The Darkness Was Comfortable for Me

chương 55: tiệc mừng đầu tiên và chuyến đi tới tiệm rèn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Đế Vương

edit: Echo (chả phải làm gì nhiều)

--------------------------------------------------

“Giờ thì, nâng ly vì chuyến thám hiểm đầu tiên đại thành công của chúng ta nào!”

Chúng tôi kết thúc buổi thám hiểm trước khi màn đêm buông xuống, và ghé qua Hội để bán Linh Thạch. Dù không kiếm được viên Hỗn Linh Thạch nào, nhưng lại có kha khá những viên có màu, thành ra tiền thu về được cũng không ít.

Tiện nói luôn, người đảm nhiệm việc mua bán là Rifreya, còn tôi thì lủi ra ngoài. Nếu ló cái mặt ở đấy kiểu gì cũng bị gọi là “thằng ăn bám” các thứ, tôi thì không sao nhưng Rifreya sẽ nổi quạu lên mất, thế thì phiền lắm.

…Ờm, có cả lí do sợ người lạ nữa.

“Em tham gia cùng có ổn không vậy-nya?” (Grapefull)

“Được chứ. Chỉ sợ là em không hài lòng vì không có rượu thôi.” (Hikaru)

“Em hổng có biết uống rượu nên chả sao đâu.” (Grapefull)

Vì sự kiện lần trước, cả tôi và Rifreya đều thỏa thuận với nhau rằng sẽ kiềm chế rượu chè lại. À và, bọn tôi đang dùng bữa ở chính cái quán hôm qua. Hương vị tuyệt vời, giá cả phải chăng, không gian mờ mờ ảo ảo, quá lí tưởng cho tôi rồi còn gì. Ban đầu tôi cũng không tính tiệc tùng đâu, nhưng nghĩ đến việc tăng lượng khán giả, tôi nghĩ tốt nhất là nên ở cùng với Grapefull và Rifreya càng nhiều càng tốt.

Tôi bị căm ghét.

Một kẻ sống hết mình và trọn vẹn, người ta sẽ cảm thấy bọn họ thật nhàm chán, chẳng có gì kịch tính cả, đã vậy đối tượng còn là người mình ghét thì lượng view giảm xuống là chuyện hiển nhiên. Tuy vậy, ngược với dự tính của tôi, càng ngày lượng người xem càng tăng, mà tăng đến mức chóng mặt luôn ấy chứ. Quả nhiên, bên cạnh “yêu” thì “ghét” cũng là một loại cảm xúc rất mãnh liệt. Chính vì họ ghét tôi nên họ mới không thể nào rời mắt khỏi tôi để có thể tiếp tục xoi mói, chửi bới. Hiểu theo nghĩa khác thì, lượng view chính là thang đo sự thù ghét mà tôi phải nhận.

Đang chìm trong suy nghĩ, Grapefull bỗng lên tiếng.

“À nè, em có thể nhận số tiền này hả-nya? Có hơi nhiều quá hông?” (Grapefull)

“À, phần tiền đấy là từ bọn quái em hạ được đó, Full à. Ừ thì, nhiêu đây chẳng nhằm nhò gì với một đồng vàng cả, nhưng em cứ nhận đi nhé.” (Hikaru)

“Uhhh…Anh tốt thật đó-nya…Bình thường thì nhiêu đây phải để dành cả tháng mới được đó-nya.” (Grapefull)

“Có 4 đồng bạc thôi mà cả tháng lận á?...” (Hikaru)

Thành quả hôm nay của bọn tôi là 10 đồng bạc. Bọn tôi săn kha khá nên được nhiêu đây cũng đúng thôi.

“À mà nói chứ, cô mạnh thật đấy, Rifreya. Chứng kiến trực tiếp mới rõ cô còn hơn cả tưởng tượng của tôi nữa.” (Hikaru)

“Hikaru cũng thế thôi. Ai mà ngờ cậu dùng kĩ năng nhiều như nước lã như vậy chứ.” (Rifreya)

“Nhưng đống đấy đâu có hạ quái được đâu. Mà không hạ được quái thì cũng như không à.” (Hikaru)

Cô nàng vốn đã mạnh rồi, vậy mà hôm nay còn hạ quá chừng quái vật nữa, cỡ gấp 10 lần tôi thì phải. Điều đó cũng có nghĩa là chênh lệch về sức mạnh lại bị nới rộng ra thêm nữa. Muốn mạnh bằng cổ à…tôi thấy làm cho đám người xem không còn ghét mình dễ hơn ấy chứ…

“Nếu cậu lo lắng việc ấy thì…Sao chúng ta không mua một món vũ khí mới cho cậu nhỉ, Hikaru.” (Rifreya)

“Muốn lắm chứ, mà không có tiền.” (Hikaru) [note60031]

“Cứ nói tên tôi là được. Lời của một Bậc Bạc hơi bị có trọng lượng đấy nhé.” (Rifreya)

“Lương tâm tôi không cho phép đâu.” (Hikaru)

Tôi không biết sao Rifreya lại tin tưởng tôi tới mức ấy, nhưng quả nhiên lợi dụng danh tiếng người ta để trục lợi cho bản thân thì có hơi…

“Hầy, tôi có mấy thứ bán được kha khá tiền, nhưng…” (Hikaru)

“Thế thì cứ bán chúng đi?” (Rifreya)

“Thôi khỏi…Mà, cứ tới chỗ đó đã rồi tính tiếp.” (Hikaru)

Hiện tại, thứ đáng giá nhất tôi đang sở hữu là Ngân Nguyệt Hoa. Thậm chí cả [Thẩm định Vật Phẩm] cũng gắn cho nó cái mác “đắt tiền”, tôi nghĩ lên tới 1 đồng vàng cũng không quá ngạc nhiên. Tuy nhiên, lúc này tôi không bị kẹt tiền hay gì, nên tôi không chắc bán lúc này có phải là điều sáng suốt hay không. Tôi thậm chí còn chẳng có một mối nào đáng tin để bán được giá hời nữa, chẳng may bị lừa thì thà đừng bán từ đầu còn hơn. Tôi còn có viên Hỗn Linh Thạch của con Bọ ngựa hồi trước, nhưng tôi muốn để dành làm con bài tẩy cho trường hợp khẩn cấp, tới lúc cần mà không có thì khốn. Tổng kết lại, không bán!

“Để xem, hiện tại tôi đang có 10 đồng bạc trong túi, nên chắc là vừa đủ mua 1 món chăng?” (Hikaru)

“Hả, nhiều thế lận á? Nhiêu đấy là quá đủ rồi còn gì! Mai đi liền luôn nhé. Chỗ tôi quen có tay nghề cao lắm, giá cả cũng phải chăng nữa!” (Rifreya)

“Ể? Hàng đặt riêng chứ không phải đồ bày bán phổ thông hả?” (Hikaru)

“Dĩ nhiên. Tôi nghĩ cái đống bày bán ấy chẳng có cái nào phù hợp với lối đánh của cậu đâu.” (Rifreya)

“Thật à?” (Hikaru)

Dù gì đi nữa, lấy con dao găm hiện tại làm vũ khí chính đúng là không ổn tí nào, tốt nhất là thay cái mới trước khi nó gãy trong tình cảnh ngặt nghèo nào đó thôi.

“Vậy quyết là mai nhé? Tôi cũng phải đi sửa trang bị của mình nữa.” (Rifreya)

“Em thì sao hả Full? Sau khi tới tiệm rèn xong thì bọn anh sẽ vào hầm ngục tiếp, lúc đấy anh muốn thuê em tiếp, có được không?” (Hikaru)

“Được chứ! À mà buổi sáng em lười lắm nên sẽ không đi cùng với bọn anh đâu. Khi nào vào hầm ngục nhớ tới Hội kêu em nhé, em ngủ ở đấy.” (Grapefull)

Tôi hiểu rồi. Ẻm là mèo nhỉ, nên hẳn sẽ cần ngủ nhiều lắm đây (dù chỉ là tôi đoán mò thôi).

Sau khi hàn huyên thêm một lúc, bọn tôi tạm biệt và ai về nhà nấy.

Cơ mà, tiệm rèn à. Hình như ở lãnh thổ của Hỏa Đại Tinh linh có nhiều lắm thì phải. Tôi tự hỏi trông nó sẽ như thế nào đây.

________________________________

Ngày hôm sau, tôi và Rifreya gặp nhau ở Hội Mạo hiểm giả từ sáng sớm, xin giấy phép ra vào hầm ngục rồi sẵn tiện trả tiền thuê Grapefull. Ẻm khá là giỏi nên bọn tôi phải nẫng tay trên chứ, đâu có chuyện để vụt mất ẻm cho mấy người khác được.

Sau khi làm xong hết những công việc cần làm, bọn tôi hướng đến Đại Đền Hỏa Linh.

Thành phố này có các Linh Đền tương ứng với các Đại Tinh linh đang cư ngụ, gồm: Phong ở phía Đông, Hỏa ở phía Tây, Thủy ở phía Nam, và Thổ ở phía Bắc, kết hợp với hầm ngục ở trung tâm tạo thành hình chữ thập. Nhà trọ tôi đang ở nằm phía Nam, tức trong lãnh thổ của Thủy Đại Tinh linh, tuy nhiên, chỗ đấy lại nằm gần hầm ngục. tức khá xa Linh Đền nên tôi chẳng biết trông cái đền đấy ra làm sao cả. Dẫu vậy, tôi vẫn cảm nhận (dù hơi mơ hồ) nguồn sức mạnh vô tận đang cung cấp năng lượng cho thành phố, nên rõ ràng các Linh Đền có các Đại Tinh linh hàng thật giá thật ở trong.

Tôi quay sang hỏi Rifreya thắc mắc của mình.

“Ủa, vậy là các Linh Đền đang trói buộc các Đại Tinh linh à?” (Hikaru)

“...Ừ thì cũng có một số ý kiến cho là như thế. Nhưng mà các Đại Tinh linh-sama có thể dễ dàng phá vỡ xiềng xích bất kỳ lúc nào, nên về cơ bản thì cái ngài ấy đang hợp tác với chúng ta… chắc thế.” (Rifreya)

“Cách cô nói như thể cô không thích điều ấy lắm nhỉ.” (Hikaru)

“Tôi biết là chúng ta cần lợi dụng… à không, cần sự hợp tác của các Đại Tinh linh-sama để xây dựng thành phố, tạo ra hầm ngục để thu hoạch Linh thạch lấy tiền và phát triển cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng nó cứ…” (Rifreya)

“Hầm ngục xuất hiện khi họ tụ tập lại hả…Vậy hầm ngục có nguy cơ tiềm ẩn gì không, kiểu như quái vật tràn hầm ngục ấy?” (Hikaru)

“Cái đó mà cũng không biết nữa hả Hikaru? ...À, chúng ta tới rồi.” (Rifreya)

Mải nói chuyện quá nên chúng tôi đến nơi lúc nào chẳng hay. Thành phố này rộng, nhưng so với mấy vùng quê của Nhật Bản đi chăng nữa thì vẫn còn thua xa. Các công trình nhà cửa nối san sát nhau, còn đường xá thì vô cùng chật hẹp, đủ để khẳng định rằng thành phố này nhỏ tới mức nào.

Còn đích đến của bọn tôi là một tiệm rèn rộng khoảng 33 mét vuông. Dù mới sáng sớm nhưng chỗ này đã có khói bốc lên nghi ngút và tiếng búa gõ vào kim loại, hẳn là họ đang làm việc. Gì mà sớm dữ! Như để chứng minh cho điều đó, khi vừa đặt chân vào, một lượng khí nóng phà thẳng vào người như muốn thiêu đốt cả da thịt. Từ trong quầy có tiếng cất lên.

“Chào mừng quý khách. Ối chà, là Rifreya-chan đấy sao. Tới đây bảo trì kiếm hả?”

Chủ tiệm là một ông lão có thân hình nhỏ nhắn với cơ bắp lực lưỡng cùng một bộ râu dày rậm, kèm thêm cái công việc rèn này khiến tôi liên tưởng tới tộc ‘Dwarf’ trứ danh trong mấy câu chuyện fantasy, nhưng dĩ nhiên làm sao tôi có thể xác nhận điều đấy trước mặt chính chủ được, như thế bất lịch sự lắm.

Khi được ông ta hỏi, Rifreya trả lời.

“Dạ không, hôm nay cháu đến đây để mua một món vũ khí cho cậu ấy ạ.” (Rifreya)

“Hô, một lời đề xuất từ Rifreya-chan à. Thế nhóc muốn mua loại nào đây?”

Tự nhiên bị quăng cho câu hỏi khiến tôi hơi giật mình, nhưng vẫn nói ra yêu cầu cho ông ấy.

Truyện Chữ Hay