Theo gật đầu trước những lời nói không thể chối từ ấy, và Vince lập tức đưa cho cậu mẫu đơn đăng kí để điền vào.
Sự kiện này không cho phép bất cứ ai với danh tính mập mờ tham dự. Vì lý do này, Theo đã phải dành một khoảng thời gian dài, cố nhớ lại cái tên của người ông cố bên họ mẹ của mình. Tuy vậy, cậu cuối cùng vẫn xoay sở được để điền hết mẫu đơn.
Vince nhận lấy tờ đơn từ Theo và gật đầ.
“…Thế này là được rồi. Năm ngoái, một ma pháp sư chỉ lỡ viết nhầm tên của một người thân của anh ta thôi mà đã bị lôi ra ngoài bởi lính canh. Thế nên, tốt hơn hết là ghi hết mọi thứ xuống.”
“Hoo, gắt gao thật.”
“Cuộc thi đấu ma pháp chính là biểu tượng của vương quốc này. Thế nên lượng lính gác như vậy là hợp lý.”
Có khá nhiều gián điệp hay ma pháp sư muốn can thiệp vào công việc nội bộ của vương quốc, vậy nên họ phải kiểm soát rất gắt gao. Theo kiểm tra lại mẫu đơn một lần nữa; không còn phần nào phải sửa cả.
Mặt Theo hiện rõ sự mệt mỏi, nhất là khi cậu đã dành gần hai tiếng đồng hồ vào việc điền mẫu đơn, nhưng cuộc nói chuyện vẫn chưa đến hồi kết thúc.
Vince mỉm cười nhìn cậu và nói, “Theodore, cậu có biết tại sao ta lại đưa cậu tới cuộc thi không?”
Theo thử trả lời nhưng cuối cùng lại im lặng. Giáo sư Vince sẽ không hởi những điều quá hiển nhiên. Có lẽ nó là điều gì đó mà Theo không biết hoặc không thể đoán. Và quả nhiên là vậy, phản ứng của cậu làm cho Vince cười thoả mãn.
“Việc biết phân biệt những điều mình biết và chưa là rất quan trọng, nhưng hiểu được chúng mới là vấn đề quan trọng nhất. Cậu rất có tài năng để theo đuổi con đươcng trở thành ma pháp sư.”
“Cảm ơn ngài.”
“Vậy giờ ta sẽ giải thích.”
Một quyển sách dày cộp được đặt xuống bàn. Theo nhìn vào tấm bìa sách quen thuộc và nhanh chóng nhận ra quyển sách đó. Nó chính là quyển nội quy của học viện Bergen. Theo từng đọc nó một lần, rồi bỏ xó nó vào trong tủ của cậu. Không có bài kiểm tra nào sử dụng kiến thức trong đó cả, vì vậy, cậu nghĩ đọc qua một lần là đủ.
Vince bật cười trước biểu cảm ngạc nhiên của Theo.
”Chắc cậu đang tự hỏi tại sao ta lại đem lên quyển sách cũ này. Chà, đừng lo lắng quá. Ta không có ý định làm một bài giảng về nó đâu.”
Ông sau đó mở quyển sách và chỉ vào một góc. Theo vô thức nhìn theo và đọc nó. Điều luật sửa đổi Mục 45, Điều 12. Nhìn vào số năm, có vẻ nó đã được sửa đổi khoảng 10 năm về trước.
[Điều 38.12. Các học viên đủ điều kiện tốt nghiệp sau khi đã hoàn thành ít nhất ba và thêm nửa năm học. Tuy nhiên, học viên nào đạt bất kì giải thưởng nào từ cấp 3 trở lên trong các cuộc thi do Hội đồng ma thuật tổ chức sẽ có ngoại lệ. Người chiến thắng có thể tốt nghiệp tại bất cứ thời điểm nào theo ý muốn.]
Theo đọc nó, nhưng cậu không thể hiểu ý giáo sư muốn nói với cậu là gì.
“Giáo sư, cái này…?”
“Cậu có lẽ đã đoán ra rồi. Học viện này không còn thứ gì có thể dạy cho cậu cả.”
“Điều đó…”
Theo ngừng lại, bởi cậu không thể phủ nhận nó. Những lời lẽ của Vince đã đâm thẳng vào sự chán nản cậu cảm nhận mấy ngày nay. Thực ra thì, lượng kiến thức Theo sở hữu thậm chí còn có thể so sánh được với các giáo sư khác. Đây đã là lần thứ ba cậu phải học lại, nên cậu không thể không cảm thấy chán nản về nó.
Cậu chỉ có thể khuây khoả dù chỉ một chút trong thư viện. Thế nhưng, cấp độ của những quyển sách ma thuật trong học viện không quá cao, và cậu chưa hề tìm thấy một cuốn nào dạy về ma pháp trên bậc 4 ở đây cả.
“Thêm nữa, cậu đã trở thành một đề tài bàn luận khá nổi tiếng trong học viện rồi đó.”
Đối với giáo sư Vince, Theo không phải một học viên, mà là một người trưởng thành như ông.
“Cậu còn nhớ tay giáo sư đã cố gắng đuổi học cậu không? Những người như ông ta, họ chỉ là lũ người sống vì danh vọng và quyền lực thôi. Những tên ngốc như vậy sẽ không bao giờ hối hận về hành động của mình của cả. Chúng sẽ chỉ đổ thừa trách nhiệm cho người khác mà thôi.”
“…Ah”
Theo không thể không hồi tưởng về giáo sư Bernard. Một người đàn ông trung niên chẳng bao giờ nhìn về phía Theo cả, và thi thoảng những cảm xúc không rõ ràng sẽ hiện lên trên mắt ông ta. Có lẽ ác khí đang lớn dần đằng sau đôi mắt đó. Hiện giờ thì vẫn ổn nhưng, Theo không biết liệu Bernard sẽ làm gì.
“Tạo ra khoảng cách giữa cậu với chúng sẽ tốt hơn, còn hơn là bị vướng vào chuyện gì đó bẩn thỉu. Dù sao thì, ta sẽ sớm đến thủ đô thôi. Nếu cậu có thể tốt nghiệp sớm, cậu sẽ được luyện tập trong môi trường tốt hơn nơi đây nhiều.”
“Em hiểu rồi, thưa giáo sư.”
Thủ đô của vương quốc Meltor, Mana-vil…
Nơi có trụ sở ma thuật trung tâm cùng với bốn toà tháp ma thuật. Không có một ma pháp sư nào trên lục địa mà chưa nghe về nó, và cũng không có ai dám tỏ ra bất kính với họ. Mana-vil còn tràn ngập đầy những món đồ tạo tác, sách ma thuật, và những ma pháp sư tài năng nữa…
Thế nhưng, Theo không thể ngăn mình hỏi, “Nhưng, liệu em có thể thắng cuộc thi không? Em có thể có sự trợ giúp từ grimoire, nhưng dù sao thì em vẫn chỉ là một ma pháp sư bậc 3 mà thôi.”
“Chà, bình thường thì, đúng là không thể.” Vince đồng ý với Theo “Nhưng mọi chuyện sẽ khác nếu đó là cậu. Tất nhiên Garcia không thể so sánh được với một ma pháp sư bậc 4, nhưng kĩ năng của cậu hoàn toàn có thể đối phó được với bọn họ. Đối đầu với những học viên khác, cậu chắc chắn sẽ thắng.”
“Phân khu thi đấu ma thuật chiến đấu ư?”
“Phải. Cuộc thi có một phân khu nơi chỉ những người phụ tá mới được tham dự. Họ là những học viên như cậu.”
Tại khoảnh khắc đó, Theo có linh cảm rằng ‘Quả thật, nó rất xứng đáng để thử.’
Mặc dù sự khác biệt giữa bậc 3 và bậc 4 rất lớn, nhưng tình huống của Theo có chút đặc biệt.
Cậu có kĩ năng ‘Memorize’ và cảm quan của cậu cũng đã được tăng cường nhờ vào lượng kinh nghiệm từ Alfred. Thứ cảm quan đó chỉ có những người đã trải qua hàng chục năm trên chiến trường mới nhận được. Cậu không thể tưởng tượng được nó sẽ hữu dụng như thế nào trong cuộc thi, nhất là sau khi cậu đã chứng kiến lợi ích của nó qua buổi đấu tập kia.
Vince, người từng là ma pháp sư chiến đấu, hẳn đã nhận thấy điều này và đưa ra lời đề nghị. Nếu Theo đã có kinh nghiệm của bậc thầy như vậy, thì chăc chắn cậu sẽ có thể vượt qua rào cản về sức mạnh ma thuật. Thật ra thì, nếu cậu sử dụng được ma pháp hoả tiễn của Alfred một cách thoải mái, cậu sẽ chẳng việc gì phải e ngại những ma pháp sư bậc 4 nữa.
“Em sẽ thử nó.”
“Ta sẽ hỗ trợ cậu.”
Như thể ông đang đợi cậu trả lời vậy, chiếc ngăn kéo lại được mở ra ngay sau đó.
“Hội đồng pháp thuật đã nghiêm cấm việc phân biệt giữa nguyên bản và bản sao từ 50 năm trước. Chính vì vậy, việc phân biệt không thể nào được hoàn thành với phương pháp bình thường. Nhưng vẫn có người luôn kiếm tìm phương pháp khác. Cậu có biết đó là gì không?” Ông cười và đưa cho Theo quyển sách vừa lấy ra.
“Một bản sao không thể được làm ra từ một bản sao khác. Thế nên, ta sẽ biết nếu ta sử ma pháp sao chép lên nó. Đó là một phương pháp đơn giản mà liều lĩnh, nhưng vẫn có người đi xung quanh, thu thập những quyển sách nguyên bản. Ví dụ như là quyển sách này, có giá 50 xu vàng.”
Một quyển sách ma thuật có giá trung bình vào khoảng 1 xu bạc, thế nên thứ này chắc chắn là rất đắt tiền. Chứng tỏ rằng tồn tại nhiều người có ham muốn mãnh liệt cho việc sưu tầm. Thế mà, Vince lại chẳng hề quan tâm. Ông sẽ không bao giờ mua quyển sách này nếu như nó không phải là thứ mà Theo cần.
Vậy nhưng, phản ứng của Theo lại có vẻ dữ dội hơn Vince dự định.
“Nếu như vậy thì, chẳng phải những quyển nguyên bản phải được giữ riêng biệt sao?”
“Để có thể sử dụng ma pháp sao chép thì, một bản sao chép tay là đủ rồi.”
Nhưng trong trường hợp đó, quyển sách sẽ không còn hiệu ứng giống như của nguyên bản nữa.
“E-em có thể thẩm định nó chứ?”
“Tất nhiên rồi. Đây là thoả thuận mà.”
Theo cẩn trọng với tay ra và cầm quyển sách trên mặt bàn lên. Nếu đây là một cuốn nguyên tác giống như [Ballistics Magic] của Alfred, nó chắc hẳn sẽ có một hiệu ứng đặc biệt nào đó. Cậu hít thử vài nhịp trước khi chạm vào quyển sách bằng tay trái.
“Thẩm định.”
Cái lưỡi trượt ra và la liếm tấm bìa của quyển sách.
[Tinh linh ma pháp nhập môn]
[Quyển sách này miêu tả bốn đại nguyên tố kĩ lưỡng hơn bất cứ quyển sách nào khác. Một quyển sách viết về mối quan hệ giữa ma pháp sư và tinh linh, và các khái niệm về tinh linh ma pháp. Tác giả, Mydral, được gọi là nhà tinh linh sư vĩ đại nhất thế kỉ. Ông là người duy nhất đã thành công trong việc triệu hồi được một vị vua tinh linh.
*Độ thông hiểu của bạn rất cao. (95.4%)
*Đánh giá của cuốn sách này là: ‘Hiếm’.
*Khi được hấp thụ, độ thông thạo của ‘ma pháp tinh linh’ sẽ được gia tang.
*Đây là một nguyên tác, viết bởi chính tay tác giả. Khi được hấp thụ, ái lực thuộc tính phù hợp nhất với người sử dụng sẽ được mở ra. Khả năng thấp bạn sẽ lập được giáo ước với một tinh linh.]
‘Ái lực tinh linh!’
Theodore ngoác mồm kinh ngạc khi cậu tìm thấy thứ cậu mong mỏi bấy lâu nay. Cậu không biết đã bao lần cậu nghiền ngẫm quyển sách này trong thư viện. [Tinh linh ma pháp nhập môn], cậu đã đọc đi đọc lại nó rất nhiều lần.
Thế nhưng, những lần đó, thứ cậu đọc không phải bản nguyên tác, nên cậu đã chọn cách từ bỏ nó vì cậu không có chút ái lực nào. Ấy vậy mà, giáo sư Vince lại đi tặng cậu thứ này sao?
“Quyển sách này, xếp hạng của nó thế nào?” Vince lẩm bẩm với tông giọng trầm.
Theo cuối cùng đã nhận ra ý nghĩa của món quà này.
Một tuần trước, Theo đã thú nhận bí mật của cậu với giáo sư Vince và kí kết một lời giáo ước với ông, vì mục đích có được sự thông tuệ vô hạn của Gluttony mà chủ sở hữu có thể mang đến cho ông.
-Vince Haildel sẽ cũng cấp cho Theodore Miller các món đồ tạo tác và sách ma thuật.
-Đổi lại, Theodore Miller sẽ nhượng lại quyền đặt câu hỏi cho Vince Haidel.
“Nó được xếp hạng hiếm ạ.”
“Vậy còn lại hai quyển nữa. Ta sẽ đưa nó cho cậu sớm thôi.”
Hoặc là ba vật phẩm loại hiếm, hoặc là một vật phẩm cấp bảo vật. Đó chính là quyết định của cả Theodore và Vince. Kể cả với Vince, tìm được những thứ được xếp hạng bảo vật vẫn tương đối khó, nhưng những món đồ hay sách được xếp hạng hiếm thì lại không có vấn đề gì.
Nhưng dù có là vậy, nhận được một quyển sách mỗi tuần vẫn là rất nhiều rồi.
“Hôm nay chỉ đến đây thôi.”
Có vẻ cuộc nói chuyện đã kết thúc.
Vince nhặt lại tấm giấy da ông đã đặt xuống lúc trước và nói trong khi cầm lên cây bút, “Chúng ta sẽ khởi hành trong vòng ba ngày nữa, nên hãy chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.”