Có một lý do khiến Charlotte phải đưa tôi đi cùng.
“Hãy nói tôi biết nếu cậu cảm thấy gì đó.”
“Ah... Tôi không biết chuyện đó có thể xảy ra hay không.”
Cô ấy không biết sức mạnh siêu nhiên của tôi có thể tạo ra phép màu gì, vậy nên cô ấy cứ thế mà kéo tôi đến đây. Có lẽ cô ấy đang nghĩ tôi có thể cung cấp cho cô ấy thêm các manh mối về nơi Valier đang ở nếu tôi đến nơi lần cuối Valier xuất hiện.
Charlotte có lẽ đã thu thập được tất cả những thông tin mà cô ấy có thể thu thập từ nơi này.
Tuy nhiên, dường như vẫn có vài thứ cô ấy muốn đích thân kiểm tra, và cô ấy nghĩ, nếu mang theo cả tôi, có lẽ kết quả sẽ thay đổi, nên mới dẫn đến tình huống lúc này.
“Ông đã bao giờ nhìn thấy người giống thế này chưa?”
Charlotte đi quanh khắp nơi cùng với bức chân dung của Valier và hỏi những người xung quanh. Tôi khá chắc cô ấy đã điều tra tất cả những cửa hàng bán cuộn phép, nhưng Charlotte vẫn tiếp đi lang thang khắp khu phố mua sắm để hỏi thăm những người qua đường.
-Anh đã bao giờ trông thấy người này chưa? Nếu rồi, anh có thể cho tôi biết cậu ấy đang ở đâu không?
Tất nhiên, đây dù gì cũng là phố mua sắm của Quận Aligar. Một nơi mà bạn sẽ bị ghim nếu bạn không chịu bỏ tiền ra.
“Mấy đứa nhóc đang làm cái quái gì ở đây vậy? Tao cấm mày nhìn. Cút chỗ khác ngay.”
Charlotte đang trùm một chiếc áo choàng, nhưng cơ thể cô ấy khá nhỏ con, vậy nên mọi người có thể nghĩ cô ấy chỉ là một đứa trẻ vị thành niên. Đến cả tôi cũng không thể coi cô ấy như là một mạo hiểm giả.
Những người ở trước mặt cô ấy cũng vậy. Hắn thậm chí còn không cho phép chúng tôi nhìn qua hàng của hắn.
Trông chẳng khác gì một tên xã hội đen.
Hắn tuông ra những lời không thích hợp với trẻ em, nói gì đó như những đứa trẻ chỉ biết lang thang vô vọng mà không chịu mua bất cứ thứ gì. Hắn thậm chí còn hỏi chúng tôi có bị điên hay không.
Hắn ta sử dụng những từ ngữ thơm tho. Thơm đến mức hắn ta sẽ lập tức cắn lưỡi nếu biết người đang ở trước mặt hắn chính là Đệ Nhất Công Chúa Đế Quốc.
Trong trường hợp hiện giờ, đang lẽ chúng tôi nên mặc đồng phục của Temple, chứ không phải thường phục. Bằng cách đó, họ sẽ nghĩ rằng chúng tôi là những đứa lắm tiền.
“... Tôi đã biết sẽ rất khó, nhưng có nhiều người thậm chí còn không muốn nghe những gì tôi nói.”
Sau khi dạo quanh một lúc và bị đuổi ra khỏi vô số cửa hàng, trông cô ấy cực kỳ uể oải. Charlotte thở dài.
“...... Tôi cảm thấy điểm chú ý của cậu đặt hơi sai chỗ. Cậu không cảm thấy tức giận bởi những thường dân đó dám đối xử với cậu như vậy sao?”
Charlotte chỉ càu nhàu vài câu sau khi bị xua đuổi và bị đối xử như vậy, nhưng cô ấy không có vẻ gì là tức giận. Nghe những lời của tôi, Charlotte cười bất lực.
“Anh ta chửi tôi vì tôi đang cải trang. Chẳng phải sẽ rất kỳ lạ nếu tôi đột nhiên nói gì đó như ‘Đồ thường dân! Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không’?”
Cô ấy cố tình che dấu danh tính của bản thân, vậy nên Charlotte đã chuẩn bị sẵn tin thần để bị đối xử theo cách mà không ai nhận ra cô ấy là Công chúa. Có vẻ điều quan trọng nhất đối với cô ấy lúc này không phải là danh dự hay tự tôn.
Tôi có thể cảm thấy Charlotte đang tuyệt vọng đến mức nào lúc cô ấy tự mình đứng lên.
“Cậu có cảm nhận được gì không?”
"……Không."
"Đúng như tôi nghĩ…."
Như thể không hi vọng gì nên Charlotte có vẻ cũng không thất vọng lắm.
"Đi tiếp thôi."
Tuy nhiên, cô ấy dường như vẫn chưa có ý định bỏ cuộc.
* * *
Nơi duy nhất có thể kiếm được thông tin là tại các cửa hàng cuộn phép. May mắn là, không phải ai cũng đóng sầm cửa ngay trước mặt chúng tôi.
“Lại là cái tên nhóc mà dạo gần đây ai cũng tìm kiếm đó à? Cái tên nhóc với đống cuộn phép giả đó phải không?”
Các chủ cửa hàng cuộn phép đều phản ứng như vậy khi nhắc đến tôi. Một tên nhóc đến chỗ họ để bán các cuộn phép giả, và có một nhóm người đổ xô đi tìm tên nhóc đó.
Dường như họ nghĩ rằng tôi đã dính vào một tội ác nghiêm trọng nào đó.
“Đầu tiên là những người trông giống binh lính đến để hỏi về thằng nhóc đó, và giờ đến cả mấy đứa nhóc cũng đến tìm thằng nhóc đó sao?”
Người chủ cửa hàng cảm thấy thật kỳ lạ khi ai cũng đến để tìm cậu bé đó.
“Tôi không thể nói rõ tại sao chúng tôi lại tìm kiếm cậu ta, nhưng việc này rất quan trọng. Ông có thể nói cho tôi biết tất cả thông tin mà ông có về cậu ấy không?”
“Ta cũng chẳng biết gì nhiều. Vài tháng trước, thằng nhóc đó đến đây để bán mấy cuộn phép. Dù được làm rất tinh tế, nhưng hình vẽ trên đó lại chẳng ra sao. Vậy nên ta nghĩ thằng nhóc đó đang cố bán cho ta những cuộn phép giả. Vì thế ta đã đuổi thằng nhóc đó đi. Đó là tất cả.”
"Được rồi…. Cảm ơn."
“Haiz, thằng nhãi đó chắc hẳn đã gây ra trọng tội gì đó. Đó là lý do tại sao chỉ nên kiếm tiền bằng cách phương pháp trong sáng. Mấy nhóc cũng nên nhớ kỹ điều đó.”
Người chủ tiệm tiếp tục lảm nhảm và cảnh báo Charlotte, rồi chúng tôi rời khỏi cửa hàng mà không nói thêm lời nào.
"Haizz…. Họ chỉ nói cho tôi nghe những điều tôi đã biết. Chẳng có gì thay đổi cả.”
Ngay cả khi tự mình đi điều tra và hỏi thăm những nhân chứng đó, thì đương nhiên lời khai của họ cũng không khác những gì được viết trong báo cáo.
“Những cuộn phép giả mà họ nói đến là gì?”
Hiển nhiên, tôi không biết tại sao Charlotte lại lang thang ở chỗ này và tại sao Valier lại đến đây với lượng thông tin ít ỏi mà tôi có. Charlotte nhìn tôi từ trong áo choàng và khẽ mở miệng.
“Tôi từng kể cho cậu rằng chàng trai này là người đã trốn thoát khỏi Lâu đài Quỷ Vương cùng tôi, đúng không?”
"Cậu nói người đó đã cứu mạng cậu...”
“Tôi không thể kể cậu nghe toàn bộ mọi thứ, nhưng cậu ấy có lý do để tách khỏi tôi.”
Vì để không bị Bertus trả thù, Valier đã bỏ trốn. Charlotte nghĩ đó là lý do. Tất nhiên, cô ấy không biết rằng thực ra tôi bỏ trốn khỏi cô ấy là vì tôi chính là một con quỷ.
“Nhưng một đứa trẻ bị mất trí nhớ và không có học thức thì có thể làm được gì? Cậu ấy đã bỏ đi một cách liều lĩnh như vậy, nên có lẽ khoảng thời gian lúc đầu của cậu ấy khá ảm đạm. Nhưng cậu ấy có những cuộn phép từ Lâu đài Quỷ Vương. Có lẽ cậu ấy từng muốn kiếm một khoảng tiền bằng cách bán chúng cho các cửa hàng cuộn phép trên phố mua sắm của quận Aligar.”
Charlotte đã suy diễn ra toàn bộ sự thật chỉ từ những mảnh thông tin nhỏ nhoi này. Một cậu bé bán những cuộn phép giả. Từ thông tin này, Charlotte có thể suy ra rằng những cuộn phép giả đó là những cuộn phép của quỷ tộc, và cậu bé đó chắc chắn chính là Valier.
“Tuy nhiên, cấu trúc của những cuộn phép của quỷ tộc khác rất nhiều so với những cuộn phép chúng ta sử dụng. Những thương nhân không có kiến thức như một pháp sư có lẽ sẽ nghĩ rằng cậu ấy đang cố gây rối khi bán cho họ những cuộn phép giả.
"Ah…. Là vậy sao?"
Cuộn phép của quỷ tộc và cuộn phép của nhân tộc sử dụng có rất nhiều khác biệt trong cấu trúc. Vì không biết điều đó nên tôi đã lang thang khắp mọi cửa hàng một cách ngu ngốc và cố bán chúng trước khi đặt chân đến cửa hàng của Eleris.
“Tôi không biết liệu cậu ấy có cảm thấy không ổn và nhận ra bản thân không thể bán những cuộn phép của quỷ tộc hay không, nhưng tôi nghe nói cậu ấy đã trộm một cuộn phép ‘Hỏa cầu’ từ một trong các cửa hàng. Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải phần kỳ lạ. Có nhân chứng nói rằng đã bị cậu ấy lấy trộm cuộn ‘Hỏa cầu’, nhưng chưa có ai từng mua được cuộn phép ấy trong khoảng thời gian đó cả.”
Eleris đã khai sai lệch thời gian, vì thế đó chính là nơi dấu vết bị cắt đứt.
"Có lẽ cậu ta cảm thấy sợ hãi và chỉ đơn giản là trốn đi sau khi trộm cuộn phép đó.”
“Cũng có thể. Vậy tôi sẽ cần phải điều tra cả những con phố mua sắm nằm ở cả những nơi khác...”
Charlotte gật đầu sau khi nghe lời nhận xét dễ gây hiểu lầm của tôi.
“Giờ ta sẽ đến chỗ cửa hàng nơi cậu ấy lấy trộm cuộn ‘Hỏa cầu’.”
Tất nhiên, tôi không hề lấy trộm nó. Lão già đó tự tay đưa nó cho tôi, nhưng tôi không thể phản bác cô ấy vào thời điểm này.
Charlotte đi trước để dẫn đường. Cô ấy đã biết trước mọi thông tin, vậy cô ấy thực sự nghĩ rằng sẽ tìm ra một kết quả khác chỉ vì cô ấy tự mình đi điều tra?
* * *
Cứ thế, chúng tôi đến cửa hàng của lão già từng ‘tặng’ tôi cuộn ‘Hỏa cầu’ do bị lòng tham làm mờ mắt.
-Cọt kẹt
Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ quay lại nơi này.
“....Cái gì? Mấy đứa nhóc bọn bây muốn gì?”
Eleris từng nói tôi biết tên của lão chủ cửa hàng này, nhưng tôi quên bà nó rồi. Lão ta vẫn là cái vẻ ngoài gắt gỏng và tham lam như trước. Charlotte đi trước và bước đến chỗ quầy hàng.
“Ông có phải là Borton không?”
“……Ờ, thì sao?”
Khi cô ấy nói ra tên của lão ta, lão tỏ vẻ hơi ngạc nhiên. Charlotte dương như đã tổng hợp lại toàn bộ thông tin của lão ta trước khi đến đây.
“Ông từng báo cáo rằng có người đã trộm cuộn ‘Hỏa cầu’ từ chỗ của ông, đúng không?”
“... Cài gì? Lại hỏi về vụ này à? Ta đã nói với đám lính canh tất cả những gì ta biết. Giờ chúng thậm chí còn cử hai đứa nhóc tới để hỏi lại vụ này?”
Có vẻ như lão ta phát ốm và mệt mỏi như thể lão ta đã phải kể lại câu chuyện này rất nhiều lần.
“Tôi rất tiếc khi phải hỏi lại thêm lần nữa. Nhưng thông tin này rất quan trọng với chúng tôi, chúng tôi vẫn đang xem xét vụ việc đó. Ông có thể nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra khi đó thêm một lần nữa được không?”
Thay vì chửi thẳng vào mặt lão ta, Charlotte chỉ hỏi lão một cách lịch sự.
“Ta nghe nói ta sẽ kiếm được một khoản còn hơn cả cuộn ‘Hỏa cầu’ nếu ta tóm được thằng nhóc đó, nhưng ta chẳng thể tìm thấy dù chỉ một sợi tóc của nó. Có vấn đề gì sao? Thằng nhãi đó lại gây ra chuyện gì à?”
Tên thương nhân lừa đảo này dường như nghĩ rằng tôi bị nhiều người đào bới thông tin như vậy là vì tôi đã dính vào một trọng tội nào đó.
“Tôi không thể tiết lộ những thông tin đó. Đó là những thông tin cơ mật.”
“Nhóc muốn ta nói nhóc nghe mọi thứ trong khi nhóc không cho ta lại bất kỳ thứ gì sao?”
Borton mỉm cười như thể điều chúng tôi yêu cầu là vô lý.
“Được thôi. Kiểu gì ta cũng sẽ không được nghỉ ngơi cho đến khi thằng nhãi đó bị tóm.”
Lão ta nói chuyện như thể lão ta hận sâu sắc kẻ đã trộm cuộn ‘Hỏa cầu’ quý giá của lão. Chứng kiến cái tên khốn tham lam này nổi giận khiến huyết áp tôi tăng vọt.
Bình thường tôi sẽ lộn cái bàn ngay lập tức, nhưng tôi sẽ gặp rắc rối khá nghiêm trọng nếu tôi làm thế lúc này, vì thế tôi chỉ có thể nghiến chặt răng và chịu đựng. Lão ta tiếp tục giải thích tình hình, khuôn mặt của lão nhăn lại vì tức giận khi nhớ lại khoảng thời gian đó.
“Khoảng vài tháng trước, một thằng nhóc ất ơ nào đó đến cửa hàng của ta và đòi bán những cuộn phép cho ta. Tuy nhiên, tất cả chúng chỉ là những cuộn giấy giả có bị vẽ nguệch ngoạc. Vậy nên ta đã nói ‘Sao nhóc lại muốn bán cho ta cái thứ chết tiệc đó? Biến đi ngay!’, nhưng khi ta đá thằng nhóc đó ra khỏi cửa hàng, nó đã tiện tay cầm theo cuộn ‘Hỏa cầu’ của ta. Ta đã rất tức giận khi phát hiện ra. Ta đã cố để theo đuôi tên nhóc đó nhưng hoàn toàn vô ích. Chỉ có vậy. Sau đó, có rất nhiều người đổ xô đi bắt thằng nhãi đó. Ai biết nó đã gây ra chuyện gì cơ chứ.”
Đó là một lời giải thích khá độc đoán. Và phần quan trọng nhất là hắn ta đưa cho tôi cuộn phép đã bị đổi thành tôi trộm từ hắn ta.
“Nhưng ta có thể làm được gì cơ chứ? Thằng nhóc đó như thể bốc hơi khỏi không khí hoặc chui sâu xuống lòng đất vậy. Ta thậm chí còn chẳng biết tên của nó.”
Borton thở dài như nghĩ rằng lão chẳng thể tìm thấy cậu nhóc ấy chỉ dựa trên chừng đó thông tin. Có vẻ lão đã thức trắng nhiều đêm suy nghĩ về số tiền lão bị mất. Charlotte nhìn lão vào mỉm cười từ sau chiếc áo choàng.
“Chúng tôi đã tìm được một vài manh mối từ lời khai của ông.”
"Từ lời khai này?"
"Tất nhiên rồi."
Charlotte nhìn quanh cửa hàng của Borton.
“Tôi nhận ra một thứ, ông biết đó là gì không?”
Charlotte đã nhận thấy điều gì đó không có trong báo cáo.
“Cái gì? Ý nhóc là sao?”
Vẻ mặt của Borton trở nên nhợt nhạt khi Charlotte đột nhiên nói rằng cô ấy đã phát hiện ra một manh mối.
Như thể hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng của lão ta, cô ấy lôi một cuộn phép ra từ dưới áo choàng của mình.
“Tôi sẽ bán cho ông cuộn phép này với giá bằng một phần tư giá thị trường.”
"Cái gì?"
"Nó không phải giả. Ông có thể kiểm tra."
Khi cô nàng nhỏ con ấy lấy một cuộn phép ra và đưa cho lão. Borton đặt nó lên quầy và nhìn xem, một nụ cười hiện rõ trên mặt lão ta.
“.... Cuộn phép ‘Tia chớp’.... Là hàng thật. Giá thị trường cho cuộn phép này là 1 đồng vàng, vậy một phần tư tức là 25 đồng bạc.”
“Mua hay không là tùy ông.”
Charlotte không nói gì tức là cô ấy xem như 1 đồng vàng là giá chính xác, vậy nên Borton vui vẻ đưa cô ấy 25 đồng bạc như đang đưa kẹo cho một đứa nhóc vậy. Đó không phải là lý do chính, nhưng ta có thể thấy rằng lão đang cực kỳ phấn khích khi nhận được một cuộn phép gần như miễn phí như vậy.
Sau khi nhận những đồng bạc, Charlotte mỉm cười.
“Giờ thì, trong toàn bộ quá trình này, đâu là lúc tôi có cơ hội lấy trộm cuộn phép của ông?”
"……Cái gì?"
“Ông không có bất kỳ máy thẩm định nào ở phía sau, và có vẻ như ông có thể trực tiếp thẩm định cuộn phép là thật hay giả ngay tại quầy. Ông nói rằng ngay khi ông xác nhận cuộn phép của cậu bé ấy là giả, ông đã đuổi cậu ấy ra ngoài. Vậy vui lòng giải thích giúp tôi. Làm thế nào cậu ấy có thể lấy trộm cuộn phép ‘Hỏa cầu’ từ tủ chứa cuộn phép ở phía sau lưng của ông?”
Charlotte chỉ vào chiếc tủ lớn phía sau Borton. Nó được đặt ở nơi mà khách hàng không thể chạm tới được.
Nếu Valier cho lão ta xem những cuộn phép và Borton cần phải mang nó ra sau quầy để thẩm định, thì cậu ấy sẽ có cơ hội để lấy trộm một cuộn ‘Hỏa cầu’.
Tuy nhiên, để vạch trần cái cớ của chủ cửa hàng, Charlotte đã cố tình bán cho lão ta một cuộn phép với giá thấp như vậy và xem thử cuộc giao dịch diễn ra như thế nào.
Ngay từ đầu, Charlotte đã kiểm tra cấu trúc của cửa hàng và xem thử có cách nào để trộm cuộn phép hay không.
Charlotte mỉm cười và hơi nghiêng đầu.
“Cậu ấy hoàn toàn không có cách nào để trộm một cuộn ‘Hỏa cầu’. Ông đang che giấu điều gì đó. Khai ra mau.”
Charlotte đã nhìn thấu lời nói dối của Borton và cắt đứt hoàn toàn mọi lời bào chữa của lão.
“Tụ, tụi mày nói cái éo gì?! Tao đã nói là thằng nhãi đó đã trộm nó, hắn đã trộm nó đi, con đĩ nhà mày...”
Mặt lão căng lên, như thể chết lý, lão bước ra từ phía sau quầy.
“Này, tên ngốc, cẩn thận mồm miệng đấy.”
"Cái gì?"
Người lên tiếng là tôi chứ không phải Charlotte bên trong chiếc áo choàng. Cô ấy không muốn lộ danh tính là vì cô ấy không muốn gây áp lực cho lão ta bằng quyền hạn của bản thân.
“Tôi là học viên Lớp Royal của Temple. Nếu ông không muốn đây trở thành một cuộc trò chuyện đẫm máu, thì vui lòng kể tiếp, chắc ông đã hiểu?”
Vì Charlotte không muốn tiết lộ danh tính của mình nên tôi là người phải làm việc đó. Biết ơn tôi đi, lão già. Nếu tôi không đứng ra, lão có lẽ đã mọt đít trong tù hoặc còn tệ hơn.
“Te, Temple...?”
Tôi quơ thẻ học viên của mình ngay trước mặt lão ta, và tôi có thể thấy hắn ta trông cực kỳ tức giận khi bị một tên nhóc mất dạy dám nói chuyện kiểu đó với lão.
“Ừ, Temple. Dù ông có làm gì thì ông cũng sẽ thua tôi, nhưng ông có chắc mình đủ khả năng để đánh lại tôi không? Chà, tôi chắc chắn mình dư sức thông nát đít ông dù ông có dở trò gì đi chăng nữa. Vậy ông tính sao? Nếu ông đủ tự tin thì có thể thử.”
Khi tôi nói ra những lời đe dọa, lão chủ cửa hàng như đang đấu tranh giữa cảm giác phẫn nộ khi bị một tên nhóc coi thường và cảm giác không muốn gặp rắc rối khi đụng đến học viên của Temple. Charlotte có vẻ hơi ngạc nhiên. Cô ấy dường như không ngờ rằng tôi sẽ can thiệp như vậy.
Charlotte dù sao cũng đã nhìn thấu những lời dối trá của Borton. Cô ấy sớm muộn cũng sẽ tìm ra sự thật. Giả sử đúng là như vậy, tôi thà ra mặt và cho Charlotte thấy được điểm tốt của mình.
“Nếu cậu ấy lấy trộm nó, chắc hẳn ông biết rõ cậu ta đã trộm nó như thế nào, đúng không? Nếu ông không làm được, thì chỉ cần phun ra cái đống mà ông đang che giấu thôi.”
Tôi chắc chắn mình trông đáng sợ hơn nhiều so với Charlotte, người đang trùm kín mít. Khi tôi ra mặt, Charlotte đứng im lặng như thể cô ấy chỉ là một người quan sát.
Trên hết, tôi không thể tiếp tục chịu đựng cuộc nói chuyện khốn khiếp này thêm dù chỉ một giây.
“Ông vẫn không hiểu đây không phải chỉ là vấn đề của riêng ông sao? Ông có muốn bị bắt vì tội cung cấp thông tin sai lệch không hả? Giờ ông muốn nói ra sự thật hay thà bị một tên nhóc không quen biết kéo ông xuống tầng hầm ẩm ướt và đánh tới khi ông phọt cứt ra hả?”
Tôi không rõ Charlotte cảm thấy như thế nào khi nghe những lời đe dọa lố bịch của tôi. Không phải là tôi không thể kiểm soát bản thân khi đứng trước Charlotte và Bertus.
Chỉ là đây là danh sách những từ đáng sợ nhằm mục đích đe dọa ai đó.
Thông tin sai lệch. Cản trở công lý. Bị bắt.
Nếu ai đó nghe thấy những từ này trong cùng một câu nói, họ thà nuốt cả một cây kiếm còn hơn đi đánh cược xem đây có phải chỉ là những lời đe dọa suông hay không.
Ý tôi là, tôi chỉ có thể dùng chúng như một lời đe dọa để hỗ trợ cho việc moi thông tin từ lão ta. Sau cùng thì, tôi cũng chẳng có thẩm quyền để làm bất cứ điều gì.
“C, chuyện đó…. là…."
Tuy nhiên, thật khó để Borton nhận ra tôi nói vậy chỉ đơn giản là để moi thông tin.
Tôi cũng không có ý định dừng lại.
Khi tôi thấy lão ta như thế này, tôi thực sự muốn thấy tên khốn nạn này bị trừng phạt thích đáng.