Bà ta buồn bực nói: "Không phải thành tích của Sở Đoá kém nhất sao?"
Phúc Đoàn về nhà có nói với bà ta Sở Đóa biểu hiện không tốt.
Lúc này Phúc Đoàn cũng ở bên ngoài, sau khi cô bé nghe thấy Niên Xuân Hoa nói thì hai mắt chợt sáng lên rồi vội vàng chạy vào nói: "Bà nội, bà nội, bà nghe lầm rồi, cháu nói thành tích của Sở Đoá không tốt bằng cháu chứ không phải nói thành tích của chị ấy kém nhất."
Niên Xuân Hoa ngây người sau đó cười ha ha: "Là bà nội nghe lầm."
Cô giáo Lý còn có gì không hiểu sao?
Cô ấy liếc nhìn Phúc Đoàn một cái sâu sa: "Phúc Đoàn, thành tích không tốt thì vẫn có thể cải thiện được nhưng phẩm chất không tốt vậy thì khó đấy."
Để một giáo viên nói ra lời này trước mặt mọi người là một việc rất nghiêm trọng.
Sắc mặt Phúc Đoàn lập tức trắng bệch, cô bé không biết nên phản ứng lại thế nào, Sở Chí Mậu nhanh chóng nói: "Cô giáo còn muốn nói gì nữa không?"Cô giáo Lý lại nói: "Tôi chỉ muốn nói Sở Đóa là một đứa nhỏ cực kỳ ngoan ngoãn, chỉ cần cô bé được tiếp tục đi học thì nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ. Bọn nhỏ nhà anh chị đều rất ngoan, kể cả Sở Phong, Sở Thâm ở bên cạnh cũng nổi danh khắp toàn bộ công xã, Sở Đóa, Đại Tráng, Sở Lê cũng rất ưu tú."
"Vất vả cho con cái học hành nhưng nhất định hồi đáp cuối cùng sẽ nhận được rất lớn."...
Cô giáo Lý nói xong, mọi người cũng đều hiểu cái nhìn của cô ấy.
Cô giáo Lý khen rất nhiều đứa nhỏ nhưng duy chỉ có không khen Phúc Đoàn ưu tú có tiền đồ khiến Niên Xuân Hoa không thể nhịn được. "Cô giáo, thành tích học tập của Phúc Đoàn còn tốt hơn cả Sở Đóa, chẳng lẽ Phúc Đoàn không tốt sao?"
Cô giáo Lý im lặng một lúc mới nói: "Trong lòng vẫn còn không quá chắc chắn, quá nóng nảy, vẫn còn kém một chút hơn so với những đứa nhỏ khác."
Cô giáo rời đi rồi mà sắc mặt của Niên Xuân Hoa vẫn không được tốt cho lắm.
Trong phòng lan tràn một trận xấu hổ.
Đại Tráng chịu không nổi bầu không khí này trước nên mang theo Nhị Ni đi: "Chúng ta còn phải làm bài tập, đi ra ngoài trước đi."
Thái Thuận Anh cũng nói: "Mẹ cũng phải đi ra ngoài nấu cơm."
Mọi người đều không muốn ở đây, thế này cũng quá xấu hổ rồi.
Có ai mà không biết Niên Xuân Hoa coi trọng Phúc Đoàn nhất trong số các đứa cháu cơ chứ? Hiện tại cô giáo lại đi nói mấy đứa nhỏ còn lại còn ưu tú hơn cả Phúc Đoàn nên tất nhiên khiến sắc mặt của Niên Xuân Hoa lập tức trở nên u ám.
Mọi người chịu không nổi bầu không khí này nên chỉ mau chóng lấy cớ chuồn đi.
Chỉ có Sở Chí Mậu vẫn muốn rèn sắt khi còn nóng, anh ta nói với Niên Xuân Hoa: "Mẹ nhìn xem cô giáo cũng đã nói mấy đứa nhà con cũng rất ưu tú, nếu muốn lên thành phố đi học thì cũng là bọn chúng được đi."
"Con không có khả năng lấy tiền chu cấp cho Phúc Đoàn đi học được, nếu Phúc Đoàn muốn đi học thế chẳng lẽ chú tư không biết bỏ tiền ra sao?"
Quả thật Sở Chí Nghiệp cũng có chút tiền, nhưng Niên Xuân Hoa nào nỡ để tâm can bảo bối của mình bỏ tiền ra cơ chứ.
Chắc chắn bà ta sẽ bóc lột những đứa con trai khác rồi.
Niên Xuân Hoa đỏ mặt đưa Phúc Đoàn trở về, bà ta tính toán đi tìm Sở Chí Bình.
Lúc này Trương Tiểu Phương còn đang nấu cơm, trông thấy Niên Xuân Hoa đi ra từ phòng chú ba nên vội vàng hạ thấp giọng nói với Sở Chí Bình: "Anh xem mẹ anh kìa, quả đúng là không giống con người chút nào."
Sở Chí Bình đập bàn: "Em nói cái gì!"
Trương Tiểu Phương vỗ ngực, liếc mắt trông thấy bình rượu lảo đảo trên bàn, trong lòng cô ta dâng lên một âm mưu độc địa.
Loại người như Sở Chí Bình vừa nhát gan lại thành thật, nếu không cho anh ấy uống mấy hớp rượu thì cả đời này có đánh rắm cũng không dám đánh to.
Trương Tiểu Phương chờ đợi đến ngày hôm nay cũng đã lâu rồi.