Mình thấy tên ma pháp tiếng Việt chuối quá, nên sẽ edit chuyển lại thành eng dần. Và mấy cái Circle sẽ chuyển hết thành bậc này bậc nọ nhá.
.
.
.
Giao dịch với thương nhân chợ đen #4
Thành phố Bergen nổi danh về vẻ đẹp của nó. Khi hoàng hôn buông xuống qua vùng núi Nadun trải rộng khắp phía tây, những người dân sinh sống ở đây đã nhận ra màn đêm đang đến.
Những người lính canh tại cổng chính học viện cũng vậy. Jason, người đang đợi đến lượt chuyển ca với đồng nghiệp, ngắm nhìn cảnh mặt trời lặn như mọi khi.
‘Mình không thích kì nghỉ đông một chút nào… Thật mừng khi có ít việc để làm, nhưng ở đây vắng người quá.’
Chỉ một vài học viên ở lại khu nội trú của học viện trong kì nghỉ hè, nhưng cũng chẳng ai trong số đó ở lại vào kì nghỉ đông. Nếu anh tính cả những giáo sư còn lại trong học viện, cũng chỉ có khoảng 10 người đến và đi mỗi ngày.
Sẽ không hay ho gì nếu ai đó nghe thấy anh nói vậy, nhưng sự chán nản của Jason rất nghiêm trọng.
Và rồi, một người nào đó tiến lại gần cánh cổng.
“*Thở gấp**Thở dốc*.Tôi, haa, không muộn đấy chứ?”
Những hơi thở nặng nề và mồ hôi của cậu ta chứng tỏ cậu đã chạy liên tục không ngừng nghỉ.
Jason gật đầu xác nhận. Chỉ chờ có vậy, Theo ngồi sụp xuống kèm theo một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Việc làm ăn với tên thương nhân kia tốn nhiều thời gian hơn cậu tưởng, nên cậu gần như đã bị muộn so với giờ giới nghiêm.
‘Chẳng sao cả, ít nhất chuyến đi này cũng có thể coi là thành công.’
Cậu đã lập được một giao ước với tên thương nhân chợ đen và hoàn thành công việc đầu tiên của cậu. Những thứ cậu nhận được từ việc đó khiến cái túi sau lưng cậu căng phồng lên. Nhờ vào nó, mồ hôi của cậu chay nhễ nhại, nhưng nó càng khiến cậu thỏa mãn hơn về thành tựu của mình.
Hơn nữa, đống đồ sau lưng cậu sẽ sớm trở thành nguồn sức mạnh ma thuật cho cậu! Điều đó thật dễ chịu, nên không có lý do nào để cậu cảm thấy không hài lòng cả.
Jason kiểm tra giấy tờ của cậu và trả nó lại.
“Năm ba, Theodore Miller… Được rồi, tôi đã xác nhận nó. Cậu có thể vào bên trong được rồi.”
“Hah, vâng. Cảm ơn anh.”
Theo vẫn tiếp tục thở dốc khi cậu bước qua ngưỡng cổng. Cậu có một dáng đi thất thiểu nhưng bằng cách nào đó vẫn xoay xở được để có thể tiếp tục đi mà không ngã.
Jason dõi theo cảnh tượng đó từ lối vào và lẩm bẩm với chính bẩn thân anh, “Cậu ta đã làm cái quái gì vậy?”
Từ phía sau, anh thậm chí còn không thể nhìn được mái tóc của Theo. Cái ba lô của cậu đã che hết nó rồi. Jason nghĩ về nó một lúc, nhưng anh sớm nhìn thấy đồng nghiệp của mình, người sẽ thay ca cho anh và nhanh chóng quên đi chuyện vừa nãy.
“Quan tâm làm gì chứ?”
Nó không thực sự liên quan đến anh ta cho lắm.
* * *
Theo bỏ bữa tối, và chuồn thẳng về phòng của cậu. Thường lệ, cậu sẽ đến thư viện vào giờ này, nhưng hôm nay, cậu có chuyện quan trọng hơn.
Nó là một cơ hội để cải thiện tình trạng thiếu hụt sức mạnh ma thuật của cậu. Cậu không thể mua thuốc tăng cường bởi vì cái ví dẹp lép trong túi. Lý do tại sao cậu không thể bỏ lỡ cơ hội này bởi vì nhịn đói giúp cậu tập trung hơn.
Theo mở cái túi căng phồng ra trước tiên.
Chwarararak!
Những món đồ trong túi tràn ra sàn nhà. Những chiếc găng tay, vòng cổ, trượng phép đã hỏng… vô số các món đồ với đủ hình thù cân nặng lấp đầy phòng. Mặc dù trông thì có vẻ bình thường, nhưng chúng đều chứa năng lượng ma thuật ở bên trong. Nếu cậu có thể tìm thấy món đồ phù hợp, nó sẽ đáng giá ít nhất là vài xu vàng.*Nó có 15 món đồ mà sao phủ kín cả phòng được.*
Nhưng tiếc thay, Theo chỉ có một món như thế.
‘Dẫu sao thì, vẫn có năm món tốt trong số 20 cái, vì vậy cũng tạm được’
Hôm nay, Theo đã thẩm định được tổng cộng 20 vật phẩm trong của hàng của tên thương nhân. Cho hắn xem khả năng thẩm định hơn 20 vật phẩm sẽ rất nguy hiểm.
Mặc dù cậu có thẩm định những món đồ bị nguyền rủa, Canis dường như không nghi ngờ nó. Và kết quả là, nguồn thu nhập hôm nay là 15 món đồ bị lỗi và một vật phẩm thường.
“Giờ thì… mình nên cho nó ăn một thứ trước đã?”
Theo như dòng miêu tả lúc trước, chức năng ăn bình thường khác với khi cậu cho nó ăn sách ma pháp. Thêm nữa, cậu cần phải biết xem nó khác biệt như thế nào.
Theo ngồi xuống và nhặt lên một sản phẩm bị lỗi. Nó chính là cái gang tay đã được yểm ma pháp ‘Grease’.
“Ăn đi, Gluttony.”
Cái lưỡi phản ứng với lời gọi của Theo, rồi nuốt gọn cả cái găng tay.
[‘Bàn tay hậu đậu của kẻ ngốc’ đang được hấp thụ. Lượng sức mạnh ma thuật mà nó sở hữu không đáng kể.]
[Thời gian để tiêu hóa hoàn toàn là 3 phút 12 giây.]
Sau 3 phút và 12 giây, khi kim đồng hồ quay đúng ba vòng và dịch sang 12 lần, một giọng nói được nghe thấy.
[Sức mạnh ma thuật của bạn đã được cải thiện.]
[Độ thông thạo của ma pháp bậc 1 ‘Grease’ đã gia tăng.]
Cùng lúc đó, những sự thay đổi đồng thời diễn ra trong cơ thể Theo.
“Uh…!”
Một nguồn sức mạnh ma thuật bí ẩn như đang sục sôi lên. Nó không lớn, nhưng nó di chuyển như thể sức mạnh ma thuật của chính Theo vậy. Hai thuật thức trong ngực của cậu hoạt động như những cái bánh rang vừa được tra dầu vậy.
Hơn nữa, một lượng nhỏ cách ứng dụng ma pháp ‘Bôi trơn’ xuất hiện trong tâm trí cậu.
‘Cái này… nó khác với khi hấp thụ sách. Nó giống với việc kiến thức được đổ vào hơn là khắc ghi nó. Nếu là như vậy thì mình sẽ không có cơn đau đầu như lúc trước.’
Nó khác xa so với lần cậu cho Gluttony ăn sách ma pháp. Khi một quyển sách được ăn, cậu cảm thấy như ma pháp được ép buộc ghi vào trong cơ thể cậu. Tuy nhiên, đối với các món đồ này, cậu cảm thấy như được dạy cách để dùng những ma pháp này vậy. Trên hết, việc học tập là sở trường của Theo. Kể cả khi cậu mới cho Gluttony ăn vài lần, cậu vẫn tiếp nhận được nó mà không có bất cứ vấn đề gì.
Sự tự tin dần hình thành trong Theo khi Gluttony liên tiếp nuốt lấy các món đồ tiếp theo.
[‘Vòng thít chặt’ đang được hấp thụ. Lượng sức mạnh ma thuật mà nó sở hữu không đáng kể.]
[Độ thông thạo của ma pháp bậc 2 ‘Hold’ đã gia tăng.]
[‘Ấm phẫn nộ’ đang được hấp thụ. Lượng sức mạnh ma thuật mà nó sở hữu không đáng kể.]
[Độ thông thạo của ma pháp bậc 1 ‘Freeze’ đã gia tăng.]
[‘Đông hồ cát siêu tốc’ đang được hấp thụ. Lượng sức mạnh ma thuật mà nó sở hữu không đáng kể.]
[Độ thông thạo của ma pháp bậc 2…]
[…]
[Thời gian đến khi tiêu hóa hoàn toàn: 45 phút 12 giây.]
Cho dù cậu đã hấp thụ 14 vật phẩm, cái lưỡi của Gluttony vẫn di chuyển như bình thường. Có quá nhiều thứ được hấp thụ khiến cho giọng nói ấy liên tục vang lên trong đầu cậu. Theo dừng lại khi cậu lằng nghe câu cuối cùng.
‘Thời gian tiêu hóa được quyết định bởi tổng thời gian từ các món đồ cộng lại.’
Thời gian tiêu hóa đã tăng lên đến 45 phút. Nếu cậu tính riêng lẻ từng món đồ một, thì kết quả vẫn sẽ y như vậy.
Điều này không lý nào là do trùng hợp được. Cuối cùng thì, có lẽ cậu sẽ cần rất nhiều thời gian rảnh khi ăn mấy món đồ này.
“45 phút… Một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn.”
Cậu có thể tập trung vào những thứ khác, nhưng cậu không chắc việc mình có nên rời khỏi phòng hay không. Thế là, Theo ngồi đợi trong phòng thêm 45 phút nữa. Sau khi chờ đợi, sức mạnh ma thuật của cậu lại được khuấy động lên một lần nữa.
‘Ồ, đây là…!’
Thứ sức mạnh ma thuật đang trào dâng trong người cậu rõ ràng là khác với khi cậu chỉ hấp thụ riêng lẻ một vật phẩm. Hai thuật thức trong người cậu rung lên khi chấp nhận thứ sức mạnh đó, bởi vì chúng đã gần tới sức chứa tối đa.
Theo chủ động cảm nhận nó và ngay lập tức tập trung tối đa. Phản hồi đến với lời gọi của cậu ngay sau đó.
Wuuuong-
Thanh âm ma thuật, thứ chỉ được nghe bởi mình Theo lúc này bắt đầu cộng hưởng. Nó chính là tiếng động của sức mạnh ma thuật tràn qua các huyết mạch của cậu. Âm thanh tuyệt vời nhất đối với mọi ma pháp sư đã đến với Theo.
Và ý thức của cậu dần dần chìm vào bóng tối…
‘—Bây giờ thì.’
Cậu bắt đầu lưu thông thứ sức mạnh đang tập trung trong ngực cậu. Trong cõi hư vô này, cậu phải vẽ ra một đường tròn hoàn hảo.
Cậu sẽ tạo ra một thuật thức nữa, thêm vào hai cái đã tồn tại. Nguồn sức mạnh ấy chuyển động như cậu muốn. Nếu hình tượng này sụp đổ, mọi thứ sẽ thành công toi.
Sự thiếu tính nhạy cảm của cậu khiến cậu phải tập trung toàn lực vào việc này. Như mọi khi, sức mạnh tinh thần cậu sở hữu đã vượt quá cái của một ma pháp sư 2nd Circle. Thậm chí một ma pháp sư kì cựu cũng không có tuổi sánh với cậu. Tinh thần cậu có lẽ đã vô ý bị chọc tức bởi độ nhạy cảm thấp đến thảm hại của cậu.
Thuật thức thứ ba dần dần được hình thành. Nhưng đáng tiếc là, chỉ có vậy thôi.
“Huuuu…”
Theo mở mắt và thở dài. Kết quả là chỉ thành công có một nửa. Nguồn sức mạnh ma thuật nhận được từ những món đồ ấy quả là tuyệt vời, nhưng nó vẫn còn thiếu nếu cậu muốn hoàn thành thuật thức thứ ba. Bất chấp việc cậu tập trung dữ đến thế nào, giới hạn cũng sẽ chỉ cho phép cậu dựng lên cấu trúc của nó.
Cậu sẽ cần phải hấp thụ thêm hai đến ba lần như hôm nay để có thể hoàn thành hoàn hảo được thuật thức thứ ba.
“…Lớp thuật thức thứ ba dễ đạt được như thế này ư?”
Vẫn còn hơn một tháng nữa cho kì nghỉ đông. Nếu cậu chịu khó tăng cường sức mạnh, dù có hơi khó để đạt được lớp thuật thức thứ tư, cậu chắc chắn có thể đạt được lớp thuật thức thứ ba. Cậu không cần phải lo lắng gì về việc tốt nghiệp học viện nữa rồi.
Theo tự hỏi rằng cậu có thể đi xa tới đâu nhờ sự giúp đỡ này. Người sở hữu con quái vật lố bịch này sẽ không bao giờ có thể làm một ma pháp sư bình thường được.
Nếu vậy, Theo sẽ cố gắng đi xa nhất có thể.
‘Chà, mình có nên bắt đầu bằng việc tiếp thêm kiến thức không nhỉ?‘
Câu chuyện về tương lai sẽ bị trì hoãn cho lúc sau vậy. Theodore Miller một lần nữa hướng tới thư viện.