.
‘Chủ nhân của Toà tháp xanh!’ Tâm trí Theodore trở nên trống rỗng khi cậu nhận ra cái danh hiệu ngắn ngủi ấy có ý nghĩa gì.
Những toà tháp ma thuật, thứ đã luôn bảo vệ vương quốc Meltor, phân chia các ma pháp sư thành năm cấp bậc. Dù không nghiêm ngặt như tước vị quý tộc, nhưng tất cả ma pháp sư vẫn phải đối xử với cấp trên một cách tôn kính.
Những thành viên mới gia nhập tháp ma thuật được gọi là Basic, và những người với nhiều kinh nghiệm hơn thì được gọi là Average.
Sau khi xây dựng lên danh tiếng và đạt lấy nhiều thành tựu, những người đó trở thành Superior, trong khi những người được coi là tiên phong của toà tháp sẽ làm Prime. Và cuối cùng là Supreme, những cá nhân thông thái được chỉ định là chủ nhân của toà tháp. Một Supreme là một ma pháp sư toàn năng và có thể được coi là còn quý giá hơn bảy bậc thầy kiếm sư trong vương quốc Andras. Họ cũng là những trụ cột của vương quốc Meltor.
Ông già đứng trước cậu là một ma pháp sư hàng đầu của Toà tháp xanh, một Supreme!
“H-học viên năm ba của học viện Bergen, Theodore Miller xin kính chào Tháp chủ!”
Theodore muộn màng cúi đầu khi cậu nhận ra hoàn cảnh của mình.
Điều này khiến cho Blundell vuốt lấy bộ râu của ông và cười. “Huhu, không cần thiết phải căng thẳng như vậy! Lịch sự là tốt, nhưng cậu không cần phải cúi đầu nhiều đến thế đâu. Phải không, Vince?”
“Hah… phải rồi.” Vince ngay lập tức đáp lại với biểu cảm miễn cưỡng. Tiếp cận ai đó không ưa bản thân mình như vậy thật đáng xấu hổ. Dù sao thì, Vince cũng khó thể đối phó với ông ta.
Blundel là một tháp chủ, vậy mà ông ta còn giả vờ tiếp cận họ như một ông già tốt tính nữa. Thế nên, chắc chắn ông ta có một mục đích khác khi tiến tới hai người. Vince suy nghĩ như vậy và thản nhiên che chắn cho Theo.
“Vậy, chuyện gì đã xảy ra?” Vince cảm thấy đau đầu vì ông không ngờ một tháp chủ sẽ tới tìm hai người họ, nhưng rắc rối vẫn chưa kết thúc ở đó.
Nhận thấy sự khó chịu tràn ngập trên khuôn mặt Vince, Blundell lùi bước. Có vẻ ông ta biết mình đang làm phiền họ đến mức nào. Không biết thời điểm để bỏ cuộc là một tính cách xấu. “Hmm, ahem. Cũng không có gì to tát cả. Chỉ là đã được một thời gian kể từ khi ông tới thủ đô, nên ta mới đến để xem đã có chuyện gì mà thôi. Hơn nữa, ta không thể tin nổi lời đồn đại Vince đã nhận đệ tử.”
“Tin đồn đã lan ra rồi sao?”
“Còn điều gì thú vị hơn trong những toà tháp chật hẹp này chứ? Bọn họ không còn lựa chọn nào khác khi cảm thấy tò mò về những người bên ngoài.” Blundell nhún vai vài lần, nhưng nó trông còn đáng sợ hơn là đáng yêu.
Theodore cảm thấy tò mò về những kiểu luyện tập nào mà Blundell đã trải qua để có được thân hình đó.
Và ngay lúc sau, Blundell quay mặt về phía cậu.
“Huhu, càng nhìn ta càng thấy thích cậu hơn. Nếu ta không gặp được đứa trẻ kia, ta có lẽ đã nhận cậu làm đệ tử.”
“Ngài không thể cứ nói như vậy… Mà chờ đã.” Đôi mắt Vince mở to ra khi ông nghe được thứ gì đó kì lạ. Đây là một vấn đề cực kì quan trọng nếu Chủ nhân Toà tháp Xanh đã thu nhận đệ tử. Không quan trọng Vince có mù tin tức đến mức nào, nhưng nếu nó là một vấn đề quan trọng như vậy, thì ông chắc chắn đã phải nghe qua. Ông nhớ rằng Chủ nhân của Toà tháp đỏ và canh chưa hề có bất cứ học trò nào, và nó cũng chính là lý do tại sao ông tránh gặp mặt họ.
“…Liệu Chủ toà tháp xanh đã có đệ tử rồi?”
Blundell cười vào phản ứng như đã dự đoná,
“Huhuhu, đừng ngạc nhiên nhé.”
Một tràng cười khoe khoang đứ trẻ đã được dạy dỗ tốt của ông ta. Một biểu cảm quá phù hợp với cụm từ, ‘mặt ngu’. Blundell ưỡn bộ ngực đầy cơ bắp lên cùng với một khuôn mặt tràn đầy tụ hào. Thật rõ ràng là ông ta đang muốn khoe khoang.
“Học trò của ông có tài đấy, nhưng quán quân năm nay đã được định đoạt sẵn rồi.”
“Ngài đang nói cái gì vậ…”
Trong khi Vince nói, tiếng thông báo kết quả trận đấu vang lên trong phòng đợi.
[Sàn đấu số 4, trận đấu giữa Marcus Giovanni và Sylvia đã kết thúc. Trong 24 giây, người chiến thắng là Sylvia. Marcus sẽ rời giải đấu với ba huy hiệu.]
‘…24 giây?’
Những người trong phòng đợi nghi ngờ điều họ đã nghe thấy. Phá huỷ cả ba viên tinh thể trong 24 giây thật sự rất khó, kể cả khi ma pháp được kích hoạt từ đầu trận đấu. Chuyện đó là bất khả thi trừ khi đối thủ đứng yên chịu làm bao cát hay phòng thủ qua ít.
Nói cách khác, người thắng cuộc từ Sàn đấu thứ 4 đã đánh bại áp đảo đối thủ. Bao ánh mắt đổ dồn vào lối thoát của Sàn đấu thứ 4, trong đó có một người đang thư thái vuốt râu.
Kkiiik…
Cánh cửa của cở sở thuộc Hội đồng ma thuật bật mở và có ai đó đã đi vào. Ánh sáng ma thuật mờ nhạt không làm họ chói mắt như mặt trời, nhưng bọn họ vẫn không thể không dụi mắt khi nhìn về phía cổng thoát.
Đó là bởi vì ‘cô ấy’ có một vầng hào quang sáng chói xung quanh.
‘Tóc màu bạch kim ư…?’
Theo nheo mắt vì không thể giấu nổi sự ngạc nhiên.
Mái tóc của cô ấy y như tuyết trắng, làn da bên dưới nó cũng như vậy. Đôi mắt của cô ấy có màu xanh tựa mặt hồ trong veo, rất hợp với tấm áo choàng màu xanh cô đang mặc. Mỗi lần cô chớp mắt, sức mạnh ma thuật như phát ra chói loá một cách bí ẩn.
Hàng tá huy hiệu đang treo lủng lẳng trên cây quyền trượng, trông không hề hợp với dáng người của cô. Trong khi ai cũng cảm thấy sốc trước sự hiện diện của cô gái xinh đẹp mà kì lạ, cô tiến về phía ba người kia với nhịp bước bình thản.
“Sư phụ.”
“Ohh, làm tốt lắm!”
Blundell cười và mở rộng cánh tay, nhưng cô gái không do dự quay đi khỏi ông ta. Biểu cảm của ông già trở nên nhăn nó trước phản ứng lạnh lùng từ cô gái, nhưng ông sớm quay trở lại bình thường như thể đó là chuyện thường xuyên vậy.
Ông ta vỗ đầu cô gái và nói với hai người còn lại, “Màn giới thiệu bị trì hoãn chút xíu. Đây chính là đứa trẻ ta đã bí mật dạy dỗ trong một thời gian, Sylvia.”
“…Hân hạnh,” giọng nói điềm tĩnh vang vào trong tai họ. Một giọng nói vô cảm, hệt như đôi mắt của cô ấy. Hầu hết những chàng trai trẻ sẽ mất hết bình tĩnh nếu cô nói chuyện với họ.
Và quả nhiên, Theo cảm thấy kinh ngạc bởi sự hiện diện của cô, nhưng đó là bởi một lý do khác ngoài vẻ đẹp của cô. Nhờ vào cảm quan của Alfred đã cho phép cậu nhìn nhận cô gái một cách thực tế. Nó bảo rằng cô ấy là một đối thủ mà Theodore Miller không thể đánh bại!
‘Không thể nào…! Cô ấy còn mạnh hơn cả tên tù trưởng hobgoblin ư?!’
Cậu nghi ngờ nó một vài lần, nhưng phán đoaán trong lòng cậu không hề suy chuyển. Linh tính cậu đang mách bảo rằng người đệ tử của Chủ nhân Toà tháp xanh, Sylvia, còn đáng sợ hơn cả tên từ trưởng hobgoblin.
Sức mạnh của một ma pháp sư không thể chỉ được đánh giá qua lẽ thường. Tuy nhiên, khi so sánh về vẻ ngoài cùng đẳng cấp giữa Theo và Sylvia, cậu không thể ngăn mình cảm thấy không tương thích.
“Hrmm―? Có vẻ như cậu thấy hứng thú về Sylvia nhỉ.” Blundell nhìn thấy đôi mắt run rẩy của Theo và gửi cho cậu một nụ cười gượng gạo. “Sao hai người không đấu với nhau một trận nhỉ? Chẳng phải đây là một dịp tốt để thể hiện với Sylvia sao?”
Câu đùa không hề vui tẹo nào. Theodore giờ đã nhận ra tại sao Vince cứ phải lẩn trốn những toà tháp ma thuật. Không thể nào có chuyện một ma pháp sư hàng đầu sẽ không đoán ra được khả năng của Sylvia sau kho nhìn thấy cô ấy. Nếu cậu gật đầu chấp nhận tại đây, cậu sẽ mất đi năm huy hiệu và bêu xấu danh tiếng của Vince.
Theo rời mắt khỏi Sylvia và từ chối lời đề nghị. “Cháu rất xin lỗi, những cháu sẽ phải từ chối. Ngay hiện tại, cháu sẽ chỉ có thể cho cô ấy thấy bộ dạng thảm hại của cháu mà thôi.”
Liệu có phải sự hứng thú của cô gái đã biến mất? Ánh mắt của Sylvia rời khỏi Theodore.
Cậu cảm thấy có phần hối tiếc, nhưng sẽ thật ngu ngốc nếu cậu chiến đấu với cô ấy ngay bây giờ. Chấp nhận thách thức một đối thủ khó nhằn là dũng cảm, nhưng thách thức một đối thủ mà cậu không thể thắng lại chỉ là sự ngu dốt.
Blundell cũng tặc lưỡi trước câu trả lời của cậu. “…Tệ quá nhỉ. Vậy ta mong rằng hai người có thể giao đấu với nhau một ngày nào đó.”
Để lại những lời đó, Blundell quay người bước đi, và Sylvia cúi đầu chào tạm biệt trước khi đi theo sau ông ta. Ngay khi hai con người vừa khoe khoang về sự hiện diện của họ đi khuất khỏi tầm mắt, sự căng thẳng trong căn phòng được nới lỏng. Sự kết hợp giữa một ông già cơ bắp với một cô gái tóc bạch kim quả thực thật lạ lùng.
Tuy vậy, Theo và Vince vẫn cảm thấy căng thẳng. Vince là người mở miệng trước, “…Nhà hàng ta đã đặt trước thì thế nào nhỉ?”
“Thật không may mắn nhưng, em nghĩ nó sẽ phải chờ lượt sau rồi.”
Khả năng chiến thắng của cậu sau trận đấu đầu tiên đã bị thổi bay đi bởi cuộc gặp gỡ với những người mạnh mẽ. Sylvia, đệ tử của Chủ nhân Toà tháp xanh, Blundell Andruncus…
Cô gái ấy có sư phụ là ma pháp sư thiên tài mà Theo đã ngưỡng mộ từ nhỏ. Sự thật rằng cô ấy là một đệ tử mặc dù nhỏ tuổi hơn cậu đã chứng minh thêm cho nó. Một cảm giác khó tả, thứ có thể là lòng đố kị hay sự gắn bó bùng nổ trong lòng cậu.
“Tốt nhất là nên tránh cô bé ra và nhắm đến một thứ hạng cao khác.”
“Em biết việc đó dễ dàng mà.”
Một thiên tài như cô ấy sẽ không xuất hiện thường xuyên đến vậy. Đa phần các thí sinh sẽ trở thành nạn nhân của cô ấy và bị loại bỏ khỏi bảng xếp hạng của giải đấu. Sẽ dễ dàng hơn cho Theo với việc tìm kiếm đối thủ để thu thập thêm huy hiệu và lên hạng.
Thách đấu Sylvia là một hành động ngốc nghếch.
“Kẻ cả là vậy, em vẫn muốn thách đấu cô ấy.”
Cô bé thiên tài được công nhận bởi Chủ nhân của Toà tháp xanh, một sự tồn tại được sinh ra với thứ tài năng mà Theo không sở hữu… Mặc dầu vậy, Theo không thể chỉ cảm thấy hối tiếc về tài năng của cậu được. Quyển grimoire cậu có trong tay cũng là một dạng thiên phú giống như Sylvia, ban cho cậu tài năng ngang bằng với cái bẩm sinh của Sylvia.
Và nhờ nó, cậu lại càng muốn tranh đấu với Sylvia nhiều hơn.
“Em nghĩ rằng lựa chọn này thật nực cười và ngu ngốc. Nhưng…” Khuôn mặt lạnh lùng của Vince chợt rung động. Đó chính là khuôn mặt của một con quái thú thường được nhìn thấy trong những ngày ông làm ma pháp sư chiến đấu, ‘Hoả sát nhân Vince’ của Toà tháp đỏ.
“Cả người ta đang sục sôi lên sau một thời gian dài. Ta muốn thấy cơn sốc xuất hiện trên khuôn mặt của lão già đó.”
“Oh, thật là tốt làm sao. Em cũng muốn thấy nó.” Theo đồng tình.
“Mối quan hệ trở nên thật tuyệt vời khi chúng ta hiểu thấu được nhau. Ta không nghĩ rằng em sẽ có động lực đến vậy.”
Vince rút ra ví tiền từ chiếc túi không gian và nhìn thẳng vào nó với đôi mắt đã nheo lại. Và rồi ông lẩm bẩm với tông giọng vừa phải, “Hãy cùng đi tới cửa hàng sách và tạo vật nào. Cứ nói với ta nếu em muốn bất cứ thứ gì.”
Sau 10 năm chiến đấu trên chiến trường, đây chính là thời điểm ông dùng đến khoản tiền tích trữ trong cái ví dày cộp của mình.
.
.
.
Cuộc đời là một game p2w.