Trans: Đế Vương
edit: Echo (chả phải làm gì nhiều)
--------------------------------------------------
Tự nhiên bị quăng cho câu hỏi khiến tôi hơi giật mình, nhưng vẫn nói ra yêu cầu cho ông ấy.
“Một thanh kiếm ngắn cầm được cả 2 tay. Về độ dài của lưỡi kiếm thì chắc tầm chừng này.” (Hikaru)
Tôi đã dành cả tối qua để nghĩ xem loại vũ khí nào hợp với mình nhất. Nếu cầm một tay thì lại không đủ lực để vung, huống gì là chém địch. Vả lại, phong cách chiến đấu của tôi là kiểu đánh du kích, núp trong bóng tối đợi đối phương sơ hở rồi lao ra kết liễu nên căn bản là cũng không cần khiên nốt. Vậy chi bằng tôi có thể cầm món vũ khí ấy bằng hai tay để tăng sát thương, còn lại là dùng mưu lược để đánh. [note60032]
Về độ dài thì, tôi muốn nó khoảng cẳng tay của tôi, tầm 30-40 cm gì đấy. Đúng là ngắn thật nhưng vậy cho nhẹ, chứ làm cho to, cho dài rồi chẳng cầm nổi thì chỉ là đồ bỏ đi. Dĩ nhiên, đây cũng là mồi câu view nữa. Đời nào mà họ chấp nhận tôi đánh ở khoảng cách an toàn với thương và cung được. Nếu dùng một thanh kiếm ngắn, tôi buộc phải lại gần kẻ địch để tấn công, như thế sẽ nguy hiểm và kịch tính hơn nhiều.
Tôi biết là nó vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu không làm đến mức này thì cái Top 1 chỉ là giấc mơ xa vời thôi.
Ông chủ tiệm tiếp tục hỏi.
“Có cần tạo độ cong không?”
“Không. Tôi dùng nó chủ yếu để đâm nên chỉ cần làm lưỡi kiếm một cạnh sắc là được.”
Thanh kiếm đã ngắn rồi, còn thêm độ cong nữa chỉ tổ khiến sát thương nó gây ra giảm đi thôi. Thay vào đó, tôi ưu tiên độ bền hơn để sử dụng lâu dài.
“Fumu. Để ta chạm vào cậu một chút.”
Nói rồi, ông ấy vỗ vào người tôi mấy cái, chắc là đang kiểm tra cơ bắp của tôi, còn để làm gì thì không biết.
“Vung cái này thử đi.”
Lần này ông ấy đưa một thanh kiếm treo trên tường cho tôi. Phần lưỡi có hơi cùn nhưng nó vẫn là một thanh kiếm khá lớn và nặng, thêm nữa cả đời này tôi chưa từng chạm vào một món vũ khí hàng thật giá thật nào nên chỉ biết vung qua vung lại, thử bắt chước những gì tôi thấy trên ti vi. Nói thật là nhìn tôi chẳng khác gì mấy đứa ‘chuunibyou’ cả, nhưng ở chốn dị giới này thì đây hẳn là điều bình thường nên tôi cố giấu cơn xấu hổ của mình mà tiếp tục ‘múa kiếm’. Sau khoảng 3 phút, nom vẻ hài lòng, chủ tiệm bảo tôi dừng lại rồi nói.
“Cậu chắc tầm Bậc 9 nhỉ. Nếu cậu chịu trở thành kiếm sĩ thì cũng khá đáng mong chờ đó.”
“Ông biết được Bậc của tôi luôn à?” (Hikaru)
“Ước chừng thôi. Muốn vung thanh kiếm này như cậu thì không chỉ cần mỗi cơ bắp thôi đâu.”
“Tôi hiểu rồi.” (Hikaru)
Nếu vậy thì, trừ đi cái [Cường hóa thể chất], Bậc thực tế của tôi sẽ thấp hơn.
“Hikaru là một Tinh linh Sứ. Thuộc loại xuất sắc luôn.” (Rifreya)
Rifreya thêm vào, có lẽ vì kỹ năng kiếm thuật thiếu sót của tôi nên cô muốn giải thích.
“Ối chà, vậy cần rèn dao để tự vệ hả?”
Không phải cho mục đích đó, nhưng giải thích phiền phức lắm nên tôi đề nghị.
“Ông nhìn tận mắt sẽ nhanh hơn. Thế nào, Rifreya? Có nên cho ông ấy xem không?” (Hikaru)
“Cũng không phải là cậu có kiểu chiến đấu gì đặc biệt nên chắc cũng ổn thôi? Nhưng chỗ này là lãnh địa của Hỏa Đại Tinh linh-sama đấy, Ám hệ như cậu có dùng được không?” (Rifreya)
“Trong này cũng hơi tối, nên không sao cả.” (Hikaru)
Sau khi giải thích sơ bộ cho chủ tiệm, tôi quyết định khai triển kĩ năng.
“Bắt đầu nhé. [Tà vân].” (Hikaru)
Bóng tối đặc quánh bủa vây khắp căn phòng, nuốt chửng cả ánh sáng từ ngọn lửa của lò rèn. Rồi, tôi lặng lẽ vòng sau lưng chủ tiệm và chạm vào gáy ông ấy.
“Kiểu như này nè.” (Hikaru)
Xong, tôi giải trừ kỹ năng, trả lại ánh sáng vốn có của nơi đây.
“Giật cả mình? Trong lãnh địa của một Đại Tinh linh-sama mà dùng được tới mức độ này…Cháu trúng một món hời rồi đó, Rifreya-chan.”
“Cháu biết chứ. Hikaru… cậu đúng là tuyệt thật.” (Rifreya)
Được khen thế này cứ thấy ngại kiểu gì ấy. Dùng Tinh linh Kĩ trong thành phố công nhận là khó thật, chỉ mới tầm 1/10 sức mạnh khi so với trong hầm ngục thôi nên tôi thấy những lời ấy chẳng xứng tí nào. [note60033]
“Hầy, giờ thì ta hiểu rồi. Với kiểu chiến đấu như thế, cậu cần một vũ khí có thể tung một đòn tất sát. Cậu nhớ nhé, tầm của nó rất ngắn nên không hợp giao tranh lâu dài đâu.”
“Dĩ nhiên rồi ạ.” (Hikaru)
Có vẻ chúng tôi đến thời điểm vô cùng hoàn hảo, đúng lúc ông ấy vừa mới xong một đơn hàng lớn nên phần của tôi sẽ hoàn thành ngay luôn, Giá là 30 xu bạc, tôi trả trước 10 xu và hứa sẽ trả nốt sau khi nhận hàng. 20 xu bạc là một con số khá lớn, nhưng cùng lắm thì tôi sẽ bán viên Linh thạch của con Bọ ngựa rồi kiếm số còn lại là xong.
“À mà sao có mỗi 30 xu bạc vậy? Mấy cây giáo đơn giản bày bán ở mấy tiệm vũ khí ngoài đường lớn không thôi cũng đã 12 xu bạc rồi.” (Hikaru)
“Cái đống đấy hả. Cắt cổ cả đấy. Đám người đó toàn đẩy giá lên gấp đôi giá trị thực của chúng không thôi.”
“Tôi hiểu rồi…” (Hikaru)
Nói cách khác, thanh dao găm tôi đặt nếu đem vào trong mấy cửa hàng đó sẽ gắn mác 60 xu bạc lận cơ á. Thật sự phải cảm ơn Rifreya vì đã kiếm cho tôi một mối giúp tiết kiệm tiền hơn nhiều rồi.
Sau khi rời khỏi khu rèn, chúng tôi đi ăn theo gợi ý của Rifreya.
“Ở lãnh thổ Hỏa Đại Tinh linh có nhiều chỗ bán đồ ăn ngon lắm luôn? Một nghề cần lửa trong vùng đất được lửa ban phước, một sự kết hợp quá hoàn hảo?” (Rifreya)
Hẳn là lãnh địa của Hỏa Đại Tinh linh thì những ngọn lửa sẽ bùng cháy mạnh hơn nhỉ. Các Hỏa Linh cụ bình thường sẽ tích trữ sẵn lửa bên trong, khi dùng sẽ phóng lửa ra (giống kiểu bếp lửa hay hộp quẹt), nếu được đặt tại chỗ này công suất sẽ được tăng gấp đôi. Bởi thế nơi đây đã có kha khá vụ hỏa hoạn xảy ra. Cá nhân tôi thấy nó quá là nguy hiểm đi, vậy mà người dân vẫn tiếp tục sử dụng như bình thường nên tôi đoán là do khác biệt thường thức nhỉ.
Bình thường tầm này vẫn chưa tới giờ ăn, tuy nhiên dùng cho mục đích câu view thì lại rất hữu hiệu. Nếu tôi ở trong vị trí của khán giả thì dĩ nhiên sẽ có hứng thú với đồ ăn chốn dị giới rồi.
Rifreya kéo tay tôi vào một cơ sở khá lớn. Chỗ này có rất nhiều cửa hàng san sát nhau, phần lớn là mở ngoài trời. Dù chỉ mới sáng sớm nhưng hơn nửa số ghế đã được ngồi. Nhìn qua bàn của những khách hàng khác, tôi thấy họ gọi một dĩa yakisoba siêu to khổng lồ với đủ thứ trộn chung.
Tôi quay sang Rifreya đang hí hửng nhìn thực đơn, nói.
“Nhìn có vẻ ngon nhỉ. À phải rồi, tôi bao nhé, coi như là quà cảm ơn vì đã giới thiệu tôi một tiệm rèn chất lượng đi.” (Hikaru)
“Thật hả? Yay? A, phục vụ ơi, cho em gọi món?” (Rifreya)
Sáng nay tôi chỉ mới bỏ tí xíu vào bụng thôi nên nhiêu đây là vừa đủ năng lượng cho cả bữa sáng rồi. Tiện thể tôi kêu một phần mang về cho Grapefull luôn. [note60034]
Sau khi đợi một lúc, phần ăn của bọn tôi được mang lên, và khi tôi chuẩn bị cho vào miệng thì…
…sự bất thường chợt xuất hiện.
“...Dòng Linh năng hình như hơi bất thường thì phải?” (Hikaru)
“Thế á? Tôi có thấy gì đâu ta…” (Rifreya)
“Cái cảm giác này…hệt như lúc vị Chúa tể Bóng tối ấy xuất hiện vậy…” (Hikaru)
Thành phố vốn đã ngập trong Linh năng, và chúng đều đổ dồn vào hết hầm ngục. Tuy nhiên, chỉ vừa khi nãy, dòng chảy ấy bỗng thay đổi.
Có điều, Rifreya, một Tinh linh Sứ giống tôi, không cảm nhận được, thì chắc đấy là tưởng tượng của tôi thôi…
…chỉ là tôi không ngờ tưởng tượng ấy lại là sự thực.
Đột nhiên, Rifreya la lên.
“Hikaru, nhìn kìa …!” (Rifreya)
“Hửm? Waaaaah?! Chờ đã, cái gì thế?” (Hikaru)
Vì cửa hàng tôi đang ăn hướng ra đường lớn nên bọn tôi có thể thấy rõ dòng người đang chạy qua chạy lại vô cùng hỗn loạn, và xa xa là một luồng khí nóng đung đưa như một ngọn đuốc biết đi đang hướng thẳng về phía tôi.
“Lửa á? Đang có lễ hội hay gì à?” (Hikaru)
Thời điểm đó, tôi vẫn chưa nhận ra rằng, những tinh linh xung quanh đang kêu gào phủ định suy nghĩ hết sức ngây ngô ấy.