The Betrothed of House Minazuki

ngày 6 tháng 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiên nữ ư.

Ngay khi nghe điều đó, trong đầu tôi hiện lên một nhân vật dường như chỉ tồn tại trong những câu chuyện cổ tích và truyện dân gian, người mà khoác lên mình chiếc áo choàng đính đầy lông vũ, bay lơ lửng trên bầu trời như một vị thần.

Thật khó để tôi ngay lập tức chấp nhận rằng Gia tộc Minazuki là hậu duệ của một tiên nữ.

Để kể chi tiết hơn, Fumiya và tôi di chuyển sang phòng bên cạnh, nơi vẫn đang sáng đèn.

Ở đó, một người đàn ông trưởng thành mặc vest đang hút thuốc, khi nhận ra chúng tôi đến, anh ta cao giọng “Ồ,” dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi đứng dậy.

À, người đàn ông này là người đã đứng sau Fumiya tại tang lễ.

Mái tóc nâu sẫm của anh ấy được vuốt sáp ra sau, vẻ ngoài của anh ấy rất phong độ và chững chạc, bỗng anh quay sang tôi và nở một nụ cười thân thiện.

Tôi không biết phải trả lời thế nào, nên để chắc ăn, tôi chỉ cúi đầu.

Sau đó Fumiya và tôi cùng ngồi xuống chiếc đệm trải sàn đã được chuẩn bị sẵn và đối mặt với nhau.

Tôi hơi lo lắng vì hiện tại chỉ mặc một bộ yukata. Hay đúng hơn, tôi đã thay yukata từ khi nào?

Nơi này sáng sủa và mang bầu không khí khác với chỗ kia, nó có cảm giác thật trang trọng. Không biết tôi có trông luộm thuộm vì mới thức dậy hay không nữa.

“Giới thiệu đàng hoàng lại nhé, tôi là trưởng tộc đời thứ 55 của gia tộc Minazuki. Tên tôi là Fumiya Minazuki. Còn người đàn ông này tên là Koutarou Minazuki.”

“Như cậu ấy nói, anh là Koutarou Minazuki, là thành viên của một nhánh con thuộc gia tộc Minazuki. Chà, vào lúc này thì có vẻ như anh là người phục vụ của cậu ta.”

Ngồi phía sau Fumiya, Koutarou nhìn tôi và vui vẻ chào hỏi. Mặc dù tôi không hiểu lắm về gia tộc chính và nhánh con, nhưng anh ấy có cùng họ với chúng tôi, vì vậy có vẻ anh ta là họ hàng của tôi nhỉ.

“Như tôi đã nói trước đó, Minazuki chúng tôi là một gia đình có nguồn gốc từ một tiên nữ. Rikka, hẳn cô đã biết câu chuyện dân gian về chiếc áo choàng lông vũ nhỉ?” Fumiya hỏi tôi.

Đó là câu chuyện cổ tích dành cho trẻ em mà ai cũng đã từng nhìn thấy hoặc nghe thấy, trong một cuốn sách tranh hay ở đâu đó, ít nhất một lần, phải không?

“Ừm, anh đang nói đến chuyện nàng tiên nữ đang tắm sông thì bị cướp lấy áo lông vũ và không thể trở về thiên giới…… Câu chuyện cổ tích đó, đúng chứ?”

"Đúng thế. Cụ thể hơn thì, nơi mà tiên nữ không thể trở lại được gọi là thế giới Mặt Trăng. Người ta nói rằng sau đó, tiên nữ kết hôn với người đàn ông đã cướp đi chiếc áo choàng của cô, sinh con và sống như một con người. Cũng có nhiều câu chuyện nói rằng cô ấy đã tìm thấy chiếc áo choàng lông vũ của mình và quay trở lại bầu trời, nhưng… thực tế thì không phải vậy. Tiên nữ không thể trở lại và cuối cùng cô ấy đã chết bởi niềm khát khao được quay về Mặt trăng.”

Nghe đến đây, câu chuyện đã lái sang một hướng mà tôi chẳng thể ngờ tới.

“Căn bệnh mà cô và ông Rikuzou bị cũng giống như căn bệnh mà tổ tiên của chúng ta - các tiên nữ mắc phải. Nó được gọi là 'Sự trở lại của Mặt trăng'. Đó là căn bệnh mà các thành viên của gia tộc Minazuki – những người mang trong mình dòng máu tiên nữ đã mắc phải hàng ngàn năm nay.”

“…Sự trở lại của Mặt trăng'.”

Nhắc mới nhớ, anh ấy cũng đã nói với tôi cái tên đó vào lần đầu gặp nhau.

“Lý do là thứ được gọi là 'hạt giống' nhỏ nằm trong cơ thể của chúng ta, những người thừa hưởng dòng máu của tiên nữ. Những hạt giống nảy mầm lên thành những viên đá màu ngọc lam trong cơ thể. Chẳng bao lâu, người mắc phải sẽ bị giam cầm trong ảo mộng, cả tâm hồn lẫn thể xác đều khô héo và kiệt quệ, rồi từ từ chết đi như một cái xác không hồn…”.

“….”

“Mặc dù người dân trên Trái đất nghĩ rằng những viên đá đó chỉ là khoáng chất, nhưng ở Thế giới Mặt trăng, chúng là thực vật. Nếu là một người mang trong mình dòng máu của gia tộc Minazuki,chắc chắn sẽ có những hạt giống ấy trong cơ thể. Tuy nhiên, có những người sống cả đời mà hạt giống không nảy mầm, nhưng một khi đã nảy mầm thì có nguy cơ tái phát. Vì vậy, cô phải tiếp tục uống một loại thuốc để ức chế chúng ”.

Những viên đá đó thực sự có bộ phận giống như rễ cây, và sẽ phát sáng nhàn nhạt khi ánh trăng chiếu vào chúng. Nếu tôi không thấy điều đó, chắc hẳn tôi sẽ không tin vào lời nói của Fumiya.

“Xin lỗi vì buộc cô phải nghe một câu chuyện mơ hồ nhé. Tuy nhiên, đừng lo lắng nhiều, bởi tôi sẽ bảo vệ cô. Như tôi từng nói, tôi và cô đã đính hôn rồi.”

Nghe đến từ “đính hôn,” tôi giật mình.

Mặc dù bị cuốn vào câu chuyện và tôi đã quên nó đi, nhưng đó là sự thật và nó vẫn hiện hữu ở đấy.

“Tôi – tôi không hiểu. Tại sao chúng ta lại hứa hôn? Ngay từ đầu, người đã tự mình quyết định….”

“Quyết định được đưa ra bởi cha của cô, ông Rikuzou, và bởi chính tôi.”

"Cái gì cơ? Cha…?"

Nhưng cha đã cắt đứt quan hệ với họ hàng. Vậy, tại sao ông lại...?

“Khoảng một năm trước, ông Rikuzou đã ghé thăm lại nhà cũ.”

Như thể đọc được câu hỏi từ vẻ mặt của tôi, Fumiya trả lời.

“Lúc ấy, ông Rikuzou đã bị bệnh “ Sự trở lại của Mặt trăng” xâm chiếm và đã ở giai đoạn khó có thể chữa trị. Dường như từ ban đầu, ông ấy đã không có ý định điều trị nó ”.

Fumiya nhìn vẻ mặt tôi, cho tôi một chút thời gian và tiếp tục.

“Chỉ có điều, ông Rikuzou lo sợ về căn bệnh ẩn giấu trong cô, Rikka. Vì cô đã thừa hưởng dòng máu của gia tộc Minazuki, nên cho dù cô có cắt đứt quan hệ với gia đình đi chăng nữa, căn bệnh vẫn có nguy cơ bùng phát. Ông Rikuzou sợ rằng một ngày nào đó, lời nguyền Minazuki có thể giáng xuống cô.”

Lời nguyền Minazuki…có nghĩa là căn bệnh này ư?

"Ông Rikuzou nói rằng ông ấy muốn tôi chăm sóc cho cô. Vì vậy, tôi nói với ông rằng nếu chúng ta kết hôn, tôi có thể bảo vệ cô suốt quãng đời còn lại. Đây là quá trình chúng tôi thỏa thuận hôn ước đó.”

"Tại sao…?"

Tôi không tài nào hiểu nổi lý do cha làm vậy?

“Sao có thể là anh và tôi cơ chứ? Với một người như tôi ư…."

Thành thật mà nói, tôi không thể hiểu tại sao Fumiya lại làm nhiều chuyện đến thế vì tôi. Chắc chắn với điều kiện của anh ấy, hẳn anh phải có những vị hôn thê tiềm năng với gia cảnh tốt hơn tôi nhiều. Tôi chẳng thể mang lại lợi ích gì cho cuộc hôn nhân này cả.

“Thực ra, ông Rikuzou là con cả trong gia tộc…. Ông ấy là người thừa kế hợp pháp của gia tộc này.”

Như lại đọc được câu hỏi trong đầu tôi, Fumiya tiếp tục nói với giọng điệu điềm nhiên.

“Khi ông Rikuzou rời gia đình, gia tộc phải đối mặt với vấn đề về người thừa kế. Nhiều chuyện đã xảy ra, và cha tôi, một thành viên của nhánh con, trở thành con nuôi của gia tộc, và bây giờ tôi đang là trưởng tộc. Do tôi không được thừa hưởng dòng máu thuần khiết của tiên nữ – điều rất quan trọng đối với nhà Minazuki. Mà người con cả lại mang trong mình sức mạnh mãnh liệt của dòng máu thuần khiết nhất.”

Điều đó có nghĩa là…vì cha tôi đã rời bỏ gia đình, Fumiya phải cưới tôi để khôi phục huyết thống thuần khiết cho gia tộc?

Nhưng Fumiya lại có một cái nhìn cực kỳ nghiêm túc. Như thể vì một lý do nào đó, anh ấy cảm thấy tội lỗi vì cuộc hôn nhân này.

“Tôi biết rằng cô sẽ không thể tin tưởng tôi ngay lập tức. Tuy nhiên, tôi mong rằng cô sẽ chấp nhận hôn ước này, bởi, nói thẳng ra là, nếu cô muốn sống thì chằng còn cách nào khác đâu. ”

“….”

Có vẻ như Fumiya không có ý định nói giảm nói tránh nhỉ.

“Chỉ cần cô chấp nhận, từ nay về sau gia tộc sẽ bảo đảm mọi mặt cuộc sống của cô. Tôi không phiền nếu cô đợi cho đến khi cả hai đều trưởng thành rồi mới chính thức kết hôn. Giờ thì, cô sẽ chỉ đơn giản là đến gia tộc với tư cách là vị hôn thê của tôi.”

Tôi chẳng thể thốt lên bất cứ lời nào. Tôi có thể cảm thấy máu trên mặt dường như rút đi hết rồi, liệu giờ mặt tôi có trắng bệch không nhỉ?

Hơi do dự, anh đảo mắt đi.

“Xét cho cùng thì thật là ...khó chịu phải không?”

…Khó chịu ư?

Đầu óc tôi trống rỗng, tôi đang cố gắng tập trung vào việc liệu đính hôn với anh ấy có

khiến tôi khó chịu hay không.

Tôi không cảm thấy bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Hay nói đúng hơn là tôi chẳng cảm thấy gì cả.

Vì tôi hầu như không biết gì về Fumiya, nên tôi cũng chẳng có cảm xúc gì về chuyện đó.

Tuy nhiên, khi cân nhắc cho tương lai sau này, tôi thực sự không còn lựa chọn nào khác.

Tôi biết rằng từ giờ trở đi tôi không thể sống một mình, và vì tôi mắc phải một căn bệnh kỳ lạ, tôi cần phải ở gia tộc Minazuki để điều trị nó. Chưa kể là….

Tôi cúi đầu và vùi mặt vào tay.

Không phải vì tôi buồn. Chỉ là tôi đang bịt mắt và vắt óc suy nghĩ xem mình nên làm gì kể từ giờ đây.

Liệu tôi có muốn sống nữa không?

Sống nghĩa là gì?

“…Nó không khó chịu đâu mà.”

Tôi từ từ ngẩng đầu lên và nhìn chàng trai mà cha tôi đã chọn.

“Thay vào đó, tôi nghĩ rằng tôi thật may mắn. Bởi vì tôi hoàn toàn không có gì trong tay cả…”

Khi tôi nói, cả giọng nói và cơ thể tôi run lên.

Tại sao tôi lại run rẩy à? Chẳng phải điều đó trông có vẻ như sâu thẳm trong tâm trí, tôi ghê tởm cuộc đính hôn này sao?

Chẳng phải thế đâu, chỉ là tôi cảm thấy biết ơn, và vô cùng xấu hổ với bản thân.

Nếu là một cô gái mạnh mẽ, tự tin và có ý chí sống hơn, chắc chắn tôi sẽ từ chối lời đính hôn này. Tôi sẽ tuyên bố rằng tôi phải tự quyết định tương lai của mình, rằng tôi sẽ tự đứng trên đôi chân của mình, tôi sẽ tìm được người mà tôi yêu và kết hôn với người ấy.

Tuy nhiên, tôi là một người vô vị, nhạt nhẽo, không có sức hút và yếu đuối.

Tôi thậm chí cảm thấy thương hại Fumiya vì phải lấy người như tôi.

"Tôi xin lỗi. Có vẻ như tôi đang ép buộc cô phải đi theo con đường đã vạch sẵn …”

Fumiya mang vẻ mặt hối hận, và anh ấy nắm chặt tay trên đầu gối.

“Chắc hẳn cô muốn yêu như bình thường và kết hôn với người cô yêu. Như cách mà ông Rikuzou đã làm.”

"KHÔNG."

Chỉ lần này thôi, tôi phủ nhận nó một cách dứt khoát.

"KHÔNG. Bởi vì tôi đã thấy những gì đã xảy ra với cha và mẹ tôi.”

Ngày xưa ấy, cha tôi đã từ chối kết hôn với người phụ nữ do ông bà lựa chọn, rời khỏi gia đình

để kết hôn với người phụ nữ mà ông yêu.

Ông ấy đã gây thù chuốc oán với mọi người xung quanh, giữ vững lập trường vì tình yêu và có một cuộc hôn nhân mãnh liệt.

Tuy nhiên, cha tôi và mẹ tôi đã ly hôn. Mẹ tôi không yêu tôi, và cha tôi đã không thể chiến thắng căn bệnh đặc biệt của ông. Nói tóm lại, họ đã không có một cuộc sống hạnh phúc.

Nếu họ không thể sống hạnh phúc, nếu họ không thể yêu thương con cái của họ, nếu gia đình tan vỡ, thì cuộc hôn nhân đó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Vì vậy, từ trước đến giờ, tôi không tìm kiếm một tình yêu nồng nàn cháy bỏng.

Tuy nhiên, ở một mình thật đáng sợ. Tôi muốn bên gia đình. Tôi muốn có nhà - một nơi mà tôi thuộc về và có thể ngủ thoải mái ở đó.

Dẫu vậy, đâu đó trong trái tim này…tôi vẫn ước ao rằng có một người trên đời này luôn ở bên tôi, cùng tôi chia sẻ một tình yêu thầm lặng.

“Tôi chấp nhận lời đính hôn đó là được, phải không…?”

Nếu tôi chấp nhận, chắc chắn tôi sẽ không thể quay đầu lại được nữa.

Tuy nhiên, tôi đã đưa ra quyết định này lâu rồi.

Cho dù anh ấy không phải là người bạn đời định mệnh mà tôi tìm thấy, ngay cả khi anh ấy là người cha chọn cho tôi, tôi vẫn muốn bám lấy anh.

"Tất nhiên rồi. Cảm ơn cô rất nhiều vì đã chấp nhận nó.”

Một lần nữa, Fumiya đặt tay lên chiếu tatami và cúi đầu thật sâu trước tôi.

“Anh nguyện rằng sẽ bảo vệ em suốt đời. Từ hôm nay trở đi, cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.”

Đến khi cái chết chia lìa chúng tôi. Dường như tôi đã từng nghe điều này ở đâu đó.

Bỗng nhiên, thứ gì đó vụt qua.

“?!”

Một vật thể giống như mũi tên bay qua hàng hiên đang mở. Nó lao vào khoảng không giữa tôi và Fumiya, đâm vào cánh cửa trượt fusuma[note51318], và bùng cháy dữ dội.

Ở mọi phía, những cánh cửa trượt fusuma và shoji[note51319] tự đóng sầm lại, và ngọn lửa đỏ rực bao quanh chúng tôi. Nóng quá….

“Rikka, chạy nhanh nhé.”

"Huh? Huh?"

Bình tĩnh ngay cả trong tình huống này, Fumiya nắm lấy tay tôi và đỡ tôi đứng dậy.

Sau đó, từ trong bộ kimono của mình, anh ta lôi ra một vật giống như cái quạt và dùng một tay vung nó ra.

“Mở ra,” anh thì thầm, và quạt một cái thật mạnh.

Ngay lập tức, ngọn lửa yếu dần, và các cánh cửa fusuma và shoji mở ra.

“ Nhìn Bon của tôi này! Nếu mệnh lệnh của anh hiệu nghiệm, Bon, đó chắc hẳn là Sinh vật Mặt trăng~”

“Đây không phải là lúc để anh ca ngợi tôi đâu, làm phần việc của anh đi, Koutarou.”

Dẫn theo tôi, Fumiya đi xuống hàng hiên. Sau đó, chúng tôi băng qua khu vườn và chạy khỏi nơi này.

Tôi đi chân trần và chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi tôi nhìn lại những ngọn lửa phía sau chúng tôi, chúng dường như thiêu rụi mọi thứ, rượt đuổi như những sinh vật sống. Tôi nuốt nước bọt.

“Fumiya, cái-cái quái gì thế này….”

“Thực ra thì, hiện tại Gia tộc Minazuki đang có bất hòa về vấn đề thừa kế . Có khá nhiều họ hàng nhắm đến tôi.”

"Cái gì?!"

Đơ-đợi một chút. Tôi chưa từng nghe điều đó trước đây…!

Mặc dù nhận thức được sự nguy hiểm của gia tộc Minazuki, tôi đã đồng ý đính hôn với Fumiya. Nắm chặt lấy bàn tay ấy, tôi đang chạy trên con đường không có lối thoát.

Cha ơi. Con đi theo người này liệu có ổn chứ?

Nếu vậy thì, tại sao Cha lại nói với con những lời kia…?

“Nhân tiện thì, Rikka à.”

Giữa lúc chúng tôi đang tẩu thoát, Fumiya cất tiếng gọi.

“Có lẽ cô không có ý định này, nhưng tôi tin rằng ngay cả trong cuộc hôn nhân mà chúng ta bị ràng buộc bởi hôn ước, chúng ta vẫn có thể tìm thấy tình yêu.”

"Cái gì…?"

“Chúc mừng sinh nhật lần thứ mười sáu nhé.”

Chàng trai ấy nói điều đó mà không hề thay đổi biểu cảm, vào thời điểm như thế này, theo cách này.

Bắt đầu từ việc chạy theo chàng trai này, tôi nhận ra rằng tương lai của mình đã được vẽ lại và rẽ sang một hướng mà tôi không thể lường trước được.

Tôi đột nhiên cảm thấy niềm hy vọng đã vụt tắt lại nhen nhóm. Ngoài ra thì, từ tận đáy lòng, tôi đang chờ đợi điều mình hằng mong ước.

“ Nói hay đấy, Bon. Anh chàng này có thể trông lờ đờ nhưng thực ra cũng khá đấy nhỉ. Kéo Rikka đi chậm thôi nhé~.”

“Koutarou, im đi.”

Bỗng nhiên, ngực tôi nhói lên.

Trong làn gió đêm thanh mát, khi tôi ngẩng đầu lên, vầng trăng lơ lửng trên trời đẹp đến rợn người.

Quá đẹp. Cảm xúc đau đớn trào dâng, muốn khóc mà không được.

Ngày sáu tháng sáu.

Chính vào ngày này, mười sáu năm trước, tôi đã được sinh ra trên thế giới này.

Tôi được sinh ra từ một người đàn ông và một người phụ nữ đang yêu nhau, để được yêu thương.

Và… Cha ơi.

Tại sao cha lại nói với con những lời ấy, vào khoảnh khắc đó?

“Cuối cùng thì, con là con gái của gia tộc Minazuki, lẽ ra, con không nên được sinh ra mới phải...”

Đó là những lời cuối cùng của cha tôi.

Trong khi ông ấy đã sắp xếp một mối hôn ước cho tôi với Fumiya thì, câu nói lúc đang hấp hối của cha tôi, lại là thế này.

Ngay lúc đó, sâu trong tai tôi, tiếng lách tách của một “hạt giống” đang nứt vỏ….

Tôi biết rất rõ rằng có thứ gì đó đã nảy mầm.

Cha ơi. Nếu như vậy thì….

“Lý do là gì chứ, tôi được sinh ra rốt cuộc là vì lợi ích của ai?”

Tôi muốn biết.

Tôi muốn biết liệu ngày sinh của mình có ý nghĩa gì không.

Và nếu nó không có ý nghĩa gì đối với cha hoặc mẹ.

Tôi nghĩ tôi sẽ chọn con đường hoàn toàn ngược lại với họ và tìm kiếm câu trả lời đó.

Truyện Chữ Hay