Một tuần đã trôi qua kể từ ngày hôm đó.
“Nếu chúng ta bỏ nguyên liệu vào trong khối hình tam giác được vẽ ở tâm của thuật thức này và điều hướng sức mạnh ma thuật vào nó--- ”
Như thường lệ, trước bảng đen là một giáo sư đang giảng giải về thuật thức.
Theodore đã học về điều này ba năm trước rồi. Thế nên, thay vì phung phí mực vào việc viết bài vô nghĩa, cậu lại hồi tưởng về cuộc nói chuyện giữa mình và Vince.
Mối quan hệ đầy sự tin tưởng đã được lập ra với Vince, nhưng lịch trình của cậu vẫn chưa thay đổi nhiều. Cậu vẫn tham gia các buổi học như học viên bình thường và cho Gluttony ăn những quyển sách ở thư viện.
Thế nhưng, cậu không cần phải lo về việc giải quyết hậu quả sau này nữa.
-Sau này, hãy đưa cho ta danh sách những quyển sách đã bị hấp thụ trong ngày. Không có nhiều giáo viên trông coi thư viện, nên không có vấn đề gì khi nói ta đang đảm nhận công việc đó.
Quả thật, Vince là một giáo sư tại học viện Bergen, và địa vị của ông cũng rất khác so với Theodore, một học viên đúp lớp. Vince có thể dễ dàng bổ sung sách thay vào chỗ những quyển đã bị hấp thụ.
Không, có khi ông còn có thể mua cả thư viện ấy chứ. Một bậc thầy ma pháp sư bậc 5 như ông có đủ cả tiềm lực lẫn thu nhập như ma pháp sư dày dặn vậy.
Khuôn mặt của Vince biến dạng khi nghe rằng Theo đã từng đến thăm một thương nhân chợ đen.
-…Ta sẽ không phủ nhận rằng đó là một phương pháp tốt cho cậu. Nhưng chợ đen là nơi đáng sợ hơn cậu nghĩ đấy. Ta khuyên cậu không nên lui tới những nơi đó nữa.
-Kể cả khi em đã dùng cuộn Geass?
-Phải. Một cuộn phép Geass chỉ là một thoả thuận ép buộc giữa cậu và tên thương nhân. Không hiếm xảy ra các trường hợp bản hợp đồng có vài chỗ hở bị lợi dụng. Thế giới ngầm đen tối hơn những gì người thường biết, và mấy tên thương nhân đó chỉ là mở đầu mà thôi.
Giáo sư Vince chưa hề để lộ một nụ cười nào khi ông nói. Khuôn mặt của ông giống như một người đã từng nghiêm túc nhìn vào trong thứ bóng tối ấy, và đã trải nghiệm sự điện rồ của nó. Đối mặt với loại biểu cảm như vậy, điều duy nhất Theodore có thể làm là gật đầu lặng lẽ và rút lui.
‘Hơn nữa, cũng chẳng còn lý do nào để quay lại đó như trước cả.’
Nếu cậu cần những món đồ vật ấy để cải thiện sức mạnh ma thuật, cậu có thể lấy được chúng nhờ Vince. Giá cả của những món tạo vật khá cao, thế nhưng chúng vẫn rẻ hơn so với những viên thuốc tăng cường thông thường, và tỉ lệ sức mạnh ma thuật cũng rất tuyệt. Hơn nữa, cậu còn được hấp thụ những ma pháp mới nữa.
Nhưng vẫn còn nữa. Theo nhìn vào thông tin được hiển thị trong đầu cậu một lần nữa.
[Grimoire “Gluttony”/Hạng E]
[Kĩ năng: Khuếch đại sức mạnh ma thuật, Tương thích thuộc tính
Một dấu ấn chứa đựng sức mạnh của Gluttony đã được mở. Từ giờ, Gluttony có thể chứa một số ma pháp, kích hoạt tuỳ ý muốn. Khả năng này có thể được cường hoá thêm dựa vào lượng sức mạnh ma thuật hiện có. Chủ sở hữu trước gọi chức năng này là ‘Memorize’. Bạn có thể thay đổi tên với tư cách là chủ sở hữu hiện tại.
*Trạng thái chưa hoàn thiện. Hầu hết các chức năng bị khoá.
*Mỗi ngày một lần, Gluttony sẽ thức dậy để thoả mãn cơn đói.
*Ngay sau khi thoả mãn cơn đói, Gluttony sẽ trả lời một câu hởi.
*Những khả năng mà Gluttony ăn sẽ được chuyển qua cho chủ sở hữu.
*Khi chiết xuất từ sách hay vật phẩm, độ thông hiểu của chủ sở hữu càng cao thì độ hiệu quả càng cao.
*Sẽ hấp thụ một phần sức mạnh ma thuật từ vật phẩm có chứa nó.
*Chức năng Memorize đã được kích hoạt.]
Sự thay đổi này xảy ra khi cậu hấp thụ ‘Roaring Flames’ một tuần trước, trong văn phòng của Vince.
Lượng sức mạnh ma thuật đã tăng lên đến hơn một nửa bắt đầu từ điểm khởi đầu của lớp thuật thức thứ 3, và một dấu ấn của Gluttony đã được mở. Sự kích hoạt của Memorize đủ khiến cho Theodore há miệng kinh ngạc.
‘Ma pháp có thể được lưu lại và sử dụng tự do ư…?! Khả năng đó rất khó tìm kể cả với những món đồ tạo tác cấp cao!’
Sự ngạc nhiên của Theo quả thật rất đúng.
Đến cả ‘Roaring Flames’ của gia tộc Carter cũng đã là một món đồ tạo tác tầm trung. Một khi món đồ tạo tác chạm tới một mức độ cao hơn, nó sẽ trở thành thứ mà không một cá nhân hay gia tộc nào có thể sở hữu. Việc nó đi thẳng vào tay vương quốc hay được chỉ định là báu vật quốc gia không phải là chuyện hiếm.
Chỉ riêng chức năng ‘Memorize’ thôi là đã đủ khiến cho nó được coi là quốc bảo. Thế nhưng, Theo đã đạt được khả năng đó chỉ bằng việc cho Gluttony ăn.
‘Hiện giờ chỉ có tích trữ được ba ma pháp là tối đa, nhưng… dựa vào phần miêu tả, có thể nó sẽ chứa được nhiều hơn.’
Vì cậu có ba lớp thuật thức, nên tính toán đơn giản thì cứ mỗi một lớp thật thức sẽ tương đương với một ma pháp có thể ghi nhớ. Kể cả vậy, hoả lực có thể nâng lên gấp 4 lần trong một khoảnh khắc, thế nên cậu có thể ép ra được nhiều sức mạnh hơn. Giáo sư Vince đã gọi grimoire là ‘những quyển sách chứa đựng sức mạnh tiềm tàng’.
Nỗi sợ dần xâm chiếm Theo khi cậu nghĩ lại về nó
Ding~! Tiếng chuông trên bức tường reo vang.
Những tiếng nói chuyện ngay lập tức lan ra cả phòng học, và ông giáo sư bỏ viên phấn xuống sau khi ông nhận ra bầu không khí sống động. Đó chính là ngài giáo sư đã bị làm nhục lần trước bởi vì cái ‘Nguyệt đan’ đó. Kết cục thì, giáo sư Bernard đã rời khỏi phòng học một cách lặng lẽ mà không bao giờ nhìn về phía Theo đang ngồi.
‘Phew, thật thảm hại mà.’
Theo nghĩ vậy khi cậu nhìn vào giáo sư Bernard từ đằng sau trước khi đúng dậy khỏi chỗ ngồi. Ông ta sẽ không xin lỗi vì những trò bắt nạt đó, thế nên Theo cũng sẽ không bao giờ xin lỗi vì đã hạ nhục ông ta. Mọi chuyện có thể sẽ tiếp diễn như thế này cho đến khi cậu tốt nghiệp.
Theo thở dài và rồi rời khỏi lớp học. Đã đến giờ ăn của Gluttony.
* * *
Theo ghé qua thư viện như thường lệ, lấy ra một vài quyển sách và đặt nó vào trong ba lô của cậu. Cho đến một tuần trước, cậu thường sẽ đợi cho đến khi Gluttony tỉnh dậy, nhưng giờ, cậu chỉ cần lấy sách mà không lo gì. Giấy phép từ giáo viên Vince đã giải quyết được khá nhiều việc.
‘Chà, có vài việc mình cần làm trước.’
Nó chẳng đáng gì khi so với thứ Theo nhận được. Ngoại trừ việc xác nhận danh sách những quyển sách đã bị ăn với giáo sư Vince, thật sựu chẳng còn gì cậu phải làm.
Vì vậy, cậu hướng đến phòng nghiên cưú của giáo sư Vince như mọi khi. Không lâu sau đó, cậu đã đến trước cửa phòng nghiên cứu. Theo lịch sự gõ cửa.
“Giáo sư, là Theodore đây.”
-Vào đi.
Cậu xoay nắm cửa ngay sau khi nhận được sự cho phép. Sau cuộc nói chuyện tuần trước, cậu không cảm thấy nặng nề khi ghé thăm phòng nghiên cứu của giáo sư nữa. Mùi hương cà phê vẫn vương vấn đâu đây, và giáo sư Vince sẽ bị che lấp bởi đống giấy tờ, sách vở chồng chất…
‘Huh?
Theo nhìn quanh khi cậu cảm thấy bất thường. Cậu tìm kiếm thứ gì đó khác với thường lệ và nhanh chóng nhận ra.
“Giáo sư, ngài đã dọn dẹp sao?”
Nguyên nhân của sự khó chịu từ Theodore rất đơn giản. Phòng thí nghiệm của giáo sư Vince gọn gang đến lạ thường. Những mẩu giấy da và những quyển sách trước nằm lăn lộn trên sàn nhà giờ đã được sắp xếp ngay ngắn. Phần còn lại là các dụng cụ thí nghiệm, nhưng chúng được dọn ra một chỗ bởi Vince.
Vince cười nhẹ và trả lời câu hỏi của Theo, “Vài chuyện đã xảy ra. Chúng cũng không hẳn là không liên quan tới cậu, thế nên cuộc trò chuyện hôm nay có thể sẽ lâu hơn mọi khi một chút.”
“Vâng? Vậy việc đó là…?”
“Cứ ngồi xuống đã.”
Theo ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc. Vince lôi ra một chồng giấy từ ngăn kéo và tìm đúng hai tờ giấy. Rồi ông đưa chúng cho Theo.
Theo nhìn chúng lần lượt. Một vài từ ngữ trên đầu tờ giấy chiếm hết tầm nhìn của cậu.
“Vương quốc Meltor… lần thứ 126.. cuộc thi đấu ma pháp thường niên?!” Giọng nói cậu ban đầu nhỏ nhưng rồi lớn dần khi cậu kêu lên ngạc nhiên.
Vương quốc Meltor nổi tiếng vì những ma pháp sư của nó.
Cuộc thi đấu ma pháp thường niên được tổ chức hàng năm thu hút rất nhiều ma pháp sư từ mọi miền trên lục địa. Những ma pháp sư từ vương quốc, cùng như ngoài vương quốc, sẽ đổ xô về Mana-vil, thủ đô của Meltor. Tuy nhiên, những ma pháp sư không được công nhận sẽ không thể tham gia, thế nên có rất nhiều người phải chờ đợi để được kiểm tra thực lực.
Thế nhưng, tờ giấy giáo sư Vince vừa đưa cho cậu lại là một lá thư mời Vince tham dự cuộc thi đấu. Và mặc dù Theodore là một học sinh, cậu cũng còn là một ma pháp sư nữa. Cậu biết rõ giá trị của lá thư mời này.
“Giáo sư, ngài đã được mời tới cuộc thi?”
“Cũng không có gì to tát cả. Ta nhận được nó hàng năm mà.”
Trái lại với Theo đang phấn khích, Vince chỉ ngồi đó và nhâm nhi cà phê.
Cho đến năm ngoái, ông đã rất bận bịu với việc nghiên cứu và không hề để tâm gì đến lời mời này. Ông cũng đã dự định ở lại học viện năm nay để tiếp tục nghiên cứu, nhưng tình hình hiện tại đã thay đổi.
Ông hỏi với biểu cảm thông thường, “Cậu biết sao ta lại đưa cho trò bức thư mời này không?”
Theo nhìn Vince với ánh mắt mong chờ.
“Cậu cũng có thể đoán ra rồi. Tấm thiệp nói rằng ta có thể tham dự cùng với một người hỗ trợ. Thường thì ta sẽ ném nó vô sọt rác nhưng…”
Nỗi mong chờ tràn đầy đôi mắt Theo, Vince nhỏ giọng dần và cười. Thường thì, biểu cảm của Theo rất cứng so với độ tuổi của cậu, nhưng giờ thì sao? Theo giờ nhìn không khác nào các bạn dồng trang lứa với cậu.
Vince hài lòng đưa cậu món quà.
‘’Thế nào? Có muốn đi cùng với ta đến trụ sở ma thuật với ta không?”
Câu trả lời đã được định sẵn.