The Book Eating Magician

chương 10: giao dịch với thương nhân chợ đen #2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Rảnh qua đăng truyện cho anh em.

.

.

.

Thành phố nào cũng vậy, vùng ngoại ô luôn vắng vẻ hơn so với khu trung tâm, với ít người trên phố hơn. Điều tương tự cũng đúng với Thành phố Bergen. Những tòa nhà thấp dần và những con đường sạch sẽ trở nên phủ đầy bụi bẩn. Những tên quý tộc sẽ không thèm đến xỉa đến khu phố này.

Tuy nhiên, Theo lại cảm thấy một cảm giác thân thương đến lạ kì.

“Khu vực này chẳng thay đổi tí nào cả.”

Khác biệt với những con phố chính luôn thay đổi. Hầu hết các biển hiệu đều rất khó đọc, do bị mòn đi bởi gió và mưa. Việc các biển hiệu bay đi hoặc không có chữ viết trên nó cũng chỉ là chuyện bình thường. Nếu Theo bước vào những con hẻm tối, cậu sẽ thấy những người ăn xin nằm la liệt khắp nơi.

Khung cảnh vốn vẫn như xưa bất chấp khoảng cách ba năm thời gian, nó khiến cho Theo hồi tưởng về những ký ức trong quá khứ.

'Ba năm trước.'

Ba năm trước, khi cậu vừa mới bước vào năm hai.

Theodore Miller của những ngày đó không hề hoài nghi hay xa cách với người khác. Năm nhất, các bài giảng thường tập trung vào lý thuyết hơn là các kỹ năng thực tế, vì vậy cậu đã có thể đạt điểm cao hơn so với mọi người.

Triển vọng của Theo không hề thua kém ai, đủ để khiến một số đứa trẻ quý tộc phải chú ý đến cậu. Cậu biết có một người thương nhân chợ đen ở khu vực này vì cậu đã đến thăm nó với một người bạn vào thời điểm đó.

“Ha, bạn cái gì chứ?”

Theo cười lạnh lùng, nhìn vào trong vào ký ức. Ngay khi sự yếu đuối của cậu lộ ra, tất cả bọn họ đều quay lưng lại với cậu. Người mà họ coi là bạn, là một ‘ma pháp sư xuất chúng’, chứ không phải ‘Theodore Miller’. Điều nực cười là cậu đã chẳng nhận ra được sự giả dối của họ, và hành động của họ khi quay lưng lại với mối quan hệ này thật kinh tởm.

Cậu chỉ nhớ lại đến đây. Theo dừng bước khi đến đích. Không có sai sót nào trong trí nhớ của cậu.

“Nơi này… nó có mở không vậy?”

Theo ngập ngừng một lúc mà không xoay núm cửa. Không có dấu hiệu trên cái lán tồi tàn đó. Các dấu hiệu trên cửa sổ cho thấy chúng không được làm sạch, và cầu thang kêu lên như thể chúng sẽ sụp xuống bất cứ lúc nào. Nếu không vì dấu hiệu cho biết chữ ‘MỞ CỬA’ trên nó, cậu có thể đã quay lại.

Cuối cùng, cậu xoay núm cửa.

Kkiiik.

Cánh cửa đã mục rữa mở ra với một âm thanh khó chịu, và khi nó mở ra, gian nhà bên trong được hé lộ. Có thể nói rằng, đó là một cửa hàng tổng hợp. Có rất nhiều thứ linh tinh chất đống lên, trong số đó có những thứ không rõ mục đích sử dụng. Tuy nhiên, khác với một cửa hàng nói chung, giá của những vật phẩm đó không được kèm theo.

Một trong những đặc điểm nhận dạng của thương nhân chợ đen là giá cả sẽ dao động trong quá trinh thương lượng với chủ sở hữu.

‘Chính vì vậy, bất kỳ người ngây thơ hoặc ngu ngốc nào cũng sẽ bị dắt mũi.’

Thương nhân chợ đen vẫn là thương nhân. Họ có tài trong việc rút tiền từ túi của khách hàng. Trên thực tế, nguồn thu nhập chính của họ đến từ việc bán những thứ rẻ tiền. Vì vậy, khi làm ăn với một người thương nhân chợ đen, ta nhất định phải đi cùng với một người không dễ dàng bị lung lay.

Theo nhớ lại sự thật này và chuẩn bị trái tim của mình. Chính tại thời điểm này…

“Cái gì, một khách hàng sao?” Giọng nói lanh lảnh được nghe thấy từ đâu đó. Theo quay về phía quầy bán hàng và nhận ra một điều nữa.

‘…Người quản lý ở đây đã thay đổi.’

Trước đây, nó là một người đàn ông trung niên hói đầu với vóc dáng săn chắc, nhưng người chào đón cậu bây giờ lại là một thanh niên mảnh khảnh. Hai cánh tay lộ ra dưới tay áo được huấn luyện rõ ràng, và ánh mắt như rắn đang nhìn chằm chằm từ trong mí mắt khiến anh ta trông có vẻ buồn ngủ.

Anh ta sẽ không dễ đối phó như vẻ bề ngoài.

“Vậy xin vui lòng hãy thăm thú xung quanh. Cửa hàng của chúng tôi không tốt tới mức sẽ giải thích cho quý khách mọi thứ, vì vậy xin quý khách hãy tự mình lựa đồ.”

Thật là một mớ hỗn độn, nhưng đây cũng là quy tắc của những thương nhân chợ đen. Họ sẽ không giải thích bất kì điều gì về hàng hóa mà họ đang bán. Trong trường hợp sản phẩm bị lỗi, họ sẽ chẳng thể bán được nếu họ giải thích cặn kẽ.

Trên hết, chi phí thanh tẩy hàng hóa bị nguyền rủa sẽ vượt quá giá bán nó.

Đôi khi, mọi người sẽ trả giá cho việc thẩm định, nhưng nếu điều đó là phổ biến, thì những thương nhân này đã sập tiệm từ lâu rồi. Thay vào đó, sẽ dễ dàng hơn nhiều để lừa mấy kẻ ngu ngốc lang thang trên đường, mong đợi kiếm được tiền.

‘Bắt đầu, công việc nào.’

Theo đầu tiên nhìn vào các sản phẩm được trưng bày. Việc đầu tiên là kiểm tra xem ‘khả năng’ của chúng có thể ăn được hay không. Cậu cẩn thận nhặt một con dao găm được trưng bày trên kệ ở góc.

Rồi cậu lẩm bẩm với giọng nói nhỏ, “Thẩm định”. Có tiếng sột soạt, và rồi lưỡi của Gluttony liếm lấy con dao găm.

[+1 Lưỡi dao với cán kéo dài (Phân loại Kiếm)]

[Một con dao găm thông thường làm bằng thép. Không có ma pháp được yểm, nhưng một mối hận thù sâu sắc đã ẩn vào lưỡi kiếm. Khi bị cắt bởi con dao găm này, trạng thái ‘Vết thương hở’ sẽ được áp dụng cho vết chém.

* Cấp độ của vật phẩm: ‘Bình thường’.

* Khi được ăn, một lượng sức mạnh ma thuật rất nhỏ sẽ được hấp thụ.

* Khi được ăn, sự hiểu biết của bạn về ma pháp ‘Vết thương hở’ sẽ tăng lên.

* Thời gian tiêu hóa là 5 phút và 11 giây.]

'Được rồi, làm thôi!'

Theo nắm lấy bàn tay phải trong vô thức. Kết quả khá hơn nhiều so với cậu mong đợi. Nó không chỉ tiết lộ hiệu ứng ẩn trong con dao găm, mà cậu còn có thể có được thứ gì đó ngoài sức mạnh ma thuật từ nó.

Hơn nữa, ma pháp như ‘Vết thương hở’ không hề dễ học vì nó có thể được sử dụng cho mục đích xấu. Rất khó để có thể tìm thấy ma pháp này trong thư viện Học viện, nơi tất cả các loại sách ma thuật đều nằm rải rác.

Theo dừng lại một lúc trước khi nhiệt tình tìm kiếm các đối tượng khác.

‘Mình có thể sử dụng con dao găm này. Bộ giáp da này… Ặc, ma pháp được yểm để luôn làm nó bị bẩn? Và thằng rảnh đời nào đã yểm ma pháp tăng tốc lên một chiếc đồng hồ cát vậy? Nhiều thứ vô dụng thật.’

Chà, nó cũng không quan trọng mấy cho dù các mặt hàng có giá trị hay không.

Theo nhìn chằm chằm vào các cửa sổ thông tin bật lên và không do dự nhặt lên vài thứ. Cậu chọn bất cứ thứ gì sẽ tăng sức mạnh ma thuật của mình lên sau khi Gluttony ăn nó. Những thứ vô dụng cũng như vậy. Cửa hàng chợ đen chứa đầy những thứ vô dụng thực sự là nơi săn vàng của Theo.

20 phút sau, Theo đi đến quầy với một giỏ vật phẩm.

“…Hử?”

Người giao dịch chợ đen nhìn cậu với sự thích thú.

“Thưa quý khách hàng, chỗ đồ đây chẳng phải bằng với ít nhất một tháng doanh số của cửa hàng chúng tôi ư? Ngay cả khi đã giảm giá, nó sẽ đáng giá ít nhất hai vàng.”

"Vậy sao? Tôi không nghĩ như vậy đâu.”

Theo thẳng thừng từ chối lời đề nghị của tên thương nhân chợ đen. Cái giá hai vàng thật lố bịch. Thứ duy nhất anh bỏ vào giỏ hàng là những sản phẩm bị lỗi. Sẽ thật may mắn nếu chúng được bán với giá 20 bạc mà người bán vẫn sẽ nhận được lợi nhuận.

Tuy nhiên, tên thương nhân không biết rằng Theo đã có tất cả những thông tin này. Không có gì đáng ngạc nhiên, hắn cười nhẹ.

“Nghe này, thiếu chủ. Cậu có biết rằng nó sẽ là một món hời nếu như một mặt hàng chính hãng xuất hiện? Ai mà biết thứ gì sẽ đến từ những món hàng đó chứ?”

“Phải, bình thường là như vậy.”

Biểu cảm của tên thương nhân thay đổi trước thái độ thờ ơ của Theo.

“Bình thường? Ý cậu là gì, thưa thiếu chủ?”

Thay vì trả lời, Theo nhấc ngón tay trỏ lên. Rồi anh chỉ vào một vật đặt ở trên quầy. Đó là một sợi dây chuyền bị rơi ra ở đầu cuối. Một chiếc vòng cổ không thể sử dụng được như một phụ kiện.

Hơn nữa, theo như Thẩm của Gluttony, “Chiếc vòng cổ đó, nó sẽ thắt chặt quanh cổ người đeo. Nguyên vật liệu quá rẻ mạt, vì vậy nó sẽ bị hỏng. Làm thế nào tôi có thể trả nhiều đến vậy cho một sản phẩm bị lỗi?

"…Sao cơ?"

“Mà những đôi găng tay này thậm chí còn rác rưởi hơn. Rất khó để chạm vào thứ gì đó vì các ngón tay đều có yểm ma thuật ‘Bôi trơn’ trên nó. Và cái này…"

Đôi mắt của tên thương nhân trở nên trống rỗng khi cậu tiếp tục mô tả các món hàng. Tuy nhiên, chỉ sau một lúc, tên thương nhân nhanh chóng nhận ra ý nghĩa của những mô tả đó. Chỉ tồn tại một khả năng khi ai đó có thể nói ra thông tin xác thực đến như vậy.

Tất nhiên, Theo có thể đang nói dối. Nhưng có một cách khác để kiểm tra cậu.

“Thiếu chủ, liệu cậu có phải là một thẩm định viên không?

Thẩm định viên…

Những người sử dụng phép thuật ‘Thẩm định’, một loại ma pháp chỉ có thể được học bởi các ma pháp sư có tố chất đặc biệt. Họ được chào đón ở nhiều nơi do số lượng ít và sự hữu dụng của ma pháp đó. Ngay cả nhà vua, gia đình hoàng gia và các quý tộc cũng sẽ không ngần ngại trả giá cao cho một thẩm định viên.

“Chà, tôi cho là vậy”, Theo nói một cách trơ trẽn không chút xấu hổ.

Nhờ Gluttony, Theo có thể giả vờ làm một thẩm định viên. Đó là kết quả của kĩ năng Thẩm định, chứ thực ra cậu không phải là người thẩm định. Tuy nhiên, cậu lại cần phải che giấu sự tồn tại của nó khỏi Tháp ma thuật. Nếu họ nhận thấy sự tồn tại của Gluttony, thì bàn tay trái của Theodore sẽ đi tong mất.

“…Thật thú vị. Đã được một thời gian kể từ khi chuyện trở nên thú vị thế này.”

Tên thương nhân đứng dậy và đổi bảng hiệu trên cửa thành ‘ĐÃ ĐÓNG CỬA’. Hắn nhận định rằng sẽ có lợi hơn khi nói chuyện với Theo thêm lúc nữa. Sau khi đã đóng cửa và che cửa sổ bằng tấm rèm, giờ hắn đã sẵn sàng nói chuyện.

“Thứ lỗi cho tôi vì những lời trước đó. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ rằng một một thẩm định viên sẽ đến cửa hàng của một thương nhân chợ đen.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Theo không phủ nhận những lời nói của tên thương nhân. Ngay bây giờ, Theodore là một ‘Thẩm định viên’. Đâm lao thì phải theo lao. Do đó, cậu chờ đợi những lời nói của đối thủ thay vì đưa ra yêu cầu. Chừng nào vị trí của anh ta còn thế trên, phía còn lại sẽ trở nên nóng vội.

Chẳng mấy chốc, người buôn bán chợ đen tò mò đã lấy mồi.

“Vâng, thưa cậu thẩm định viên. Tại sao cậu lại đến nơi tồi tàn này?”

Cuộc thương lượng thực sự sẽ bắt đầu bây giờ. Phần đầu tiên trong kế hoạch tăng cường sức mạnh ma thuật của cậu thông qua tên thương nhân chính thức bắt đầu.

Truyện Chữ Hay