Tôi mệt mỏi, mơ hồ và muốn ở một mình, vì vậy mọi chuyện đều xảy ra một cách vừa vặn theo ý muốn của tôi.
“… Mình nên làm gì với tro cốt của cha đây.”
Những ngày qua, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều này. Nằm trên đầu gối của tôi, được cất giữ trong một chiếc hộp, là hũ tro.
Mặc dù tôi đã trải qua đám tang 49 ngày, nhưng tôi không thể chôn tro cốt của ông, bởi chẳng có ngôi mộ nào chấp nhận họ cả.
Vì cha đã cắt đứt mọi liên hệ với họ hàng nên tôi không biết bất kỳ người thân hay thậm chí là quê quán của ông.
Tôi phải tìm ra giải pháp bởi tôi không thể giữ tro cốt của cha bên mình mọi lúc mọi nơi được….
“….”
Một cách tình cờ, tôi nhìn thấy những bông hoa cẩm tú cầu nở rộ trong khu vườn của lễ tang.
Bầu trời có vẻ sắp mưa rồi, trông như những cơn bão đang ùn ùn kéo đến, nên tôi chỉ ngắm những bông hoa một cách nhanh chóng. Cầm hộp đựng tro cốt, tôi đi ra khỏi đó.
Những bông tú cầu lớn màu xanh và tím nằm rải rác giữa những chiếc lá xanh tươi.
Thực ra, hôm nay, ngày 6 tháng 6, chính là sinh nhật lần thứ mười sáu của tôi.
Mặc dù nơi này cũng chỉ cho tổ chức tang lễ vào hôm nay, nhưng có lẽ lý do chủ yếu khiến tôi tổ chức lễ tang 49 ngày của cha vào hôm nay là vì tất cả những gì tôi muốn làm là quên đi ngày này.
"A…."
Một cơn mưa phùn nhẹ nhàng rơi.
Mưa ngày một nặng hạt hơn, và mặc dù cả hộp đựng tro cốt của cha và tôi đều ướt sũng nhưng cơ thể tôi vẫn không chịu cử động.
Tôi cảm thấy lo lắng mơ hồ về tương lai phía trước.
Ngay sau khi cha tôi qua đời, vì lý do nào đó, tôi chẳng cảm thấy quá đau thương, nhưng nếu bạn muốn hỏi rằng tôi có buồn không, thì tôi buồn đấy. Có lẽ phải làm quá nhiều việc khiến tôi không thể suy nghĩ sâu xa về vài chuyện.
Tuy nhiên, ngày lại ngày trôi qua. Và rồi, đột nhiên vào một ngày nào đó.
Cảm giác mất mát và cô đơn ập đến với tôi, như thể tôi đang bị nhấn chìm xuống một hố sâu không đáy.
Hôm nay, giờ đây lễ đánh dấu sự kết thúc của đám tang đã diễn ra, tôi phải xem xét lại những vấn đề cho cuộc sống của mình, cuộc sống thực tế mà tôi phải đối mặt.
Từ bây giờ, tôi nên làm gì. Tôi phải đi đâu bây giờ?
Tôi muốn về nhà.
Tôi rất muốn về nhà.
Nhưng ở đâu?
Kể từ hôm nay, tôi sẽ chỉ lủi thủi về nhà một mình trong ngôi nhà cô đơn ấy, cùng với tro cốt của cha tôi.
Và cũng chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ rời khỏi ngôi nhà đó.
Tôi đã thu dọn hành lý gần xong, có lẽ tôi sẽ đến một trại trẻ mồ côi cách đó không xa. Vì lúc này tôi chẳng có lấy một người họ hàng nào để nhận nuôi tôi.
Ngoài cha ra, tôi không có người thân nào cả. Đã chẳng còn ai yêu tôi nữa rồi.
…KHÔNG.
Thật ra, liệu cha có yêu tôi không?
Những lời cuối cùng của ông ấy mang ý nghĩa gì cơ chứ?
“….”
Đột nhiên, mu bàn tay trái của tôi nhói lên một cơn đau. Cau mày, tôi nhìn xuống kiểm tra nó.
Rải rác trên mu bàn tay trái của tôi là những viên đá ngọc lam đẹp nhất thế giới.
Đây là triệu chứng giống như căn bệnh đã giết cha tôi .
“…Chúng đã lớn hơn hôm qua rồi,” tôi thì thầm một cách thờ ơ.
Tôi vẫn chưa nói với bất cứ ai rằng tôi đã mắc phải căn bệnh giống như cha tôi.
Ngay cả khi tôi nói với ai đó, họ cũng chẳng thể làm gì được.
Những viên đá này sẽ tăng lên về số lượng, lớn hơn và phát triển hơn, hút cả máu và nước từ cơ thể tôi làm chất dinh dưỡng.
Sau đó, cơ thể tôi sẽ không thể di chuyển được nữa, và tôi sẽ co quắp lại và chết. Tôi biết rất rõ điều đó.
Vì tôi đã chứng kiến cha mắc căn bệnh này suốt thời gian qua.
“Tôi tự hỏi nếu tôi cũng…sẽ chết sớm.”
Nếu vậy, không cần phải lo lắng gì về tương lai nữa rồi.
“Nếu cô sắp chết, cô sẽ đến nhà tôi chứ?”
- Cái gì?
Một giọng nói trang nghiêm vang vọng bên tai tôi, để lại ấn tượng mạnh mẽ.
Khi tôi quay lại, ngạc nhiên và ướt sũng vì mưa, tôi thấy một thanh niên trong bộ tang phục đứng đó. Anh nghiêng chiếc ô về phía tôi.
Trái ngược với màu đen của bộ tang phục, khuôn mặt điển trai của anh tái nhợt.
Anh ta có đôi mắt trong veo, sáng ngời. Có một nốt ruồi duy nhất, nổi bật dưới mắt phải.
Vẻ đẹp mang theo cả sự quan tâm của anh ấy lại khiến tôi cứng người lại.
Anh ta là ai? Anh ta dường như đã rời khỏi thực tại, như thể anh ta không phải là con người.
“Rất hân hạnh được gặp cô, cô Rikka Minazuki. Tôi là trưởng tộc đời 55 của gia tộc Minazuki. Tên tôi là Fumiya Minazuki.”
Với bầu không khí tự mình tạo ra, chàng trai trẻ cúi đầu. Một người đàn ông trông trưởng thành đứng ngay sau anh ta cũng cúi đầu theo.
Mặc dù tôi hoàn toàn không có kí ức về những người này, nhưng mái tóc đẹp như lụa bạc của chàng trai trẻ trước mặt khiến tôi nhớ đến cha mình. Điều này khuấy động những cảm xúc trong lồng ngực của tôi.
Và bằng cách nào đó mà giọng tôi thoải mái, bình tĩnh và rõ ràng một cách kỳ lạ, tôi thốt lên, “Minazuki…?”
“Tôi có chung một ông cố với cô, chúng ta có thể được coi là anh em họ đời thứ hai.”
Anh em họ đời thứ hai.
Nói tóm lại, điều đó khiến chúng ta trở thành họ hàng khá xa, phải không?
Đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi được sinh ra, tôi gặp người thân của mình ngoài cha ra.
“Cô Rikka. Nếu cô không có nơi nào để đi, cô sẽ đến gia đình Minazuki chứ?
Trước những lời nói bất ngờ của anh ấy, đầu tôi trống rỗng, và tôi không thể thốt ra lời nào ngay lúc đó.
Sau đó, tôi đảo mắt sang hướng khác. Ôm lấy hộp đựng tro cốt, như có thứ gì đó đáng sợ trước mặt, tôi lùi lại mấy bước.
“Ồ…,vậy hai người có phải là con người không?”
Tôi nghĩ rằng tôi đã hỏi một câu hỏi quái gở. Tuy nhiên:
"Ừm. Chúng tôi không phải là yêu quái hay u linh. Dù vậy, giống như cô và ông Rikuzou, chúng tôi đều là “ những người có thị lực đặc biệt .”[note51262]
Trước câu trả lời của chàng trai, đồng tử tôi dần giãn ra.
Đôi mắt tinh tường của anh nhận thấy có gì đó rất lạ trên tay tôi.
“…Cô có những viên đá trên mu bàn tay ư?”
"Ồ."
Hoảng sợ, tôi liền nhét bàn tay trái của mình ra sau lưng và cố giấu nó đi.
Tuy nhiên, với giọng chắc nịch, chàng trai trẻ nói: “Xin hãy cho tôi xem nó”.
Chẳng biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy mình không thể phớt lờ những lời đó. Tôi ngoan ngoãn đưa tay trái ra.
Không chút do dự, anh chạm vào đôi tay và kéo nó về phía mình.
"Từ khi nào?"
“Ừm….”
"Cô thấy những viên đá màu ngọc lam này trên tay bao lâu rồi?"
Để xem, khi nào nhỉ? Chắc chắn, lần đầu tiên tôi chú ý đến chúng là….
“S-sáng ngày hôm sau…cha mất…” tôi ngập ngừng, bàn tay bị chàng trai nắm lấy, mắt tôi ngấn lệ.
Ban đầu, chúng trông giống như những hạt cát lấp lánh, và tôi tự hỏi liệu chúng có phải là trí tưởng tượng của mình không. Nhưng chúng dần lớn lên, và giờ đây đã có kích thước bằng hạt gạo.
Chàng trai nhìn chằm chằm vào tôi.
Sau đó, anh ấy nhìn thoáng qua người đàn ông phía sau như thể đang trao đổi và nói với tôi, “Căn bệnh này được gọi là “Sự trở lại của Mặt trăng” và chỉ xảy ra trong gia tộc Minazuki. Nếu cô đến bệnh viện, họ chẳng thể chữa khỏi căn bệnh này. Tuy nhiên, bởi vì bệnh tình của cô chỉ mới ở giai đoạn đầu, thế nên cô có thể hồi phục hoàn toàn dưới sự điều trị của chúng tôi.”
"…Huh?"
Tôi ngây người ra nhìn.
Tôi được nghe rằng đây là căn bệnh bí ẩn, chưa tìm ra cách chữa. Bác sĩ nào gặp chúng tôi cũng giơ tay đầu hàng.
Thế nhưng, cậu trai này đang nói cái quái gì vậy chứ?
Một căn bệnh chỉ xuất hiện trong gia tộc Minazuki?
Và cả khả năng phục hồi hoàn toàn dưới sự điều trị của họ?
“Tôi-tôi nghĩ rằng tôi không muốn sống nữa đâu. Bởi, nếu như tôi chết đi, tôi sẽ không phải làm phiền ai nữa…”
Tôi lắc đầu, rụt tay lại, siết chặt chiếc hộp đựng tro cốt của cha, quay ngoắt lưng lại với người thanh niên. Nếu phải miêu tả chính xác thì như thể tôi là một con ốc sên khi bị chạm vào, sẽ rụt lại và ngay lập tức tự giam mình trong chiếc vỏ của bản thân.
Sẽ chẳng sao nếu tôi không được trị liệu. Dù tôi có chết đi chăng nữa, điều ấy cũng ổn mà.
Cả quãng đời sau này, tôi vẫn sẽ cô đơn, thui thủi một mình, thế nên tôi chẳng còn động lực đâu mà sống nữa.
"Nếu cô chết, điều ấy sẽ khiến tôi gặp rắc rối đấy ."