Giữa deal tân thủ với hội viên hàng tháng chọn cái nào đây ta...
Thôi thì cả hai vậy, rich mờ -Theo said
:))))
.
.
.
Sau khi quyết định sẽ sử dụng đến một lượng lớn tài sản, Vince dẫn Theodore ra khỏi toà nhà của Hội đồng ma thuật. Hoạt động thương mại bị nghiêm cấn tại khu vực lân cận Hội đồng ma thuật bởi vì nó là một cơ sở nghiên cứu.
Vì điều này, hai người họ nhanh chóng bắt một chuyến xe không hành, bởi không còn phương tiện nào có thể giúp họ tránh xa những đám đông tốt hơn nó ở Mana-vil. Ngay khi Vince ngồi vào hàng ghế sau, ông nói với người lái xe địa điểm họ cần tới, “Xin hãy đi tới phố thương mại. Phân khu D, khu vực 27-2 là ổn rồi.”
Và khi cỗ xe bắt đầu chuyển động, Vince quay về phía Theo đang ngồi. “Em nghĩ rằng việc cấp bách nhất hiện giờ mà em phải làm là gì?”
“…Đạt được lớp thuật thức thứ 4 ạ.”
“Chắc chắn rồi.” Vince gật đầu trước câu trả lời đúng từ Theo.
Những lớp thuật thức được cho là thứ cơ bản và quan trọng nhất để đánh giá khả năng của một ma pháp sư. Số lượng thuật thức không bị giới hạn bởi lượng sức mạnh ma thuật. Càng có nhiều lớp thuật thức, thì việc huy động sức mạnh ma thuật và hoàn thành niệm chú càng nhanh hơn. Kể cả khi cùng một phương thức được áp dụng, một ma pháp sư bậc 5 vẫn sẽ có sức mạnh lớn hơn ma pháp sư bậc 3.
Sylvia là thiên tài của Chủ nhân Toà tháp xanh, một đối thủ người chắc chắn sẽ có lợi thế hơn về việc hoàn thiện ma pháp.
Tuy nhiên, chẳng phải Theo cũng có lợi thế về kinh nghiệm đó sao? Điều này có nghĩa rằng cậu sẽ phải dùng đến những cách đặc biệt để cải thiện khả năng của mình, hơn là thoả lấp vào những điều khác. Và may mắn thay, Gluttony có thể đẩy nhanh quá trình phát triển của cậu.
‘Mình ước rằng mình có thể đạt tới lớp thuật thức thứ 5, nhưng… việc chạm đến nó chỉ với việc tích tụ sức mạnh ma thuật là không thể.’
Nếu việc đạt được lớp thuật thúc thứ 5 lại đơn giản tới vậy, thì bất cứ ai có đủ tiền cũng có thể trở thành ma pháp sư bậc 5.
Giống như bất cứ lĩnh vực nào khác, có một giới hạn không thể bị vượt qua chỉ nhờ vào việc đầu tư tiền bạc. Đây chính là thứ được gọi với cái tên ‘bức tường’, phải nhờ vào những nghiên cứu cá nhân và sự khai sáng mới có thể vượt qua.
Chính vì thế, Theodore không thể nào thoát khỏi nguyên lý nền tảng này mặc cho cậu có sở hữu Gluttony đi chăng nữa.
Vince nhìn xuống Mana-vil và nói với biểu cảm tự tin, “Lần này, chắc chắn sẽ có nhiều món đồ tốt trong khu phố thuong mại. Sẽ có nhiều món đồ giúp ích được cho em.”
***
Rattle! Hồi chuông vui tai vang lên.
Một chiếc chuông đã được treo trên cánh cửa trước để báo hiệu khách hàng.
Sau khi nghe thấy âm thanh đó, người chủ cửa hàng, Fred, nhướn người lên khỏi quầy thanh toán. Dù đây là một thời điểm bận rộn dành cho khách du lịch, nhưng không có sự thay đổi lớn nào về số lượng khách hàng. Do chúng quá đắt đỏ, thật khó khăn để có thể đi vào cửa hàng.
Cả này hôm nay, chỉ toàn có những người ghé thăm mà không mua hàng, nên anh không thể giấu nổi giọng nói thiếu sức sống. “Chào mừng-”
Tuy nhiên, thái độ chán chường của anh ngay lập tức biến mất sau khi nhìn thấy trang phục của Vince. Từ lúc mở cửa hàng tới giờ tại Mana-vil, anh đã nhìn thấy hằng ngàn ma pháp sư và cổ vật. Một người mặc áo choàng ma pháp sư luôn có mùi tiền rủng rỉnh xung quanh.
Mặc dù vậy, linh cảm của Fred rung động mạnh lần đầu tiên sau nhiều năm.
‘Toà tháp đỏ, và còn lạ… một hạng Superior nữa…! Dáng đi đó, ông ta nhìn giống một ma pháp sư chiến đấu. Không có lấy một tạo vật nào trên người ông ta, và liệu có phải người đang đi cùng là đệ tử của ông ta không? Mình có thể sẽ bán được đồ cho hai người họ.’
Điển hình thì, khoản chi tiêu lớn nhất đến từ quỹ nghiên cứu của các ma pháp sư. Toà tháp vàng, được biết đến là Toà tháp giả kim thuật hay những kẻ ngốn tiền, tiêu thụ đến 30% ngân quỹ mua nguyên vật liệu của vương quốc.
Ngược lại, phí tổn cho việc nghiên cứu của Toà tháp Trắng và Toà tháp xanh, có phần nhỏ hơn, vẫn vượt qua mức quỹ chung thông thường của một tập đoàn giao thương.
Tuy nhiên, vẫn có vài trường hợp ngoại lệ.
“Chủ cửa hàng, hãy cho ta xem tất cả những món đồ tốt nhất của hàng, giá nào cũng được. Nó cũng không quan trọng mấy, những ta có một tấm thiệp mời tham dự cuộc thi ma pháp.”
“Vâng thưa ngài! Tôi xin vui lòng được giới thiệu cho ngài!”
Fred trở nên phấn khích bởi món hời trước mắt và chạy thẳng vào trong nhà kho.
‘Thật đúng như mong đợi từ một ma pháp sư chiến đấu từ Toà tháp đỏ, khả năng chi tiêu của họ quả thật khác biệt!’
Toà tháp duy nhất không có những khoản chi tiêu lớn là Toà tháp đỏ, nơi được cho là trụ sở của những ma pháp sư chiến đấu, những người dành nhiều thời gian trên chiến trường hơn là trong phòng thí nghiệm.
Ngoài việc tìm mua những trang bị có thể hỗ trợ việc chiến đấu, họ thường chỉ tiết kiệm số tiền mình kiếm được. Nếu những ma pháp sư đó hài lòng với sản phẩm tạo tác, họ sẽ chấp nhận trả nhiều nhất có thể. Chính vì thế, một ma pháp sư chiến đấu từ Toà tháp đỏ được phân loại vào danh sách khách VIP trong những cửa hàng đồ tạo tác.
Fred chạy nhanh như chớp vào kho đồ rồi trở lại với tốc độ cũng không kém cạnh gì.
“Rất xin lỗi đã bắt ngài phải chờ!”
Kuuong!
Một chiếc hộp bằng sắt chứa hằng tá món đồ tạo tác được đặt trên sàn nhà của cửa hàng. Mặc cho lớp khoá có chặt đến mức nào, lượng sức mạnh ma thuật đang rò rỉ từ nó vẫn thật đáng sợ. Theo nhìn chằm chằm vào nó với sự mong đợi, cái nắp của chiếc hộp cuối cùng cũng được mở ra.
Khi Theo nhìn thấy những thứ bên trong chiếc hộp sắt, đôi mắt cậu mở to ra vì ngạc nhiên.
‘Ohh…!’
Theo đã từng chạm vào rất nhiều tạo vật khi còn ghé thăm chợ đen, và đó là lý do tại sao cậu biết rằng tất cả những cổ vật trước mặt cậu đều thuộc phân loại ‘hiếm’ cả! Nếu cậu hấp thụ hết đống đồ này, cậu sẽ có thể nhận được hơn nửa lượng sức mạnh ma thuật cần thiết để đạt tới lớp thuật thức thú 4.
Tuy nhiên, Vince lại hỏi cậu về bậc hạng của những món tạo tác này và yêu cầu chủ tiệm một lần nữa.
“Chẳng phải ta đã nói là bất cứ giá nào cũng được sao?”
“Hử? Nhưng đây là những món đồ quý hiếm nhất trong cửa hàng của chúng tôi rồi…?”
“Không, chắc hẳn vẫn còn những thứ khác nữa chứ.”
Vince mỉm cười với Fred và gõ và quầy thu ngân. “Tạo vật hạng B, xin hãy lấy nó ra.”
“…Tôi hiểu rồi.” Fred gật đầu với khuôn mặt tràn đầy căng thẳng.
Một ma pháp sư Superior từ Toà tháp đỏ quả thực đã đủ tiêu chuẩn để mua mặt hàng này. Nó là một tạo vật anh đã không lấy ra trong hằng năm trời kể từ khi khai trương cửa hàng. Anh đã nghĩ rằng mình sẽ không thể tìm ra được người chủ cho nó bởi tại mức giá của nó cao đến ngất ngưởng.
Clink! Chiếc khoá kim loại niêm phong không gian kín bên dưới quầy thu ngân được mở ra, và một đôi găng màu bạc xuất hiện.
“Thẩm định nó đi.”
“Vâng.”
Làm theo lời thì thầm của Vince, Theo nhặt đôi găng trông thật ấn tượng lên cẩn thận. Rồi cậu gọi Gluttony ra, ‘Thẩm định.’
[+ 8 Sự bảo hộ từ ngọn gió phương Tây (Giáp)]
[Đôi găng này được làm từ hợp kim Mithril bởi những thợ rèn người dwarf. Chỉ riêng sức phòng thủ của nó đã rất ấn tượng, nhưng phương pháp sử dụng đúng cách là tận dụng những thuật thức ma pháp đã được khắc trên đôi găng. Bằng cách yểm ma pháp gió lên nó, sức mạnh ma thuật của người sử dụng sẽ tạo ra một luồng gió phản lại bất cứ ám khí nào. Trong quá khứ, người sở hữu đôi găng này được cho là vượt qua vô số những cơn mưa tên mà không gặp phải trở ngại đáng kể nào.
*Xếp hàng của đôi găng là ‘Bảo vật’.
*Sau khi ăn, một lượng sức mạnh ma thuật sẽ được hấp thụ.
*Thời gian tiêu hoá là 1 giờ 45 phút.
*Sau khi ăn, kĩ năng về ma pháp phòng thủ hệ gió sẽ gia tăng
*Khi trang bị, sẽ nhận được ‘Phước lành của gió’.]
‘Xếp hạng bảo vật!’
Đôi mắt Theo run rẩy khi cậu xác nhận thông tin đó.
Những chiếc găng này có cùng hạng với ‘Roaring Flames’, thứ đã được đưa cho cậu bởi gia tộc Carter như một lời xin lỗi.
Theodore không có hiểu biết nhiều về thế giới ngoài kia, nhưng cậu đánh giá rằng đôi găng này chắc chắn không dưới 100 vàng. Nó đắt giá còn hơn đến vài lần ngân quỹ của lãnh địa Miller, thế nên việc Theo mất bình tĩnh như vậy là lẽ đương nhiên.
“G-giá của nó là bao nhiêu vậy?”
“Giá đầy đủ là 180 vàng, nhưng có một tỉ lệ phần trăm được giảm nhờ vào tấm thiệp mời kia. Nên tôi sẽ chấp nhận việc bán nó với giá 144 vàng.”
“144 vàng…!”
Theodore cảm thấy khó thở, trong khi Vince thì bước lên phía trước và lôi ra cái ví của ông. Thứ ông lấy ra không phải là một xu vàng, mà là một thỏi vàng được đóng dấu ấn biểu tượng vương quốc trên nó. Nó đáng giá đến 100 vàng. Vince đặt hai thỏi lên quầy và nói với Fred người đang nhìn chúng trân trân, “Đây là khoản tiền trả cho tất cả những món tạo tác đó. Liệu còn thủ tục nào nữa không?”
“Uh, không còn thưa ngài.”
“Vậy ta sẽ đem chúng đi ngay bây giờ.”
Chỗ đồ tạo vật đáng giá đến 200 vàng bị quét sạch trong nháy mắt bởi Vince. Những món đồ ấy biến mất hút vào trong chiếc túi không gian như thể đó chỉ là một giấc mơ vậy. Fred, người vừa trúng số độc đắc, chỉ hững hờ nhìn vào chúng trong khi tiếng chuông lại reo lên lần nữa.
“…Mình có thể đóng tiệm ngày hôm nay được rồi.”
Anh sau đó treo tấm biển [CLOSED] lên trên cánh cửa, suy nghĩ về việc tận hưởng một cốc rượu sake đắt tiền.
*
*
*
Vince và Theodore không chỉ dừng lại ở cửa hàng của Fred, nơi có ít khách hàng.
Kể cả trong những cửa hàng sang trọng tại Mana-vil, chỉ thêm một hay hai món đồ hạng B có thể được tìm thấy. Sau khi mua ‘Sự bảo hộ từ ngọn gió phía Tây’, Vince mua thêm nhiều vật phẩm nữa từ các cửa hàng khác. Số tiền ông bỏ ra trong quá trình đó đủ để mua hẳn một trang viên biệt thự tại Mana-vil.
Theodore về đến chỗ trọ và cuối cùng cũng có thể nhìn kĩ hơn vào các món tạo vật họ đã mua.
‘Wow, tất cả chỗ này đáng giá bao nhiêu nhỉ…?’
Cậu chưa bao giờ được nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, kể từ lúc cậu sinh ra cho tới giờ. Hầu hết các món đồ đều thiên về khía cạnh ‘số lượng’ hơn, nhưng vài món trong số chúng rất có chất lượng. Gluttony, thứ vẫn đang ngủ, thè lưỡi của nó ra như thể nó cảm nhận được cái gì đó. Chính mùi hương của lượng sức mạnh ma thuật đang toả ra từ đống đồ tạo vật đã khiến nó làm vậy.
Vince đẩy những món đồ tạo tác có xếp hạng ‘hiếm’ lên trước.
“Hãy cho nó ăn tất cả món đồ bậc ‘hiếm’ trước. Nếu Gluttony là con người, đây sẽ như một món khai vị vậy.”
“Em hiểu rồi.”
Sau khi hít thở sâu vài nhịp, Theodore hướng bàn tay trái của cậu đến phía đống tạo vật. Cậu biết rằng sẽ không có vấn đề gì cả nếu cậu cho nó ăn nhiều thứ khác nhau cùng một lúc, nhưng cậu lại cảm thấy lo lắng trước suy nghĩ rằng bản thân cậu đang hấp thụ những vật phẩm có giá đến vài trăm vàng.
Một khoảng tiền cực lớn, dành riêng cho một người đến từ vùng nông thôn.
“Giờ thì, ăn nó đi.”
Vào khoảnh khắc đó…
Cái lưỡi của Gluttony bắt đầu bữa ăn xa hoa của nó. Vòng cổ, vòng tay, ủng, dao găm, và cả áo giáp đều bị hút vào cơn lốc xoáy. Khi cái lưỡi vung vẩy một lần, một giọng nói quen thuộc đồng thời vang lên trong đầu cậu.
[‘Vòng cổ của sự sạch sẽ’ đã được hấp thụ. Lượng sức mạnh ma thuật nằm ở mức bình thường.]
[Độ thông thạo với ma pháp bậc 2 ‘Clean’ đã cải thiện.]
[‘Stone Fist Magic Bracelet’ đã được hấp thụ. Lượng sức mạnh ma thuật nằm ở mức bình thường.]
[Độ thông thạo với ma pháp bậc 3 ‘Stone Skin’ đã cải thiện.]
[‘Ủng nhớp nháp’ đã được hấp thụ. Lượng sức mạnh ma thuật nằm ở mức bình thường.]
[Ma pháp bậc 1…]
[……………]
[Thời gian tiêu hoá tổng cộng: 1 tiếng 58 phút.]