The Darkness Was Comfortable for Me

chương 57: hỏa đại tinh linh và người được ưu ái

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Echo

Edit: Màu

_________________________________________________

Không, không phải chỉ đơn thuần là một lễ hội. Rõ ràng, nguồn gốc của dòng Linh Năng tôi mới cảm nhận ban nãy chắc chắn đang tỏa ra từ điểm lửa kia.

Tinh linh xung quanh đang ồn ào hơn. Và tôi cảm giác nhiệt độ xung quanh cũng đang tăng lên nữa.

“Kia là Hỏa Đại Tinh linh.” (Rifreya)

“Đại Tinh linh… là kia đó ư? Lúc nào nó cũng cháy rực như thế à?” (Hikaru)

“Đại Tinh linh thường lấy dáng hình của các hiện tượng trong tự nhiên. Hỏa Đại Tinh linh có hình dạng một người đàn ông đầy nam tính bao bọc trong biển lửa. Đúng là cậu chưa đến điện thờ bao giờ nhỉ, Hikaru.” (Rifreya)

“Ừ. Tôi chẳng có việc gì mà mò đến đó cả.” (Hikaru)

Tôi đã có giao ước với Ám Đại Tinh linh và sống theo cách để người xem ít chú ý nhất rồi, nên về cơ bản, tôi chẳng có mấy lý do để mò đến mấy chỗ không cần thiết đó cả.

“Mà cũng lạ, sao ngài ấy lại rời khỏi điện thờ chứ…?” (Rifreya)

“Chuyện này hiếm lắm hả?” (Hikaru)

“Ừm, để giữ cho Đại Tinh linh ở lại một chỗ, người ta cần rất nhiều công sức… à không, phải là hy sinh.” (Rifreya)

Tôi lại tiếp tục tận hưởng bát mì của mình và chẳng nghĩ nhiều về nó làm gì.

Kể có có là Đại Tinh linh, miễn người ấy không ảnh hưởng tới tôi như Ám Đại Tinh Linh là được..

Tôi đã nghĩ như thế… Trong lúc đó, Đại Tinh Linh vẫn đang lướt dần về phía này. Khi người ấy cách chúng tôi khoảng 100 mét, tôi nghe thấy giọng nói thế này.

—Thơm quá! Ngon quá! Ta ngửi thấy mùi thơm từ nơi này!

—Chúng mời ta, gọi ta tìm đến chúng, mong muốn ta hãy ăn chúng đi! Đây là mùi hương của những kẻ cầu mong điều đó!

—Thấy rồi nhé! Ta thấy ngươi rồi! Kẻ muốn được thương yêu bởi ta!

Hỏa Đại Tinh linh nhìn vào tôi. Cảm giác như cặp mắt rực cháy đó xuyên thẳng qua người tôi.

Một người đàn ông phủ lên mình bằng lửa. Một người đàn ông nam tính mặc độc một chiếc khố.

Ông ta bị cùm chặt bằng vài sợi xích, bên cạnh đó là những người trông như các nữ tư tế đang cố gắng hết sức để giữ chặt những sợi xích đó. Nhưng Đại Tinh linh không thể bị kìm hãm bởi sức mạnh của các nữ tư tế, và họ cứ vậy mà bị ông ta kéo đi.

“C-có gì đó là lạ, phải không nhỉ…? Không, ngay từ đầu, việc Đại Tinh linh xuống phố dạo chơi là chuyện quá bất thường rồi…” (Rifreya)

“Rifreya, xin lỗi cô nhiều nhé nhưng có vẻ mục tiêu của ông ta là tôi.” (Hikaru)

Tôi đứng dậy khỏi chỗ của mình, chạm vào vai Rifreya rồi lấy ra viên Kết giới Thạch từ [Ám khố], đập vỡ nó.

Chuyện này y hệt như lúc gặp Hắc Đại Tinh linh. Rõ ràng, ông ta đang nhắm tới tôi.

—Hừm~? Kỹ năng gì thế này?

—Chết tiệt! Ta không thể lại gần! Dù bữa ăn đang đứng ngay trước mắt!

—Này! Thứ quái quỷ gì đây?! Uooooh!

Hỏa Đại Tinh Linh biểu lộ sự bực tức rõ ràng, sau đó chầm chậm bỏ đi.

Thứ tôi nãy mới kích hoạt là một rào chắn ‘né xa hiểm họa’. Nguy hiểm càng cố lại gần, rào chắn sẽ càng đẩy thứ nguy hiểm đó ra.

Cơ mà, may thay là gã này có vẻ não phẳng hơn Ám Đại Tinh Linh.

“...Hú hồn. Thế là nếu mình lại gần điện thờ thì chuyện như này sẽ xảy ra nhỉ.” (Hikaru)

Từ giờ tôi phải nhớ có chết cũng không được lại gần điện thờ thôi. Mà nếu thế thật thì tôi cũng chẳng còn được đến quán mì tuyệt vời này nữa… đáng tiệc thật đấy.

“Hikaru…? Cái lớp màng mỏng này là gì thế?” (Rifreya)

“Một kết giới ngăn cản các mối nguy hiểm đấy. Đại Tinh linh có vẻ đang ngắm tới tôi nên tôi đành phải đặt nó ra… Không nhờ cái này thì chắc tôi bị nuốt chửng mất luôn rồi.” (Hikaru)

“Bị ăn mất… Nói cách khác, cậu là “Người được ưu ái” ấy hả…?” (Rifreya)

“‘Không phải’… Tôi muốn nói thế lắm, nhưng đến tôi cũng chẳng biết nữa.” (Hikaru)

Cái “Người được Ưu ái” ấy, lẽ nào nó mang nghĩa người đấy sẽ nhận được Sự yêu mến của Tinh linh? Chứ nếu không phải vậy, thì còn cách giải thích hợp lý nào nữa cho tình huống này?[note61372]

“Rifreya, cái vụ “Người được Ưu ái” ấy, rốt cuộc là sao thế?” (Hikaru)

“Cậu không biết cả cái đó luôn hả… Cậu thế mà lạ thật đấy, Hikaru ạ.” (Rifreya)

Nói thẳng ra thì tôi thiếu kiến thức phổ thông trầm trọng. Mà cũng phải thôi, tôi mới đến đây đã được bao lâu đâu.

Hay tôi nên thú nhận chuyện mình đến từ dị giới như Alex nhỉ? Vì giờ có giấu cũng chẳng giải quyết chuyện gì nữa cả.

“Ừm… Cậu đã bao giờ cảm thấy ánh nhìn hay tiếng cười từ những chỗ đáng lẽ không có ai bao giờ chưa…?” (Rifreya)

“Ể?! C-có thì có thật, mà sao…?” (Hikaru)

“Thế thì đúng rồi…! Đó là dấu hiệu của một Người được Ưu ái. Tinh linh thường tụ tập quanh họ.” (Rifreya)

Những tiếng cười và ánh mắt đó là từ Tinh linh? Những sự thù ghét và ánh mắt tò mò ấy… Lẽ nào, đều chỉ là những ảo tưởng của riêng tôi?

“Hiểu rồi. Vậy ra mình thực sự là “Người được Ưu ái”… chắc vậy.” (Hikaru)

“Nhưng tôi không hiểu. Tại sao Người được Ưu ái lại có thể dùng Tinh linh Kỹ…?!” (Rifreya)

“Khoan, gần quá, gần quá!” (Hikaru)

Cổ nắm lấy cả hai cánh tay tôi với sức mạnh đáng kinh ngạc rồi tiếp cận một tôi đang hoảng loạn rối bời.

Tôi chẳng thể theo kịp thông tin mọi chuyện được nữa.

“Những ánh nhìn và tiếng cười đều đến từ những Tinh Linh. Việc cậu có thể nghe thấy âm thanh, ánh nhìn và thậm chí thấy bằng mắt nữa… chứng minh rằng cậu là “Người được ưu ái”.” (Rifreya)

“Vậy ra tôi là một “Người được ưu ái” à. Mà thế thì liên quan gì đến Tinh linh Kỹ?” (Hikaru)

“Thay vì nói có liên quan gì… Đúng hơn là Người được Ưu ái thường không thể học được Tinh linh Kỹ.” (Rifreya)

“Tại sao?” (Hikaru)

“Vì khi họ cố tạo một khế ước, Đại Tinh linh sẽ ăn họ luôn.” (Rifreya)

Đờ phúc!

Mà cũng đúng. Tôi vừa mới suýt bị thế xong mà. Đại Tinh linh cứ liên tục nói tôi trông rất thơm ngon. Hình như Hắc Đại Tinh linh trong khu rừng đó cũng đã nói thế.

“Đại Tinh linh cực kỳ yêu mến Người được Ưu ái. Cậu phải cẩn thận, Hikaru à. Hôm nay may là Đại Tinh linh đang bị khóa trong điện thờ ấy nhưng nếu cậu xui xẻo bị bắt ngay giữa nơi trống vắng.. Thì cậu kiểu gì cũng bị họ ăn tươi nuốt sống cho xem.” (Rifreya) [note61373]

“À… ừ, hiểu rồi. Tôi sẽ cẩn thận.” (Hikaru)

Đáng tiếc quá, thằng này đã trải qua chuyện đó một lần rồi…

Bóng tối có nhân dạng mà tôi đã gặp đêm ấy chắc chắn là Ám Đại Tinh Linh. Quả nhiên, cổ thực sự cố ăn tôi. Nếu lúc đó (và cả lúc này nữa), Kết giới Thạch mà không hoạt động thì tôi đã chết rồi.

Nếu tôi có thể chạy được vào mê cung thì còn xoay sở được, nhưng ai biết nếu Tinh Linh bật tốc độ tối đa lên đuổi thì tôi có chạy thoát được không?

“Mà thôi bỏ qua đi, thế có mối liên hệ nào giữa “Người được Ưu ái” và Tinh linh Kỹ không?” (Hikaru)

“Cậu là “Người được Ưu ái” mà nhỉ. Ngay từ đầu, Tinh linh Kỹ cơ bản hoạt động nhờ sức mạnh của Tinh linh. Trong trường hợp của cậu, Hikaru, tôi nghĩ số lượng Tinh linh giúp đỡ cậu sẽ phải gấp mười lần số mà tôi có thể gọi được. Tôi từng nhiều lần thảo luận với em gái tôi rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu một Người được Ưu ái dùng được Tinh linh Kỹ, và câu trả lời mà cả hai đưa ra là: ‘chắc chắn họ sẽ trở thành những người mạnh nhất thế giới’, vậy mà thật chẳng thể ngờ lại có một người như vậy tồn tại ngay trước mặt…” (Rifreya)

“Vậy ra mọi thứ là như thế à…?” (Hikaru)

“Hikaru, cậu có biết số lần mà Tinh linh Sứ chúng tôi có thể dùng Tinh linh Kỹ trong một ngày không?” (Rifreya)

“Không…” (Hikaru)

“Ba đến mười lần. Ai đạt được 15 là giỏi vô cùng luôn. Và nếu cố dùng thêm sẽ khiến cậu bất tỉnh.” (Rifreya)

“Thật luôn…?” (Hikaru)

Tôi không nghĩ khoảng cách lại lớn thế.

Tốn 30 điểm cho Sự yêu mến của Tinh linh quả thực hữu hiệu đúng như mong đợi… Tôi muốn nói như thế lắm, nhưng đổi lại bằng việc tôi trở thành miếng mồi cho Đại Tinh Linh thế này… thì khác gì năm ăn năm thua chứ? Thật là rối rắm quá đi.

Cơ mà… “Người được Ưu ái” à. Thật là trớ trêu thay,

Khi tôi là ‘Kẻ bị ruồng bỏ’ thế này.

Truyện Chữ Hay