Dự là trans sẽ lặn đi lấy bom.
.
.
.
Theo bắt đầu giải thích về ‘thỏa thuận’ mà cậu đã hình dung.
Ngay bây giờ, cậu đang cung cấp một cơ hội để biến các sản phẩm vô dụng thành một mặt hàng khả thi. Đổi lại, cậu sẽ lấy một lượng đồ tạo tác và hàng hóa cấp thấp nhất định. Nói cách khác, nó có nghĩa là trả phí để thẩm định các sản phẩm chính hãng, phân biệt nó với sản phẩm bị lỗi.
Tên thương nhân nghĩ về điều đó trước khi hướng về Theo một cái nhìn thận trọng. Hắn ta không hiểu. Không, không chính xác khi nói rằng hắn ta không hiểu.
“Vậy… cậu sẽ thẩm định hàng hóa trong cửa hàng của tôi và đổi lại, cậu sẽ lấy đi những sản phẩm cấp thấp hoặc bị lỗi?”
Đối với các thương nhân chợ đen, đó là một đề xuất đáng ngờ.
Chi phí thuê thẩm định viên rất tốn kém. Giá thẩm định một sản phẩm hàng hiệu là khoảng ba đến năm xu vàng và lợi nhuận thu được từ việc bán nó chỉ khoảng một xu vàng. Nhân tiện, chi phí cho một món đồ không phải thật là 50 xu bạc. Nếu anh ta gọi người thẩm định vô ích, 50 xu bạc sẽ bay lên trời.
Tất nhiên, câu chuyện sẽ khác nếu nó là hàng thật, nhưng giá trị của một món hàng chính hãng tại chợ đen có thực sự đáng giá đủ để bù lại toàn bộ chi phí không? Nếu có 10 sản phẩm được thẩm định, liệu có sản phẩm nào tốt không?
Hãy cho rằng tám trên mười sản phẩm đều là hàng bị lỗi. Thiệt hại do tám cổ vật bị lỗi gây ra sẽ lớn hơn lợi nhuận thu được từ hai cổ vật hàng thật. Thêm nữa, tên thương nhân đã bán hết các sản phẩm hàng thật như vé số giá rẻ. Vậy nên, anh ta sẽ có thể tăng lợi nhuận lên một cách đáng kể với đề xuất Theo.
“Phải, tôi sẽ lấy một số trong số chúng.”
Khuôn mặt poker của tên thương nhân cuối cùng cũng nứt ra khi hắn mỉm cười với Theo. Theo cũng nhận thức được rằng các thẩm định viên quý giá như thế nào. Cậu đoán rằng tên thương nhân chợ đen sẽ không thể trang trải được chi phí.
‘Đây là lời đề nghị mà một người thương nhân hoàn toàn không thể từ chối. Mình là người duy nhất trên thế giới này có thể cung cấp một thỏa thuận như vậy.’
Trường hợp này thực sự là như vậy.
Trong đầu tên thương nhân, cuộc đắn đo đang diễn ra điên cuồng khi hắn nghĩ về nó như giải độc đắc vậy. Dường như chuỗi ngày nhàm chán đã biến thành một sự thay đổi mạnh mẽ của cửa hàng. Bất cứ ai cũng sẽ trở nên bối rối. Chẳng bao lâu sau, những toan tính trong đầu tên thương nhân đã cho ra câu trả lời.
‘Bất kể mình nhìn nhận điều này bằng cách nào đi chăng nữa, khoản lợi nhuận sinh ra là rất lớn!’
Ngay cả khi chín trong số mười mặt hàng bị lỗi, nó vẫn đủ để trả cho việc thẩm định. Thiệt hại lớn nhất sẽ là 50 bạc, trong khi lợi nhuận lại cao hơn vài lần. Bên cạnh đó, nếu anh ta không chỉ có một mà là hai sản phẩm hàng thật thì sao? Hay ba? Số tiền mà hắn có thể kiếm được sẽ thay đổi rất nhiều.
Hắn rất muốn đồng ý với lời đề nghị ngay lập tức. Tuy nhiên, hắn chỉ hắng giọng và lắc đầu.
“Hoo, tôi không biết nữa. Tôi thật sự không biết phải làm gì.”
Theo nhíu mày trước lời nói của hắn.
"Tại sao chứ? Đây đều là những điều kiện đặc biệt mà.”
"Tất nhiên là vậy. Tôi nhận thức rõ về điều đó. Lời đề nghị này khó mà có thể bị từ chối… chính vì vậy, tôi mới cảm thấy lo lắng.”
Một nụ cười thoáng qua mặt tên thương nhân chợ đen.
“Nó vẫn rất lạ lùng dù tôi có nghĩ thế nào về nó. Cậu sẽ nhận được lợi ích gì từ những điều kiện này?”
“Ông không cần biết điều đó.”
"Tôi hiểu rồi."
Tên thương nhân nhìn chằm chằm vào Theo với đôi mắt như rắn. Nó giống như đôi mắt có thể nhìn thấu cậu. Khá nhiều người sẽ hoảng sợ trước đôi mắt đó, nhưng Theo không lảng tránh nó. Tên thương nhân mỉm cười khi đánh giá phản hồi của cậu và giải thích lý do.
“Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã học được cách từ chối các giao dịch có lợi nhuận một chiều. Tôi chưa bao giờ biết những gì tôi sẽ phải trả giá sau đó. Thực ra, người dạy tôi điều đó đã bị giết vì không biết giữ lời.”
Thật đáng lo ngại khi tên thương nhân không biết người kia đang có ý định gì. Trong thế giới đầy giả dối này, anh ta không thể tin vào bất cứ ai ngoài chính bản thân hắn. Đó là lý do tại sao tên thương nhân do dự. Hắn không thể đoán được động cơ của người thẩm định viên trong lời đề nghị này.
‘Thật quá lãng phí khi từ chối nhưng cũng quá tốt để có thể chấp nhận.’
Liệu hắn nên từ bỏ một thỏa thuận tốt chỉ vì vài nghi ngờ hay nên ưu tiên việc kiếm lợi nhuận?
Tên thương nhân vốn đã quen với cuộc sống khó khăn, nên hắn bình tĩnh suy nghĩ.
“Tôi rất tiếc, nhưng nếu cậu không thể trả lời, cuộc nói chuyện của chúng ta sẽ kết thúc tại đây.”
Theodore trở nên cạn lời trước sự kháng cự không thể mường tượng.
‘Anh ta từ chối vì nó quá tốt sao? Đây có phải do thế giới của những thương nhân không?
Cậu có nên đi tìm những người thương nhân khác không?
Theo do dự một lúc trước khi thầm lắc đầu. Cậu sẽ chẳng biết nơi này thậm chí có tồn tại hay không nếu không nhờ chuyến viếng thăm cách đây ba năm trước. Theo không có thông tin chính xác để tìm đến các thương nhân chợ đen khác, và khả năng để hoàn thành một giao dịch là gần như bằng không.
Bất luận thế nào, cậu cần phải chốt thỏa thuận với thương nhân chợ đen này.
‘Nhưng mình không thể tiết lộ sự tồn tại của Gluttony được… Làm thế nào để thuyết phục anh ta bây giờ? Một lời nói dối nửa vời sẽ không thể thuyết phục anh ta.’
Nói một cách đơn giản, thật khó để tạo được sự tin tưởng với người khác, đặc biệt khi cậu phải che giấu thứ gì đó. Sẽ thật tuyệt nếu có một công chứng viên, nhưng một cửa hàng chợ đen không phải là loại hình có công chứng viên. Những nỗ lực của cậu để che giấu danh tính của mình có thể chở thành công cốc.
Ngay lúc đó, một ý tưởng chợt nảy lên trong đầu cậu.
‘…Mà chờ chút đã.’
Khuôn mặt Theo tươi hẳn lên khi cậu nhớ ra điều gì đó. Cậu nhìn tên thương nhân và nói không chút do dự, “Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể nói lý do tại sao. Tôi chỉ có thể nói rằng xin hãy tin tôi.”
"Là vậy sao? Vây cuộc trò chuyện này…”
“Thôi nào, đừng vội vàng thế chứ.”
Tiếng nói của tên thương nhân bị gián đoạn.
Khi nhìn Theo với vẻ mặt bối rối, khái niệm về vật làm chứng xuất hiện.
“Nếu anh là thương nhân chợ đen, thì anh còn lạ gì với các giao dịch bất hợp pháp nữa. Anh sẽ thường xuyên bắt gặp những người không đáng tin.”
"Cậu đang cố nói điều gì vậy?"
“…Anh có cuộn giấy phép Geass không?
Một cuộn giấy phép Geass là một cuộn giấy tạo nên giao ước. Chúng là những vật phẩm được sản xuất hàng loạt bởi Tháp ma thuật. Tên thương nhân mặt cứng đờ trước những lời đó.
Hắn hỏi lại với giọng lo lắng, “Cậu, nghiêm túc đấy à?”
"Đúng."
“…Vậy thì, mọi chuyện đã khác."
Tên thương nhân đứng dậy và đi về phía quầy, rút ra một chiếc hộp nhỏ từ bên dưới nó. Hắn mở hộp và rút ra một mảnh giấy da. Ngay cả khi quan sát từ xa, màu đỏ và vòng tròn ma pháp trên bề mặt nó vẫn rất dễ nhận ra.
Đây là lần đầu tiên Theo nhìn thấy một cuộn phép Geass.
“Nó đây hả?”
“Vâng, đã được một thời gian kể từ lần cuối tôi lấy nó ra. Cũng không có nhiều chuyện quan trọng cần đến thứ này.”
Tấm giấy da đỏ giữa hai người tỏa sáng rực rỡ. Giống như cái tên của nó, nó sẽ ép buộc lập ra một giao ước. Ta bắt buộc phải tuân thủ những điều lệ được viết trên cuộn giấy da này. Nếu giao ước bị phá vỡ, thì người phá vỡ có thể bị mù hoặc mất mạng.
Do đó, một cuộn phép Geass đáng tin cậy hơn bất kỳ vật công chứng nào.
"…Bắt đầu thôi. Tên tôi là Canis. Còn cậu?”
“Theodore Miller.”
“Cậu thật sự là một quý tộc nhỉ. Tôi sẽ viết ra các điều khoản của giao ước như cậu đã mô tả trước đó. Đừng có hối hận nhé.”
Tên thương nhân bắt đầu soạn thảo giao ước. Nếu thỏa thuận này thất bại, thì hắn ta sẽ thua lỗ rất nhiều. Cuộn phép Geass đã xóa bỏ mọi nghi ngờ trước đó, nhưng hắn cần phải chắc chắn. Kết quả là, phải mất một thời gian dài để một nửa cuộn giấy được lấp đầy bằng các điều khoản.
Theo lặng lẽ nhìn vào cuộn giấy và nói.
“Canis, tôi muốn đặt thêm một điều khoản nữa.”
"Điều khoản gì vậy?"
“Hãy giữ im lặng về tôi và giao dịch này. Nếu anh không thể chấp nhận điều khoản này, thì thỏa thuận giữa chúng ta sẽ kết thúc.”
Theo không thể nhượng bộ về điều này, nhưng anh vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh. Việc con người tỏ ra yếu đuối chỉ phản tác dụng mà thôi, vì vậy cậu giả vờ việc mình đang có lợi thế.
Biểu cảm của Canis trở nên phức tạp trước khi hắn mỉm cười. Hắn nghĩ đó không phải là một vấn đề lớn.
“Ha, đây có phải là sự trả thù cho sự việc lúc trước không? Chà, được thôi.
Đây là lý do tại sao chúng ta đang sử dụng cuộn phép Geass mà. Tôi sẽ chấp nhận nó.”
Việc này sẽ ngăn chặn thông tin bị rò rỉ ra ngoài. Theo không thể không thở dài nhẹ nhõm. Mặc dù cậu khá thông minh, thương lượng với một thương nhân chợ đen là một câu chuyện khác. Cậu không có khả năng giao tiếp với mọi người. Cậu chỉ có thể hy vọng rằng chuyện này sẽ không xảy ra vào lần tới.
“Này, thiếu chủ.”
"…Chuyện gì?"
Lần này, chính Canis là người muốn nói điều gì đó. Theo dẹp qua một bên những thứ phiền phức khi hắn ta nói.
“Cậu có thể thẩm định các vật phẩm bị nguyền rủa không? Nếu có thể, tôi cũng muốn cậu làm điều đó.”
“Ừm…”
Vật phẩm bị nguyền rủa?
Một câu hỏi bất ngờ. Gluttony là một grimoire có thể ăn những cuốn sách ma pháp. Cậu chưa xác minh được liệu Gluttony có thể phân biệt các lời nguyền trước khi ăn. Tuy nhiên, tên thương nhân chợ đen có nhiều thứ sử dụng được để xác minh điều này.
“Tôi sẽ thử làm vậy.”
Canis mang ra một món đồ mà không nói gì. Hắn ta trở nên nhanh nhẹn khi mọi chuyện dính đến lợi ích của mình.
‘Chà, mình cũng không có quyền để nói vậy.’
Theo cầm lấy chiếc nhẫn bằng tay trái và nhắm mắt lại để tập trung.
“Thẩm định.”
Cậu có thể cảm nhận được cái lưỡi trong nắm tay của mình. Những thông tin dần xuất hiện trong đầu, xua tan mọi lo lắng của cậu.
[+2 Lời than vãn của góa phụ (Phụ kiện)]
[Một chiếc nhẫn làm bằng bạc có độ tinh khiết cao. Chủ sở hữu đầu tiên của chiếc nhẫn này mất chồng từ sớm, và không lâu sau đó là qua đời vì bệnh tim mạch. Nỗi buồn của người góa phụ vẫn ở lại trong chiếc nhẫn này và biến thành một lời nguyền mạnh mẽ. Nếu người đeo phải chiếc nhẫn này là phụ nữ, trạng thái ‘trầm cảm’ sẽ xảy ra. Nếu người đeo phải chiếc nhẫn này là một người đàn ông, có khả năng thấp tình trạng ‘trầm cảm’ sẽ xảy ra.
* Độ hiếm của chiếc nhẫn này là ‘Bình thường’.
* Khi được tiêu thụ, một lượng sức mạnh ma thuật rất nhỏ sẽ được hấp thụ.
* Thời gian hấp thụ là 8 phút và 22 giây.
* Khi trang bị, chủ sở hữu của Gluttony sẽ không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền.]
Tuy nhiên, đây chưa phải là kết thúc.
Những dòng sau đủ để khiến cậu quên đi tâm trí và cơ thể mệt mỏi.
[Bạn đã thẩm định một mục bị nguyền rủa. Lời nguyền mờ nhạt đã thu nhỏ lại trước sự hiện diện kẻ săn mồi.]
[Ma pháp nguyền rủa là một hiện tượng bí ẩn. Khi bạn cho Gluttony ăn một món đồ bị nguyền rủa, khả năng cao chủ sở hữu có thể sở hữu được những ký ức, kinh nghiệm và kỹ năng của người đã để lại lời nguyền. Lời nguyền càng mạnh, xác suất càng lớn.]
[Chủ sở hữu của Gluttony không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền.]
Kết quả là tốt hơn nhiều so với cậu mong đợi. Theo không do dự chấp nhận yêu cầu. Tất nhiên, cậu không quên việc đặt giá. Việc nhận được các vật phẩm bị nguyền rủa thay vì các đồ tạo tác đã được thêm vào như một điều kiện tốt hơn.
Sau đó, mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ.
Wuuong-
Khi hai người nhấn xuống hai đầu ngón tay đẫm máu, cuộn giấy da hút lấy hai dấu vân tay và rực lên ánh sáng đỏ. Điều đó có nghĩa là giao ước đã kích hoạt thành công. Canis đặt nó vào trong cái hộp ban đầu và niêm phong chặt chẽ. Vì có điều khoản giữ im lặng về giao ước này, sự tồn tại của bản hợp đồng đã trở thành một bí mật tuyệt đối của Canis.
“Từ bây giờ, vì giao ước đã được thành lập.”
Theo, người đang cảm thấy mệt mỏi, giơ tay trái lên với vẻ thỏa mãn.
“Hãy bắt đầu ngay lập tức nào.”
Đã đến lúc để cậu lấp đầy sức mạnh ma thuật của mình.