hỏa cầu’?”
“Chúng ta, à không, ta thấy thằng nhóc đó cố bán những cuộn phép giả như vậy, nên ta thấy thương hại mà đưa cho nó một cuộn phép thật!”
“.... Tại sao ông lại nói cho chúng tôi một lời dối vô nghĩa như vậy? Không phải ông từng gọi cậu ta là tên trộm sao? Nhưng giờ ông lại với chúng tôi rằng ông đưa cậu ấy cuộn phép vì thương hại?”
“Đ, đúng! Ta đưa vì thương hại thằng nhóc đó!”
Trong mắt của Charlotte chứa đầy sự hoài nghi, như thể cô ấy đang tự đặt câu hỏi về trí thông minh của lão già này. Tôi cũng có suy nghĩ tương tự với cô ấy vào thời điểm lão ta đưa tôi cuộn ‘Hỏa cầu’, lão đúng là một kẻ vô cùng ngu xuẩn và vô liêm sỉ.
Cuối cùng, tôi không thể kiềm chế cơn giận được nữa.
Không khó để một người như Charlotte nhìn thấu lời nói dối của lão cáo già này, nhưng lão vẫn cứ tiếp tục tuông ra những lời nói dối mới.
“Này, tên khốn, ông nghĩ bọn này ngu lắm à? Có lẽ ông nghĩ rằng cậu nhóc ấy rất giỏi trong việc vẽ các cuộn phép giả, vì thế ông đã lên kế hoạch để cậu ta vẽ càng nhiều cuộn phép giả hơn cho ông! Có lẽ ông đưa cuộn phép đó và bảo cậu ta sao chép cho ông cuộn phép giống vậy. Tuy nhiên, sau khi đưa cuộn phép đó cho cậu ta vài ngày, ông nhận ra cậu ấy sẽ không trở lại. Đó là những gì đã xảy ra, có phải không?!”
Cuối cùng tôi không thể chịu đứng thêm được nữa và buột miệng nó ra sự thật mà tôi biết.
"Đồng ý. Đó cũng là điều tôi đang nghĩ.”
Charlotte có vẻ không quá ngạc nhiên trước những lời của tôi, như thể cô ấy đã đoán trước được điều đó. Khuôn mặt của Borton trở nên lúng túng khi lão ta bị nói trúng tim đen.
“Không, không phải vậy! B, bọn bây có bằng chứng không? Bọn bây vu khống cho người khác là lừa đảo trong khi tụi bây không thể đưa bằng chứng thích đáng?! Tao mới là người bị mất cuộn ‘Hỏa cầu’! Tao mới là người bị mất tiền!”
“Haizz...”
Charlotte thở dài.
“Này, ông Borton. Theo luật Đế Quốc, những người có ý định phạm tội sẽ không bị trừng phạt. Ông không bị tính là lừa đảo vì chưa bán cuộn phép giả cho bất kỳ ai. Ngay cả khi ông có ý định làm vậy, thì đây vẫn chỉ là vấn đề sai phạm liên quan đến mặt đạo đức thôi. Tôi chỉ muốn biết một sự thật. Đứa trẻ đó không lấy trộm cuộn ‘Hỏa cầu’ của ông, chỉ thế thôi, phải không?”
Sau khi Charlotte nói chuyện với lão ta theo một cách cực kỳ trưởng thành, Borton bắt đầu lấy lại bình tĩnh.
“Chuyện đó... Tốt thôi. Nhóc đúng. Thằng nhóc đó không lấy cắp nó. Chà... Dù sao thì, ta đã tự mình đưa nó cho thằng nhóc đó. Đó cũng là sự thật.”
Đến cuối cùng, lão ta vẫn từ chối thừa nhận rằng lão đã cố lừa tiền mọi người bằng cách bán những cuộn phép giả được sản xuất hàng loạt. Mặt dù không thấy được mặt của Charlotte, nhưng rõ ràng cô ấy cực kỳ ghét lão già trước mặt mình.
Sau đó, như thể không còn việc gì ở nơi này nữa, Charlotte quay đầu đi khỏi cửa hàng.
“Ta, ta nói thật! Ta chỉ đưa nó cho nhóc ấy!”
Lão ta vẫn cố tẩy trắng cho đến tận phút cuối cùng, nhưng Charlotte không đáp lại lão ta.
Hai chúng tôi đi ra ngoài, đứng trên khu phố mua sắm Aligar ngập trong ánh hoàng hôn. Charlotte thở dài trong khi lấy tay che mặt.
“Haizzzzzz….”
"…Cậu đang tức giận à?"
“Cái đầu của ông ta bị làm sao ấy?”
Charlotte tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
“Uurg…. Uuuuurrg!”
Charlotte rên rỉ như đang cố gắng kìm chế cơn giận của mình.
Cô ấy có vẻ tức giận, tuy nhiên, tôi cảm thấy hơi có lỗi với cô ấy vì nghĩ rằng cô ấy trong khá dễ thương khi hành động như thế. Charlotte đang rất tức giận. Thực tế, cô ấy giận đến mức chụp lấy tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi và bắt đầu phàn nàn.
"Nghiêm túc đấy. Làm sao ông ta có thể nói một lời nói dối ngu ngốc đến mức đấy mà còn không chớp mắt một cái. Ông ta tưởng tôi ngu lắm à? Hả? Ông ta thực sự nghĩ rằng tôi sẽ tin mấy lời của ông ta sao? Thật không hiểu nổi?”
Có vẻ như Charlotte nổi giận với sự trơ trẽn của Borton khi lão nói mấy lời nói dối ngu ngốc như vậy, hơn là tức giận với sự thiếu đạo đức của lão ta.
“Làm thế nào mà lại có một người ngu đến mức đó chứ? Đó là lý do tại sao Đế Quốc cần có một hệ thống giáo dục công lập càng sớm càng tốt! Bằng cách đó, sẽ không còn những người ngu ngốc như ông già ngu xuẩn đó nữa, đúng không?”
Cái gì? Này, không phải lý do cô ấy nổi giận hơi kỳ lạ sao?
Những kẻ ngu ngốc như thế còn tồn tại là vì không có hệ thống giáo dục công lập.
Là vậy sao? Vậy, cuối cùng cô ấy cảm thấy trách nhiệm của Đế Quốc là phải giáo dục người dân, vậy nên cô ấy mới nổi giận? Có phải vì cô ấy sẽ cảm thấy xấu hổ và tức giận thế mỗi lần nhìn thấy những người giống như vậy không?
“Q, quan điểm của cậu đúng là độc nhất, theo nhiều cách….”
Cô ấy là Công chúa Đế quốc. Cách suy nghĩ của cô ấy hoàn toàn khác với cách suy nghĩ của bọn tội phạm.
Ngay cả khi hệ thống giáo dục công lập được thiết lập, tôi cũng không thể đồng ý với ý kiến của cô ấy, bởi vì thế giới mà tôi từng sống, một nơi có hệ thống giáo dục công lập, lại chứa đầy những kẻ ngu ngốc như thế.
“N, nhân tiện... Sao cậu không cố bình tĩnh lại trước đã?”
"Huh? Ah... ah. Tôi xin lỗi."
Cô ấy đã giận đến mức nói liên tục mà không nhận ra rằng mặt tôi chỉ cách cô ấy vài inch. Có vẻ như cô ấy còn muốn đánh cả tôi. Tôi cảm thấy khá khó hiểu khi lần đầu chứng kiến một người tức giận vì người dân không được học hành tử tế thay vì vừa gặp phải một kẻ khiếm khuyết về mặt đạo đức.
Charlotte hít thở sâu một lúc để lấy lại bình tĩnh.
"Được rồi…. Tôi đã thấy hơi lạ khi cậu ấy lấy trộm thứ gì đó. Vậy là một vấn đề đã được giải quyết.”
Charlotte dường như đã cảm thấy nghi ngờ sau khi đọc báo cáo rằng tôi đã lấy trộm cuộn ‘Hỏa cầu’. Vì vậy, cô ấy cảm thẩy hài lòng khi cuối cùng cũng đã tìm ra được sự thật đằng sau vấn đề này.
“Nhân tiện, Reinhardt, cậu cũng khá tuyệt đấy.”
"Tôi?"
“Lúc cậu gây áp lực cho ông ta.”
Có vẻ như cô ấy đang nói đến khoảng khắc tôi đe dọa để khiến lão ta nói ra sự thật. Charlotte mỉm cười với tôi.
“Cậu rất có kinh nghiệm trong việc này, đúng không?”
Tôi thở dài trước nụ cười nham hiểm đó.
“Đúng là tôi từng làm những việc như vậy trong quá khứ, nhưng không thường xuyên lắm, cậu nghe rõ rồi chứ?”
Trên hết, tôi chỉ đứng ra và phun những lời nhảm nhí vô nghĩa bởi vì tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu với tên khốn đó.
“Không có gì sai khi biết cách làm một việc như thế. Tôi khá thích nó đấy."
“Tôi không biết nên coi việc cậu nói tôi giỏi trong việc đe dọa người khác là khen hay chê. Dù sao thì, cảm ơn.”
Có vẻ như Charlotte lại lần nữa sửa đổi cách nhìn nhận của cô ấy về con người tôi. Sau đó, cô ấy chỉ vào một trong những quầy hàng trên đường.
“Ăn gì đó để giải tỏa tâm trí không?”
Cô ấy vừa nói vừa lắc túi tiền mà cô nhận được khi cô ấy nhận được lúc bán cuộn ‘Tia chớp’.
“Thật vinh dự khi có một ngày tôi được đích thân Công Chúa Đế Quốc chiêu đãi một món ăn đường phố.”
Charlotte quay sang nhìn tôi khi nghe tôi nói những lời bày tỏ lòng biết ơn đó. Mặc dù tôi cao hơn cô ấy, nhưng tôi lại có thể nhìn rõ khuôn mặt bị che khuất đằng sau chiếc áo choàng của Charlotte.
“...Tôi nghe nói cậu cư xử khá thiếu tôn trọng đối với Bertus.”
“Đúng hơn mà nói, những gì cậu nghe được chính là tôi là một tên cực kỳ thô lỗ.”
“……Cảnh tượng đó thật đẹp mắt.”
Charlotte nói rằng tôi đúng là một người khá kỳ lạ. Một mặt, tôi là một người cực kỳ cảnh giác với cả Hoàng tử và Công chúa, tuy nhiên mặt khác, tôi lại không hề như vậy.
“Nếu cậu không đến Temple, có lẽ cậu đã phải chết vô số lần rồi.”
Charlotte nói rằng cái tính cách của tôi sẽ khiến tôi chết sớm nếu tôi chỉ là một thường dân bình thường. Temple có nguyên tắc đối xử bình đẳng với tất cả học viên, nhưng cho dù nhìn kiểu nào, mấy lời tôi dùng không thể ở mức độ đối xử bình đẳng.
“Tôi đoán là cậu sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng vào ngày cậu tốt nghiệp Temple. Cậu có cân nhắc đến việc ở lại Temple vô thời hạn chưa?”
“Nếu tôi muốn mạng sống của mình kéo dài thêm dù chỉ một ngày, có lẽ tôi sẽ làm thế.”
Charlotte cười phá lên trong khi đồng tình với lời nói của tôi.
* * *
Charlotte và tôi đã mua một món ăn tương tự như churros từ một quầy hàng gần phố mua sắm và ăn chúng. Chúng là một miếng bánh mì dài bọc trong đường. Nó trông giống churros, nhưng lại có vị như
bánh mì que.
Dù nghĩ kiểu gì đi chẳng nữa, chẳng phải đường là một mặt hàng khá hiếm tại thời trung cổ sao? Chuyện quái gì thế này? Mặc dù vậy, nhưng tôi đã ném suy nghĩ đó lui sau đầu khi thấy những người bán kẹo trên đường.
Phải rồi.
Thế giới giả tưởng trung cổ không liên quan gì đến thời trung cổ!
Chỉ có vậy thôi!
“Nhân tiện... Hỏi câu này khá vô ích, nhưng cậu là công chúa, vậy tại sao cậu lại ăn một món ăn lề đường như thế này?”
Chúng đều là những thực phẩm có rất ít giá trị dinh dưỡng và được nấu sơ sài. Không phải do tôi thích những món ăn này, nhưng tôi thực sự cảm thấy ngạc nhiên khi thấy cô ấy có thể thản nhiên mua và ăn những món này. Cô ấy thậm chí còn nói rằng muốn tự mình ăn thử.
Charlotte mỉm cười kỳ lạ trước câu hỏi của tôi.
“Thực ra, trước đây tôi rất kén ăn.”
"…… Thật sao?"
“Tôi biết cậu đang nghĩ gì, và tôi chính xác như những gì cậu đang hình dung.”
Kiểu người hoàn toàn chán ghét những món ăn đường phố hoặc bất kỳ loại thực phẩm kém chất lượng nào khác. Chuyện càng thú vị hơn là vì Charlotte nói rằng cô ấy từng như vậy trong quá khứ, nhưng hiện tại thì không. Cô ấy không hề giống kiểu người như thế một chút nào.
Trong tình huống như thế này, tôi nhận ra thành kiến của mình lớn đến mức nào.
Dù có trông hòa nhã đến mức nào, thì Bertus vẫn là một nhân vật phản diện.
Charlotte không có vẻ gì là một người xấu tính cả. Cô ấy hành động như vậy vì cô ấy có lý do của riêng mình. Tôi cũng đã từng như vậy.
IĐó là thứ mà người ta thường gọi là quy luật ấn tượng đầu tiên.
Về vấn đề này, có lẽ tôi mới chính là kẻ kỳ lạ nhất ở đây.
“Nếu một người sắp chết khát không tìm được nước, họ sẵn sàng liếm cả chỗ nước bẩn đọng trên sàn nhà. Còn với một người gần chết vì đói, người đó có thể ăn cả chiếc giày da.”
Charlotte nhìn tôi và mỉm cười. Đó không phải là một nụ cười hạnh phúc, mà là một nụ cười méo mó vì cô ấy không thể khóc.
"Ah……"
Tôi không tìm được lời nào thích hợp để nói với Charlotte khi cô ấy có biểu cảm như vậy.
“Khi gần đi đến điểm cuối của cuộc đời, toàn bộ con người đều bình đẳng. Quý tộc hay thường dân, cuối cùng đều như nhau cả.”
Khi đứng trước khát vọng sinh tồn, chiếc mặt nạ cô ấy đeo suốt cả cuộc đời và niềm lòng tự tôn của cô ấy chằng thể giúp được gì. Cô ấy nhận ra rằng bản thân cũng không khác gì những người khác.
“Cậu có biết phần đáng sợ nhất là gì không? Đó không phải là những lời đe dọa, tra tấn, hay nguyền rủa mà chúng dùng lên người tôi.”
Tôi quan sát Charlotte, cô ấy đang nhìn chằm chằm vào chiếc churros mà cô ấy đang ăn lúc nãy với một vẻ mặt u ám.
“Có những người ăn thịt cả đồng loại vì không thể chịu đựng thêm được nữa. Và khi ăn xong, họ như phát điên, sốc nặng khi biết được rằng bản thân vừa làm một việc cực kỳ kinh khủng.”
Charlotte nhìn tôi.
“Không phải quỷ tộc. Loài người mới là đáng sợ nhất.”
Nỗi sợ hãi lớn nhất của cô ấy chính là loài người.
“Những người xung quanh tôi có thể trở thành như vậy, đồng nghĩa rằng tôi cũng có thể trở thành như vậy. Đó là điều tôi sợ nhất.”
Charlotte không hề sợ quỷ tộc, bởi vì thứ cô ấy sợ chính là bản thân có thể trở nên sa đọa như những con người ấy. Cô ấy không chắc bản thân sẽ trở thành thế nào khi cô ấy lâm vào con đường bế tắc hoàn toàn.
“Nơi đó... thật rùng rợn và đáng sợ đến nối tôi nghĩ rằng mình đã sắp phát điên... Không, có lẽ tôi đã phát điên rồi...”
Tôi có thể nhớ rõ nó.
Vào thời điểm tôi tìm thấy cô ấy, Charlotte đang khóc trong khi ôm xác của một người nào đó.
Charlotte không tiếp tục kể thêm. Tuy nhiên, vì tôi nhớ rõ Charlotte trông như thế nào vào lúc đó, nên tôi có thể hiểu ý của Charlotte
Cô ấy nâng niu cái xác ấy.
Trông cô ấy như đang đau đớn tột cùng.
“Vào thời điểm đó, một cậu bé nọ đã đến chỗ tôi. Ngoài tôi ra, vẫn còn một người khác sống sót... Tôi không thể tin được, nhưng cậu ấy xuất hiện ngay trước mắt tôi.”
Những giọt nước mắt của Charlotte chảy ra từ đôi mắt tuyệt vọng của cô ấy. Cô ấy thậm chí còn không giống như đang khóc, thì đột nhiên tôi xuất hiện trước mặt cô ấy.
Người sống sót duy nhất ngoài cô ấy.
“Cậu ấy đã cho tôi thức ăn duy nhất mà cậu ấy tìm thấy. Cậu ấy thậm chí còn không có ý định giữ nó lại cho riêng mình.”
Đó chỉ là một chiếc bánh quy.
Nhiêu đó là quá ít để lấp đầy dạ dày của một người.
“Nhờ cậu bé đó, tôi mới có thể tiếp tục làm con người... Không, lúc đó tôi đã phát điên mất rồi... Nhưng cuối cùng tôi vẫn có thể lấy lại chút lý trí của mình...”
Cậu bé ấy là một người tốt bụng sẵn sàng trao đi chút thức ăn duy nhất trong thời điểm mà cậu ấy đáng lẽ cậu ấy cũng cực kỳ tuyệt vọng.
Trừ Charlotte ra, cậu ấy là người còn sống sót duy nhất.
Lúc đó, Charlotte có vẻ nhẹ nhõm khi thấy tôi. Dường như cô ấy cảm động khi biết rằng cô ấy không phải là người duy nhất còn sống.
Tôi không thể nhìn thằng vào mắt Charlotte vì tôi biết rằng tất cả chuyện này đều chỉ là một lời nói dối bẩn thỉu.
Charlotte nhận ra câu chuyện của mình quá nặng nề, vì thế nụ cười của cô ấy trở nên hơi cường điệu.
“Kể từ đó, tôi không bao giờ phàn nàn về thức ăn nữa.”
“Hmm... Kể từ lúc đó, mọi thứ cậu ăn đều cảm thấy ngon... Kiểu như vậy?”
Charlotte lắc đầu.
“Đến tận bây giờ, tôi nhận ra rằng không có gì ngon hơn chiếc bánh quy tôi đã ăn lúc đó. Bất cứ thứ gì tôi cho vào miệng, đều chỉ có vị như nhau.”
Từ sau lần đó, cô ấy không cảm thấy biết ơn vì cô ấy có thể được ăn uống thoải mái.
Vì biết rằng sẽ trong suốt phần đời còn lại của mình, cô ấy biết mình sẽ không nếm được bất kỳ món ăn nào khác mang hương vị của thiên đường như chiếc bánh quy cô ấy được cho lúc sắp chết đói. Đó là lý do Charlotte không còn kén ăn.
Dù cô ấy có ăn gì, chúng đều mang một vị nhạt nhẽo, vậy nên cô ấy ăn gì cũng đều như nhau.
“……Vậy chẳng phải hơi bi quan sao?”
“Tôi cảm thấy bi quan còn tốt hơn nhiều so với phát điên, không đúng sao?”
Charlotte khẽ cau mày trong lúc mỉm cười. Có chút đượm buồn khi biết được rằng cô ấy không phát điên trong tình huống đó đã là quá tốt rồi.
Tuy nhiên, nụ cười đó của Charlotte đẹp đến mức tôi quên cả thở trong giây lát.
“Sao cậu cứ kể về những chuyện tôi không nên biết vậy? Ta nên ngừng ở đây thôi. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu giờ cậu đột nhiên nói với tôi gì đó như :’Cậu đã biết quá nhiều, giờ cậu phải chết’.”
Thành thật mà nói, bây giờ chúng tôi vẫn không quá thân thiết! Tất nhiên, cô ấy có vẻ đã mở lòng với tôi ở một mức nào đó, nhưng chẳng phải lúc này cô ấy hơi vội quá sao?
Có phải cô ấy cần một ai đó để giải tỏa tâm sự, nhưng cô ấy không biết phải tìm ai? Vậy lý do gì khiến cô ấy chọn tôi để than vãn chứ không phải là người khác?
Charlotte bật cười trước lời nói của tôi.
“Không ngờ cậu thông minh đến vậy? Đúng, tôi muốn cậu chết ngay bây giờ.”
"Tôi đi đây. Tạm biệt. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Tôi không do dự bật dậy khỏi chỗ ngồi, nhưng Charlotte đã nắm lấy gấu áo của tôi.
“Này, tôi chỉ đùa thôi!”
Charlotte có vẻ rất vui khi trêu chọc tôi.