Như để ngăn chặn cái suy nghĩ muốn buông lơi cuộc đời của tôi, chàng trai ấy nói một cách rõ ràng, nghiêm nghị.
“Cô Rikka Minazuki. Có lẽ cô không biết điều này, nhưng cô với tôi đã đính hôn với nhau.”
…Cái gì cơ ?
Nghĩ chắc mình nghe nhầm, tôi quay lại theo lẽ tự nhiên.
Nhưng biểu cảm của anh ấy như trấn an tôi, ánh mắt chứa đựng sự chân thành đến mức tôi không thể tin rằng anh đang nói dối.
Đính hôn. Đính hôn có nghĩa là…. hứa rằng sẽ cưới người đó.
Dù cho tôi không còn muốn biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh hay mất đi mục đích, ý chí sống, nhưng những từ đó dường như ép buộc tôi phải “sống”.
“Này~! Cậu nói thẳng thừng quá rồi đấy, Bon. Có lẽ cậu nên kể cho cô ấy nghe chuyện đó sau khi mọi chuyện đã lắng xuống chứ. Với giọng điệu này thì đúng là cậu chẳng có chút chiến thuật nào về tình yêu cả~.”
“Im lặng nào, Koutarou. Để ý hoàn cảnh chút đi.”
Bằng một giọng đều đều, chàng trai quở trách người đàn ông đằng sau anh ta.
Tôi như chết lặng đi, cả người cứng đờ như một bức tượng, không thể chớp mắt lấy một cái.
Trong khoảng thời gian đó, dường như ngay cả thế giới cũng đổi thay. Mưa lớn dần, và một tia chớp xuyên qua giữa những đám mây.
Bị thu hút bởi thứ ánh sáng dịu dàng đó, ngay cả những đóa hoa cẩm tú cầu bị bao phủ bởi những giọt nước mưa cũng lấp la lấp lánh….
"Ồ." "Ồ."
Trước mặt hai người họ, tôi bỗng khụy xuống, tay vẫn ôm chặt chiếc hộp đựng tro cốt của cha.
Chỉ là...quá nhiều chuyện đã ập đến với tôi vào ngày hôm nay, cảm xúc được đẩy lên cùng cực, mọi chuyện đã quá sức chịu đựng của cơ thể tôi.
Đầu tôi choáng váng, lờ đờ, cơ thể nóng bừng. Tôi bất tỉnh.
Rikka, Rikka, ai đó đang gọi, nhưng giọng nói ấy cũng dần biến mất.
Tuy nhiên, có một điều mà tôi biết chắc chắn.
Ấy là mọi hy vọng đều vô ích mà thôi. Thời đại bây giờ mà nghe nói hai từ “đính hôn”….
Chắc hẳn buồn cười lắm phải không.
_______________________________________________________________________________
Ngày xửa ngày xưa, ở một nơi nọ, có một chàng trai - người thừa kế của một gia đình quý tộc.
Mặc dù thời thơ ấu, anh đã được đính ước với một cô gái, nhưng anh đã yêu một người phụ nữ khác mà anh gặp ở trường đại học và anh muốn kết hôn với cô ấy.
Tuy nhiên, gia đình và tất cả những người thân của anh đã phản đối dữ dội việc anh ấy kết hôn với người phụ nữ đó. Người đàn ông cắt đứt mọi quan hệ với gia đình và lao ra khỏi ngôi nhà đó. Chính xác đây là một cuộc chạy trốn.
Năm tháng trôi qua, người đàn ông và người phụ nữ may mắn sinh được hai bé gái sinh đôi.
Sau đó, họ xây dựng một ngôi nhà ấm áp, sống một cuộc sống êm đềm. Và cứ thế, họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Nếu đúng như vậy thì tuyệt vời biết bao.
Nhưng nó đã chẳng diễn ra như trong câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp, bởi đây là thực tế mà.
Người phụ nữ mà người đàn ông đã vứt bỏ tất cả để có thể cưới cô ấy, không yêu thương một cô con gái của họ, chẳng vì điều gì cả. Cô thường so sánh hai chị em với nhau. Cô ấy chỉ yêu thương, cưng chiều chị gái và theo bản năng, cô ấy ghét em gái, không chấp nhận và ngược đãi người em.
Để bảo vệ đứa con gái nhỏ, người đàn ông đã ly dị vợ, mang theo đứa con đó và rời khỏi ngôi nhà của vợ chồng họ.
- Vài năm sau.
Người đàn ông và cô con gái đó đang có một cuộc sống bình lặng, khiêm tốn.
Rồi đột nhiên, người đàn ông mắc một căn bệnh lạ và qua đời ở tuổi 42.
Đó là cuộc đời của cha tôi, Rikuzou Minazuki.
Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trên một tấm nệm. Trong bóng đêm, tôi nhìn lên trần nhà.
Qua hàng hiên rộng và thoáng mát, tôi có thể nhìn thấy vầng trăng lưỡi liềm mỏng manh đang lơ lửng trên bầu trời đêm trong vắt. Sau cơn mưa ban ngày, màn đêm sáng đến mức tưởng như đây chỉ là sự dối lừa tuyệt đẹp.
Có một mùi hương bí ẩn, lạ kỳ quẩn quanh nơi chóp mũi, một hương thơm êm dịu vừa đắng vừa ngọt.
Có vẻ tôi ngủ khá ngon lành.
Tôi cảm thấy sảng khoái. Kể từ khi cha mất, tôi đã không thể ngon giấc lấy một bữa….
“ Cô tỉnh rồi à?”
Giọng nói phát ra ngay bên cạnh tôi. Bẽn lẽn, tôi quay đầu nhìn về phía đó.
Ngồi lặng lẽ ở đó là chàng trai mà tôi vừa gặp.
Người tôi cứng đờ ra, như thể bị trói tại chỗ, ngước nhìn anh chằm chằm.
Khả năng nhìn trong đêm của tôi tốt lạ thường, dù không có nguồn sáng nào ngoài ánh trăng, tôi vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của anh ấy một cách rõ ràng. Tầm nhìn ban đêm của anh ấy dường như cũng vậy, anh ấy nhìn lại vào mắt tôi.
Tôi nhớ rằng anh ta là Fumiya Minazuki, là anh họ đời thứ hai của tôi.
Dưới ánh trăng, mái tóc bạc như lụa cùng hàng mi dài cong xuống gò má trông càng thêm thần bí. Chàng trai ấy thực sự quá đẹp, như thể vẻ đẹp ấy chẳng phải của loài người, đến nỗi ngay từ đầu, tôi đã nghĩ rằng cậu ấy không phải con người kia mà.
Anh ấy đã cởi bỏ tang phục và mặc một bộ kimono và haori màu xám nhạt. Anh ta ngồi đúng kiểu Nhật Bản, hai chân gập lại và lưng thẳng.
Tư thế đó thật tao nhã, cả thứ hào quang anh tỏa ra cũng hoàn toàn khác với những đứa con trai cùng lớp của tôi.
Nghĩ lại thì, anh ấy đã nói rằng anh ấy là “Trưởng gia tộc”.
Trưởng gia tộc là người có địa vị cao nhất trong gia đình đó. Dù bố đã nói rằng gia đình mà ông rời đi rất danh giá và lâu đời, nhưng có vẻ đó là sự thật nhỉ.
"Ồ…!"
Ý thức của tôi trở nên rõ ràng, và tôi bật dậy khỏi tấm đệm.
“Tôi, tôi, tro cốt của cha….”
Xét cho cùng, tôi đã từ bỏ mọi thứ sau lễ tưởng niệm.
“Không sao đâu, bình tĩnh lại nhé. Tro cốt ở bên gối của cô, còn những vấn đề khác hãy giao lại cho chúng tôi nhé. Về phần cô, bàn tay đó phải được xử lý ngay lập tức ”.
Khi tôi run lên, Fumiya xoa dịu tôi bằng một giọng nói nhẹ nhàng. Biểu cảm của anh không hề thay đổi.
Nhìn sang bên kia, hộp đựng tro cốt của cha tôi thực sự đã được đặt bên cạnh gối của tôi. Bên cạnh đó:
“Chữa trị cho tay tôi…”
Thở mạnh một cái, tôi nhìn vào mu bàn tay trái của mình.
Rải rác trên đó là những viên đá màu ngọc lam phát sáng yếu ớt trong bóng tối.
À, đúng rồi. Mặc dù tôi cũng mắc căn bệnh giống bố, nhưng người tên Fumiya Minazuki đã đến gặp tôi và nói rằng có thể chữa khỏi cho tôi.
Và anh ta đã nói với tôi rằng nếu tôi chết, anh ấy sẽ gặp rắc rối nhỉ.
“Ừm. Mấy giờ rồi nhỉ?"
“Giờ là tám giờ tối.”
“Vậy tôi đang ở đâu thế?”
“Đây là một trong những ngôi nhà nghỉ dưỡng của Gia tộc Minazuki. Còn nếu xét về vị trí thì, chúng ta vẫn ở Tokyo.”
“Tôi, chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy? Rốt cuộc thì tôi sẽ chết sao?”
“Không, cô sẽ không chết. Tôi sẽ không để cô chết đâu.”
Tại sao anh ấy lại quan tâm đến tôi nhiều như vậy….
“Bây giờ tôi sẽ lấy những viên đá ra khỏi mu bàn tay của cô. Cho tôi xem tay trái của cô nào.”
Khi anh ấy nói rằng sẽ loại bỏ những viên đá, tôi đã lo lắng nó sẽ đau.
Tuy nhiên, tôi vẫn đưa tay trái của mình ra như anh ấy đã nói.
Fumiya lấy một chiếc khăn ướt ra từ chiếc xô bên cạnh.
Nước trong thùng nhuộm một màu xanh nhạt. Đây có phải là nguyên nhân của hương thơm ngọt đắng lẫn lộn đã phảng phất trong không khí nãy giờ không?
“…Fumiya. Đó là gì vậy?"
Đó là lần đầu tiên tôi gọi anh ấy bằng tên. Fumiya liếc nhìn tôi, rồi lại cụp mắt xuống.
“Đó là một miếng vải được ngâm trong nước của một loại dược liệu đặc biệt. Bây giờ tôi sẽ quấn cái này quanh tay cô. Có lẽ nó sẽ tê đấy, nhưng đó là bằng chứng cho thấy thuốc đang hoạt động, vì vậy hãy chịu đựng nó trong một thời gian ngắn nhé. Dần dần, rễ của những viên đá sẽ nổi lên trên bề mặt da thôi.”
Tôi không biết khi viên đá nổi lên da sẽ có cảm giác thế nào nhỉ, liệu nó có đau không ta.
Tôi thường nghe tin đồn về phương pháp điều trị lang băm và những thứ tương tự. Nếu đây là một trong số đó, tôi nên làm gì bây giờ….
Sự lo lắng của tôi ngày càng tăng lên, nhưng biểu hiện của Fumiya rất nghiêm túc. Anh ấy quấn chiếc khăn tẩm thảo dược quanh bàn tay trái của tôi.
"…Ồ!"
Thở hổn hển, tôi mở to mắt, bởi vì bàn tay đó chắc chắn đã tê liệt. Có cảm giác như thứ nước thảo dược ấm áp bao phủ lấy tay tôi đang ngấm đều vào đó.
Dù chẳng đau đến mức không thể chịu nổi, nhưng tôi cảm thấy nóng. Có phải cảm giác ngứa ran thực sự đến từ việc ủ thảo dược không nhỉ?
Sau năm phút, Fumiya gỡ miếng vải quấn quanh tay tôi ra.
Trước sự sửng sốt của tôi, những viên đá màu ngọc lam mọc trên mu bàn tay của tôi thực sự đã nổi lên bề mặt da.
"Sao anh làm được việc này chứ, nó được chôn rất sâu dưới da kia mà?”
“Loài cây dùng để nấu thuốc là kẻ thù tự nhiên của những viên đá này. Khi nước thuốc ngấm vào, sỏi sẽ tìm cách thoát ra ngoài da”.
“Chúng là những viên đá, nhưng chúng cố trốn thoát à?”
“Chính xác mà nói, đây không phải là đá mà là thực vật.”
Fumiya nắm lấy tay tôi một lần nữa và, với những chuyển động thành thạo, anh lấy những viên đá ra bằng một cái gọng kìm. Trông như thể anh ta chỉ đang rút ra những mảnh vụn thủy tinh hay gỡ xương cá.
Mặc dù chỉ đau một chút thôi nhưng tôi đã bị sốc.
Bởi vì, đối với cha tôi, bất kể làm gì đi chăng nữa, đều chẳng thể lấy những viên đá ra được.
Tất cả những gì có thể làm là để yên cho chúng lớn lên và gia tăng về số lượng. Làm thế nào mà anh ấy có thể lấy nó ra dễ dàng như thế?
“Những viên đá này có thể được loại bỏ dễ dàng vì cô đang ở giai đoạn sớm nhất, trước khi chúng mọc rễ sâu. …Nhìn cái này thử nhé.”
Trong khi Fumiya trả lời câu hỏi không nói ra của tôi, như thể ảnh đọc được suy nghĩ vậy, anh ấy giơ một cái kìm lên.
Nhìn vào đó, tôi thốt ra tiếng cảm thán, "Ồ!"
Hòn đá mà anh ta kéo ra có mọc một vật giống như rễ cây, ngắn và mỏng. Khi ánh trăng chiếu vào gốc rễ, nó cũng phát sáng yếu ớt.
“Tuy nhiên, đã hơn một tháng kể từ khi phát bệnh, thành thật mà nói, nếu rễ mà phát triển sâu hơn dù chỉ chút nữa, phương pháp này sẽ không hiệu quả.”
Trong căn phòng tối om, tôi không thể rời mắt khỏi những viên đá nhỏ phát sáng đó.
Sau khi gắp cái cuối cùng ra, Fumiya bôi một chất giống như thuốc mỡ lên mu bàn tay trái của tôi, nơi giờ đây đầy lỗ rỗ. Sau đó, anh ta quấn một miếng băng gạc trắng lên nó.
Anh ấy cứ chăm chút làm như thế trong không gian yên ắng, tĩnh lặng này..
Đây là lần đầu tiên một chàng trai trạc tuổi tôi chạm vào tay tôi lâu như vậy.
“Ổn rồi đấy, tạm thời cô phải uống thuốc, tuy phải một thời gian mới hoàn toàn bình phục, nhưng tôi sẽ theo dõi chúng nên không cần lo đâu”
“…Ừm... Thực ra, anh là ai? Tôi hỏi, ấn bàn tay mà Fumiya đã thả ra vào ngực tôi.
Đó là điều duy nhất tôi nghĩ đến suốt từ nãy đến giờ.
Một căn bệnh kỳ lạ mà bất cứ bệnh viện nào chúng tôi đến đều bó tay, thế nhưng một chàng trai trẻ biết phương pháp điều trị nó.
Trông vẻ bề ngoài thì có vẻ ảnh cũng chỉ hơn tôi tầm hai đến ba tuổi mà thôi.
Fumiya thoáng nhìn xuống.
“ Trước tiên thì, tôi sẽ kể cho cô nghe về câu chuyện của gia tộc Minazuki.”
Anh ấy quay về phía tôi, đặt tay lên chiếu tatami và cúi đầu thật sâu.
“Nó là một câu chuyện dài đấy, nhưng hãy lắng nghe nó nhé, bởi tất cả vấn đề của gia tộc đều liên quan đến nó cả.”
“…Vấn đề à?”
Fumiya từ từ ngẩng mặt lên và nhìn chằm chằm vào tôi.
Mặt trăng tỏa sáng dịu dàng ngay sau bóng lưng anh.
“Đi thẳng vào vấn đề thì, gia tộc Minazuki chúng tôi liên quan đến các tiên nữ trong câu truyện dân gian về áo choàng lông vũ. Gia tộc này là hậu duệ của một tiên nữ đáp xuống từ Mặt trăng .”