Ngày sáu tháng sáu. Dự báo thời tiết: trời nhiều mây và có mưa.
Cha đã từng dạy tôi một điều.
Theo âm lịch, tháng thứ sáu được gọi là “Minazuki” hay “Tháng của Nước”
__________________________________
“Vậy thì, không biết ông Minazuki mắc bệnh gì nhỉ ?”
“Có vẻ giống như một căn bệnh cực kỳ lạ lùng. Tôi chỉ nghe thấy điều này nhưng… những viên đá phát sáng mọc ra từ da của ông ấy, và cơ thể thì khô héo như xác ướp. Họ nói rằng đó chính là lý do tại sao không ai được mời đến dự đám tang.”
"Huh? Cái quái gì vậy chứ? Tôi chưa bao giờ nghe nói về một căn bệnh như .”
“Tôi tự hỏi cô con gái của ông ấy - Rikka sẽ làm gì bây giờ. Gia đình họ chỉ có hai cha con
thôi.”
“Vào thời điểm này, liệu mẹ cô ấy có đến đón cổ không ta.”
"Điều đó sẽ không xảy ra đâu. Họ nói rằng mẹ của Rikka ngược đãi cô ấy. Cũng có tin đồn rằng đó chính là lý do tại sao họ ly hôn.”
“Chà, thật sao? Thật là một câu chuyện kinh khủng…”
Mặc trên người bộ tang phục, những người hàng xóm của chúng tôi và đồng nghiệp của cha tôi nói chuyện rôm rả khi họ bước ra khỏi căn phòng tổ chức lễ chật kín người.
Một số cuộc trò chuyện có vẻ thương cảm, nhưng những cuộc trò chuyện khác có vẻ châm chọc, mỉa mai.
Thật không may là, tôi nghe hết những lời nói của họ….
Vào giữa tháng 4, cha qua đời vì một căn bệnh bí ẩn.
Cha không có đủ điều kiện để tôi mời mọi người tới đám tang như bình thường, vì vậy tận hôm nay tôi mới mời những người quen của ông đến dự lễ tưởng niệm Phật giáo được tổ chức vào 49 ngày sau khi ông ấy mất, đồng thời sắp xếp một buổi lễ đơn giản.
“Rikka, cô phải gọi cho gia đình mình vài phút.
Cháu nghỉ ngơi ở đây một lát nhé.
"…Vâng."
Sau buổi lễ, nhờ bà chủ nhà lo liệu một số việc, tôi ngồi nghỉ một lúc trên chiếc ghế ở lối vào. Có vẻ như chiếc taxi đón tôi đã đến muộn.