Cheolkeok!
Theodore đóng cánh cửa của phòng thí nghiệm giáo sư Vince, rồi quay lại, hướng về phòng cá nhân của cậu.
Cậu không cần phải vôi vàng, nhưng cậu lại muốn cho Gluttony ăn quyển sách ’nguyên tác’ sớm nhất có thể. Có lẽ một hiện tượng đặc biệt sẽ xảy ra, như khi cậu nhận được ký ức của Alfred qua [Ballistics Magic].
‘Giờ này đáng ra Gluttony đã dậy rồi chứ nhỉ.’
Cậu xếp liền các quyển sách ra giường và ngồi đợi cho đồng bạn của cậu thức giấc. Đã bao lâu rồi kể từ khi cậu đợi nó…?
-…Đ-đói quá. Cho ta, ăn.
Gluttony háu ăn cuối cùng cũng mở miệng nó ra.
[Gluttony đã thức dậy từ giấc ngủ và đang phàn nàn về cái bụng đói của nó.]
[Những bữa ăn thường xuyên đã giúp giảm cơn đói của nó rất nhiều. Lựa chọn thức ăn của nó đã trở nên đa dạng hơn. Gluttony sẽ trả lời một câu hỏi sau khi ăn một quyển sách và sẽ quay lại trạng thái sau khi ăn hai quyển sách. Thời gian còn lại là 1 giờ.]
Biểu cảm của Theo tinh tế thay đổi khi cậu lắng nghe giọng nói ấy hướng dẫn.
Sau lần cậu ăn ‘Roaring Flames’ và đạt đến hạng E, cơn đói của Gluttony đã được giảm bớt rất nhiều. Mức độ chỉ cần một hay hai quyển sách một ngày chẳng đáng là gì so với tiêu chuẩn năm quyển, như khi nó tỉnh dậy lần đầu tiên.
Theo có thể đã rất mừng nếu cậu vẫn còn ở trong chuỗi ngày trốn lui trốn lủi, hấp thụ những quyển sách của thư viện, nhưng cậu giờ không còn như vậy nữa.
‘Nếu chuyện tiếp tục như thế này, chẳng phải mình sẽ cần phải chọn lọc sách còn cẩn thận hơn bây giờ sao…? Một khi những dấu ấn khác được mở ra, có thể nó sẽ chỉ thức dậy vài ngày một lần, chứ không còn là mỗi lần một ngày như trước nữa.’
Hoặc có thể nó sẽ chỉ muốn ăn những món đò có xếp hạng hiếm trở lên…
Một ma pháp sư luôn nên phải tính toán mọi khả năng để có thể giành được kết quả tốt nhất. Theodore lo lắng về những thay đổi của Gluttony, liệu những điều đó sẽ ảnh hưởng đến cậu như thế nào, và cậu quyết định sẽ thảo luận với Vince vào lần sau.
Hôm nay, cậu sẽ tập trung vào [Tinh linh ma pháp nhập môn]. Theo lắc đầu và mở rộng bàn tay.
“Ra đây và ăn đi nào.”
Phản ứng lại với những lời đó, cái lưỡi duỗi ra về hướng hai quyển sách trên tấm chăn trên giường. Như thể nó muốn ăn tráng miệng trước món chính vậy, cái lưỡi bắt đầu với
quyển [Thông hiểu ma pháp hồi phục] bên cạnh [Tinh linh ma pháp nhập môn].
[‘Thông hiểu ma pháp hồi phục’ đã được hấp thụ. Độ thông hiểu của bạn rất cao.]
[Độ thông hiểu của ma pháp bậc 2 ‘Cure’ đã gia tang. Bạn giờ có thể chữa trị vết thương một cách hiệu quả.]
Làn gió mát thổi qua đầu cậu, và cậu cảm nhận được một cảm giác lâng lâng nhè nhẹ trên làn da cậu. Theo hiểu rõ cách dùng ma pháp đó lên từng thớ cơ, huyết mạch, và xương cốt. Cậu biết những kĩ thuật mà các ma pháp sư ở các cơ sở điều trị đã sử dụng. Cậu giờ đây có thể gắn liền lại một ngón tay đã bị cắt đứt.
Thế nhưng, Gluttony không hề dừng lại ở đó. Tiếp theo là món chính ngày hôm nay; quyển [Tinh linh ma pháp nhập môn] bị hút vào vào bàn tay trái của Theo.
Gulp!
Theo không thể không nuốt nước bọt lo lắng cùng với Gluttony.
[‘Tinh linh ma pháp nhập môn’ đã được hấp thụ. Độ thông hiểu của bạn rất cao.]
[Độ thông thạo của tinh linh ma pháp đã gia tang đáng kể.]
[Một nguyên tác đã được hấp thụ. Thiết lập đường truyền tới Mydral Herseim… thành công. Mydral Herseim đã chấp nhận kết nối với người sử dụng.]
[Kết nối đang bắt đầu.]
Đúng nó rồi! Theo nắm chặt tay thoả mãn khi cậu nghe thấy cụm từ ‘Kết nối’. Lần trước, thứ cậu nghe được là ‘Đồng bộ hoá’. Lần này, một thuật ngữ mới lại nảy ra. Theo tự hỏi sự khác nhau là gì.
Tuy vậy, cậu không còn thời gian để nghĩ về nó.
Kiiiiing-
“Ặc!”
Bất chấp sự quyết tâm của cậu, tiếng động chói tai đó vẫn khiến đầu cậu đau như bị đục thủng vậy.
Cảm giác mông lung lại nổi lên, như thể tâm trí cậu đã rời khỏi cơ thể, và được kéo lên trong không trung. Cậu biết rằng phản kháng lại cũng chẳng ích gì, nhưng việc nhìn thẳng vào đáy vực sâu thẳm quá đáng sợ, khiến cho cậu trở nên lưỡng lự.
Có lẽ đây là cảm giác khi ngồi trên xe hoa chăng?
‘K-khỉ thật…’
Sự kháng sự vô ích của Theo kết thúc, và sự tỉnh táo của cậu chìm vào trong đáy vực.
Mydral Herseim đang đợi cậu.
* * *
Cỏ tươi, không khí ảm ướt, và mùi hương ngọt ngào này…
Cơn gió ấm áp thổi qua trên làn da cậu, và cậu đang nằm trên một chiếc giường, hình như được làm từ mạng nhện. Theodore, người đang tận hưởng sự thoải mái đó, chợt mở mắt.
*Cobwebs là cái j?*
“Ah!” Theo ngồi dậy với biểu cảm bối rối.
Cái võng, treo giữa hai cái cây, đung đưa mạnh, nhưng rồi dần dừng lại. Một lúc trước thôi, Theo vẫn đang ở trên chiếc giường của cậu tại khu nội trú, và giờ đây, cậu lại ở nơi này. Lời giải thích duy nhất hợp lý cho trường hợp này là do Gluttony đã ăn [Tinh linh ma pháp nhập môn].
Theo nhìn xuống và thấy rằng cậu vẫn ở trong cơ thể của chính mình.
‘Lần này, cơ thể mình không hề thay đổi. Nó khác biệt với lần trước sao?’
Không phải là ‘Đồng bộ hoá’, nhưng lại là ‘Kết nối’. Cậu không hiểu ý nghĩa đằng sau hai từ ngữ này là gì, nhưng có vẻ như hai hiện tượng lại kích hoạt các hiệu ứng khác nhau.
Đồng bộ hoá là sự hấp thụ, trong khi Kết nối lại là kết nối đến thứ gì đó. Theo quyết định nghĩ về hai từ ngữ đó như vậy.
Và trong lúc đó…
“Ah, ngươi là một đứa nhóc ồn ào đó.”
Giọng nói khều khào của người từng trải phát ra từ đằng sau cậu. Theo nhanh chóng nhìn lại.
Một ông già với râu trắng và tóc dài. Theo thử lên tiếng, nhưng cậu phát hiện ra có điều gì đó rất kì lạ. Cậu trố mắt ngạc nhiên, nhưng cơ thể của cậu không hề di chuyển.
‘C-cái gì? Tại sao mình lại không nói được vậy?’
Cơ thể cậu cứng đờ lại, ngay sau khi cậu gặp phải ánh mắt của ông già đó. Mặc cho cậu có cố gắng thế nào thì, cậu cũng chẳng thể di chuyển dù chỉ là một ngón tay. Sao ánh mắt của một ông già lại có thể gây ra được loại áp lực trói buộc thế này, nhất là khi ông ta còn chưa hề cố gắng đe doạ cậu.
Theo bối rối tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ông lão, và cậu sớm hiểu ra lý do đằng sau chuyện này.
-Sự hiện diện của ngươi quá mờ nhạt trước sự vĩ đại của ta.
Bộ râu trắng dài của ông như đỉnh núi băng giá, trong khi thân thể mảnh khảnh của ông lại gợi cho cậu nhớ đến những dãy núi hùng vĩ nhất trên lục địa. Còn đôi mắt ông ta thì trong như biển cả vậy, và có vẻ như nó đã nhìn thấu Theo.
‘N-người này, liệu ông ta có phải là con người không…?!’
Một ngọn núi hùng vĩ dưới dạng một người đàn ông dường như đang đứng trước mặt cậu. Sự hiện diện to lớn đó như đang đè nặn xuống vai Theo.
Không còn nghi ngờ gì về danh tính của người đàn ông này nữa. Ông chính là nhà tinh linh sư vĩ đại nhất thế kỉ, Mydral Herseim. Chính dòng máu đó, người đã mở ra cánh cửa tới thế giới tinh linh…
Một thiên tài, con người duy nhất thành công trong việc triệu hồi một vị vua tinh linh, đã có thể chạm tới cõi niết bàn nếu như ông sống được lâu hơn.
“Hrmm… Để ta xem xét cậu xem nào,…” ông nói với tông giọng trầm thấp, trong khi mắt ông sầm lại.
Đôi mắt xanh biếc của ông nhìn thấu qua Theodore Miller. Sự cảm nhận và sự thông thái được trui rèn khi làm một ma pháp sư. Đôi mắt của ông già, người nằm trên đỉnh cao của cả hai lĩnh vực, nhìn thẳng vào bản chất của Theo.
Tinh linh sẽ không bao giờ mở lòng đối với những người không trong sáng hay giả dối. Họ sẽ chỉ chấp nhận những người chân thành mà thôi. Nhà giả kim thuật nhìn kỹ vào trong bản chất của cậu.
Sau một hồi đứng nhìn Theodore, Mydral lên tiếng. “Ngươi không có được sự sôi động như ngọn lửa. Ngươi né tránh những việc làm hại đến bản thân ngươi và không thể tận hưởng những thử thách mạo hiểm. Một hoả tinh linh sẽ không hợp với ngươi.”
Rất hợp lý. Theo là một ma pháp sư tuân theo lý trí chứ không phải là những cảm xúc nhất thời. Trong quá trình phát triển, cậu không có tính cách giống như ngọn lửa, nhất là khi cậu luôn cố gắng kiềm chế những hành động bốc đồng.
“Ngươi cũng không tự do như những cơn gió. Ngươi rất nghiêm khắc với bản thân, cũng như rất ghét hành động vô nghĩa. Phong tinh linh sẽ không hề có hứng thú với ngươi.”
Mydral đánh giá rất đúng. Theodore đã luôn tự dằn vặt về sự bất tài của cậu, và học tập thật chăm chỉ để vượt qua nó. Bất cứ hành động nào làm phung phí thời gian đều là tội lỗi, nên việc nghỉ ngơi cũng được tính là sự lười nhác.
“Nước cũng vậy, ngươi không linh hoạt như nó. Ngươi đã xác định cuộc đời ngươi, và sẽ hành động dựa vào những lý tưởng đã được lập sẵn. Sự chắc chắn đó quả thực rất tuyệt vời, nhưng thuỷ tinh linh luôn thay hình đổi dạng sẽ không chào đón một người như vậy.”
Điều này cũng rất hợp lý.
Theo đã bước đi trên con đường của một ma pháp sư cho đến cùng, kể cả khi cậu bị trêu chọc, xỉa xói, và được bảo rằng hãy bỏ cuộc đi. Nhưng thay vì chấp nhận sự bất thiếu sót, thì cậu lại chỉ cố gắng thêm nhiều hơn nữa. Mặc dù biết nó vô nghĩa, nhưng cậu lại không thể bỏ cuộc.
‘Ông đang nói rằng tôi đã sai lầm ư? Không năng động như lửa, không có sự tự do như gió, hay không được linh hoạt như nước, như vậy là sai lầm sao?’
Theo, người bị từ chối bởi ba loại nguyên tố, bặm môi cay đắng. Sự cay đắng đó… nó như đang phủ nhận tài năng của cậu vậy.
Tuy vậy, Mydral vẫn chưa nói xong.
“Nhưng, ngươi rất kiên nhẫn, bền bỉ. Một tảng đá, dù to đến thế nào, cũng sẽ có ngày trở thành cát bụi. Tảng đá ấy phải chịu được dung nham nóng chảy, và bề mặt thô ráp của nó sẽ được đánh bống bởi những cơn mưa. Lửa, nước, và gió. Không thứ gì có thể làm lung lạc sự kiên định ấy được.”
Rồi miệng của Mydral, dù bị che đi bởi bộ râu trắng, nhoẻn thành một nụ cười. Ông gõ quyền trượng trong tay mình vào sàn nhà, trong khi Theo vẫn bị giữ bất động.
“Sự thật thà ngu ngốc đó, ta sẽ triệu hồi một tinh linh phù hợp với nó!”
Ánh sáng rực rỡ đồng thời nổi lên tại điểm cuối quyền trượng của ông và thắp sáng mọi thứ xung quanh. Theo vô ý chớp mắt, rồi những giọt lệ bắt đầu hình thành trong mắt cậu.
‘Một đứa trẻ ư…?’
Dáng hình một đứa trẻ hiện lên mờ ảo. Nó có cỡ một bàn tay của người trưởng thành ư…?
Đứa trẻ nhỏ bé như được làm từ đất sét nổi lên trong luồng ánh sang. Và rồi nó cụng đầu nhẹ với Theo.
“Hahaha! Đứa trẻ ấy thích ngươi đó! Tên của nó là Mitra, một tinh linh cổ đại bị lãng quên.”
Giọng nói của Mydral dần trở nên xa cách. Sự kết nối giữa ông với cậu đang kết thúc sao? Ý thức của Theo trở nên mờ nhạt, trong khi giọng nói của Mydral thì càng nhỏ đi. Chỉ có cục đất trên trán cậu là lại trở nên rõ ràng hơn.
Thổ tinh linh, Mitra…
Một sự gắn kết kì lạ được thành lập với Theo, và rồi ý thức của cậu trở lại với với thực tế.
[Kết nối tới Mydral Herseim đã bị ngắt.]
[Bạn đã thành lập khế ước với một thổ tinh linh bị lãng quên, ‘Mitra’.]
[Ái lực với nguyên tố đất đã gia tang đáng kể.]
[Gluttony hài lòng với bữa ăn của nó. Đã ăn hai quyển sách, nó sẽ quay trở lại trạng thái ngủ.]